THIẾU NỮ GIẤY - C2 - Hai người bạn

, 0 phản hồi

Labels:




2 - Hai người bạn
Tôi đọc những lời cầu nguyện không ngừng như chúng ta thường nói khi cố giúp một trái tim bị tan vỡ, nhưng lời nói không giúp được gì cả. (…) Không có gì để người ta có thể nói hanh phúc không bao giờ trở lại trong một đêm quỷ quái mà anh cảm nhận được khi anh ta mất đi người anh ta yêu thương.
Richard Brautigan







— Cậu làm quái gì ở nhà tôi thế ? anh ta lẩm bẩm.

— Nhưng tôi lo lắng, Tom à ! Đã từ mấy tháng nay cậu vẫn trốn nơi này bằng việc làm cho mụ người từ những thứ thuốc an thần.

— Đó là vấn đề của tôi ! tôi quyết định từ bỏ.

— Không, Tom : vấn đề của cậu là vấn đề của tôi. Tôi tin rằng đó chính là tình bạn, đúng không ?

Ngồi trên trường kỹ, úp mặt vào trong tay, tôi nhún vai, nửa thẹn thùng, nửa tuyệt vọng.

— Trong mọi trường hợp, Milo nhắc lại, đừng tin tôi sẽ để mặc một người phụ nữ làm cậu rơi vào trong tình trạng này !

— Cậu không phải cha tôi ! tôi trả lời vừa ngẩng lên một cách khó khăn.

Bị chóng mặt, tôi bị đau khi đứng lên và phải dựa vào lưng ghế trường kỷ.

— Đúng vậy, nhưng nếu Carole và tôi không ở đó để giúp cậu, ai sẽ làm điều đó đây ?

Tôi quay lưng về phía anh ta mà không tìm ra câu trả lời. Vẫn mặc một chiếc quần lót, tôi băng qua căn phòng khách cho tới nhà ăn để uống một ly nước. Theo bước tôi, Milo lấy một cái sọt rác lớn và mở tủ lạnh của tôi ra để bắt đầu dọn dẹp ở đây.

— Ít ra thì cậu không có ý định tự sát bằng sữa chua quá hạn, tôi khuyên cậu nên bỏ đi những thức ăn từ sữa này, anh ta nói vừa hít mạnh một mẩu phô mai trắng có vẻ lưỡng lự.

— Tôi không bắt cậu phải ăn nó.

— Và thứ nho khô này, cậu có chắc rằng cậu mua nó từ hồi Obama trở thành tổng thống không ?

Sau đó anh ta thực hiện việc dọn dẹp một ít trong phòng khách, nhặt những rác rưởi số lượng lớn nhất, những gói đồ và những chai rỗng.

— Tại sao cậu giữ lại những thứ này ? anh ta hỏi trách cứ hàng đống vừa chỉ một khung hình kỹ thuật số mà hiện lên những bức hình của Aurore.

— Bởi vì tôi đang ở NHÀ TÔI và vì là NHÀ TÔI, tôi không có điều gì cần phải thanh minh.

— Có lẽ thế, nhưng cô gái này đã làm tan vỡ cậu thành hàng ngàn mảnh. Cậu không nghĩ rằng đó là lúc làm cho cô ta mất hết uy tín sao ?

— Nghe này, Milo, cậu chưa bao giờ thích Aurore...

— Đúng vậy, tôi không có đánh giá cao cô ấy một chút nào. Và để nói hết cho cậu, tôi luôn biết rằng cô ta sẽ kết thúc bằng việc rời bỏ cậu.

— Thế sao ? Tôi có thể biết tại sao không ?

Những lời nói mà anh ta có trong tim từ lâu vọt ra khỏi miệng với sự cay độc :

— Bởi vì Aurore không phải như cậu ! Vì cô ấy khinh thường chúng ta ! Vì cô ta được sinh ra với một cái thìa bạc ngậm trong miệng. Vì đối với cô ta cuộc sống luôn luôn là một trò chơi và đối với chúng ta, cô ta luôn luôn là một kẻ không cùng chiến tuyến...

— Vì nếu như nó cũng đơn giản... Cậu không hiểu cô ta !

— Đừng tôn sùng cô ta nữa ! Hãy nhìn lại những gì mà cô ta đã làm với cậu !

— Chắc chắn một điều rằng chuyện đó xảy ra không phải đến với cậu ! Trừ con điếm của cậu, tình yêu không bao giờ có vị trí trong cuộc sống của cậu !

Thật ra chúng tôi không muốn điều đó, giọng cao lên và hiện tại mỗi người lại đối đáp đôm đốp với nhau.

— Nhưng cái mà cậu gánh chịu không có gì để xem là có tình yêu ! Milo nổi khùng. Đó là thứ khác : một bản tóm tắt nỗi đau và đam mê bị sụp đổ.

— Tôi, ít nhất, tôi gặp những rủi ro. Trong khi ấy cậu...

— Tôi không gặp những vận rủi sao ? Tôi đã nhảy dù từ đỉnh của tòa Empire State. Truyền hình đã quay lại sạch sẽ...

— Và điều đó là cái gì đã mang đến cho cậu từ một số tiền phạt khổng lồ ?

Vì nếu không có gì lắng nghe, Milo liệt kê :

— Tôi đã chạy xuống dãy núi Blanche ở Perou bằng ván trượt tuyết. Tôi bị đau nhói từ việc nhảy dù trên đỉnh núi Everest, tôi tham gia vào vài người trên thế giới để trèo lên K2...

— Để chơi máy bay quyết tử , thật sự rằng cậu thì rất mạnh. Nhưng còn tôi, tôi nói với cậu về mối hiểm họa việc yêu đương. Và đây chính là mối họa đó, cậu chưa bao giờ có nó, thậm chí không với ...

— DỪNG LẠI ! anh ta tỏ ra dữ dội vừa nắm lấy cổ áo sơ mi của tôi để ngăn tôi tiếp tục câu nói của mình.

Anh ta cũng ngừng lại vài giây, bàn tay co quắp lại và con mắt thiểu não, cho tới khi anh ta biết về tình huống hiện thời : anh ta đã đến để giúp tôi và bỗng anh ta tiến sát đến phía tôi làm tôi mất thăng bằng sau một cú đấm vào mặt...

— Tôi rất tiếc, anh ta nói vừa thả lõng sự xiết chặt.

Tôi nhún vai và đi ra khoảng sân rộng nơi hướng ra phía biển. Để tránh khỏi những ánh mắt, ngôi nhà được đặt ở một lối đi thẳng vào bãi biển bằng một cầu thang phủ trên những bậc thang của những bao che chậu hoa bằng đất nung lan ra những cây nhàn nhạt mà tôi đã không có đủ sức tới chúng từ vài tháng nay.

Tôi đi một đôi giày cũ của Ray-Ban Wayfarer bị bỏ quên trên bàn gỗ thuộc Gia-va để bảo vệ tôi khỏi độ sáng, sau đó buông mình trong chiếc ghế xích đu.

Sau một chuyến quay về nhà bếp, Milo đuổi theo tôi với hai chiếc tách cà phê và đưa một trong hai cho tôi.

— Tốt, chúng ta hãy ngừng trò trẻ con lại và chúng ta nói chuyện một cách nghiêm ! anh ta đề nghị, ngồi lên bàn.

Cái nhìn chìm khuất sau sóng biển, tôi không có gì chống lại. Vào lúc này, tôi chỉ có một hi vọng : rằng anh ta kể cho tôi nghe thật nhanh về những gì anh ta đến nói với tôi và rồi anh ta bỏ đi để tôi có thể nôn ra nỗi đau khổ của mình trong chậu rửa mặt trước khi sửa lại cái đấm cửa viên tròn mà tống tôi ra khỏi thực tế.

— Chúng ta biết nhau từ bao lâu rồi Tom nhỉ ? 25 hả ?

— Ít hơn một chút, tôi nói vừa uống cà phê.

— Từ khi chúng ta còn là thanh niên, cậu luôn luôn có giọng điệu dạy đời, Milo bắt đầu. Cậu đã ngăn tôi làm điều xấu xa dại dột. Không có cậu, đã từ lâu tôi bị cầm tù hay thậm chí có thể là đã chết. Không có cậu, Carole sẽ không bao giờ trở thành cảnh sát. Không có cậu, tôi đã không thể mua nhà cho mẹ tôi. Tóm lại, tôi biết rằng tôi nợ cậu tất cả.

Bị cản trở, tôi quét sạch những lý lẽ này của một mặt trái :

— Nếu cậu đã đến để giúp tôi thoát khỏi kiểu phỉnh nịnh này...

— Đó không phải là lời phỉnh nịnh ! Chúng ta đã chống lại tất cả Tom à : chống lại ma túy, chống lại những băng đảng, chống lại bọn trẻ bại hoại...

Lần này, lý lẽ đã trúng đích và thành công để gây ra cho tôi một cơn rét run. Dẫu rằng thành công và trèo lên cao trong xã hội, một phần của chính tôi vẫn luôn chỉ 15 tuổi và không bao giờ rời xa quận MacArthur Park, những kẻ chia bài ở đó, những kẻ ngoài lề, những nhà giam của cầu thang băng qua từ khủng hoảng. Và nỗi sợ có ở khắp nơi.

Tôi quay đầu và cái nhìn của tôi hướng về đại dương. Nước trong vắt và chiếu sáng hàng nghìn đám mây đến từ thổ nhĩ kỳ xanh màu da trời. Chỉ vài con sóng, hài hòa và đều đặn, khuấy động Thái bình dương. Một sự tĩnh mịch đối lặp với tiếng ầm ầm từ tuổi thiếu niên của chúng ta.

— Chúng ta không có tội, Milo nhắc lại. Chúng ta đã kiếm tiền theo cách đúng đắng. Chúng ta không mang súng dưới áo. Không có giọt máu nào trên áo sơ mi của chúng ta, cũng không có dấu vết cocaine trên những chiếc thẻ ngân hàng của chúng ta...

— Tôi không thấy rõ mối quan hệ với...

— Chúng ta có tất cả để trở nên hạnh phúc, Tom à ! Sức khỏe, tuổi trẻ, một công việc làm chúng ta say mê. Cậu không thể phá hỏng tất cả vì một người phụ nữ. Điều đó quá xuẩn ngốc. Cô ta không xứng đáng cho điều đó. Giữ nỗi đau của cậu cho những ngày mà sự bất hạnh thật sự đến gõ cửa ấy.

— Aurore là người phụ nữ của đời tôi ! Cậu không thể hiểu điều đó sao ? Cậu không thể tôn trọng nỗi đau đớn của tôi sao ?

Milo thở dài :

— Cậu muốn tôi nói rằng : nếu đó thật sự chính là người phụ nữ của đời cậu, chính cô ấy sẽ ở đó ngày hôm nay, bên cạnh cậu, để ngăn cậu chìm trong sự điên loạn tàn phá này.

Anh ta uống một ngụm sữa espresso sau đó nhìn nhận :

— Cậu đã làm tất cả để có được cô ấy. Cậu đã van xin cô ta, cậu đã thử trút ra sự ghen hờn với cô ta, sau đó cậu tự hạ thấp mình trước toàn thế giới. Điều đó đã kết thúc : cô ta đã không quay về. Cô ta đã sang trang và cậu tốt hơn là làm tương tự.

— Tôi không làm được điều đó, tôi thừa nhận.

Anh ta có vẻ suy nghĩ một chút và một biểu cảm vào những lần lo lắng và sự bí hiểm tự lộ rõ ra trên khuôn mặt cậu ta.

— Quả thật, tôi nghĩ rằng cậu đơn giản không có nhiều sự lựa chọn.

— Điều đó như thế nào ?

— Đi tắm và mặc quần áo vào.

— Để đi đâu ?

— Ăn một sườn bò ở.

— Tôi không đói lắm.

— Điều đó không phải vì thức ăn mà là vì tôi dẫn cậu đến đó.

— Vậy điều đó vì cái gì ?

— Để bắt nguồn cho những gì mà cậu sẽ cần khi mà tôi thừa nhận với cậu về những gì tôi có từ việc nói với cậu.

0 Response to "THIẾU NỮ GIẤY - C2 - Hai người bạn"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres