THIẾU NỮ GIẤY - C6 - Khi anh gặp em
Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011 22:31 , 0 phản hồi
Labels: TNG
6 Khi anh gặp em
Phải có sự hỗn man mới có một ngôi sao mới được sinh ra.
Friedrich Nietzsche
VỠ ÒA
TIẾNG THÉT CỦA MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ
GỌI CẤP CỨU !
Âm thanh của tiếng kính vỡ kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng. Tôi mở mắt giật nảy mình. Căn phòng bị chìm trong bóng tối và mưa đập vào những cửa kiếng.
Tôi khó nhọc đứng lên, cổ họng khô khốc. Tôi bị cảm và đổ mồ hôi. Tôi khó thở nhưng tôi vẫn còn sống.
Tôi liếc chiếc đồng hồ báo thức :
03 : 16
Có một tiếng động ở tầng trệt và theo bản năng tôi nghe tiếng những cửa sổ vỗ đôm đốp vào tường.
Tôi cố gắng mở ngọn đèn đầu giường, nhưng như mọi lần, bão đã làm nổ bình điện ở Malibu Colony.
Tôi khó nhọc tỉnh dậy. Tôi buồn nôn và đầu quá nặng nề. Trái tim tôi đập mạnh trong lồng ngực như thể nếu tôi vừa chạy việt dã xong.
Bị chóng mặt, tôi phải tựa vào tường để không bị té. Những viên thuốc ngủ có thể không giết chết tôi, nhưng chúng giết chết tôi trong trạng thái mơ mơ hồ hồ. Nhất là mắt tôi cứ díp lại : đều đó như thể nếu có ai đó muốn cạy bỏ chúng đi, điều đó sẽ thiêu đốt tôi đến nỗi tôi phải đau khổ để giữ chúng mở ra.
Bị tra tấn bởi chứng đau nửa đầu, tôi trở nên hung hăng, bước xuống vài bậc thang vừa giữ tay vịn lan can. Từ mỗi bước đi, tôi có ấn tượng rằng dạ dày tôi đảo ngược và rằng tôi sắp nôn giữa cầu thang.
Bên ngoài, cơn bão trở nên điên dại. Dưới ánh chớp, ngôi nhà như một ngọn đèn giữa cơn bão.
Đi xuống những bậc thang phía dưới, tôi thấy những thiệt hại do cơn bão gây ra : gió bị dìm xuống qua lối cửa sổ còn mở toang, chuyển hướng sang một chiếc bình bằng thủy tinh đã bị vỡ nằm chỏng chơ trên đất, còn mưa thì như trút nước, bắt đầu ngập lên chiếc ghế salon của tôi.
Mẹ kiếp!
Tôi nhanh đến đóng cửa lại và tự lê vào trong nhà bếp để tìm một hộp diêm. Khi vừa quay lại nơi đó, tôi bất ngờ cảm thấy có một hơi thở hiện diện phía sau mình.
Tôi quay ngoắt lại và...
★
Hình bóng của một người phụ nữ, mảnh dẻ và yếu ớt, hiện rõ trong bóng đêm huyền bí dưới ánh sáng của màu xanh đen hắt lên từ bên ngoài.
Tôi giật mình sau đó mở to hai mắt : tôi thấy làn da, người phụ nữ trẻ hoàn toàn không mặc gì, một bàn tay được đặt trên bụng dưới của cô, tay khác thì che ngực.
Bỏ lỡ nhiều hơn nữa !
— Cô là ai ? tôi hỏi vừa tiến lại gần cô và nhìn cô ấy từ trên xuống dưới.
— Này, ông không thấy ngượng sao ! cô ta la lên vừa tóm lấy khăn choàng bằng len được đặt trên ghế, quấn xung quanh cơ thể cô ấy.
— Như thế nào là “Ông không thấy ngượng” ? Thế giới này đảo lộn rồi chắc ! Tôi báo cho cô biết cô đang ở trong nhà tôi đấy !
— Có lẽ, nhưng điều đó không phải là một lý do để...
— Cô là ai ? tôi muốn biết.
— Tôi nghĩ rằng ông biết tôi.
Tôi nhận thấy cô ấy có vấn đề, nhưng giọng nói của cô ấy, dù sao đi nữa, tự cho bất cần và tôi không muốn chơi trò đoán mò chút nào. Tôi quẹt diêm để làm cháy ngọn đèn cũ được mang về từ chợ trời Pasadena.
Một ánh sáng nhẹ nhàng tô điểm cho căn phòng ngủ và làm lộ ra cơ thể của vị khách không mời mà đến. Một cô gái khoảng chừng 25 tuổi có cái nhìn long lanh nửa sợ nửa nghịch ngợm và bộ lóc màu mật ong đang đầm đìa nước mưa.
— Tôi không hiểu làm thế nào tôi có thể nhận ra cô : chúng ta chưa bao giờ gặp nhau.
Cô ta mặc kệ rồi cười mỉa tôi, nhưng tôi không muốn bước vào cuộc chơi.
— Thôi điều đó đủ rồi, quý cô ! Cô làm gì ở đây ?
— Tôi chính là Billie ! cô ta nói như một sự hiển nhiên vừa kéo tấm khăn choàng lên vai.
Tôi thấy cô ta rùng mình và môi cô ta rung lên. Hiên nhiên thôi : cô tạ bị ướt và sàn nhà thì lạnh lẽo.
— Tôi không biết Billie, tôi trả lời vừa hướng đến hốc tường bị chìm trong nước dùng để chứa đồ.
Tôi trượt theo rãnh cửa và lôi trong một túi thể thao, tôi đặt tay lên một tấm khăn dùng trải trên bãi biển theo kiểu hawai.
— Cầm lấy ! tôi nói vừa ném tấm khăn cho cô ta đang ở đầu kia của buồng ngoài.
Cô ta túm lấy nó trên không, lau tóc và khuôn mặt vừa thách thức ánh mắt của tôi.
— Billie Donelly, cô ta nói rõ vừa nhìn phản ứng của tôi.
Phút chốc tôi giật mình, chết lặng từ những lời cô ấy vừa nói. Billie Donelly là nhân vật thứ hai trong những cuốn sách của tôi. Một cô gái khá thân thiện nhưng có chút nhớn nhác, y tá trong một bệnh viện công cộng ở Boston. Tôi biết rằng nhiều nữ độc giả tự thừa nhận trong vai diễn của người con gái bên cánh cửa để rồi kéo theo những câu chuyện tình thảm hại.
Bị làm cho sững sờ, tôi bước vài bước về hướng cô ấy và chĩa đèn trên cô ấy. Từ Billie, cô ta có dáng dong dỏng cao, năng động và nhạy cảm, bộ mặt non chẹt rõ ràng, khuôn mặt có chút góc cạnh, lốm đốm vết hoe mờ mờ.
Nhưng cô gái này là ai ? Một kẻ hâm mộ điên cuồng sao ? Một nữ độc giả tự mạo danh nhân vật của tôi sao ? Một nữ hâm mộ có vấn đề về nhận thức sao ?
— Ông không tin tôi, phải không ? cô ta hỏi vừa ngồi trên một ghế đẩu phía sau bàn ăn ở nhà bếp và vừa túm lấy trong rỗ những trái táo rồi cô ấy cắn đầy dấu răng.
Tôi đặt đèn trên quầy gỗ. Dẫu rằng nỗi đau khổ dữ dội làm tôi muốn bổ đầu ra, dĩ nhiên tôi vẫn quyết định giữ bình tĩnh. Những hành động xâm nhập đến cạnh những nhà nổi tiếng thường diễn ra ở Los Angeles : tôi biết rằng một buổi sáng, Stephen King đã tìm thấy một người đàn ông có trang bị một con dao trong phòng tắm, rồi sao đó ông ấy bị đưa đến nhà Spielberg chỉ để làm một việc là đọc cho anh ta một đoạn văn nhỏ; hay là một kẻ hâm mộ của Madonna bị mất cân bằng trong cuộc sống đã đe dọa cứa cổ cô ấy nếu cô từ chối cưới anh ta...
Trong khoảng thời gian dài, tôi đã trốn tránh tình trạng này. Tôi lánh xa sân khấu điện ảnh, từ chối phần lớn những cuộc phỏng vấn và thậm chí nhấn mạnh với Milo, đừng đạo diễn để thúc đẩy những cuốn sách của tôi. Tôi lấy điều đó làm niềm tự hào cho rằng những độc giả của tôi đánh giá cao những câu chuyện của tôi và những nhân vật của tôi hơn là con người giản dị của tôi, nhưng việc trung gian trong chuyện của tôi với Aurore đã làm tôi mất thăng bằng dù tôi thuộc loại nhà văn ít nổi tiếng của people.
— Này ! Này ! Có ai nghe tôi nói gì không ? « Billie » chất vấn tôi vừa huơ huơ tay trước mặt tôi. Người ta nói rằng ông có hai áp lực cùng với hai con mắt mệt mỏi !
Cùng một thuật ngữ « bị điểm hình tượng »...
— Thôi bây giờ đủ rồi, cô sẽ mặc thêm cái gì đó và quay trở về nhà cô một cách ngoan ngoãn.
— Tôi nghĩ rằng tôi gặp vấn đề trong việc quay về nhà mình...
— Tại sao ?
— Vì nhà của tôi, chính là trong những quyển sách của ông. Do một ít tài mọn trong những chữ cái, tôi thấy ông kéo dài việc xả hơi đủ lâu.
Tôi rên rỉ để không phẫn nộ. Tôi cố cãi lại cô ta :
— Thưa cô : Billie Donelly là một nhân vật trong tiểu thuyết ...
— Cho tới khi đó, tôi đồng ý.
Điều đó luôn luôn dễ dàng !
— Hay là, đêm nay, trong ngôi nhà này, chúng ta đang ở trong sự thật.
— Điều đó có vẻ rõ ràng hơn.
Tốt, chúng ta tiến tới.
— Vậy, nếu cô là một nhân vật trong sách, cô không thể ở đó.
— Có thể chứ !
Điều đó quá tuyệt vời.
— Giải thích cho tôi làm thế nào, nhưng giải thích điều đó nhanh nhanh vì tôi thật sự buồn ngủ.
— Vì tôi bị rơi ra.
— Rơi từ đâu ?
— Bị rơi ra từ cuốn sách của ông. Bị rơi ra từ câu chuyện của chính ông chứ gì nữa !
Tôi nhìn cô ta, không tin, không nhận ra một chút lừa dối nào từ những lời vớ vẩn của cô.
— Tôi bị rơi ra từ một dòng, giữa một câu chưa hoàn tất, cô ta thêm vào vừa chỉ trên bàn, để thuyết phục tôi, quyển sách mà Milo đã đưa cho tôi vào lúc trưa.
Cô ta đứng lên và mang lại cho tôi bản in, cô ta giở ra trang 266. Đó là lần thứ hai trong ngày, tôi đọc nhanh qua đoạn văn nơi mà câu chuyện bị ngừng lại một cách tàn nhẫn :
Billie lau đôi mắt đen sạm bởi màu của mascara.
— Jack, làm ơn, đừng ra đi như thế.
Nhưng người đàn ông đã đi mất cùng với chiếc áo choàng của anh ta. Anh ta mở cửa, không thèm nhìn lấy cô chủ của mình.
— Tôi van cậu ! cô ta rú lên vừa rơi
— Ông thấy đó, chính là chỗ viết : “cô ta rú lên vừa rơi ». Và rồi chính tại nhà ông là nơi tôi bị té xuống.
Tôi càng lúc càng bị làm cho ngây dại. Tại sao cái kiểu này luôn luôn rơi xuống người tôi ( đó là trường hợp nói về điều đó ) ? tôi đã phải làm gì để xứng đáng với điều đó ? Tôi không nghi ngờ một chút, nhưng không đủ để làm sai lệch quan điểm này. Chính xác tôi đã dùng vài viên thuốc ngủ, không phải LSD ! Đó chính là cái gì, cô gái này có lẽ không tồn tại trong đầu tôi. Cô ta có thể chỉ là một sự hiện hình của sự quấy rối từ việc dùng quá liều đã làm tôi trở nên hoang tưởng.
Tôi cố gắng bám lấy ý kiến này, thử thuyết phục bản thân rằng tất cả điều đó chỉ là một ảo giác do việc chóng mặt xuyên qua não tôi nhưng điều đó không thể ngăn chính mình lưu ý đến :
— Cô thật sự hoàn toàn khùng, và đó là một uyển ngữ. Trước đó chúng ta đã nói với nhau về điều đó phải không ?
— Vậy còn ông, ông làm điều tốt nhất để ngủ lại vì ông có cái đầu đang bị mệt mỏi. Còn nữa điều đó, nó không phải là một uyển ngữ.
— Được, tôi sẽ đi ngủ vì tôi không có thời gian để dành cho một cô gái đã trở nên khùng điên ở một tiệm cà phê !
— Tôi chịu đủ lời lăng nhục của ông rồi đấy !
— Còn tôi, tôi chịu đựng đủ để tự vác một kẻ loạn ốc từ trên trời rơi xuống nhà tôi, không mảnh vải, vào lúc 3 giờ sáng!
Tôi lau những giọt mồ hôi tuôn ra trước trán. Lại một lần nữa, tôi khó thở và sự co thắt của chứng lo âu làm co lại những bắp thịt ở cổ tôi.
Điện thoại bàn của ooti được đặt trong túi tôi. Tôi lấy nó ra để bấm một nút gọi cho an ninh bảo vệ tòa nhà.
— Thì ra là thế, đi ra, để tôi yên ! cô ấy la lên. Điều đó quá đơn giản hơn là giúp đỡ tôi !
Tôi không phải bước vào trong trò chơi của cô ấy. Dĩ nhiên, vài thứ liên quan đến tôi từ nơi cô ấy : khuôn mặt từ trong truyện của cô ấy, sự tươi tỉnh hay cười của cô ấy, một nửa tâm hồn của cô ẩn trong đôi mắt màu xanh dịu dàng và đôi chân dài vô tận của cô. Nhưng câu chuyện của cô ây quá rời rạc để mà tôi có thể làm điều gì đó cho cô ấy.
Tôi bấm số và đợi.
Tiếng chuông thứ nhất.
Tôi có khuôn mặt đỏ bừng và đầu càng ngày càng đau. Sau đó tầm nhìn của tôi mờ đi cho tôi khi mà những vật dụng tách đôi.
Tiếng chuông thứ hai.
Tôi phải hắt một ít nước lên mặt, phải ...
Nhưng xung quanh tôi, bối cánh biến mất khỏi thực tế và tất cả lắc lư. Tôi nghe tiếng chuông thứ ba vang lên, rất xa, sau đó tôi mất nhận thức và tự ngã vật trên đất.
0 Response to "THIẾU NỮ GIẤY - C6 - Khi anh gặp em"
Đăng nhận xét