[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 16 (CUỐI)

, 0 phản hồi

Labels: ,




Christiane DUCHESNE

NGƯỜI THẦM LẶNG 



Nhóm dịch : Couleuria

PHẦN 16 (CUỐI)






Thái độ của Michel chẳng có thay đổi, trừ việc người ta nghĩ anh ta cao hơn vài tấc.

-  Dù sao thì chúng ta có thể mở một chai vang trắng. Nó dành cho con, Marie, không bọt chứ ?

Marie cười, dù con bé chỉ uống nước, với điều kiện mọi người mang nỗi buồn đi khi nâng cốc chúc mừng sự trở lại của Michel. Con bé cười vừa nghĩ về những nỗ lực phô trương của Jérôme Blanc trong khi Michel vẫn còn ở đó, rất gần.

« Chính Michel Collet đã chiến thắng cuộc tranh tài này », Marie tự nhủ vừa nhìn Michel đang thưởng thức đôi mắt đang cười của Pauline.

Hiển nhiên là con gái tôi đã biết vì, khi không khí ẩm ướt pha mùi muối đã làm tất cả rùng mình, Marie đã liếc mắt đến chỗ Michel, anh ta cũng dùng cách đó đáp lại con bé. Họ không ngừng ra dấu lúc thời tiết ẩm ướt, tôi cảm thấy điều đó. Dĩ nhiên tôi đã uống vang trắng cùng họ.

Pauline đã nói rằng trời sắp mưa. Vì thế mà Michel và Marie cứ năn nỉ, hầu như quá mức có thể, để không vào nhà. Dù sao họ đều ở lại, cả năm người dưới giàn cây, cây nho đã đủ dày để bảo vệ họ và, thậm chí cho dù thời tiết có mát hơn chút, cũng có đủ áo ấm cho tất cả mọi người.

-   Đây không phải lần đầu chúng ta ăn dưới cơn mưa, Marie nhận thấy.

-   Lúc nào cũng tuyệt vời, Michel Collet thầm thì.

Họ không cần nói lời nào, điều đó đến với chính họ từ khi họ cảm nhận sương mù đang tiến đến gần, họ dành cho tôi mọi cơ hội để tham gia vào cuộc sống.

Có lẽ mọi người tự hỏi phải chăng tôi cũng đang đi, trên lớp sương mù mặn chát của mình, theo dõi bất kỳ ai, lắng nghe những gì người ta kể với nhau, trong đêm, trên giường của họ, xác minh những bài hát ru khi bọn trẻ đã ngủ không cần phải vỗ về, ghi nhận hiện trạng văn hoá từ những người hàng xóm xa xưa của mình. Tôi không dối lừa và nói thẳng với mọi người là đúng thế. Tôi đã nghiệm thấy, ngay từ đầu, một sự hài lòng một cách tôn trọng tôi đã có từ những điều tồi tệ, tôi đi khắp nơi, ý thức về việc tìm kiếm một mối liên hệ từ một vài thế giới, tìm kiếm khắp nơi dấu vết con gái mình. Ngày nay, tôi không còn cảm thấy cần thiết nữa, Marie của tôi đã làm tôi cảm thấy yên tâm và, dù sao đi nữa, cuộc sống ở nhà Pauline đủ thú vị để tôi không cần chạy đông chạy tây nữa. Tôi càng thích sự tĩnh lặng của nước, người không sống suốt mười hai năm dưới đáy đại dương không thể có được vài thói quen này đâu. Từ khi tôi ra đi, bây giờ, việc đến nhà Marie đó chính là điều duy nhất, và để biết rằng Michel Collet chia sẻ với con bé bí mật về sự tồn tại của tôi, đã cho phép tôi có thể ít rời khỏi biển của mình. Chuyến hành trình bằng con đường của sương mù, tôi chưa bao giờ nói với mọi người điều đó, một sự nỗ lực to lớn. Không cần phải nói đến việc bị mang đi mà không bận tâm đến điểm đến, trái lại, phải định hướng, và tôi thật sự không biết phải nói với các bạn làm sao về điều đó, tôi nghĩ rằng có một phần, thậm chí là ấn tượng mạnh mẽ về việc đó để đi đúng hướng và đến được chính xác nơi muốn đến. Hiển nhiên, việc tôi làm để đi, hầu như mọi lúc cũng đến nhà của Pauline, đã làm  mọi chuyện dễ dàng hơn đối với tôi. Tôi biết ít đường đi, nhưng về con đường đó, tôi đã thuộc nằm lòng.

Tôi nhìn Pauline đang nhìn Michel, anh ta đang nhìn Marie, Marie của tôi, dưới con mắt của Michel, dưới đôi cánh của Pauline. Cho tới tuổi nào con bé còn cần tôi nữa ?

Có lẽ tôi không thể lợi dụng những đợt sương mù từ biển suốt đời mình. Trong một năm, trong hai năm, trong năm năm, khi đó tôi sẽ ở đâu đây ? Các bạn thấy đó, tôi dựa vào những đống từ chẳng có gì để nhìn với tình trạng hiện tại của mình. « Suốt đời mình » không còn dùng để làm gì. Tôi sửa lại bằng cách nói rằng có lẽ tôi không thể lợi dụng sương mù của biển lâu dài nữa, có lẽ là có, tôi không biết nữa, tình trạng tạm thời này chẳng nói cho tôi biết bất kỳ điều gì cả. Chỉ một điều quan trọng, đó là biết rằng một ít nhận thức vẫn còn hoạt động. Người ta không bao giờ biến mất hoàn toàn, đó là câu hỏi luôn đặt ra cho tôi mỗi ngày. Tôi gặp xúi quẩy từ dòng chảy của biển, làm tôi bất lực hoàn toàn như một con chuột già bị nhấn chìm trong một cái cống, chẳng còn gì thuộc về tôi, những cái xương nơi đây và nơi khác, không có gì nghi ngờ, những cái răng, nhưng từ lâu rồi, chắc chắn tất cả bọn chúng đã bị những con cá nuốt chửng vào nơi sâu thẳm.

Nghĩ về những người, cũng vô danh như tôi, chết trên mặt đất. Người ta tìm ra bộ hài cốt của bọn họ từ hàng ngàn năm sau khi họ chết đi, người ta ráp lại thành chi tiết từ ngày cuối đời của họ, người ta nghĩ về cuộc sống của họ một cách lô gic và có trật tự dựa theo những hiểu biết mà người ta có về thời điểm họ còn sống. Những người đó không biết mất thật sự. Luôn luôn có vài người tìm kiếm hoặc vài nhà thám hiểm để làm họ sống lại theo một cách nào đó trong ký ức của loài người. Người ta có thật sự biến mất không ?

Tôi đặt câu hỏi đó thường xuyên, thậm chí cùng một câu hỏi. Tôi đã xem xét rất lâu rằng tôi chẳng còn gì, cho tới khi những gì xảy đến với tôi, để mà tôi nghĩ lại, dĩ nhiên phải còn một chút ít chứ. Chính vào thời điểm khi tôi bám được vào sợi tơ dẫn lối giữa Marie và tôi. Chẳng ai có thể ngăn được điều đó cả, trái lại, nó có ích đó, sợi tơ này, theo những linh hồn dưới đáy nước biển mặn chát hoặc theo mong muốn của Marie từ tình yêu dành cho người bố của con bé. Từ điều đó, tôi không còn gì lo lắng nữa, đó là một câu chuyện cũng xưa như những huyền thoại xa xưa khác, dĩ nhiên trước CEdipe và gia đình họ.

Tôi chưa bao giờ đòi hỏi, tôi chẳng là ai và tôi không tồn tại. Có lẽ là một chút đối với mọi người, từ khi mọi người biết đến sự tồn tại của một kẻ bị chết chìm trong lòng biển cả. Tôi đã cho mọi người thấy điều đó khi các bạn đứng nơi đó, bên cạnh những nơi sương mù, đừng nói là không, tôi biết điều đó đấy, xác nhận một cách đơn giản mật độ ẩm trong không khí đang lướt quanh các bạn và các bạn thấy rằng tôi có thể len lỏi vào khá xa từ biển đấy, tìm thấy nhà các bạn và kể cho các bạn nghe những câu chuyện tôi nhắn nhủ bên tai con gái mình. Tôi không tồn tại vì ai cả, có lẽ ngoại trừ vì các bạn, vì Marie và vì Michel Collet. Vì Babi, có lẽ cũng thế, nhưng một ngày tôi sẽ tìm ra cô ấy, nếu cô ấy đã nghĩ rằng cái chết là một tình trạng của việc biến mất thường xuyên, cô ấy sẽ hiểu rằng điều đó hoàn toàn trái ngược. Cũng nói với các bạn rằng, nếu chưa bao giờ, một khi Babi của tôi được tìm ra, tôi sẽ chẳng còn di chuyển trên lớp sương mù mặn chát của mình nữa, tôi cùng cô ấy sẽ khép kín lại trong biển nước tối tăm nhất, thậm chí những hố biển sâu thẳm cũng không làm tôi sợ. Nhưng nếu tôi có thể tìm ra cô ấy và vẫn còn khả năng thức dậy bên cạnh Marie, nghĩ đến tầm quan trọng của niềm hạnh phúc. Cả hai chúng tôi đi lên trên sương mù của biển, và, hoàn toàn hiển nhiên về điều đó, chính là ngày tôi đến nhà Pauline cùng với Babi, cả hai đều ẩn mình trong lớp sương mù của chúng tôi, Marie và Michel Collet (nếu anh ta vẫn còn ở đó, tôi mong ước điều đó) đoán rằng tôi không còn chỉ một mình khi dâng lên trong không khí mặn chát đang gặm nhắm những rừng thông cho tới bờ hồ nhà Pauline nữa. Tôi nghĩ đến những nụ cười trong khoé mắt Babi của tôi, hạnh phúc khi nhìn qua vai của Marie những gì con bé viết trong quyển sổ màu xanh của con bé.

Như thế, đối với tôi, đó chính là kết cục. Có lẽ các bạn sẽ gặp gỡ Marie hoặc Pauline, hoặc dĩ nhiên là cả Michel Collet, và các bạn biết đấy. Các bạn biết đến một điều kì diệu. Một ít như thể nếu tôi đã làm cho các bạn một cái liếc mắt uy nghiêm ở tận đáy biển của mình. Các bạn có thể hỏi những tin tức về Chien.

Tôi dâng lên thực hiện một cuộc sống gần như thế, như tôi đã làm suốt mấy năm qua và, nếu tôi có thể làm được, tôi sẽ dẫn Babi đi cùng. Đó sẽ là tất cả. Bao nhiêu người chết có thể có được cơ hội như tôi đã có này chứ ?

Đêm hôm đó, Pierre không đến đọc qua vai của con gái ông những gì con bé viết trong quyển sổ xanh, điều đó không còn cần thiết nữa, ông ta đã thanh thản. Ông ấy thích biển và tìm kiếm Babi hơn. Người ta không thể ở khắp nơi cùng một lúc, thậm chí khi người ta chỉ còn là một loại linh hồn và khi người ta đã không còn cơ thể từ lâu lắm rồi.

Chien nằm ngủ, Marie đã viết hầu như suốt hai tiếng đồng hồ, trong thận trọng, chiếc bút chì ngừng lại một nửa thời gian, đôi mắt hướng đến cửa sổ đang mở, cười vô tình với những bức màn sương mù nhợt nhạt.

Tôi nghĩ rằng tôi đã luôn biết điều đó. Tôi tin rằng tôi đã luôn biết rằng cả hai người bố mẹ này đã không gặp gỡ những người khác. Tôi sẽ đợi tin tức về mẹ mình, nhưng bố tôi đã làm việc của ông theo một cách ra trò. Có phải điều đó đã diễn ra với Michel Collet một khi Pierre không có ở đây ?

Bố tôi là một chiếc cầu : ông đã nói thẳng với Michel Collet những gì mà tôi, tôi đã có để nói với anh ta, thêm vào đó ông đã nói với anh ta về Pauline, ông có vẻ như tôi, những điểm tốt. Ông ta đã truyền cho tôi tất cả những gì ông đã có từ việc nói với tôi, những gì tôi mong đợi từ ông ấy từ lâu lắm trong niềm vô vọng. Ông đã dõi theo tất cả chúng tôi mà không có khả năng, không dám, nhất là, việc nói chuyện với chúng tôi.

Tôi chưa biết giải thích với Pauline về những điều đó ra sao, tôi không nghĩ việc người chết nói chuyện, và dù sao thì Pierre không nói. Michel đã hiểu vì anh ta chỉ đơn giản là hiểu, anh ta không trải qua cuộc đời mình từ việc cắt đứt mọi thứ làm bốn, tôi cũng không, chúng tôi làm theo cùng một cách. Chúng tôi chưa bao giờ cần hỏi tại sao, làm sao và nhất là vì vài hiện tượng kỳ lạ chúng tôi đã lắng nghe bố tôi nói chuyện với chúng tôi. Đó là một thứ đã xảy ra, đó là một thứ tồn tại như thế, và tôi không muốn biết thêm nữa. Michel cũng không, anh ta đã nói với tôi điều đó.

Những gì Pierre đã làm trước đây, theo cách ông ta làm khi ông ta dâng lên đây kể cho tôi nghe trong đêm hàng câu chuyện mà kết thúc bằng việc dẫn tồi đi vài nơi vào ngày hôm sau, tôi muốn rằng điều đó tiếp diễn theo cùng một cách thức. Tôi không muốn rằng Pauline, nếu dì ấy chưa bao giờ hiểu, nếu chúng tôi nói với dì ấy về điều kỳ lạ này, tôi không muốn rằng Pauline nghĩ rằng chúng tôi đều là kẻ điên, cả hai chúng tôi.

Những gì tôi biết, chính là Michel và Pauline chưa bao giờ đánh mất cả hai người bọn họ, chúng ta sẽ thấy rõ cách họ tạo dựng lên cuộc đời của riêng họ. Những gì tôi cũng biết, chính là Antoine Blanc đã nói với tôi rằng Chien có thể sống cho đến mùa đông. Tôi đã đi bên lề cái chết của Chien.

Điều đáng buồn, chính là Jérôme Blanc sắp đến sống cùng, ông ta quá yêu Pauline. Ông ta không bao giờ chấp nhận việc chia sẻ cô ấy với một người đàn ông đến từ nơi nào đó mà có lẽ đã có thể sống suốt cả đời như thế ở nhà những kẻ điên nếu Pauline không xuất hiện nơi đó ngay từ ban đầu cùn với những vị bác sĩ siêu phàm và trái tim của Pauline quá vĩ đại đến mức cống hiến cả trái tim vì mọi người. Jérôme Blanc yêu Pauline từ khi ông ta mười lăm tuổi, ông ta không thích những điều ngạc nhiên và Michel Collet đã bắt đầu điều đó, căng buồm, tất cả mọi điều ngạc nhiên trên đời này.

Đêm nay tôi sẽ ngủ trên đất cùng Chien nếu nó không muốn ngủ trên giường của tôi. Tôi sẽ ôm hôn Pauline vừa nói rằng tôi yêu dì ấy hơn hẳn mọi ngày đầu, tôi cũng nói với dì ấy rằng những người mẹ thật sự không thể làm được những điều như dì ấy, tôi sẽ nói với dì ấy rằng, thình lình bất ngờ trở thành trẻ mồ côi, thật tốt khi có một Pauline bên cạnh săn sóc trong ngày cả bố mẹ đều qua đời.

Tôi sẽ ôm Michel Collet, tôi sẽ yêu cầu anh ta siết chặt tôi trong vòng tay như bố tôi có thể làm nếu như ông ta không bị nhấn chìm trong ngày đó. Tôi sẽ nói với anh ta là hãy yêu Pauline chính xác như một điều phải có và không thể nào khác hơn, và hãy tận dụng điều đó, vì tôi chưa bao giờ là đứa trẻ của riêng bọn họ cả. Khá hơn tôi chính là cô tiên của bọn họ, cùng với Chien sẽ là người đỡ đầu.

Tôi sẽ để cửa sổ mở tung.



0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 16 (CUỐI)"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres