[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 6 - CHIẾC CỐC CỦA NGƯỜI KHỔNG LỒ

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 6 - CHIẾC CỐC CỦA NGƯỜI KHỔNG LỒ

 Ender ngồi trên giường, chiếc máy tính trên gối. Đó là giờ tự học và Ender dành cho Free Play. Đó là một trò chơi thay đổi, khùng điên, trong vài chiếc máy ở trường liên tục hướng dẫn những thành phần mới, soạn ra một mê cung mà người ta có thể khám phá.


---------------------------------||---------------------------------

— « Ngày xưa, chúng ta đã từng có nhiều sự thất vọng, giữ trong nhiều năm, hi vọng chúng sẽ thành công, sau đó nhìn thấy chúng thất bại. Với Ender, mọi thứ đều tốt, chính là điều cậu ta đã quyết định làm trong sáu tháng tiếp theo. »

— « Ồ ? »

— « Không phải bà không nhìn vào những gì đã qua sao ? Cậu ta đã bị kẹt ở Chiếc Cốc của Người Khổng Lồ, trong trò chơi tinh thần. Đứa trẻ này phải chăng nó định tự sát sao ? Bà chưa bao giờ nói đến chuyện đó. »

— « Tất cả mọi người một ngày nào đó đều đến chỗ Chiếc Cốc của Người Khổng Lồ. »

— « Nhưng Ender không muốn bỏ cuộc. Như Pinual. »

— « Mọi người đều như Pinual, vào lúc này hoặc lúc khác. Nhưng chỉ có một người tự sát. Tôi không tin điều đó có liên quan đến Chiếc Cốc của Người Khổng Lồ. »

— « Bà đã đặt cược cả đời tôi vào nơi đó. Và nhìn những gì cậu ta đã làm với nhóm của mình. »

— « Ông biết là đó không phải lỗi của cậu ấy. »

— « Tôi mặc kệ. Lỗi của cậu ta hay không, cậu ta đang đầu độc nhóm của mình. Họ đều được coi như đang đoàn kết lại với nhau và, khắp nơi cậu ta ở, có một hố sâu hàng km ngăn cách. »

— « Dù sao đi nữa, tôi không định để cậu ta ở đó quá lâu. »

— « Trong trường hợp này, ông sẽ có lợi để điểm lại mục đích của mình. Nhóm này bệnh hoạn, và cậu ta là nguyên nhân của căn bệnh đó. Cậu ta sẽ ở lại cho đến khi nó khỏi bệnh. »

— « Tôi chính là nguyên nhân của căn bệnh. Tôi đã cô lập cậu ta và điều đó đã vận hành. »

— « Cho cậu ta thời gian. Để thấy những gì cậu ta sẽ làm đi. »

— « Chúng ta không có thời gian. »

— « Chúng ta không có quyền đẩy một đứa trẻ cũng là một thiên tài quân sự, trở thành một con quỷ. »

— « Đó là lệnh sao ? »

— « Máy ghi âm đang chạy, nó luôn chạy, ông bị bao phủ, ông sẽ bị trừng phạt ! »

— « Nếu đó là lệnh, như thế… »

— « Đó là lệnh. Để cậu ta ở lại nơi đó, nơi cậu ta sẽ tự lấy lại mọi thứ trong nhóm của mình. Graff, ông đang đâm vào chiếc mụn nhọt của tôi ! »

— « Bà sẽ không có nhiều mụn nhọt nếu như bà để tôi phụ trách ngôi trường và bà tự phụ trách hạm đội. »

— « Hạm đội đang tìm một tổng tư lệnh ? Người ta khôn thể làm gì trong khi ông không mang đến một người cho họ. »

Họ bước vào phòng chiến đấu một cách vụng về, như những đứa trẻ đi đến hồ bơi lần đầu tiên, bám chặt vào tay nắm trên vách. Tình trạng không trọng lực thật đáng sợ, làm hoang mang ; dĩ nhiên, chúng nhận ra rằng mọi thứ dễ dàng hơn nếu chúng không dùng chân.

Trái lại : bộ quần áo liền quần bị hạn chế. Thật khó thực hiện những bước di chuyển chính xác trong khi bộ quần áo phản ứng lại bằng một sự chậm trễ hời hợt, chịu đựng những bộ quần áo mà chúng đã quen mặt.

Ender bám vào một tay nắm và hạ đầu gối. Cậu nhận ra rằng, túi da chậm chạp, bộ quần áo để đạt mục đích khuếch đại những bước di chuyển. Thật khó để hướng dẫn bước đầu cho chúng nhưng đôi chân của bộ quần áo tiếp tục di chuyển, và một cách mạnh mẽ, trong khi các cơ đã ngừng. Sức mạnh của một cú đẩy nhân đôi nhờ bộ quần áo. Tôi vụng về trong vài giây. Phải bắt đầu.

Vì thế, bằng việc luôn nắm tay cầm, cậu ta đẩy mạnh đôi chân.

Sớm thôi, cậu ta xoay, chân ở trên đầu, và đụng lưng vào vách. Nảy lên mạnh, hiển nhiên rồi, và đôi tay bị tuột ra tay nắm. Cậu xuyên qua căn phòng tập, liên tục xoay vòng.

Trong một khoảnh khắc khủng khiếp, cậu định giữ hướng liên quan đến bên dưới và trên, cơ thể cậu cố gắng để đứng thẳng dậy, tìm một nơi có trọng lực nhưng không có. Sau đó cậu tự nén mình để đổi tầm nhìn. Cậu tuột đi đến một vách. Đó là nơi thấp. Và, sớm thôi, cậu đã điều khiển được chính mình. Cậu không bay, cậu rơi xuống. Đó là một cú nhào ra bắt bóng. Cậu có thể chọn cách cậu chạm vào bề mặt.

Tôi sẽ quá nhanh để có thể nắm một tay cầm và đứng im, nhưng tôi có thể làm giảm bớt sự va chạm, tôi có thể trở về trong một hướng khác nếu tôi xoay và dùng chân của mình…

Chính xác là điều đó không có vận hành như cậu dự đoán. Cậu đi theo một hướng khác, nhưng không phải là hướng cậu đã chọn. Và cậu không có thời gian để phản ứng. Cậu bị đâm vào một cái vách khác, quá sớm, lần này, để có thời gian chuẩn bị. Nhưng, đột xuất, cậu nhận ra rằng cậu có thể dùng chân để điều khiển hướng nảy. Hiện tại, cậu bay trong phòng theo hướng của đám học viên khác, người luôn luôn bám vào vách. Lần này, cậu có biện pháp để bám lấy một cái tay cầm. Cậu tạo nên một góc điên rồ, so với những đứa khác, nhưng chiều hướng của cậu vẫn thích hợp và, theo ý của cậu, tất cả bọn họ đều đang nằm trên đất và không còn cái đầu nào chìm nổi như cậu nữa.

— Cậu đang muốn làm gì thế, tự sát hả ? Shen hỏi.

— Thử nào, Ender nói. Với bộ quần áo, cậu không thể bị đau; cậu có thể điều khiển việc nảy lên với chân, như thế này.

Cậu tái hiện lại xấp xỉ bước di chuyển mà cậu đã làm.

Shen lắc đầu – cái trò nhào lộn ngốc nghếch này không nói với cậu ta điều gì. Nhưng một đứa con trai đi một cách hiệu quả, không nhanh như Ender, vì nó không bắt đầu bằng cách tự xoay, nhưng cũng khá nhanh. Ender không cần nhìn mặt, cậu cũng có thể đoán ra đó chính là Bernard. Và, phía sau nó, chính là đứa bạn thân nhất của Bernard, Alai.

Ender nhìn chúng xuyên qua căn phòng rộng, Bernard đang chống lại để định hướng trong chiều hướng nó xem như nền nhà, Alai bỏ cuộc những bước di chuyển và chuẩn bị nảy dựa vào một vách. Không kỳ dị như Bernard bị gãy tay, trong tàu con thoi, Ender tự nhủ. Nó gập lại khi nó trôi nổi. Nó sợ. Ender lưu điều này trong trí nhớ.

Và cũng một thông tin khác. Alai không thực hiện việc đẩy cùng một hướng với Bernard. Nó lướt theo hướng một góc phòng. Đường đi của chúng càng lúc càng khác nhau, trong khi ấy chúng thả trôi và, trong khi Bernard đâm một cách vụng về vào vách trước khi nảy, Alai nảy lên ba mặt phẳng, gần góc, điều này cho phép nó giữ tốc độ thực tế và phóng nó vào không trung theo sau một góc kỳ cục. Alai la lên vì vui sướng, những đứa học viên đang nhìn nó cũng thế. Vài đứa quên rằng chúng không còn trọng lực và thả lỏng để vỗ tay. Do đó chúng bị trôi giạt đi một cách lười biếng khắp các hướng, đập những cánh tay, cố để bơi.

Đó là vấn đề, Ender thầm nghĩ. Người ta làm gì khi bị trôi giạt ? Không thể thực hiện một cú đẩy.

Cậu định để mình bị trôi và thử tìm cách giải quyết. Nhưng cậu thấy những đứa khác, vô ích điều khiển quỹ đạo của chúng, và chỉ có thể tưởng tượng điều khác mà chúng đã làm trước đó.

Bằng cách tự nắm một tay vào sàn, cậu sờ soạng khẩu súng đeo phía trước bộ quần áo, chính xác là trên vai. Sau đó cậu nhớ đến tia phóng ra thỉnh thoảng được dùng bởi những Thuỷ Thủ khi họ sắp áp mạn tiến công vào một trạm địch. Cậu rút súng ra khỏi bộ quần áo và thực hiện điều đó. Cậu áp tay vào nút, trong nhà ngủ, nhưng khẩu súng không vận hành. Có thể cậu đang đi dạo trong phòng chiến đấu. Chẳng có chỉ dẫn liên quan đến cách sử dụng. Chẳng có gì về cách điều khiển. Cò súng hiển nhiên – như tất cả bọn trẻ, cậu có khẩu đầu tiên khi cậu hầu như còn đang trong nôi. Có ai nút mà ngón tay của cậu có thể dễ dàng móc vào, và nhiều nút khác ở thân súng, thực tiễn chúng không thể được chạm đến mà không dùng hai tay. Hiển nhiên, cả hai nút gần ngón cái hẳn là có thể dùng ngay lập tức.

Cậu hướng súng vào đất và ấn vào cò súng. Vũ khí ngay lập tức nóng lên ; khi cậu bỏ tay ra khỏi cò súng, nó trở nên lạnh ngắt. Cũng thế, một vòng ánh sáng nhỏ xuất hiện trên đất, ở nơi cậu nhắm vào.

Cậu ấn vào nút đỏ nằm trên súng và ấn vào cò súng lần nữa. Cũng như thế.

Sau đó cậu ấn vào nút trắng. Có một tia sáng chiếu một vùng có thể thấy, nhưng không cùng cường độ. Vũ khí giữ rất lạnh khi nút trắng được ấn xuống.

Nút đỏ tạo một dạng tia laser – nhưng đó không phải là tia laser, Dap đã nói điều đó – trong khi nút trắng tạo ra một ngọn đèn. Điều đó chẳng thể giúp tôi, trong việc vận hành.

Cũng vì thế, tất cả phụ thuộc vào việc đẩy và quỹ đạo cố định lúc đầu. Điều đó có nghĩa là chúng ta phải rất chuẩn xác trong việc điều khiển hướng xuất phát và sự nảy của chúng ta nếu chúng ta không muốn xong với việc trôi giạt ở giữa một khoảng không. Ender nhìn căn phòng. Vài đứa lướt gần các vách, hiện tại, đập cánh tay với hi vọng bám được vào một tay cầm. Những đứa khác bị đập và la lên ; vâì đứa tự nắm tay nhau và vẽ lên những vòng tròn. Hiếm hoi có ai đó, như Ender, đứng vững bình tĩnh ở vách và nhìn.

Nó nhận ra rằng Alai ở trong đó. Nó bị đẩy đến một cái vách khác, không xa Ender. Đáp trả từ một xung động, Ender thực hiện một cú đẩy và hướng nhanh đến Alai. Một khi phongs, cậu tự hỏi cậu sẽ nói gì đây. Alai là bạn của Bernard. Ender có thể nói gì với nó đây ?

Tuy nhiên, cậu không còn câu hỏi để thay đổi việc trôi giạt, cậu thế nào để nhìn bên phải trước cậu và thực hiện những bước chuyển động nhỏ với chân và cánh tay để điều khiển hướng và việc trôi giạt. Quá muộn, cậu tính rằng mình đã nhắm quá tốt. Cậu không ở gần Alai, cậu chạm vào cậu ta.

— Này, nắm lấy tay tao ! Alai la lên.

Ender chìa tay ra. Alai làm yếu dần va chạm và giúp Ender đáp nhẹ nhàng lên vách.

— Thật tốt, Ender nói. Chúng ta phải tự tập luyện để làm điều này.

— Đó là những gì tôi đang nghĩ. Nhưng tất cả mọi người đang chuyển sang nát nhừ trong đó, Alai nói. Điều gì xảy ra nếu chúng ta thoát ra khỏi đó cùng nhau nhỉ ? Chúng ta nên đẩy theo những hướng ngược lại.

— Ái chà.

— Đồng ý chứ ?

Điều đó thừa nhận rằng tất cả sẽ không thể là điều tốt nhất cho cả hai. Có phải sẽ tốt nếu cả hai người cùng nhau thực hiện ? Coi như trả lời, Ender nắm lấy cổ tay Alai và chuẩn bị rời khỏi.

— Sẵn sàng chưa ? Alai nói. Đi nào !

Vì họ không đẩy cùng một lực, họ xoay vòng quanh nhau. Ender làm vài bước di chuyển nhỏ với tay, sau đó động đậy một chân. Họ đi chậm lại. Cậu bắt đầu lại. Họ dừng xoay. Hiện tại, họ bị trôi đi một cách lặng lẽ.

— Đầu to, Ender, Alai nói. (Đó là một lời khen.) Chúng ta hãy đẩy trước khi đập vào đám này.

— Và chúng ta hãy quay trở lại góc thấp bên đó.

Ender không muốn chiếc cầu nối vào doanh trại kẻ địch bị thất bại.

— Đứa cuối cùng bị đẩy vào trong miệng chai ! Alai nói.

Sau đó, từ từ, đều đặn, chúng thực hiện theo cách mặt đối mặt, nhưng chống bàn tay và đầu gốc vào người kia.

— Và bây giờ ? Chúng ta đẩy ? Alai hỏi.

— Lần đầu tiên tớ làm điều này, Ender nói.

Chúng gây sức ép. Nó đẩy chúng nhanh hơn dự kiến. Ender va vào hai đứa con trai và không tới được vách như cậu đã nhắm. Điều đó làm cậu mất vài giây để định hướng và xác định góc nơi cậu phải quay trở lại với Alai. Alai đang hướng về phía cậu. Ender xác định một sự trệch hướng bao gồm hai cú nảy, để tránh phần lớn đám học viên.

Khi Ender đến góc, Alai đã giang hai tay trên hai nắm tay bên cạnh và giả vờ ngủ gật.

— Cậu đã thắng.

— Tớ muốn thấy bộ sưu tập của cậu bị đánh rắm, Alai nói.

— Tớ đã để nó trong hộc tủ của cậu. Cậu không nhận thấy gì sao ?

— Tôi nghĩ là chúng là vớ của mình.

— Chúng ta không còn mang vớ nữa.

— Ờ.

Chuyện đó nhắc chúng nhớ lại việc chúng đang xa nhà. Niềm vui liên quan đến việc điều khiển một phần những bước di chuyển từ từ bị phá hỏng.

Ender lấy ra khẩu súng và chỉ những gì cậu đã hiểu về việc sử dụng hai nút bấm gần ngón cái.

— Điều gì xảy ra nếu cậu bắn vào ai đó ? Alai hỏi.

— Tớ không biết.

— Tại sao không thử nhỉ ?

Ender lắc đầu.

— Cậu có thể làm ai đó bị thương.

— Tớ muốn nói : tại sao chúng ta không bắn vào chân nhau, chẳng hạn. Tớ không phải là Bernard, tớ chưa bao giờ hành hạ đám mèo để làm trò vui.

— Ồ.

— Điều đó không nguy hiểm đâu, nếu không họ chẳng đưa cho chúng ta những khẩu súng trẻ con này.

— Hiện tại chúng ta là những chiến binh.

— Bắn vào chân tớ đi.

— Không bắn tớ đi.

— Bắn cùng lúc đi.

Họ bắn. Ngay lúc ấy, chân của Ender trở nên cứng đờ, bất động ở giữa mắt cá và đầu gối.

— Cậu bị đông cứng chứ ? Alai hỏi.

— Cứng đờ như một miếng ván.

— Chúng ta sẽ đóng băng ai đó, Alai nói. Chúng ta hãy chiến đấu đi. Chúng ta đấu với họ.

Họ cười khẩy. Sau đó Ender nói :

— Tốt hơn hết là mời Bernard.

Alai nhướng mày.

— Hở ?

— Và Shen.

— Thằng nhỏ uốn éo mông xảo trá hả ?

Ender nói rằng Alai đang đùa.

— Này, mọi người không thể phân biệt.

Alai cười.

— Ông tớ sẽ giết cậu nếu cậu nói thế với ông.

— Nhưng, trước hết, ông nội của tớ sẽ bán nó.

— Đi tìm Bernard và Shen nào, sau đó chúng ta sẽ làm đóng băng những đứa bạn của bọ này.

Hai mươi phút sau, tất cả những người ở trong phòng đều bị đóng băng, trừ Ender, Bernard, Shen và Alai. Chúng cười và đưa những tiếng la vì thắng đến tận chỗ của Dap.

— Tôi thấy là các cậu đã hiểu cách hoạt động của vật này, ông nói.

Sau đó ông khởi động cơ cấu điều khiển đang cầm trên tay. Tất cả mọi người đều bị trôi giạt chậm hướng về vách gần chỗ ông đang đứng. Ông bước qua những đứa bị đóng băng, chạm vào chúng để làm tan băng bộ đồng phục của chúng. Có một tiếng vỗ tay phản đối liên quan đến việc Bernard và Alai đã rút súng trước khi họ sẵn sàng.

— Tại sao các cậu vẫn chưa sẵn sàng ? Dap hỏi. Các cậu có bộ đồng phục cùng lúc như họ. Nhưng các cậu đã mất thời gian để bay lượn một cách ngu ngốc như những con vịt xỉn. Dừng việc rên rỉ và chúng ta bắt đầu nào.

Ender nhận ra, phải thừa nhận rằng Bernard và Alai đã điều khiển trận đấu. Và dĩ nhiên, mặc kệ. Bernard biết rằng Ender và Alai đã học cùng nhau cách sử dụng súng. Và Ender cùng Alai là bạn. Bernard có thể tin rằng Ender đã gia nhập băng của nó. Nhưng đó không phải như thế. Ender đã gia nhập một băng mới. Nhóm của Alai. Bernard cũng đã gia nhập băng này.

Điều này không phải là hiển nhiên đối với mọi người ; Bernard luôn ranh mãnh và đưa đồng đảng vào nhiệm vụ. Nhưng, hiện tại, Alai di chuyển một cách tự do trong tất cả các phòng và, khi Bernard tức giận, Alai là biện pháp để làm nó vui và trở lại bình tĩnh. Khi phải chọn lựa một vị lãnh đạo, Alai được bầu hầu như nhất trí. Bernard dỗi trong vài ngày, sau đó nó chấp nhận và mọi người thuận theo cấu trúc mới đó. Nhóm không còn bị chia thành các băng Bernard và những kẻ ngoài luật của Ender. Alai là chiếc cầu nối.

Ender ngồi trên giường, chiếc máy tính trên gối. Đó là giờ tự học và Ender dành cho Free Play. Đó là một trò chơi thay đổi, khùng điên, trong vài chiếc máy ở trường liên tục hướng dẫn những thành phần mới, soạn ra một mê cung mà người ta có thể khám phá.

Thỉnh thoảng những thứ khôi hài. Thỉnh thoảng thú vị, và phải nhanh để sống sót. Cậu đã bị chết nhiều lần, nhưng điều đó chẳng làm gì cả, những trò chơi cũng như thế : người ta chết nhiều lần, sau đó người ta lại lặp lại.

Lúc đầu, nhân vật trên màn hình chỉ là một thằng nhóc. Sau đó vài giây, nó chuyển sang con gấu. Hiện tại, đó là một con chuột lớn, với móng vuốt dài và khéo. Cậu điều khiển nhân vật của mình chạy dưới những đồ vật to lớn. Cậu thích mèo hơn, nhưng điều này trở nên phiền phức – quá dễ để tránh nó, cậu biết tất cả những đồ vật rồi.

Không ở trong ổ chuột, lần này, cậu nhủ. Mình không thể chịu nổi Gã Khổng Lồ nữa. Đó là một trò ngu ngốc và mình không thể thắng. Mình phải chọn lựa điều gì đây, mình lúc nào cũng nhầm.

Nhưng cậu vào cùng một lúc trong hang chuột, và băng qua chiếc cầu nhỏ trong vườn. Cậu tránh những con vịt và những con muỗi – bọ đánh rắm – cậu cố chơi với chúng, nhưng quá dễ và, nếu cậu chơi quá lâu với những con vịt, chúng biến thành cá, những thứ cậu chẳng ưa. Là cá làm cho cậu có ấn tượng là bị đông cứng trong căn phòng chiến đấu, thân thể cứng nhắc, chờ đợi cho đến khi buổi tập kết thúc và Dap đến làm tan băng. Cũng vì thế, như thói quen, cậu lồng vào các đồi.

Việc trượt trên đất bắt đầu. Lúc đầu, cậu làm nhiều lần, bị đè bẹp dưới đất lở bắn lên dưới một chồng đá. Hiện tại, tuy nhiên, cậu có thể trèo qua các sườn đồi vừa chạy, một cách bắt buộc, để tránh việc bị xoá sổ, luôn tìm cách để ngoi lên.

Và như thường, việc trượt trên đất cuối cùng cũng dừng lại là một mớ đá chằng chịt. Đồi mở ra và những vôi gạch bị thay bởi bánh mì trắng, phồng lên, vươn lên như chiếc bánh trong khi vỏ bánh bị vỡ và rơi vãi. Nó mềm và xốp; nhân vật tiến lên chầm chậm. Và, khi nó nhảy, nó đang đứng trên một cái bàn. Bánh mì khổng lồ phía sau nó; mẩu bơ khổng lồ trước nó. Và Người Khổng Lồ đích thân, cầm đặt trên tay, nhìn nó. Nhân vật của Ender ở gần đầu của Người Khổng Lồ, gần cằm.

— Ta nghĩ mình sẽ bẻ đầu mày bằng một cú táp, Người Khổng Lồ nói, như ông ta thường làm.

Lần này, giữa việc chạy trốn hay bất động, như cậu ta thường làm, Ender di chuyển nhân vật của cậu cho tới gần khuôn mặt của Người Khổng Lồ và đạp ông ta một cú vào cằm.

Người Khổng Lồ lè lưỡi và Ender ngã trên đất.

— Cậu giải một câu đố ? Người Khổng Lồ hỏi.

Cũng như thế, chẳng có gì thay đổi cả : Người Khổng Lồ lúc nào cũng quay về việc các câu đó. Máy tính thật ngốc ! Hàng triệu kịch bản có thể trong bộ nhớ, và Người Khổng Lồ chỉ biết cái trò ngốc này.

Người Khổng Lồ, như thường, đặt hai ly lớn, mà thành ly cao hơn cả đầu gối của Ender, trên bàn. Như thường, chúng đổ đầy những chất lỏng khác nhau. Máy tính xếp đặt để chất lỏng luôn khác nhau, ít ra đó là những gì người ta có thể nghĩ ra. Lần này, chiếc đầu tiên chứa một chất lỏng dầy và như kem. Cốc khác rít lên và sôi.

— Một trong hai cốc chứa độc, cốc khác thì không, Người Khổng Lồ nói với cậu. Tìm ra chiếc đúng và tôi sẽ đưa cậu đến Xứ Tiên.

Tìm có nghĩa là nhún đầu vào một chiếc cốc và uống. Cậu chưa từng tìm ra. Thỉnh thoảng, đầu cậu bị hoà tan. Thỉnh thoảng, nó bị cháy. Thỉnh thoảng, cậu rơi vào trong cốc và chết đuối. Thỉnh thoảng, cậu bị xỉn nằm trên bàn, tái xanh và chết gí. Luôn luôn kinh khủng, và Người Khổng Lồ lúc nào cũng cười phá lên.

Ender hiểu rằng, dù cho có chọn lựa nào, cậu đều chết. Trò chơi gian lận. Sau cái chết đầu tiên, nhân vạt xuất hiện lại trên bàn của Người Khổng Lồ để có thể chơi lại lần nữa. Sau cái chết thứ hai, cậu quay trở lại nơi trượt trên đất. Sau đó, ở chiếc cầu của khu vườn. Sau đó ở lỗ chuột. Và, cuối cùng, cậu trở lại đứng trước Người Khổng Lồ, chơi lần nữa và thua nữa, rồi chết, chiếc máy tính của cậu tối đi, « Free Play Over » bằng việc quay lại và Ender thả mình trên giường, sau đó run rẩy cho đến khi cậu chìm vào giấc ngủ. Trò chơi gian lận nhưng điều đó không ngăn cản Người Khổng Lồ nói về Xứ Tiên, một Đất Xứ Tiên ngu ngốc và như con nít, cho những đứa bé ba tuổi, chắc chắn có một người mẹ, một Pac-Man, một Peter Pan và thậm chí chẳng có thú vị gì để ghé qua, nhưng cậu phải tìm ra cách để thắng Người Khổng Lồ và đi đến đó.

Cậu uống cốc màu kem. Ngay lúc ấy, cậu bị trướng lên và bị bay đi như một chiếc bong bóng. Người Khổng Lồ cười. Cậu chết một lần nữa.

Cậu chơi lại và, lần này, chất lỏng như xi măng, và làm cậu tất động đầu óc khi Người Khổng Lồ mở nó ra dọc theo cột sống, rút xương nó như một con cá và ăn ngấu nghiến nó trong khi cánh tay và chân vẫn còn run rẩy.

Cậu xuất hiện lại ở chỗ trượt trên đất và quyết định không tiếp tục nữa. Cậu thậm chí mặc kệ bị đất đá vùi lấp. Nhưng, dĩ nhiên bị đóng băng và chảy đầy mồ hôi, khi cậu sống lại một lần nữa, cậu trèo lên các ngọn đồi cho đến khi chúng chuyển sang bánh mì, và bám bất động vào chiếc bàn của Người Khổng Lồ trong khi những chiếc cốc đã được đặt sẵn trước mặt cậu.

Cậu nhìn chằm chằm vào hai chất lỏng. Cái đang sôi sùng sục, cái đang tạo nên những đợt sóng tựa như từ biển. Cậu định đoán kiểu chết nào chứa trong chúng. Có lẽ một con cá ra biển và xé tôi. Cái đang sôi có thể làm nghẹt thở tôi. Tôi ghét trò này. Nó không công bằng. Nó ngốc nghếch. Nó thối rữa.

Và, thay vì nhấn đầu vào trong hai cốc, cậu đánh đổ một cốc, sau đó chiếc cốc kia, và né những bàn tay to lớn của Người Khổng Lồ, trong khi gã này đang la lên :

— Kẻ gian ! Kẻ gian !

Cậu nhảy lên mặt của Người Khổng Lồ, trèo lên môi và mũi của ông ta sau đó đào trong mắt của Người Khổng Lồ. Thứ cũng mềm như phô mai trắng và, trong khi Người Khổng Lồ la lên, nhân vật của Ender đã đi sâu vào trong mắt, đi lên, đi sâu càng lúc càng xa.

Người Khổng Lồ lay chuyển về phía sau. Khung cảnh chuyển đổi, trong khi té xuống và, khi Người Khổng Lồ đã bất động trên đất, có những cái cây phức tạp, trộn lẫn khắp nơi. Một con dơi đến đậu trên mũi của Người Khổng Lồ đã chết. Ender để khỏi nhân vật ra khỏi mắt của Người Khổng Lồ.

— Cậu đến đây làm gì ? con dơi hỏi. Chẳng có ai đến được đây cả.

Ender không trả lời, một cách tự nhiên. Thế nào để cậu hạ thấp, cầm trong tay thứ tạo nên mắt của Người Khổng Lồ và đưa nó cho con dơi.

Con dơi cướp lấy nó và bay đi, cười lên khi rời đi :

— Chào mừng đến Xứ Tiên !

Cậu đã thắng. Phải thăm dò. Cậu phải trèo xuống khuôn mặt của Người Khổng Lồ và tìm hiểu những gì cậu cuối cùng hoàn tất.

Nhưng cậu từ bỏ, dẹp máy tính vào trong hộc tường, thay quần áo và đắp chăn. Cậu không định giết Người Khổng Lồ. Cậu cho là đó chỉ là một trò chơi. Không phải lựa chọn giữa một cái chết khủng khiếp và một cái chết cũng quá kinh khủng. Tôi là một kẻ giết người, thậm chí cả khi tôi đang chơi. Peter sẽ tự hào về tôi lắm.

0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 6 - CHIẾC CỐC CỦA NGƯỜI KHỔNG LỒ"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres