[Couleuria] ENDER'S GAME - CHƯƠNG 2.1 - PETER

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 2.1 - PETER


« Khi người ta sống bên trong ai khác trong nhiều năm thế, người ta đã quen thói. Hiện tại, khi tôi nhìn vào khuôn mặt cậu ta, tôi không hiểu những gì đang diễn ra. Tôi không có thói quen nhìn những biểu cảm của cậu ta. Tôi chỉ có thói quen cảm nhận chúng mà thôi.»


---------------------------------||---------------------------------

— « Rất tốt, nó không còn nó nữa. Làm sao nó tự hoạt động ?»

— « Khi người ta sống bên trong ai khác trong nhiều năm thế, người ta đã quen thói. Hiện tại, khi tôi nhìn vào khuôn mặt cậu ta, tôi không hiểu những gì đang diễn ra. Tôi không có thói quen nhìn những biểu cảm của cậu ta. Tôi chỉ có thói quen cảm nhận chúng mà thôi.»

— « Thôi nào, chúng ta không phải đang trong một văn phòng tâm lý. Chúng ta là những chiến binh, không phải phù thuỷ. Anh vừa nhìn thấy cậu ta đánh một cánh mạnh mẽ tên cầm đầu nhóm. »

— « Cậu ta đã xét hết mọi mặt. Cậu ta không thoả mãn với việc dùng vũ lực để đánh bại, cậu ta đã đánh bại từ bên trong. Như Mazer Rackham…»

— « Tôi biết. Nhìn những gì cậu ta sẽ làm với người anh trai, hiện tại thiết bị giám sát không còn nữa. »

— « Anh trai cậu ta ! Vậy ông không sợ những gì đứa anh trai sẽ làm với cậu ta sao ? »

— « Không phải bà đã nói với tôi rằng tất cả những việc này không có nguy hiểm gì sao? »

— « Tôi đã xem lại nhiều đoạn băng. Cậu bé này, dĩ nhiên làm tôi hài lòng, tôi không thể làm gì. Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ phá huỷ cậu ta. »

— « Dĩ nhiên rồi. Đó là việc của chúng ta. Chúng ta là những tên phù thuỷ hung ác. Chugns ta hứa bánh kem, nhưng chúng ta ngấu nghiến những điều đểu giả nhỏ bé tươi sống. »

— Chị rất tiếc, Ender, Valentien thầm thì.

Cô ấy nhìn miếng băng dính trên gáy của cậu.

Ender chạm vào tường và cánh cửa đang đóng phía sau.

— Em mặc kệ. Em hài lòng với việc nó không còn ở đó.

— Cái gì không còn ở đó ?

Peter bước vào, chế giễu với miếng bánh bơ đậu phộng.

Ender không nhìn thấy ở Peter, đứa con trai xinh đẹp mười tuổi, với mái tóc dày và xoăn, cùng khuôn mặt có thể thuộc về A Alexander the Great, rất hợp với những người lớn. Ender chỉ nhìn Ender để phát hiện ra nét giận hoặc chán chường, tâm trạng hầu như lúc nào cũng đưa đến sự thống khổ. Khi Peter phát hiện ra miếng băng dính trên gáy của cậu, ánh mắt cậu ta xuất hiện vẻ giận dữ.

Valentine cũng nhìn thấy điều đó.

— Bây giờ, cậu ta cũng như chúng ta, cô ấy nói, cố dỗ dành trước khi cậu ta có thể đập phá.

Nhưng Peter đã chối từ việc dỗ dành.

— Như chúng ta sao ? Thằng nhóc đần độn này đã giữ nó cho tới tận sáu tuổi! Mày mất nó khi nào ? Lúc mày ba tuổi. Còn tao đã mất khi tao chưa được năm tuổi. Nó, thằng nhóc đần độn này, đồ con bọ nhỏ này, nó suýt chút nữa đã thành công!

Rất tốt, Ender tự nhủ. Nói, Peter, nói. Những lời nói không gây rắc rối cho mình.

— Và dĩ nhiên, hiện tại những thiên thần bảo vệ không còn theo mày nữa, Peter nhắc lại. Họ không còn biết nếu như mày bị đau, họ không còn nghe thấy những gì tao nói, không còn thấy những gì tao làm. Mày nói gì về điều này, hả, điều đó làm gì cho mày hả ?

Ender nhún vai.

Bất ngờ, Peter cười và vỗ tay, giả đò mỉa mai với tâm trạng tốt.

— Chúng ta chơi bọ và phi hành gia đi, cậu ta nói.

— Mẹ đâu rồi ? Valentine hỏi.

— Ra ngoài, Peter trả lời. Chính tao là người ra lệnh.

— Em nghĩ sẽ đi gọi bố.

— Gọi mãi mãi, Peter đề nghị. Mày biết là ông ấy chẳng bao giờ ở đó.

— Em sẽ chơi, Ender nói.

— Mày sẽ là bọ, Peter quyết định.

— Để cho nó làm phi hành gia đi, một lần thôi, Valentine xen vào.

— Không phải việc của mày, câm miệng thối lại ! Peter nói. Đi lên và chọn vũ khí của mày.

Ender biết rằng cuộc chơi sẽ không dễ chịu. Đó không phải là câu hỏi cho việc thắng thua. Khi những đứa trẻ chơi, theo băng, trong các hành lang, những con bọ chưa bao giờ thắng và trò chơi thỉnh thoảng biến thành gay gắt. Nhưng, trong nhà, trò chơi sẽ gay gắt ngay từ lúc đầu, và bọ không thể trở thành bộ xương rỗng và bỏ cuộc, như những con bọ đang làm điều đó trong các cuộc chiến thực tế. Bọ phải chơi cho tới khi mà phi hành gia chán.

Peter mở ngăn kéo và lấy ra chiếc mặt nạ hình bọ. Mẹ đã tức giận phản đối cậu khi cậu mua nó, nhưng bố đã nhận xét là chiến tranh không dừng với cớ là người ta ẩn trốn dưới những chiếc mặt nạ hình bọ và rằng người ta ngăn bọn trẻ chơi với những bản sao súng laser. Những trò chơi chiến tranh cải thiện cơ hội sống còn của bọn chúng, trong trường hợp những con bọ quay trở lại.
...

0 Response to "[Couleuria] ENDER'S GAME - CHƯƠNG 2.1 - PETER"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres