THIẾU NỮ GIẤY - C15 - Hiệp ước
Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011 23:19 , 0 phản hồi
Labels: TNG
15 - Hiệp
ước
Không có trò ảo thuật, không có hiệu ứng gì đặc biệt. Những
từ được ném trên những trang giấy đã được người ta tạo ra cùng những
từ trên những trang giấy hiện tại chỉ là những thứ mà người ta đã vứt bỏ khỏi anh ta.
Stephen King
Chúng tôi dừng lại ở một trạm dừng ở gần Torrance Beach. Tôi
không biết có phải chiếc Bugatti có một động cơ tên lửa, dù sao đi
nữa, nó ngốn quá nhiều xăng !
Có
nhiều người trước trạm đổ xăng. Để tránh việc chờ lâu, tôi quyết
định đổ đầy một trong những máy tự động. Khi bước xuống xe, tôi la
lớn lên : mắc cá chân tôi càng lúc càng đau và nó đã bắt đầu sưng
phồng lên. Tôi đút vào thẻ của mình, ấn số tương ứng với vị trí
nhà ở sau đó …
THẺ
CỦA BẠN KHÔNG CÒN ĐƯỢC PHÉP ĐỔ XĂNG.
Thông
báo phơi ra những dòng nhấp nháy trên màn hình. Tôi lấy lại chiếc
thẻ của mình, dùng ống tay áo chùi lấy nó và bắt đầu việc đút
thẻ lại lần nữa những vẫn không thành công.
Chết tiệt…
Tôi bới tung trong
ví, nhưng không may chỉ tìm được 20 đô. Nổi cáu, tôi hướng mình về
phía cửa sổ :
- Thẻ của tôi
không hoạt động !
- Điều đó đúng
thôi phải không ? Ông không còn một đồng xu. Đó không phải là một
chiếc thẻ phép thuật !
- Cô không có tiền
chút nào sao ?
- Tôi để nó ở đâu
chứ ? cô ấy trả lời một cách nhẹ nhàng. Tôi trần như nhộng khi
tôi rớt xuống nhà ông !
- Cám ơn cho sự
giúp đỡ của cô ! tôi cau có vừa quay trở lại quầy thu tiền trong
những bước khập khiếng.
Trong cửa hàng
đầy người. Chói tai, người ta nghe Girl from Ipanema bản của Stan Getz và
João Gilberto. Không may kiệt tác bị nhấn chìm cố gắng phát hành không
ngừng cách đây 40 năm trong những chiếc thang máy, những siêu thị hoặc
những nơi như thế này.
- Xe tốt
nhỉ ! lần lượt vài người huýt sáo.
Băng qua cửa sổ,
nhiều người khách và nhân viên nhìn chiếc Bugatti một cách tò mò và
rất nhanh chóng một đám người tụ tập xung quanh tôi. Tôi giải thích
vấn đề về thẻ tín dụng của mình cho người thu tiền đang lắng nghe
tôi một cách kiên nhẫn. Phải nói rằng tôi có một cái đầu thông minh
và thêm một chiếc xe 2 triệu đô phụ trợ – thậm chí nếu tôi không có
gì để trả cho 10l xăng trong kho. Sau những câu hỏi vọt từ người phụ
tá, tôi không có dù chỉ một lời đáp cho anh ta : thật sự bắt
buộc phải đặt cọc 300 000 đô sao ? Chúng ta cần phải đạt đến
400km/h sao ? Thật sự có phải chỉ một mình chiếc hộp số thôi mà
đã đáng giá 150 000 sao ?
Trong khi gã vừa thanh toán hoá đơn xong, một trong những khách
hàng chừng 50 tuổi lịch lãm, tóc hoa râm mặc sơ mi trắng – đề nghị
tôi bán lại chiếc đồng hồ cho ông ta để tôi có tiền đổ đầy xăng. Ông
ta đề nghị với tôi 50 đô. Sau đó là cuộc đấu giá bắt đầu tăng :
một nhân viên đề nghị 100 đô sau đó là 150, trong khi người chủ cửa
hàng nâng giá lên tận 200…
Đó là một món quà từ Milo, tôi thích sự giản dị : chiếc
hộp kim loại thanh nhã, mặt đồng hồ xám trắng, dây bằng da cá sấu
Mỹ đen, nhưng tôi hiểu về những thứ đồng hồ cũng ít ỏi như những
chiếc xe hơi. Chiếc đồng hồ này cho tôi biết giờ giấc và đó là tất
cả những gì tôi yêu cầu nơi nó.
Trong cửa hàng, mọi người cuốn theo trò chơi và lần đặt cuối
cùng vừa đạt tới 350 đô. Đó chính là lúc mà người đàn ông có chiếc
áo Mao rút ra ví tiền của mình đầy tiền. Ông ấy rút ra những tờ 100
đô và đặt nó trên quầy :
- 1000 đô để ông kết thúc trò này ngay tức khắc, ông ấy ném cho
tôi một vẻ trịnh trọng.
Tôi lưỡng lự. 3 phút cuối cùng, tôi chiêm ngưỡng một chút nữa
chiếc đồng hồ đã đi cùng tôi suốt 2 năm nay. Tên nó rất khó đọc - IWC
Schaffhausen – đừng nói với tôi điều gì, nhưng tôi không phải là một
kẻ chỉ biết về điều đó : nếu tôi có thể kể toàn bộ về Dorothy
Parker, tôi sẽ nhầm tên hơn là 2 nhãn hiệu đồng hồ.
- Giao kèo kết thúc, cuối cùng tôi nói vừa tháo đồng hồ ra.
Tôi bỏ 1000 đô vào túi và đưa 200 đô cho nhân viên trạm xăng để
đổ đầy bình. Khi sắp bước ra khỏi cửa hàng, tôi quay lại và muốn mua
thêm băng mắc cá chân.
Đủ thoả mãn giao dịch của mình, tôi trở về chiếc Bugatti và
mở máy đổ đầy bình. Từ xa, tôi nhìn về người đàn ông đã mua chiếc
đồng hồ đang ra dấu cho tôi trước khi rời khỏi nơi đó trên chiếc xe
Mercedes.
- Làm sao ông xoay sở được thế ? Billie hỏi tôi vừa hạ
kiếng xe xuống.
- Dù sao đi nữa cũng không dựa vào cô.
- Thôi nào, nói một chút cho tôi nghe đi.
- Hệ thống D, tôi trả lời một cách tự tin vừa nhìn những con
số xâu nhau trên máy.
Tôi đã làm thức tỉnh trí tò mò của cô ấy :
- Còn gì nữa không ?
- Tôi đã bán chiếc đồng hồ của mình.
- Portugaise của ông ?
- Portugaise nào ?
- Đồng hồ của ông : đó là một kiểu « Portugaise » của
IWC.
- Rất vui vì biết điều đó.
- Vậy ông đã bán nó bao nhiêu ?
- 1000 đô. Nó đủ để chúng ta đổ đầy xăng cho đến tận Mê xi cô.
Và tôi thậm chí có thể cho cô no bụng buổi trưa nay.
Cô ấy nhún vai :
- Thôi đi nào, nói thiệt cho tôi nghe đi.
- Nhưng đó là sự thật. 1000 đô, tôi lặp lại vừa gác chiếc ống
bơm xăng.
Billie vùi đầu vào tay :
- Nó ít nhất là 40 000 đô !
Bất ngờ, tôi nghĩ rằng cô ấy đùa – một chiếc đồng hồ không
thể quá đắt như thế được ? – nhưng từ ánh mắt của cô ấy, tôi
bắt buộc phải nhận ra rằng tôi đã bị lừa…
Nửa
giờ sau đó
Một
quán ăn nhanh ven đường
Gần
Huntington Beach
Tôi chùi mặt bằng một chiếc khăn ẩm và sau khi đã băng lại mắc
cá chân, rời khỏi nhà vệ sinh đến ngồi bên cạnh Billie.
Đặt mình trên một chiếc ghế đẩu, cô ấy ăn xong một trái chuối
lớn sau khi cô đã ăn 2 dĩa thịt băm phô mai và một phần khoai tây rán.
Làm sao cô ấy có thể giảm béo bằng cách ăn như thế nhỉ ?
- Mmm, r rất ngon, ô ông có muốn nếm thử không ? cô ấy nói
với cái miệng đầy thức ăn.
Tôi từ chối lời mời của cô, lấy khăn chùi kem dính trên chóp
mũi của cô.
Cô ấy cười với tôi trước khi giở ra trước mặt cô một tấm bản
đồ lớn, nó giúp tôi xác định chi tiết chuyến đi của mình.
- Tốt, rất đơn giản : tờ tạp chí cho biết, Aurore và người
bạn trai vẫn còn ở đó cho tới cuối tuần này trong một khách sạn xa
hoa của Cabo San Lucas.
Cô ấy nghiên người trên tấm bản đồ và, dựa vào một bút đánh
dấu, cô ấy vẽ một dấu x ở đầu của bán đảo mê xi cô phía nam
Californie.
Tôi đã từng nghe nói về nơi này, nơi có thể trượt ván với
những con sóng mạnh mẽ.
- Đó không phải là cửa biển ! tôi khẳng định vừa dùng một
tách cà phê. Cô có muốn chúng ta đi máy không ?
Cô ấy ném cho tôi một cái nhìn đen tối.
- Để đi máy bay, phải có tiền và để có tiền, không phải bán
thốc bán tháo đồ của mình !
- Chúng ta có thể bán chiếc xe này đi ?
- Dừng lại điều ngu xuẩn của ông đi và tập trung lại đi !
Dù sao đi nữa, ông biết rất rõ rằng tôi không có thẻ passeport.
Với ngón tay của mình, cô ấy lần theo tấm bản đồ chuyến hành
trình trong trí tưởng tượng :
- Ở đây, chúng ta
phải cách San Diego ít nhất 200km. Tôi đề nghị ông tránh những con
đường đại lộ và những vùng thu thuế để không tốn quá nhiều tiền,
nhưng nếu ông để tôi lái, chúng ta có thể đến biên giới mê xi cô ít nhất
4 tiếng đồng hồ.
- Tại sao tôi
phải để cô lái xe nhỉ ?
- Ừm, tôi thoải
mái hơn đúng không nào ? Những chiếc xe hơi, hẳn là không phải là
chiếc tách trà của ông. Ông có khiếu cho những thứ thuộc về tinh
thần hơn là máy móc. Và với mắc cá của ông …
- Ừm…
- Ông có vẻ không thích. Điều đó không làm phiền ông chứ khi ngồi trên xe do một người
phụ nữ lái ? Tôi hi vọng là ông đã vượt qua thời kì nam chủ ở
trường tiểu học !
- Đủ rồi, đừng
nói nữa ! Tôi mặc cô lái xe đến San Diego, nhưng sau đó chúng ta
sẽ luân phiên nhau vì chuyến đi rất dài.
Cô ấy có vẻ hài
lòng với việc phân chia công việc và tiếp tục trình bày kế hoạch
của mình :
- Nếu mọi thứ
đều ổn, chúng ta sẽ băng qua biên giới Tijuana lúc tối và chúng ta có
thể đi cho tới khi mà chúng ta tìm ra được một khách sạn nhỏ xinh ở
Mê xi cô.
Một khách sạn
nhỏ xinh… Như thể chúng tôi đang đi nghỉ mát cùng nhau !
- Vậy ngày mai,
chúng ta sẽ dậy sớm và đi cho tới tận sáng. Cabo San Lucas cách 12
000km từ Tijuana. Chúng ta có thể đi suốt ngày và đến khách sạn lúc
chiều, đó chính là nơi trú ngụ của người yêu ông.
Nói như thế, có
vẻ đơn giản.
Điện thoại của
tôi rung lên trong túi – tôi lúc nào cũng có thể nhận được những cuộc
gọi, thậm chí tôi không thể nghe nó. Đó là số của Milo. Suốt một
giờ, cậu ta để lại những tin nhắn cho tôi cứ cách 10 phút một lần,
nhưng tôi đã xoá chúng đi để tránh không bị đau đớn khi nghe chúng.
- Vậy, chúng ta
nhất trí : tôi giúp ông giãn hoà với người yêu và đổi lại, ông
viết tiếp 3 chương bị lỗi này ! cô ấy tổng hợp lại.
- Cô nghĩ rằng
tôi còn cơ hội với Aurore sao ? Cô ấy sống với người tình vĩ đại
cùng Formule 1.
- Điều đó là
việc của tôi. Chuyện của ông, chính là viết. Nhưng không viết tầm
phào nhé ? Một câu chuyện thật sự ! Với lòng tôn kính quyển
sách với những điều kiện đấu thầu liên quan đến tôi.
- Một điều
khác : một quyển sách với những điều kiện đấu thầu !
Cô ấy sửa lại
mũ của mình, như môt đứa trẻ đang tìm ý tưởng cho bài tập.
- Đầu tiên, cô ấy
bắt đầu như một nhà văn vĩ đại 1) trên giấy trắng, tôi muốn ông dừng
lại việc làm cho tôi trở thành một kẻ bung xung trong sách của
ông ! Điều đó làm ông vui khi xâu trong giường tôi những điều tồi
tệ trên đời sao ? Điều đó làm ông hào hứng khi làm cho tôi gặp
gỡ những kẻ đã lập gia đình trong khi vợ của gã đã mất tích một
cách huyền bí và chỉ nhìn tôi trong chốc lát trong đêm chỉ để thêm
chút gia vị làm thoả mãn mong muốn của họ sao ? Có lẽ rằng
điều không may của tôi sẽ an ủi những nữ độc giả của ông, nhưng tôi,
điều đó làm cho tôi mệt nhoài và đau đớn.
Chất vấn tàn
nhẫn này đã làm tôi cứng họng. Hiển nhiên, tôi đã thu xếp Billie trong
truyện của mình, nhưng tôi, điều đó không gây tổn thương gì cho
mình : đó chỉ là một nhân vật trong một quyển tiểu thuyết, một
sự ảo tưởng chơn chất chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi và
những độc giả của tôi. Môt nữ anh hùng tồn tại chỉ trong những dòng
mực được in trên những trang giấy. Và hiện tại, kẻ được tạo ra bắt đầu nổi loạn chống lại người đã
tạo ra chúng !
- Sau đó, Billie
tiếp tục vừa viết nắn nót một 2) trên trang giấy trắng, tôi chịu đủ
việc vặt mũi không đủ đút miệng rồi. Tôi yêu công việc của mình,
nhưng tôi làm việc nhiều cho khoa ung thư học và tôi đã chán chê việc
nhìn thấy những kẻ bị đau đớn và chết đi mỗi ngày. Tôi là một mảnh
bọt biển thực sự : tôi hoà tan vào nỗi đau của những người bệnh.
Hơn nữa, tôi bị nợ nần vì việc chi trả cho những ngày đi học của
mình ! Tôi không biết có phải ông biết tiền lương của một người y
tá, nhưng đó không phải là Byzance !
- Và tôi có thể
làm gì để cô cảm thấy dễ chịu ?
- Tôi muốn nhận
được sự thuyên chuyển sang khoa nhi : xem sự sống thường xuyên hơn
là cái chết … Đã 2 năm qua tôi muốn điều đó nhưng mụ Cornelia Skinner
đã từ chối tôi, mỗi lần khằng định rằng dịch vụ không có chỗ. Và
sau đó…
- Và sau đó thì
sao ?
- …. Tôi muốn có
một ít tiền…
- Vậy chúng ta
hãy chờ xem đi !
- Điều đó có
thể được không ? Nó dễ dàng đối với ông ! Chỉ cần ông viết
một dòng thôi ! Ông muốn tôi soạn ra nó không ? Đó là :
« Billie đã có được 500 000 đô từ một người ông chú, cô ta là
người thừa kế duy nhất.»
- Nêu tôi hiểu
rõ, cô sẵn sàng muốn tôi giết chết người chú của mình.
-
Không ! Không phải là người chú thật sự của tôi ! Một
người chú họ hàng xa tôi chưa từng gặp, nhưn trong những bộ phim !
Cô ấy ghi lại
những lời chú thích đi kèm.
- Tốt, xong rồi
chứ, đây là danh sách dành cho ông già noel sao ? Khi nào
chúng ta đi.
- Vẫn còn một
thứ, cô ấy làm dịu bớt. Điều quan trọng nhất.
Cô ấy ghi ra 3) ở
đầu của tờ giấy trắng, đi cùng với một cái tên : Jack
- Chỉ thế thôi, cô ấy giải thích : tôi muốn Jack hoàn toàn
rời khỏi người vợ của anh ta để đến sống cùng tôi.
Jack là người yêu của cô. Một người đàn ông đã có gia đình,
đẹp, cha của 2 đứa con trái, cùng với anh cô đã dấn thân vào một mối
quan hệ chết chóc và đam mê từ 2 năm nay. Một kẻ đồi bại, ghen tuông
và chiếm hữu, những điều đã chiếm lấy chi phối cô bằng những lời
thề tình yêu sai lầm khùng điên và những điều nhục nhã đã hạ thấp
cô vào vai kẻ nhân tình, những kẻ chỉ để ôm hôn và đùa vui.
Tôi lắc đầu với vẻ thương hại :
- Jack là một kẻ ít kỉ.
Tôi không có thời gian để nhìn bàn tay cô nhấc lên. Từ tất cả
sức lực, cô ấy tát cho tôi một cái tát ra trò chỉ thiếu chút nữa
làm tôi té từ trên ghế xuống.
Tất cả những người trong nhà hàng quay về phía chúng tôi nhìn
phản ứng của tôi.
Làm sao cô ấy có thể bảo vệ con cáo này như thế này
nhỉ ? tiếng nói trong đầu tôi cứ vang lên giận dữ. Vì cô ấy là
người yêu của hắn, hiển nhiên ! âm thanh trả lời.
- Tôi không cho phép ông nói về người yêu của tôi như thế, tôi
chưa bao giờ nói thế với người yêu của ông, cô ấy nói vừa nhìn thách
thức. Tôi giúp ông giành lại Aurore và ông viết một cuộc đời khác cho
tôi, trong đó tôi có thể thức tỉnh mỗi sáng bên cạnh Jack, giao kèo
chỉ có thế ?
Cô ấy kí hợp đồng tương lại mà cô ấy đã soạn ra trên giấy sau
đó một cách cẩn thận làm nổi bật nó lên với hình vuông trước khi
đưa cây viết cho tôi.
- Giao kèo kết thúc, tôi nói vừa quẹt quẹt má.
- Cái tát này, cô sẽ trả giá nó đắt đấy, tôi hứa hẹn đầy
mùi thuốc súng.
- Đó là những gì chúng ta muốn thấy, cô ấy trả lời một cách
hiên ngang vừa ngồi vào tay lái.
0 Response to "THIẾU NỮ GIẤY - C15 - Hiệp ước"
Đăng nhận xét