[Couleuria] Speaker for the Dead - Chương 1.4 – Pipo

, 1 phản hồi

Labels: , ,


Ender's Saga

PHÁT NGÔN VIÊN CỦA NGƯỜI CHẾT

Orson Scott Card

Chương 1.4 – Pipo



Pipo nhún vai. “Vậy ư? Thỉnh thoảng hoặc khi khác, mọi người mong ai đó rời đi. Thỉnh thoảng tôi mong cô rời đi đấy. Những gì tôi đang nói với cô bây giờ hoặc dù ở khi khác, thậm chí nếu tôi bảo cô đi, cô cũng không cần phải đi đâu.”



---------------------------------||---------------------------------


“Trở thành Phát Ngôn Viên cho Người Chết. Tôi sẽ giúp cô tất cả những gì tôi có thể. Luật cấm tôi dẫn dắt bất kỳ ai khác đi ra ngoài để gặp các pequeninos, trừ người học việc của tôi, con trai tôi Libo. Nhưng chúng tôi sẽ chia sẻ những ghi chú của chúng tôi với cô. Mọi thứ chúng tôi học được, chúng tôi sẽ cho cô thấy. Tất cả những suy đoán của chúng tôi cùng các nghiên cứu. Đổi lại, cô cũng cho chúng tôi xem công việc của cô, những gì cô hiểu về những mẩu gen của thế giới này, mà có lẽ sẽ giúp chúng ta hiểu về các pequeninos đấy. Và khi chúng ta đã hiểu đủ rồi, tập hợp lại, cô có thể viết nên quyển sách của cô, cô có thể trở thành Phát Ngôn Viên. Nhưng lần này không phải Phát Ngôn Viên cho Người Chết. Các pequeninos vẫn chưa chết đâu đấy.”

Cô mỉm cười không đếm xỉa đến. “Phát Ngôn Viên cho Người Sống.”

“Tôi đã đọc Nữ Hoàng của Bugger và cả Hegemon,” ông nói. “Tôi không thể nghĩ ra một điểm nào hay hơn để cô có được cái tên của riêng cô.”

Nhưng cô vẫn chưa tin tưởng ông, vẫn chưa tin những gì ông ấy có vẻ như đang hứa hẹn ấy. “Tôi sẽ cần đến đây thường xuyên. Mọi lúc.”

“Chúng tôi khoá bên ngoài khi chúng tôi đi ngủ.”

“Nhưng suốt khoảng thời gian còn lại. Ông sẽ chán ghét tôi. Ông sẽ đuổi cổ tôi đi nơi khác. Ông sẽ giữ các bí mật. Ông sẽ bảo tôi im lặng và không quan tâm đến các ý kiến của tôi."

“Chúng ta chỉ vừa trở thành bạn, và cô đã nghĩ tôi là một người nói dối và lừa đảo đấy, thật đúng là một kẻ ngu ngốc không kiên nhẫn mà.”

“Nhưng ông sẽ thế, mọi người đều làm thế; tất cả bọn họ đều mong tôi sẽ đi chỗ khác--”

Pipo nhún vai. “Vậy ư? Thỉnh thoảng hoặc khi khác, mọi người mong ai đó rời đi. Thỉnh thoảng tôi mong cô rời đi đấy. Những gì tôi đang nói với cô bây giờ hoặc dù ở khi khác, thậm chí nếu tôi bảo cô đi, cô cũng không cần phải đi đâu.”

Đó là điều hoàn hảo khó hiểu mà không ai khác chưa từng nói với cô cả. “Thật điên khùng.”

“Chỉ một điều. Hứa với tôi, cô sẽ không bao giờ thử đi ra ngoài, đến chỗ các pequeninos. Vì tôi có thể sẽ không bao giờ để cô làm điều đó, và nếu vì một lý do nào đó cô làm thế, Hội Đồng Starway sẽ đóng cửa mọi công việc của chúng ta ở đây, cấm bất kỳ ai giao tiếp với họ. Cô hứa với tôi chứ? Nếu không thì mọi thứ-- công việc của tôi, công việc của cô — tất cả đều sẽ kết thúc.”

“Tôi hứa.”

“Khi nào cô bắt đầu kiểm tra?”

"Bây giờ! Tôi có thể bắt đầu ngay bây giờ được chứ?"

Ông cười một cách nhẹ nhàng, rồi vươn một bàn tay ra và không nhìn đến chỗ ngồi. Nó đang đến với cuộc sống, mô hình gen đầu tiên đang xuất hiện trên chính chỗ ngồi đấy.

"Ông đã sẵn sàng đánh giá," cô nói. "Ông là tất cả các hình thể để tạo thành! Ông đã biết rằng ông sẽ để tôi cùng thực hiện điều đó đấy!"

Ông lắc đầu. "Tôi đã hi vọng. Tôi đã tin vào cô. Tôi muốn giúp cô thực hiện những gì mà cô mong ước được làm. Miễn đó là những điều tốt đẹp."

Cô ấy sẽ không phải là Novinha nữa nếu như cô ấy không tìm ra một từ nào đó hiểm độc để nói. "Tôi hiểu rồi. Ông là kẻ phán xét các giấc mơ."

Có lẽ ông không biết đó là một lời mỉa mai. Ông chỉ mỉm cười và nói, "Tin tưởng, hi vọng và yêu thương -- cả ba điều đó. Nhưng thứ vĩ đại nhất chính là tình yêu thương."

"Ông không thương tôi," cô nói.

"À," ông nói. "Tôi là kẻ phán xét các giấc mơ, và cô là kẻ phán xét tình yêu. Vì thế tôi nhận thấy rằng cô chỉ đang mặc cảm tội lỗi khi mơ về các giấc mơ tốt đẹp, và trừng phạt cô phải làm việc và chịu đựng cả đời cho quyền lợi của các giấc mơ của cô. Tôi chỉ hi vọng rằng một ngày nào đó cô sẽ không tuyên bố tôi vô tội vì việc đã yêu thương cô đấy." Ông trầm ngâm một giây lát. "Tôi đã đánh mất một đứa con gái ở Descolada. Maria. Con bé chỉ lớn hơn cô vài tuổi thôi."

"Và tôi đang làm ông nhớ về cô ấy?"

"Tôi đang nghĩ rằng con bé sẽ chẳng là gì cả, như cô vậy."

Cô đã thực hiện bài kiểm tra. Mất suốt ba ngày trời. Cô ấy đã đậu kì thi, với một điểm số cao hơn nhiều học viên đã tốt nghiệp. Tuy nhiên, khi nhìn lại, cô ấy sẽ không nhớ đến buổi kiểm tra vì đó chính là điểm khởi đầu sự nghiệp của cô, kết thúc thời thơ ấu của cô, khẳng định công việc mà cô sẽ làm suốt cả cuộc đời này. Cô ấy sẽ nhớ về buổi kiểm tra vì đó chính là điểm khởi đầu cho cuộc đời của cô ở trạm của Pipo, nơi Pipo và Libo cùng Novinha tạo thành một cộng đồng đầu tiên mà cô thuộc về, từ lúc mà bố mẹ cô được vùi chôn vào trong lòng đất sâu.  

Thật không dễ, nhất là lúc ban đầu. Novinha không phải ngay lập tức làm quen được ngay với sự đối đầu lạnh lẽo. Pipo hiểu điều đó, đã chuẩn bị để khuất phục các cú đòn bằng lời nói của cô ấy. Điều đó quá mức thách thức đối với Libo. Trạm Zenador đã từng là một nơi mà chỉ có cậu cùng bố. Bây giờ, không ai cần sự ưng thuận của cậu, một kẻ thứ ba đã được thêm vào, một kẻ lạnh lùng và đòi hỏi, kẻ đã nói chuyện với cậu như thể cậu chỉ là một thằng nhóc, thậm chí bọn họ chỉ cùng một tuổi. Điều làm cậu bị xúc phạm chính là cô ta lại là một kẻ xenobiologist chính thức, mặc nhiên với địa vị của một người lớn, trong khi cậu chỉ là một kẻ học việc.

Nhưng cậu cố chịu đựng điều đó một cách kiên nhẫn. Vốn dĩ cậu trầm tĩnh, và yên lặng đồng ý với ông. Cậu không có ý định làm mếch lòng một cách thẳng thắn. Nhưng Pipo đã biết con trai mình và đã thấy cậu ta đang bừng bừng. Sau một thời gian, thậm chí cả Novinha, vô tình như vốn dĩ, bắt đầu nhận ra rằng cô đang khiêu khích Libo quá mức chịu đựng mà bất kỳ đứa con trai trẻ nào có thể chịu được. Nhưng thay vì bớt gay gắt với cậu ta, cô bắt đầu xem điều đó như một thách thức. Làm sao để cô có thể cạy ra được vài câu trả lời từ đứa con trai xinh đẹp, hiền lành và trầm tĩnh bất thường này chứ? 

"Ý cậu là cậu đã làm việc suốt ngần ấy năm," một ngày nọ cô nói, "và cậu thậm chí còn không biết cái cách mà loài piggy sinh sản ư? Làm sao cậu biết tất cả bọn họ đều là giống đực chứ?"

Libo trả lời một cách nhẹ nhàng. "Chúng tôi đã giải thích đực và cái với bọn họ khi bọn họ học ngôn ngữ của chúng ta. Bọn họ đã chọn để được gọi là giống đực. Và quy cho những kẻ khác, những kẻ mà chúng ta chưa bao giờ được nhìn thấy, chính là giống cái."

"Nhưng đối với tất cả những gì cậu biết, bọn họ sinh sản bằng việc nảy chồi! Hoặc nhân đôi tế bào!"

Giọng của cô khinh khỉnh, còn Libo không trả lời ngay. Pipo hình dung ra ông có thể nghe thấy suy nghĩ của đứa con mình, cẩn thận nói lại câu trả lời của cậu cho tới khi nó trở nên nhẹ nhàng và chắc chắn. "Tôi mong ước công việc của chúng tôi trông giống như nhân loại học theo quy luật tự nhiên," cậu nói. "Vì vậy đối với những gì chúng ta hiểu về pequeninos, chúng ta sẽ cần chuẩn bị nhiều để áp dụng các nghiên cứu của cô vào những mẩu tế bào sống của Lusitania."

Novinha trông như bị sốc. "Ý cậu là cậu thậm chí không có lấy các mô mẩu nào sao?"

Libo xấu hổ một chút, nhưng giọng của cậu vẫn trầm tĩnh khi cậu đáp. Đứa con trai xem chừng thích người của Inquisition đặt ra câu hỏi này, Pipo nghĩ. "Tôi đoán, điều đó thật xuẩn ngốc," Libo nói, "nhưng chúng tôi sợ các pequeninos sẽ ngạc nhiên khi chúng ta lấy các mảnh thân thể của bọn họ đi. Nếu như một trong bọn họ thình lình bị bệnh ngay sau đó, bọn họ có lẽ sẽ nghĩ là do chúng ta gây ra chứng bệnh."


"Trái lại nếu cậu lấy vài thứ mà bọn họ để rơi một cách bình thường thì sao? Cậu có thể nghiên cứu được nhiều điều từ một cọng tóc đấy."


Libo gật đầu; Pipo, đang dõi theo từ nơi của ông ở phía bên kia căn phòng, nhận ra cử chỉ -- Libo đã hiểu điều đó từ người bố của mình. "Nhiều nhóm động vật ban đầu trên Trái Đất tin rằng việc rụng lông từ cơ thể bọn họ mang theo một vài sự sống cùng sức mạnh của bọn họ. Ngược lại nếu như giống loài piggy đã nghĩ chúng ta đang tạo ra ma thuật chống lại bọn họ thì sao?"


"Không phải cậu biết ngôn ngữ của bọn họ chứ? Tôi đã nghĩ vài người trong bọn họ cũng nói chuyện bằng tiếng Spark đấy." Cô ấy không có cố che đậy sự khinh bỉ của mình. "Cậu không thể giải thích những gì các mẩu đó thuộc về sao?"


"Cậu nói đúng," cậu nói một cách đơn giản. "Nhưng nếu chúng ta giải thích những gì chúng ta sẽ làm với các mô mẩu mà nó thuộc về, có thể chúng ta sẽ vô tình dạy cho bọn họ các khái niệm về công nghệ sinh học hàng ngàn năm trước khi bọn họ đến được điều đó một cách tự nhiên. Đó là lý do mà luật ngăn cấm chúng tôi giải thích những điều như thế."


Cuối cùng, Novinha đã bị bối rối. "Tôi không nhận ra cậu bị bó buộc bởi các nguyên tắc của sự can thiệp tối thiểu vô cùng sít sao như thế."


Pipo đã hài lòng khi nghe thấy cô ấy rút lui khỏi sự kiêu ngạo của mình, nhưng nếu chẳng có gì, sự khiêm tốn của cô ấy thật tệ hại. Đứa trẻ quá bị tách biệt khỏi mối liên hệ giữa các con người, cô ấy đã nói chuyện như thể một quyển sách khoa học hình thức. Pipo kinh ngạc nghĩ phải chăng đã quá muộn để dạy cô bé cách trở thành một con người.


Nó không phải thế. Một khi cô ấy nhận ra rằng bọn họ đều giỏi trong khoa học của họ, và cô ấy đã biết hầu như chẳng có gì về điều đó cả, cô ấy đã từ bỏ thái độ hùng hổ của mình và hầu như đã tiến đến điểm đối lập. Hàng tuần cô ấy nói chuyện với Pipo còn Libo thì chỉ hiếm khi. Thay vào đó cô ấy nghiên cứu các báo cáo của họ, cố hiếu thấu mục đích phía sau những gì bọn họ đang làm. Thỉnh thoảng cô ấy có một điều thắc mắc, và đã hỏi; bọn họ đều trả lời một cách lịch sự và kỹ lưỡng.

1 Response to "[Couleuria] Speaker for the Dead - Chương 1.4 – Pipo"

  1. Mydieu says:

    Đọc truyện này thích quá đi! Cảm ơn bạn dịch nhiều nha!

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres