[Couleuria] ENDER'S GAME - CHƯƠNG 5 - TRÒ CHƠI

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 5 - TRÒ CHƠI

Những học viên khác đã chọn những chiếc giường cho mình khi Ender vào. Cậu dừng lại trước ngưỡng của nhà ngủ, tìm chiếc giường chưa có ai nằm. Trần thấp – Ender có thể chạm vào nó khi nhón chân lên. Một căn phòng dành riêng cho trẻ con, giường ngủ bên dưới nằm trên đất. Những đứa trẻ khác nhìn trộm cậu. Dĩ nhiên, chỉ còn chiếc giường bên dưới nằm ở góc phải cửa là còn trống. Trong tích tắc, Ender tự nhủ rằng, việc đẩy những đứa khác vào nơi tồi tệ nhất, vì thế cậu ta chấp nhận bị đau đớn một lần nữa. Dù sao đi nữa, cậu không thể đuổi ai khác một chút nào.

---------------------------------||---------------------------------
— « Tôi thật ngưỡng mộ ông. Một cánh tay bị gãy – đó là một cú đánh bậc thầy. »

— « Đó là một tai nạn. »

— « Thật sao ?Tôi đã chúc mừng ông trong bản báo cáo chính thức của ông. »

— « Nó thật mạnh. Điều đó tạo ra một người hùng giữa bầy cáo bé nhỏ này. Điều đó có thể phá hỏng việc đào tạo nhiều đứa trẻ. Tôi đã nghĩ là cậu ta sẽ cầu cứu ông. »

— « Cầu cứu tôi ư ? Tôi nghĩ rằng điều đó là những gì bà đang thừa nhận, giá trị nhất, trong cậu ta – chính là cách tự cậu ta thu xếp những vấn đề gặp phải. Khi cậu ta bị vây bởi một hạm đội của địch, không có ai giúp sức cho cậu ta, làm sao cậu ta có thể gọi giúp đỡ. »

— « Ai có thể đoán được là đứa trẻ ngốc đó rời khỏi ghế của nó và tự đẩy mình vào một tình huống tồi tệ chứ nhỉ ? »

— « Vẫn còn một sự minh hoạ về những kẻ ngốc trong quân đội. Nếu thật sự bà là kẻ thông minh, bà sẽ thực hiện một nghề thực sự, nhân viên bảo hiểm, chẳng hạn. »

— « Ông cũng thế, siêu thông minh. »

— « Chúng ta phải nghĩ rằng chúng ta không phải là những kẻ xuất sắc. Và số mệnh của Loài người đặt trong tay chúng ta. Điều đó mang lại cho chúng ta một cảm nhận tuyệt vời về sức mạnh, đúng không ? Nhất là, lần này, nếu chúng ta thất bại, chẳng còn ai có thể chỉ trích chúng ta. »

— « Tôi chưa bao giờ nhìn mọi thứ dưới góc độ này. Nhưng sẽ không thất bại đâu. »

— « Hãy nhìn cách mà Ender có mọi thứ trong tay. Nếu chúng ta đã thất bại với cậu ta, nếu cậu ta không thể rút ra được điều đó, ai, sẽ là người tiếp theo đây ? Còn ai khác sao ? »

— « Tôi sẽ lên kế hoạch luyện tập. »

— « Trong khi chờ đợi, tìm ra cách để lấy lại sức cho Ender. »

— «Tôi đã giải thích với bà điều đó. Sự cô lập cậu ấy không thể bị ngắt quãng. Cậu ta chưa bao giờ tin rằng có ai có thể giúp cậu ta, chưa bao giờ. Nếu cậu ta có thể tin, chỉ một lần duy nhất, rằng có một giải pháp dễ dàng, cậu ta sẽ kết thúc. »

— « Ông có lý. Điều đó thật khủng khiếp, nếu cậu ta tin là có một người bạn. »

— « Cậu ta có thể có những người bạn. Nhưng cậu ta không thể có cha mẹ. »

Những học viên khác đã chọn những chiếc giường cho mình khi Ender vào. Cậu dừng lại trước ngưỡng của nhà ngủ, tìm chiếc giường chưa có ai nằm. Trần thấp – Ender có thể chạm vào nó khi nhón chân lên. Một căn phòng dành riêng cho trẻ con, giường ngủ bên dưới nằm trên đất. Những đứa trẻ khác nhìn trộm cậu. Dĩ nhiên, chỉ còn chiếc giường bên dưới nằm ở góc phải cửa là còn trống. Trong tích tắc, Ender tự nhủ rằng, việc đẩy những đứa khác vào nơi tồi tệ nhất, vì thế cậu ta chấp nhận bị đau đớn một lần nữa. Dù sao đi nữa, cậu không thể đuổi ai khác một chút nào.

Làm sao cậu cười được.

— Này, cám ơn nhé, cậu nó không có một chút gì mỉa may. (Cậu nói điều đó một cách thẳng thắn như thể khi người ta dành cho cậu ta một nơi tuyệt vời). Tôi cứ nghĩ là mình sẽ bị bắt phải nằm ở giường bên dưới, gần cửa chứ.

Cậu ta ngồi xuống và nhìn chiếc tủ đang mở, ở chân giường. Một mẩu giấy được dán bên trong cửa.

"Đặt tay lên máy chiếu ở đầu giường và đọc tên hai lần."

Ender tìm máy chiếu, một mảnh nhựa đục. Cậu ta đặt tay và nói :

— Ender Wiggin. Ender Wiggin.

Máy chiếu phát ra một tia sáng màu xanh lá mờ. Ender khép lại hốc tường và định mở nó ra. Cậu chưa làm điều đó. Sau đó cậu bàn tay lên máy chiếu vào nói :

— Ender Wiggin.

Hộc tường mở ra ba hộc khác.

Cái đầu có ba bộ áo liền quần có vẻ như những gì cậu đang bận, và một quần áo trắng. Cái thứ hai chứa một máy tính nhỏ, chính xác như cái ở trường. Cũng như thế, việc học vẫn còn.

Nhưng cái quan trọng nhất được tìm thấy trong hộc thứ ba. Ngay từ cái liếc mắt, nó trông giống như một bộ đồng phục phi hành gia, với chiếc mũ và đôi găng tay. Nhưng nó không phải chỉ có một. Không có mối nối kín. Tuy nhiên, nó vẫn che chắn toàn bộ cơ thể hiệu quả. Chất nhồi dầy và hơi căng.

Và cũng có một khẩu súng. Một cây laser, hiển nhiên rồi, vì đầu mút được tạo ra dày, màu xanh lá và trong suốt. Nhưng người ta chắc chắn không đưa những vũ khí gây chết người cho bọn trẻ.

— Đó không phải là một khẩu laser, một người đàn ông lên tiếng.

Ender ngẩng đầu. Cậu chưa từng gặp ông ta. Một người đàn ông trẻ có vẻ nhẹ nhàng.

— Nhưng nó phát ra một tia mỏng. Và dày. Người ta có thể tạo ra một vòng tròn ánh sáng trong khoảng năm mét trên một vách cách trăm mét.

— Nó dùng để làm gì ? Ender hỏi.

— Một trong những trò chơi mà chúng ta luyện tập trong các tái tạo. Cậu đã mở hộc tường sao ? (Người đàn ông nhìn quanh cậu ta.) Tôi muốn nói là : Có phải cậu đã tuân theo các chỉ dẫn và mã hoá giọng cậu và tay cậu ? Cậu không thể mở các hộc tường trước khi làm điều đó. Căn phòng này sẽ là nhà của các cậu trong năm đầu ở Trường Dạy Chiến Đấu, vì thế hãy chọn một chiếc giường và giữ nó. Thông thường, chúng tôi cho phép các cậu bầu ra một người phụ trách và dọn đến ở chiếc giường bên dưới, gần cửa ra vào, nhưng nơi này hiển nhiên đã bị chiếm. Chúng ta không thể khởi động lại việc mã hoá những hộc tường này. Vì thế, hãy suy nghĩ về sự lựa chọn mà các cậu muốn làm. Ăn tối sau bảy phút nữa. Đi theo những điểm sáng ở mặt đất. Màu của các cậu chính là : đỏ-vàng-vàng… Mỗi khi một đích đến được phân cho các cậu, đường sẽ biểu thị đỏ-vàng-vàng – ba điểm cạnh nhau. Hãy đi theo chúng. Màu của các cậu là gì ?— Đỏ-vàng-vàng.

— Rất tốt. Tên tôi là Dap. Tôi sẽ là Mẹ của các cậu trong vài tháng tới.

Bọn trẻ cười.

— Các cậu có thể luôn cười, nhưng đừng quên. Nếu các cậu bị lạc trong trường, điều có thể xảy ra, không được tự ý mở cửa, chẳng có gì bên ngoài.

Lại một trận cười.

— Chỉ việc nói với ai đó là Dap là Mẹ của các cậu, và người ta sẽ gọi tôi. Hoặc dĩ nhiên là chỉ màu cho các cậu và người ta chiếu sáng một hành trình theo mục tiêu của các cậu. Nếu các cậu gặp vấn đề, hãy đến nói với tôi. Đừng quên : tôi là người duy nhất được trả lương để tử tế đối với các cậu. Nhưng không quá tử tế đâu. Ít ra khi có cơ hội, tôi sẽ phá huỷ hình ảnh các cậu. Hiểu chứ ?

Họ lại cười nữa. Dap chỉ có những người bạn, trong nhà ngủ. Một cách khủng khiếp, ông ta dễ dàng thu được sự yêu thích từ bọn trẻ khiếp sợ.



— Bên dưới là ở đâu ? Có ai có thể nói điều đó cho tôi không ?

Họ nói điều đó cho ông.

— Đồng ý, chính xác là thế. Nhưng hướng này dẫn đến bên ngoài. Con tàu quay trở lại chỗ nó và chính vì thế làm cho người ta có cảm giác là bên dưới tồn tại. Thật sự, sàn biểu thị một đường cong theo hướng này. Theo những đường cong và các cậu quay trở lại nơi các cậu đã đi. Nhưng chớ có thử. Vì, ở đây, có những khu vực của các giáo sư và, ở phía bên kia, những học viên lớn hơn. Và những người lớn không thích việc những học viên năm nhất đến quấy rầy họ. Có thể dẫn đến việc các cậu bị lừa phỉnh. Quả thật, nó đưa các cậu đến việc bị lừa. Và, trong trường hợp này, đừng đến than vãn. Hiểu chứ ? Nơi đây, chính là Trường Dạy Chiến Đấu, không phải nhà trẻ.

— Chúng tôi phải làm gì, trong trường hợp này ? một cậu bé, da đen nhỏ bé ở chiếc giường cao cạnh giường của Ender hỏi.

— Nếu các cậu không muốn trở thành kẻ ngốc, các cậu hãy tự gỡ rối để điều đó không xảy ra nữa. Nhưng tôi cảnh báo cho các cậu biết – việc giết người bị nghiêm cấm. Tất cả những việc như bị thương đều bị luận án. Tôi đã nghe nói có một vụ định giết người trong chuyến đi. Một cánh tay bị gãy. Nếu điều đó xảy ra, ai đó sẽ bị đóng băng. Hiểu chứ ?

— Đóng băng : có nghĩa là gì ? một cậu trai có cánh tay bất động vì nẹp hỏi.

— Băng. Bị ném vào khí lạnh. Được gửi về Trái Đất. Đuổi đi khỏi Trường Dạy Chiến Đấu.



Chẳng ai dám nhìn Ender.

— Vì thế, các con, nếu các cậu muốn làm những việc độc hại, hãy thận trọng, hiểu chứ ?

Dap bỏ đi. Những đứa khác không lúc nào nhìn về Ender.

Ender cảm thấy sự sợ hãi đang lớn dần trong bụng mình. Đứa trẻ mà cậu đã làm gãy cánh tay, nó không thương xót cho cậu. Đó là một Stilson. Và, như Stilson, nó tạo ra một băng đảng. Một mối quan hệ nhỏ bé giữa đám con trai, mà nhiều đứa tính đến cả những đứa lớn nhất. Chúng cười, ở đầu bên kia căn phòng, và càng ngày, một trong chúng quay lại nhìn Ender.

Trong tận tâm hồn, Ender muốn trở về nhà. Liên quan gì đến việc giải cứu thế giới chứ ? Chẳng còn thiết bị giám sát. Một lần nữa Ender phải chống lại băng đảng nhưng, lần này, nó ngay chính trong phòng cậu. Một lần nữa có Peter, nhưng không có Valentine.

Nỗi sợ vẫn còn, trong suốt cả buổi ăn chiều, chẳng ai ngồi gần cậu trong phòng ăn tập thể. Những đứa khác nói chuyện – về bảng hiển thị chiếm đóng cả một bức tường, về việc dinh dưỡng, về những người lớn. Ender, bị cô lập, chỉ thể nhìn.

Bảng hiển thị chỉ dẫn thứ lớp những đội. Tóm tắt lại những chiến thắng và cả thua trận, với những điểm số gần đây. Hiển nhiên, những đứa lớn xuất hiện trên những kết quả. Hai đội, Bọ Ngựa và Rắn Hổ Mào, không ghi điểm gần đây – tên họ nhấp nháy. Ender quyết định rằng bọn họ hẳn là đang chơi.

Cậu ta nhận ra rằng những đứa lớn đang được chia ra hai nhóm, dựa theo đồng phục chúng mặc. Những đứa con trai mặc những đồng phục khác nhau đang nói chuyện với nhau nhưng, thông thường, mỗi nhóm có vùng riêng của nó. Những đứa mới, nhóm của cậu và hai hay ba nhóm lớn tuổi hơn, có cùng đồng phục màu xanh. Nhưng những đứa lớn, những người tham gia vào các nhóm, mặc những bộ đồng phục trông loè loẹt hơn. Ender định đoán về vài tên liên quan đến họ. Những Con Bọ Cạp và những Con Nhện thì dễ rồi; tất cả như Ngọn Lửa và Thuỷ Triều.

Một đứa lớn đến ngồi cạnh cậu. Không chỉ một mà là nhiều đứa lớn – có vẻ chừng mười hai hoặc mười ba tuổi. Chúng đang trong độ tuổi thiếu niên.

— Chào, nó nói.

— Chào, Ender nói.

— Tên tôi là Mick.

— Ender.

— Đó mà là tên sao ?

— Từ khi tôi còn nhỏ. Chính chị gái tôi đã gọi tôi như thế.

— Không tồi như tên, Ender. Người kết thúc hả ?

— Hi vọng là thế.

— Ender, chính cậu Bọ Ngựa ở nhóm của cậu sao ?

Ender nhún vai.

— Tôi nhận ra rằng cậu ăn chỉ một mình. Cũng có một đứa như cậu trong mỗi nhóm. Một kiểu người không vui vẻ với bất kỳ ai. Thỉnh thoảng, tôi có ấn tượng rằng những vị giáo sư cố ý làm như thế. Những người giáo sư không tử tế lắm. Cậu sẽ thấy.

— Ái chà.

— Vậy, hoá ra cậu chính là bọ sao ?

— Tôi cho là thế.

— Này ! Cậu biết đấy, không có gì phải khóc !

Cậu ta đưa bánh xốp cho Ender, và mang phần bánh pudding của cậu.

— Ăn những thứ có dinh dưỡng. Điều đó mang cho cậu những sức mạnh.

Mick cắt mẩu bánh pudding.

— Vậy còn anh ? Ender hỏi.

— Tôi à ? Tôi chẳng là gì. Tôi là một con thú nuôi trong hệ thống điều hoà không khí. Tôi luôn luôn ở đó nhưng, phần lớn thời gian, chẳng có ai nhận ra điều đó cả.

Ender có một nụ cười gượng.

— Ái chà, thật khôi hài, nhưng đó là một chuyện đùa. Tôi chẳng đi đâu. Tôi lớn, hiện tại. Họ sẽ sớm đưa tôi tới trường tiếp theo. Đối với tôi, điều đó chắc chắn chẳng phải là Trường Dạy Chiến Thuật. Tôi chưa bao giờ là lãnh đạo, cậu hiểu đó. Chỉ có những kiểu người là lãnh đạo mới có hi vọng được đến đó.

— Làm sao người ta trở thành lãnh đạo ?

— Này, nếu tôi biết điều đó, cậu nghĩ là tôi còn ở đây à ? Bao nhiêu đứa có chiều cao như tôi cậu còn thấy ở đây hả ?

Không nhiều. Nhưng Ender không nói với cậu ta.

— Vài người. Tôi không phải chỉ là mảnh ghế của con bọ một nửa bị đóng băng. Những đứa khác, chúng đều trở thành chỉ huy. Tất cả những đứa trong nhóm ban đầu của tôi chúng đều có nhóm của chúng, hiện tại. Không phải tôi.

Ender gật đầu.

— Nghe này, cậu bé, tôi sẽ làm cho cậu một bông hoa. Hãy tìm bạn đi. Trở thành lãnh đạo. Ôm lấy những thằng ngốc nếu đúng thế, thậm chí nếu những đứa khác khinh thường cậu – cậu thấy những gì tôi muốn nói chứ ?



Ender gật đầu một lần nữa.

— Không, cậu không biết gì cả. Các cậu, những kẻ ngốc nghếch, các cậu đều như thế. Các cậu chẳng biết gì cả. Cái đầu đều trống rỗng như khoảng không. Chẳng có gì, bên trong. Ít nhất một cú, các cậu tự huỷ hoại bản thân. Nghe này, khi cậu ở thời điểm như tôi, đừng quên rằng có người đã báo cho cậu biết. Chắc chắn lần cuối cùng người ta tử tế với cậu.

— Vậy tại sao anh nói điều đó với tôi ?

— Cậu là cái gì chứ, thằng nhóc ranh ? Im mồm và ăn đi !

Ender im lặng và ăn. Mick không đùa với cậu. Và cậu biết rằng không có cơ hôi để kết thúc điều đó. Có thể đó là những gì các giáo sư đã báo trước, nhưng Ender không có dự định thuận theo những dự án của họ.

Mình không phải là bọ trong nhóm mình, Ender tự nhủ. Mình không từ bỏ Valentine, Mẹ và Bố để đến đây và bị đóng băng.

Khi cậu ngậm nĩa trong miệng, cậu cảm thấy gia đình mình đang vây quanh, như nó đã luôn như thế. Cậu biết chính xác góc nào để quay đầu có thể nhìn thấy Mẹ cậu, cố ngăn Valentine gây ồn trong lúc ăn súp của cô. Cậu biết chính xác nơi để tìm Bố, đang dán mắt vào tờ báo, trên bàn ăn, tất cả đang giả vờ nói chuyện. Peter, giả đò bỏ ra một hạt đậu Hà Lan nhỏ từ trên mũi – thậm chí Peter còn có thể đùa giỡn.

Nghĩ về họ là một sai lầm. Một sự thổn thức trào lên trong miệng và cậu nuốt nó xuống ; cậu không còn thấy đĩa của mình nữa.

Cậu không phải khóc. Cậu không có một chút cơ hội để được đối xử với lòng trắc ẩn. Dap không phải là mẹ cậu. Yếu đuối nhỏ nhoi biểu thị ở Stilso và Peter mà có thể làm tan vỡ cậu. Ender làm những gì cậu luôn làm khi Peter vây lấy cậu. Cậu tự tính gấp đôi. 1, 2, 4, 8, 16, 32, 64. Sau đó cậu tiếp tục, trong khi cậu có thể tính nhẩm : 128, 256, 512, 1.024, 2.048, 4.096, 8.192, 16.384, 32.768, 65.536, 131.072, 262.144. Tới 67.108.864, cậu lưỡng lự - cậu đã quên giữ trước sao ? Trong khi cậu đang ở mười hai triệu, ở hàng trăm triệu hoặc là, chỉ đơn giản, ở triệu ? Cậu định nhân đôi lần nữa, nhưng đã thất bại. 1.342 vài thứ. 16 ? Hoặc 17.738 ? Điều đó làm cậu quên khuấy đi. Bắt đầu lại. Nhân đôi càng dài đến mức có thể. Nỗi đau đã biến mất. Những giọt nước mặt không còn đe doạ nữa. Cậu không khóc.

Cho tới khi tối, khi ánh sáng giảm xuống và, quanh cậu, cậu nghe thấy vài đứa học viên đang rì rầm nói về mẹ chúng, bố chúng và cả con chó của chúng. Cậu không thể ngăn chúng lại. Những cái lưỡi của chúng tạo nên cái tên Valentine. Cậu nghe tiếng cười của cô ấy, rất gần, trong hành lang. Cậu nghe thấy Mẹ đang băng qua trước cửa, nhìn bên trong để đảm bảo là cậu đã ngủ ngon. Cậu nghe bố cười, trước màn hình. Tất cả rõ ràng khủng khiếp, và điều đó không còn cũng như thế nữa. Cậu sẽ già, khi cậu nhìn thấy họ. Mười hai tuổi, ít nhất. Tại sao mình có thể nói vâng ? Tại sao mình có thể ngốc nghếch như thế ? Đi học không khó khăn. Nhìn Stilson mỗi ngày. Và Peter. Đó là một gã nhút nhát. Ender không sợ anh ta.

Mình muốn về nhà, cậu thì thầm.

Nhưng tiếng thì thầm của cậu là những gì cậu dùng khi cậu rống lên vì đau đớn, khi Peter vây lấy cậu. Tiếng ồn chỉ đi xa từ chính lỗ tay của cậu và thậm chí, thỉnh thoảng, không còn vươn đến chúng.

Và những giọt nước mặt vô tình có thể luôn luôn rơi trên gối, những tiếng nức nở quá kín đáo thậm chí chúng không làm chiếc giường lay động; quá thầm lặng để mà không nghe thấy được. Nhưng nỗi đau vẫn còn đó, chống lại giọng và khuôn mặt cậu, đốt cháy lòng ngực và đôi mắt cậu. Tôi muốn về nhà.

Dap bước vào, đêm hôm đó, và bước qua thầm lặng giữa các giường, thỉnh thoảng chạm một bàn tay. Khắp nơi ông ta đi, có nhiều nước mắt, không ít. Sự biểu lộ của lòng tử tế, trong khu vực đáng sợ này, đủ để làm lay động vài đứa trẻ đang khóc. Nhưng không phải Ender. Khi Dap đến, cậu đã khóc xong và khuôn mặt đã khô. Đó là khuôn mặt đánh lừa xuất hiện ở Bố và Mẹ khi Peter ác độc với cậu và cậu không dám chỉ ra điều đó. Cám ơn Peter. Vì đôi mắt khô và những tiếng thổn thức lặng thầm. Anh đã dạy tôi che dấu tất cả những gì tôi cảm nhận. Hơn bao giờ hết, tôi cần điều đó, hiện tại.

Đã từng có một ngôi trường. Những buổi học suốt ngày. Đọc. Tính. Lịch sử. Những cuộc phim về chiến trường đẫm máu, trong không gian, ruột các thuỷ thủ bắn ra lên thành tàu của đám bọ. Toàn bộ đặc điểm chiến tranh của hạm đội, những con tàu biến thành ánh chớp khi những thiết bị tự huỷ lẫn nhau trong đêm tối dày đặc của không gian. Nhiều thứ để hiểu. Ender cũng làm việc siêng năng như những người khác ; tất cả chiến đấu lần đầu tiên trong cuộc đời vì, lần đầu tiên trong đời họ, họ phải đối đầu với những bạn học ít ra cũng thông minh như họ.

Nhưng những trò chơi – đó là để học sống. Đó chính là họ người đổ đầy những giờ phút giữa giây phút họ thức và những lúc họ ngủ.

Dap giới thiệu với họ phòng chơi sau ngày họ đến. Nó ở trên cao, cố định ở bên trên những tầng bọn trẻ sống và làm việc. Chúng leo lên những bậc thang hướng đến những nơi trọng lực ít và ở đó, trong hang, chúng nhận ra ánh sáng làm loé mắt những người chơi.

Có những trò chơi chúng biết; chúng thậm chí đã chơi, ở nhà. Những trò chơi đơn giản và những trò khó. Ender đi ngang qua trước những màn hình chơi trong hai chiều và thực hiện việc học những trò những đứa lớn chơi, những trò giao thoa, với những vật bị treo. Cậu chỉ là người mới trong nơi này của căn phòng và, thỉnh thoảng, một đứa lớn gạt cậu một cách tàn nhẫn. Mày làm cái gì ở đây hả ? Cuốn xéo ! Bước đi ! Và, tự nhiên, tính đến việc có trọng lực bị giảm, cậu bay hoàn toàn, bay cho đến khi cậu gặp thứ gì đó hoặc ai đó.

Tuy thế mỗi lần cậu thoát ra và quay lại, thường là một nơi khác, để thấy trò chơi dưới một góc khác. Cậu quá nhỏ để thấy những chỉ huy, cách mà người chơi hiệu quả. Điều đó không quan trọng. Cậu thấy những bước chuyển. Cách người chơi đào những đường hầm trong bóng đêm, những đường hầm ánh sáng mà kẻ địch vây đồn và đuổi theo một cách tàn nhẫn cho đến khi chúng bắt kẻ địch của con tàu. Người chơi có thể làm mềm những cái bẫy : mìn, bom, khoá buộc kẻ địch để vây vòng không xác định. Có những người chơi khôn khéo. Những người khác thu nhanh chóng.

Dù sao đi nữa, Ender thích rằng hai người chơi đối đầu. Mỗi khi bị bắt buộc dùng những con đường hầm của người khác và giá trị của những cá nhân, trên kế hoạch của chiến thuật này, xuất hiện nhanh chóng.

Tuy nhiên, sau một giờ, điều đó trở nên chán ngấy. Ender hiểu những cấu trúc, những luật mà máy tính áp dụng đến nỗi cậu biết cậu luôn luôn có thể, khi cậu đã chế ngự các chỉ huy, vòng ra phía sau địch. Xoắn ốc khi kẻ địch chiếm vị trí này ; lượn vòng khi chúng chiếm cái khác. Đời gần một cái bẫy. Làm mềm những cái bẫy sau đó kéo chúng theo cùng cách. Cũng như thế, cậu không có vấn đề gì ; cậu đủ người chơi cho đến khi máy tính trở nên quá nhanh để mà những phản xạ con người có thể đuổi kịp nó. Điều đó không đùa. Đó là chống lại những đứa trẻ khác mà cậu cần chơi. Những đứa trẻ này quen thuộc hơn máy tính, thậm chí khi chúng chơi chống lại với nhau, chúng cố gắng bắt chước. Từ việc suy nghĩ như những cái máy và không như những đứa trẻ.

Tôi có thể đánh bại bọn chúng bằng cách này. Tôi có thể đánh bại chúng, từ cách này.

— Tôi muốn thi đấu với cậu, cậu nói với đứa con trai vừa chiến thắng.

— Cái gì thế này ? đứa con trai hỏi. Một con rệp hay một con bọ ?

— Một bầy người lùn mới vừa đến đây, một đứa khác nói.

— Nhưng nó đang nói ! Cậu biết rằng chúng có thể nói ư ?

— Tôi thấy rồi, Ender nói. Cậu sợ thi đấu trực tiếp với tôi.

— Đấu với mày, đứa con trai đáp, cũng dễ như đi tè dưới vòi nước vậy.

— Và cũng không đùa, một đứa khác nói.

— Tôi tên là Ender Wiggin.

— Nghe này, đồ mặt chuột, mày chẳng là ai cả. Hiểu chứ ? Hoàn toàn chẳng là ai cả, hiểu chứ ? Mày chẳng là kẻ nào khi mày đã bị giết bởi ai đó. Hiểu ?

Tiếng lóng của đám lớp lớn có giai điệu riêng của chính nó. Ender không hiểu nó nhanh lắm.

— Nếu tôi chẳng là ai, làm sao anh lại sợ thi đấu tay đôi với tôi chứ ?

Những đứa khác bực bội.

— Trét vách đất đứa không thể chữa được này và chuyển sang thứ khác.

Cũng như thế, Ender chiếm vị trí trước những chỉ huy vô danh. Những bàn tay của cậu ấy nhỏ bé nhưng những người chỉ huy thì rất đơn giản. Vài kinh nghiệm cho phép cậu xác định vài nút liên quan đến những vũ khí khác nhau. Những bước di chuyển được định hướng bởi một chiếc máy tính tay gạt. Những phản xạ của cậu chậm ngay lúc đầu. Đứa con trai khác, mà cậu mặc kệ tên, nhanh chóng vọt lên trước. Nhưng Ender tiếp tục biết được và đã làm những bước tiến vượt bậc khi cuộc đấu đi đến hồi kết.

— Thoả mãn chứ, học viên mới ?

— Thi đấu tay đôi.

— Người ta không thi đấu tay đôi.

— Vậy anh đánh bại tôi khi tôi chưa từng chơi, Ender rút ra. Anh không thể làm được điều đó hai lần, anh không thể làm điều đó tất cả.

Chúng chơi lại một lần nữa và, lần này, Ender đã có kinh nghiệm đủ để khôn khéo thực hiện vài thao tác đối thủ của cậu hiển nhiên chưa từng được thi đấu. Những thói quen của nó không thể chống lại chúng. Ender không chiến thắng dễ dàng, nhưng cậu đã thắng.

Những đứa lớn vì thế ngừng cười và trêu đùa. Cuộc đấu thứ ba diễn ra trong sự tĩnh lặng hoàn toàn. Ender chiến thắng nhanh chóng và có hiệu quả.

Khi cuộc đấu kết thúc, một đứa lớn nói :

— Đã đến lúc họ nên thay thế chiếc máy này. Hiện tại bất kỳ tên ngốc nào cũng có thể đánh bại nó.

Không có một tí nào chúc mừng. Chỉ có sự im lặng trong khi Ender bỏ đi.

Cậu ta không đi xa. Cậu dừng lại ở gần và nhìn những người chơi theo sau định áp dụng những gì cậu vừa chỉ cho họ. Bất kỳ tên ngốc nào ư ? Ender cười thầm. Họ sẽ không quên mình đâu.

Cậu hài lòng. Cậu đã chiến thắng, và đấu lại một đứa con trai lớn tuổi hơn. Có lẽ không phải là xuất sắc, nhưng cậu không còn sợ không được ở vị trí của mình, sợ không đủ mạnh để xứng đáng được ở Trường Dạy Chiến Đấu. Cậu tự nghiên cứu trò chơi, tự hiểu cách vận hành và, sau đó, cậu có thể phục vụ cho hệ thống, và thậm chí giỏi hơn.

Việc chờ đợi và học giá trị với cậu nhất. Vì, trong thời gian này, cậu phải còn sống. Đứa con trai mà cậu đã làm nó gãy tay muốn trả thù. Ender nhanh chóng biết tên nó là Bernard. Nó phát âm tên của mình với một cái giọng Pháp, từ người Pháp, với chủ nghĩa phân lập ngão ngược của chúng, phát biểu rằng bài học chuẩn mực không bắt đầu ở tuổi lên bốn, trong khi cấu trúc ngôn ngữ Pháp đã hoàn toàn cố định. Giọng của nó làm nó trở nên ngoại lai và thú vị ; cánh tay bị gãy của nó làm nó trở thành một kẻ hi sinh ; tính bạo tàn của nó tạo cho nó một sự tập trung bản năng về tất cả những gì người ta thích gây đau khổ cho người khác.

Ender trở thành kẻ địch của nó.

Từ những điều nhỏ nhặt. Đạp chân lên giường cậu mỗi lần họ đi tập luyện hoặc ra khỏi phòng. Xô nhào cậu cùng với món ăn trên tay. Ender nhanh chóng hiểu không nên để bất kì thứ gì bên ngoài hộc tường; cậu cũng hiểu việc dè chừng những cú hất cẳng. Bernard xử cậu một ngày “vụng về”, và biệt danh đâm thọc.

Có những lúc Ender rất giận. Đối mặt với Bernard, dĩ nhiên, sự tức giận không phù hợp. Vì những gì hắn ta là : một kẻ tra tấn. Người đặt Ender vào cơn thịnh nộ, đó chính là tính mẫn tiệp với những gì người khác xếp đặt lên cậu. Chúng chắc chắn biết rằng sự trả thù của Bernard không đúng đắn. Chúng chắc chắn biết rằng nó đã đánh Ender ngay từ đầu, trong tàu con thoi, mà Ender đã không đáp trả lại dữ dội. Chúng biết điều đó, chúng phản ứng như thể chúng không biết; thậm chí chúng không biết điều đó, nhân cách của Bernard đã chứng minh, với tính cách như thế, chúng nên gọi Bernard là một con rắn độc.

Dù sao, Ender không phải là cái mục tiêu duy nhất. Bernard chiếm lấy một cõi đúng không ?

Ender quan sát, ở đường ranh của nhóm, cách mà Bernard thiết lập ra thứ bậc. Vài đứa con trai có ích đối với nó và nó nịnh nọt những đứa đó một cách quá mức. Những đứa khác nhiệt tình phục vụ nó, làm tất cả những gì nó muốn, dĩ nhiên nó xem thường những đứa đó.

Nhưng có ai đó chấp nhận sự thống trị tồi tệ của Bernard.

Ender, khi quan sát, xác định những người không thích Bernard. Shen bé nhỏ, tham vọng và dễ nổi khùng. Bernard nhanh chóng nhận ra điều đó và đặt nó một cái tên : Giun.

— Vì mày quá nhỏ, Bernard nói, và vì mày chỉ loanh quanh. Nhìn xem như thể nó chuyển động mông khi nó đi !

Shen bỏ đi, bị phiền, nhưng chúng hài lòng cười lớn.

« Nhìn mông nó kìa ! Chào nhé, Giun ! »

Ender không nói gì với Shen – cậu đã nhìn quá rõ, vào lúc đó, rằng cậu định thành lập một nhóm cạnh tranh. Cậu chỉ ngồi, ,máy tính trên đầu gối, cũng có dành cho việc học.

Cậu không học. Cậu ra lệnh cho chiếc máy tính gửi một thông điệp trong ba mươi giây. Thông điệp được gửi đến tất cả mọi người và nó ngắn, chính xác. Khó khăn là ở chỗ tìm ra cách giả trang nó từ nguồn, những gì những vị giáo sư có thể làm. Những thông điệp của các học viên cho phép một cách bắt buộc việc đính kèm tên của họ. Ender vẫn còn chưa hiểu hệ thống an ninh của các giáo sư, làm sao cậu có thể qua mặt một người trong số họ. Nhưng cậu đã thiết lập thành công sự tồn tại của một học viên tưởng tượng được gọi với một cái tên khôi hài : Chúa.

Cậu không đánh liều để nhìn Shen khi thông điệp đã sẵn sàng. Như những đứa khác, cậu nhìn Bernard và những đồng đảng của nó đang vui vẻ và cười đùa, mỉa mai giáo sư dạy toán, việc bị ngắt quãng thường xuyên ở giữa một câu và nhìn quanh ông ta như thể ông ta đang đi xuống xe buýt ở một trạm dừng tệ hại và không biết mình đang ở đâu.

Dù sao đi nữa, Shen, kết thúc bởi việc bị vây. Ender gửi cho cậu ta một dấu hiệu của cái đầu, chỉ máy tính của cậu và cười. Shen có vẻ bối rối. Ender nhẹ nhàng nâng máy tính của cậu lên và chỉ vào đó. Shen tóm lấy cái của nó. Ender vì thế gửi thông điệp. Shen thấy nó hầu như ngay tức thì. Nó đọc, sau đó cười. Nó nhìn Ender, như để nói : Cậu đó sao ? Ender nhún vai ra dấu : Tớ không biết đó là ai, nhưng không phải tôi đâu.

Shen lại cười lần nữa và nhiều đứa khác, những người thật sự không phải là băng của Bernard, lấy ra chiếc máy tính của chúng và nhìn. Tất cả trong ba mươi giây, thông tin xuất hiện trên tất cả các máy tính, nhanh chóng xuyên qua màn hình và biến mất. Những đứa cùng cười lên cùng một lúc.

— Có chuyện gì buồn cười sao ? Bernard hỏi.

Ender cảnh giác để không cười khi Bernard liếc quanh căn phòng, và tựa như sợ rằng nhiều đứa khác đang cảm thấy. Shen, một cách tự nhiên, có một nụ cười thách thức. Điều đó kéo dài vài giây : sau đó Bernard nói với một trong những đứa bạn của nó đi tìm một cái máy tính. Cùng nhau, chúng đọc thông điệp.

COI CHỪNG CÁI ĐÍT CỦA MÀY. BERNARD VEILLE.

CHÚA

Bernard giận đỏ mặt.

— Ai làm hả ? nó rú lên.

— Chúa, Shen trả lời.

— Chắc chắn chính là mày. Giống giun vô cùng ngốc nghếch !

Thông điệp của Ender biến mất sau năm phút. Một lúc sau, một tin nhắn của Bernard xuất hiện trên máy tính của cậu.

TAO BIẾT CHÍNH LÀ MÀY.

BERNARD

Ender không ngẩng đầu. Cậu phản ứng, quả thật, như thể chưa thấy thông điệp. Bernard chỉ muốn thấy tôi có vẻ vô tội. Nó không biết gì cả.

Dĩ nhiên, chẳng là vấn đề nếu nó biết hoặc không. Huống chi Bernard vây lấy cậu, vì hiện tại nó phải củng cố địa vị. Trong bất kỳ trường hợp nào, nó không thể để những đứa khác khinh thường nó. Nó phải khẳng định sự thống trị của nó. Vì thế Ender bị tấn công, ở phòng tắm, vào sáng đó. Một trong những đứa bạn của Bernard giả vờ sẩy chân và hướng đến cậu, đá một cú bằng đầu gối vào bụng. Ender chấp nhận giữ im lặng. Cậu vẫn còn quan sát, trên bản kế hoạch của cuộc chiến mở. Cậu từ chối phản ứng.

Nhưng trong cuộc chiến khác, cuộc chiến trên máy tính, sự tấn công của cậu đã sẵn sàng. Khi cậu quay lại từ nhà tắm, Bernard đang điên dại, đá lên giường và rít lên :

— Tao không ghi điều đó ! Im đi !

Thông điệp sau đó liên tục chuyển đến các máy tính :

TAO THÍCH ĐÍT CỦA MÀY. TAO MUỐN ÔM HÔN CHÚNG.

.BERNARD

— Tao không có viết tin nhắn này ! Bernard la lên.

Sự ồn ào kéo dài trong vài giây, Dap xuất hiện ở cửa.

— Có chuyện gì thế ? ông hỏi.

— Có ai đó viết tin nhắn có sử dụng tên của tôi !

Bernard bị mất tin thần.

— Tin nhắn nào ?

— Không quan trọng tin nhắn nào !

— Đó không phải ý kiến của tôi.

Dap lấy chiếc máy tính gần nhất, của đứa con trai nằm ở chiếc giường bên trên của Ender. Dap đọc, thoáng cười và đặt lại chiếc máy tính.

— Thú vị nhỉ, ông ấy nói.

— Ông sẽ tìm ra kẻ đó là ai chứ ? Bernard hỏi.

— Ồ, tôi biết đó là ai chứ, Dap nói.

Vâng, Ender tự nhủ. Quá dễ để lẩn tránh hệ thống. Họ muốn chúng ta lẩn tránh nó, ít nhất một phần. Họ biết đó chính là tôi.

— Vậy, đó là ai ? Bernard la lên.

— Có phải cậu đang thiếu sự tôn trọng, chiến binh ? Dap hỏi với một giọng nhẹ nhàng.

Ngay lúc ấy, không khí thay đổi. Cơn thịnh nộ của Bernard và niềm vui vừa mới che dấu của những đứa khác biến thành nghiêm trọng. Quyền lực là trên sắp biểu đạt.

— Không, thưa ông, Bernard nói.

— Mỗi người biết rằng hệ thống thêm tên người viết tự động vào tin nhắn

— Tôi không viết điều đó ! Bernard la lên.

— Cậu la hét sao ? Dap hỏi.

— Hôm qua, có ai đó đã gửi một tin nhắn ký tên là : Chúa, Bernard nói.

— Thật sao ? Dap đánh giá. Tôi không biết rằng có ai đó tự đăng ký vào hệ thống.

Dap xoay quanh ông và bỏ đi, sau đó tiếng cười vang lên khắp phòng.



Bernard đã không thành công trong việc chỉ huy nhà ngủ - chỉ vài niềm tin còn sót lại từ nó. Và Ender hiểu rằng, cho tới cuối buổi học, nó sẽ bị đối đầu khó khăn hơn nữa. Tuy nhiên, trò gian trên hệ thống đã làm tròn công việc của cậu. Bernard đã bị khoá và những đứa khác thích thú loại bỏ nó. Nhưng nhất là, Ender đã đạt mục tiêu mà không gửi nó vào bệnh viện. Đó cũng chính là điều tuyệt vời nhất.

Sau đó cậu bắt tay vào công việc khó khăn, chính là việc hiểu hệ thống an ninh dành cho việc bảo vệ máy tính của cậu, chắc chắn, những đảm bảo do hệ thống cung cấp không thích ứng. Nếu một đứa nhóc sáu tuổi có thể lẩn tránh chúng, hiển nhiên chúng tạo nên một cuộc chơi, không phải một hệ thống an ninh sống. Còn một trò nghĩ ra bởi các giáo sư. Và, ở đó, tôi giỏi.

— Làm sao cậu làm được ? Shen hỏi ở buổi ăn sáng.

Ở trong lòng, Ender nhận ra rằng đây chính là lần đầu tiên có một học viên trong lớp cậu thử ở gần cậu trong buổi ăn.

— Làm gì cơ ? cậu ta hỏi.

— Gửi tin nhắn bằng một cái tên giả ! Và cả với cái tên của Bernard ! Điều đó thật tuyệt. Hiện tại người ta gọi nó : Người hôn Đít. Chỉ Có người hôn đít, trước những giáo sư, nhưng tất cả mọi người biết những gì nó hôn.

— Bernard đáng thương, Ender thì thầm. Người vô cùng nhạy cảm.

— Thôi nào, Ender ! Cậu đã thành công trong việc xâm nhập hệ thống. Cậu đã làm thế nào vậy ?

Ender lắc đầu vào cười.

— Cám ơn vì đã tin tôi có đủ thông minh để làm được điều đó. Tôi chỉ là người đầu tiên thấy, thế thôi.

— Được rồi, cậu không cần phải nói điều đó với tôi, Shen nhận ra. Nhưng điều đó thật tuyệt.

Họ ăn trong im lặng trong vài giây.

— Có phải tớ vặn mông khi đi không ?

— Không, Ender nói. Chỉ một chút. Chỉ là đừng đi những bước dài, thế thôi.

Shen gật đầu.

— Bernard là người duy nhất nhận ra điều đó.

— Đó là một con heo, Shen nói.

Ender nhún vai.

— Trong tập thể, những con heo không tệ quá đâu.

Shen cười.

— Cậu có lý. Tớ thật không công bằng với những con heo.

Họ cười và hai đứa khác gia nhập vào cùng. Việc cô lập Ender đã kết thúc. Cuộc chiến chỉ là vừa bắt đầu.

0 Response to "[Couleuria] ENDER'S GAME - CHƯƠNG 5 - TRÒ CHƠI"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres