[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 11.4 - VENI VIDI VICI

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 11.4 - VENI VIDI VICI


Cậu bắt đầu sử dụng phòng chiếu, đầy các thước phim về Mazer Rackham và các chỉ huy vĩ đại khác trong các chiến hạm của loài người trong cuộc Xâm Lược Lần Đầu và Thứ Hai. Ender ngừng các buổi tập thường sớm hơn một giờ, và cho phép các tiểu đoàn trưởng hướng dẫn buổi tập riêng khi cậu vắng mặt. Thường bọn họ tiến hành giao tranh, tiểu đoàn đấu tiểu đoàn. Ender ở lại đủ lâu để nhìn mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, rồi rời đi để xem các cuộc chiến cũ.


---------------------------------||---------------------------------

Đến cuối trận Quân đoàn Rồng đã thi đấu bảy trận đấu trong suốt bảy ngày qua. Tỉ số vẫn là 7 thắng và 0 thua trận nào. Ender chưa bao giờ để thua điểm hơn trong trận đấu với Quân đoàn Phượng Hoàng, và trong hai trận đấu cậu đã để không có người lính nào bị đóng băng hoặc disable cả. Không ai còn có thể tin rằng đó là nhờ may mắn đã đưa cậu lên vị trí đầu bảng xếp hạng nữa. Cậu đã đánh bại các quân đoàn đứng đầu bảng với một sự chênh lệch chưa từng hề có. Các chỉ huy khác không còn có thể mặc kệ cậu nữa. Một vài người ngồi cạnh cậu trong mỗi bữa ăn, tỉ mỉ cố gắng tìm hiểu cách cậu đã đánh bại hầu hết các đối thủ gần đây. Cậu nói chuyện với bọn họ một cách thoải mái, tin rằng một vài người bọn họ sẽ hiểu cách làm sao để huấn luyện các người lính của họ và các tiểu đoàn trưởng của bọn họ để nháy lại những gì cậu có thể làm. Và trong khi Ender nói chuyện với vài chỉ huy, nhiều nhóm lớn tụ lại quanh các đối thủ mà Ender đã đánh bại, cố tìm cách để đánh bại Ender.

Có quá nhiều người ghét cậu. Ghét cậu vì cậu trẻ, vì cậu quá xuất sắc, vì đã làm các thắng lợi của họ trở nên tầm thường và non kém. Ender nhìn thấy điều đó đầu tiên trên khuôn mặt bọn họ khi cậu đi ngang qua họ ở hành lang, rồi cậu bắt đầu nhận ra rằng có vài đứa sẽ đứa dậy thành một nhóm và di chuyển sang bàn ăn khác nếu như cậu ngồi gần bàn chỉ huy của bọn chúng; và nơi đó bắt đầu có những cú huỵch tay thình lình với cậu lúc ở phòng game, bắt chân khi cậu bước vào và đi ra khỏi phòng tập thể dục, nhổ nước bọt và chèn giấy ướt rồi đánh cậu từ phía sau khi cậu chạy bộ xuyên qua các hành lang. Bọn họ không thể đánh bại cậu ở trong phòng thi đấu, và đã biết điều đó -- vì thế thay vì bọn họ tấn công cậu ở nơi an toàn, nơi mà cậu không còn là một gã khổng lồ mà chỉ là một thằng nhóc. Ender khinh miệt những kẻ đó, nhưng một cách thầm lặng, quá thầm lặng đến nỗi mà cậu thậm chí không biết điều đó ngay trong bản thân cậu, cậu sợ bọn họ. Đó chỉ như những trò dằn vặt nhỏ nhoi mà Peter luôn dùng đến, và Ender đang bắt đầu cảm thấy quá xa nhà.


Những điều phiền muộn này thật nhỏ mọn, mặc dù thế, Ender thuyết phục bản thân mình chấp nhận chúng như một kiểu tán dương khác. Những quân đoàn khác đang bắt đầu bắt chước theo Ender. Bây giờ hầu như các người lính đều tấn công bằng đầu gối gấp lại bên dưới; các đội hình giờ đang vỡ ra, và nhiều chỉ huy đưa các tiểu đoàn trượt dọc theo các bức tường. Chưa có ai đuổi kịp theo cấu trúc năm tiểu đoàn của Ender cả -- điều đó mang đến cho cậu thuận lợi không đáng kể khi mà bọn họ đã có kế sách dành cho các bước di chuyển theo bốn đơn vị, bọn họ sẽ không tìm kiếm một đơn vị thứ năm.


Ender đang dạy tất cả bọn họ về các chiến thuật không trọng lực. Nhưng từ đâu Ender có thể học ra những điều mới đây?


Cậu bắt đầu sử dụng phòng chiếu, đầy các thước phim về Mazer Rackham và các chỉ huy vĩ đại khác trong các chiến hạm của loài người trong cuộc Xâm Lược Lần Đầu và Thứ Hai. Ender ngừng các buổi tập thường sớm hơn một giờ, và cho phép các tiểu đoàn trưởng hướng dẫn buổi tập riêng khi cậu vắng mặt. Thường bọn họ tiến hành giao tranh, tiểu đoàn đấu tiểu đoàn. Ender ở lại đủ lâu để nhìn mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, rồi rời đi để xem các cuộc chiến cũ.


Hầu hết các thước phim đều chỉ lãng phí thời gian. Nhạc hùng tráng, chiếu cận cảnh các chỉ huy và các người lính được trao mề đay thắng lợi, xáo trộn các cú bắn của lính thuỷ vào nơi trú đóng của đám Bugger xâm lăng. Nhưng đây và đó cậu đã tìm thấy những chuỗi hữu ích : các con tàu, những điểm sáng, vận hành trong bóng đêm của không gian, hoặc, tốt hơn hết là vẫn thế, các ánh sáng trên màn hình được dùng trên tàu đang vẽ lên các sơ đồ, cho thấy toàn bộ cuộc chiến. Nhưng Ender bắt đầu nhận thấy đám Bugger giỏi thế nào khi sử dụng các đường bay ngẫu nhiên để tạo ra hỗn loạn, cách bọn chúng dùng các mồi bẫy và giả vờ rút lui để đưa các con tàu của IF vào tròng. Vài trận đấu đã bị cắt thành nhiều cảnh, mà rải rác khắp các cuộc phim khác nhau; bằng cách xem chúng theo các sự kiện, Ender có thể tái hiện lại toàn bộ cuộc chiến. Cậu bắt đầu nhìn thấy những gì mà các nhà bình luận chưa từng đề cập đến. Bọn họ luôn cố khuấy động lòng kiêu hãnh loài người trong kết thúc và kinh tởm loài Bugger, nhưng Ender bắt đầu ngạc nhiên với cách con người đã chiến thắng hết thảy. Các con tàu loài người chậm chạp; hạm đội đáp trả các tình huống mới một cách chậm chạp không thể chịu nổi, trong khi hạm đội của Bugger dường như hành động theo một khối hoàn hảo, đáp trả mỗi thách thức một cách tức thời. Dĩ nhiên rồi, trong Cuộc Xâm Lược Lần Một, các con tàu của loài người đều hoàn toàn không phù hợp cho trận đấu nhanh, mặt khác đó chính là các con tàu của loài Bugger; nó chỉ có ở trong Cuộc Xâm Lược Lần Hai, các con tàu và vũ khí đều nhanh nhẹn và chính xác.



Vậy hóa ra Ender đã học được các chiến lược từ chính giống loài Bugger, chứ không phải loài người. Cậu cảm thấy thật xấu hổ và sợ hãi về việc học từ chúng, khi bọn chúng là những kẻ địch kinh khủng
nhất, xấu xí, giết người và ghê tởm. Nhưng bọn chúng cũng rất giỏi trong những gì chúng đã làm. Đối với một điểm. Bọn chúng dường như luôn theo sau một chiến lược cơ bản duy nhất -- tập hợp các con tàu với số lượng kinh khủng ở một điểm xung đột. Bọn chúng chưa bao giờ làm gì gây bất ngờ cả, bất kỳ điều gì đó dường như để cho thấy cả hai mặt thông minh lẫn ngu ngốc của một sĩ quan phụ thuộc.

Kỷ luật hiển nhiên rất là nghiêm ngặt.

Và có một điều kỳ cục. Có đầy người nói về Mazer Rackham nhưng chính xác là có rất ít thước phim về trận đấu hiện tại của ông ấy. Vài cảnh từ rất sớm trận đấu, quân đoàn nhỏ của Rackham trông có vẻ thống thiết khi đối mặt với sức mạnh mênh mông của hạm đội chính loài Bugger. Đám Bugger đã đánh bại hạm đội chính của loài người trong vành đai, đẩy lùi các con tàu vũ trụ ngay từ sớm nhất và trêu đùa sự cố gắng của loài người bằng chiến lược cấp cao -- cuộn phim đó thường được chiếu, để nêu danh hết lần này đến lần khác nỗi đau cùng sự kinh hãi trước chiến thắng của loài Bugger. Rồi hạm đội tiến đến chỗ lực lượng nhỏ bé của Mazer Rackham, gần sao Thổ, sự chênh lệch vô vọng, và rồi --

Rồi một cú bắn từ tàu tuần tiễu của Mazer Rackham, một con tàu địch bị thổi tung. Đó là tất cả những gì đã từng được chiếu. Nhiều cuộn phim cho thấy các người lính thủy đục đường của họ tiến vào các con tàu của loài Bugger. Nhiều thi thể của loài Bugger nằm khắp nơi. Nhưng không có cuộn phim nào về việc giết loài Bugger trong cuộc chiến giáp lá cà cả, trừ khi nó được ghép ngay từ Cuộc Chiến Thứ Nhất. Nó làm Ender thất vọng ê chề, rằng chiến thắng của Mazer Rackham hiển nhiên đã bị kiểm duyệt. Các học viên trong trường Dạy Chiến Đấu có nhiều người học từ Mazer Rackham, và mọi thứ về cuộc chiến của ông ấy bị che đậy khỏi tầm nhìn. Cảm xúc mạnh mẽ cho sự bí mật không quá hữu ích đối với bọn trẻ, những kẻ phải học để hoàn tất
một lần nữa những gì Mazer Rackham đã làm.

Dĩ nhiên, ngay khi những lời nói đồn khắp nơi, nói rằng Ender Wiggin đang xem các cuộn phim về cuộc chiến hết lần này đến lần khác, phòng chiếu phim bắt đầu trở nên đông đúc. Hầu hết tất cả đều là các chỉ huy, xem cùng các thước phim mà Ender đã xem, giả vờ bọn chúng hiểu vì sao cậu đang xem và những gì cậu đang có với nó. Ender chưa bao giờ giải thích gì cả. Thậm chí khi cậu xem bảy cảnh cùng một trận đấu, nhưng từ các cuộn phim khác nhau, chỉ một đứa con trai hỏi, ngập ngừng, "Có phải vài cuộn phim đều cùng một trận đấu chăng?"

Ender chỉ nhún vai, như thể điều đó không phải là vấn đề.

Chuyện đó diễn ra đến cuối giờ tập vào ngày thứ bảy, chỉ một vài giờ sau khi quân đoàn của Ender giành thắng lợi từ trận đấu thứ bảy của bọn họ, Thiếu tá Anderson tự thân bước vào phòng chiếu phim. Ông ấy đưa một mảnh giấy nhỏ cho một trong các chỉ huy ngồi đó, và rồi nói với Ender. "Đại tá Graff muốn gặp cậu ở văn phòng ngay lập tức."

Ender đứng dậy và theo Anderson qua các hành lang. Anderson nắm tay cầm giữ các học viên tránh xa khu vực sĩ quan; cuối cùng bọn họ đến nơi Graff đang ngồi trong một chiếc ghế xoay cài chốt trên sàn thép. Thắt lưng của ông ta giờ đây lại nở ra đến cả hai nơi cất vũ khí, thậm chí khi ông ấy ngồi thẳng dậy. Ender cố nhớ lại.

Graff không có vẻ gì mập lúc Ender gặp ông ta lần đầu tiên, chỉ là mới bốn năm trước. Thời gian cùng áp lực đã không tử tế đối với người quản trị của Trường Dạy Chiến Đấu.

"Bảy ngày từ trận đấu đầu tiên của cậu, Ender," Graff nói.

Ender không trả lời.

"Và cậu đã thắng hết bảy trận đấu, mỗi trận một ngày."

Ender gật đầu.

"Các điểm số của cậu thường cao."

Ender chớp mắt.

"Để làm gì, chỉ huy, có phải cậu cho là thành công phi thường của mình?"

"Ngài cho tôi một quân đoàn mà tôi có thể làm bất cứ những gì tôi nghĩ để nó có thể làm mà."

"Và những gì cậu đã nghĩ để nó có thể làm thế?"

"Chúng tôi định hướng bên dưới hướng thẳng đến cổng địch, và dùng chân bên dưới làm thành lá chắn. Chúng tôi tránh các đội hình và giữ sự linh động của chúng tôi. Nó thật hữu ích khi tôi có năm tiểu đoàn với tám người thay vì bốn người với mười người. Cũng thế, các đối thủ của chúng tôi chưa từng có thời gian để đáp trả một cách có hiệu quả các kỹ thuật mới của chúng tôi, vì thế chúng tôi tiếp tục đánh bại bọn họ với cùng các ngón đòn. Điều đó sẽ không giữ được lâu đâu."

"Vậy cậu không mong đợi tiếp tục chiến thắng."

"Không với cùng các ngón đòn."

Graff gật đầu. "Ngồi đi, Ender."

Ender và Anderson đều ngồi xuống. Graff nhìn Anderson, và Anderson nói tiếp. "Tình trạng của quân đoàn cậu thế nào, khi chiến đấu quá thường xuyên?"

"Tất cả bọn họ giờ đây đều là các cựu binh."

"Nhưng bọn họ đang thế nào? Có phải đã bị kiệt sức?"

"Nếu như thế, bọn họ sẽ không thừa nhận đâu."

"Có phải bọn họ vẫn sẽ tỉnh táo."

"Các ông là những người cùng với máy tính game đang chơi cùng với trí khôn của loài người. Các ông nói với tôi."

"Chúng tôi biết những gì chúng tôi biết. Chúng tôi muốn biết những gì cậu biết kìa."

"Đó là những người lính rất giỏi, Thiếu tá Anderson. Tôi chắc chắn bọn họ có những giới hạn, nhưng chúng tôi vẫn chưa đến đó đâu. Vài người mới gặp vấn đề vì bọn họ chưa bao giờ thật sự nắm vững một vài kỹ thuật, nhưng bọn họ đang nỗ lực và đang cải tiến. Những gì các ông muốn tôi nói, rằng bọn họ cần được nghỉ ngơi chăng ? Dĩ nhiên bọn họ được nghỉ ngơi rồi. Bọn họ cần hai tuần để nghỉ ngơi đấy. Các bài học của họ bị đẩy sang bên, không ai trong chúng tôi làm điều gì hay trong lớp học cả. Nhưng các ông biết điều đó, và hiển nhiên các
ông không quan tâm, vậy vì sao tôi phải quan tâm chứ?"

Graff và Anderson liếc mắt nhìn nhau. "Ender, vì sao cậu đang nghiên cứu các cuộn phim về cuộc chiến với loài Bugger?"

"Để nghiên cứu chiến lược, dĩ nhiên rồi."

"Những thước phim đó được tạo ra cho mục đích tuyên truyền. Tất cả các chiến lược đều đã bị chọn lọc."

"Tôi biết."

Graff và Anderson liếc mắt nhìn nhau lần nữa. Graff gõ vào chiếc bàn của mình. "Cậu không chơi trò chơi tưởng tượng nữa," ông nói.

Ender không trả lời.

"Nói cho tôi biết vì sao cậu không chơi nó đi."

"Vì tôi thắng rồi."

"Cậu chưa bao giờ thắng gì cả trong trò chơi đó. Luôn luôn có thêm."

"Tôi đã thắng tất cả rồi."

"Ender, chúng tôi muốn giúp cậu được hạnh phúc như có thể, nhưng nếu cậu--"

"Các ông muốn tôi trở thành người lính xuất sắc nhất có thể. Đi xuống và nhìn vào bảng xếp hạng ấy. Nhìn các vị trí qua các thời gian. Quá xa khi các cậu đang làm một công việc tuyệt vời đối với tôi. Chúc mừng. Bây giờ khi nào các ông để cho tôi thi đấu với một quân đoàn giỏi đây?"

Graff mỉm cười, và ông ấy lắc lư phá lên cười trong im lặng.

Anderson đưa cho Ender một mẩu giấy. "Ngay bây giờ," ông nói.

BONZO MADRID, SALAMANDER ARMY, 1200

"Chính là mười phút ngay từ bây giờ," Ender nói. "Quân đoàn của tôi hẳn là đang đi tắm sau buổi tập."

Graff mỉm cười. "Vậy, tốt hơn hết là hãy nhanh đi, con trai à."

***


0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 11.4 - VENI VIDI VICI"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres