[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 14

, 0 phản hồi

Labels: ,



Christiane DUCHESNE

NGƯỜI THẦM LẶNG 



Nhóm dịch : Couleuria

PHẦN 14








Vài vị thần gió đang thương cảm cho tôi sao ? Tôi chưa bao giờ có thể giải thích với các bạn về hiện tượng đã làm xoay chiều gió và nâng lên khỏi biển một lượng dày đặc sương mù. Trong nắng chói chang, người ta vẫn còn băng qua cơn bão và bất ngờ tôi đã ở đó, trong căn nhà, giữa Marie và Michel Collet. Những gì tôi đã nói với cậu ta không quá mức phi thường, không còn bị ném bỏ trong sự đè nặng hoàn toàn, trái lại, đó là một con người đang cười đứng đó, trước con gái tôi, con bé cũng rạng rỡ, lo lắng và hạnh phúc đồng thời.


-          Nói cho em biết, Michel, nói cho em biết. Nói với em rằng anh muốn nói nữa, nói với em rằng anh không biến mất nữa đi, nói với em tất cả đi, Michel, nói với em tất cả đi, thậm chí là nói dối.


Trong chiếc ghế lớn bằng nhung, Marie đặt ngoan ngoãn đôi tay trên đùi như những đứa bé ngoan hay làm, hạ mi trong giây lát, nâng lên, và dán đôi mắt vào nhìn Michel Collet.


Anh ta dán vào trán, hoạt bát. Anh ta làm tôi ngạc nhiên, anh ta làm tôi hài lòng, anh ta làm tôi thoả mãn.


-          Marie, anh ta bắt đầu bằng một giọng nhẹ nhàng vừa đặt đầu gối trước con bé, Marie, chính em mới là người phải nói đến. Dĩ nhiên trước khi. Trước khi nói về anh, về Chien, về Pauline. Phải nói về em mới đúng.


Đôi mắt của Marie, tôi nhìn chúng sợ hãi như chưa bao giờ. Con bé lắc đầu, sợ hãi vì những gì đang khiến Michel nói như thế.


-          Đừng nói gì cả. Anh nghe em nói và anh không hỏi gì. Anh đang phán xét em sao ? Chữ thập bằng gỗ…


-          … chữ thập bằng sắt.


Anh ta vội vàng, Collet, không muốn làm cho Marie khóc, cũng không muốn làm con bé nghĩ đến điều tồi tệ. Những gì anh ta sắp nói với con bé, tôi thừa nhận điều đó, chẳng có gì đơn giản. Giọng nâng lên, không có chút giận dữ, nhưng xa lạ rõ ràng.


-          Đừng nói gì cả. Ngược lại em sẽ không hiểu được điều đó. Marie, sáng nay…


Michel Collet phải hít một hơi.


-          …sáng nay, bố em đã đến nói với anh. Khoan đã ! anh ta gào lên với Marie vừa nhảy lên khỏi ghế. Anh thậm chí không thấy ông ta.


Vẫn còn tiếng nói ! Trái với những tiếng nói từ những người trong rừng ! Con bé lùi bước lại sâu vào trong ghế, hàm siết chặt lại. Làm anh ta hoàn toàn bất động, như thể anh ta muốn thuần hoá một con thú hoang.


-          Đừng sợ, Marie, đừng sợ, Michel hít một hơi. Đó không phải là một giọng nói, ông ta không nói được, đó là một thứ tựa như chúng ta chưa hề biết, chính là ông ấy, ông ta đã làm anh không tin về ngày tàu đắm, ông ta đã nói về mẹ em, ông ta đã dặn anh chăm sóc cho em. Ông ta biết tên anh.


-          Dừng lại, Michel. Anh thôi đi, Marie ra lệnh, bị khiếp sợ, giọng run rẩy. Em gọi Pauline, cô ấy sẽ đến gặp chúng ta và…


Con bé quá sợ, tôi nhìn thấy con bé đang run lên. Đó là sự thất bại tráng lệ, Michel Collet không thể làm tồi tệ hơn, tôi cũng nghĩ rằng anh ta không thể làm điều tốt hơn. Anh ta cũng không còn động đậy, chắc chắn về anh ta như thể anh ta sắp từ chối việc nhìn thấy nỗi sợ bày ra trong đôi mắt của Marie.


-          Không, em sẽ không gọi Pauline, Michel Collet đuổi theo. Em thấy sương mù, Marie, em thấy sương mù không ? Em thấy sương mù chứ ? anh ta lặp lại bằng một giọng rất mãnh liệt.


Marie không trả lời. Còn tôi, tôi hiểu, chính là tôi người anh ta đang nói đến.


Michel Collet thấy rõ những gì chưa diễn ra để giải thích về sự hiện diện của tôi không làm cho Marie hoàn toàn bị sợ. Vẫn còn quá bé nhỏ, con gái của tôi, để mà người ta làm một điều tương tự với con bé. Chính là tôi kẻ đang đóng vai trò đó.


-          Nhắm mắt lại đi Marie. Đến đây ngồi và nhắm mắt lại, anh không nói gì cả và em vẫn ngồi yên đó, cũng không nói.


-          Anh đang nguyền rủa em, anh hứa với em là chẳng làm gì sao ?


-          Chẳng làm gì…


-          Có một cái gì đó bất thường đang lượn qua đây…Michel, có một cái gì đó bất thường xung quanh chúng ta.


Tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi phải tự giải quyết những gì tôi luôn trốn tránh, nói với con bé thẳng thắn để tránh thấy con bé phản ứng theo cách lo lắng. Tôi tin tưởng Collet để bảo đảm cho phần sau. Trong sự im lặng vô cùng đang xoá nhoà chúng tôi, tôi đóng vai trò tất cả vì tất cả. Lần này tôi lướt qua một thứ khác, một câu chuyện trong tâm hồn còn gái tôi.


« Con có nghe bố nói không, Marie, như con vẫn thường cảm nhận gió. Ngày xửa ngày xưa một người đàn ông lúc nào cũng câm lặng… »


Marie hít sâu, tôi biết rằng con bé đang lắng nghe mình. Một cái liếc mắt, một tiếng thầm thì, tôi muốn ôm con bé trong vòng tay mình, cảm nhận đôi tai con bé trên môi mình.


« …hay con thích câu chuyện nhà thám hiểm bị câm, gieo những câm lặng ? Những điều về người kéo buồm cho những con thuyền ma hoặc dĩ nhiên là những con chim cú màu xanh ? »


Marie không mở mắt. Như vừa rồi, con bé đặt bàn tay trên đầu gối. Tôi nghĩ, tôi không hoàn toàn chắc chắn, tôi nghĩ rằng nỗi sợ đã chầm chậm rời khỏi trái tim con gái tôi. Marie cười, lông mi khép kín. Vừa mới, nhưng cùng như thế.


« …Michel đã nói với con. Bố yêu con. Bố… Hỏi tất cả với Mi… Đó là một thứ lớn… » Tôi dừng lại. 


-          Một cái gì lớn chứ ? con bé hỏi vừa mở mắt đột ngột. Michel, nó bị ngắt giữa chừng !


Con bé chầm chậm nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, sự yên tĩnh lạ lùng đối với một đứa trẻ mười hai tuổi vừa nghe tiếng người bố đã khuất nói chuyện với mình.


Tôi không tiếp tục, tôi nghĩ rằng điều đó đã đủ cho lần đầu tiên, thậm chí còn cần thêm lần thứ hai sao ?


Chính là Michel Collet, vừa rồi, có vẻ như e dè nhất, nhân chứng kín đáo cuộc gặp gỡ lạ lùng này.


-          Chính là ông ấy, Marie thầm thì.


Tôi nhìn bọn chúng, hạnh phúc, nếu tôi có một trái tim, tôi sẽ nói rằng nó đang vụt cháy, tôi không nói gì, tôi sẽ không nói, tôi để cho Michel Collet lo phần còn lại, và anh ta, người có trái tim vĩ đại, đến ngồi bên cạnh con bé, vòng cánh tay quanh đôi vai con bé và ôm chặt con bé như thể chính là tôi đang làm điều đó.


-          Anh đã cho là anh bị điên, Marie. Anh nghe nó trong khắp ngôi nhà, từ trong đến ngoài. Anh không biết.


-          Em muốn hỏi ông ấy mẹ như thế nào, con bé thầm thì. Lần tới…


-          Ông ấy không biết giá như…


-          Sống ư ? Marie thầm thì. Ông ta đã chết, Michel, chúng ta biết rõ điều đó. Nhưng ông ta vẫn còn đó. Có vài điều về ông ta, đang ở đó và em thậm chí không muốn biết đó có được gọi là một linh hồn hay không nữa. Ông ta đã nói gì với anh thế ?


Michel Collet kể hết, toàn bộ, trong những từ ngắn gọn, không thể chịu đựng quá lâu sức nặng từ tất cả những gì tôi đã mong mỏi anh ta về con gái tôi. Việc nặng nề, nhưng người đàn ông trẻ vĩ đại này mang nó với một sự nhiệt tình vui vẻ say mê, lặp lại hầu như mỗi từng từ một những gì tôi đã đặt trong tâm hồn anh ta. Anh ta không bỏ qua bước nào, không né tránh điều gì về những gì liên quan đến anh ta, nói với Marie rằng con bé có lý khi nghĩ rằng anh ta yêu Pauline, miêu tả chính xác nhất có thể cách mà tôi đã di chuyển qua các đại dương và trong những đám sương dày. Anh ta giải thích rằng tôi thích điều đó, rằng Chien sẽ sống, rằng tôi đọc những quyển sổ màu xanh của con bé qua vai.


-          Em có sợ không, bé con…


-          Em sợ, Michel.


-          Anh đã điên phải không ?


Họ cười vang với nhau cùng lúc. Họ có thể đã oà lên khóc.


0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 14"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres