[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 11

, 0 phản hồi

Labels: ,




Christiane DUCHESNE

NGƯỜI THẦM LẶNG 



Nhóm dịch : Couleuria

PHẦN 11







Khi Marie thức dậy vào sáng ngày hôm sau, Pauline đã chuẩn bị sẵn bữa trưa rất thịnh soạn cho những sáng thứ bảy, chúng tôi cảm nhận cơn mưa rào đang đến, điều đó làm cho ngày thứ bảy đều xám xịt. Chien hắt hơi không ngừng. Lần này, đó không phải là những sợi máu hồng, mà là những cục máu to chảy từ lỗ mũi bên trái nó. Pauline đã làm những gì nên làm, giữ cho đầu của Chien nghiêng về bên thấp, đặc một túi ở trên cổ nó cho tới khi ngừng chảy. Vào lúc Marie đi xuống, Pauline đã chùi xong máu trên nền nhà màu trắng của nhà bếp.



-          Nó sẽ chết, Marie chỉ đơn giản nhận thấy thế.


Với một tiếng thở dài mệt mỏi, Chien đi chậm ra vườn, duỗi dài ra dưới bóng mát của những bông hoa hồng.


-          Chẳng thể nói rằng nó sẽ chết, Marie. Antoine sẽ đến trưa nay. Chính anh ta sẽ cho biết những gì chúng ta phải làm.


Không ngon miệng, Marie nhìn bát sữa nóng, mân mê một quả cam và ngước nhìn Pauline.


-          Pauline, Marie bắt đầu nhẹ nhàng, có phải dĩ đã nghĩ đến mọi thứ ?


Pauline lưỡng lự, không biết rằng Marie muốn nói về tình trạng sức khoẻ của Chien hay là việc Michel biến mất.


-          Dì có nghĩ rằng, Antoine Blanc sẽ nói với chúng ta rằng chẳng còn gì có thể làm, chúng ta phải quyết định ngày và giờ để tiêm cho Chien một mũi thuốc ? Pauline, dì có từng nghĩ đến, rằng, khi người ta đã có ngày giờ cụ thể, phải sống với Chien không nước mắt, không nói gì với nó, không để nó xuất hiện nữa, chúng ta phải sống bình thường với nó trong khi biết mọi thứ rất rõ, rằng nó sẽ chết và nhất là vào lúc nào sao ? Buộc ai đó phải chết, chính xác là cùng một việc…


Giọng của Marie lên cao từng chút một, giọng của con bé căng thẳng, dữ dội.


-          Dì có từng nghĩ đến không, Pauline, về cuộc sống khi không còn Chien ?


Ồ có chứ ! Pauline đã nghĩ đến điều đó quá nhiều lần, tự hỏi thường xuyên rằng có tốt hơn nếu nhận nuôi một con chó khác, bây giờ hay là sau này, hoặc là không nên làm thế nữa, cô ấy đã hỏi đi hỏi lại nhiều người nhưng vẫn không tìm ra lời đáp, trong khi tự nhủ rằng cô ấy sẽ nói điều đó vào một đêm thật tỉ mỉ với Marie. Nhưng có những điều cần thiết hơn và Marie đã lồng lên.


-          Pauline, dì có từng nghĩ, rằng con chó đó có cùng tuổi với cháu, rằng cháu đã luôn ở bên cạnh nó và rằng nó sẽ không còn nữa ?


Đôi mắt của Marie ướt đẫm, giọng thắt lại.


-          Cháu không muốn mất Chien, Pauline ! Cháu đã mất bố, cháu đã mất mẹ, chúng ta đã mất Michel. Cháu muốn cứu Chien, và Antoine Blanc dĩ nhiên sẽ phải chữa khỏi cho nó. Dì có nghe cháu nói không, Pauline ? Marie hét lên. Nếu phải trả cả hàng gia tài để cứu lấy nó, cháu có tài sản của cha mẹ, dì có nghe không ? Phải chữa khỏi cho nó!


Marie đứng bật dậy, giọng con bé vỡ oà trong một tiếng nức nở, Pauline không giữ con bé lại, nhìn con bé chạy về phía hồ. Cô không thể thấy Marie đi xuống dọc theo con suối và đi về hướng biển.


Marie chạy không nhìn dưới chân, cũng không nhìn những gốc cây, nhẹ nhàng như một thiên thần, băng qua khu rừng để đến với màu xanh, muối, cát và những cây sắc nhọn. Trong đầu con bé, những chữ được viết chính xác như những gì con bé đã có trước quyển sổ màu xanh của con bé. « Mình không còn có thể chịu nổi tất cả nữa. » Và tất cả điều đó phải được sửa lại, như một chuỗi lải nhải : « Mình không còn có thể chịu nổi tất cả nữa. Mình muốn thấy Chien được khỏi bệnh. Mình muốn thấy Michel quay về… »


Chưa bao giờ con bé dùng chút thời gian để đi xuống con đường ven suối. Con bé đang chạy như bay, tôi theo con bé, tôi lướt trên đầu con bé. Ở rìa của những cây thông lớn, con bé dừng lại để thở, những giọt nước mắt khô trên đôi má rám nắng. Những mùi hương từ hương nhựa mờ nhạt phía sau con bé, trước đó, những cây cỏ bắt đầu dẫn đến những vệt ở đụn cát, Marie ngồi trên đất. Với một chất giọng cao, con bé cố tóm tắt lại tất cả những gì lộn xộn trong đầu mình để sắp xếp giữa những gì liên quan đến Chien, Michel Collet và Pauline. « … đã chạy như bay ra khỏi vương quốc của mình và người ta không còn đuổi bắt ông ta nữa. Sau nhiều ngày, nhiều tuần lễ và nhiều tháng, người đàn ông cũng trở về trong một thế giới mà ông ta không biết gì, ở với những người chỉ nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ khác, ngôn ngữ của chính họ. Chưa bao giờ ông ta nói chuyện về cuộc sống trước đây của mình, chưa bao giờ ông ta nói mình thật sự đến từ đâu, chưa bao giờ ông ta dám nói rằng mình ở đâu. Ông ta không nói gì, người ta gọi ông ấy là người đàn ông thầm lặng… » Marie kể một câu chuyện, như con bé thường làm với Chien, với Jacob và Jacobie, Marie nói với  biển vẫn còn xa phía trước, Marie kể một câu chuyện cho mình và cho chân trời, ngồi trên đất, run rẩy. Nếu có ai đó đang ngủ trong những đụn cát, có thể sẽ nghe thấy, sau sự chạy trốn của người đàn ông câm lặng xuyên qua những cánh rừng và đi theo con đường đất phía dưới cho tới bãi biển mênh mông.


Marie chưa bao giờ hỏi từ nơi đâu có những câu chuyện này để mà con bé lúc nào cũng nghĩ ra, chưa bao giờ con bé tìm hiểu làm sao những ý nghĩ và những câu chữ cứ liên kết với chính con bé hết cái này đến cái khác. Từ khi Jacob và Jacobie hỏi con bé, những đôi mắt nâu long lanh, làm sao con bé có thể nghĩ ra mỗi ngày một câu chuyện và thỉnh thoảng là hai rồi ba, Marie đã trả lời đơn giản là con bé không biết. Con bé biết rõ rằng rất xa ở trong sâu thẳm chính mình ẩn núp thường xuyên một bức màng đổ đầy những câu chuyện không thể này, con bé có đầy trong đầu, những câu chuyện, như thể có ai đó đã mang đến cho con bé mỗi ngày.


Tôi biết rằng con bé nghĩ đến Michel Collet.


-          Phải đi bộ đến biển để tìm lại mảnh hạnh phúc từ cuộc đời của anh ta, con bé thầm thì vừa vò nát cọng cỏ trong tay mình.


« Nếu người đàn ông hoàn toàn câm lặng không còn có thể sống trước sự vô tận thì sao ? » Những lời nói cứ đảo đi đảo lại phía sau đôi mắt khép kín. 


Marie nhảy bằng chân, con bé đi đến tận biển. Trước mặt, những đụn cát con bé đi bộ băng qua từng bước một chậm chạp vô cùng, dứt khoát. Nhiều câu hỏi cứ chạy một cách tuyệt vọng đến căn nhà bên bờ biển để gào thét nỗi đau và những nỗi buồn của con bé nơi đây, con bé đi thật chậm, nghĩ chính xác về những gì con bé sắp nói với Michel Collet khi con bé đến đó, con bé biết điều đó. Anh ta đang đợi con bé, anh ta đang đợi Pauline, có vẻ như biến mất, nhưng anh ta đang đợi, anh ta phải đợi, chưa bao giờ Michel Collet có thể quyết định đi nơi đó bằng việc kết thúc trong sự câm lặng của mình.


Thình lình, đối diện là điều phải xảy ra và nếu anh ta quyết định là thế, sự câm lặng được xem như là ở đó, trước chân trời ư ? Khoảng không trong một giây phút, một cơn gió trước mặt anh ta. Không, Michel Collet vẫn còn đang đợi, nếu không anh ta sẽ đi chết giữa rừng, xa tất cả, như những con thú đang kéo lê phía sau chúng chiếc bẫy mà nó đã bị vướng chân vào.


Làm sao con bé tìm ra được từ, nhất là, làm sao con bé không nói ra những gì anh ta không phải nói đây ? Mặt trời lại xuất hiện thình lình khi con bé tiến đến vùng đất trần, đi ra khỏi bóng của những cái cây lớn và những đám mây đen đang lướt đến vùng núi. Gió thổi từ biển, mùi tảo và sò dịu bớt đi. Nơi đó, từ biển, thổi một đám sương màu trắng che phủ cả chân trời.


Michel Collet bật dậy. Chẳng có ai trong ngôi nhà, điều đó, anh ta hoàn toàn chắc chắn. Tuy nhiên, anh ta có cảm giác rõ ràng từ khi anh ta thức dậy là có ai đó vừa nói chuyện với mình, không một tiếng động, không, đó là một thứ khác, một sự run rẩy từ không khí, một sự dao động ư ? Michel Collet không sợ, ít ra, điều đó không chính xác những gì người ta gọi là sợ, chính xác hơn là cảm giác lúc ở trong một thời điểm ở một nơi tồi tệ, như thể có ai đó đang theo dõi anh ta từ trong khoé mắt.


Michel Collet đã đi khắp ngôi nhà ba lần, kiểm tra cửa sổ, cả cửa chính : tất cả đều đóng lại, chẳng có ai trong nhà. Tuy nhiên, hiện giờ vẫn còn, một sự hiện diện không tiếng động.


-          Nếu có ai đó, anh ta nói lớn lên, xuất hiện đi ! Tôi biết mình đây không phải nhà mình, nhưng tôi là bạn của chủ nhà !


Michel phân biệt những từ. Đó không phải là tiếng của tôi nói ra, người ta nói chính xác hơn đó là một sự chuyển động của không khí đập vào màng nhĩ của cậu ta, chính xác một giây phút ngắn ngủi và biến mất trong một loại sương mù điếc đặc. Chưa bao giờ tôi dám dùng cách này trực tiếp. Hoàn toàn bất động, tai căng ra, nghe ngóng, tò mò hơn là sợ hãi, Michel Collet lắng nghe. Anh ta không nghe thấy gì từ tôi, anh ta nhận ra từ bên trong những gì tôi đang nói, « … nhất là không có sợ. Tôi là bố của Marie… »


-          Bố của Marie đã mất từ lâu rồi, Michel nói một cách bình tĩnh. Tôi không biết là ai đang nói chuyện với mình, tôi không biết những gì ông muốn, nhưng tôi nói rằng bố của Marie đã mất từ mấy năm nay.


Tôi lướt những lời nói trong đầu của Collet như tôi đang thầm thì những câu chuyện của mình cho Marie lúc con bé đang ngủ.


0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 11"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres