THIẾU NỮ GIẤY - C14 - Cô ấy là ai ?

, 0 phản hồi

Labels:



 14 Cô ấy là ai ?


Hãy đấu tranh ! Hãy nhóm lên ngọn lửa đang tắt.

Dylan Thomas












- Vậy bây giờ, chúng ta sẽ đi đâu ? tôi hỏi, hai tay đang níu lấy dây an toàn của mình.
Sau khi đã vòng qua đại lộ Pico, chiếc Bugatti đi về hướng Pacific Coast Highway.
Ngồi vào ghế tài xế và cảm thấy tiếc cho Ayrton Senna, Billie đã lái một cách hung hăng : dừng xe bất ngờ, tăng tốc chớp nhoáng, chuyển hướng tốc độ.
- Chiếc xe này, là một chiếc tên lửa ! cô ấy đáp lời một cách hài lòng.
Đầu dính chặt vào trong lưng ghế, tôi có cảm giác tựa như mình đang ở trên máy bay lúc cất cánh. Tôi nhìn nó đang buộc băng qua nhanh với một sự khéo léo ít thấy. Có thể thấy, cô ấy vui thích thoả thê.
- Nó hơi ồn ào đúng không ?
- Ồn ào ! Ông đang đùa hay sao ? Âm nhạc của động cơ, chính là từ Mozart !
Nhận xét của tôi không có tác dụng gì đối với Billie, tôi lặp lại, khó chịu :
- Tốt, vậy chúng ta đang đi đâu ?
- Tới Mêxicô.
- Hở ?
- Tôi đã chuẩn bị cho ông một hành lý và một túi xách cá nhân.
Bị làm cho khó chịu từ chuyến đi này, tôi yêu cầu cô ấy ghé qua một phòng khám để khám mắc cá chân mình, nhưng cô ấy bỏ ngoài tai lời thỉnh cầu của tôi.
- Đậu xe lại, tôi ra lệnh vừa túm lấy tay cô ấy.
- Ông làm cho tôi đau !
- Dừng chiếc xe dở hơi này lại ngay lập tức.
Cô ấy phanh lại một cách tàn nhẫn vừa ép chặt vào mép đường. Chiếc Bugatti hơi trượt đi trước khi dừng hẳn trong một đám mây bụi mờ mịt.

- Câu chuyện về Mê xi cô là cái gì thế ?
Chúng tôi cả hai người đi ra khỏi xe và chúng tôi tranh cãi với nhau trên sườn đất phủ đầy cỏ ven đường.
- Tôi sẽ đưa ông đến đó, ở đó ông không có gan để đi !
- Thế sao ? Vậy tôi có thể biết cô đang ám chỉ điều gì không ?
Để át đi tiếng ồn ào của xe cộ, tôi buộc phải la lớn, điều đó làm cho xương sườn của tôi đau dữ dội.
- Tìm lại Aurore ! cô ấy la lên đúng lúc một xe tải trọng lớn lướt qua chiếc Bugatti mang theo tiếng ầm ĩ của còi xe làm đinh tai nhức óc.
Tôi nhìn cô ấy, hoàn toàn trở nên ngây dại.
- Tôi không hiểu về điều Aurore tham gia vào trong cuộc thảo luận này.
Không khí đầy dầu và ô nhiễm. Phía sau cơn nóng, chúng tôi đặc biệt chú ý tránh xa những đường băng và những chiếc máy đang giám sát phi trường quốc tế Los Angeles.
Billie mở thùng xe và đưa cho tôi một bài báo của People Magazine. Ở bìa sách, nhiều chủ đề nói về nữ minh tinh : đe doạ đoạn tuyệt ở Brangelina, hành động ngông cuồng của Pete Doherty, hình trong chuyến đi chơi ở Mê xi cô của nhà vô địch Công thức 1, Rafaël Barros, với vị hôn phu mới của anh ta… Aurore Valancourt.
Vì để làm tôi đau, tôi mở tạp chí ở ngay trang đang nói đến và thấy những tấm hình quyến rũ được chụp ở một nơi thiên đường châu Á. Giữ những hòn đá dốc đứng, cát trắng và nước trong xanh, Aurore toả sáng rạng ngời vẻ đẹp và thanh thản trong vòng tay của nhà quý tộc người tây ban nha.
Tầm nhìn của tôi nhoè đi. Bị đông cứng, tôi cố đọc mẩu tin, nhưng tôi không làm được điều đó. Chỉ những dòng nêu rõ được in một đau đớn trong tâm hồn tôi.
Aurore : « Chuyện tình của chúng tôi chỉ là gần đây thôi, nhưng tôi biết Rafaël là người đàn ông mà tôi đang chờ đợi. »
Rafaël : « Niềm hạnh phúc của chúng tôi sẽ trọn vẹn khi mà Aurore muốn có một đứa bé. »
Từ một động tác ghê tởm, tôi đuổi theo bài báo ngu xuẩn này, sau đó, dầu đã ngừng lại sự cho phép của mình, tôi ngồi vào trong chỗ tay lái, khép lại cổng và quay vòng lại để rời khỏi thành phố.
- Này ! ông sẽ không bỏ rơi tôi lại ở ven đường chứ ! Billie la lên vừa vẫy tay và vừa đứng trước mui xe.
Tôi mặc cô ấy leo lên để rồi nhận thấy rằng cô ấy không có để cho tôi một chút nào ngơi.
- Tôi hiểu nỗi đau đớn của ông… cô ấy bắt đầu.
- Vô dụng để gợi lên lòng thương của cô, cô không hiểu gì hết.
Tôi lá ixe vừa cố gắng sắp xếp lại ý nghĩ của mình. Tôi phải suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra sáng nay. Tôi phải …
- Vậy ông tính bỏ đi đâu như thế ?
- Nhà tôi.
- Nhưng ông không còn nhà nữa ! Hơn nữa, tôi cũng không, tôi khồng còn nhà của chính mình.
- Tôi sẽ tìm một luật sư, tôi thầm thì. Tôi sẽ tìm một cách để thu hồi lại nhà mình và toàn bộ tiền của mình đã bị Milo làm mất.
- Điều đó không có tác dụng gì đâu, cô ấy chặn đứt vừa lắc đầu.
- Câm mồm ! Và đừng lẫn lộn việc của cô.
- Nhưng điều đó cũng là việc của tôi ! Tôi muốn nhắc ông rằng tôi bị kẹt chặt ở đây vì lỗi của ông vì quyển sách hỏng do in sai !
Ở đèn đỏ, tôi lục trong túi của mình và tìm một viên thuốc an thần. Tôi có một xương sườn bị gãy, mắc cá đỏ và trái tim bị tan vỡ. Vì thế không có bất kì tội lỗi nào khi mà tôi bỏ sâu 3 chiếc mũ bê rê dưới lưỡi mình.
- Điều đó quá sức dễ dàng… Billie ném cho tôi một giọng nói nhuốm màu trách móc và thất vọng.
Chính xác là vào lúc này, tôi muốn moi ruột của cô ấy ra, nhưng tôi hít hơi để giữ bình tĩnh.
- Đó không phải bằng việc bắt chéo tay và nhồi vào mình những viên thuốc đó ông sẽ lấy lại được cô ta, người yêu của ông !
- Cô không biết gì về mối quan hệ của tôi với Aurore cả. Và để cho cô biết, biết rằng tôi đã làm tất cả để giành lại cô ấy.
- Có lẽ rằng ông đã vụng về hoặc là điều đó không đúng thời điểm. Có lẽ rằng ông nghĩ mình hiểu những người phụ nữ, nhưng thật ra không hiểu nhiều lắm về điều đó. Còn tôi, tôi nghĩ rằng tôi có thể giúp ông…
- Nếu cô thật sự muốn giúp tôi, hãy giúp tôi có một phút im lặng. Chỉ điều đó thôi !
- Ông muốn bỏ tôi ? Vậy tốt, hãy đặt mình vào công việc đi. Càng nhanh hoàn tất quyển sách của mình, tôi sẽ càng nhanh quay lại trong thế giới tiểu thuyết của mình !
Thoả mãn về việc trở về của mình, cô ấy bắt chéo tay và đợi phản ứng không có được.
- Nghe này, cô ấy tiếp tục với sự hào hứng, tôi đề nghị ông đi chợ : chúng ta đi đến Mê xi cô, tôi sẽ giúp ông giành lại Aurore và, đổi lại, ông viết 3 chương tiếp theo của quyển tiểu thuyết của ông vì đó là cách duy nhất trả tôi lại nơi tôi đã đến.
- Tôi đã mang đến cho ông chiếc máy tính của ông : nó trong cốp xe, cô ấy xác định như thể chi tiết này có thể thay đổi vài điều quyết định của tôi.
- Nó không ổn như thế, tôi giải thích. Việc viết một quyển tiểu thuyết, điều đó không tự quyết định được. Đó là một kiểu giả kim. Và sau đó nó làm tôi mất ít nhất 6 tháng để hoàn tất quyển sách này. Đó là một công việc ban phép lành mà tôi đã không còn đủ sức mạnh và mong muốn để làm nữa.
Cô ấy coi thường tôi vừa bắt chước :
-  Việc viết một quyển tiểu thuyết, điều đó không tự quyết định được. Đó là một kiểu giả kim…
Cô ấy mất vài giây sau đó nổi khùng :
- Mẹ kiếp, ông sẽ bỏ mặc tất cả để rồi nhún chìm mình trong đau khổ ! Nếu ông không đặt vào đây một cái kết thúc, ông sẽ kết thúc bằng việc đặt mảnh da của mình ở đây. Điều đó dễ dàng hơn là việc tự huỷ hại mình từng chút một so với việc có đủ dũng cảm để mà tự giải quyết nó, đúng không ?
Trúng tim đen.
Tôi không đáp lời, nhưng tôi lắng nghe những lời cô ấy nói. Cô ấy không có làm điều gì sai cả. Hơn nữa, lúc đó, ở phòng khám của vị bác sĩ tâm lý, vài điều đã được gỡ ra trong tôi khi tôi dùng bức tượng để phá vỡ cửa kính : một sự bùng nổ, một mong muốn làm lại cuộc đời bằng chính đôi tay của mình. Nhưng sức mạnh là đến từ việc nhận ra rằng ý định thoáng qua này cũng đã nhanh chóng bị dìm chết khi cô ấy đến.
Hiện tại, tôi cảm thấy Billie được vớt lên, sẵn sàng cân bằng 4 mặt trong tôi :
- Nếu ông không tiếp tục chiến đấu thực sự để chống lại chính mình, ông biết điều gì sẽ xảy ra không ?
- Không, nhưng tôi tin rằng cô sẽ nói cho tôi nghe điều đó.
- Ông luôn dùng những viên thuốc và luôn dùng nhiều những thứ độc địa. Mỗi lần, ông vượt qua một cơn nấc phụ trong sự suy sụp và thưởng thức nó bởi chính ông. Và như thế ông không còn say xỉn, ông dừng lại trên con đường nơi ông sẽ tìm ra một buổi sáng tươi đẹp chết chóc kỳ quặc, một ống phun vẫn còn đang lún trong cánh tay.
- Thú vị…
- Ông cũng phải biết rằng, nếu ông không chống lại ngay từ giờ, ông sẽ không bao giờ có thể tìm lại nguồn năng lượng để viết dù chỉ một dòng.
Cả hai tay đặt trên tay lái, tôi dán chặt vào mặt đường với một vẻ mất mát. Dĩ nhiên rằng cô ấy có lý, nhưng có lẽ điều đó đã quá trễ để chống lại. Không gì nghi ngờ rằng tôi đã từ bỏ chính mình trong bóng tối một cách hoàn toàn, bằng việc bỏ mặc dây cương từ tất cả mọi điều hơn là việc huỷ diệt chính bản thân mình.
Cô ấy ném cho tôi một cái nhìn khắc nghiệt :
- Và mọi giá trị tốt đẹp mà ông đã ca tụng trong những quyển sách của mình : việc chống lại điều sai trái, cơ hội thứ hai, những nguồn động lực để phục hồi sau một cú ngã đau, dễ dàng viết ra hơn là làm chúng, phải không ?
Theo cách thức không đợi trước, giọng cô vỡ vụn tức khắc, như bị chế ngự bởi một cảm xúc quá tràn trề, mệt mỏi và sợ hãi.
- Và còn tôi thì sao ? Ông đã đảo lộn tất cả mọi điều của tôi ! Tôi hoàn toàn biến mất trong cuộc đời mình : tôi không còn gia đình, không còn công việc, không còn nhà, và tôi tìm ra mình trong một thực tế nơi mà chỉ có một người, người có thể giúp tôi, thích động lòng thương trên chính mình.
Ngạc nhiên bởi sự tuyệt vọng của cô ấy, tôi quay đầu lại nhìn cô, một chút chua xót, không biết điều gì để nói với cô. Khuôn mặt cô chiếu những vầng hào quang do ánh sáng và bột mịn chiếu sáng trong đôi mắt cô.
Vì thế, tôi ném một ánh nhìn ngược lại và thêm tốc độ nhanh như chớp để cho phép tôi tăng gấp đôi một dãy dài xe cộ trước khi quay ngược trở lại và hướng xe về phía nam.
- Chúng ta sẽ đi đâu ? cô ấy hỏi vừa chùi nước mắt.
- Tới Mê xi cô, tôi nói, để giành lại cuộc đời tôi và để thay đổi cuộc đời cô.

0 Response to "THIẾU NỮ GIẤY - C14 - Cô ấy là ai ?"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres