THIẾU NỮ GIẤY - C10 - Paper girl

, 0 phản hồi

Labels:

10 - Paper girl


Tâm hồn của những nhà tiểu thuyết vẫn còn đó, thậm chí chứa đựng trong chính những nhân vật của họ, tất cả tựa như tâm hồn của một người nông dân tin tưởng mù quáng vào Jesus-Marie-Joseph, hay bất cứ điều khùng điên nào từ quỷ sứ.
Nancy Huston















Trong nhà trở nên yên tĩnh sau cơn bão. Sau khi đã chấp nhận quay lại phòng khách, cô ấy đi tắm trong khi tôi chuẩn bị trà và đi đến tủ đựng thuốc.

Malibu Colony
9 giờ sáng

Cô ấy ngồi vào bàn ăn trong bếp. Cô ấy đã tắm xong, mặc chiếc áo choàng của tôi và cầm máu bằng cách ép chặt vết thương với một chiếc khăn.

- Tôi có túi sơ cứu nhưng nó không nhiều lắm.
Trong gói nhỏ, cô ấy cứ tìm thuốc khử trùng và rửa sạch vết thương kỹ càng.
- Tại sao cô làm điều này ?
- Tất nhiên, vì ông không muốn nghe tôi nói, tất nhiên !
Tôi nhìn cô ấy tách mép vết thương ra để xác định xem nó có sâu không.
- Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện. Cô phải khâu vết thương lại.
- Tôi sẽ tự làm điều đó, đừng quên tôi là y tá. Chỉ là tôi cần chỉ khâu và một cây kim vô khuẩn.
- Chà ! Tôi đã quên khuấy mua chúng trong lần đi chợ gần đây nhất của mình.
- Ông không còn miếng băng dính nào sao ?
- Ở đây là một ngôi nhà trên bãi biển, không phải một phòng chữa bệnh.
- Vậy chỉ tơ hay lông ngựa cứng thì sao ? Chúng có thể thay thế. Không, ông có thứ tốt hơn ! Tôi chắc rằng tôi đã thấy thứ tuyệt vời hơn, ở đó, trong …
Cô ấy bước ra khỏi chiếc ghế đẩu khi câu nói còn đang lấp lửng, và như thể cô ấy đang ở nhà mình, đi lục lọi trong những ngăn kéo bàn làm việc của tôi.
- Đây rồi,  tôi đã tìm được nó ! cô ấy quay lại chỗ ngồi một cách oai vệ, một ống Super Glue trong tay lành lặn của cô.
Cô ấy mở nắp chiếc hộp nhỏ - trong đó ghi chú : “đồ gốm và sứ đặc biệt” – và bôi vào vết thương của cô.
- Đợi đã, cô có chắc là cô đang làm gì không ? Chúng ta không phải đang ở trong phim !
- Không phải nhưng bản thân tôi là một nữ anh hùng trong tiểu thuyết, cô ấy trả lời một cách ma mãnh. Ông không làm điều đó, mà điều đó để cho chúng ta tự khám phá ra.
Cô ấy kéo lại miệng vết thương và giữ cho chúng khép lại trong vài giây để chúng dính lại.
- Xem này ! cô ấy la lên một cách tự tin vừa giơ bàn tay được nối một cách thủ công.
Cô ấy ăn ngon lành lát bánh mì phết mà tôi đã phết bơ lên đó sau đó uống một ngụm trà. Sau tách trà, tôi thấy đôi mắt to tròn của cô đang nhìn tôi.
- Ông trở nên dễ thương hơn nhiều, nhưng ông vẫn chưa tin tôi, phải không ? cô ấy vừa đoán vừa chùi miệng bằng tay áo.
- Một vết xăm, thật sự đó không phải là một bằng chứng, tôi nhận xét một cách tàn nhẫn.
- Sự cụt tay là một trong số đó, không phải sao ?
- Một bằng chứng cho thấy rằng cô dữ tợn và bốc đồng, điều đó mới là đúng !
- Vậy hãy hỏi tôi đi !
Tôi lẩn tránh bằng việc lắc đầu.
- Tôi là một nhà văn, không phải là một gã cớm hay một nhà báo.
- Điều đó thì hơi dễ dàng đúng không ?
Tôi đổ cà phê thừa từ trong tách của mình vào trong bồn rửa bát. Tại sao tôi phải cố uống trà trong khi tôi ghét nó chứ ?
- Nghe này, tôi đề nghị chúng ta đi chợ đi …
Tôi ngừng câu nói của mình, suy nghĩ theo cách mà tôi sẽ giới thiệu vài thứ.
- Đồng ý không ?
- Dĩ nhiên tôi muốn cho ông thấy bằng chứng bằng cách để ông đặt những câu hỏi về cuộc đời của Billie, nhưng giá như ông biết, điều này chỉ là một lần, ông đi chơi mà không tạo ra những câu chuyện.
- Tôi hứa.
- Dĩ nhiên chúng ta đồng ý : lỗi lầm đầu tiên, cô làm lộn tùng phèo mảnh đất của ngôi nhà này, đổi lại là tôi gọi cảnh sát vào lần thứ hai. Và lần này, cô phải tàn sát bằng việc ra ngoài với một con dao của anh hàng thịt, tôi mặc kệ cô chảy máu trên mặt đất !
- Ông lúc nào cũng quyến rũ hay là ông tự gượng ép chính mình vậy ?
- Chúng ta tự hiểu với nhau ?
- OK, vứt những câu hỏi của ông đi.
- Tên, ngày và nơi sinh ?
- Billie Donelly, sinh vào ngày 11 tháng 8 năm 1984 ở Milwaukee, gần hồ Michigan.
- Tên của mẹ cô ?
- Valeria Stanwick.
- Nghề nghiệp của cha cô ?
- Ông làm việc như một thợ hồ ở Miller, người làm bia lớn thứ hai trong nước.
Cô ấy trả lời chan chát, không có một chút lưỡng lự nào.
- Người bạn tốt nhất của cô là ai ?
- Đó là điều hối tiếc lớn nhất của tôi, tôi không có lấy một người bạn thân. Chính xác chỉ là những người quen thôi.
- Mối quan hệ yêu đương đầu tiên của cô ?
Cô ấy ngừng lại để suy nghĩ, vừa nhìn tôi với một con mắt u ám, dĩ nhiên để làm tôi hiểu rằng sự ranh mãnh của tôi chỉ đến từ bản chất của câu hỏi.
- Lúc 16 tuổi, ở Pháp, trong một chuyến đi dã ngoại ở Côte d'Azur. Anh ta tên là Théo.
Theo những câu trả lời, sự mờ mịt dần chiếm lấy tôi và, từ việc nhìn vào nụ cười thỏa mãn của cô ấy, tôi hiểu rằng cô ấy đã nhận ra những khác biệt của tôi. Dù sao đi nữa, một điều chắc chắn rằng : cô ấy thuộc lòng quyển sách của tôi.
- Thức uống yêu thích nhất của cô là gì ?
- Coca. Thật sự là thức uống không gaz.
- Phim cô thích ?
- Eternal Sunshine of the Spotless Mind. Một bộ phim đảo lộn nỗi thống khổ về tình yêu. Như bài thơ và sự u sầu. Ông đã xem nó chứ ?
Cô ấy thả lỏng để đến ngồi trên trường kỷ. Lại một lần nữa, tôi bị thu hút bởi sự giống nhau của cô cùng Billie : cùng một mái tóc vàng sang, cùng một vẻ đẹp tự nhiên không kiểu cách, cùng ngữ điệu hay chế giễu, cùng âm sắc giọng nói mà tôi thường miêu tả trong những cuốn sách của mình như “khêu gợi và nhạo báng, tất cả được khẳng định và trẻ trung”.
- Điểm tốt nào cô cần ở một người đàn ông ?
- Kiểu câu hỏi của ông là của Proust phải không ?
- Nó tương tự như thế.
- Quả thật, tôi thích một người đàn ông là một người đàn ông. Tôi không quá đánh giá cao những gã này, những gã bằng mọi giá để rút ra phần nữ tính của mình. Ông hiểu không ?
Tôi lắc đầu có vẻ hoài nghi. Tôi chuẩn bị để tiếp tục khi mà cô ấy tiếp tục nói :
- Còn ông, kiểu phụ nữ nào ông thích nhất ?
- Ngông cuồng, tôi nghĩ thế. Hóm hỉnh, đó là tinh hoa của sự thông minh, đúng không ?
Cô ấy chỉ vào khung ảnh kỹ thuật số có những tấm hình của Aurore.
- Tuy nhiên, nữ nghệ sĩ dương cầm của ông, cô ấy không có vẻ gì là một kẻ buồn cười.
- Nếu chúng ta quay lại thời kì ngây thơ, tôi đề nghị vừa ngồi lên trường kỷ.
- Điều đó kích thích ông đặt những câu hỏi này, phải không ? Ông nếm trải chúng, từ quyền lực nhỏ nhoi của ông ! cô ấy đùa.
Nhưng tôi từ chối việc nghỉ ngơi và tiếp tục câu hỏi của mình :
- Cô có muốn thay đổi một thứ gì đó trên cơ thể hiện thời không ?
- Tôi thích một thân hình xinh đẹp và có da có thịt.
Còn tôi là một thằng ngốc. Tất cả đều chính xác. Hoặc cô gái này là một kẻ khùng điên tự nhận mình là nhân vật Billie với một kiểu bắt chước cừ khôi, hoặc là cô ấy thật sự là Billie và chính tôi mới là kẻ điên loạn.
- Vậy thì sao ? cô ấy coi thường tôi.
- Câu trả lời của cô chỉ chứng tỏ rằng cô đã học kỹ những cuốn sách của tôi, tôi nói vừa cố lột chiếc mặt nạ của cô ấy.
- Trong trường hợp này, hãy đặt cho tôi những câu hỏi khác.

Đó chính xác là những gì tôi tính làm. Không thách thức, tôi ném quyển sách vào trong thùng rác mạ crom ở nhà bếp sau đó tôi giở máy tính xách tay của mình ra, nhẹ nhàng như gió, và gõ vào mật mã để kết nối. Nói thật, tôi biết rất nhiều thông tin về những nhân vật của mình hơn cả những gì tôi viết trong sách. Để hoàn thiện nhân vật anh hùng của mình, tôi có thói quen viết một tiểu sử chi tiết cho mỗi nhân vật của mình hơn 20 trang giấy. Tôi ghi lại lượng lớn từ việc giảng dạy, từ ngày sinh của họ cho tới bài hát mà học thích nhất khi còn đang học tiểu học. 3 phần 4 chỉ dẫn này không được tìm thấy trong đề tài khai thác cuối cùng của quyển sách, nhưng việc sử dụng này tham gia vào công việc vô hình cho phép tạo ra thuật giả kim huyền bí của việc viết văn. Với kinh nghiệm, tôi đã hoàn tất bằng việc tự thuyết phục mình rằng việc luyện tập này mang đến tính chân thực hơn cho những nhân vật hay ít nhất một phần con người để có thể lý giải tại sao những độc giả tự cảm thấy mình xuyên qua những nhân vật của tôi.
- Cô thật sự vẫn còn muốn tiếp tục ? tôi hỏi vừa mở tài liệu dành cho Billie.
Cô gái kéo từ một trong những ngăn kéo của bàn thấp một cái bật lửa bạc cũng cũ như gói cắt của Dunhil – mà chính tôi đã bỏ mặc nó – đã bị quên lãng cùng với người phụ nữ mà tôi đã thường ở cùng trước cả Aurore. Cô ấy nhúm một điếu xì gà theo kiểu chắc chắn :
- Tôi chỉ đợi điều đó.
Tôi nhìn màn hình và bới lấy lời dẫn.
- Nhóm nhạc rock mà cô thích nhất ?
- Ừm … Nirvana, cô ấy bắt đầu trước khi tiếp tục : Không, là Red Hot !
- Tất cả bọn họ đều không có gì hay.
- Nhưng đó là một câu trả lời tốt, phải không nào ?
Chính là thế. Một sự thay đổi không ngờ. Ngày hôm nay, tất cả mọi người đều thích Red Hot Chili Peppers.
- Món ăn thích nhất ?
- Nếu đó là một người bạn nối khố hỏi tôi, tôi sẽ trả lời là xà lách Caesar, nhưng món ăn khoái khẩu của tôi, lại là một phần mỡ cá và khoai tây chiên !

Lần này, điều này không thể là tình cờ. Tôi cảm thấy những giọt mồ hôi chảy trên trán mình. Không ai, thậm chí Milo, chưa từng được đọc những tiểu sử « bí mật » của những nhân vật của tôi. Họ chỉ được tìm thấy duy nhất trong máy của tôi, nhưng kết nối dĩ nhiên đã bị mã hóa. Bằng cách chối bỏ điều đó, tôi đi đến một câu hỏi khác : 
-  Bao nhiêu người đã cùng sống với cô ? Lần này, hãy trả lời câu hỏi ! Cô không có quyền chối bỏ và dẫu rằng cô vừa kết hôn với một người nào đó.
Cô ấy liếc nhìn tôi không khoan dung.
- Thực ra, ông cũng như những người khác, phải không ? Chỉ có điều đó mới làm các người thỏa mãn…
- Tôi chưa bao giờ khẳng định mình khác với họ. Vì thế, có bao nhiêu ?
- Dù gì ông cũng đã biết điều đó : 1 tá …
- Chính xác là bao nhiêu ?
- Tôi sẽ không nói cho ông biết !
- Điều đó tốn quá nhiều thời gian sao ?
- Ông ngụ ý điều gì ? Rằng tôi là một gái điếm sao ?
- Tôi chưa bao giờ nói thế.
- Chưa, nhưng ông đã nghĩ như thế.
Không cảm giác được sự thẹn thùng của cô ấy, tôi vẫn cố bắt cô ấy càng lúc càng phải chịu sự nhục hình này :
- Được rồi, thế bao nhiêu ?
- 16, tôi nghĩ thế.
- Vậy trong số ’16, tôi nghĩ’ đó, có bao nhiêu người cô đã từng yêu ?
Cô ấy thở dài :
- 2. Người đầu tiên và người cuối cùng : Théo và Jack
Dưới vẻ kích động của mình, tôi phải thừa nhận rằng cô ấy đã trả lời chính xác cho mỗi câu hỏi của tôi.

Dring !
Có ai đó vừa nhấn chuông cửa, nhưng tôi không định đi ra mở.
- Ông đã xong những câu hỏi khùng điên của mình chưa ? cô ấy hỏi tôi với một giọng thách thức.
Tôi định hỏi một câu hỏi bẫy :
- Quyển sách đầu giường của cô là gì ?
Khó chịu, cô ấy nhún vai :
- Tôi không biết. Tôi không đọc sách nhiều, vì tôi không có nhiều thời gian.
- Một cái cớ hay nhỉ !
- Nếu ông thấy tôi quá xuẩn ngốc, ông chỉ có thể nhận lấy từ chính mình ! Tôi nhắc ông rằng tôi đi thẳng ra từ trong trí tưởng tượng của ông. Chính ông là người đã tạo hình tôi !
Dring ! Dring !
Sau cánh cửa, vị khách của tôi bị kích động cùng với tiếng chuông, nhưng dĩ nhiên tôi mặc kệ nó.
Bị choáng bởi tình huống và làm cứng họng bởi mỗi câu trở lời của cô ấy, tôi ngây người, khi mà mỗi câu hỏi của mình xoay quanh việc quấy rối :
- Hối tiếc lớn nhất của cô là gì ?
- Không còn là trẻ con.
- Trong đời cô, cô đã từng nếm trải niềm hạnh phúc nhất đời mình ?
- Gần nhất đó là tôi đã thức dậy trong vòng tay của Jack.
- Gần nhất mà cô đã khóc ?
- Tôi đã quên.
- Cô nói đi.
- Tôi không biết, tôi khóc cho điều gì chứ.
- Điều quan trọng nhất gần đây.
- Cách đây 6 tháng, khi mà tôi phải tiêm cho con chó của mình. Tôi gọi nó là Argos. Điều đó không được ghi trên phiếu nhỏ của ông ?
Dring ! Dring ! Dring !
Tôi đã cố hài lòng những câu trả lời này. Tôi có những bằng chứng rằng chúng không phải thế, nhưng tất cả điều này mở ra quá nhiều. Trò chơi này làm tôi sụp đổ trong một thế giới khác, một thực tế khác mà tâm hồn tôi từ chối thừa nhận nó. Trong cơn hốt hoảng, tôi trút cơn giận lên « Billie » :
- Nỗi sợ lớn nhất của cô ?
- Tương lai.
- Cô còn nhớ ngày tồi tệ nhất trong đời mình không ?
- Làm ơn đừng hỏi tôi về điều đó.
- Đó chính là câu hỏi cuối cùng của tôi.
- Làm ơn đi …
Tôi xiết chặt cánh tay cô ấy :
- Hãy trả lời tôi !
- THẢ TÔI RA, ông làm tôi đau ! cô ấy la lên vừa chống cự.
- TOM !
Một giọng nói vang lên phía sau cửa.
Billie thoát khỏi tôi. Khuôn mặt cô trở nên tái mét và đôi mắt ánh lên vẻ đau đớn.
- TOM ! MẸ KIẾP CẬU SẼ GIẾT TÔI MẤT ! ĐỪNG BẮT TÔI ĐẾN GẶP CẬU VỚI MỘT CHIẾC MÁY ỦI !
- Milo, dĩ nhiên rồi …
Billie trốn trên nền nhà. Tôi rất muốn đến an ủi cô ấy hơn là làm cô ấy đau, vì dĩ nhiên rằng tôi phải chịu trách nhiệm do việc đã làm cô ấy giận dữ và buồn, nhưng tôi quá mất bình tĩnh vì những gì tôi vừa trải qua, tôi thấy như một niềm an ủi, mong muốn được chia sẻ điều đó với ai đó.

0 Response to "THIẾU NỮ GIẤY - C10 - Paper girl"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres