THIẾU NỮ GIẤY - C8 - KẺ CẮP SỰ SỐNG
Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011 23:48 , 0 phản hồi
Labels: TNG
Thế giới không tạo ra những món quà.
Nếu anh muốn sống, hãy cướp lấy nó!
Lou Andreas-Salomé
Một làn hơi ấm bao phủ cơ thể tôi và lướt
qua mặt tôi. Tôi cảm thấy thật dễ chịu, ấm áp, an toàn. Tôi cưỡng lại ý muốn
thức tỉnh để tiếp tục đắm chìm vào trong giấc ngủ thu mình trong chiếc kén êm
ái của mình. Sau đó dường như có tiếng hát từ xa xăm : điệp khúc của một
bài hát nổi tiếng, những nốt nhạc hòa trộn cùng một hương thơm của trẻ
con : những chiếc bánh kẹp chuối và những quả táo có đường caramen.
Mặt trời ngạo nghễ tỏa sáng khắp mọi ngõ
ngách căn phòng. Chứng đau nửa đầu của tôi đã khỏi. Dùng tay che lại trước mắt
để tránh bị chói, tôi nhìn ra sân. Tiếng nhạc đến từ chiếc radio nhỏ của tôi,
được đặt trên một bàn chén dĩa bằng gỗ.
Có một sự xáo trộn quanh bàn, mặt váy hơi
hơi ẩm, rẽ ra tận trên cao của một chiếc đùi, trôi ngược lại. Tôi dừng lại để
ngồi đối mặt chiếc ghế trường kỷ. Tôi nhận ra chiếc váy này, hồng, với những
viền đăng ten ! Tôi nhận ra thân thể này !
- Aurore … tôi thầm thì.
Nhưng hình bóng dần trong suốt và biến
mất cho tới khi mặt trời bao phủ tất cả và …
Không, đó không phải là Aurore, đó là kẻ
điên đêm đó đã nhận là một nhân vật trong quyển sách của tôi !
Tôi lấy lại bình tĩnh khi nhìn vào đống
chăn trước khi quay trở lại nơi đó ngay lập tức rất nhanh tôi nhận ra rằng mình
hoàn toàn trần như nhộng.
Kẻ ở tạm này đã cởi đồ của tôi sao !
Tôi liếc mắt tìm những bộ quần áo của
mình thậm chí đơn giản chỉ là một chiếc quần lót, nhưng không có gì trong tầm
tay.
Điều này không thể xảy ra như thế
được !
Tôi túm lấy tấm phủ giường để quấn xung
quanh người trước khi bổ nhào xuống đất.
Gió thổi mây. Bầu trời tỏa sáng một màu
xanh huyền diệu. Trong bộ váy mùa hè, kẻ nhân bản Billie hoạt động rối rít quanh
bàn như một con ong bay xập xòe dưới ánh mặt trời.
- Điều gì khiến cô vẫn còn ở đây, làm rối
tung tất thảy mọi thứ ? tôi nổi giận.
- Đó là cách cảm ơn buồn cười vì tôi đã
chuẩn bị bữa ăn sáng sao !
Cùng với những chiếc bánh kẹp nhỏ, cô ấy
đã để hai ly nước bưởi ép và chuẩn bị cà phê.
- Vậy thì sao, cô có quyền gì mà cởi quần
áo của tôi ?
- Cho mỗi lần trở mình ! Ông khó
chịu vì đêm qua đã phô bày từ đầu tới chân trước mặt tôi…
- Nhưng cô đang ở NHÀ TÔI !
- Thôi nào ! Ông sẽ không tạo ra tất
cả câu chuyện vì tôi đã biết Popol rồi !
- Popol nào ?
- Đúng vậy, Jesus nhỏ của ông, đứa bé của
ông…
Jesus nhỏ của tôi ! Đứa bé của
tôi ! tôi suy nghĩ vừa xiết chặc tấm chăn quấn quanh người.
- Nhớ cho rõ khía cạnh trìu mến của tính
từ nhỏ bé, vì về khía cạnh đó, ông vẫn khá hơn …
- Đùa đủ rồi ! tôi ngắt lời cô ấy.
Vậy rồi sao, nếu cô nghĩ có được tôi bằng việc nịnh nọt …
Cô ấy đưa cho tôi tách cà phê :
- Điều đó làm ông nói chuyện không hét
toáng lên sao ?
- Vậy cô có quyền gì mà mặc chiếc váy này
?
- Ông không thấy rằng nó rất vừa vặn với
tôi sao ? Nó thuộc về người bạn gái cũ của ông, phải không ? Tôi
không nghĩ rằng ông đang tự bóp méo chính mình …
Tôi thả mình trên ghế và day đôi mắt để
lấy lại tinh thần. Đêm nay, tôi đã hy vọng một cách ngây thơ rằng cô gái này
chỉ có thể là một ảo giác, nhưng không may điều này không phải như thế :
đó là một người phụ nữ, một sự thật, một kẻ quấy rối từ tầng lớp thượng lưu.
- Hãy uống cà phê của ông trước khi ông
trở nên lạnh cóng.
- Cám ơn, tôi không muốn.
- Ông có một vẻ mặt tái nhợt như xác chết
và ông không muốn cà phê sao ?
- Tôi không muốn uống cà phê của cô, đó
chính là sự khác biệt.
- Tại sao ?
- Vì tôi không chắc cô đã bỏ thứ gì vào
trong cà phê của tôi.
- Không sao, ông không nghĩ rằng tôi tìm
cách để đầu độc ông sao ?
- Tôi biết những kiểu đeo bám trong kiểu
người của cô …
- Những kiểu đeo bám trong kiểu người của
tôi !
- Chậc : kiểu trần như nhông có niềm
tin hoang tưởng được gần gũi tác giả hay nhà văn mà kẻ ấy ngưỡng mộ.
- Tôi, một kẻ cuồng dâm ! Đó, ông
bạn của tôi, ông thật sự muốn đó là sự thật. Vậy nếu ông nghĩ rằng tôi quyến rũ
ông, ông sẽ hoàn toàn làm theo răm rắp !
Tôi xoa xoa vầng thái dương vừa nhìn ánh
mặt trời tỏa sáng sau đường chân trời. Những đốt sống của tôi bị đau và đầu tôi
trở lại đau, lần này tra tấn sau đầu tôi.
- Được rồi, chúng ta sẽ ngừng việc đùa
này lại. Cô sẽ quay về nhà cô mà tôi không bắt buộc phải gọi đến an ninh, đồng
ý chứ ?
- Nghe này, tôi hiểu ông đang từ chối
việc thừa nhận sự thật, nhưng …
- Nhưng sao ?
- … tôi thật sự là Billie Donelly. Tôi
thật sự là một nhân vật trong quyển tiểu thuyết và dĩ nhiên tin rằng điều đó
làm tôi khủng hoảng cũng như ông.
Dừng lại, tôi chấm dứt bằng việc uống
ngụm cà phê sau đó, sau một sự lưỡng lự cuối cùng, tôi uống hết cả tách. Thứ
nước uống có thể bị đầu độc, nhưng rõ ràng thuốc độc không có hiệu lực ngay tức
khắc.
Tuy nhiên, tôi không hạ thấp sự đề phòng
của mình. Đứa trẻ, tôi nhớ đã thấy một chương trình truyền hình, nói về kẻ ám
sát John Lennon tiến hành bằng ý muốn đạt được chút ít tiếng tăm từ nạn nhân
của gã. Hiển nhiên, tôi không phải là Beatle và cô gái này thì nhỏ nhắn hơn
Mark David Chapman, nhưng tôi biết rằng nhiều kẻ đi theo là những kẻ tâm thần
và sự chuyển hướng hành động của chúng không thể đoán được và dã man. Vì thế
tôi lấy lại giọng nói chắc chắn nhất để cố lý luận :
- Nghe này, tôi nghĩ rằng cô hơi … bị rối
loạn. Điều đó đến. Chúng ta đã trải qua hết ngày tồi tệ này đến ngày khác. Có
lẽ rằng cô gần đây bị mất việc hay dĩ nhiên là một người thân đúng không ?
Có thể rằng người yêu của cô đã bỏ cô ? Hay là cô cảm thấy bị chối bỏ và
oán hận ? Nếu như đúng như thế, tôi biết một bác sĩ tâm lý, người mà cô có
thể …
Cô ấy ngắt lời nói khoác của tôi vừa lay
mắt tôi theo một trong những toa thuốc được bác sĩ Sophia Schnabel
khuyên :
- Theo những gì tôi nghĩ mình đã hiểu,
chính ông là người cần bác sĩ, đúng không ?
- Cô đã lục trong đống tài liệu của
tôi !
- Đúng vậy, cô ấy trả lời vừa đưa cho tôi
cà phê.
Điệu bộ của cô làm cho tôi không hài
lòng. Tôi làm gì khi rơi vào tình huống như thế này đây ? Gọi cảnh sát hay
một bác sĩ ? Dựa vào lời nói của cô
ấy, tôi sẵn sàng cá rằng cô ấy có biết trước luật và tâm lý học. Điều đơn giản
nhất đã được dẹp sang một bên bằng vũ lực, nhưng nếu tôi chạm vào cô ấy, con bé
này có thể cho rằng tôi muốn lạm dụng cô ấy và tôi không muốn gặp nguy.
- Cô đã không ở nhà mình một đêm, tôi chỉ
ra trong một cố gắng cuối cùng. Không nghi ngờ gì chúng ta đã làm đau khổ cho
những người trong gia đình của chình mình hay một số người bạn. Nếu cô muốn báo
với ai đó, cô có thể dùng điện thoại của tôi.
- Điều đó, tôi không nghĩ thế ! Thứ
nhất, không có ai quan tâm đến tôi, người buồn đau, tôi dĩ nhiên muốn thừa
nhận. Còn về điện thoại của ông, người ta vừa cắt nó, cô ấy trả lời tôi chan
chát vừa quay lại phong.
Tôi nhắm hướng cô ta đi đến chiếc bàn làm
việc lớn mà tôi dùng để làm việc. Từ xa, vừa mỉm cười, cô ấy chưng ra một gói
hóa đơn.
- Không ngạc nhiên, cô ấy nhận xét. Ông
đã không trả thuê bao từ hàng tháng nay !
Điều này trở nên quá đáng. Xúc động mạnh,
tôi nhào đến cô ấy và đẩy cô ngã vào vòng tay tôi. Chết tiệt nếu tôi bị tố cáo
là tấn công. Tôi thích điều này hơn là cố lắng nghe cô ta nói thêm vài giây
nữa. Tôi giữ vững cô ấy, bàn tay dưới gối cô ấy, bàn tay kia trên thắt lưng cô.
Cô ấy cố sức giãy giụa, nhưng tôi không nhường và mang cô ấy ra sân, nơi đó tôi
‘phó thác’ cô ấy một cách không nể nang, càng xa càng tốt trước khi quay lại
nhà nhanh chóng và khép lại lỗ cửa kiếng phía sau tôi.
Thế thôi !
Những cách hay cổ xưa, chỉ có thực tế.
Tại sao tôi phải chịu đựng kẻ quấy rối
này trong thời gian lâu như thế chứ ? Điều này không quá phức tạp để loại
bỏ hoàn toàn ! Tôi phải viết điều trái ngược trong những quyển sách của mình,
thỉnh thoảng, cũng không tệ lắm khi sức
mạnh chiến thắng ngôn từ …
Tôi nhìn cô gái trẻ, « bị nhốt
ở bên ngoài », với một nụ cười thỏa mãn. Cô ấy đáp lại tâm trạng vui vẻ
của tôi bằng một ngón tay chỉ về phía tôi.
Rốt cục chỉ còn một mình !
Tôi cần thanh thản. Để trấn an, tôi đặt
tay mình lên chiếc iPod và, theo cách những kẻ tu hành chuẩn bị một thuốc nước
làm êm dịu, tôi soạn một cách công phu danh sách theo phong cách riêng dựa trên
Miles Davis, John Coltrane et Philip
Glass. Tôi nối những đèn điện vây quanh và căn phòng tràn ngập những nốt nhạc
đầu tiên của Kind of Blue, nhạc jazz hay nhất thế giới, đĩa nhạc thậm chí được
những người không thích nhạc jazz đánh giá cao.
Trong nhà bếp, tôi làm một tách cà phê
mới, sau đó tôi quay lại phòng khách trong thâm tâm cho rằng người khách xa lạ
đã biến mất ở sân nhà.
Không phải như thế.
Thấy rõ tâm trạng tồi tệ - vẫn còn nói
trại đi - cô ấy đang cướp phá những thứ dùng cho bữa sáng. Cà phê, những chiếc
dĩa, những chiếc tách, đĩa đựng ly : tất cả những thứ gì có thể vỡ do bị
ném trên những phiến đá bằng đất nung. Sau đó cô ấy gõ thùm thụp một cách điên
cuồng trên những tấm bảng trượt theo rãnh trước khi phóng mạnh về đây bằng cả
sức lực, một chiếc ghế để ngoài vườn chỉ nảy lên trên tấm kính chắn.
« TÔI LÀ BILLIE ! » cô ấy
thét lên sau khi lấy hơi nhiều lần, nhưng những lời cô ấy đã bị lọc bởi lớp
kính dày gấp 3 lần bình thường và tôi đoán ra chúng thay vì nghe chúng. Cái ồn
ào này không nhanh không chậm quấy nhiễu những người hàng xóm và, bởi sự nhảy
lên nhảy xuống, những kẻ bảo vệ của Malibu Colony sẽ giúp tôi dọn dẹp gánh
nặng.
Hiện tại, cô ấy thụt người xuống dọc theo
lỗ cửa sổ. Ngồi xổm tay để trên đầu, cô ấy cỏ vẻ suy nhược và mệt lả người.
Thấy cô đau đớn tuyệt vọng, tôi nhìn chằm chằm vào cô vừa ngẫm lại rằng những
lời cô ấy đã nói về mình, ngoại trừ một sự lôi cuốn lạ lùng, nhưng ít ra cũng
là một câu hỏi thực tế.
Cô ấy ngẩng đầu và, giữa những sợi tóc
vàng của cô, tôi nhận ra ánh mắt của cô, trong vài giây, từ dịu dàng nhất đến
những cảm xúc hỗn độn nhất.
Tôi chầm chậm tiến đến và ngồi dựa vào vách
kiếng, mắt tôi dán vào cô ấy, tìm kiếm một phần của sự thật ngoại trừ một lời
giải thích. Chính là vì thế mà tôi thấy mày cô ấy rung rung do sự đau đớn. Tôi thụt
lùi để nhận ra rằng chiếc váy của cô đã nhuốm máu ! Sau đó tôi nhận ra rằng
lát dao cắt bánh mì trong tay cô ấy và tôi hiểu rằng cô ấy đang tự cắt mạch máu
của mình. Tôi đứng dậy để kêu cứu, nhưng lần này, chính cô đã chặn cửa lại bằng
chiếc bàn.
Tại sao ? tôi hỏi cô ấy qua ánh mắt.
Tôi đoán ra sự thách thức trong mắt cô ấy
và, cho mọi câu trả lời, cô ấy đập vào kính nhiều lần bằng gan bàn tay trái đã
đầy máu. Cuối cùng, cô ấy ngừng bàn tay bị chảy máu lại và, một cách trong
suốt, tôi đọc ra 3 con số : 144
0 Response to "THIẾU NỮ GIẤY - C8 - KẺ CẮP SỰ SỐNG"
Đăng nhận xét