THIẾU NỮ GIẤY - C3 - Người đàn ông bị giày vò

, 0 phản hồi

Labels:


3 - Người đàn ông bị giày vò
Không, Jef, anh không chỉ một mình
Nhưng xin người hãy ngừng khóc
Cứ như thế trước tất cả mọi người
Vì một kẻ trung niên
Vì một kẻ tóc vàng dối trá
Đã lại một lần nữa bỏ rơi (…)
Tôi biết rằng anh có một trái tim lớn
Nhưng phải bỏ nó thôi, Jef à
Jacques Brel








— Tại sao có một chiếc xe ô tô ở trước nhà của tôi ? tôi hỏi vừa chỉ chiếc xe thể thao oai vệ có những chiếc bánh quái dị đang đè nát lên vỉa hè của đường Colony Road.
— Đó không phải là một chiếc xe ô tô, Milo trả lời một cách không hài lòng, đó là một chiếc Bugatti Veyron, theo kiểu Sang Noir, một trong những xe chạy nhanh nhất mạnh nhất trên thế giới.

Malibu
Nắng đầu trưa
Tiếng rì rào của gió trong những bụi cây

— Cậu đã mua một chiếc xe mới sao ! Cậu sưu tập chúng hay là gì vậy ?
— Tôi không nói với cậu về xe hơi, ông cụ của tôi ơi. Tôi nói với cậu về tác phẩm nghệ thuật !
— Tôi, tôi gọi nó là một cái bẫy gái điếm. Thật sự có những đứa con gái đi theo kẻ khác, vì những mẻ xe cũ sao ?
— Nếu cậu tin rằng tôi cần nó để đi tìm gái ! Tôi nghi ng. Chưa bao giờ tôi hiểu sự hâm mộ của những kẻ nam đồng loại dành cho những chiếc xe hòm hai chỗ, những chiếc roadsters và những chiếc khác có thể bỏ mui được...
— Đi nào, đến đây xem con vật đi ! Milo đề nghị, đối mắt sáng chói.
Để không làm thất vọng người bạn, nén việc muốn quay lại căn hộ của mình. Nó bị thu lại, theo hình ô val hoặc ê lip, chiếc Bugatti giống như một chiếc kén mà vài chiếc bướu của nó lấp lánh dưới mặt trời và chẻ ra cùng với thùng xe màu đen : gương hậu được mạ kim loại, vành bánh xe chiếu sáng nơi mà xả ra ngọn lửa màu xanh của những thiết bị hãm phanh từ những chiếc đĩa.
— Cậu muốn liếc động cơ một chút không ?
— Không cách nào, tôi thở dài.
— Cậu có biết rằng nó chỉ được tạo ra 15 chiếc trên thế giới không ?
— Không, nhưng tôi rất vui vì điều đó.
— Với cái đó, người ta có thể đạt đến 100 km/h trong chỉ hơn 2 giây. Và tốc độ khi lên đến đỉnh, cậu có thể lướt đến 400 km/h.
— Rất hữu ích vào lúc mà giá xăng tăng cao, tín hiệu ở khắp nơi trong vòng trăm m và cho sinh thái  !
Lần này, Milo không che dấu nỗi thất vọng của chính mình:
— Cậu chỉ là một kẻ phá bĩnh, Tom à, một cách tổng quát không thể đánh giá sự duyên dáng và những thú vui trong cuộc sống.
— Dĩ nhiên nó làm tốt một trong những điều đó để cân bằng bộ đôi chúng ta, tôi thừa nhận. Và vì cậu đã chọn vai khác, nên tôi chọn vai còn lại.
— Đi nào, lên đi.
— Tôi có thể lái xe không ?
— Không.
— Tại sao ?
— Bởi vì cậu biết rất rõ rằng giấy phép láii xe của cậu đã bị tịch thu ...
Chiếc xe chạy nhanh rời khỏi những bóng râm của hàng cây dọc hai bên đường ở Malibu Colony để bước vào đại lộ Pacific Coast kéo dài dọc theo đại dương. Chiếc xe bám chặt vào mặt đường. Ngăn lái của nó, chìa ra từ lớp da được phủ lớp đồng phản chiếu màu vàng cam. Tôi cảm thấy mình an toàn trong chiếc hộp mềm mại này và tôi khép đôi mắt, bị ru ngủ bởi bản nhạc cũ của Otis Redding đang phát ra từ chiếc radio.
Tôi biết rõ rằng sự yên tĩnh này, rõ ràng và mỏng manh, nhờ vào những viên thuốc an thần mà tôi đã làm cho nó tan ra dưới lưỡi mình sau khi tắm, nhưng giây phút nghỉ ngơi thật sự quá hiếm hoi để rồi tôi hiểu giá trị quý giá của chúng.
Từ khi Aurore rời xa tôi, một loại ung thư đã hủy hoại trái tim tôi, khảm sâu vào nơi đây như một con chuột trong một cái lồng ăn. Kẻ dã man ăn thịt, nỗi đau đớn đã giày vò tôi cho tới khi tôi để cho cảm xúc lần ý chí trống rỗng. Những tuần đầu, nỗi sợ hãi từ việc trầm uất đã giữ tôi luôn tỉnh giấc, bắt tôi từ từ chống lại sự mệt mỏi và nỗi đắng cay. Nhưng nỗi sợ cũng đã từ bỏ tôi, và cùng với nó sự trang nghiêm và thậm chí ý nghĩ đơn giản từ việc bảo toàn vẻ bề ngoài. Thói xấu này lan dần bên trong đã gặm nhắm tôi không ngớt, gội rửa những sắc màu cuộc sống, hút tất cả sự sống, tắt hết mọi ánh sáng. Ý định thoáng qua một chút để lấy lại sự làm chủ cuộc sống, vết loét tự biến thành con rắn, vừa làm tôi nhiễm trùng từ mỗi vết cắn như một liều nọc độc đã thâm nhập vào não tôi dưới những ký ức đau xót : sự run rẩy từ da của Aurore, mùi hương của cô ấy, chớp mắt của cô ấy, những vải vàng lấp lánh trong mắt cô ấy...
Từ khi những kỷ niệm, chính chúng làm giảm đi sự mãnh liệt. Bắt tôi mụ đi vì thuốc, tất cả trở nên bịp bợm. Tôi mặc mình trôi giạt, trải qua những ngày đắm mình trên chiếc ghế trường kỷ, nhốt mình trong bóng đêm, nhốt vĩnh viễn trong một chiếc áo giáp hóa chất, bị quấy nhiễu do một loại thuốc giúp an thần nặng, tự kết thúc trong những ngày tồi tệ với những cơn ác mộng sinh sôi nảy nở từ những loài gặm nhắm có mõm the thé và tới cái đuôi thô ráp xuất phát từ trong, làm cho tôi thấp thỏm, nhễ nhãi mồ hôi, cứng đờ và run lập cập, bị túm lấy từ chỉ một mong muốn, muốn chạy trốn sự thật bằng thuốc chống trầm cảm nhưng vẫn làm u mê hơn là trước đó.
Trong lớp sương dày đặc u mê, những ngày và những tháng đã trôi qua không màng đến tôi, sự trống rỗng của giác quan và cơ thể. Và sự thật là ở đó : nỗi đau khổ của tôi cũng luôn luôn nặng nề và tôi không còn viết một trang giấy nào từ hơn một năm nay. Đầu tôi bị đặc lại. Từ ngữ đã bỏ tôi, muốn rời bỏ tôi, sức tưởng tượng của tôi bị rút cạn đi.
Ngang tầm với bãi biển ở Santa Monica, Milo theo  Interstate 10, hướng Sacramento.
— Cậu đã xem kết quả của trận bóng chày chưa ? anh ta hỏi với một giọng điệu vui vẻ vừa chìa cho tôi chiếc iPhone của anh ta được kết nối trên một trang thể thao. Đội Angels đã đánh bại đội Yankees !
Tôi liết một cái lơ đễnh lên màn hình.
— Milo ?
— Ừm ?
— Con đường là cái cậu phải nhìn chứ không phải tôi.
Tôi biết rằng nỗi băng khoăng của tôi làm cứng họng người bạn thân, dội lại anh ta vài thứ mà anh ấy khó hiểu : sự trượt dốc tinh thần của tôi và phần không cân bằng này mà chúng tôi mang tất cả trong bản thân và anh ta đã nghĩ chúng về tôi, vô lý và đề phòng.
Chúng tôi rẽ sang phải để ngược lên Westwood. Chúng tôi đi vào Tam giác vàng của Los Angeles. Vì nhiều người đã chú ý đến điều đó, không có gì trong khu này kể cả bệnh viện cũng như nghĩa trang. Chỉ là những con đường không vết ở những cửa hàng đắt giá nơi mà nó làm những cuộc hẹn như ở phòng mạch. Từ một cái nhìn về dân cư, không có ai được sinh ra cũng không có ai chết đi ở Beverly Hills...
— Tôi nghĩ là cậu đói, Milo như con mồi lao ra khỏi chiếc Canon Drive.
Một sự hãm phanh vừa đủ thẳng làm Bugatti ngừng lại trước một nhà hàng lịch sự.
Sau khi đã chìa ra những chiếc chìa khóa cho người đánh xe, Milo đi trước tôi một bước đảm bảo trong sự chiếm đóng nơi mà anh ta biết rõ.
Nguyên là gã con trai cũ xấu xa của MacArthur Park sống như một sự trả thù xã hội bằng sức mạnh của quyền lực đi ăn trưa ở Spago không cần đặt chỗ, trong khi mà đại đa số người phải đặt chỗ ở đây 3 tuần trước.
Người quản lý khách sạn hướng dẫn chúng tôi đến khu đất bên trong, nơi mà những chiếc bàn tuyệt đẹp chào đón những người nổi tiếng trong thương trường hay trong show-biz khắp thế giới. Milo chỉ cho tôi một cách kín đáo vừa ngồi xuống: cách chỗ chúng tôi vài m, Jack Nicholson và Michael Douglas kết thúc bữa rượu cơm, trong khi ấy một cái bàn khác, nữ diễn viên của hài kịch truyền hình đang ăn những thứ mà chúng tôi thường ăn lúc còn thiếu niên, bà nhai tóp tép một lá xà lách.
Tôi ngồi xuống, không khác với những người lân cận nổi tiếng. Từ 2 năm nay, sự gia nhập của tôi vào giấc mơ của những người hollywood đã cho phép tôi tiến gần đến vài thần tượng xưa kia của tôi. Ở chỗ quẹo vào những bữa tiệc cá nhân ở những câu lạc bộ trong những tòa biệt thự lớn như những cung điện, tôi có thể thảo luận với những tác giả, những ca sĩ và những nhà văn mà tôi thường mơ mộng từ khi tôi còn rất trẻ. Nhưng những cuộc gặp gỡ này bị va phải bức tường của sự thực và vỡ mộng. Điều đáng quý nhất chính là không nên biết tất cả những điều bí mật từ nơi tạo ra những giấc mơ. Trong cuộc sống thật, những người anh hùng của thời thiếu niên trong chúng ta chỉ thường là những kẻ đồi bại, được ném vào trong một cuộc săn lùng có phương pháp, trong đó họ thu hút những cô gái làm mồi rồi chúng tiêu thụ và hầu như ném đi ngay tức khắc, một phép tắc, trước khi hừng hực hướng đến miếng thịt tươi ngon nhất. Tất cả cũng đáng buồn : nhiều nữ minh tinh lúc ở trên màn ảnh đầy sự quyến rũ và đối đáp trôi chảy nhưng thực tế họ luẩn quẩn trong con đường mòn của chứng chán ăn, botox và hút mỡ.
Nhưng tôi có quyền gì phán xét họ ? Tôi cũng thế, trở thành một trong những kiểu mà tôi chán ghét cẳng phải sao ? Nạn nhân của chính việc tự cô lập, của chính việc nghiện rượu và thậm chí của thói tự cho mình là trung tâm hay thay đổi mà trong giây phút tỉnh táo làm cho mình tự thấy kinh tởm.
— Thết đãi cậu đó ! Milo nhiệt tình chỉ những chiếc ghế trường kỷ mà người ta vừa mang đến cho chúng tôi cùng bữa khai vị.
Tôi nếm ở đầu lưỡi những lát bánh mì phủ một khoanh thịt vằn vện và mềm.
— Đó là bò Kobé, anh ta giải thích. Cậu biết không ở nhật, người ta xoa bóp chúng với rượu saké để đưa chất béo vào trong cơ của chúng ?
Tôi nhíu đôi lông mày lại. Anh ta tiếp tục :
— Để chiều lòng chúng, người ta trộn trong thức ăn của chúng cùng bia và để giải tỏa căn thẳng cho chúng người ta truyền vào tai chúng đủ thứ nhạc cổ điển. Nếu điều đó là có thể, món thịt bít tết mà cậu có trong dĩa đã được nghe những bài hòa tấu của Aurore. Và có thể thậm chí là nó cũng đã yêu. Cậu xem, các cậu có những điểm chung đó !
Tôi biết rằng anh ta làm những gì có thể để cố gắng làm cho tôi vui lên, nhưng thậm chí sự hài hước đã từ bỏ tôi.
—     Milo, tôi bắt đầu mệt mỏi, về điều đó. Cậu giải thích với tôi về những gì cậu quá quan trọng hóa để nói với tôi ?
Anh ta nuốt vội một lát bánh mì kèm thức ăn, thậm chí mặc cho miếng thịt không có thời gian để vuốt ve vòm miệng của anh ta, sau đó lấy ra từ túi đeo của anh ta một máy tính nhỏ rồi mở ra trên bàn.
— Tốt, hiện tại, xem như điều này không còn là bạn cậu nữa, nhưng công ty của cậu nói với cậu.
Đó là công thức theo nghi lễ để mở đầu mỗi buổi họp mà chúng tôi thường dùng để nói về chuyện công việc. Milo là trụ cột trong công ty nhỏ bé của chúng tôi. Điện thoại dính vào tai, anh ta sống hàng giờ, kết nối thường xuyên với những nhà xuất bản, những chi nhánh nước ngoài và những nhà báo, luôn luôn rình một tin tốt để thúc đẩy những cuốn sách từ người khách hàng duy nhất của anh ta : tôi. Tôi không biết làm thế nào anh ta đã quyết định Doubleday xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tay của tôi. Trong cái thế giới bẩn thỉu của nghề xuất bản, anh ta đã học từ trong công việc của chính mình hàng đống thứ, không nghiên cứu và không đào tạo đặc biệt, để trở thành một trong những kẻ tuyệt vời, một cách đơn giản bởi vì anh ta nghĩ về tôi hơn cả chính bản thân tôi.
Anh ta luôn luôn cho rằng anh ta phải nhờ vào tôi tất cả, nhưng tôi biết rằng trái lại chính anh ta là người làm cho tôi biến thành ngôi sao, từ cuốn sách đầu tay của mình, bước vào trong cái vòng ma thuật của những tác giả best-seller. Sau thành công đầu tiên, tôi đã nhận những lời đề nghị từ những chi nhánh văn chương nổi tiếng nhất, nhưng tôi đã từ chối tất cả bọn họ.
Vì hơn nữa là bạn tôi, Milo có một tư cách hiếm hoi hơn trên những người khác : lòng trung thành.
Điều đó ít nhiều hơn những gì tôi nghĩ trước khi lắng nghe sự tiết lộ của anh ta vào ngày đó.

0 Response to "THIẾU NỮ GIẤY - C3 - Người đàn ông bị giày vò"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres