[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 15
Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013 13:20 , 0 phản hồi
Labels: Book , NTL-CD
-
Pierre,
bố còn ở đó… Marie thầm thì.
Michel nói là tôi vẫn còn ở đây, như tôi đã yêu cầu anh ta :
- Ông
ấy nói rằng ông ấy vẫn đang tìm mẹ em, bằng cách băng qua tất cả mọi đại dương. Ông ta đã
nói rằng ông ta vẫn đến, mỗi tối hay mỗi đêm, để kể cho em nghe hàng câu chuyện
trong lúc em đang ngủ. Ông ấy đã thu nhặt chúng từ trong đại dương. Những câu chuyện
rơi vào một dòng sông và trôi ra biển, ông ấy đã nói với anh điều đó. Ông ấy đã tóm lấy chúng và…
Marie
nhìn Michel, đợi con người này giải thích những truyền thuyết có thể tan được trong nước, tất cả như thể đó là linh hồn của tôi, và như thể tình yêu của tôi
dành cho con bé, tình yêu của tôi dành cho Babi. Bây giờ con bé biết, Marie
theo sát mỗi bước chuyển của sương mù, bắt hơi sự ẩm thấp trong không khí, con
bé chờ đợi một cách nhẫn nại, những câu chuyện mà tôi đã mang đến cho con bé.
- Và ông ấy đã nói là Chien sẽ còn sống…, Marie thầm thì với chính mình. Làm sao ông
ấy biết chứ, Michel ? Làm sao ông ấy có thể biết những điều tương lai
chứ ? Pierre, làm sao bố biết những điều đó thế ?
Tôi
không trả lời. Sương mù quá mỏng, họ không thể nghe được tiếng tôi nói.
- Anh
không biết, Michel trả lời. Ông ấy đã muốn, anh không biết, ông ta đã muốn…
- Có
lẽ là ông ấy biết điều đó, Marie nói.
Quả
thật, tôi không thể hoàn toàn chắc chắn. Nhưng tôi có linh tính rất mạnh rằng
chú chó đó có thể khỏi bệnh. Sau đó, thình lình, như thể phần còn lại của vũ trụ
đã dừng xoay chuyển từ hàng thế kỷ nay, Marie nảy lên khỏi chiếc ghế, đè lên chân của Michel và chạy đến lấy điện thoại.
-
Vậy
còn Pauline thì sao ? Marie la lên. Dì ấy đang tìm em !
-
Cô
ấy biết đi đâu để tìm em.
-
Phải
đến chỗ Antoine Blanc. Michel, phải gọi điện.
-
Không.
Tiếng
nói gãy gọn, xẵng giọng, đó là một tiếng không rõ ràng làm cho Marie không biết làm sao để nói lại. Không, chúng ta không cần báo với Pauline, Michel Collet nói bằng
mắt, không, chúng ta không đảm bảo ngay lập tức với cô ấy, về mọi mặt, cuộc sống
không tĩnh lặng dù ít hoặc nhiều hơn một giờ, không, chúng ta đừng nói gì cả, chúng
ta đến như một niềm hạnh phúc, những hạnh phúc được báo không phải là điều tuyệt vời
nhất.
Nụ
cười của Marie hoà cùng anh ta, đang vẽ lên chầm chậm trên khuôn mặt của Michel
Collet, thanh thản như chưa bao giờ, từ một sự dịu dàng làm rung động linh hồn của
những thiên thần.
Marie
ngồi vào trong ghế một cách nghiêm túc, đặt cằm trên đôi tay đang siết chặt lại của Michel.
- Anh
sẽ yêu cầu dì ấy đến sống với anh chứ ?
Bất
ngờ, Michel không dám trả lời.
- Anh đến sống cùng chúng em đi, Michel, Marie nói. Nhưng không phải với cô ấy.
- Chúng
ta sẽ quay về nhà, Marie, Michel nói nhẹ nhàng. Còn lại, phải làm thế vậy.
Một
cách dứt khoát, con gái tôi không còn sợ gì nữa. Nếu con bé quyết định Michel
Collet và dì Pauline sắp sống cùng nhau, con bé sẽ không còn đứng trước ngã tư
đường, và nếu Michel Collet chưa bao giờ lưỡng lự cứ nói thẳng tình yêu với
Pauline, anh ta phải dè chừng rất dữ những hành động táo bạo của Marie.
Tôi
phải tự rút lui trước khi sương mù. Đã từ lâu lắm rồi tôi đã không còn bị hoà trộn sâu vào cuộc
sống của con người nữa. Kiệt sức. Tôi muốn chỉ một điều : tự hoà tan trong nước
trong khi Marie trở về nhà Pauline cùng Michel. Từ khi biết anh ta đã chấp nhận
trông nom con bé, điều đó làm tôi rất vững tâm. Cũng nhẹ nhàng, điều mà tôi đã đánh mất từ
hàng mấy năm nay.
Tôi
theo bước bọn họ cho tới tận nhà của Pauline.
- Anh
vẫn chưa trả lời em, Marie nói. Có phải chúng ta đang nói đến cùng một chuyện hay
không ?
Từ khi tới bờ biển, họ ít nói chuyện với nhau, mỗi người đều tôn trọng sự im lặng của người
khác. Bàn tay nhỏ nhắn của Marie nằm trong bàn tay to lớn màu nâu của Michel Collet, bàn tay khác đang cầm chiếc va li mà anh ta đã mang đi trong chuyến đi, và trong đó, tất cả
những gì anh ta có.
- Em
sao ? Michel hỏi.
- Không
có gì, chúng ta sẽ không nói gì. Anh thấy chúng ta có nên giải thích cho Pauline biết chuyện chúng ta đã nghe thấy tiếng bố em chứ ?
- Không…
- Có
nhiều người không thể hiểu những điều đó đâu, Marie cắt ngang.
- Pauline
sẽ hiểu, anh ta nói, giọng điếc đặc.
- Em
biết, em biết rõ rằng dì ấy hiểu. Nhưng em thích điều đó được giữ riêng cho chỉ anh
và em thôi.
- Cứ
theo ý em, đó là bố em mà.
- Những
gì chúng ta chưa từng biết, Marie nói vừa siết tay Michel thật chặt, nếu ông ấy
đến gặp em một cách có hệ thống mỗi lần có sương mù từ biển dâng lên cho tới
nhà. Nhiều lần, ông ấy đã ở đó, lần khác thì không. Em không bao giờ có thể biết
rằng nếu như ông ấy có ở đó, quan sát em không nói lời nào hoặc là nếu như ông
ta đã quyết định ở lại trong nước.
Lấy
lại nhịp điệu và sự tĩnh lặng của riêng mình, Michel và Marie đi chậm lại, bị thúc giục bởi sự mất
kiên nhẫn, một vài sự lo lắng, cùng lúc cũng vì một cảm giác an toàn kì lạ. Con đường bắt đầu dốc hơn, sau đó con đường mòn dần trải rộng ra, sườn ít dốc hơn,
chúng tôi thấy sắp đến phía sau vườn rau. Bàn tay của Michel siết càng chặt
hơn bàn tay nhỏ nhắn rám nắng trên ngực mình. Thình lình, Marie thúc giục.
- Nó
đang ở đó ! Nó đang đứng đó kìa, Marie la lên với một giọng căng thẳng lo lắng.
Không
đợi Michel, con bé vừa đi vừa chạy. Giữa những hàng cây, con bé vừa nhận ra
chiếc xe của Antoine Blanc, ông ta sắp kết liễu Chien ư ? Không, Pierre đã
nói rằng Chien vẫn sống mà, Pierre đã nói rằng… Marie không biết gì, không còn
biết gì, không muốn biết, tất cả những gì chắc chắn, chính là Pauline và Chien,
ở đó, rất gần nhau, ở cửa chính.
- Pauline !
Pauline, chúng tôi đây !
Ở cánh cửa nhà ăn, Pauline xuất hiện, với một nụ cười, một ánh mắt, và sau đó miệng
của cô ấy bắt đầu một sự im lặng, ngưng đọng trên môi.
Từ
trong vườn, Chien chạy ào lại, nhảy lên người Marie suýt bị đẩy té trên đất.
Chân nó dĩ nhiên đặt lên vai con bé, nó liếm cổ và má từ chiếc lưỡi của mình,
đánh hơi thấy mùi của Michel Collet đang đi đến từ phía sau con bé. Giữa Michel và
Marie, Chien đã chọn Michel, nó nhai cổ tay của anh ta, nhảy nhót trên đôi chân
phía sau, quay lại với Marie, vẫn còn chạy đến chỗ Michel.
- Chien !
Chien ! Mày sẽ bị mệt đấy, dừng lại đi nào, Marie ra lệnh một cách nhẹ
nhàng.
Pauline
quỳ gối trước Marie, ôm con bé trong vòng tay, đôi mắt nhìn con bé, chẳng có gì
nói ra, chẳng có gì giải thích, thời điểm dường như đứng lại nơi đó chỉ dành riêng cho một mình cô ấy. Giọng bị nghẽn, họ
nhìn thẳng vào mắt nhau như thể họ đã làm điều đó từ hàng năm nay, những điều vô cùng quan trọng
đến mức không thể thốt nên những lời vô nghĩa. Chầm chậm, tràn ngập nụ cười kinh ngạc của
Pauline, những giọt nước mắt lăn dài, lặng lẽ, dịu dàng, thắm đẫm tất cả trên bước đường đi của họ, thậm chí cả những nỗi đau đớn vô cùng. Pauline đứng lên, đi chầm chậm về phía Michel Collet vừa đặt va li trên những chiếc lá thông màu đồng, lần đầu tiên anh ta mở rộng
vòng tay. Một vòng tay rộng lớn, đôi tay của Michel, sẵn sàng tiếp
nhận Pauline trong bất kỳ hoàn cảnh nào, một cách bất ngờ, đó chính là điều Marie muốn,
đó chính là điều con bé mong đợi nhất, đôi tay khép lại, ôm chặt Pauline trong thế
giới của Michel Collet.
Con
bé để họ lại dưới hàng thông, đi bộ về phía ngôi nhà cùng với Chien đang dán chặt
trên đùi mình, mà nó đang ép con bé đi xuyên qua cùng. Antoine Blancs, kín đáo, ngồi gần
những cây hoa hồng, nhìn con bé đi đến. Ông ta cười với con bé, Marie biết rằng
con bé có lý khi hi vọng, con bé thừa nhận một sự tự hào tò mò về người cha của
mình, khi ông nói Chien khỏi bệnh. Marie không nhìn lại phía sau mình.
- Chú
đã cứu nó sao, Antoine ? Marie hỏi vừa nhảy lên ôm cổ của vị bác sĩ thú y.
- Vừa
sát, Marie, nhưng chúng ta đã tìm ra.
- Nói
cho cháu biết…
- Quả
thật, có nhiều bệnh kết hợp đã mang đến những vẫn đề này, Antoine Blanc giải
thích. Chien, nó đã già, Marie à.
- Nó
cùng tuổi với cháu đó, Antoine, chú biết điều đó chứ ?
Ừ,
Antoine biết điều đó chứ, ông ta vẫn còn nhớ ngày Chien được sinh ra, chẳng
có ai trong vùng chưa bao giờ quên ngày Chien được sinh ra cả, Pierre và Babi bị
cuốn theo dòng nước.
- Nó
cần phải có thuốc cho tới ngày cuối đời, cùng với một cuộc phẫu thuật nhỏ ở dưới
lỗ mũi mà chú sẽ làm vào ngày mai. Tất cả sẽ như trước thôi, trừ việc là nó sẽ già đi, Chien đó. Điều đó, cả cháu cả chú, chẳng ai có thể làm được gì. Nghe này Marie,
Antoine thầm thì trong làn tóc rối bị buộc lại bởi một dải bện dày, khi chú nói
cho tới ngày cuối cùng…
- Có
phải nó có thể sống cho tới mùa đông không ?
Mùa
đông sắp tới sớm hay muộn, trong bốn tháng, năm tháng có thể.
- Cháu
biết khi chú dẫn nó đi, Antoine, chúng ta sẽ làm điều đã làm.
Marie
tự nhủ rằng người ta có thể rất hạnh phúc và rất đau buồn chính xác trong cùng
một thời điểm. Con bé ôm chặt Chien, không thể dừng lại việc vuốt ve cái đầu
vàng và xoăn của nó, nhìn về hàng cây Pauline đang thu mình trong vòng tay của
Michel Collet, đầu hướng về con bé. Antoine Blanc thừa nhận không một lời nào chỉ còn có hạnh
phúc đang ngự trị trong đôi mắt của Marie.
- Chú
sẽ đưa cho cháu chứ Antoine, bảng chụp x-quang về phần đầu của Chien ?
- Cháu
muốn nhìn những gì nó đang nghĩ sao ?
- Cháu
biết những gì nó đang nghĩ, Marie nói, một cách nghiêm túc. Phẫu thuật ư ?
Điều đó không quá đau chứ ?
- Chúng
ta sẽ làm cho nó ngủ một chút.
Michel
và Pauline quay lại vườn. « Chúng ta không biết thời điểm nào cả »,
Marie tự nhủ, nhưng trong một không gian im ắng tuyệt vời, xa ở trong tâm hồn
con bé, con bé mơ rằng Michel Collet mở ra vòng tay thường xuyên hơn với
Pauline như thể anh ta thường làm điều đó, để mà cô ấy có thể thường xuyên được náu mình trong đó.
Tôi lướt qua trái tim con gái mình như thể chúng ta thả mình trong một chiếc giường.
- Cháu,
cháu sẽ mang đến sâm panh…
- Marie !
Cháu tưởng tượng rằng chúng ta có đầy hầm rượu sao ? Pauline phản đối.
Chính
là một Pauline hạnh phúc, người lúc nào cũng cười thậm chí cả khi chẳng có gì cả,
Pauline giỏi việc kể mọi thứ, lạc giữa những nốt nhạc, trồng những cây
hoa hồng và hái những hạt đậu, Pauline hạnh phúc, không phải trong
thoáng chốc, đôi mắt cô ấy vẫn luôn dõi theo Michel Collet.
0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 15"
Đăng nhận xét