[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 10
Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013 13:02 , 0 phản hồi
Labels: Book , NTL-CD
Michel
Collet bước vào cuộc bỏ trốn bởi sự xâm nhập chủ yếu. Hoặc là Marie đã đưa cho
anh ta chìa khoá, hoặc là anh ta đã có thời gian ấp ủ điều đó, hoặc dĩ nhiên là
anh ta đã tìm ra nó đơn giản thế thôi, dưới hòn đá ở chân những cây hồng chết.
Marie và Pauline có thể chỉ ra nơi đó cho anh ta. Anh ta đã đến, anh ta biết
ngôi nhà. Anh ta phải ở đó ít nhất ba tháng. Tôi muốn thấy anh ta bước vào đó.
Dĩ nhiên tôi có cảm giác quanh quẩn quanh ngôi nhà, nhưng gió có thể đẩy tất cả
trước khi nó đến biển. Tôi không thành công để vượt qua cơn bão. Một trạng thái
hơi ẩm cuối cùng, hôm qua, đủ để tôi theo một chút cùng Marie.
Tôi
quay lại bên trong căn nhà bên bờ biển, với gió nhẹ như chỉ sự chuyển động thầm
lặng.
Michel
Collet thả mình trên chiếc ghế nhung màu xanh biển. Không một cử chỉ, trong sự
bất động hoàn toàn, anh ta đang khóc. Thậm chí tôi là một con người sống, một
cơ thể có xương thịt, Michel Collet cũng không thấy được tôi, anh ta không thể
thấy gì khác ngoài nỗi đau của mình. Còn tôi, tôi đang đợi Marie. Tôi không biết
nói gì với các bạn chính xác làm sao tôi có thể cảm nhận được vài điều, cách
đây mấy ngày khi tôi cảm nhận con bé sẽ đến, hoặc là con bé muốn đến.
Michel
Collet lau những giọt nước mắt, nhìn tấm hình trước mặt anh ta, được đặt như một
biểu tượng ở góc giữa hai viên đá màu trắng trên bàn dưới chiếc ghế to. Đó
chính là hai người bọn họ, Pauline và Marie, Pauline cũng có mụ cười hiền dịu
như Babi, Marie cũng cười phía sau Chien, tấm hình chụp ở góc nhìn rất gần,
theo một ý nghĩ hơi nghiêm chỉnh. Tấm hình gia đình.
Michel
Collet cần có người bên cạnh anh ta, nhưng vì thế cần phải cố làm vài thứ khi
các bạn đang trong tình trạng của một con ma từ quá lâu ! Michel Collet
không cần cảm xúc mạnh, tôi không dám tưởng tượng việc xuất hiện trước mặt anh
ta một con ma từ biển, được xem là bố của Marie.
Marie
có lý. Michel Collet này đang ở nhà, ngôi nhà của tôi, ngôi nhà của Marie. Anh
ta không biến mất, không đi xa quá, và hiển nhiên, anh ta chạy trốn. Michel
Collet không mang tính cách của một người thanh niên ưa thích xa nhà.
Chìm trong chiếc ghế màu xanh. Tôi phải làm gì cho anh
ta đây, tôi phải làm gì cho anh ta đây ? Nếu vì vài lý do, Pauline và Marie
không còn đến đây nữa, làm sao tôi cản lại được ?
Để
làm tốt mọi việc, phải để tôi gặp Marie càng sớm càng tốt, thời gian cho phép
tôi không còn nhiều, không có sương mù, gió đã đi.
Tôi
mặc thời gian, tôi mặc hàng giờ lướt đi, Michel Collet đã ngủ sâu, quấn trong một
chiếc chăn. Ít ra, tôi biết rằng anh ta đã có ăn, tình trạng nhà bếp đã cho tôi
biết điều đó, những phần ăn cho những chuyến đi xa của Pauline và Marie đã bị
phạm vào nhiều.
Bây
giờ buổi tối, tất cả đều chìm trong bóng đêm đen, tôi có thể thấy từ bên trong
sương mù của biển đang dày lên, lộng lẫy, làm sao miêu tả sự phong phú của sự mờ
mịt sai lệch này đây : người ta nghĩ rằng mỗi cây đèn nghiêng theo hình
nón của bụi ánh sáng, một thứ ánh sáng bí hiểm và màu hồng. Đã muộn, nhưng đã đến
lúc có lợi cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng đến bên con gái mình, tôi có thể giữ lại
tất cả, cố gắng để con bé hiểu rằng Michel Collet đã đến căn nhà ở biển. Tôi có
thể để anh ta ở đây suốt đêm không có nguy hiểm gì. Người đàn ông này có thể
làm tôi sợ, sợ vì anh ta, không phải cho tôi, nhưng anh ta có vẻ làm tôi bình
tĩnh và, nhìn vào sự mỏi mệt in trên những cách xử sự của anh ta, tôi biết rằng
anh ta sẽ ngủ rất lâu.
Sương
mù, dĩ nhiên dày đặt, dẫn tôi nhanh đến đất liền, nâng tôi lên con suối, tôi đã
đến cửa sổ của Marie đang ngủ, chiếc drap giường bị kéo xuống dưới cầm. Bao
nhiêu lần tôi kể cho con bé nghe những câu chuyện lúc con bé đang ngủ nhỉ ?
Những từ của tôi được truyền cho con bé, len lỏi vào trong giấc ngủ của con bé
và xuyên qua ý nghĩ của con bé lúc còn ngủ, sau đó tất cả những câu chuyện đã
được con bé kể cho Chien nghe, cho cặp sinh đôi, những điều con bé viết trong
quyển sổ xanh là những gì tôi đã tìm ra, tôi, ở dưới đáy đại dương.
Tôi
chưa bao giờ dám thầm thì những thứ quá chính xác bên tai con bé, giải thích
cho con bé, chẳng hạn như tôi vẫn luôn còn sống, theo một cách nào đó, vẫn còn
đang tìm kiếm mẹ con bé, rằng tôi đang trôi giạt trong vài cảm xúc qua tất cả
các đại dương trên thế giới. Tôi chưa bao giờ muốn con bé nghe thấy những lời
này.
Cách
tốt nhất sẽ là đơn giản nhất, tôi biết điều tốt nhất : từ thực tế, tôi kể
một câu chuyện. Con bé nhẹ nhàng xoay quanh tôi, tôi lợi dụng điều đó để tiến gần
đến tai trái con bé, những sương mù từ biển để tôi làm thế mọi lúc, bầu trời
che dấu điều đó.
Tôi
nói với con bé : « Marie, Marie, một câu chuyện về một bé gái nhỏ lúc
nào cũng đoán ra được sự thật. Ngày xửa ngày xưa có một người đàn ông lúc nào
cũng im lặng. Người ta đã lấy đi của anh ta tất cả mọi thứ, moi cả linh hồn lẫn
con tim và rồi, chỉ còn lại quá nhiều nỗi đau, anh ta đã chọn lựa câm nín. Có
phải đó là lựa chọn duy nhất, không biết nói gì. Từ khi anh ta không còn nói nữa,
người ta đã quên lãng anh ấy, người ta đã đi qua anh ta như một chiếc bóng. Vì
thế, anh ta đã bỏ đi đến nơi vô định. Anh ta đi suốt ngày, anh ta đi trong đêm,
sự im lặng của chính bản thân anh ta đã bóp nghẹt anh ta và anh ta chỉ còn tự
thầm thì với bản thân mình : « Chỉ có khoảng không mênh mông có thể
làm nguôi ngoai màu đen của sự im lặng, chỉ có anh sáng vô tận mới có thể rửa sạch
bóng tối. » Anh ta phải tự đánh thức mặt trời trên đại dương. Sau những
ngày, những tuần và những tháng người đàn ông hoàn toàn trong thầm lặng đã lại
trở về trong một thế giới anh ta không biết gì, ở với những người chỉ nói chuyện
bằng một thứ ngôn ngữ của riêng họ. Anh ta tiếp tục câm lặng, cố gắng hiểu những
gì người ta đang nói xung quanh mình… »
Marie
thở chậm một hơi nhẹ nhàng và đều đặn. Câu chuyện giãn ra, tôi kể về nỗi vô vọng
của người đàn ông thầm lặng, sự trốn tránh, sự tìm kiếm trong mênh mông và vô tận.
Và có phải nó quá sốc, Marie ? Nếu người đàn ông luôn luôn im lặng không
còn có thể sống trước sự bất tận nữa thì sao ?
Đó
chỉ là một cách nhắn nhủ cho con gái tôi và truyền đạt cho con bé vài dấu hiệu
để con bé tìm được Michel Collet. Tôi đã nói với các bạn điều đó, tôi không muốn
nói trực tiếp mọi điều với con bé, tôi chưa bao giờ muốn con bé nhớ lại một
ngày đã nghe trong giấc ngủ của mình một tiếng nói, nói với con bé :
« Anh ta ở đó, trong căn nhà bên bờ biển. » Sức khoẻ của những linh hồn
quá mỏng manh, và sau đó, tôi không còn tìm ra gì, tôi đã bị mắc vào một câu
chuyện tương tự ở dưới nước ngày hôm qua. Khi tôi trôi giạt dọc theo nhiều bờ
biển, tôi nghe chuyển động trong nước những truyền thuyết lạ lùng. Tôi đã lắng
nghe chúng, tôi thường kể vài điều trong đó cho Marie nghe. Tôi hiểu nhiều chuyện
trên thế gian này từ khi những truyền thuyết nói suốt ở đáy của mọi vật. Vào
lúc tôi vẫn còn sống, tôi chưa bao giờ nghĩ đến những truyền thuyết có thể hoà
tan trong nước và rằng chúng xuyên khắp đại dương trên thế giới trước khi thu hồi
lại. Bởi những kẻ như tôi, bởi những người đánh cá có lẽ là thế chăng ?
0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 10"
Đăng nhận xét