[Couleuria] ENDER'S GAME - CHƯƠNG 2.2 - PETER
Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013 13:24 , 0 phản hồi
Labels: Book , Ender's Game , Ender's Saga
CHƯƠNG 2.2 - PETER
Nếu mình sống sót trong các cuộc chơi, Ender tự nhủ. Cậu ta đeo mặt nạ. Nó tự khép lại trên khuôn mặt cậu như một bàn tay mạnh mẽ áp lên trên khuôn mặt cậu. Nhưng điều đó không phải là những gì người ta cảm nhận khi người ta là một con bọ, Ender tự nhủ. Chúng không mang khuôn mặt này như một chiếc mặt nạ, đó chính là khuôn mặt của chúng. Trên hành tinh ban đầu của chúng, phải chăng những con bọ mang những chiếc mặt nạ hình loài người để chơi ? Và làm sao chúng gọi lẫn nhau nhỉ ? Bôi dính chúng, vì chúng ta mềm và có dầu, so với chúng ư ?
---------------------------------||---------------------------------
Nếu mình sống sót trong các cuộc chơi, Ender tự nhủ. Cậu ta đeo mặt nạ. Nó tự khép lại trên khuôn mặt cậu như một bàn tay mạnh mẽ áp lên trên khuôn mặt cậu. Nhưng điều đó không phải là những gì người ta cảm nhận khi người ta là một con bọ, Ender tự nhủ. Chúng không mang khuôn mặt này như một chiếc mặt nạ, đó chính là khuôn mặt của chúng. Trên hành tinh ban đầu của chúng, phải chăng những con bọ mang những chiếc mặt nạ hình loài người để chơi ? Và làm sao chúng gọi lẫn nhau nhỉ ? Bôi dính chúng, vì chúng ta mềm và có dầu, so với chúng ư ?— Chú ý, Keo dính ! Ender báo.
Cậu ta không thấy rõ qua những chiếc lỗ của chiếc mặt nạ. Peter cười với cậu ta.
— Keo dính, hử? Dĩ nhiên rồi, bọ, nhìn làm sao mồm mày bị chẻ làm đôi!
Ender không nhìn thấy gì xảy đến, chỉ nhận ra sự thay đổi vị trị từ phía Peter ; mặt nạ đã che tất cả tầm nhìn. Bất ngờ, có một cơn đau và áp lực từ một cú đấm vào thái dương ; cậu bị mất thăng bằng và ngã xuống.
— Mày không nhìn rõ, hả, bọ ? Peter tìm hỏi.
Ender muốn rút khỏi chiếc mặt nạ. Peter đạp chân lên Ender.
— Đừng có tháo mặt nạ! nó rýt lên.
Ender đặt lại chiếc mặt nạ, rời tay ra. Peter đè mạnh chân của cậu ta. Nỗi đau vây lấy Ender ; cậu ta đứng dậy.
— Trên lưng, bọ! Chúng tao sẽ giải phẫu mày ra, bọ à! Chúng tao cuối cùng cũng bắt được một con còn sống và chúng tao sẽ xem làm sao mày hoạt động !
— Peter, dừng lại, Ender yêu cầu.
— Peter, dừng lại. Rất tốt. Ra vậy, tụi mày, giống bọ à, tụi mày có thể đoán ra được tên tụi tao. Tụi mày có thể mặc kệ những đứa nhóc nhỏ bé và ma lanh, để mà chúng tao yêu thích tụi mày và rằng chúng tao tỏ ra dễ thương với tụi mày. Nhưng điều đó chẳng có tác dụng gì đâu. Tao biết mày thật sự như thế nào. Chúng muốn rằng mày là loài người, Kẻ thứ ba hèn mọn, nhưng, thật sự, mày là một con bọ và, hiện tại, điều đó đã hiện rõ.
Cậu ta rút chân, đá một cú, sau đó cúi xuống Ender, đầu gối ấn xuống bụng của Ender, chỉ dưới xương ức. Cậu ta dần dần đè lên Ender. Điều này càng lúc càng khó thở.
— Tao có thể giết mày, như thế này, Peter thầm thì. Chỉ cần đè cho tới khi mày chết. Và tao có thể nói rằng tao không biết điều đó làm mày đau, rằng chúng ta đơn giản chỉ là đang chơi, và họ tin tao và tất cả đều ổn. Và mày sẽ chết. Tất cả đều ổn.
Ender không thể nói gì ; cậu ta không thể thở. Có lẽ Peter thật sự nghiêm túc. Tất nhiên cậu ta không là thế, nhưng có lẽ là thế chăng ?
— Tao nghiêm túc đấy, Peter khẳng định. Mày đang nghĩ gì, tao nghiêm túc đấy. Họ cho tao quyền vì tao đầy hứa hẹn, nhưng mà tao đã không thể giữ được điều đó. Mày đã làm tốt hơn. Họ nghĩ rằng mày là giỏi nhất. Nhưng tao không muốn đứa em nhỏ giỏi hơn tao, Ender. Tao không bằng lòng với kẻ Thứ ba.
— Tao sẽ kể tất cả, Valentine đe doạ.
— Chẳng kẻ nào tin mày đâu.
— Người ta sẽ tin tao.
— Như thế này, mày cũng thế, mày sẽ chết, đứa em gái dịu dàng.
— Ồ, đúng rồi, Valentine nói. Họ tin điều đó. Tao không biết rằng điều đó sẽ giết Andrew. Và sau khi cậu ấy chết, tao không biết rằng điều đó cũng sẽ giết chết Valentine. Hử ?
Áp lực giảm nhẹ nhàng.
— Tốt. Không phải ngày hôm này. Nhưng, một ngày nào đó, tụi mày hai đứa không ở đó đâu. Và sẽ có một vụ tai nạn.
— Mày chỉ biết nói, Valentine nâng lên. Mày không thể nghĩ điều đó dù chỉ một từ.
— Thật sao ?
— Và mày có biết vì sao mày không thể nghĩ đến điều đó dù chỉ một từ không ? Valentine nhắc lại. Vì mày muốn gia nhập chính phủ, một ngày nào đó. Mày muốn được ứng cử. Và mày không thể được đề cử nếu những đối thủ của mày có chứng cứ về việc em trai và em gái của mày đều chết trong những hoàn cảnh mờ ám, khi chúng còn nhỏ. Nhất là vì lá thư mật được giấu trong giấy tờ của tao, ai đó sẽ mở ra khi tao chết đi.
— Tao không tin những điều ngốc nghếch này, Peter nhả ra.
— Nó chỉ ra rằng tao không chết một cách bình thường, rằng Peter đã giết tao và rằng, nếu hắn ta đã giết Andrew trước đó, hắn đã làm điều đó từ sớm. Nó không thể làm cho mày bị lên án, nhưng nó có thể ngăn mày tuyển cử.
— Hiện tại, mày là thiết bị giám sát của nó sao ? Peter ngẩng lên. Mày có lợi từ việc giám sát nó, đêm và ngày. Mày có lợi vì điều đó !
— Tụi tao không ngốc, Ender và tao. Những đánh giá của tụi tao đều tốt như của mày về tất cả các lĩnh vực. Xuất sắc trong nhiều trường hợp. Chúng tao đều là những đứa trẻ thông minh đặc biệt. Mày không phải là đứa thông minh nhất, Peter à, mày chỉ là lớn nhất thôi.
— Ồ, tao biết rồi. Nhưng, một ngày, mày sẽ không còn ở với nó, mày sẽ quên nó. Và bất ngờ, mày nhớ ra, và mày xông vào nó, và nó hoàn toàn khoẻ mạnh. Và, lần sau đó, mày cũng không lo lắng và mày cũng không đến nhanh. Và, mỗi lần, nó đều hoàn toàn khoẻ mạnh. Và mày nghĩ rằng tao đã quên. Mày nhớ những gì tao đã nói, nhưng mày nghĩ rằng tao đã quên. Và những năm trôi qua. Và có một tai nạn khủng khiếp, và tao sẽ tìm thấy thi thể của nó, và tao khóc và khóc, và tao nhớ về buổi nói chuyện ngày hôm nay, Vally, nhưng mày đã xấu hổ vì nhớ điều đó, vì mày biết rằng tao đã đổi thay, rằng đó thật sự là một tai nạn, rằng điều đó tàn khóc cho mày để giữ lấy những kỉ niệm về những gì tao nói trong một trận tranh cãi của đám nhóc. Nhưng điều này sẽ là thật sự. Tao sẽ giữ tất cả những điều này, và nó sẽ chết, và tao không biết gì, chẳng biết gì. Nhưng mày có thể tiếp tục nghĩ rằng tao chỉ là đứa lớn nhất.
— Kẻ ngu xuẩn lớn nhất ! Valentine xác định.
Peter nhảy dựng lên và bổ về phía cô ấy. Cô ấy né. Ender rút chiếc mặt nạ ra. Peter thả mình trên giường của nó và cười lên. Mạnh, nhưng với một sự thù hận thực tại, đôi mắt đầy nước mắt.
— Ồ, tụi mày, chúng mày thật tuyệt, những kẻ ngu độn tệ hại của Trái Đất.
— Bây giờ, nó sẽ nói với chúng ta rằng đó là một chuyện đùa, Valentine khẳng định.
— Không phải chuyện đùa, một trò chơi. Tao có thể làm tụi mày tin bất cứ điều gì, tụi mày. Tao có thể tự xoay quanh như những con rối. (Bằng một giọng giả dối của loài quỷ, nó bổ sung :) Tao sẽ giết hết tụ bây và chặt tụi mày thành những mảnh nhỏ, và sau đó tao sẽ đổ tụi bây vào hố rác ! (Nó cười.) Những kẻ ngốc đần độn của Hệ Mặt Trời !
Ender, đứng dậy, bất động, nhìn cậu ta cười và nghĩ về Stilson, về những gì cậu ta đã cảm nhận khi đánh vào thân thể cậu ta. Chính hắn ta là kẻ cần điều đó. Chính hắn ta là kẻ mà điều đó phải xảy ra.
Như thể cô ấy có thể đọc được những suy nghĩ của cậu, Valentine ngạc nhiên :
— Không, Ender.
Peter, bất ngờ, lăn mình, đứng thẳng dậy và chuyển sang tư thế chiến đấu.
— Ồ, đúng vậy, Ender, nó nói. Bất cứ khi nào mày muốn, Ender.
Ender đứng dậy bằng đùi phải và tháo giày. Cậu ta chỉ vào nó.
— Anh thấy không, ở đó, trên mũi ? Đó chính là máu, Peter à.
— Oooh. Oooh. Tao sẽ chết, tao sẽ chết. Ender đã giết một con nhện và nó sẽ giết tao !
Không thể chạm vào hắn. Peter có đầu óc của một tên sát thủ và chẳng ai biết được điều đó, trừ Valentine và Ender.
Mẹ trở về nhà và thông cảm với Ender về việc thiết bị giám sát. Bố quay về và lặp lại rằng đó là một điều ngạc nhiên tuyệt vời, rằng bọn trẻ của họ đều vô cùng đặc biệt đến nỗi chính phủ đã nói với họ rằng muốn cả ba, và rồi, hiện tại, chính phủ chẳng muốn đứa nào cả, sau tất cả, làm sao chúng ở lại với cả ba, rằng họ đã lúc nào cũng có một kẻ Thứ ba… cho tới khi Ender muốn gào lên rằng cậu ta biết rằng cậu ta là kẻ Thứ Ba. Tôi biết điều đó, và nếu ông muốn rằng tôi bỏ đi, điều đó không làm ông phiền vì có một thế giới, tôi hối tiếc không còn thiết bị giám sát và, hiện tại, rằng ông có ba đứa trẻ và chẳng có lời giải thích có giá trị, những kẻ rất khó chịu, vì vậy tôi chỉ xin lỗi, xin lỗi.
Nằm trên giường, cậu ta nhìn vào bóng tối. Ở phía trên, Peter trở mình và phản một cách căng thẳng. Sau đó Peter đứng dậy và rời khỏi phòng. Ender nghe tiếng động nén lại từ hệ thống giội nước ; sau đó hình bóng của Peter nổi bật trong khung cửa.
Cậu ta nghĩ rằng tôi đã ngủ. Cậu ta sẽ giết tôi.
Peter tiếp lại giường và, một cách tự nhiên, không leo lên giường của cậu ta. Cậu ta bất động gần đầu của Ender.
Nhưng cậu ta không dùng một cái gối để đè chết Ender. Cậu ta không có vũ khí gì.
Cậu ta thầm thì :
— Ender, tao rất tiếc, tao rất tiếc, tao biết nhưng gì đã làm, tao rất tiếc, tao là anh trai mày, tao yêu mày.
Dĩ nhiên sau đó, hơi thở đều đặn của Peter cho thấy cậu ta đã ngủ. Ender rút ra mẩu băng dính dán trên gáy. Sau đó, lần thứ hai trong ngày, cậu ta đã khóc.
0 Response to "[Couleuria] ENDER'S GAME - CHƯƠNG 2.2 - PETER"
Đăng nhận xét