[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 13
Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013 19:17 , 0 phản hồi
Labels: Book , NTL-CD
Marie
dùng ngón tay để đếm ánh mắt lo lắng của Pauline từ khi Michel biến mất, bao lần
cô ấy làm con bé ngạc nhiên, lúc về đêm, từ việc nhìn bức hình duy nhất mà con
bé chụp anh ta rồi ? Đó là một tấm hình màu, trong đó người ta thấy anh
ta, ngồi ở đầu bàn cuối buổi ăn, đôi tay đưa ra trước như thể anh ta đang giải
thích điều gì đó quan trọng, cố kiềm một tiếng cười vang vì anh ta có cái miệng
đầy thức ăn, đôi mắt toả sáng, da sẫm, đó là một ngày cuối hè, tấm hình duy nhất
mà Pauline và Marie có về Michel Collet và, mỗi tối từ khi biến mất, Pauline cứ
kề cà trước tấm hình. Mỗi lần, cô ấy đều để lại một cái thở dài nhẹ nhàng,
Marie thề điều đó trước các thánh thần.
Marie
tính những lúc Pauline nói chuyện về Michel với đôi mắt toả sáng, mà người ta
nhận ra điều đó từ khi cô ấy nói về những gì cô ấy thích. Đêm Jérôme Blanc đến
ăn tối vừa mới, Pauline đã giải thích Michel chăm sóc vườn cây như thế nào và,
đặc biệt, những cây hoa hồng. « Đó chẳng để làm gì mà chúng đều xinh đẹp
hơn bao giờ hết, những bông hoa hồng của tôi, chính là cậu ta, tôi không biết
làm gì với chúng, những gì anh ta nói với chúng, làm sao anh ta làm được, tôi
không biết. Nhưng nhìn kìa ! Những cây hồng ở đó chưa bao giờ đẹp như thế
cả. » Cô ấy còn nói thêm : « Michel có một cách tò mò khi chạm
vào mọi thứ và mọi người. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cũng dịu dàng như thế trong
cách người khác. » Jérôme Blanc đã
thay đổi chủ đề.
Từ
lâu, trước khi Michel biến mất, bà Blanc đã hỏi Pauline nếu như Michel một ngày
nào đó chỉ là một người bình thường. Pauline đã trả lời lịch sự, nhưng theo
cách rất rõ ràng, rằng Michel cũng bình thường như bao người khác, rằng anh ta
có thể tự sống không cần ai lo lắng. Pauline đã thêm vào rằng những người
« hoàn toàn bình thường », cô ấy không biết điều đó. Tế nhị, bà Blanc
đã thêm vào rằng Michel Collet là một người lạ lùng. Quá xoàng, những lời, thường
xuyên. Một người lạ lùng. Giữ im lặng trong suốt hai mươi bốn năm. Bị bịt miệng
sao ? Tôi nhắc lại một cụm từ, đọc hôm trước khi đắm tàu : « …nếu
người mẹ bỏ rơi đứa con, cơ hội duy nhất để sống còn từ việc đó chính là câm
nín. » Tôi nghĩ đến Babi, đến Marie quá nhỏ bé, từ nhắc về đêm đó rằng
chúng tôi có cuộc đời trước mặt. Tôi không thể theo việc đọc sách của mình. Tôi
đã bỏ lại quyển sách mở ở nơi Michel Collet đã kẹp tấm hình giữa những viên đá
cuội màu trắng. Anh ta đã đợi trong thầm lặng rằng biến mất khỏi cuộc đời bà ấy
hơn là phải trở thành mẹ cậu ta. Anh ta đã đọc nhanh bằng việc tăng tốc phần đời
mà Marie vừa xây từ mười hai năm nay, và trải qua hai năm trong hoàn cảnh một đứa
trẻ mất những người thân yêu. Anh ta đã học ngôn ngữ và đơn giản giữ lấy nó.
Anh ta đã biết, trong sự thầm lặng của mình, tích luỹ dần ý tứ từ những thời điểm
căn bản, để theo đuổi nó.
Marie
không còn cần đếm nữa. Nhưng, như thể trò chơi đã quá lố, con bé cứ khăng khăng
nhìn lại nơi đây và đó những hình ảnh của Pauline, tự hào và vui thích từ sự tiến
bộ của Michel, những kết quả kiểm tra, những lời bình luận của các vị bác sĩ.
Đó không phải trái tim người mẹ của Pauline làm lay chuyển trong những lúc đó.
Cách
trăm mét từ ngôi nhà, Marie dừng lại, tự hỏi những gì sắp xảy ra nếu Michel
không có ở đó. Những cánh cửa khép kín, Michel hiển nhiên không có mở cửa. Căn
nhà vẫn còn ngủ yên, anh ta chìm trong nỗi đau suốt chín tiếng đồng hồ, mặt trời
không chiếu sáng. Con bé làm cho những viên đá cuội trên con đường dẫn đến nhà
kêu sào sạo. Dĩ nhiên cũng bước vào không cần che dấu, như con bé vẫn thường
làm, và nếu Michel có nghe thấy tiếng bước chân của con bé trong những lối đi đầy
những đá cuội, anh ta có thể thấy, lướt một con mắt giữa những cánh cửa, chẳng
có gì đe doạ. Ngược lại, anh ta nói : « Lại là con bé. »
« Từ
đây, anh ta có thể nghe tiếng chân của tôi, anh ta có thể thấy tôi… » Lo lắng
trong đầu rằng Michel có thể chạy ra khỏi nhà vừa thét lên rằng đi đi, đe doạ
con bé từ việc đổ dầu vào lửa, bất kỳ điều gì. « Anh ta không thể làm như
thế đâu, không thể như thế đâu… » Nhưng tại sao anh ta không có quyền thét
lên một lần vì những gì anh ta mang trong lòng từ khi chúng ta đã cấy nó vào
trong thế giới ?
Thậm
chí ngay cả khi Marie bướng bỉnh để đặt một chân cẩn thận trước chân khác, thời gian dừng lại,
một điểm dừng trong không gian. « Cái gì thế ? Marie tự hỏi. Mình sao
run thế này. » Giây phút chẳng có vẻ gì muốn chuyển động, cánh cửa căn nhà
mở ra, Michel Collet xuất hiện trong nắng, đôi mắt lướt qua để nhìn rõ hơn, anh
ta vươn cánh tay, cười, và Marie có thể đọc lướt qua nụ cười này hai âm tiết từ
tên con bé.
-
Marie !
Michel Collet lặp lại.
Bây
giờ thì con bé chạy đi, con bé chạy để xoá bỏ vài mét còn cách xa cậu ta, cũng
cười, xông lên, nảy lên trong vòng tay mở rộng, Michel ôm con bé vào lòng,
xoay, xoay tròn.
-
Bỏ
em xuống, bỏ em xuống, Michel !
Anh
ta nới vòng tay, đặt con bé xuống khi con bé hỏi anh ta, để con bé đối mặt với
mình, đi chậm lên lên vài bước và vào nhà, mang con bé như một cô dâu ở trên
ngưỡng cửa nhà con bé, căn nhà bên bờ biển. Phía sau họ, một cơn gió dữ đã làm
cánh cửa đóng sập lại.
-
Anh
có thấy không Michel ? Trời đẹp và còn… Anh, anh đã khóc.
Michel
Collet vẫn luôn mỉm cười.
0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 13"
Đăng nhận xét