THIẾU NỮ GIẤY - C12 - Rehad

, 0 phản hồi

Labels:


12 - Rehad


Cái chết sẽ đến và nó sẽ mang đi đôi mắt của em …

Tên của một bài thơ được tìm thấy trên bàn chải tóc của Cesare Pavese sau khi ông ấy tự sát.















Lái chiếc Bugatti, Milo chầm chậm lái, không giống anh ấy ngày thường chút nào. Một sự im lặng làm cho căng thẳng ngự trị trong chiếc xe.
- Điều đó sẽ tốt thôi, đừng chống đối nữa. Tôi sẽ không dẫn cậu đến bệnh viện của Betty Ford – trung tâm giải độc nổi tiếng của Californie - đâu !
- Hở …
Nhà tôi, trong vòng một giờ, chúng tôi lại đối mặt một lần nữa việc tìm không thấy chiếc chìa khóa của xe hơi. Lần đầu trong đời tôi, chúng tôi sắp làm điều đó bằng tay. Cuối cùng, sau khi chúng tôi đưa mặt về phía các chậu đựng, chúng tôi đã làm chạy một con tuấn mã dùng như một thứ trò chơi thay thế mà Milo xài cho công việc. Cậu ấy mở radio để làm dịu bớt không khí, nhưng bài hát của Amy Winehouse chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng.

They tried to make me go to Rehab
I said NO, NO, NO

Định mệnh, tôi hạ thấp cửa xe và nhìn những hàng cọ dọc theo bờ biển. Có lẽ Milo đã đúng.
Có lẽ rằng tôi trượt ngã trong sự khùng điên và rằng tôi là nạn nhân của sự ảo giác. Dĩ nhiên tôi biết điều đó : trong những lúc tôi viết văn, tôi thường đi trên một lưỡi kiếm. Việc viết nhấn chìm tôi trong một tình trạng lạ lùng : sự thật dần dần bị sự hư cấu chiếm lấy và những người hùng của tôi thỉnh thoảng quá trực đến nỗi họ đã đồng hành cùng tôi khắp nơi. Hơi thở của họ, những mối nghi ngờ của họ, những hạnh phúc của họ trở thành của chính tôi và tiếp tục ám ảnh tôi sau dấu chấm hết của quyển sách. Những nhân vật của tôi đi cùng tôi trong những giấc mơ và tôi thấy chúng vào buổi sáng trên bàn ăn. Chúng ở cùng tôi từ khi tôi đi chợ, từ khi tôi ăn tối ở nhà hàng, từ khi tôi đi vệ sinh và thậm chí cả khi tôi ở cùng bạn gái của mình. Đó là khi say ngất và thống thiết, làm cho say sưa và làm cho rối loạn, nhưng cho tới hiện tại tôi đã biết việc chứa đựng nỗi đau không đọc được trong những cột mốc lý do này. Tất cả đều đã được tính đến, nếu những lầm lạc của tôi đã thường xuyên đặt tôi vào trong nguy hiểm, ngày nay chúng cũng chưa bao giờ hướng tôi đến biên giới của sự điên cuồng. Tại sao ngày hôm nay chúng đã làm thế, trong khi tôi không còn viết nữa dù chỉ một dòng từ vài tháng nay ?
- À ! Tôi đã mang cái đó về, Milo nói với tôi vừa ném cho tôi một chiếc hộp bằng nhựa màu cam.
Tôi chụp lấy nó.
Những thuốc an thần của tôi…
Tôi mở nút và nhìn những vỏ màu trắng có vẻ xem thường tôi tới tận cùng của viên thuốc.
Tại sao đưa chúng cho tôi sau khi đã cố gắng giúp tôi loại bỏ chúng ?
- Việc cai sữa tàn nhẫn, đó không phải là một ý kiến hay, cậu ta giải thích để xác nhận lại hành động của mình.
Tim tôi đập nhanh và sự khát khô tăng dần trong tiếng nấc. Tôi cảm thấy cô đơn và tôi đau đớn khắp mọi nơi, như bị thiếu ma túy. Làm sao chúng ta có thể chịu đựng được mà không có bất kỳ tổn thương thân thể nào ?
Trong đầu tôi réo lên sự đồng tình từ một bài hát xưa của Lou Reed : Tôi đang chờ người đàn ông của đời mình. Tôi đang chờ người đàn ông của đời mình, tôi đang chờ người chia xớt cùng mình. Lạ lùng mà kẻ chia xớt chính là người bạn thân nhất của mình.
- Thứ thuốc ngủ này sẽ làm cậu tái sinh hoàn toàn, cậu ta an ủi tôi. Cậu sẽ ngủ như một đứa bé trong 10 ngày ! Cậu ta nói hăng say như có thể, nhưng tôi thấy dĩ nhiên rằng cậu ta không tin tôi sẽ làm như thế.
Tôi xiết chặc viên thuốc trong tay, mạnh đến nỗi mạnh nhựa trên viên thuốc bị nổ tung. Tôi biết rằng tôi chỉ cần bỏ nó sâu dưới lưỡi một trong những viên thuốc này, tôi sẽ cảm thấy tuyệt vời hầu như ngay tức khắc. Tôi thậm chí có thể ngủ suốt 3 hoặc 4 ngày nếu tôi muốn. Đối với tôi, điều đó dĩ nhiên không hiệu quả. “Cậu đã có cơ hội, Dr Schnabel đã đảm bảo với tôi, nhiều người chịu đựng những tác dụng phụ rất đau đớn.”
Bất chấp, tôi bỏ viên thuốc trong túi mình không dùng bất kỳ viên nào.
- Nếu viên thuốc ngủ này không có tác dụng, chúng ta thử thứ khác, Milo an ủi tôi. Chúng tôi đã nói cho cậu nghe một kiểu ở New York : Connor McCoy. Có vẻ như hắn đã làm ra những thứ kỳ diệu cùng với biện pháp giấc ngủ thôi miên.
Giấc ngủ thôi miên, giấc ngủ nhân tạo, những viên thuốc… Tôi bắt đầu mệt mỏi để tránh xa thực tế, thậm chí nếu như điều này chỉ là nỗi đau. Tôi không muốn một sự hạnh phúc chỉ trong vòng 10 ngày dưới tác dụng của thuốc thần kinh. Tôi không muốn sự vô trách nhiệm mà nó kéo theo. Lại nữa, tôi muốn vác thực tế trên mặt, thậm chí nếu như tôi phải để lại nó trên da tôi.
Từ lâu lắm rồi, tôi bị lôi cuốn bởi những mối liên hệ giữ giữa việc sáng tạo và bệnh tâm thần. Camile Claudel, Maupassant, Nerval, Artaud đã từng chút một chìm trong sự điên dại. Virginia Woolf đã chết đuối trong một dòng sông; Ceasa Pavese đã tự kết thúc đời bằng thuốc an thần trong một căn phòng khách sạn; Nicolas de Staël nhảy lầu; John Kennedy Toole đã buộc lại bình xả hơi ở ngăn lái xe hơi… Không nói đến cha Hemingway người đã nhảy vào họng súng. Tương tự cho Kurt Cobain : một viên đạn trong đầu, một buổi sáng sớm gần Seattle, coi như là chúa, một từ được viết vội gửi tới người bạn thiếu thời trong trí tưởng tượng : “Điều tốt đẹp nhất bị thiêu đốt mạnh mẽ hơn cả việc tắt một ngọn lửa nhỏ.”
Một giải pháp như một thứ khác sau tất cả những điều đó…
Mỗi nhà kiến thiết đã lựa chọn phương cách riêng cho mình, nhưng kết quả đều là như nhau : cam tâm tình nguyện. Nếu nghệ thuật tồn tại vì thực tế không đủ, có lẽ nó sẽ đi đến thời kì nghệ thuật không còn đủ và tiếp theo là sự điên cuồng và chết chóc. Và thậm chí nếu tôi có tài năng của bất kỳ ai trong những nghệ sĩ này, tôi sẽ bất hạnh sớt chia một phần chứng loạn thần kinh của họ.
 

Milo đậu lại xe hơi trên bãi đậu đầy cây của một tòa nhà hiện đại pha trộn đã cẩm thạch hồng và kiếng : bệnh viện của bác sĩ Sophia Schnabel.
- Chúng tôi là đồng minh của cậu, không phải là kẻ địch của cậu, một lần nữa Carole trấn an tôi vừa đi đến trên những bậc thang trước sân.
Chúng tôi cả 3 cùng nhau đi vào trong phòng. Chào đón, tôi ngạc nhiên nhận ra đã có sẵn một cuộc hẹn dưới tên tôi và bệnh viện đã lên kế hoạch từ hôm trước.
Từ bỏ, tôi theo những người bạn vào trong thang máy không đặt một câu hỏi nào. Chiếc buồng trong mờ đưa chúng tôi tới tận tầng cuối cùng, nơi đó có một cô thư ký hướng dẫn chúng tôi vào trong một bàn làm việc rộng lớn, vừa báo cho chúng tôi biết rằng bác sĩ sẽ nhanh chóng đến.
Căn phòng sáng sủa và rộng rãi, gọn gàng quanh một bàn làm việc và một chiếc ghế dài vòng cung bằng da màu trắng.
- Chiếc ghế này không tồi ! Milo huýt sáo vừa ngồi trên ghế theo kiểu dang tay.
Những bức tượng phật bày xung quanh, tạo ra một bầu không khí trang nghiêm, không nghi ngờ gì điều đó thuận lợi để giúp cho những người bệnh mở miệng : tượng bán thân của Siddhãrtha bằng đồng, Roue của Loi bằng sành, thần linh dương và vòi nước bênh cạnh….
Tôi quan sát Milo, anh ta đang nỗ lực tìm một lời nhạo báng hoặc một cái gì đó để trêu đùa mà anh ta thường hay làm thế. Giữa những bức tượng và khuôn đúc, có những chất liệu để cung cấp cho hàng tá những ống van, nhưng không có gì thoát ra và từ đó tôi hiểu rằng anh ta đang che dấu vài điều nghiêm trọng.
Tôi tìm kiếm sự trợ giúp từ phía Carole, nhưng cô ấy nhìn đi chỗ khác bằng cách giả vờ quan tâm đến những bằng đại học mà Sophia Schnabel đang treo trên tường.
Từ vụ ám sát của Ethan Whitaker, Schnabel đã trở nên “bác sĩ tâm lý của những ngôi sao”. Cô ấy nhận lời chữa trị cho vô số những tên tuổi lớn của Hollywood : những diễn viên, ca sĩ, sản xuất, ngôi sao truyền thông, chính trị gia…
Cô ấy cũng tham gia một chương trình truyền hình mà mọi người có thể phô bày một phần điều sâu kín của họ và mang đến vài phút cho một sự chẩn trị ngôi sao (như tựa đề của chương trình) bằng việc kể lại trực tiếp thời niên thiếu bất hạnh của họ, nghiện ngập, ngoại tình, thất bại và ảo ảnh.
Một phần của công nghiệp giải trí đã ca ngợi Sophia Schnabel. Phần khác chính là e sợ bà ta. Sau 20 năm hành nghề, bà ta có những tài liệu xứng đáng từ những thứ của Edgar Hoover : hàng nghìn giờ ghi nhận lại từ những hội nghị phân tâm học, trong đó gợi lên những bí mật đen tối nhất và ít được bày tỏ nhất của toàn bộ Hollywood. Những tài liệu đáng tin cậy, bình thường được khóa chặt bởi bí mật y học, nhưng mà có thể, nếu chúng được phơi bày trong công chúng, châm ngòi cho các công ty giải trí và làm lo lắng trong giới chính trị và tư pháp.
Một việc gần đây cũng vừa đứng về phía của Sophia. Vài tháng trước, một trong những bệnh nhân của bà, Stephanie Harrison – góa phụ của tỉ phú Richard Harrison, người thiết lập ra chuỗi siêu thị Green Cross – đã chết ở tuổi 32 do một sự sốc thuốc. Khi mổ xác, người ta tìm ra trong nội tạng của bà dấu vết của những viên thuốc trầm cảm, thuốc an thần và những viên tròn, thuốc làm gầy. Không có gì từ những điều quá ư tầm thường. Ngoại trừ những liều lượng thật sự quá nặng. Trên ti vi, anh trai của người quá cố tố cáo Schnabel đã dẫn người chị của mình vô nhà xác. Ông ấy đã đưa những đoàn luật sự và những thám tử, bới móc căn hộ của Stephanie, nhúng tay vào trên 50 đơn thuốc. Những đơn thuốc được gửi đến từ 5 hiệu khác nhau, tất cả đều được soạn ra bởi ... Sophia Schnabel. Còn về vị bác sĩ tâm lý, công việc gặp rất khó khăn. Còn thêm cả một cú từ cái chết của Michael Jackson, ý kiến công chúng biết đến sự tồn tại của một nguồn thuốc lớn sẵn sàng cung cấp những viên thuốc thỏa mãn cho những bệnh nhân giàu có nhất của họ. Lo lắng về giới hạn của những việc này, bang Californie đã khiếu nại chống lại những bác sĩ tâm lý về những chỉ định giận lận trước khi rút lại một cách đột ngột. Hơn nữa một cách không thể giải thích được, viện kiểm sát đã sắp đặt đủ mọi yếu tố để quy tội cho anh ta. Sự thay đổi hoàn toàn này, được gán cho nhiều điều từ việc thiếu quan tòa có tấm lòng, đã đưa Sophia Schnabel vào hàng ngũ những người không thể đụng tới.
Để được trở thành một trong những bệnh nhận của vị bác sĩ này, phải được một khách quen đỡ đầu. Bà ấy tham gia vào « những mưu mẹo» này để mà những tinh hoa được tuồn cho bà dưới nhan đề : Nơi đâu mang lại điều tuyệt vời nhất ? Nhãn hiệu nào nên tìm đến để có được những đầu tư sinh lãi nhất ? Làm sao nhận được những chỗ thuận lợi để xem người ta chơi Lakers ? Số điện thoại nào gọi đến để đi ra ngoài cùng với một gái gọi mà không giống với một gái gọi ? (dành cho những người đàn ông) hay là Bác sĩ thẩm mỹ nào để sửa ngực tôi mà không làm người ta nghi rằng tôi đã sửa ngực mình ? (dành cho những người phụ nữ).
Tôi phải tuyển chọn bổ sung một nữ diễn viên người canada của một đoạn tiểu phầm dành cho thành công của Milo, khi anh ta cố bám lấy mà không được gì, Schnabel đã chữa khỏi một dạng sợ khoảng rộng nghiêm trọng. Một cô gái mà tôi đã nghĩ là nông cạn, nhưng mà điều đó đã tiết lộ sự li ti và sự chăm bẩm, đã ngay tức khắc làm tôi cuốn hút những bộ phim của John Cassavetes và phối cảnh của Robert Ryman.
Giữa Sophia Schnabel và tôi, dòng chảy thật sự chưa bao giờ hết. Một cách nhanh chóng, cuộc gặp gỡ của cả hai chúng tôi được tóm lược một cách đơn giản từ việc cung cấp những viên thuốc, cái mà, chung qui lại, chúng tôi cả hai đều thỏa mãn : cô ấy, vì sự điều trị của tôi mức giá thông thường không quá 5 phút, còn tôi, vì cô ấy chưa bao giờ cau có về tất cả những điều bậy bạ từ việc đòi hỏi của tôi, những điều mà tôi không bõ lỡ để đòi hỏi cô ấy.


- Các bà, các ông.
Bác sĩ Schnabel bước vào phòng và chào chúng tôi. Bà ấy thường xuyên phô bày cùng một kiểu cười lồng vào, bà ấy rất nhạy cảm và mặc thường một bộ áo khoát bằng da sáng, được cắt tỉa rất hợp với cơ thể, bà ấy để hở cổ áo sơ mi. Một số người gọi đó là bước đầu của một phong cách…
Như mọi khi, tôi mất vài giây để bắt mình quen với khối tóc ấn tượng của bà, bà nghĩ việc chế ngự dựa vào một sự bất lịch sự thường xuyên mang lại ấn tượng rằng bà ấy đã bắt đầu xen vào đầu xác chết vẫn còn ấm của một con chó có bộ lông xoăn.
Theo cách đó bà ta tiến gần đến họ, tôi đã xác nhận rằng bà đã gặp qua Milo và Carole. Tôi bị loại ra khỏi cuộc đối thoại như thể họ mới là cha mẹ của tôi và rằng họ đã quyết định cho tôi, vì thế mà tôi không có điều gì để nói.
Cái làm tôi lo nhất, chính là cái nhìn của Carole lạnh lẽo và xa lạ sau cuộc trao đổi xen lẫn cảm xúc mà chúng tôi đã chia sẻ cùng nhau một giờ trước. Cô ấy lúng túng và lưỡng lự, có thể thấy mất tự nhiên hợp với một thao tác mà cô ấy không đồng ý. Nhìn bề ngoài, Milo kiên quyết hơn, nhưng tôi cảm thấy rằng sự tự tin của cậu ấy chỉ là vẻ bề ngoài.
Vẫn còn lắng nghe cuộc đối thoại mập mờ của Sophia Schnabel, hiển nhiên là đã áp đặt sẵn cho tôi : chưa bao giờ hỏi về thuốc ngủ. Điều che đậy phía sau bộ điều trị mà bà muốn làm đối với tôi, chính là một sự lưu trú bắt buộc ! Milo cố đặt tôi dưới sự bảo trợ để ngăn chặn trách nhiệm tài chính ! Tôi biết luật một cách đầy đủ để biết rằng ở Californie, một bác sĩ có thể yêu cầu một sự lưu trú bắt buộc chính thức trong vòng 72 giờ nếu như điều đó đủ để nhận định bệnh nhân không bình thường vì điều đó có thể gây nguy hiểm cho xã hôi, và tôi đoán rằng nó sẽ không quá khó để xếp tôi vào loại này.
Từ 1 năm nay, tôi có hơn một lần dính líu tới trật tự và những mối lo về tư pháp vẫn chưa kết thúc. Tôi được tự do với điều kiện, dưới ảnh hưởng của một trình tự buộc tội để giam giữ những kẻ nghiện ma túy. Sự gặp gỡ của tôi với Billie – mà Milo đang kể khéo léo chi tiết cho vị bác sĩ – gắn tôi cho một căn bệnh tâm lý và nạn nhân của những ảo ảnh.
Tôi nghĩ là sau những ngạc nhiên của tôi từ khi tôi nghe Carole gợi lên những vết máu trên áo sơ mi của mình và trên kính ở sân.
- Đó là máu của ông sao ông Tom ? vị bác sĩ hỏi tôi.
Tôi từ chối giải thích : bà ấy không tin tôi. Dù sao đi nữa, ý kiến của tôi đã bị chặn lại và có vẻ đang buộc tôi nghe bà nói :
Câu chuyện do chính ông ấy đưa ra cùng với việc gây cho người khác những tổn thương thân thể nghiêm trọng.
Phán xét của bà, biểu lộ biến chất, không thể hiểu sự cần thiết của việc điều trị, điều chứng thực một biện pháp lưu trú bắt buộc…
- Nếu bà muốn điều đó, chúng tôi sẽ tiến hành vài thử nghiệm.
Không, tôi không muốn làm thử nghiệm, tôi không muốn ngủ nhân tạo, tôi không còn muốn thuốc ! Tôi đứng dậy khỏi ghế của mình để tránh cuộc đối thoại này.
Tôi bước vài bước dài ra vách ngăn bằng kiếng nhẵn bóng, nơi đó đang trưng bày một bức tượng thể hiện một Con đường của quy tắc được tô điểm bởi những ngọn lửa nhỏ và những họa tiết hoa văn. Cao gần 1m, biểu trưng cho phật pháp tỏa ra 7 tia như chỉ dẫn con đường giải phóng khỏi sự phiền não. Cũng như quay lại con đường của Dharma : theo hướng dẫn đến « điều phải là », khảo sát tỉ mỉ con đường mòn cho tới tận khi tìm ra « hành động chính xác ».
Tóm lấy một cách hiển nhiên, tôi nâng bức tượng và ném hết sức về phía cửa kiếng, vỡ ra hàng mảnh kiếng.


Tôi nhớ tiếng la từ Carole.
Tô nhớ những tấm màn nhẵn bóng đang lay trong gió.
Tôi nhớ lỗ hổng hé ra, trong đó một cơn gió lốc bị tiêu tán đã làm bay đi bay lại vài mảnh giấy và lật ngã một chiếc bình.
Tôi nhớ tiếng gọi từ trời cao.
Tôi nhớ mình đã rơi vào khoảng không không có tí mảnh vỡ.
Tôi nhớ nỗi buồn của cô gái nhỏ ở MacArthur Park.

0 Response to "THIẾU NỮ GIẤY - C12 - Rehad"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres