[Couleuria] ENDER'S GAME - CHƯƠNG 1 - KẺ THỨ BA
Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013 12:05 , 0 phản hồi
Labels: Book , Ender's Game , Ender's Saga
CHƯƠNG 1 - KẺ THỨ BA
“Tôi đã nhìn qua đôi mắt cậu ta, tôi đã nghe qua đôi tai cậu ta, và chắc chắn với ông rằng cậu ta chính là người đó. Hoặc ít nhất cũng gần như là người chúng ta đang cần đến.”
“Như những gì ông đã nói về người anh trai.”
“Người anh trai đã không thể vượt qua bài kiểm tra. Vì những lý do khác. Chẳng liên quan gì đến khả năng của cậu ta cả.”
“Như với người chị gái. Và còn nhiều nghi ngờ về cậu ta. Cậu ta quá dễ bị ảnh hưởng. Quá lương thiện để bị nhấn chìm bản thân trong ý muốn của những người khác."
“Vậy chúng ta làm gì đây ? Vây lấy cậu ta với những tên địch suốt ngày sao ?”
“Nếu phải làm thế.”
“Tôi cứ nghĩ đã từng nghe nói rằng ông rất thích đứa trẻ này.”
“Nếu loài Bugger kết thúc bằng việc có được cậu ta, người ta sẽ còn có thể cho tôi là ông chú tốt được yêu thích nhất của cậu ta.”
“Được rồi. Dù sao chúng ta đang bảo vệ thế giới. Chọn cậu ta đi.”
***
Người phụ nữ trên màn hình mỉm cười rất duyên dáng, làm lông tóc cậu ta xù lên và nói : “Andrew, tôi đoán là cậu hoàn toàn chán ngấy việc có cái thiết bị giám sát kinh khủng này. Được rồi, tôi có tin vui cho cậu đây. Thiết bị giám sát sẽ biến mất hôm nay. Chúng tôi sẽ lấy nó ra, tất cả đều đơn giản, và cậu sẽ chẳng cảm thấy gì đâu.”
Ender gật đầu. Bà ta đang nói dối, dĩ nhiên, khi nói là sẽ chẳng cảm thấy gì đâu. Nhưng những người trưởng thành luôn nói như thế khi nó thật sự đau, cậu có thể tính đến chuyện đó như một lời tiên đoán chính xác về tương lai. Thỉnh thoảng những lời nói dối đáng tin hơn là sự thật.
“Vì thế cậu sẽ chỉ hơi chóng mặt thôi, Andrew, chỉ việc ngồi lên đây, trên bàn mổ. Bác sĩ sẽ vào gặp cậu một lát thôi.”
Không còn thiết bị giám sát. Ender căng thẳng nghĩ về sự vắng mặt của thiết bị nhỏ xíu trên gáy cậu. Tôi nằm ngửa trên giường, và tôi không còn cảm nhận sức ép nơi đó. Tôi sẽ không cảm thấy nó đang ngưa ngứa và không cần sấy khô khi đi tắm nữa.
Và Peter sẽ không ghét tôi nữa. Khi trở về nhà, tôi sẽ chỉ cho hắn ta thấy rằng thiết bị giám sát đã biến mất, và hắn ta sẽ thấy rằng tôi cũng đã không làm được. Rằng, bây giờ tôi chỉ sẽ là một đứa trẻ bình thường, như hắn ta. Như thế, việc đó cũng sẽ không còn tệ hại nữa. Hắn ta sẽ tha thứ việc tôi mang thiết bị giám sát hơn cả hắn ta một năm qua. Chúng tôi sẽ…
Không là bạn, có thể là thế. Không, Peter thì quá nguy hiểm. Peter hoàn toàn giận dữ. Mặc dù, chúng tôi là anh em. Không phải kẻ địch, không bạn bè, mà là anh em – hoàn toàn sống trong cùng ngôi nhà. Hắn ta sẽ không ghét tôi, hắn ta sẽ để tôi yên. Và khi hắn ta muốn chơi trò Bugger với phi hành gia, có lẽ tôi sẽ không bị ép phải chơi nữa, có lẽ tôi có thể được đi đọc sách.
Nhưng Ender đã biết, dù cho cậu ta nghĩ như thế thì Peter cũng sẽ không để cậu ta yên. Có vài điều trong đôi mắt của Peter, khi hắn ta đang khó chịu, và bất cứ khi nào Ender thấy điều đó, dấu hiệu đó, cậu ta biết một điều rằng Peter sẽ làm tất cả, trừ việc để cậu yên. Tao đang chơi piano, Ender. Đến lật trang cho tao. Ồ, có phải thằng nhóc có thiết bị giám sát quá bận để giúp người anh trai không nhỉ ? Có phải nó quá thông minh ? Để đi giết vài con Bugger, phi hành gia nhỉ ? Không, không, tôi không cần cậu giúp đâu. Tôi có thể tự mình làm được mà, tên ôn con, Kẻ Thứ Ba.
“Việc này sẽ không lâu đâu, Andrew,” bác sĩ nói. Ender gật đầu.
“Nó được thiết kế để gỡ bỏ. Không có ảnh hưởng gì, không tổn thương. Nhưng sẽ có một chút hơi ngứa, và vài người nói rằng họ có cảm giác như đang mất đi thứ gì đó. Cậu sẽ tìm kiếm một thứ gì đó khắp nơi, một vài thứ cậu cần, nhưng cậu sẽ không tìm thấy, và cậu không thể xác định được đó là gì. Vì thế tôi báo cho cậu biết. Đó chính là thiết bị giám sát, thứ cậu sẽ đi tìm, và nó sẽ không còn ở đó nữa. Vài ngày nữa, cảm giác đó sẽ mất đi.”
Bác sĩ đang vặn rời thứ gì đó ở gáy của Ender. Một cảm giác đau đớn bất ngờ xuyên từ cổ đến háng cậu ta. Ender cảm thấy cơn đau bùng phát phía sau, và cơ thể cậu ta uốn cong một cách mãnh liệt về phía sau; đầu cậu ta đập xuống giường. Cậu ta có thể cảm thấy chân đang nện; và bàn tay cậu ta đang siết chặt vào nhau, bóp chặt đau đớn.
“Deedee!” bác sĩ la lên. “Tôi cần cậu!”
Y tá chạy đến, bất động.
“Hãy làm giãn các cơ bắp này. Làm điều đó cho tôi ngay! Cậu đang đợi gì thế!”
Vài thứ chuyển đổi; Ender không thể thấy gì. Cậu ta lảo đảo sang một bên và rơi xuống bàn mổ.
“Đỡ lấy cậu ta!” y tá la lên.
"Giữ chặt cậu ta.”
"Giữ lấy cậu ta, bác sĩ, cậu ta quá mạnh và tôi không thể.”
“Không cần giữ cả người! Tim cậu ta có nguy cơ ngừng đập.”
Một cây kim xuyên qua cả người Ender, cho tới phía trên cổ áo sơ mi. Nó đang đốt cháy, nhưng, khắp nơi trong cậu ta đang bùng cháy, các cơ của cậu ta từ từ đã nới lỏng. Bây giờ cậu ta có thể la lên vì sợ hãi và đau đớn.
“Cậu thấy sao rồi, Andrew?” y tá hỏi.
Andrew không còn biết gì để nói. Họ nâng cậu lên và đặt cậu lên bàn mổ. Họ kiểm tra mạch, làm những thứ khác; cậu không hiểu gì cả.
Bác sĩ đang run rẩy; ông ấy bắt đầu nói với một giọng không ngữ điệu :
“Họ để thứ này trong bọn người bọn trẻ suốt ba năm, họ đang mong chờ điều gì ? Chúng ta có thể đã cắt cậu ta, cậu có nhận ra điều đó không? Chúng ta có thể đã tháo phích cắm bộ não cậu ta suốt đời đấy.”
“Khi nào thuốc ngủ hết ?” y tá hỏi.
“Giữ cậu ta ở đây ít nhất một tiếng đồng hồ. Trông chừng cậu ta. Nếu cậu ta không bắt đầu nói chuyện trong vòng mười lăm phút, hãy gọi cho tôi. Chúng ta có thể đã ngắt điện não một cách hoàn toàn. Tôi không có bộ não của một con Bugger đâu.”
***
Cậu trở lại lớp của cô Pumphrey chỉ mười lăm phút trước khi có tiếng chuông kết thúc. Cậu có vẻ vẫn còn chưa đứng vững được.
“Cậu có sao không, Andrew?” Cô Phumphrey hỏi. Cậu gật đầu.
“Cậu bệnh sao?”
Cậu lắc đầu.
“Cậu trông không ổn.”
“Tôi ổn.”
“Cậu tốt hơn là hãy ngồi xuống đi, Andrew.”
Cậu bắt đầu hướng đến chiếc ghế, nhưng dừng lại. Giờ đây tôi đang tìm kiếm cái gì ? Tôi không thể nghĩ ra thứ gì tôi đang tìm.
“Cậu ngồi ở đó,” cô Pumphrey nói.
Cậu ngồi xuống, nhưng cậu cần một thứ gì khác, thứ mà cậu đã đánh mất. Tôi sẽ tìm ra nó sau.
“Thiết bị giám sát của cậu,” cô gái phía sau cậu thầm thì.
Andrew nhún vai.
“Thiết bị giám sát của cậu ấy,” cô ấy thầm thì với những người khác.
Andrew với lên và cảm thấy ở phía cổ. Có một miếng dán. Nó đã mất. Cậu giờ đây chỉ như những người khác.
“Mệt mỏi sao, Andy?” một thằng bé hỏi, người đang ngồi giữa các dãy ghế phía sau cậu. Không thể nghĩ ra tên nó. Peter. Không, đó là một người khác.
“Yên nào, Stilson, ” cô Pumphrey nói. Stilson cười.
Cô Pumphrey nói về phép nhân. Ender viết nguệch ngoạc trên chiếc bàn của cậu ta, vẽ những đường nét bản đồ của những hòn đảo có nhiều núi và rồi bảo chiếc bàn hiển thị chúng ở không gian ba chiều theo mỗi góc độ. Giáo viên dĩ nhiên biết, rằng cậu ta không chú ý, nhưng cô ta không làm phiền cậu ta. Cậu ta luôn biết câu trả lời, dù cho khi cô nghĩ là cậu không chú ý.
Trong góc của chiếc bàn, một từ xuất hiện và bắt đầu dẫn đi quanh chu vi của chiếc bàn. Nó ở phía đối diện và ngay từ đầu mang nghĩa tiêu cực, nhưng Ender đã hiểu nó có nghĩa là gì thậm chí trước khi nó đến cuối chiếc bàn và chuyển sang chiều hướng tích cực hơn.
--KẺ THỨ BA--
Ender mỉm cười. Cậu là người đã tìm ra cách để gửi thông điệp và làm cho chúng chuyển động -- thậm chí khi tên địch bí mật của cậu đã gọi cậu bằng những cái tên, cách dùng cho thấy sự vượt mức của cậu. Đó không phải là lỗi của cậu khi cậu sinh ra đã là một Kẻ Thứ Ba.
Đó là ý tưởng của chính phủ, họ là những người có quyền— nếu không, làm sao một Kẻ Thứ Ba như Ender có thể vào trường chứ? Và bây giờ thiết bị giám sát đã bị gỡ bỏ. Vì họ có quyền, Andrew Wiggin đã không còn hoạt động. Vì họ có quyền, cậu đã được cho thấy rằng họ đã bác bỏ quyền được sinh ra cậu. Điều đó không thể diễn ra, xoá bỏ thí nghiệm.
Chuông reng. Mỗi người rời khỏi bàn hoặc gõ để ghi nhớ một cách vội vã. Vài người đang vứt bỏ bài học hoặc dữ liệu vào máy tính của họ ở nhà. Một vài người đang thu thập ở các máy in trong khi vài thứ học muốn xem đã được in ra. Ender mở rộng tay trên chiếc bàn phím dành cho đứa trẻ gần mép bàn và nghĩ đến việc sẽ cảm thấy như thế nào khi có đôi bàn tay to như một người trưởng thành. Họ hẳn là cảm thấy quá to và vụng về, những ngón tay ngắn và dày và lòng bàn tay to khoẻ. Dĩ nhiên, họ có những bàn phím to hơn—nhưng làm sao những ngón tay to của họ có thể vẽ một đường thật đẹp, cách Ender có thể làm, một đường vô cùng mảnh đến mức cậu ta có thể làm cho nó xoay bảy mươi chín lần, từ giữa bàn cho đến mép, mà không có va chạm hoặc chồng chéo lên nhau. Nó cho phép cậu làm gì đó trong khi giáo viên cứ đều đều về số học. Số học! Valentine đã dạy số học cho cậu khi cậu lên ba.
“Andrew, cậu thấy ổn chứ?”
"Có, thưa cô. "
“Cậu sẽ trễ xe buýt.”
Ender gật đầu và đứng dậy. Những đứa trẻ khác đã ra về. Mặc dù, chúng đang đợi đấy, những tên xấu xa. Thiết bị giám sát của cậu không còn ở trên gáy của cậu nữa, việc nghe những gì cậu nghe và thấy những gì cậu thấy. Bọn chúng có thể nói những gì bọn chúng thích. Bọn chúng thậm chí có thể đấm cậu ngay bây giờ-- không ai có thể thấy gì nữa, và vì thế không có ai sẽ đến giải cứu Ender cả. Có nhiều điều có lợi với thiết bị giám sát, và cậu đã không bao giờ còn có nó nữa.
Đó là Stilson, dĩ nhiên rồi. Hắn ta không to lớn hơn hầu hết những đứa trẻ khác, nhưng hắn ta to lớn hơn Ender. Và hắn ta có thêm những đứa khác đi cùng. Hắn ta luôn làm thế.
“Này, Kẻ Thứ Ba.”
Đừng trả lời. Không có gì để nói.
“Này, Thứ Ba, chúng tao đang nói với mày đó, Thứ Ba, này người yêu của Bugger, chúng tao đang nói chuyện với mày đó.”
Không thể nghĩ bất cứ điều gì để trả lời. Bất kỳ điều gì tôi nói sẽ làm tệ hơn. Vì thế sẽ chẳng nói gì.
“Này, Thứ Ba, này, chết tiệt, mày bị đuổi học sao ? Mặc dầu mày luôn giỏi hơn tụi tao, nhưng mày đã thua con chim bé nhỏ của mày, Con chim Thứ Ba, mày có một miếng dán trên gáy kìa.”
“Mày có cho tao qua?” Ender hỏi.
“Chúng ta sẽ để nó qua chứ? Chúng ta nên để nó qua chứ?” Tụi nó đều phá lên cười. “Chắc chắn chúng tao sẽ để mày qua. Đầu tiên, chúng tao sẽ để cánh tay mày qua, rồi đầu mày, rồi có lẽ là một phần của đầu gối mày.”
Bây giờ những đứa khác phụ hoạ theo.
“Chim non Thứ Ba đã mất con chim của nó ! Chim non Thứ Ba đã mất con chim của nó !”
Stilson bắt đầu đẩy cậu ta bằng một tay; có đứa nào đó, phía sau cậu, đẩy cậu về hướng Stilson.
"Bấp bênh của quý cô hướng tới trước,” đứa nào đó nói.
“Tennis!”
“Ping pong!”
Điều này sẽ không kết thúc có hậu. Vì thế Ender quyết định là, sau cùng, tốt hơn hết cậu không phải là kẻ bất hạnh nhất. Tiếp theo bàn tay của Stilson vươn ra để đẩy cậu, Ender chụp lấy nó. Cậu ta chụp hụt.
“Ồ, muốn đánh tao sao? Muốn đánh tao hả, kẻ Thứ Ba?”
Những đứa đứng sau Ender chụp lấy cậu ta, giữ lấy.
Ender không cảm thấy buồn cười, nhưng cậu đã phá lên cười.
“Ý mày là nguyên một đám Hạng Ba sao?”
“Chúng tao là người, không phải là Hạng Ba, đồ ngu xuẩn. Mày cũng nặng mùi như cứt!”
Nhưng chúng thả cậu ra. Và ngay sau khi bọn chúng làm thế, Ender đá lên cao và thật mạnh, trúng ngay xương ức của Stilson. Hắn ta ngã xuống. Nó làm cho Ender ngạc nhiên, cậu ta không nghĩ sẽ để Stilson ở trên mặt đất với một cú đá thế thôi. Điều đó sẽ không xảy ra với hắn đâu, khi mà Stilson không đánh nhau như thế này một cách nghiêm túc, rằng hắn ta không chuẩn bị một cú đòn liều lĩnh thật sự đâu.
Vào lúc này, những đứa khác đã lùi xa và Stilson nằm bất động. Chúng đều nghĩ hắn ta đã chết. Tuy thế Ender đang cố gắng nghĩ ra một cách để chặn trước việc trả thù. Để giữ tụi nó tránh xa cậu vào ngày mai. Tôi phải thắng bây giờ, và cho suốt cuộc đời, hoặc tôi sẽ phải chiến đấu vì điều đó mỗi ngày và nó sẽ càng tệ hơn. Ender biết những quy tắc ngầm trong chiến tranh, dẫu rằng cậu ta chỉ mới sáu tuổi. Đó là cấm đánh đối thủ nằm bất động trên đất; chỉ có thú vật mới làm điều đó.
Cứ thế, Ender đi đến chỗ cơ thể nằm lật ngửa của Stilson và đá nó lần nữa, một cách dữ dội, vào xương sườn. Stilson rên rỉ và lăn xa ra khỏi cậu. Ender đi vòng quanh hắn ta và đá lần nữa, vào xương chậu. Stilson không còn thốt lên âm thanh gì nữa; hắn ta chỉ gập người lại và nước mắt tuôn ra.
Khi đó Ender nhìn những đứa khác một cách lạnh lùng.
“Tụi mày có thể có vài ý nghĩ về việc tấn công tao cùng lúc. Tụi mày có thể đánh tao. Nhưng đừng quên những gì tao làm với những kẻ đã đánh tao. Khi đó, tụi mày sẽ biết khi tao tóm được tụi mày, và điều tồi tệ gì sẽ xảy ra.”
Cậu đá Stilson vào mặt. Máu từ mũi của nó bắn ra trên đất gần đó.
“Nó sẽ không như thế này,” Ender nói. “Nó sẽ tệ hơn.”
Cậu quay lưng và bỏ đi. Không ai đuổi theo sau cậu cả. Cậu quẹo vào một góc hành lang dẫn đến trạm xe buýt. Cậu có thể nghe thấy đám con trai phía sau đang nói :
“Hừ. Nhìn nó kìa. Nó thật vô dụng.”
Ender ngả đầu tựa vào tường hành lang và khóc cho đến khi xe buýt đến. Tôi chỉ như Peter. Đáng để người ta lấy thiết bị giám sát của tôi đi, để mà tôi chỉ như Peter thôi.
0 Response to "[Couleuria] ENDER'S GAME - CHƯƠNG 1 - KẺ THỨ BA"
Đăng nhận xét