[Couleuria] - NGÀY MAI - PHẦN 1.3 - GẶP GỠ TÌNH CỜ

, 0 phản hồi

Labels: ,

Guillaume Musso




Chỉ còn lại một mình, ông liếc nhìn về phía bên kia đường. Một người mẹ cùng hai đứa con nhỏ đang trang hoàng chuẩn bị cho lễ hội trong vườn nhà họ. Ông mới nhận ra rằng chỉ còn dưới một tuần lễ nữa là Noel sẽ đến, và sự thật này nhấn chìm ông vào trong một sự hỗn loạn giữa nỗi đau cùng sợ hãi. Ông nhìn thấy sự khiếp sợ in hình vào ngày giỗ đầu tiên của Kate : thảm hoạ ngày 24 tháng mười hai năm 2010 đã đẩy cuộc đời ông vào trong đau khổ cùng mệt mỏi.


---------------------------------||---------------------------------

Chỉ còn lại một mình, ông liếc nhìn về phía bên kia đường. Một người mẹ cùng hai đứa con nhỏ đang trang hoàng chuẩn bị cho lễ hội trong vườn nhà họ. Ông mới nhận ra rằng chỉ còn dưới một tuần lễ nữa là Noel sẽ đến, và sự thật này nhấn chìm ông vào trong một sự hỗn loạn giữa nỗi đau cùng sợ hãi. Ông nhìn thấy sự khiếp sợ in hình vào ngày giỗ đầu tiên của Kate : thảm hoạ ngày 24 tháng mười hai năm 2010 đã đẩy cuộc đời ông vào trong đau khổ cùng mệt mỏi.

Ba tháng đầu sau khi tai nạn xảy ra, nỗi thống khổ không lúc nào ngơi nghỉ, nó cứ tàn phá ông trong từng giây phút : một vết thương mãnh liệt, vết cắn của một con ma cà rồng hút cạn sinh lực đời ông. Để cuối cùng chỉ còn lại nỗi đau khổ dai dẳng này đây, ông đã nhiều lần định thực hiện một cách giải quyết căn bản : nhảy lầu, treo cổ, nuốt một cốc rượu đậm cùng thuốc, bắn vào đầu... Nhưng mỗi lần, viễn cảnh tồi tệ sẽ diễn ra đối với Emily đã làm ông từ bỏ hành động. Đơn giản ông không có quyền tước đoạt người cha ra khỏi con gái của ông ấy và phá hỏng cuộc đời con bé.

Nổi loạn trong các tuần lễ đầu tiếp sau đã để lại một con đường hầm dài lê thê của sự đau buồn. Cuộc sống đã bị dừng lại, đông đặc trong sự chán nản, chết cóng trong cảnh đơn chiếc tuyệt vọng kéo dài. Matthew không còn chút xíu gì nữa cả, ông chỉ đơn thuần là đã bị đánh bại, bị đè bẹp bởi đám tang, khép kín cuộc đời. Biến mất vẫn còn là điều không thể chấp nhận được. Tương lai không còn nữa.

Nhờ vào lời khuyên của April, ông đã cố gắng đăng ký vào một nhóm ủng hộ. Ông đã tham gia vào một buổi học, định nói về nỗi đau của mình cùng chia sẻ nó với những người khác, nhưng ông đã không bao giờ quay lại nơi đó. Từ bỏ lòng thương xót giả mạo, những công thức hay những bài dạy đời, ông đã tự cô lập, lang thang trong mảnh đời này như một bóng ma, mặc kệ trôi giạt đi trong hàng tháng trời, không kế hoạch, chán chường.

Tuy nhiên, từ vài tuần qua, không thể nói rằng ông "đã tái sinh", có vẻ như là thế thôi, một cách chầm chậm, nỗi đau vơi bớt. Những lúc thức dậy vẫn còn khó khăn, nhưng một khi ở Havard, ông đã lừa phỉnh, đảm bảo các tiết học, tham gia vào các buổi họp định hướng cùng các đồng nghiệp của mình, hiển nhiên rồi, với ít hướng dẫn hơn trước đây, nhưng đã lấy lại nhịp độ.

Đó không phải như thể ông đang hồi phục, mà khá hơn chính là ông đã chấp nhận từng chút một hiện trạng của mình, bằng sự giúp đỡ, chính xác là từ một vài khái niệm trong bài giảng của ông. Bước vào thuyết định mệnh chủ nghĩa khắc kỷ và thuyết vô thường của đạo Phật, từ đó ông đã lấy lại cuộc sống như những gì nó đang là : vài điều mỏng manh hết mực và không hạnh phúc. Dễ vỡ tựa như thuỷ tinh, nó không hẳn là được xem như một thành quả, mà nó chỉ có thể kéo dài trong khoảnh khắc mà thôi.

Bỏ qua những điều vô nghĩa, ông vì thế đã lấy lại cuộc sống : một buổi đi dạo dưới nắng cùng Emily, một trận đấu bóng cùng các sinh viên, một cuộc nói chuyện tầm phào vây quanh cùng April. Những dấu hiệu làm an lòng đã xui khiến ông cách xa nỗi đau cùng xây lên một con đê để nén lại nỗi buồn rầu.

Nhưng sự tạm lắng đọng này thật sự mỏng manh. Nỗi đau rình rập, chực chờ nuốt trọn lấy ông. Đủ đối với một điều gì để mà nó đón lấy ông bằng sự ngạc nhiên, nổi lên dữ dội cùng sự thức tỉnh của những kỉ niệm tàn nhẫn : một người phụ nữ bắt gặp trên đường mang mùi hương của Kate hoặc thậm chí chiếc áo mưa, một bài hát phát ra từ radio gợi nhớ những ngày hạnh phúc, một bức ảnh tìm thấy trong một quyển sách...

Những ngày đã quá đấy thật sự nặng nhọc, báo hiệu một sự sa ngã. Gần đến ngày giỗ của Kate, những đồ trang trí cùng sự sôi động liên quan đến việc chuẩn bị cho những ngày lễ cuối năm, tất cả dẫn ông về với người vợ của mình.

Từ một tuần này, ông giật mình thức tỉnh hàng đêm, tim đập mạnh, run rẩy đầy mồ hôi, ám ảnh bởi cùng ký ức : cuộc phim như một cơn ác mộng về những giây phút đã qua trong cuộc đời của người vợ ông. Matthew đã ở các nơi khi mà Kate được chuyển đến bệnh viện nơi có các đồng nghiệp của cô - cô là bác sĩ - không còn có thể đánh thức cô nữa. Ông đã chứng kiến cái chết mang cô ấy đi một cách tàn nhẫn, người phụ nữ mà ông yêu thương. Bọn họ chỉ có được bốn năm hạnh phúc trọn vẹn. Bốn năm thấu hiểu nhau, hầu như không có thời gian để đặt các cột mốc trong một câu chuyện mà họ không tồn tại nơi ấy. Và ý nghĩ này đã làm ông không thể chịu nổi. Những giọt nước mắt, Matthew nhận ra ông đang vặn lấy chiếc nhẫn cưới mà ông đã giữ lại. Hiện tại, ông đang vã mồ hôi và tim ông đang nện trong ngực. Ông hạ kính chiếc Camaro xuống, tìm một viên thuốc an thần trong túi quần và bỏ nó dưới lưỡi. Thuốc tan từ từ, mang đến cho ông một sự an ủi hoá chất, làm dịu đi cơn cuống cuồng trong vài phút đầu. Ông khép mắt, nhíu mi mắt cùng hít thở sâu. Để bình tâm lại, ông cần hút thuốc. Ông rời khỏi xe, khoá cửa và bước vài bước trên hè phố trước khi châm điếu thuốc và kéo một hơi dài.

Vị hăng của nicotine làm căng cuống họng của ông. Ông lấy lại nhịp tim bình thường và cảm thấy đã tốt hơn. Đôi mắt khép chặt, khuôn mặt để lộ ra trong gió mùa thu, ông tận hưởng điếu thuốc. Trời đẹp. Ánh nắng xuyên qua những cành cây. Không khí dịu nhẹ gần như đáng ngờ. Ông giữ vài giây bất động trước khi mở mắt ra. Ở đầu con đường, một đám người đang tụ tập trước một trong những căn nhà. Tò mò, ông tiến đến gần căn nhà nông thôn, kiểu New England : một căn nhà lớn kiểu cách bằng gỗ. Trước căn nhà, trên thảm cỏ, người ta tổ chức một kiểu chợ trời. Một kiểu "vét kho" đặc trưng của đất nước này, nơi những người dân dọn nhà hơn mười lăm lần trong đời họ.


0 Response to "[Couleuria] - NGÀY MAI - PHẦN 1.3 - GẶP GỠ TÌNH CỜ"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres