THIẾU NỮ GIẤY - C11 - Cô bé ở MacArthur Park
Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011 08:10 , 0 phản hồi
Labels: TNG
11 - Cô bé ở MacArthur Park
Những người bạn là những thiên thần, chính họ là người nâng đỡ chúng ta
khi đôi cánh của chúng ta không còn có thể bay được nữa.
Anonyme
- Cậu đã thoát khỏi chiếc máy ủi chỉ trong một chút xíu nữa thôi !
Milo nhấn mạnh vừa bước vào trong phòng khách. Hu la ! Điều đó sẽ không
tốt hơn đâu. Cậu có cái đầu của một kẻ nghiện axit carbonat.
- Cậu muốn gì ?
- Tôi đến để lấy lại chiếc xe hơi của mình, nếu điều đó không quá phiền
phức cho cậu ! Rằng tôi có thể làm một chuyến cuối cùng trước khi bỏ nó
lại ở tòa án…
- Xin chào Tom, Carole nói vừa bước vào trong phòng khách. Cô ấy mặc bộ
đồng phục cảnh sát. Tôi liếc nhìn trên đường và nhận ra một chiếc xe cảnh sát
đang đậu trước cửa nhà mình.
- Cậu đến để bắt tôi sao ? tôi đùa vừa ôm chặt cô ấy.
- Nhưng cậu đang chảy máu mà ! cô ấy kêu lên.
Tôi nhíu mày sau đó nhận ra những vết máu vấy bẩn chiếc áo sơ mi của
mình : một chút dấu vết để lại bởi tay bị cắt của Billie.
- Đừng sợ, đây không phải máu của tôi.
- Nếu cậu nghĩ rằng điều đó sẽ trấn an được tôi ! Và hơn nữa, nó
vẫn còn mới, cô ấy nhận xét với giọng điệu ngờ vực.
- Đợi đã. Cậu chưa đoán ra được điều gì đã xảy ra với tôi ! Vào
tối hôm qua …
- Vậy chiếc váy này là của ai ? Milo ngắt ngang lời tôi vừa nâng
chiếc áo tơ có vết đốm của máu.
- Của Aurore, nhưng …
- Của Aurore sao ? Đừng nói với tôi là cậu đã …
- Không ! Không phải là cô ấy đã mặc nó. Chính là một người con
gái khác.
- A, cậu thường lui tới với người con gái khác ! cậu ấy kêu lên.
Đó là một dấu hiệu tốt ! Chúng ta có biết cô ấy không ?
- Theo một nghĩa nào đó thì có.
Carole và Milo nhìn nhau với một ánh mắt sững sỡ trước khi đồng loạt
hỏi :
- Chính là ai ?
- Nhìn về phía bãi đất. Các cậu sẽ ngạc nhiên.
Cùng nhau bước những bước nhanh về phía bãi đất, họ băng qua phòng
khách và rất tò mò về người phía sau cửa sổ. Sau đó là hàng giờ câm lặng, cho
tới khi mà Milo phá vỡ điều đó bằng một nhận xét :
- Không có ai ở ngoài đó cả, ông già của tôi.
Ngạc nhiên, tôi đến bên cậu ta, trên bãi đất nơi bùng lên sự rạn nứt
mạnh mẽ.
Chiếc bàn cùng những chiếc ghế vẫn nằm chổng chơ, những miếng đá lát phủ
đầy hàng trăm mẩu ly nhỏ. Từ cà phê, từ mứt chuối và từ si rô phết đầy lên nền
đất. Nhưng không có dấu vết nào của Billie.
- Quân đội đã làm những cú thử đạn hạt nhân ở nhà cậu sao ? Carole tìm hiểu tình hình.
- Thật sự là tồi tệ hơn cả Kaboul ở đây, Milo chen vô.
Để tránh việc bị chói mắt, tôi đặt bàn tay trước trán
và nhìn chăm chú về chân trời. Cơn bão ngày hôm qua đã điên cuồng quay lại bãi
biển. Những bánh xe bọt biển vỗ dồn dập trên bãi cát, ném vào vài thân cây đang
đình công trên bãi biển, tảo nâu, một chiếc ván trượt cũ và thậm chí là một bộ
khung xe đạp. Nhưng dĩ nhiên có một điều làm cho tôi rõ ràng : Billie đã biến
mất.
Bằng phản xạ nghề nghiệp, Carole ngồi xổm gần bên cửa
kính, xem xét một cách lo lắng những vết máu đã bắt đầu khô trên kiếng.
- Điều gì đã xảy ra vậy Tom ? Cậu đã đánh nhau với ai
sao ?
- Không ! Chính xác là …
- Điều đó, tôi thật sự nghĩ rằng cậu phải giải thích
cho chúng tôi ! người bạn của tôi lại cắt lời của tôi.
- Nhưng đồ ngốc ! Cậu hẳn là sẽ những lời giải thích
của tôi nếu cậu để tôi kết thúc lời nói của mình !
- Dĩ nhiên, vậy thì kết thúc nó đi nào ! Ai đã tàn phá
sân nhà cậu ? Và vết máu trên váy
là của ai ? Của giáo hoàng ? Của Mahatma Gandhi ? Của Marilyn
Monroe ?
- Của Billie Donelly.
- Billie Donelly ? Nhưng đó là một nhân vật trong những cuốn sách
của cậu mà !
- Chính thế.
- Cậu đang giỡn mặt với tôi đó hả ? Milo phát bực. Tôi tự gây ra
một vết máu từ mực cho mình. Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ giúp cậu chôn cất một
xác chết giữa đêm tối cùng cậu, còn cậu tất cả những gì cậu thấy để làm, đó
chính là mang đến cho tôi…
Carole đứng dậy, với giọng điệu của một bà mẹ đang quở trách những đứa
con của mình, cô ấy ngăn giữa chúng tôi, nhại lại những điệu bộ của một trọng
tài quyền anh.
- Time’s up ! Được rồi, chúng ta ngừng chuyện tầm phào ba xu này
lại đi, chúng ta hãy ngồi xuống bàn và chúng ta hãy dùng thời gian đó để giải
thích trong im lặng, được chứ ?
★
Cũng làm như thế.
Trong hơn 15 phút, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, tôi đã kể cho họ
nghe câu chuyện lạ lùng của mình, từ việc gặp gỡ Billie, vào đúng giữa đêm, cho
tới những câu hỏi của tôi vào lúc sáng nay, cho tới lúc kết thúc bằng việc tôi
đã bị thuyết phục một sự thực là cô ấy tồn tại.
Vì thế, nếu tôi hiểu rõ, Milo tóm lại, một trong những người hùng của
quyển sách của cậu đã rơi ra từ một đoạn bị in lỗi, rơi thẳng vào trong nhà
cậu. Vì cô ấy hoàn toàn không mặc gì, cô ấy đã mặc một chiếc áo thuộc về người
bạn gái cũ của cậu, sau đó cô ấy đã chuẩn bị những chiếc bánh chuối cho bữa
sáng. Để cám ơn cô ấy, cậu đã bỏ mặc cô ấy trên bãi đất trống và, trong khi mà
cậu lắng nghe Miles Davis, cô ấy đã tự mình cắt đứt mạch máu, vấy máu khắp nơi,
trước khi dán chúng lại bằng Super Glue dành cho « gốm và sứ đặc
biệt ». Sau đó cậu đã làm lành với cô ấy bằng cách chơi trò sự thật khi mà
cô ấy đã ám ảnh cậu trước khi mà cô ấy công bố một công thức pháp thuật để biến
mất vào đúng lúc chúng tôi bấm chuông cửa. Chính xác là như thế đúng
không ?
- Mặc kệ, tôi nói. Tôi chắc rằng cậu không tin tôi.
- Chỉ một câu hỏi : cậu đã bị cô ấy nhồi đầy thuốc lá, việc làm
lành của cậu ?
- Đừng có thêm thắt vào ! Carole nói với cậu ấy.
Milo nhìn tôi lo lắng :
- Cậu phải xem lại đầu của mình.
- Đó là không phải là câu hỏi làm tôi trở nên tốt hơn.
- Nghe này, tôi biết rằng cậu đang gánh chịu vấn đề về tài chính. Tôi
biết rằng cậu sẽ không phải tự gây áp lực để viết cuốn sách tiếp theo đúng hạn,
nhưng điều đó, cậu làm tôi sợ Tom à. Cậu đang mất lý trí.
- Không nghi ngờ gì cậu đang bị quá tải, Carole làm dịu đi không khí. Một sự khủng hoảng do quá tải
trong nghề nghiệp. Trong vòng 3 năm, cậu đã không ngừng : biết bao đêm để viết,
biết bao cuộc gặp gỡ với những độc giả, những hội nghị, những chuyến đi để xác
định và thúc tiến công việc. Không có thể tiếp tục nổi, Tom à. Việc cậu chia
tay với Aurore đã là giọt nước làm tràn ly. Cậu cần nghĩ ngơi, chỉ thế thôi.
- Đừng nói với tôi như nói với một đứa bé.
- Cậu phải xem lại đầu của mình đi thôi, Milo lặp lại. Cô ấy đã nói với chúng tôi về đợt chữa trị
từ thuốc an thần mà …
- Như thế nào là “cô ấy đã nói với chúng tôi” ? Cậu đã
nói chuyện với bác sĩ Schnabel mà không báo trước cho tôi sao ?
- Chúng tôi ở bên cậu Tom à, không phải là để chống
lại cậu, Milo nói để trấn an tôi.
- Nhưng cậu không thể buông tha tôi quá 3 phút sao ?
Cậu không thể thỉnh thoảng cứ quan tâm lo lắng cho cuộc sống của cậu và không
bao giờ cho chính tôi sao ?
Bị tôi nói những lời này, Milo
lắc đầu, há miệng, lưỡng lự muốn nói thêm gì đó, nhưng khuôn mặt cậu ta thắt
lại và bỏ không nói thêm nữa. Ở bãi biển, cậu ta lấy ra một điếu Dunhill trong
gói đã mở sắn sau đó đi ra bãi biển để hút thuốc một mình.
★
Tôi ở lại một mình cùng Carole. Tới lượt cô ấy, cô ấy châm một điều xì
gà, rít một hơi sau đó chuyền nó cho tôi, như thể từ khi chúng tôi còn 10 tuổi
và chúng tôi thường trốn hút thuốc sau những cây cọ khằng khiu của MacArthur
Park. Nhìn kỹ cô ấy không còn làm việc, cô ấy tháo búi tóc ra, mặc cho tóc đen
bóng của mình bung ra trên bộ đồng phục màu xanh nước biển của mình. Ánh sáng
trong mắt cô cắt đứt những lọn tóc đen bóng của cô, và bởi một vài biểu cảm
trên khuôn mặt của cô làm gợi lên tuổi trẻ mà cô ấy đã từng trải qua. Mỗi liên
hệ gắn bó chúng tôi lại với nhau trên sự cảm thông và sự ân cần. Điều đó không
còn là một tình bạn thông thường. Đó là một trong những mối liên kết không thể
thay đổi, đã rèn luyện trong suốt thời thơ ấu và đã gắn cuộc đời của chúng tôi
bền chặt bên nhau, thường xuyên vì những điều tồi tệ hơn cả những điều tuyệt
vời.
Vì mỗi lần chúng tôi ở bên cạnh nhau, sự hỗn độn từ tuổi thiếu thời trở
lại trong tôi mạnh mẽ như một chiếc bomerang : những đợt sóng vỗ về vào
đất chỉ còn lại chân trời của riêng chúng tôi, sự nghẹt thở từ vũng bùn hôi
thối đã cầm tù tôi, những kỷ niệm xé nát cuộc đối thoại của chúng tôi từ thời
còn đi học trên mảnh đất để chơi bóng rổ bị rào lại…
Cũng lại lần này, tôi có cảm tượng rất mạnh rằng chúng tôi vẫn luôn 12
tuổi. Mà hàng triệu cuốn sách của tôi đã bán, những tội phạm mà cô ấy đã từng
bắt, tất cả những điều đó đóng một vài trò nối kết chúng tôi lại bên nhau,
nhưng tận sâu thẳm chúng tôi chúng bao giờ thật sự vượt quá xa điều đó.
Sau tất cả những điều đó, điều này không phải là tình cờ nếu không có
bất cứ thứ gì ở giữa chúng tôi. Chúng tôi cùng nhau chống lại chứng bệnh thần
kinh của chính mình để có đà chuyển đổi cuộc đời. Từ Carole lúc bây giờ, tôi
biết một ít vài điều. Thời gian gần đây, chúng tôi ít gặp nhau, cô ấy và tôi,
và khi chúng tôi làm điều đó, chúng tôi cẩn thận tránh nói về các điểm thứ yếu.
Có lẽ bởi vì rằng chúng tôi hy vọng sự ngây ngô sẽ không gợi lại những ký ước
đã qua, chúng tôi cố làm cho chúng biến mất. Nhưng thật sự không quá đơn giản
để có thể chối bỏ thời niên thiếu của chúng tôi, Milo đóng vai trò của một chú
hề 24/24 giờ. Còn tôi, tôi bôi đen hàng trăm trang giấy, tôi uống cocktail cùng
thuốc và tôi hít thứ bột gây tê.
- Tôi không thích những lời tuyên bố lớn lao, Tom à… cô ấy bắt đầu vặn
một chiếc thìa nhỏ một cách căng thẳng.
Hiện tại Milo không còn ở trong phòng, khuôn mặt cô trở nên buồn đau,
cô cởi nốt thứ cần thiết để « tạo ra vẻ bề ngoài ».
- giữa cậu và tôi, đó là thứ cuộc sống trong cái chết, cô ấy tiếp tục.
Tôi mang đến một nữ hoàng cho cậu, thậm chí cả hai nếu điều đó có thể.
- Tôi không yêu cầu cậu quá điều đó.
- Cũng xa vời như thể tôi vẫn thường nhớ, luôn luôn chính cậu là người
tìm ra giải pháp. Hôm nay, hãy để tôi làm điều đó, nhưng tôi thì không có khả
năng giúp cậu.
- Đừng tự làm mình lo lắng vì điều đó. Tôi ổn mà.
- Không, cậu không ổn lắm. Nhưng tôi chỉ muốn cậu biết một thứ :
hãy dựa vào chính cậu, Milo và tôi sẽ đồng hành cùng cậu trên suốt con đường
này.
Tôi nhún vai. Thậm chí tôi không còn chắc rằng chúng tôi thật sự đi cùng chung trên một con đường. Hiển
nhiên, chúng tôi ở những nơi dễ chịu hơn và nỗi sợ không giằng kéo chính mình
hơn là việc buôn bán như ngày xưa, nhưng để bay như một chú chim, MacArthur
Park chỉ cách đây vài km từ nơi chúng tôi sống.
- Dù sao đi nữa, suốt buổi sáng, suy nghĩ đầu tiên của tôi luôn dành
cho cậu Tom à. Và nếu cậu trôi đi, chúng tôi sẽ trôi đi cùng cậu. Nếu cậu buông
thả chính mình, tôi nghĩ rằng đời tôi sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
- Cậu có hạnh phúc không Carole ?
Cô ấy nhìn tôi như thế tôi đã nói ra một điều không
nên, điều đó được hiểu vì cô ấy đến nỗi câu hỏi tồn tại đã được câu hỏi hạnh
phúc thay thế hoàn toàn.
- Chuyện về người nhân vật trong sách của cậu, cô ấy
tiếp tục, điều đó không còn nữa, cậu đồng ý chứ ?
- Điều đó có vẻ như bị rút ra từ những sợi tóc, tôi
thừa nhận.
- Nghe này, tôi không biết làm sao cụ thế để có thể
giúp cậu, để làm cho cậu thay đổi người bạn của tôi à. Vì thế, ý kiến về việc
chữa trị bằng thuốc an thần này, nó có thể là vài thứ thử thách, đúng không ?
Tôi nhìn cô ấy một cách trìu mến, vào những lần gây
chú ý cho tôi và định sẵn là tránh xa hoàn toàn những đợt trị liệu.
- Dù sao đi nữa, tớ thậm chí cũng không còn gì để trả
cho điều đó !
Cô ấy quét sạch những lý luận :
- Cậu còn nhớ vào ngày cậu nhận quyền tác giả không ?
Toàn bộ số tiền thì quá lớn đến nỗi cậu đã đưa nó một phần cho tớ. Dĩ nhiên, tớ
đã từ chối, nhưng cậu đã tìm ra cách để nhét cho tớ những tài khoản ngân hàng
từ việc chuyển nhượng qua ngân hàng dưới tên tớ. Cậu luôn luôn nhớ đến tôi
trong khi tôi đã nhận từ ngân hàng gấp đôi số tiền 300 000 đô !
Gợi lại giây phút đó, Carole tìm lại chút ít sự vui vẻ
và vài ánh sao lấp lánh trong đôi mắt nhòe đi của cô.
Tôi cũng cười vừa nhắc lại thời điểm hạnh phúc này của
chính mình, khi đó tôi đã nghĩ một cách
ngây thơ rằng tiền giải quyets mọi vấn đề của chúng ta. Trong vài giây, sự thật
bắt đầu trở nên mờ mịt, nhưng điều đó không phải kéo dài lâu và nó không còn
tồn tại trong những giọt nước mắt tuyệt vọng khi cô ấy yêu cầu tôi :
- Hãy chấp nhận đi, tôi van cậu. Đợt chữa trị này,
chính tôi là người sẽ chi trả cho cậu.
Khuôn mặt cô quay về hình bóng cô gái nhỏ giằn vặt
ngày xưa mà tôi đã từng biết vào thưở thiếu thời, và chính điều đó đã làm dịu
bớt đi nỗi đau, tôi đã đồng ý với cô ấy tiếp tục đợt trị liệu này.
0 Response to "THIẾU NỮ GIẤY - C11 - Cô bé ở MacArthur Park"
Đăng nhận xét