[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 12

, 0 phản hồi

Labels: ,




Christiane DUCHESNE

NGƯỜI THẦM LẶNG 



Nhóm dịch : Couleuria

PHẦN 12







« Tôi là bố của Marie, tôi là linh hồn của bố Marie. Đừng mất thời gian để hiểu điều đó… »


Chẳng có ai lắng nghe, tôi biết rằng chẳng có ai trong căn nhà, nhưng đó là một tiếng nói trả lời rõ ràng.


-          Cho tôi thấy bằng chứng đi, Michel nói, lúc nào cũng trầm tĩnh, thậm chí cho dù cậu ta sợ, rất sợ đến mức mất cả lý trí.


« …Tôi bị chết đuối cùng với Babi vào ngày chủ nhật. Đó là ngày 10 tháng năm và… »


Tôi thật dở vì đã truyền rung động lạ dùng trong vài kiểu tiếng nói, điều đó làm tôi mất nhiều thời gian hơn, lần này thì. Michel không còn dám động đậy nữa.


« …Marie lo lắng, con bé không muốn Chien chết, con bé biết rằng anh yêu Pauline. Điều đó có đủ cho chúng tôi không, Michel Collet ? »


Michel Collet run rẩy nhẹ, chịu sự xâm chiếm bởi một làn sóng cảm xúc vô cùng mỏng manh, có nguy cơ dâng trào như một cơn thuỷ triều. Phải tiếp tục lắng nghe tiếng nói đến từ nơi nào đó ư ? Không, đó không phải là một giọng nói.


Anh ta muốn thét lên những lời chấm dứt việc tiếp nhận vào trong người anh ta, nhưng cảm thấy trong cách nói của tôi có phần khẩn thiết nhiều hơn so với thường ngày.


-          Ông không phải là bố của Marie, ông đang kết hợp lại những gì ông đã nhìn thấy !


Anh ta cũng hối tiếc những gì vừa nói ra, gặm nhắm căng thẳng móng ngón cái. Tôi lao vào một nhịp điệu để tạo ra những từ. Collet còn phải chịu đựng một chút nữa.


« Để tôi nói, tôi nói, để tôi nói, lúc thuận lợi, tôi giải thích với anh sau. Tôi nhờ anh chăm sóc giùm con gái tôi, tìm ra cách để nói với nó rằng tôi vẫn còn tồn tại theo một cách nào đó. Tôi đã chết, không còn tìm thấy. Tôi không biết gọi cái việc mình vẫn còn sống là gì, nếu người ta cũng có thể nói, không nghi ngờ gì về tình yêu tôi dành cho con bé. Nói với nó rằng tôi vẫn còn đang tìm mẹ nó qua khắp các đại dương. Nói với nó rằng Chien sẽ sống, tôi biết điều đó. Anh biết làm thế nào, anh cũng là đứa bé mồ côi như con bé. Cũng nói với nó rằng… »


-          Nói với con bé gì cơ ? Michel la lên. Tôi không còn nghe gì nữa ! Đừng đi chứ…


Michel khép đôi mắt để tập trung vào giọng nói này đang xâm nhập vào anh ta từ không khí mà người ta thở. Muộn hơn, anh ta muốn biết nếu linh hồn của anh ta làm cho xúc động, sau đó anh ta có đủ thời gian để tự hỏi là mình đã bị khùng.


Trong sự lặng câm của nỗi đau bị tô bởi tiếng động của những con sóng, trong khung cảnh mờ ảo của ngôi nhà với những cánh cửa đóng kín, tôi bắt vài điều, con sóng ma thuật chảy chậm trong trái tim của Michel Collet. Đầu tiên là ở đầu, sau đến là con tim, anh ta không thể hiểu nổi.


Michel ngừng thở, tập trung sau đó. Tất cả những từ không trôi qua cùng một cách thức, tôi mất đi thói quen, tôi không biết làm sao nói từ linh hồn. Nhiều từ bị mất, trắng, trong suốt.


« …những quyển sổ màu xanh của con bé. Con bé không còn muốn. Thỉnh thoảng lúc tối trên vai con bé… »


-          Nói với con bé, với con bé, Michel Collet càng lúc càng run. Không phải tôi. Tại sao phải là tôi chứ, thưa ông ?


« …không giống với con người. Tôi anh…. »


-          Tôi càng lúc càng không nghe thấy rõ lời ông nữa. Thưa ông…


Bị rút cạn, tôi trượt, tôi bỏ trốn, tôi không còn sức, tôi vây quanh cậu ta, tôi vẫn còn đó trong khi mà hơi ẩm trong không khí cho phép tôi làm thế. Từ những bước rất chậm, Michel Collet bước cho đến chiếc ghế nhung xanh, anh ta cảm thấy như tinh thần mình bị đánh gục như thể anh ta đã thức dậy quá nhanh. Bị va chạm hết những cái này đến cái khác không để cho trống một khoảng không, những ý nghĩ của anh ta đang đảo lộn với một tốc độ kinh khủng, vẫn còn ở đây, bỏ trốn quá nhanh, chưa bao giờ nhìn lại Pauline lẫn Marie, trở lại nhà, giải thích mọi thứ với Pauline. Michel Collet muốn thấy mình bị di chuyển đến chỗ khác, di chuyển, di chuyển tức thời, bị chuyển đi, bất kỳ nơi đâu ở đầu bên kia thế giới. Anh ta chẳng hứa với tôi điều gì.


-          Ông ta đã chết, ông ta không còn tồn tại, ông ta không nói gì với mình cả.


Với tất cả sức lực của mình, Michel áp bàn tay trên lỗ tai, đặt đầu thô bạo trên hai đầu gối, thuyết phục vừa rồi chỉ là sự điên khùng, không chỉ rình mà còn thâm nhập vào anh ta theo kiểu lừa lọc, từ từ, như nước trong một miếng bọt biển. Anh ta lắc lư trước và sau nhiều phút liền, tự đung đưa vừa rên rỉ như nghẹt lại, và sau đó tự đứng lên, vươn tay lên đầu và rống lên cho tới khi tiếng nói của mình vỡ tan ra.


Tôi đã muốn nói thêm với cậu ta, giải thích cho cậu ta một chút để làm rõ thêm những gì xảy ra giữa cuộc sống và tôi. Michel Collet phải làm những gì tôi đã yêu cầu chăng ? Anh ta sẽ tin rằng anh ta đang mơ hoặc đang nghe những tiếng nói, tôi không biết, tôi không biết gì cả và tôi không có cách để biết những điều đó. Tôi không muốn rằng anh ta hốt hoảng và anh ta bỏ trốn khỏi ngôi nhà bằng việc la lên vào trong không khí mà anh ta đang lắng nghe những con ma. Tôi tự giằn vặt mình.


Tôi cảm thấy bị hút đến tận bên ngoài, lôi đến tận những đồi cát, bị mang đi bởi một dòng không khí, không khô cằn, tôi van cầu mọi vị thần, Neptune đầu tiên. Những người làm cho phải suy nghĩ nhất về tình trạng kì lạ lần này của chính bản thân tôi, không biết gì về điều đó nếu có một ngày mặt trời chói sáng, tôi có thể bị khô cháy nơi đó, tất cả mọi niềm hạnh phúc như một con sứa trên cát, và biến mất mãi mãi.


Trong căn nhà ở biển, Michel Collet vỡ oà trong tiếng nức nở.


Chưa bao giờ Marie tiến chậm như thế đến ngôi nhà ở đó trên những bộ cọc sàn ấn chặt vào trong cát. Băng qua những đụn cát lớn, con bé bước đi không vội vàng và cảm thấy dâng trào trong cô bé một cảm giác mới lạ, như thế tất cả toàn bộ cơ thể đều vui mừng. Điều mà cô bé sắp nói với Michel Collet, con bé chưa bao giờ biết điều đó. Một điều hiển nhiên, con bé sắp nói với Pauline. Trong khi con bé tiến đến chỗ Michel Collet đang lẩn trốn trong nhà, vì Marie không còn nghi ngờ gì về một giây phút rằng còn có người khác ở đó, Marie nghĩ đến Pauline và cố nhớ lại những giây phút cô ấy có vẻ như đang yêu Michel Collet. Nếu con bé nhận ra điều đó lúc trước mười tuổi, con bé kết luận rằng nó quá ít và sẽ quên đi câu chuyện tình, Michel Collet phải chữa nỗi đau và sẽ sống ở chỗ khác. Nếu con bé được nhận lú hơn mười tuổi, khi đó Pauline xuất hiện, điều đó chẳng còn một chút, tình yêu của Michel Collet, toàn bộ sẽ bị chiếm, điều đó để con bé làm những việc tiến lên từ cái này đến cái khác, những điều không thể vẫn cứ lừa đảo mãi mãi.


Tôi bay trên những đụn cát.

0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 12"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres