[Couleuria] ENDER'S GAME - CHƯƠNG 3 - GRAFF

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 3 - GRAFF


— « Người chị là yếu điểm của chúng ta. Cậu ta thật sự yêu cô ấy. »
— « Tôi biết. Cô ấy có thể đánh bại tất cả, ngay từ lúc đầu. Cậu ta không muốn rời xa cô ấy. »
— « Vậy, chúng ta sẽ làm gì đây ? »— « Cho cậu ta thấy rằng chúng ta có nhiều mong muốn với cậu ta hơn là việc ở lại với cô ấy. »


---------------------------------||---------------------------------

— « Người chị là yếu điểm của chúng ta. Cậu ta thật sự yêu cô ấy. »

— « Tôi biết. Cô ấy có thể đánh bại tất cả, ngay từ lúc đầu. Cậu ta không muốn rời xa cô ấy. »

— « Vậy, chúng ta sẽ làm gì đây ? »

— « Cho cậu ta thấy rằng chúng ta có nhiều mong muốn với cậu ta hơn là việc ở lại với cô ấy. »

— « Làm sao ông có thể làm được ? »

— « Tôi sẽ nói dối cậu ta. »

— « Và nếu như điều đó không có tác dụng ? »

— « Như thế, tôi sẽ nói với cậu ta sự thật. Chúng ta có quyền làm thế, nếu tình thế cần thiết. Chúng ta không thể dự đoán tất cả, cô biết mà. »

Ender không đói lắm, trong bữa sáng. Cậu ta tự hỏi làm sao trải qua những ngày đi học. Đối mặt với Stilson sau cuộc ẩu đã hôm trước. Những gì làm với những đứa bạn của Stilson. Có lẽ là chẳng là gì, nhưng cậu ta không thể chắc được. Cậu ta không muốn đi đến đó.

— Con không ăn đi, Andrew,  mẹ của cậu nhắc.

Peter bước vào phòng.

— Chào buổi sáng, Ender. Cám ơn đã để găng tay nhà cầu kinh tởm của mày ở giữa vòi tắm.

— Em không cố ý, Ender lí nhí.

— Andrew, con phải ăn.

Ender chìa cổ tay, ra dấu : Vậy, làm cho con ăn với một cái kim.

— Rất khôi hài, người mẹ đứng lên. Mẹ ráng sức để chăm sóc một cách chính xác cho hai đứa, nhưng bọn trẻ thiên tài của tôi đều mặc kệ !

— Chính gen của mẹ đã làm tụi con thành thiên tài đó mẹ, Peter khoe. Chắc chắn không phải từ bố.

— Nghe thấy rồi, bố nói, mắt rời khỏi bàn ăn, trên đó đặt tờ báo đã bị vứt khi ông ăn.

— Trường hợp ngược lại, điều đó không dùng để làm gì.

Bàn ăn kêu lên. Có ai đó trước cửa.

— Ai đó ? người mẹ hỏi.

Người bố ấn nút và một người đàn ông xuất hiện trên màn hình. Ông ấy mặc đồng phục : đó là người của F.I., Hạm Đội Quốc Tế.

— Tôi đã nghĩ rằng đã xong rồi chứ, người bố nói.

Peter không nói gì, hài lòng việc đổ sữa vào ngũ cốc của mình.

Và Ender tự nhủ rằng, cuối cùng, cậu ta có thể là bị bắt buộc đi học vào ngày hôm này.

Người bố ấn mã mở cửa và đứng dậy.

— Bố sẽ lo, ông nói. Ăn đi.

Họ không động đậy, nhưng không còn ăn nữa. Vài giây sau, người bố quay lại phòng và ra dấu cho người mẹ.

— Mày đang trong đống phân, Peter nói. Họ đã thấy những gì mày làm với Stilson và, hiện tại, họ sẽ cấm mày làm việc trong Vòng đai.

— Em không chỉ sáu tuổi, ngốc nghếch. Em là một kẻ vị thành niên phạm tội.

— Mày là kẻ Thứ Ba, đống phân ! Mày không có quyền.

Valentine bước vào, tóc cô ấy tạo thành một quầng quanh khuôn mặt cô.

— Bố và mẹ đâu rồi ? Em bị bệnh. Em không muốn đi học.

— Vẫn còn một bài thi vấn đáp, hử ? Peter nói.

— Câm mồm, Peter ! Valentine đáp trả.

— Mày phải giải trí và tận dụng điều đó, Peter nhắc. Điều đó có thể tệ hơn.

— Em không thấy theo cách nào.

— Đó có thể là một bài kiểm tra hậu môn.

— Ha ha ! Valentine nói. Bố và mẹ đâu rồi ?

— Họ đang nói chuyện với một gã F.I.

Không cố ý, cô ấy quay về phía Ender. Dù sao, họ đợi từ hàng năm nay những gì họ đến để nói với họ rằng Ender đã thành công, rằng Ender là cần thiết.

— Đó là sự thật, nhìn nó, Peter chỉ. Nhưng đó có thể là tao, mày biết đấy. Họ có thể kết thúc bằng việc hiểu ra rằng tao mới là kẻ xuất sắc nhất nhóm.

Peter bị phật ý, làm sao cậu ta chỉ ra một cách mỉa mai, như thường. Cửa mở.

— Ender, bố nói với cậu ta, con phải đến đây.

— Rất tiếc, Peter, Valentine chế giễu.

Người bố tức giận :

— Chẳng có gì đáng cười cả, các con !

Ender theo sau bố đi vào phòng khách. Đặc phái viên của F.I. đứng dậy khi họ bước vào, nhưng ông không bắt tay với Ender.

Người mẹ xoay nhẫn cưới quanh ngón tay.

— Andrew, bà nói, mẹ không nghĩ là con là người đánh nhau.

— Stilson nhỏ đang ở bệnh viện, bố nói. Con thật sự đã không cho cậu ta cơ hội nào. Với dép của con, Ender, người ta không thể nói rằng đó là trung thực chút nào.

Ender lắc đầu. Cậu ta nghĩ rằng một người đại diện của trường đến, về vấn đề của Stilson, không phải một nhân viên của hạm đội. Điều đó nghiêm trọng hơn nhiều so với dự kiến. Tuy nhiên, cậu ta không thể tưởng tượng những gì cậu ta dĩ nhiên có thể làm khác.

— Cậu có thể giải thích cách cư xử của cậu không, cậu nhóc ? người sĩ quan yêu cầu.

Ender lắc đầu. Cậu không biết nói gì và sợ để lộ nhiều chứng cứ hơn về những hành động của cậu. Vài sự trừng phạt, tôi chấp nhận điều đó. Kết thúc chuyện này.

— Chúng tôi sẵn sàng tính đến những tình huống giảm bớt, sĩ quan nói. Nhưng tôi phải nói với cậu rằng những viễn cảnh không phải là điều tốt. Đạp cậu ta nhiều cú trên các bộ phận, đạp nhiều cú vào mặt và cơ thể trong khi cậu ta đang nằm trên đất – điều đó có vẻ để lộ việc làm cậu hả hê.

— Không, đó không phải thế, Ender giật lại

— Như vậy, tại sao cậu làm thế ?

— Cậu ta đi cùng với nhóm của mình, Ender nói.

— Vậy thì sao ? Điều đó biện giải cho tất cả sao ?

— Không.

— Như thế, tại sao cậu tiếp tục đạp cậu ta nhiều cú ? Cậu đã thắng rồi.

— Bằng việc đánh ngã cậu ta, tôi đã thắng trận đầu tiên. Tôi muốn thắng tất cả những trận chiến sau đó, cũng như thế, vào thời gian đó, để mà bọn họ để tôi yên.

Ender không thể ngăn, cậu đã quá sợ, quá xấu hổ về những hành động của mình : dẫu rằng ý muốn kháng cự, cậu lần nữa lại khóc. Ender không thích khóc, và điều đó xảy ra hiếm hoi ; hiện tại, trong một thời gian ngắn hai ngày nay, điều đó xảy ra ba lần. Và, mỗi lần, nó thật tệ. Khóc trước mẹ, bố và sĩ quan -, điều đó thật bực mình.

— Các ông đã gỡ bỏ thiết bị giám sát của tôi, Ender nói. Tôi phải bảo vệ một mình, đúng không ?

— Ender, con phải nhờ sự giúp đỡ từ người lớn… người bố bắt đầu.

Nhưng sĩ quan đứng dậy và đi ngang qua căn phòng, hướng đến Ender. Ông ấy chìa tay.

— Tôi tên là Graff, ông nói. Đại tá Hyrum Graff. Tôi là giám đốc của Trường Chiến Đấu ở Vành Đai. Tôi đến để mời cậu gia nhập trường này.

Cuối cùng !

— Nhưng thiết bị giám sát ?

— Giai đoạn cuối của thử thách là ở chỗ xem những gì diễn ra sau khi mất thiết bị giám sát. Chúng tôi luôn luôn không tiến hành như thế nhưng, trong trường hợp của cậu …

— Vậy tôi đã thành công ?

Người mẹ không tin.

— Gửi Stilson bé nhỏ đến bệnh viện sao? Các ông làm gì nếu Endrew đã giết cậu ta ? Các ông đưa cho nó một huy chương sao?

— Đó không phải những gì cậu ta đã làm, thưa bà Wiggin. Chính là lý do hành xử của cậu ta. (Đại tá Graff đưa cho bà một hồ sơ đầy những xấp giấy.) Đây là những tài liệu. Con trai bà đã được Hệ Thống Xét Duyệt của F.B. chấp nhận. Dĩ nhiên, chúng tôi đã có sự đồng ý của mọi người, ký chấp nhận vào thời điểm thụ thai, và quyền sinh sản. Cậu ta thuộc về chúng tôi từ thời điểm đó, nếu cậu ta đáp ứng những thử thách.

Giọng của người Bố run run khi ông nói.

— Các ông chả tử tế gì, để chúng tôi nghĩ rằng các ông không cần nó, sau đó để rồi mang nó đi sau tất cả.

— Vậy còn câu chuyện về vấn đề của Stilson, người Mẹ nói.

— Đó không phải là một câu chuyện, thưa bà Wiggin. Trong khi chúng tôi vẫn chưa biết động cơ của Ender, chúng tôi không thể chắc chắn rằng nó có thể là điều khác. Chúng tôi phải biết tất cả những ý nghĩ của hành động này. Hoặc là, nhưng ít ra, những ý nghĩ về quan điểm của Ender.

— Phải chăng các ông phải đặt cái tên ngốc nghếch này cho nó ?

Người mẹ khóc.

— Tôi rất tiếc, bà Wiggin, nhưng đó chính là tên cậu ta được gọi.

— Các ông sẽ làm gì, Đại tá Graff ? người Bố hỏi. Ra đi cùng với nó ngay lập tức ư ?

— Điều đó còn tuỳ thuộc, Graff trả lời.

— Vào cái gì chứ ?

— Vào câu hỏi để biết Ender có muốn đi hay không.

Người mẹ đang khóc chuyển sang cười chua chát.

— Như vậy, sau mọi điều, đó chính là tự nguyện; như thế thật tử tế!

— Về phía hai người, chồng và bà, sự lựa chọn đã được thực hiện khi thụ thai Ender. Nhưng Ender, về phía cậu ta, chẳng có lựa chọn nào khác. Những lời kêu gọi đúng để làm bia thịt nhưng, đối với những sĩ quan, chúng tôi cần những tình nguyện viên.

— Sĩ quan ư? Ender hỏi.

Khi cậu ta nói, tất cả đều nín lặng.

— Đúng vậy, Graff nói. Trường Tập Huấn phụ trách đào tạo những chỉ huy các con tàu trong tương lai, các thuyền trưởng hạm đội và đô đốc hạm đội.

— Rõ rồi ! người Bố nói trong cơn giận. Bao nhiêu học sinh của Trường Tập Huấn đã thật sự tốt nghiệp bằng việc chỉ huy một con tàu vũ trụ ?

— Không may, ông Wiggin, đây là thông tin mật. Nhưng tôi có thể nói với ông rằng tất cả những học viên đậu năm đầu đều phong hàm sĩ quan. Và tất cả đều ở cấp thấp nhất chịu trách nhiệm quản lý những con tàu liên hành tinh. Thậm chí trong những lực lượng phòng thủ bên trong Hệ Mặt Trời, đó không phải là một niềm vinh dự không đáng kể.

— Làm sao để vượt qua năm đầu tiên ? Ender hỏi.

— Tất cả những người muốn, Graff nói.

Ender phải nói : Tôi muốn. Nhưng cậu kiềm lại. Điều đó giúp cậu khỏi phải đến trường, nhưng điều đó ngốc nghếch, chỉ là vấn đề vài ngày. Điều đó tránh xa khỏi Peter – và không còn quan trọng nữa, có lẽ thậm chí đó chính là vấn đề về sống và chết. Nhưng rời xa Bố và Mẹ và, nhất là, rời xa Valentine ! Và trở thành chiến binh ! Ender không thích đánh nhau, cậu không thích những đứa trẻ như Peter, những kẻ mạnh chống những kẻ yếu, những kẻ thông minh chống những người ngốc nghếch.

— Tôi nghĩ, Graff nói, rằng chúng tôi nên có một cuộc trao đổi riêng, Ender và tôi.

— Không, người Bố can ngăn.

— Tôi không dẫn cậu ta đi mà không để cậu ta nói với các ông một lời nào, Graff nói. Và, quả thật, mọi người không thể ngăn tôi làm điều đó.

Người Bố trừng Graff, sau đó đứng dậy và rời khỏi phòng. Người Mẹ dừng lại trong chốc lát, nắm bàn tay Ender. Bà khép cửa và rời khỏi phòng.

— Ender, Graff nói, nếu cậu đi cùng tôi, cậu không quay lại đây rất lâu. Không có nghỉ hè ở Trường Tập Huấn. Hơn nữa, không có thăm hỏi. Tất cả các khoá học hoàn tất cho tới mười sáu năm sau – cậu được quyền rời đi lần đầu tiên, trong một số điều kiện, đó là khi cậu mười hai tuổi. Tin tôi đi, Ender, mọi người thay đổi trong sáu năm, trong mười năm. Chị cậu, Valentine, sẽ là một người phụ nữ, khi cậu gặp lại cô ấy, trong mười năm sau, nếu cậu đi cùng tôi. Cậu sẽ trở thành người xa lạ. Cậu luôn yêu quý cô ấy, Ender, nhưng cậu không nhận ra cô ấy. Cậu thấy đó, tôi không tìm cách để cậu tin rằng điều đó là dễ dàng.

— Thế còn mẹ và bố?

— Tôi biết cậu, Ender. Tôi nhìn những chiếc đĩa trong thiết bị giám sát nhiều lần. Mẹ và bố cậu không bỏ lỡ cậu nhiều, không nhiều, không trong thời gian dài. Và, cậu cũng thế, cậu không bỏ lỡ họ nhiều.

Đôi mắt của Ender thấm đầy nước mắt, dù chính bản thân cậu. Cậu quay đầu những không dùng tay để chùi nước mắt.

— Họ yêu cậu, Ender. Nhưng cậu phải hiểu giá trị tồn tại của bản thân cậu. Cậu biết đấy, họ được sinh ra trong những người theo đạo. Tên rửa tội của bộ cậu là : Jean-Paul Wieczorek. Đạo thiên chúa. Người con thứ bảy trong gia đình chín người con.

Chín đứa trẻ. Điều đó không thể tưởng tượng. Tội ác.

— Ừ, dĩ nhiên, những người làm những điều kỳ dị vì tôn giáo. Cậu biết những kết quả tất yếu, Ender… Chúng cũng không khó khăn vào thời điểm này, nhưng chúng đáng kể. Học hành chỉ miễn phí cho hai đứa trẻ đầu. Tiền thuế tăng đều đặn cho những đứa trẻ sinh thêm. Lúc mười sáu tuổi, bố cậu cầu khấn Luật Gia Đình Không Đúng Quy Định để tách ông ta ra khỏi gia đình. Ông ta đã đổi tên, từ bỏ tôn giáo và hứa không sinh thêm ngoài hai đứa trẻ. Ông ta thành thật. Sự hổ thẹn và những điều hoang tưởng mà ông ấy biết, bọn trẻ, ông đã thề rằng không đứa con nào của ông biết điều đó. Cậu có hiểu không?

— Ông ấy không cần tôi sao?

— Dĩ nhiên, không ai muốn Kẻ Thứ Ba. Cậu không thể hi vọng rằng họ hài lòng. Nhưng bố và mẹ cậu là một trường hợp cá biệt. Cả hai đều rời khỏi đạo – mẹ cậu là người theo giáo phái Móc-mon – nhưng, thật sự, ý thức của họ đều hỗn độn. Cậu có hiểu nghĩa : hỗn độn chứ ?

— Không biết chính xác về những gì họ cảm nhận cho việc đó.

— Họ xấu hổ vì là một trong những gia đình không đúng quy định. Họ che dấu điều đó. Ở mức độ rằng mẹ cậu từ chối nhận rằng bà ấy được sinh ra ở Utah, sợ rằng điều đó làm nảy sinh nghi ngờ. Bố cậu từ bỏ tổ tiên người Ba Lan, khi người Ba Lan vẫn luôn là quốc gia không đúng quy định và nhận thấy, từ điều này, dưới sự trừng trị của quốc tế. Cũng thế, như cậu thấy đó, việc có đứa con Thứ Ba, thậm chí đúng theo lệnh trực tiếp từ phía chính phủ, mệ mỏi vì tất cả những gì họ cố gắng làm.

— Tôi biết.

— Nhưng còn phức tạp hơn thế. Bố cậu đã cho các cậu tên những vị thánh. Quả thật, ông ấy đã rửa tội cho cả ba người con, chính ông ấy, sau khi các cậu quay về nhà, sau khi các cậu được sinh ra. Và mẹ cậu đã chống đối điều đó. Họ cãi nhau mỗi lần, không phải vì bà không muốn các cậu được rửa tội, mà vì bà ấy không muốn các cậu theo đạo Thiên Chúa. Thật sự họ không từ bỏ đạo. Khi họ nhìn thấy cậu, họ tràn ngập niềm tự hào vì họ có thể quay lại Luật và có một đứa con Thứ Ba. Nhưng cậu cũng đã đặt họ vào việc phải đối mặt với sự hèn hạ, vì họ không dám đi xa hơn và thực hiện việc trái quy định, rằng họ luôn được đánh giá tốt. Và cậu phơi bày sự ô nhục của họ vì cậu liên tục cản trở ý muốn được gia nhập vào xã hội bình thường và đúng quy định.

— Làm sao các ông biết tất cả điều đó ?

— Chúng tôi đã ghi âm anh và chị gái cậu, Ender à. Tính nhạy cảm từ những công cụ này thật kinh ngạc. Chúng tôi liên kết trực tiếp đến não cậu. Chúng tôi nghe những gì cậu nghe, mà cậu chú ý nghe hay không. Mà cậu có hiểu hay không. Chúng tôi, chúng tôi hiểu.

— Vậy, bố mẹ tôi yêu tôi hay là không yêu tôi ?

— Họ yêu cậu. Vấn đề từ việc biết rằng họ có muốn cậu hiện diện nơi đây. Việc cậu sống ở đây liên tiếp gây ra sự mất cân đối. Cậu là nguồn gốc của sự căng thẳng. Cậu hiểu chứ ?

— Không phải tôi là người gây ra căng thẳng.

— Không phải những gì cậu làm, Ender. Thậm chí sự tồn tại của cậu. Anh trai cậu ghét cậu vì cậu là bằng chứng sống của sự không trọn vẹn của cậu ta. Bố mẹ cậu không cần cậu vì một quá khứ họ đang cố gắng thoát khỏi.

— Valentine yêu tôi.

— Từ tận đáy tim cô ấy. Hoàn toàn, không có chống đối, cô ấy phó mặc cho cậu và cậu yêu cô ấy. Tôi dĩ nhiên đã nói rằng điều đó không phải là dễ dàng.

— Nơi đó như thế nào ?

— Nhiều việc. Học hành, như ở trường, nhưng chúng tôi đào tạo các cậu nhiều hơn nữa về toán và tin học. Lịch sử quân sự. Chiến thuật và sách lược. Và, nhất là, Phòng Chiến Đấu.

— Đó là gì ?

— Trò chơi chiến tranh. Tất cả học viên được trang bị vũ khí. Mỗi ngày, không trọng lực, có những trận đánh. Không bị thương, nhưng có thắng và thua. Mọi người bắt đầu đơn giản chỉ như một người lính và thực thi những quân lệnh. Những người lớn tuổi nhất là các sĩ quan, và bài tập của họ dùng để tập luyện và chỉ huy những người khác. Tôi không thể nói với cậu nhiều. Nó chỉ như trò chơi giữa bọ và phi hành gia – trừ việc cậu có vũ khí chiến đấu, đồng đội chiến đấu bên cạnh và tất cả tương lai của các cậu, cũng như cả loài người, phụ thuộc vào cách các cậu học và chiến đấu. Đó là một cuộc sống khó chịu, và cậu không còn là một đứa trẻ bình thường. Dĩ nhiên, tính đến trí thông minh của cậu, và tình huống Kẻ Thứ Ba, dù sao chẳng nữa, cậu cũng không phải là một đứa trẻ bình thường.

— Chỉ con trai thôi sao ?

— Có vài cô bé. Thường thì chúng không thành công trong các bài test đầu vào. Quá nhiều thời kì phát triển tiến hành chống lại bọn họ. Dù sao chăng nữa, họ không như Valentine. Nhưng có những người anh em, Ender.

— Như Peter sao ?

— Peter không được chấp nhận, Ender à, vì những lý do thậm chí lý do của sự thù hận mà cậu có với cậu ta.

— Tôi không ghét anh ấy. Chỉ là…

— Mà cậu sợ cậu ta. Và dĩ nhiên, Peter không hoàn toàn tệ, cậu biết đó. Cậu ta là người xuất sắc nhất từ trước rất lâu. Chúng tôi đã yêu cầu cha mẹ cậu chọn con gái, sau đó – họ đã làm điều đó bằng mọi cách – trong niềm hi vọng rằng Valentine sẽ là Peter dịu dàng hơn. Cô ấy thật sự rất dịu dàng. Đến nỗi chúng tôi phải yêu cầu sinh ra cậu.

— Vì tôi là một nửa Peter, một nửa Valentine.

— Nếu tất cả đều ổn.

— Tôi ở đó sao ?

— Theo chỗ tôi biết. Những bài kiểm tra của cậu đều tốt, Ender. Nhưng chúng không nói lên tất cả. Thực sự ra, khi chúng tôi nhìn vào đó gần hơn, chúng không nói lên điều gì một cách thực tế. Nhưng chúng tôi không thúc đẩy điều gì khác.

Graff cuối người và nắm lấy bàn tay Ender trong tay mình.

— Ender Wiggin, nếu chỉ là việc chọn lựa tương lai tốt nhất, hạnh phúc nhất, tôi nói với cậu hãy ở lại nhà. Ở lại, trưởng thành và sống hạnh phúc. Có vài điều khó chịu hơn là tình trạng của Kẻ Thứ Ba, rằng một người ông không thể quyết định ông ta phải là một con người hoặc là một con chó. Trường Huấn Luyện tính trong số những điều này khó hơn. Nhưng chúng tôi cần cậu. Có lẽ những con bọ xuất hiện như một trò chơi đối với cậu, lúc này, Ender, nhưng dĩ nhiên là chúng phải xoá chúng ta khỏi bản đồ, lần cuối cùng. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Chúng đã làm chúng ta ngạc nhiên, chúng thật sự tuyệt vời về số lượng và bố trí quân đội hoàn hảo hơn. Chúng ta phải cúi chào trước chiến thuật tài tình nhất trong lịch sử. Người ta có thể nói về định mệnh, người ta có thể nói về Chúa, người ta có thể nói cơ hội khùng điên : chúng ta có Mazer Rackham.

 « Nhưng chúng ta không còn ông ấy, Ender. Chúng ta chỉ vừa đã tập hợp tất cả những gì loài người có thể tạo dựng, một hạm đội đối mặt với những gì chúng gửi đến chống lại chúng ta, lần cuối cùng, làm suy nghĩ về một nhóm trẻ con chơi trong một hồ bơi. Chúng ta cũng có vài vũ khí mới. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Vì tám mươi năm trôi qua từ cuộc chiến vừa qua và chúng cũng đã có thời gian hơn chúng ta để chuẩn bị. Chúng ta cần những người xuất sắc, và chúng ta cần nhanh lên. Có thể cậu tin về những gì chúng tôi đang nghiên cứu, có thể cậu không tin. Có thể cậu bới sâu dưới ảnh hưởng của áp lực, có thể điều đó phá huỷ cuộc đời cậu, có thể cậu ghét tôi vì tôi đến đây ngày nay ở nhà cậu. Nhưng nếu có một cơ hôi, để có mặt cậu trong hạm đội, loài người sống sót và những con bọ một cách theo định nghĩa để chúng ta yên – vì thế, tôi yêu cầu cậu làm điều đó. Từ việc đi cùng với tôi. »

Ender cảm thấy khó khăn nhìn về phía Đại tá Graff. Người đàn ông có vẻ rất xa lạ và rất nhỏ, như Ender, có thể chạm ông ấy với một cái kẹp nhổ lông và làm nó rơi vào túi ông ấy. Tất cả đều bỏ cuộc và đi vào một nơi, mà cuộc sống rất khó khăn, không Valentine, không Mẹ, không Bố.

Sau đó cậu nghĩ về những bộ phim về những con bọ mà cả thế giới phải nhìn ít nhát một lần mỗi năm. Sự tàn phá của Trung Quốc. Cuộc chiến của Vành Đai. Cái chết, nỗi đau, sự khủng bố. Và Mazer Rackham, theo thuật ngữ những thiên tài quân sự, phá huỷ một hạm đội địch hai lần trong nhiều lần và vũ khí trang bị tốt hơn ông, bằng việc dùng những chiếc tàu vũ trụ loài người bé nhỏ có vẻ ghê gớm yếu ớt và mỏng manh. Như những đứa trẻ chiến đấu chống lại người lớn. Và chiến thắng.

— Tôi sợ, Ender nói một cách bĩnh tĩnh. Nhưng tôi sẽ đi cùng với ông.

— Lặp lại với tôi điều đó đi, Graff yêu cầu.

— Chính vì thế mà tôi được sinh ra, phải không ? Nếu tôi không đi, sự tồn tại của tôi dùng để làm gì ?

— Điều đó vẫn chưa đủ, Graff nhấn mạnh.

— Tôi không muốn đi, Ender xác định, nhưng tôi sẽ đi.

Graff gật đầu.

— Cậu có thể đổi ý. Cho tới khi chúng ta lên xe, cậu có thể đổi ý. Sau đó, cậu sẽ theo sự sắp xếp của tôi trong Hạm Đội Quốc Tế. Hiểu rõ rồi chứ ?

Ender đồng ý.

— Rất tốt. Thông báo tin.

Mẹ thì khóc. Bố thì ôm lấy Ender rất chặt. Peter nắm tay cậu và nói :

— Mày có cơ hội, nhóc đần độn.

Valentine ôm cậu và nước mắt đầy mặt. Không có hành lý để đóng gói. Không có đồ để mang.

— Trường cung cấp tất cả những gì cậu cần, những bộ đồng phục của vật chất mặt trời. Và, những thứ đồ chơi, chỉ là một trò chơi.

— Chào, Ender nói với gia đình cậu.

Cậu giơ tay, nắm lấy bàn tay của Đại tá Graff và đi cùng ông ta.

— Giết những con bọ cho tao nhé ! Peter la lên.

— Mẹ yêu con, Andrew ! người mẹ nói.

— Mọi người sẽ viết thư cho con ! người bố nói.

Và khi lên xe đang đợi, im lặng, ở vỉa hè, cậu nghe thấy tiếng la vô vọng của Valentine :

— Quay về nhé ! Chị lúc nào cũng yêu em.

0 Response to "[Couleuria] ENDER'S GAME - CHƯƠNG 3 - GRAFF"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres