[Couleuria] ENDER'S GAME - CHƯƠNG 4 - PHÓNG TÀU

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 4 -PHÓNG TÀU

     « Với Ender, chúng ta phải có một sự cân bằng tinh tế : cô lập cậu ta để cậu ta giữ sự tự chủ - nếu không, cậu ta sẽ chấp nhận hệ thống và chúng ta sẽ đánh mất cậu ta. Cùng một thời điểm, chúng ta phải đánh thức những gì cậu ta đang nắm giữ, một khả năng mạnh về lãnh đạo. »

---------------------------------||---------------------------------

— « Với Ender, chúng ta phải có một sự cân bằng tinh tế : cô lập cậu ta để cậu ta giữ sự tự chủ - nếu không, cậu ta sẽ chấp nhận hệ thống và chúng ta sẽ đánh mất cậu ta. Cùng một thời điểm, chúng ta phải đánh thức những gì cậu ta đang nắm giữ, một khả năng mạnh về lãnh đạo. »

— « Nếu cậu ta lên cấp, cậu ta sẽ chỉ huy. »

— « Điều đó cũng không đơn giản. Mazer Rackham có thể nắm vững hạm đội nhỏ của ông ấy và chiến thắng. Khi cuộc chiến này xảy ra, dù cho một thiên tài cũng không thể nắm vững toàn bộ. Những con tàu nhỏ quá nhiều. Cậu ta sẽ phải chứng tỏ khôn khéo với những người thuộc hạ. »

— « A, tốt ! Cậu ta phải là thiên tài, và cũng dễ thương. »

— « Không dễ thương ! Sự dễ thương sẽ đưa chúng ta vào lòng bàn tay của những con bọ. »

— « Cũng như, ông sẽ cô lập cậu ấy. »

— « Cậu ta sẽ hoàn toàn khác hẳn với những học sinh khác khi chúng tôi đến trường. »

— « Tôi không nghi ngờ về điều đó. Khi ông chờ đợi, tôi đã nhìn thấy những đoạn phim về những gì cậu ta đã làm với Stilson. Đó không phải là một đứa trẻ dễ thương mà ông dẫn đến cho chúng tôi. »

— « Chính điều đó các người gây ra lỗi. Cậu ta thậm chí dễ thương hơn điều đó. Nhưng chúng ta nhanh chóng dẹp bỏ cậu ta khỏi thiên hướng này đi. »

— « Thỉnh thoảng, tôi có ấn tượng rằng ông lấy việc phá vỡ những thiên tài bé nhỏ này làm niềm vui. »

— « Đó là một dạng nghệ thuật và tôi đặc biệt giỏi về điều đó. Nhưng đó là từ ý muốn ! Dĩ nhiên, có lẽ thế. Khi bọn chúng ráp những mảnh vào đúng vị trí, sau đó, và khi chúng nhận ra đã được cải thiện. »

— « Ông là một con quỷ. »

— « Cám ơn. Có nghĩa là tôi có quyền tăng lương chứ ? »

— « Chỉ một huy chương. Ngân sách không phải là vô tận. »

Người ta nói rằng tình trạng không trọng lực thỉnh thoảng gây ra việc mất phương hướng, nhất là ở bọn trẻ, giác quan định hướng của chúng hoàn toàn vẫn chưa được thành lập. Nhưng Ender đã bị mất phương hướng trước khi thoát khỏi trọng lực của trái đất. Thậm chí trước cả khi phóng tàu con thoi.

Mười chín người khác đã tham gia vào chuyến du hành. Họ đi ra khỏi xe buýt theo hàng dọc và bước vào trong thang máy. Họ nói, đùa, khoe khoang và cười : Ender vẫn im lặng. Cậu ta nhận ra rằng Graff và những sĩ quan khác đang quan sát họ. Phân tích. Thực sự tất cả những gì chúng tôi đang làm đều có ý nghĩa, Ender tự nhủ. Họ cười. Tôi không biết cười vì điều gì.

Cậu định cố để như những người khác. Nhưng cậu không tìm thấy điều gì đáng cười, và bọn họ có vẻ như không hài hước gì. Từ đâu họ cười, Ender không thể tìm thấy điều đó trong chính bản thân cậu. Cậu sợ, và nỗi sợ làm cậu nghiêm túc.

Người ta mặc cho cậu một bộ đồng phục, tất cả trong một mảnh; không có thắt lưng, bó sát, tạo ra một cảm giác kỳ cục. Cậu cảm thấy mập và trần trụi, khi mặc như thế. Những chiếc máy quay hoạt động, bị nghiêng như những con thú trên đôi vai của những người đàn ông đang thu người, đầu gối gấp lại. Những người đàn ông di chuyển từ từ, tựa như những con mèo, để những chuyển động của máy quay không thô bạo quá. Ender cũng chuyển động tương tự như thế.

Cậu ta nghĩ về tivi, trong một cuộc phỏng vấn. Người dẫn chương trình hỏi cậu : « Ngài cảm thấy thế nào, ngài Wiggin ? » - « Rất tốt, nhưng, quả thật tôi đang đói. » - « Đói sao ? » - « Người ta không cho ông ăn suốt hai mươi tiếng, trước khi bay. » - « Thật thú vị, tôi không biết việc đó. » - « Quả thật tất cả chúng ta đều rất đói. »

Và trong suốt thời gian của buổi phỏng vấn, kiểu truyền hình và Ender đi bộ, đầu gối chùn xuống, trước người quay phim, cẳng dài uyển chuyển. Lần đầu tiên, Ender muốn cười. Cậu cười. Những đứa trẻ khác, vây quanh cậu, cũng cười, vì một điều khác. Họ nghĩ rằng tôi cười vì sự hài hước của họ, Ender tự nhủ. Nhưng tôi cười vì vài thứ buồn cười hơn.

— Đi từng bước lên thang, một sĩ quan nói. Khi các cậu đến một lối đi có những chiếc ghế trống, ngồi xuống đó. Không có nơi nào gần cửa sổ đâu !

Đó là một lời đùa. Những đứa trẻ khác cười lên.

Ender ở cuối hàng, nhưng không phải là đứa cuối cùng. Tuy nhiên, những chiếc máy quay truyền hình không từ bỏ. Valentine, chị ấy thấy tôi biến mất trong tàu con thoi chứ ? Cậu ta muốn ra hiệu, muốn chạy đến một người quay phim và yêu cầu ông ta : « Tôi có thể nói lời tạm biệt với Valentine không ? » Cậu ta mặc kệ điều đó sẽ bị khiển trách, nếu điều đó làm cậu ta hài lòng, vì những đứa trẻ đi đến Trường Dạy Chiến Đấu tất cả đều được xem như những vị anh hùng. Chúng không được cho là hối tiếc bất cứ ai. Ender mặc kệ tất cả kỷ luật, nhưng cậu biết rằng cậu không cần phải tiến đến chiếc máy quay.

Cậu vượt qua chiếc cầu nhỏ hướng đến cửa của tàu con thoi. Cậu đánh giá rằng vách nằm bên phải cậu đầy vải lót nhà, như mặt đất. Đó chính là giây phút việc mất phương hướng xảy ra. Từ khoảnh khắc cậu nghĩ là vách có thể là một sàn nhà, cậu có ấn tượng rằng mặt đất nằm ngang ở phía sau cũng phủ đầy những miếng vải lót sàn. Cậu đi lên dọc theo sàn. Dựa vào lực từ những cổ tay, từng chút một.

Sau đó, để chơi, cậu nghĩ rằng cậu đang đi xuống dọc theo vách. Cậu ở đó hầu như ngay lập tức, trong trí tưởng tượng, trái với định luật hiển nhiên của trọng lực. Cậu nhận ra rằng cậu bị siết chặt trong chiếc ghế của mình, dĩ nhiên là trọng lực ấn cậu chặt xuống.

Những đứa trẻ khác phản ứng trên chiếc ghế của chúng, bị đẩy và xô nhào, kêu thét. Ender tìm ra những chiếc thắt lưng an toàn, suy ra cách mà chúng gắn lại phía trên đùi, dọc theo thân thể và tới vai. Cậu nghĩ con tàu bị treo ngược dưới quả địa cầu, những ngón tay khổng lồ của trọng lực giữ chặt cậu ở một nơi. Nhưng chúng tôi sẽ thoát khỏi chúng, cậu tự nhủ. Chúng tôi rời khỏi hành tinh.

Cậu mặc kệ ý nghĩ của điều đó vào lúc này. Dù gì, muộn hơn, cậu nhớ rằng đó chính là trước khi rời khỏi Trái Đất, cậu đã xem nó như một hành tinh, sánh với những hành tinh khác, không đặc biệt như chính nó.

— Ồ, cậu đã hiểu ra rồi, Graff đánh giá.

Ông ta đứng vững trên thang.

— Ông đi cùng chúng tôi sao ? Ender hỏi.

— Thông thường, tôi không đi xuống tuyển người, Graff giải thích. Tôi thì, có thể gọi là, người phụ trách, ở trên. Quản lý trường. Như một hiệu trưởng. Họ đã bảo tôi là tôi phải chọn lựa việc đến hoặc là mất chức.

Ông ấy cười.

Ender cũng cười với ông ấy. Với Graff, cậu cảm thấy tin tưởng. Graff rất tốt. Và ông ấy là hiệu trưởng của Trường Dạy Chiến Đấu. Ender bớt căng thẳng một chút. Cậu có một người bạn, ở đó.

Những chiếc thắt lưng của những đứa trẻ khác được cài lại, trái với những gì Ender đã làm. Sau đó họ đợi một giờ trong khi màn hình, ở phía trước của tàu con thoi, đang chỉ dẫn họ cách bay ; nhắc họ lịch sử những chuyến bay vào không gian ; tương lai của họ có thể với những chiếc phi thuyền to lớn giữa các vì sao của F.I. Rất phiền. Ender đã thấy kiểu phim này.

Trừ khi cậu không bị gắn chặt vào chiếc ghết bên trong tàu con thoi. Đầu bị treo dưới bụng của Trái Đất.

Cú phóng không khó chịu. Hơi bị làm cho khiếp sợ. Vài sự chấn động, vài khoảnh khắc kinh hoàng trong trường hợp đó là cú ném đầu tiên bất thành trong lịch sử tàu con thoi.

Những bộ phim không đề cập đến bao nhiêu mãnh liệt mà người ta có thể trải qua, khi đang nằm trong một chiếc ghế tiện nghi.

Sau đó điều đó kết thúc và thật sự bị giữ bởi những chiếc thắt lưng, trọng lực biến mất.

Nhưng, như thế cậu đã định hướng lại được, cậu không ngạc nhiên khi Graff trèo thang để thụt lùi, như thể ông ta đang đi xuống dọc theo phía trước con tàu. Không có nhiều phiền phức khi Graff đóng những bàn chân dưới một thanh sắt và đẩy bằng tay, làm sao ông ấy có thể bất ngờ đứng vững, như trong một chiếc máy bay bình thường.

Vài hành khách không chịu được việc định hướng. Một đứa con trai nấc lên ; Ender hiểu vì sao người ta không cho chúng ăn suốt hai mươi tiếng trước khi phóng. Ói, trong tình trạng không trọng lực, không hài hước gì.

Nhưng, đối với Ender, trò của Graff thật thú vị. Và cậu ta đẩy ra khá xa, nghĩ rằng Graff ở đó, bị treo đầu bên dưới trong lối đi giữa, sau đó xuất hiện đứng vững trên một vách bên. Người ta có thể chọn chiều trọng lực. Tôi có thể làm như tôi muốn. Tôi có thể để Graff đứng trên đầu, và ông ta thậm chí không nhận ra điều đó.

— Cậu thấy gì quá buồn cười sao, Wiggin ?

Giọng của Graff khô khốc và dữ tợn.

Mình đã làm gì sao ? Ender tự hỏi. Mình cười lớn quá sao ?

— Tôi vừa hỏi cậu, Chiến Sĩ ! Graff làm om sòm lên.

À, vâng, đó là bắt đầu của việc huấn luyện. Ender đã thấy những nhiệm vụ về vũ khí, trên truyền hình, và người ta luôn cười nhiều, ở đầu buổi tập huấn, trước khi người lính và sĩ quan trở thành bạn.

— Vâng, đại tá, Ender trả lời.

— Thế thì trả lời !

— Tôi nghĩ là ông đứng ngược. Tôi thấy điều đó buồn cười.

Điều đó có vẻ ngốc nghếch, hiện tại Graff lạnh lùng nhìn cậu.

— Đối với cậu, tôi giả sử rằng điều đó buồn cười. Những người khác có thấy điều đó buồn cười không ?

Thầm thì từ chối.

— Vậy tại sao ? (Graff nhìn bọn họ với vẻ khinh bỉ.) Những kẻ đần độn, đó là những gì chúng ta có, trên chiếc tàu này ! Những kẻ ngốc nghếch nhẹ dạ ! Chẳng có một hiểu rằng, ở tình trạng không trọng lực, phương hướng là những gì người ta nghĩ ra về chúng. Các người đã hiểu chứ, các ống sắt kia ?

Một gã đồng ý.

— Nhưng không đâu. Cậu chẳng hiểu gì cả. Cậu không chỉ là một kẻ ngốc, mà còn là một kẻ dối trá ! Chỉ có, chỉ một đứa thông minh, và đó chính là Ender Wiggin. Nhìn cậu ta cho rõ đi, các con trai. Cậu ta sẽ là người chỉ huy trong khi các cậu vẫn còn trong tã. Vì cậu ta biết suy nghĩ thế nào, trong tình trạng không trọng lực, và các cậu đơn giản chỉ muốn ói !

Đây cũng không phải buổi trình diễn phải triển khai. Graff coi như đang khuấy động cuộc sống của cậu, không phải giới thiệu cậu như một kẻ giỏi nhất. Chúng coi như đối đầu, ngay từ đầu, để có thể trở thành những người bạn sau đó.

—  Thực tế các cậu hoàn toàn bị đông cứng. Hãy học tập từ ý tưởng này, các con trai. Các cậu sẽ kết thúc ở Trường Dạy Chiến Đấu, vì các cậu vẫn chưa đủ thông minh để hiểu việc lái máy bay trong khoảng không. Các cậu không đáng với số tiền được chi ra để đưa các cậu vào Trường Dạy Chiến Đấu, vì các cậu chẳng hiểu gì cả. Cậu có thể trở thành kẻ thành công. Cậu có thể trở thành người có thể phục vụ cho Loài người. Nhưng tôi không cược điều đó. Tôi chỉ cược cho một người.

 Bất ngờ, Graff mất thăng bằng về phía sau và giữ thang bằng tay, sau đó ông ta phóng chân về phía bên ngoài. Treo bằng tay, nếu sàn ở trên cao. Nhờ sức mạnh của cổ tay, ông ta đi trên lối đi cho tới chỗ cậu.

— Thế là, mày đã không bỏ lỡ việc đánh nhau của mày, đứa ngồi cạnh cậu nhắc.

Ender lắc đầu.

— Ồ, mày thậm chí còn không muốn nói chuyện với tao sao ? thằng nhóc nói.

— Tao đã không nói với ông ta tất cả điều đó, Ender thầm thì.

Cậu cảm thấy một sự đau đớn ở đỉnh đầu. Sau đó một cú khác. Có tiếng cười khuẩy, phía sau cậu. Đứa ngồi cạnh ở phía sau đã phải tháo dây an toàn. Cú thứ ba trên đầu. Dừng lại, Ender nói. Tao chẳng làm gì mày cả.

Một cú thứ tư vào đầu. Tiếng cười của đám trẻ. Vậy Graff không thấy gì sao ? Ông ta không làm gì để dừng lại điều đó sao ? Một cú khác. Mạnh hơn. Thật sự rất đau. Graff đâu rồi ?

Sau tất cả đều trở nên rõ ràng. Graff đã gây ra điều đó sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Thật tồi tệ như trong những chương trình truyền hình. Khi cảnh sát gây phiền cho bạn, những người khác thích bạn nhiều. Nhưng khi những sĩ quan thích bạn hơn, những kẻ khác lại ghét bạn.

— Này, xxxx, một giọng thầm thì, phía sau cậu. (Một cú đánh vào đầu nữa.) Mày thích điều này sao ? Này, Super Não, điều này làm mày thích sao ?

Một cú nữa, quá mạnh lần này đến nỗi mà Ender nghẹn ngào la lên vì đau đớn.

Nếu Graff đã tổ chức điều này, cậu sẽ không nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào và phải tự mình gỡ rối. Cậu đợi cho đến lúc mà cậu nghĩ rằng một cứ nữa sẽ đến. Bây giờ, cậu tự nhủ. Và, hiển nhiên, cú đánh đến. Chuyện này đau, nhưng Ender đã cố nhìn ra hướng đến của cú đánh sau đó. Bây giờ. Và, vâng, chính xác như dự đoán. Tao giữ được mày rồi, Ender tự nhủ.

Cho tới lúc cú đánh sau đến, Ender giơ đôi tay, nắm lấy đứa cổ tay đứa trẻ và sau đó dùng cánh tay đẩy, thật mạnh.

Nếu có trọng lực, đứa con trai đã bị ngã vào lưng ghế của Ender, bị đau ngực. Trong tình trạng không trọng lực, dù sao, nó đổi hướng ở bên trên lưng ghế và tuột đi theo hướng của trần. Ender không chờ đợi điều đó. Cậu không hiểu rằng tình trạng không trọng lực nhân sức mạnh lên, thậm chí nó đến từ một đứa trẻ. Đứa trẻ bay đi, nảy lên trần, sau đó chạm vào một đứa trẻ khác đang ngồi trên ghế của nó, sau đó bị phóng vào lối đi, đập những cánh tay và rống lên, khi cơ thể nó và dữ dội vào vỏ tàu, phía trước của ngăn, cánh tay trái bị kẹp dưới đó.

Điều đó chỉ xảy ra vài giây. Graff đã xuất hiện ở đó, đứa trẻ bất động. Một cách khôn khéo, ông ta ném nó vào trong lối đi, hướng về phía những đứa trẻ khác.

— Cánh tay trái. Bị gãy, tôi cho là thế, ông ta nói.

Vài giây sau, bị gây mê, đứa trẻ trôi một cách yên lặng, trong khi sĩ quan quấn một cái nẹp quanh cánh tay nó.

Ender muốn ói. Cậu ta chỉ muốn nắm cánh tay của thằng bé. Không. Không, cậu ta muốn làm nó đau và cậu đã đẩy bằng cả sức lực của mình. Cậu chỉ muốn cảnh báo, nhưng sự đau đớn mà đứa trẻ đang trải qua chính xác là những gì Ender đã dự định bắt nó phải chịu. Tình trạng không trọng lực đã phản bội nó. Mình là Peter. Chính xác mình chỉ như hắn. Và Ender tự ghét bản thân.

Graff vẫn đứng ở trước ca bin.

— Vậy, các cậu không học nhanh ? Trong tâm hồn yếu đuối của các cậu, có phải các cậu hiểu một điều đơn giản thế ? Các cậu được đưa đến đây để trở thành những chiến binh. Trong trường cũ của các cậu, trong gia đình các cậu, các cậu có thể là chủ, các cậu có thể khó bảo, các cậu có thể khôn khéo. Nhưng chúng tôi chọn lựa những người xuất sắc nhất trong số những người xuất sắc và, từ bây giờ, các cậu không còn gặp bất kỳ người nào khác. Và khi tôi nói với các cậu rằng Ender Wiggin chính là người xuất sắc nhất của lớp này, cố hiểu đi, những cái đầu khờ khạo nhẹ dạ kia ! Hãy để cậu ta yên. Đã có những cái chết, ở Trường Dạy Chiến Đấu. Tôi đã nói đủ rõ chứ ?

Phần còn lại của chuyến đi diễn ra trong sự tĩnh lặng. Người ngồi cạnh Ender giữ thận trọng để tránh đụng chạm vào cậu.

Mình không phải là một kẻ giết người, Ender lặp lại không mệt mỏi. Mình không phải là Peter. Mặc kệ những gì ông ta nói, mình không muốn. Mình không phải hắn ta. Mình chỉ là tự vệ. Mình đã giữ yên rất lâu không phản kháng. Mình đã kiên nhẫn. Mình không phải những gì ông ta đã nói.

Một giọng nói, trong loa, thông báo với họ rằng họ đang đến Trường ; hai mươi phút để giảm tốc độ và ghé vào. Ender để mặc những người khác bước qua. Họ không phiền khi cậu ta ở cuối cùng khi rời khỏi tàu con thoi, đi lên từ hướng bên dưới khi họ đã lên tàu. Graff đợi ở đầu mút của ống hẹp nối tàu con thoi với trung tâm của Trường Dạy Chiến Đấu.

— Chuyến bay có dễ chịu không, Ender ? Graff vui vẻ hỏi.

— Tôi cứ nghĩ rằng ông là bạn tôi. Dù thế, giọng của Ender rung rung.

Graff có vẻ bối rối.

—   Điều gì đã làm cậu có ý nghĩ này, Ender ?

— Vì ông… Vì ông đã nói chuyện rất tử tế và thẳng thắn với tôi. Ông không nói dối.

— Tôi không nói dối lâu hơn nữa, Graff nói. Công việc của tôi không bao gồm việc tìm bạn cho tôi. Công việc của tôi là ở chỗ tạo ra những chiến binh xuất sắc nhất cả thế giới. Trong lịch sử của loài người. Chúng tôi cần một Napoléon. Một Alexandre. Trừ việc, cuối cùng, Napoléon đã chết, và Alexandre đã làm hỏng cả cuộc đời trước khi chết trẻ. Chúng tôi cần một Jules César, trừ việc ông ta trở thành kẻ độc tài chuyên chính và trả giá cả cuộc đời cho điều đó. Công việc của tôi là ở chỗ tạo ra một người như thế, vì thế tất cả những người đàn ông và đàn bà cần cậu giúp đỡ. Bất kì nơi đâu, trong tất cả điều này, cậu không thể đòi hỏi rằng tôi phải trở thành bạn của bọn nhóc.

— Ông đã xếp đặt để họ ghét tôi.

— Vậy thì sao ? Cậu đã làm gì ? Tự núp vào trong góc ư ? Ôm hôn đứa nhóc phía sau để chúng yêu quý cậu lần nữa sao ? Chỉ có một điều có thể ngăn chặn chúng tiếp tục ghét cậu. Và điều đó vô cùng tốt, trong việc cậu sẽ thuyết phục, rằng họ không còn có thể mặc kệ cậu. Tôi đã nói với chúng rằng cậu là người xuất sắc nhất. Hiện tại, cậu có lời để trở thành thực sự.

— Vậy nếu tôi không thể ?

— Trong trường hợp này, mặc kệ. Nghe này, Ender, tôi rất tiếc vì cậu chỉ một mình và bị làm cho khiếp sợ. Nhưng những con bọ đang ở đó. Mười tỷ, hàng trăm tỷ, một triệu tỷ, chúng ta chẳng biết gì về chúng. Cũng với những chiếc phi thuyền, chúng ta không biết nhiều về nó. Cả những vũ khí mà chúng ta không thể hiểu. Và sự hăng hái sử dụng những vũ khí này để tiêu diệt chúng ta. Đó không phải là thế giới mà cậu đang chơi, Ender à. Chỉ có chúng ta. Chỉ có Loài người. Liên quan đến phần còn lại của Trái Đất, nó đang thích ứng, nó đồng hoá trong giai đoạn phát triển này. Nhưng Loài người không muốn chết. Với tư cách là giống loài, chúng ta đã tiến hoá để sống sót. Và cách chúng ta làm điều đó là ở chỗ không ngừng bảo vệ những nỗ lực của chúng ta, và để đặt một tinh thần cho cả thế giới vào tất cả một thế hệ nào đó. Những người đã phát kiến ra con đường. Và ánh sáng. Và sự bay. Những người xây dựng lên thành phố một quốc gia, một chế độ. Cậu có hiểu điều đó không ?

Ender tin, nhưng cậu không chắc về điều đó, làm sau cậu tự.

— Không, một cách tự nhiên. Vậy, tôi sẽ  những điều tàn nhẫn. Loài người tự do, trừ khi loài người cần chúng. Có thể loài người cần cậu. Để làm vài điều. Tôi tin là loài người cần tôi – để xác định những gì cậu có thể cống hiến. Có thể cậu là cả hai điều con người khinh bỉ, Ender, nhưng nếu loài người còn sống sót, trong trường hợp này, chúng ta đều là những công cụ tốt.

— Có phải đó là tất cả ? Chỉ đơn giản là những công cụ ?

— Cá nhân là những công cụ, mà những người khác dùng để tất cả chúng ta sống sót.

— Đó là một sự dối trá.

— Không. Đó chỉ là một nửa của sự thật. Cậu có thể tìm hiểu một nửa còn lại khi cậu đã thắng cuộc chiến.

— Nó sẽ được hoàn tất trước khi tôi trưởng thành, Ender phát biểu.

— Tôi hi vọng rằng cậu không nhầm, Graff nói. Đúng lúc, cậu chỉ dùng một chút xíu những lợi ích của cậu khi nói với tôi. Những học viên khác chắc chắn đang tự nhủ rằng gã Ender Wiggin già này đang liếm gót giày của Graff. Nếu người ta kể khắp nơi rằng cậu là một hạt đỗ khô, cậu sẽ hoàn toàn bị đóng băng.

Và nói theo một cách khác : Hãy đi đi và để tôi được yên.

— Chào, Ender nói.

Sau đó cậu rời khỏi, bước vào trong ống mà những đứa học viên khác đã đi theo. Graff nhìn theo cậu ta rời đi. Một giáo sư, gần ông ta, nói :

— Chính là cậu ta sao ?

— Chỉ Chúa mới biết, Graff trả lời. Nếu đó không phải Ender, tốt hơn hết là không nóng lòng chờ đợi để tỏ ra.

— Đó có lẽ không phải là người, vị giáo sư phát biểu.

— Có lẽ thế. Nhưng trong trường hợp này, Andersen, Chúa chắc chắn là một con bọ. Hãy nhớ những gì tôi đã nói với ông

— Tôi chẳng nhớ gì về điều đó.

Họ giữ yên lặng vài giây.

— Anderson.

— Hử ?

— Đứa nhỏ nhầm. Tôi là bạn nó.

— Tôi biết.

— Cậu ta thuần khiết. Cho tới tận tâm hồn, cậu ta là người tốt.

— Tôi đã đọc các báo cáo.

— Anderson, nghĩ những gì chúng ta sẽ làm với cậu ta.

Anderson nghi ngờ.

— Chúng ta sẽ làm cậu ta trở thành chiến thuật gia giỏi nhất trong lịch sử.

— Và, sau đó, số mệnh của Loài Người đặt trên đôi vai của cậu ta. Trong sự quan tâm tha thiết, tôi hi vọng rằng đó không phải cậu ta. Thật sự.

— Vui lên nào. Có thể đám bọ giết hết chúng ta trước khi buổi tập huấn hoàn thành.

Graff cười.

— Ông có lý. Tôi đã cảm thấy tốt hơn.

0 Response to "[Couleuria] ENDER'S GAME - CHƯƠNG 4 - PHÓNG TÀU"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres