THIẾU NỮ GIẤY - C4 - Nội tâm
Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011 21:30 , 0 phản hồi
Labels: TNG
Nếu không có hy vọng thì thế giới bên ngoài sẽ còn đáng tởm gấp đôi so với bên trong chính bản thân mình..
Emily
Brontë
— Bắt đầu bằng những tin tốt : việc bán hai chương đầu lúc nào cũng
thuận lợi.
Milo quay màn hình vi tính về hướng của tôi : những
đường cong màu đỏ và xanh biến đổi trên trần của biểu đồ.
— Thế giới đã tiếp sức cho thị trường của Mỹ và Bộ ba những thiên thần thì
đang trở thành một hiện tượng có thật trên toàn hành tinh. Chỉ trong 6
tháng, cậu đã nhận hơn 50 000 thư điện tử từ độc giả ! Cậu phụ trách trả lời tất cả được không ?
Tôi lắc đầu và mở mắt. Tôi không phụ trách gì cả. Những đám mây mờ mờ vàng
đi trong không khí bị ô nhiễm của Los Angeles. Tôi nhớ Aurore. Thành công này có nghĩa lý gì nếu tôi không có ai chia sẻ tất cả những điều đó ?
— Tin tốt khác : việc quay bộ phim bắt đầu vào tháng rồi. Keira Knightley
và Adrien Brody đã khẳng định đồng ý và nói rằng nhân vật chính Columbia tràn đầy nhiệt huyết. Họ vừa cam kết với nhà phối cảnh của Harry Potter và
dựa vào đó để sắp phát hành bộ phim vào tháng 7 trên 3 ngàn màn ảnh. Tôi đã đến gặp gỡ vài diễn viên : điều đó thật tuyệt. Cậu phải đến đó...
Trong khi ấy một cô gái phục vụ mang đến những món ăn mà chúng tôi đã
yêu cầu – tagliatelles cua cho anh ta và một trứng trán nấm mồng gà cho tôi, điện thoại của Milo rung trên bàn.
Tôi liếc nhìn vào số hiển thị, chau mày và lưỡng lự trong vài giây trước
khi nhận cuộc gọi, sau đó anh ta tự đứng lên rời khỏi bàn đứng một mình dưới vòm
kính nhỏ dọc, nối nhau sân trong phần còn lại của nhà hàng.
Cuộc nói chuyện không kéo dài mãi. Điều đó mang đến cho tôi những mảnh bị
băm nhỏ bởi tiếng rì rầm của căn phòng. Tôi đoán là nó sôi động hẳn lên, được
tô điểm từ việc tiến gần lẫn nhau và kết nối với những vấn đề đã ngăn chặn tôi.
— Đó là Doubleday, Milo giải thích cho tôi biết vừa quay trở lại chỗ ngồi.
Anh ta gọi để đề nghị một vài thứ mà tôi muốn nói về cậu về điều đó. Không có
gì nghiêm trọng quá : chính xác là một vấn đề của việc in ấn trong bản
deluxe từ cuốn tiểu thuyết vừa ra của cậu.
Tôi độc quyền xuất bản quyển này và tôi đã trau chuốt thêm :
bìa theo kiểu gô tic bằng da simili, hình vẽ theo kiểu tranh thủy mạc của những
nhân vật chính, tựa bài và lời bạt mới lạ.
— Vấn đề gì ?
— Để đối đầu với những yêu cầu, họ đã xuất bản bản in trong sự hấp tấp. Họ đã
đặt máy in của họ dưới sức ép và vài thứ đã bị hỏng bét. Kết quả : họ có hàng
nghìn phiên bản không hợp lệ trên. Họ sẽ giã chúng ra, nhưng
phiền phức, đó chính là nhiều tác phẩm đã được phát hành trong những nhà sách.
Họ sắp soạn một bức thư để thu hồi chúng lại.
Anh ta chìa ra một bản từ túi đeo của mình và đưa nó cho tôi. Thậm chí vừa
lơ đãng lật ra, chỗ hỏng đập vào mắt sau đó, trên 500 trang sách coi như là
sách, chỉ phân nửa được in. Câu chuyện bị dừng lại một cách tàn nhẫn ở giữa
trang 266 trong một đoạn lơ lửng :
Billie lau đôi mắt đen sạm bởi
màu của mascara.
— Jack, làm ơn, đừng ra đi như thế.
Nhưng người đàn ông đã đi mất
cùng với chiếc áo choàng của anh ta. Anh ta mở cửa, không thèm nhìn lấy cô chủ
của mình.
— Tôi van cậu ! cô ta rú lên vừa rơi
Và đó là tất cả. Thậm chí không một dấu chấm. Quyển sách kết thúc trên
« vừa », tiếp theo là hơn 200 trang giấy trắng tinh.
Hiểu rõ những quyển sách của mình như việc kể chuyện, tôi không buồn nhớ lại nguyên vẹn cả câu : « Tôi van cậu ! cô
ta rú lên vừa quỳ xuống . »
Vậy, người ta nhầm to về điều đó, Milo cắt đứt bằng việc nắm lấy cái nĩa.
Họ tự xoay sở để thu xếp công việc này. Quan trọng nhất, Tom, đó là...
Tôi biết những gì mà anh ta đã nói thậm chí trước khi mà anh ta chưa kết
thúc cả câu :
Quan trọng nhất, Tom, đó … chính là cuốn sách tiếp theo của cậu.
Cuốn sách tiếp theo của
tôi...
Anh ta ngốn một lượng lớn bánh sau đó bắt đầu gõ trên bàn phím của
anh ta.
— Việc chờ đợi thì rất được trong mong. Nhìn nó một chút đi nào !
Thiết bị được kết nối vào trang bán hàng trên mạng amazon.com. Chỉ với
những đơn đặt hàng trước đó, « cuốn sách sắp tới » của tôi đã
được xếp hạng ở vị trí đầu, chính xác là trước phần 4 của Millénium.
— Cậu nghĩ gì về điều đó ?
Tôi trốn tránh :
— Tôi nghĩ rằng Stieg Larsson đã chết và quyển 4 chưa bao giờ được xuất
bản.
— Tôi đang nói về quyển sách của cậu, Tom.
Lại một lần nữa, tôi nhìn vào màn hình, bị thôi miên bởi việc buôn
bán của vài thứ mà vẫn còn chưa tồn tại và có thể là chưa bao giờ tồn tại. Việc
xuất bản cuốn sách của tôi đã được thông báo vào ngày 10 tháng 12 tới, trong ít
nhiều 3 tháng nữa. Một quyển sách mà tôi chưa viết một chút dòng nào và tôi chỉ vừa phác thảo sơ sơ trong đầu.
— Lắng nghe tôi
này, Milo ...
Nhưng người bạn của tôi đã quyết định không để cho tôi nói :
— Lần này, tôi
hứa với cậu
một sự lăng xê xứng đáng từ Dan
Brown : thật sự phải nói rằng chỉ những kẻ sống ở hành tinh khác mới không biết đến sự tồn tại cuốn sách của cậu.
Bị kích thích bởi sự
nhiệt tình của chính mình, Milo khó dừng
lại.
— Tôi đã bắt
đầu tăng cách trình bày và đã làn truyền nó đã đầy trên Facebook, Twitter cùng những diễn
đàn thảo luận nơi mà những người hâm mộ
của cậu tranh giành với những kẻ gièm pha.
— Milo...
— Chỉ có ở Mĩ
và ở Anh, Doubleday đã cam kết trên một bản in đầu cho 4 triệu bản.
Những nhà giáo vĩ đại dự đoán một tuần tuyệt vời.. Như khi những cuốn sách
Harry Potter xuất bản,người ta sẽ mở ra những nhà
sách vào lúc giữa đêm !
— Milo...
— Và cậu, sẽ
phải tốn nhiều hơn trước : cậu có thể tự thỏa thuận một cuộc nói chuyện cố
định trên NBC...
— Milo !
— Có một sự hâm
mộ thật sự, Tom ! Không có nhà văn khác muốn xuất bản cuốn sách của họ vào
tuần lễ của cậu, Stephen King hiểu điều đó, ông ta đã lùi lại bản dịch bỏ túi
vào tháng giêng để tránh bị cậu giành lấy những độc giả của mình !
Để làm cho anh ta
câm mồm, tôi đấm tay xuống bàn.
— HÃY DỪNG LẠI SỰ HOANG TƯỞNG CỦA CẬU ĐI !
Những chiếc ly run lên và
những người khác giật nảy mình, ném những ánh nhìn chê bai về hướng chúng tôi.
— Sẽ không có cuốn sách lần
tới nữa đâu, Milo. Dù thế nào đi nữa không trước năm. Tôi không thể nào làm điều được,
cậu biết rõ điều đó. Tôi trống rỗng, không thể viết dù chỉ một dòng và nhất
là, tôi không còn muốn gì nữa.
— Nhưng thử xem, ít nhất ! Công việc, đó là liều thuốc
tuyệt vời nhất. Và sau đó, viết, đó là cuộc sống của cậu. Đó là giải phải LA để
giúp cậu thoát khỏi sự đờ đẫn này
— Đừng nghĩ rằng tôi đã không thử. Tôi đã tự nhắc
nhở mình 20 lần trước màn hình, nhưng chỉ nhìn vào máy tính của tôi làm tôi đảo
lộn tròng mắt.
— Có thể cậu có thể mua một chiếc máy tính khác hay
viết bằng tay trên những quyển sổ học trò, như cậu vẫn làm trước đây.
— Có thể tôi đã cố gắng viết trên những giấy tờ hay
những bảng bằng sáp nhưng điều đó không thay đổi bao nhiêu.
Milo có vẻ mất kiên nhẫn :
— Trước đó, cậu có thể
làm việc khắp mọi nơi ! Tôi đã thấy cậu viết trên đất của Starbucks, trên
những ghế ngồi thiếu tiện nghi của máy bay, ngồi trên những
cơn nung nóng từ mặt đất của khu bóng rổ, xung quanh cái đám hát ầm ĩ. Tôi thậm chí đã thấy cậu gõ toàn bộ
những chương trên điện thoại di động trong khi chờ xe buýt dưới mưa.
— Và dĩ nhiên, tất cả những điều đó, đã kết thúc.
Có hàng triệu người đang chờ phần tiếp theo cậu chuyện
của cậu đó. Đó là vài thứ mà cậu nợ những độc giả của cậu !
— Đó chỉ là một cuốn sách, Milo, không phải là thứ vắc
xin chống lại bệnh sida !
Anh ta mở miệng để đánh
trả, nhưng vẻ mặt của anh ta đông cứng lại như thể nếu anh ta lấy lại nhận thức
một cách thình lình mà anh ta không còn cách nào để làm xoay chuyển quyết định
của tôi.
Có thể trừ việc thừa nhận với tôi về sự thật...
— Tom, chúng ta có một vấn đề thật sự, anh ta bắt đầu.
— Cậu nghĩ về cái gì thế ?
— Về những hợp đồng.
— Hợp đồng nào chứ ?
— Cái mà chúng ta đã kí kết với Doubleday và với những nhà xuất bản của
cậu ở nước ngoài. Họ đã đổ vào chúng
ta số tiền ứng khổng lồ với điều kiện rằng cậu cam kết thực hiện đúng kỳ hạn.
— Tôi chưa bao giờ cam kết trên cái gì cả.
— Tôi, tội tự cam kết cho cậu và những bản hợp đồng
này, có thể cậu đã không đọc chúng, nhưng cậu đã ký chúng...
Tôi uống một ly nước. Tôi không thích cuộc đối thoại vòng vo này. Từ hàng năm nay, chúng tôi tự sắp đặt vai
trò : tôi để cho anh ta quản lý phần thương mại và tôi, tôi quản lý những
điều hoang tưởng từ trong trí tưởng tượng của mình. Cho tới khi đó, sự thỏa thuận này luôn có sự đồng ý của tôi.
— Người ta đã lùi ngày
xuất bản nhiều lần. Nếu cậu không hoàn tất cuốn sách của cậu vào tháng 12,
chúng ta sẽ bị phạt tài chính nghiêm trọng.
— Cậu chỉ hoàn lại cho họ tiền ứng trước của họ.
— Điều đó thì không quá đơn giản.
— Tại sao ?
— Bởi vì chúng ta đã xài hết chúng, Tom à.
— Điều đó xảy ra như thế nào ?
Anh ta lắc đầu với sự tức tối sốt ruột :
— Cậu muốn rằng tôi nhắc lại cho cậu giá của ngôi nhà
của cậu à ? Hay về chiếc nhẫn kim cương mà cậu đã tặng cho Aurore và rằng
cô ta thậm chí đã bỏ cậu ?
Quá cặn bã !
— Đợi đã, cậu nói lăng
nhăng cái gì thế ? Cậu biết rất rõ rằng cái mà tôi kiếm được và cái mà tôi
có thể cho phép tôi chi tiêu !
Milo cúi đầu. Những giọt mồ hôi nhỏ trên trước trán anh ta. Đôi môi bị co dúm lại và khuôn mặt của cậu
ta, vài phút
trước bị hoạt náo bởi sự nhiệt tình, thì
bây giờ tối sầm và biến đổi.
— Tôi … tôi đã mất tất cả, Tom à.
— Cậu đã mất cái gì chứ ?
— Tiền của cậu và của tôi.
— Cậu đang nói lăng nhăng gì thế ?
— Tôi đã hầu như đặt tất cả vào trong một quỹ quản lý
mà dùng để dằn chân trong vụ Madoff.
— Cậu đùa hả, tôi hy vọng là không.
Nhưng không, anh ta không đùa :
— Tất cả mọi người bị bẫy, anh ta nói với một giọng đầy tội lỗi. Những ngân hàng lớn, những luật sư, những nhà chính trị,
những nghệ sĩ, Spielberg, Malkovich và
thậm chí là Élie Wiesel !
— Và điều đó làm cho tôi còn chính xác bao nhiêu,
trừ ngôi nhà của tôi ?
— Ngôi nhà của cậu bị cầm cố từ 3 tháng nay, Tom. Và
để là tạm được, thậm chí nó không còn đủ để cậu chi trả thuế nhà đất.
— Nhưng... vậy còn xe
hơi của cậu thì sao ? Nó phải đáng hơn một triệu đô la...
— Cậu thậm chí có thể nói cả hai. Nhưng từ một tháng nay, tôi bắt buộc đậu nó ở nhà hàng xóm của tôi để tránh việc người ta tóm lấy nó !
Tôi giữ im lặng và ngây
dại một thời
gian dài, cho tới khi mà một tia sáng
xuyên qua tâm hồn tôi :
— Tôi không tin cậu ! Cậu đang phát minh ra tất
cả câu chuyện này để bắt tôi quay trở về công việc, chính điều đó phải không ?
— Một cách bất hạnh là không.
Về phía tôi, tôi lấy chiếc điện thoại để gọi đến văn
phòng cố vấn tài chính phụ trách những khoản nộp thuế của tôi và cũng đã
dính líu vào những khó khăn trong tài khoản của tôi. Người thương lượng của tôi có thói
quen xác nhận với tôi rằng những của cải
ngân hàng của tôi cạn kiệt, anh ta có vẻ không có làm điều đó, ngừng thông báo cho tôi từ vài
tuần nay, chuyển qua những bức thư điện tử
được đảm bảo và những bức thư vẫn còn không trả lời trên máy nhận tin của tôi.
Nhưng từ khi nào mà tôi không còn mở hộp
thư điện tử của mình hay trả lời qua điện thoại ?
Từ khi mà tôi nhận thức lại tinh thần, tôi không còn bị hốt
hoảng cũng như thậm chí không còn bị mong muốn bởi ý muốn phó thác tất cả cho
Milo. Tôi gợi lại chính xác một sự mệt mỏi đau đớn.
Lắng nghe tôi này, Tom : chúng tôi trước đó đã thoát khỏi những tình huống khó khăn nhất, anh ta nhắm
vào tôi mà thốt ra.
Cậu có phải chịu trách nhiệm về những gì cậu làm không ?
— Nhưng cậu có thể làm lại,
anh ta đảm bảo về điều. Nếu cậu hoàn tất cuốn sách của cậu trong thời gian tới,
chúng ta có thể nâng độ dốc lên nhanh chóng.
— Cậu muốn tôi viết 50 trang trong vòng 3 tháng
như thế nào đây ?
— Cậu đã có vài chương trong tay, tôi biết điều đó.
Tôi túm lấy đầu trong tay. Một
cách dứt khoát, anh ta không hiểu gì cả về cảm giác bất lực của tôi.
Tôi vừa trải qua một giờ để giải thích
với cậu rằng tôi trống rống, rằng tinh thần của tôi bị khóa chặt, khô khan như một viên đá, vấn đề về tiền không
có gì thay đổi ở đây. Đã kết thúc !
Anh ta nhấn mạnh :
— Cậu đã luôn nói với tôi nghề
văn cần sự cân bằng và cần sức khỏe tình thần của cậu.
— Và dĩ nhiên cậu thấy đó, tôi
chưa bao giờ sai : cái người đã làm cho cậu trở nên khùng điên, đó không
phải từ việc ngừng viết, đó đến từ việc thất tình.
— Cậu chịu trách nhiệm cho tất
cả thậm chí cậu đang phá hủy chính mình vì vài thứ không hề có sao ?
— Tình yêu, điều đó không cần
thiết sao ?
— Tình yêu, điều đó tồn
tại là dĩ nhiên. Nhưng cậu, cậu dính chặt vào cái lý thuyết yếu đuối của tâm
hồn này. Như
thế nếu nó tồn
tại một loại lồng ghép có vẻ giữa hai con người được định sẵn tới khi gặp nhau...
— Tốt thôi, đó chính là sự yếu
đuối khi tin rằng có tồn tại một người có thể làm cho chúng ta hạnh phúc,
cùng với người đó chúng ta sống trọn bên nhau sao ?
— Dĩ nhiên rằng không,
nhưng cậu, cậu nghĩ về thứ khác : từ ý nghĩ này, cho rằng chỉ có một người
dành cho cậu trên thế giới. Như một kiểu là một phần bị thiếu ngay từ ban đầu
mà chúng ta đã giữ điều đó trong thân xác và linh hồn của chúng ta.
— Tôi chỉ ra cho cậu rằng điều
đó chính xác là những gì mà Aristophane nói trong Bữa tiệc của Platon !
— Có thể, nhưng cái thứ Aristo
của cậu và Platon của ông ta, chúng không nói chỉ có Aurore là phần
bị thiếu của cậu cả. Tin tôi đi : mặc cho ảo ảnh này tan đi. Huyền thoại, có
thể nó đáng tin trong những câu chuyện của cậu, nhưng nó không thể diễn ra trong thực tế.
— Không, thực tế, trong thực tế,
người bạn tốt nhất của tôi không hài lòng vì việc suy sụp của tôi. Hon nữa, anh
ta tự cho phép mình cho tôi những bài học ! tôi tuôn ra vừa rời khỏi bàn.
Về phía Milo,
anh ta tự
đứng dậy, có vẻ thất vọng. Vào lúc này, tôi cảm thấy sẵng sang làm bất cứ điều gì để tiêm vào mình
một liều thuốc sáng tạo trong những mạch máu.
— Vậy cậu không có dự định để
viết lại nữa à ?
— Không. Và cậu không thể chống lại điều đó. Viết một
quyển sách, điều đó không như việc sáng chế ra một chiếc xe hơi hay những thùng
bột giặt, tôi hét lên với anh ta ở ngưỡng cửa.
Từ khi tôi rời khỏi nhà hàng, người lái xe chìa cho tôi
những chiếc chìa khóa của Bugatti. Tôi
ngồi vào vô lăng của xe, mở động cơ và lên dây. Những chiếc ghế bằng da có
một mùi quả quýt làm đầu nhức nhối và chân lái bằng gỗ được sơn, được trang
hoàng bằng nhôm bóng loáng, làm tôi nghĩ về một chiếc phi thuyền không
gian.
Việc tăng tốc choáng người dán chặt tôi vào ghế.
Trong khi đó những lốp xe nhả ra vài dấu vết trên nhựa đường, tôi nhận ra trong gương
chiếu hậu Milo đang chạy theo tôi sau khi chửi rủa tôi một trận..
0 Response to "THIẾU NỮ GIẤY - C4 - Nội tâm"
Đăng nhận xét