THIẾU NỮ GIẤY - C5 - Những mảnh thiên đường

, 0 phản hồi

Labels:

5 - Những mảnh thiên đường

Địa ngục tồn tại, và bây giờ tôi biết rằng nỗi khiếp sợ của tôi được cởi bỏ khi mà nó chỉ còn là những mảnh thiên đường.

Alec Covin













— Tôi trả lại em cái công cụ, em có thể trả nó lại cho chủ của nó không, Milo thông báo vừa chìa quả nắm cửa bằng bạc cho Carole mà cô ấy đã chuẩn bị cho anh ta.

— Chủ sở hữu cuả nó, đó là Liên bang Californie, nữ nhân viên hành chính ở sở cảnh sát trả lời vừa sắp xếp lại cần gạt bằng kim loại trong hòm xe của cô ta.

Santa Monica
7 giờ tối

— Cám ơn vì đã đến tìm anh.

— Xe của anh đâu rồi ?

— Chính Tom đã mượn nó.

— Tom đã không còn giấy phép lái xe mà !

— Chúng ta có thể nói rằng anh ta đã tự mang đi để chống đối anh, Milo cúi thấp đầu.

— Anh đã thừa nhận với anh ta sự thật sao ? cô ấy lo lắng mà hỏi.

— Đúng vậy nhưng điều đó không kích động cậu ta quay trở về công việc.

— Em đã nói trước với anh về điều đó rồi còn gì.

Cô ấy đóng xe và họ bước xuống, đi dọc theo cây cầu, bên nhau dẫn đến bãi biển.

— Nhưng cuối cùng, Milo bực dọc nói, em không thấy kì cục sao, em mặc cho cậu ta tự hủy hoại vì một chuyện tình à ?

Cô ấy nhìn anh với vẻ mệt mỏi :

— Có thể điều đó thì kỳ cục, nhưng điều đó xảy ra mỗi ngày. Riêng em, em thấy điều đó cảm động và ghê tởm con người.

Anh ta nhún vai và để cô ấy bước tới trước một chút.

Cô ấy cao, da xỉn, mái tóc đen tuyền và đôi mắt sáng trong như nước, Carole Alvarez có cách xử sự như công chúa người maya.

Gốc ở El Salvador, cô ta đã đến Mĩ từ 9 tuổi. Milo và Tom biết cô ấy từ khi còn nhỏ. Gia đình của họ – hay những gì còn sót lại – sống cùng trong một căn hộ đổ nát ở MacArthur Park, Spanish Harlem của Los Angeles, nơi đó có những kẻ nghiện thuốc và những luật lệ thanh trừng bằng những thứ vũ khí trọng yếu.

Họ đã chia sẻ với nhau những tháng ngày trong cảnh ngộ đơn chiếc, cùng trang trí những nơi độc hại, từ những hành lang bị phủ đầy rác rưởi và những cửa hàng có rèm sắt bị hư hỏng và bị vẽ sơn.

— Chút ta ngồi xuống một chút được không ? cô ta đề nghị vừa giở ra một cái khăn.

Milo đến ngồi bên cạnh cô ấy trên bãi cát trắng. Những làn sóng gợn liếm lấy bờ biển, phản chiếu một bọt biển trắng bạc, chính chúng là những kẻ gặm mòn những bước chân trần của những kẻ lang thang.

Bị chất đầy trong thời kì mùa hè, bãi biển nhiều tĩnh lặng hơn trong lúc đầu chiều thu. Vĩnh viễn, sự đâm chồi tươi tốt của những cánh rừng ở Santa Monica chào đón hơn cả thế kỉ những người Angelenos, sau ngày làm việc của họ, tìm đến đây một lối thoát cho sự mệt mỏi và bồn chồn của họ lúc còn ở Los Angeles.

Carole vén tay áo sơ mi của cô lên, cởi đôi giày, khép đôi mắt và hướng mặt về gió và mặt trời cuối hè. Milo nhìn cô ấy với một sự dịu dàng.

Như anh ta, Carole không bị loại trừ ra khỏi cuộc sống. Cô ta có một nỗi đau từ khi mới 15 tuổi, lúc đó người cha nuôi của cô bị giết bởi một phát đạn vào đầu khi lái xe vòng trở lại cửa hàng tạp hóa trong lúc những kẻ gây họa đang đốt cháy những khu vực của thành phố vào năm 1992. Sau thảm kịch, cô ta đã chơi trò cút bắt với những cơ quan xã hội để tránh bị bỏ vào trong một gia đình tị nạn, cô thích đến ở trong ngôi nhà vắng chủ của Black Mamma, một kẻ bị làm cho trụy lạc, người giống hệt Tina Turner, người đã phá bỏ trinh tiết phân nửa những thanh niên ở MacArthur Park. Tàm tạm, cô ta đã tiếp tục việc học vừa làm việc ở bãi biển : nữ phục vụ ở Pizza Hut, nữ bán hàng trong những cửa hàng nữ trang bình dân, nữ tiếp viên trong các hội nghị của tầng lớp trung lưu. Nhất là cô ta đã thành công cho việc thi vào trường cảnh sát, nhập ngạch vào LAPD ngày mà cô ta 22 tuổi và leo qua những bậc thang đầu tiên với một tốc độ kinh ngạc : đầu tiên là nhân viên chính thức, sau đó là thanh tra cho tới vài ngày gần đây là sĩ quan.

— Anh có tin của Tom từ những tin nhắn gần đây không ?

— Anh đã gửi cho cậu ta 2 tin nhắn, nhưng anh chỉ nhận được những câu trả lời ngắn gọn.

Cô ta nhìn Milo một cách khó chịu :

— Hiện tại, chúng ta có thể làm gì cho anh ta ?

— Đầu tiên, ngăn anh ta tự ném mình vào trong hư không, anh trả lời vừa rút ra khỏi túi những vỉ thuốc ngủ và thuốc an thần mà anh ta đã đánh cắp nó.

— Anh đã nhận thức rằng tất cả những gì xảy ra đều do một phần lỗi của anh không ?

— Đó là lỗi của anh nếu Aurore không rời xa anh ta phải không nào ? anh ta kháng cự lại.

— Anh hiểu rõ những gì em đang nói tới.

— Đó là lỗi của anh nếu có một cơn khủng hoảng tài chính sao ? Đó là lỗi của anh nếu Madoff đã biển thủ 50 tỷ đô la sao ? Và sau đó, trả lời anh một cách trung thực : cô em, em nghĩ gì về điều đó ?

Carole nhún vai với một cử chỉ bất lực.

— Em không biết gì cả, nhưng em chắc rằng cô ta không phải là người dành cho anh ta.

Từ xa xa, những điệu nhảy trong phiên chợ sôi nổi. Những tiếng la của bọn trẻ hòa trộn vào mùi của những người đàn ông râu quay nón và mùi cà chua. Với chiếc bánh xe lớn và những ngọn núi của Nga, công viên trò chơi được xây trực tiếp trên nước, đối diện với đảo nhỏ của Santa Catalina mà người ta có thể nhìn thấy lớp sương nhẹ thoảng qua.

Milo thở dài :

— Anh sợ rằng sẽ không có ai biết đến phần cuối của Bộ ba những thiên thần.

— Em biết nó, Carole trả lời một cách nhẹ nhàng.

— Em biết phần cuối của câu chuyện sao ?

— Tom đã kể cho em nghe.

— Thật không ? Khi nào ?

Cái nhìn của cô trở nên mờ nhạt đi.

— Đã từ lâu lắm, cô ta trả lời một cách mập mờ.

Milo chớp đôi mắt. Từ ngạc nhiên pha trộn một vài thất vọng. Anh ta nghĩ rằng mình biết tất cả về cuộc đời của Carole : họ nhìn thấy nhau hầu như suốt ngày, cô ta là người bạn tuyệt vời của anh ấy, gia đình thật sự - dẫu rằng anh ta từ chối thừa nhận điều đó – chỉ một người phụ nữ mới có thể gợi lên cho anh ta những tình cảm trìu mến.

Buông mình về nơi khác, Milo nhìn ra bãi biển. Như trong những loạt phim truyền hình, vài tinh thần dũng cảm đối đầu với những con sóng trên những ván lướt sóng mà những nhà huấn luyện viên bơi lội trong thân hình như mơ dõi theo trên biển từ túp lều bằng gỗ của họ. Nhưng Milo nhìn chúng như thể không thấy gì, vì trong mắt, anh ta chỉ nhìn thấy Carole.

Họ gặp gỡ do một sự gắn bó rất mạnh, bám sâu từ thời trẻ thơ, bị phủ trong sự ngượng ngùng và lòng tôn kính. Thậm chí đến nỗi chưa từng dám thổ lộ những tình cảm của mình, anh ta giương cặp mắt nhìn về Carole và lo lắng cho cô ta vì những nguy hiểm liên quan đến nghề nghiệp của cô. Cô không hề biết điều đó, nhưng nhiều đêm, mỗi lần Milo đến để lấy chiếc xe hơi của mình, điều đó lại hiện lên rồi làm cho anh đi tới đi lui nhiều lần trong đêm trên chỗ đậu xe của mình, chính xác là vì điều đó làm anh biết rằng mình đang ở cạnh cô. Sự thật, đó chỉ là, hơn cả tất cả mọi người, anh ta sợ mất cô ấy, thậm chí nếu anh ta không biết quá rõ về chính mình, sự thật nào che đậy động từ gần đây : chỉ sợ rằng cô ấy bỏ mạng dưới tàu xe lửa sao? Chỉ rằng cô ấy bị trúng một viên đạn lạc khi truy bắt một kẻ nghiện sao ? Hay, có lẽ, từ việc nhìn thấy cô vui vẻ trong vòng tay của kẻ khác.

Carole kiếm kính râm của cô ấy và mở cúc áo của chiếc áo cánh. Dù trời nóng, Milo cưỡng lại ý muốn vén ống tay áo từ chiếc áo sơ mi của anh, cánh tay anh ta bị xăm những dấu hiệu bí hiểm, những chứng nhận không thể xóa nhòa được từ những phần mập mờ thuộc về anh trong những ngày xưa MS-13, cũng được gọi là Mara Salvatrucha, một băng nhóm cực kỳ hung dữ đã trị vì trên những tấc đất ở MacArthur Park, mà anh ta đã tham gia lúc vô công rỗi nghề vào lúc 12 tuổi. Được sinh ra từ một người mẹ gốc Ai len và một người cha gốc Mê xi cô, Milo được xem như một “chicano” – ý chỉ những người thuộc mê xi cô – bởi những thành viên của phe này, được gầy dựng bởi những kẻ di cư trẻ tuổi người salvador, đã bắt anh quy phục, cam chịu uống rượu corton trong buổi lễ kết nạp : một buổi lễ thu nạp bằng việc hiếp dâm tập thể những cô gái và việc bị đánh nhừ tử theo thủ tục kéo dài trong 13 phút bởi những thằng con trai. Một hành động phi lý được coi như chứng nhận cho lòng dũng cảm, sự dẻo dai và lòng trung thành, nhưng thỉnh thoảng cũng có kẻ kết thúc trong máu.

Dù còn trẻ tuổi, như thế Milo vẫn sống sót và trong hơn 2 năm, anh ta đã cướp những chiếc xe hơi, buôn bán thuốc phiện, tống tiền những nhà buôn và bán súng cho băng Mara. Từ năm 15 tuổi, anh ta đã trở thành một kẻ hung dữ tàn nhẫn mà cuộc sống của anh ta chỉ còn tráng bởi tội ác và nỗi sợ. Bị cuốn vào vòng xoắn này, dự định trong tương lai của anh ta chỉ còn là cái chết hay nhà tù, anh ta chỉ nợ vị cứu tinh thông minh Tom và sự trìu mến ngọt ngào của Carole, những người đã thành công khi giúp anh thoát khỏi địa ngục đó, gian dối trong ý nghĩ rằng người ai không thể từ bỏ Mara trừ cái chết.

Mặt trời mọc, những ánh nắng ban mai chiếu rọi. Milo nheo đôi mắt nhiều lần, tất cả cũng để tự bảo vệ mình khỏi tia xạ mặt trời, đuổi theo những ký ức và những nối đau đớn trong quá khứ.

- Anh mời em ăn hải sản đồng ý không ? anh ta đề nghị vừa nhảy đứng dậy.

— Em nghĩ rằng với những gì còn lại trong tài khoản của anh, tốt hơn hết em mới là người phải mời anh ăn, Carole đánh giá.

— Đó là một cách để chiêu đãi cho sự thăng tiến của em, anh ta nói vừa chìa tay ra để giúp cô đứng dậy.

Họ rời khỏi bãi biển một cách hờ hửng và đi bộ vài m dọc theo hồ bơi vòng cung nối liền đến bãi biển Venice Beach ở Santa Monica.

Sau đó họ bước vào trong Third Street Promenade, một con đường lớn phủ đầy những cây cọ hai bên, bao phủ nhiều khu triển lãm nghệ thuật và những nhà hàng thời trang.

Họ đi vào trong một khu đất thuộc nhà máy bia Anisette, thực đơn của nó, viết bằng tiếng pháp, chứa đựng những món ăn dưới những cái tên cũng ngoại lại như frisée aux lardons – một kiểu xà lách xoăn trộn với thịt vừa mỡ vừa nạt, entrecôte aux échalotes – thịt lườn bò cũng hành nhỏ hoặc pommes dauphinoises – khoai tây nấu với trứng sữa.

Milo cố nài nỉ để nếm một món rượu khai vị được gọi là pastis, người ta dùng nó theo kiểu california trong một ly lớn đổ đầy đá to.

Dù những người làm trò, những nhạc sĩ và những người thổi lửa làm náo nhiệt con đường, buổi ăn tối vẫn buồn tẻ. Carole thì buồn, Milo bị giằn vặt và bị đè nặng bởi tội lỗi. Cuộc nói chuyện xoay quanh Tom và Aurore.

— Có phải em biết lý do vì sao anh ta viết ? Milo bất ngờ hỏi ở giữa bữa chính, bằng việc tự gánh lấy trách nhiệm mà anh ta đã không biết điểm cốt lõi trong chính tâm hồn của người bạn.

— Anh muốn hỏi gì ?

— Anh biết rằng Tom luôn luôn thích đọc, nhưng viết, đó là một chuyện khác. Từ thời thiếu niên của cậu ấy, em biết điều đó rõ hơn anh. Điều gì đã đẩy anh ta làm điều đó, cho tới thời điểm này, cho tới khi sáng tạo ra câu chuyện đầu tiên ?

— Em không biết điều đó, Carole hấp tấp trả lời.

Nhưng theo tình huống vừa rồi, cô ta đã nói dối anh.

Malibu
8 giờ tối

Sau khi đã lang thang trong thành phố, tôi đậu Bugatti lại, bị dọa vì việc ngôi nhà sẽ bị tịch thu, tôi vừa biết rằng nó không còn thuộc quyền sở hữu của mình nữa. Vài giờ trước, tôi còn 10 tỷ đô la trong số tài khoản kếch xù của mình. Hiện tại, tôi chỉ ở đáy của một cái lỗ...

Bị tan nát, làm cho mệt mỏi thậm chí không thể trốn tránh, tôi ngã sâu vào trong chiếc ghế dài, đôi mắt dần chìm vào trong sự rối mù, trong những thanh xà đỡ lấy độ nghiêng nhẹ của trần nhà.

Tôi đau đầu, lưng sây sát, bàn tay ẩm ướt và dạ dày co thắt lại. Sự phập phồng đè nặng và khó thở ; trong lòng tôi trống rỗng, bị thiêu hủy bởi một cảm giác cháy xém trên da thịt.

Trong những năm nay, tôi đã trải qua hàng đêm để viết, đặt vào đây tất cả tình cảm và năng lượng của mình. Sau đó tôi đã buộc chân trong những hội nghị và những buổi ký tặng khắp bốn phương. Tôi đã tạo ra một tổ chức từ thiện để cho phép bọn trẻ trong chỗ ở cũ của tôi tiếp tục học nghệ thuật Và sau vài buổi nhạc hội, tôi thậm chí đã chơi trống với những người hâm mộ của tôi : nhóm Rock Bottom Remainders - nhóm nhạc rock được thành lập bởi những nhà văn nổi tiếng – Stephen King, Scott Turow, Matt Groening, Mitch Albom... – mà những buổi hòa nhạc của họ như những quỹ tài chính cho những dự án về việc xóa nạn mù chữ .

Nhưng ngày hôm nay, tôi đã mất hương vị của tất cả những thứ đó : tiền, sách, âm nhạc và thậm chí những tia mặt trời mọc trên đại dương.

Tôi tự ép mình tỉnh dậy và thoát khỏi việc chống khủy tay từ lan can của thềm trong tích tắc. Thấp hơn bãi biển, vết tích của thời kỳ Beach Boys, một Chrysler già tóc vàng với gỗ lát tường được đánh verni giương ra một cách kiêu căng trên cửa kính đằng sau hình biểu tượng của thành phố : Malibu, nơi núi giao với biển.

Tôi nhìn chăm chăm vào nó cho tới khi hoa mắt, những đường viền xung quanh nó sáng quắc tạo thành những dòng dọc và chiếu sáng bầu trời trước khi bị mang đi bởi những con sóng. Sự trình diễn này ngày xưa đã làm tôi bị thôi miên rất nhiều, mà ngày nay không còn gợi lên trong tôi bất kỳ sự thán phục nào. Tôi không còn cảm thấy gì, như thể là việc lưu trữ những cảm xúc bị rút cạn kiệt.

Chỉ còn một thứ có thể cứu sống tôi : tìm lại Aurore, cơ thể thon thả của cô ấy, làn da mịn màng của cô ấy, đôi mắt sáng ngời của cô ấy và mùi hương từ cát của cô ấy. Nhưng tôi biết rằng điều đó không xảy ra. Tôi biết rằng tôi đã thua cuộc trong cuộc chiến và rằng từ cuộc chiến này điều đó không giữ lại cho tôi mong muốn đốt cháy những dây nơ rôn thần kinh thành những cú như bị thủy tinh đốt cháy hay từ bất cứ cái gì khác dơ dáy mà chúng tôi có thể đặt tay đến.

Tôi phải ngủ. Quay về ghế sa lông, tôi tìm những viên thuốc có chất kích thích, nhưng tôi đoán rằng Milo đã làm cho chúng biến mất. Tôi chạy vào nhà bếp, lật tung giỏ rác lên. Không có gì cả. Bị hoảng sợ, tôi hối hả chạy lên lầu, mở ra tất cả hộc tủ, kết thúc bằng việc đút tay vào trong túi du lịch. Bị kẹt trong một túi nhỏ, một hộp được cắt đầu của những viên thuốc ngủ và vài viên trấn an có sẵn ở đó từ chuyến du lịch được xúc tiến ở Dubaï cho một buổi ký tặng trong một thư viện lớn Mail of the Emirates.

Hầu như tôi đã bỏ tất cả những nhộng vào trong tay và tôi ngần ngừ trong một chốc lát để nhìn hàng tá viên nén màu trắng và xanh có vẻ xem thường :

Thậm chí trần như nhộng !

Tôi chưa bao giờ bị gần như trống rỗng như bây giờ. Trong đầu tôi, những hình ảnh khủng khiếp va chạm nhau : cơ thể tôi căng ra, vòi gaz trong mồm tôi, pháo bay về phía thái dương của tôi. Sớm hay muộn, đời tôi sẽ kết thúc, không nghi ngờ gì về điều đó cả. Trong sâu thẳm bên trong mình, tôi đã không bao giờ hiểu được nó sao ?

Thậm chí trần như nhộng !

Tôi đã nuốt cả nắm viên thuốc như một lối thoát. Tôi đau họng do việc nuốt, nhưng một ngụm nước suối đã làm trôi tất cả chúng.

Vì thế, tôi lê mình tới tận phòng ngủ và đổ sụp xuống giường.

Nơi trống rỗng, lạnh lẽo, được bao bọc bởi một bức tường rộng lớn của những tấm kính xanh chiếu màu ngọc lam, đủ trong trẻo để cho ánh sáng ban ngày chiếu vào.

Tôi co rúm lại trong nệm của mình, bị khuất phục bởi những suy nghĩ bệnh hoạn của mình.

Đính vào tường trắng, những người tình của Marc Chagall nhìn tôi với lòng trắc ẩn, như thể nếu họ nuối tiếc vì không thể làm nhẹ bớt nỗi đau của tôi. Thậm chí trước khi tậu ngôi nhà tôi ( cái mà không còn là nhà của tôi ) hay cái từ nhẫn của Aurore ( mà không còn là Aurore của tôi), việc mua lại tấm tranh của nhà họa sĩ người Nga đó chính là sự khùng điên đầu tiên của tôi. Một cách dè dặt có tên là Lovers in Blue, tranh của Chagall vẽ vào năm 1914. Tôi đã có một tiếng sét ái tình đối với bức tranh này chính là một cặp quấn chặt, hòa hợp trong tình yêu huyền bí, thành thật và dịu dàng. Nó chính là một biểu tượng đối với tôi, bị tổn thương, quấn lẫn nhau để khâu lại những vết sẹo.

Trong khi tôi chìm vào giấc ngủ sâu một cách nhẹ nhàng, tôi có ấn tượng ánh sáng bị ngắt dần dần từ những nỗi khổ của loài người. Cơ thể tôi biến mất dần, nhận thức cũng từ bỏ tôi, sự sống rời khỏi bản thân tôi...

0 Response to "THIẾU NỮ GIẤY - C5 - Những mảnh thiên đường"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres