[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 11.1 - VENI VIDI VICI

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 11.1 - VENI VIDI VICI


Tất cả những gì cậu chắc chắn, chính là cậu đang hăm hở cho trận chiến. Hầu hết các quân đoàn cần mất ba tháng vì bọn họ phải ghi nhớ hàng tá thông tin được chỉnh sửa chu đáo. Bây giờ chúng tôi đã sẵn sàng. Hãy để chúng tôi ra đấu đi.


---------------------------------||---------------------------------


"Ông không thể nghiêm túc với lịch trình thi đấu này."

"Đâu, tôi có đó chứ."

"Cậu ấy chỉ vừa nhận quân đoàn của mình ba tuần rưỡi thôi."

"Tôi đã bảo ông rồi. Chúng ta đã biến các giả lập của máy tính thành các kết quả có thể. Và đây là những gì máy tính ước lượng được những gì Ender có thể làm."

"Chúng ta muốn dạy cậu ấy, không phải làm cậu ấy bị điên."

"Máy tính biết cậu ấy rõ hơn cả chúng ta."

"Máy tính cũng không được biết vì có lòng nhân từ."

"Nếu ông muốn được thương xót, ông nên đi đến tu viện ấy."

"Ý ông là nơi đây không phải một tu viện."

"Điều này tốt nhất đối với Ender. Chúng ta làm cậu ấy thể hiện hết khả năng tiềm ẩn."

"Tôi nghĩ chúng ta sẽ để cậu ấy hai năm làm chỉ huy. Chúng ta thường dành cho họ một trận đấu hai tuần một lần, bắt đầu sau ba tháng. Điều này thật có hơi quá mức rồi."

"Chúng ta có hai năm thừa sao?"

"Tôi biết. Tôi chỉ có hình ảnh của Ender một năm trước. Hoàn toàn vô dụng, mệt mỏi, vì cậu ấy bị đẩy đi quá xa hơn cậu ấy hoặc bất kỳ ai khác có thể tiến."

"Chúng ta bảo máy tính rằng mức độ cao nhất của chúng ta chính là có các môn học vẫn còn hữu ích sau chương trình tập huấn."

"À, trong khi cậu ấy còn hữu ích--"

"Nhìn này, Đại tá Graff, ông là người đã bắt tôi chuẩn bị thứ này, trên các phản đối của tôi, nếu ông còn nhớ."

"Tôi biết, ông đúng, tôi không nên đổ gánh nặng vào ông vì lương tâm của mình. Nhưng sự thiết tha của tôi đối với việc hi sinh đứa trẻ để cứu loài người đang làm tôi mệt mỏi. Polemarch đã gặp Hegemon. Có vẻ như trí khôn nước Nga liên quan đến vài hoạt động của người dân trên mạng, đã sẵn sàng miêu tả cách người Mỹ phải dùng IF để phá hủy Warsaw Pact ngay sau khi đám Bugger bị tiêu diệt đấy."

"Có vẻ vội vã đấy."

"Có vẻ như điên mất rồi. Tự do ngôn luận là một chuyện, nhưng việc gây nguy hiểm cho Liên Bang trong việc đấu tranh chính trị các dân tộc -- và điều đó không vì những kẻ như thế, thiển cận, thiêu thân, mà chúng ta buộc phải đẩy Ender đến bên bờ sức chịu đựng của một con người."

"Tôi nghĩ ông đánh giá thấp Ender rồi."

"Nhưng tôi sợ rằng mình cũng đánh giá thấp sự ngu ngốc đám người còn lại. Có phải chúng ta hoàn toàn chắc chắn rằng chúng ta phải thắng cuộc chiến này?"

"Thưa ngài, những lời nói đó có vẻ như đang mưu phản đấy."

"Đó là sự hài hước vô vọng thôi."

"Nó không vui chút nào. Khi điều đó xảy ra đối với loài Bugger, không còn gì --"

"Không có gì vui, tôi biết chứ."


***

Ender Wiggin nằm trên giường của mình ngước nhìn lên trần nhà. Từ khi bắt đầu trở thành chỉ huy, cậu chưa bao giờ ngủ hơn năm tiếng một đêm. Nhưng ánh đèn đã tắt lúc 2200 và không mở lại cho đến tận 0600. Đôi lúc cậu làm việc với chiếc máy tính của mình, không có hệ thống, căng mắt để dùng màn hình mờ nhạt. Thông thường, suy nghĩ, cậu đã nhìn trần nhà vô hình và suy nghĩ.

Dù sao các giáo viên đều đối xử tốt với cậu, hoặc có lẽ cậu là người chỉ huy giỏi hơn cả cậu đã nghĩ đến. Ít ỏi những người lính lớn tả tơi của cậu, hoàn toàn không có danh tiếng gì trong các quân đoàn trước của họ cả, đang dần đâm chồi thành các lãnh đạo có năng lực. Quá nhiều đến nỗi thay vì chỉ có bốn tiểu đoàn thông thường, cậu đã tạo ra năm, mỗi nhóm có một tiểu đoàn trưởng và một người phụ tá; mỗi người lính lớn đều có một địa vị. Cậu đã tập luyện quân đoàn với một tiểu đoàn tám người và một người thuộc bốn tiểu đoàn, các tiểu đoàn một nửa, để mà trước một mệnh lệnh đơn lẻ, quân đoàn của cậu có thể phân chia nhiều cỡ mười cuộc điều động và bọn họ có thể thực hiện cùng một lúc. Không quân đoàn nào từng phân rã ra như thế trước đây cả, nhưng Ender không định làm bất kỳ điều gì mà từng được làm trước đây cả. Hầu hết các quân đoàn tập luyện các điều động số đông, các chiến lược đã đề ra trước đó. Ender chẳng có cái gì cả. Thay vì cậu huấn luyện các tiểu đoàn trưởng của mình để dùng các nhóm nhỏ của họ để đạt đến các mục tiêu có hạn một cách hiệu quả. Không hỗ trợ, một mình, tự họ hành động. Cậu đã tiến hành các cuộc chiến giả sau tuần đầu tiên, các trận đánh nhỏ cực kỳ nghiêm khắc trong phòng tập luyện, mà điều đó đã làm mọi người kiệt quệ. Nhưng cậu biết, bằng việc nói ít đi thay vì tập luyện, quân đoàn của cậu có khả năng trở thành nhóm chiến đấu giỏi nhất từng chơi game.

Các giáo viên dự định kế hoạch này bao lâu rồi? Có phải họ biết bọn họ đã mang đến cho cậu những tên tuổi lu mờ nhưng đấy lại là những đứa giỏi nhất chăng? Có phải bọn họ giành cho cậu ba mươi người lính mới, nhiều người nhỏ tuổi, vì bọn họ đã biết đám nhóc nhỏ là những kẻ học nhanh, nghĩ nhanh ư? Hoặc có phải đây là những gì bất kỳ một nhóm tương tự nào cũng đều trở thành như thế dưới sự điều hành của một chỉ huy, người đã biết những gì cậu ta muốn quân đoàn của mình thực hiện, và đã biết cách dạy họ thực hiện những điều đó như thế nào sao?

Câu hỏi cứ làm cậu phiền chán, vì cậu không chắc chắn cậu đang làm họ lúng túng hay là đang đáp ứng niềm mong mỏi của bọn họ.  

Tất cả những gì cậu chắc chắn, chính là cậu đang hăm hở cho trận chiến. Hầu hết các quân đoàn cần mất ba tháng vì bọn họ phải ghi nhớ hàng tá thông tin được chỉnh sửa chu đáo. Bây giờ chúng tôi đã sẵn sàng. Hãy để chúng tôi ra đấu đi.

Cánh cửa mở ra trong đêm tối. Ender lắng nghe. Một bước chân di chuyển. Cánh cửa đóng lại.

Cậu lăn ra khỏi giường và lê chân trong bóng đêm, hai mét cách cánh cửa. Có một miếng giấy nhỏ ở đó. Cậu không thể đọc được nó, dĩ nhiên rồi, nhưng cậu đã biết nó là gì. Trận đấu. Bọn họ thật tốt làm sao. Tôi ước, và bọn họ đã thực hiện điều ước.


***

0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 11.1 - VENI VIDI VICI"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres