[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 7.5 - KỲ NHÔNG
Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013 22:49 , 0 phản hồi
Labels: Book , Ender's Game , Ender's Saga
CHƯƠNG 7.5 - KỲ NHÔNG
Chúng tao đã thắng mười hai trong hai mươi trận đấu vừa qua. Chúng tao đã làm cho các quân đoàn Chuột, Bọ cạp, và Chó săn kinh ngạc, và chúng tao đã sẵn sàng để chơi như tập thể đứng đầu trong trò chơi. Vì thế dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên tao được cho một kẻ vô dụng, không được luyện tập, hạng người vô phương phát triển như mày.”
Petra nói, một cách bình tĩnh. “Hắn không vui vẻ chào đón cậu rồi.”
---------------------------------||---------------------------------
Các quân đoàn đều lớn hơn những nhóm người mới, và phòng các trại lính cũng lớn hơn. Nó dài và hẹp, với những chiếc giường xếp cả hai bên; quá dài, đề mà bạn có thể nhìn thấy sàn bị uốn cong về phía xa và có xu hướng đi lên, một phần bánh xe của Trường Dạy Chiến Đấu.
Ender đứng ở ngưỡng cửa. Một vài đứa con trai gần cửa liếc nhìn cậu, nhưng bọn họ lớn hơn, và có vẻ như rằng bọn họ nghĩ thậm chí chưa từng nhìn thấy cậu. Họ tiếp tục nói chuyện với nhau, nằm hoặc tựa vào các giường ngủ. Bọn họ đang nói về các trận đấu, dĩ nhiên thế rồi; đám nhóc lớn hơn luôn làm điều đó mà. Tất cả bọn họ đều lớn hơn hẳn Ender. Mười hoặc mười một tuổi, cao vượt như toà tháp trên cậu; thậm chí đứa trẻ nhất cũng đã tám tuổi, và Ender không lớn như tuổi của cậu.
Cậu cố để tìm xem đứa nào là chỉ huy, nhưng hầu hết ở đâu đó giữa bộ đồ thi đấu và những gì các người lính luôn gọi là đồng phục ngủ của họ --- bó sát từ đầu đến chân. Nhiều đứa đang dùng máy tính, nhưng vài đứa đang học.
Ender bước vào phòng. Khi cậu làm điều đó, cậu đã gây chú ý.
“Mày muốn làm gì thế?” đứa lớn có chiếc giường trên gần cửa hỏi. Nó là đứa cao lớn nhất bọn. Ender nhận ra nó trước, một kẻ khổng lồ trẻ tuổi, kẻ có tóc mai dài bù xù tới tận cằm. “Mày không phải người của Kỳ Nhông.”
“Tôi nghĩ, mình đã được cho là thế,” Ender nói. “Green green brown, đúng không? Tôi được chuyển đến đây.” Cậu chỉ cho đứa con trai, hiển nhiên là đứa gác cửa, mảnh giấy của mình.
Đứa gác cửa vươn người đón lấy. Ender rút lại nó ra khỏi tầm với. “Tôi nghĩ là nó sẽ được đưa cho Bonzo Madrid.”
Bây giờ đứa khác cũng gia nhập vào cuộc nói chuyện, một đứa nhỏ hơn, nhưng vẫn lớn hơn Ender, “Không phải bahn-zoe, kẻ xỉn. Bone-So. Tên Tây Ban Nha. Bonzo Madrid. Aqui nosotros hablamos espa¤ol, Se¤or Gran Fedor."
“Vậy ngài hẳn là Bonzo?” Ender hỏi, phát âm chính xác cái tên.
“Không, chỉ là một kẻ am hiểu nhiều thứ tiếng thôi. Petra Arkanian. Đứa con gái duy nhất trong Quân đoàn Kỳ Nhông. Có nhiều banh hơn bất kỳ ai khác trong phòng.”
“Mẹ Petra đang nói chuyện ư?” một trong những đứa con trai nói. “Nó đang nói kìa, nó đang nói kìa.”
Đứa khác phụ hoạ vào. “ *** đang nói… *** đang nói, *** đang nói! ”
Khá nhiều tiếng cười.
“Chỉ giữa cậu và tôi,” Petra nói, “nếu bọn họ đã cho Trường Dạy Chiến Đấu một ống thụt phân, bọn họ sẽ chọc vào đó bằng màu green green brown.”
Ender đã thất vọng. Cậu đã không có gì được coi như là dành cho cậu: cực kỳ không được huấn luyện, nhỏ, không kinh nghiệp, bị hạ lệnh để bị làm cho bực bội vì việc thăng tiến quá sớm. Và bây giờ, bởi sự may rủi, cậu đã kết bạn đúng ngay kẻ xấu.
Một kẻ bị ruồng bỏ trong Quân Đoàn Kỳ Nhông, và cô ta đã vừa kết nối cậu với cô ta vào trong trí nhớ của những kẻ còn lại trong quân đoàn. Một ngày tốt để làm việc đấy. Trong chốc lát, khi Ender nhìn quanh các khuôn mặt đang cười phá lên, chế giễu, cậu tưởng tượng cơ thể bọn chúng đã bị tóc che phủ, răng chúng nhọn hoắc để xé nát. Có phải mình là con người duy nhất ở nơi đây? Có phải tất cả bọn họ đều là các loài thú khác, đang chỉ đợi để ngấu nghiến con mồi ư?
Rồi cậu nhớ Alai. Trong mỗi quân đoàn, một cách chắc chắn, luôn có ít nhất một người hiểu biết đáng giá.
Thình lình, không ai nói gì, đều im bặt, những đứa đang cười dừng hẳn và cả nhóm đều im phăng phắc. Ender quay lại phía cửa. Một đứa con trai đang đứng nơi đó, cao và đen, mảnh khảnh, với đôi mắt đen xinh đẹp và đôi môi mỏng, gợi lên sự tao nhã. Tôi sẽ đi theo nét đẹp như thế này, vài thứ trong Ender đang nói. Tôi sẽ nhìn thấy đôi mắt đó.
“Mày là ai?” đứa con trai hỏi một cách trầm tĩnh.
"Ender Wiggin, sir," Ender nói. “Bổ nhiệm từ chỗ người mới đến Quân Đoàn Kỳ Nhông.” Cậu nói ra các chỉ thị.
Đứa con trai cầm tờ giấy trong một động tác nhanh chuẩn xác, không chạm vào tay của Ender. “Mày bao nhiêu tuổi, Wiggin?” hắn hỏi.
“Gần bảy tuổi.”
Vẫn trầm tĩnh, hắn nói, “Tao đã hỏi mày bao nhiêu tuổi, không phải mày gần bao nhiêu.”
“Tôi sáu tuổi, năm tháng, mười hai ngày.”
“Mày đã luyện tập trong phòng thi đấu bao lâu rồi?”
“Vài tháng. Tôi nhắm giỏi hơn.”
“Có bất kỳ cuộc tập huấn nào trong các cuộc diễn tập thi đấu chứ? Mày có từng ở trong một tiểu đoàn chứ? Mày có từng được cho ra luyện tập chứ?”
Ender chưa bao giờ nghe nói đến những điều này. Cậu lắc đầu.
Madrid điềm tĩnh nhìn cậu. “Tao hiểu rồi. Như mày sẽ nhanh chóng hiểu ra, các sĩ quan chỉ huy của trường này, đặc biệt nhất chính là Thiếu tá Anderson, người đang vận hành các trò chơi, thích chơi các trò gian trá. Quân Đoàn Kỳ Nhông chỉ vừa bắt đầu nổi lên từ sự tối tăm. Chúng tao đã thắng mười hai trong hai mươi trận đấu vừa qua. Chúng tao đã làm cho các quân đoàn Chuột, Bọ cạp, và Chó săn kinh ngạc, và chúng tao đã sẵn sàng để chơi như tập thể đứng đầu trong trò chơi. Vì thế dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên tao được cho một kẻ vô dụng, không được luyện tập, hạng người vô phương phát triển như mày.”
Petra nói, một cách bình tĩnh. “Hắn không vui vẻ chào đón cậu rồi.”
“Im mồm, Arkanian,” Madrid nói. “Đối với một thử thách bây giờ chúng ta có thêm. Mặc kệ chướng ngại, mà các sĩ quan đã chọn để ném vào con đường của chúng ta, chúng ta vẫn sẽ là --”
“Kỳ Nhông!” đám lính hét lên, trong cùng một tiếng. Theo bản năng, quan điểm của Ender về các sự việc này đã thay đổi. Đó là một kiểu mẫu, một lễ nghi. Madrid không cố làm tổn thương cậu, chỉ đơn thuần đang nắm lấy quyền điều khiển về một sự việc bất ngờ và lợi dụng nó để tăng sức mạnh điều khiển quân đoàn của hắn.
“Chúng ta là ngọn lửa sẽ thiêu đốt bọn chúng, bụng và ruột, đầu và tim, nhiều ngọn lửa trong chúng ta, nhưng chỉ có một ngọn lửa.”
“Kỳ Nhông!” bọn họ hét lên lần nữa.
“Thậm chí kẻ này cũng không phải yếu điểm của chúng ta.”
Trong chốc lát, Ender để mình hi vọng. “Tôi sẽ nỗ lực và học nhanh,” cậu nói.
“Tao không cho phép mày nói chuyện,” Madrid nói. “Tao định đẩy mày đi càng nhanh khi tao có thể. Tao có lẽ đã phải từ bỏ ai đó có giá trị vì mày, nhưng mày vừa nhỏ vừa tệ hơn kẻ vô dụng. Một kẻ bị đóng băng nhiều hơn, chắc chắn rồi, trong mỗi trận đấu, điều đó tất cả là mày, và bây giờ chúng tao đang ở điểm, mà mỗi người lính bị đóng băng gây ra một sự khác biệt trên bảng xếp hạng. Không có riêng tư, Wiggin, nhưng tao chắc chắn mày có thể tham gia tập luyện bằng việc ăn bám vào ai đó khác.”
“Hắn có tất cả tấm lòng,” Petra nói.
Madrid bước đến gần cô gái và tát vào mặt cô bằng mu bàn tay. Điều đó gây ra tiếng động nhỏ, chỉ các móng tay của hắn đánh vào cô. Nhưng có những vết đỏ, bốn trong chúng, trên má của cô, và những vết máu nhỏ cho thấy những đầu móng tay của hắn đã đánh qua.
“Đó là lệnh, Wiggin. Tao hi vọng rằng đây là lần cuối tao cần phải nói với mày. Mày sẽ đứng bên ngoài khi chúng tao tập luyện trong phòng thi đấu. Mày phải ở đó, dĩ nhiên rồi, nhưng mày sẽ không thuộc về bất kỳ tiểu đoàn nào và mày sẽ không tham gia vào bất kỳ các cuộc diễn tập nào. Khi chúng tao được gọi đến thi đấu, mày sẽ mặc đồ nhanh chóng và xuất hiện ở cổng cùng mọi người. Nhưng mày sẽ không đi qua cổng cho tới khi bốn phút trôi qua sau khi trận đấu bắt đầu, và rồi mày sẽ vẫn đứng ở cổng, với vũ khí của mày không mở ra và không bắn, cho tới khi kết thúc trận đấu.”
Ender gật đầu. Hoá ra cậu chẳng được xem là gì cả. Cậu đã hi vọng bị đẩy đi sớm.
Cậu cũng nhận ra Petra đã không làm gì nhiều, như khóc thét lên vì đau, hoặc chạm vào má mình, dù vệt máu đã đọng lại và chảy xuống, tạo thành một vệt trên hàm cô. Kẻ bị ruồng bỏ, có lẽ là cô ấy, nhưng khi Bonzo Madrid đã không phải là bạn của Ender, mặc kệ điều gì, cậu có lẽ sẽ làm bạn với Petra.
Cậu được ấn định một chiếc giường ngủ xa tận cuối căn phòng. Giưởng nằm trên, để mà khi cậu nằm trên giường, cậu không thể nhìn thấy cánh cửa; chỗ uốn cong của trần nhà đã che mất nó. Có những đứa con trai khác ở gần cậu, những đứa nhìn mệt mỏi, rầu rĩ, những kẻ có giá trị kém nhất. Chúng chẳng nói lời chào đón đối với Ender.
Ender cố ấn gan bàn tay để mở chiếc hộc tủ của mình, nhưng không có gì xảy ra cả. Rồi cậu nhận ra rằng các hộc tủ đều không an toàn. Cả bốn bọn chúng đều có các vòng tròn, để kéo chúng ra. Không có gì là riêng tư cả, vậy là bây giờ cậu đã ở trong một quân đoàn đấy.
Có một bộ đồng phục trong hộc tủ. Không phải màu xanh lá nhạt của Người Mới, mà là màu xanh lá đậm xẻ cam, đồng phục của đoàn Kỳ Nhông. Nó không vừa. Mặc khác, họ có lẽ không bao giờ phải đưa một bộ đồ như thế này cho một đứa nhóc quá nhỏ.
Cậu bắt đầu thay đồ, khi đó cậu nhận ra Petra đang đi xuống, theo lối đi giữa, hướng về phía giường cậu. Cậu trượt ra khỏi giường và đứng trên sàn chào cô.
“Thả lỏng đi,” cô nói. “Tớ không phải một sĩ quan.”
“Cậu là tiểu đoàn trưởng, đúng không?”
Vài đứa gần đó cười khúc khích.
“Cậu có một chiếc giường ở phía trước.”
“Tớ ngủ ở phía trước vì tớ là nhà thiện xạ giỏi nhất của Đoàn Kỳ Nhông, và vì Bonzo e ngại tớ sẽ bắt đầu một cuộc cách mạng nếu các tiểu đoàn trưởng không để mắt đến tớ. Cứ như thể là tớ có thể bắt đầu bất kỳ điều gì với tụi con trai như thế này.” Cô ấy chỉ đám con trai có khuôn mặt rầu rĩ ở các giường gần đó.
Đó là những gì cô ấy đang cố để làm ư, làm nó tệ hơn trước ư?
“Mọi người đều giỏi hơn tớ,” Ender nói, cố tách mình ra khỏi sự khinh rẻ của cô ấy dành cho đám con trai như thế, dù sao đi nữa, cũng là những bạn gần giường của cậu.
“Tớ là con gái,” cô nói, “và cậu là một kẻ vô tích sự sáu tuổi. Chúng ta có quá nhiều điểm chung đấy, vì sao chúng ta không kết bạn đi?”
“Tớ sẽ không làm bục làm việc cho cậu đâu,” cậu nói.
Trong giây lát, cô đã nhận ra đó chỉ là một câu nói đùa. “Ha,” cô nói. “Tất cả quá quân đội, khi cậu ở trong trò chơi. Trường chẳng như dành cho đám Người mới. Lịch sử và chiến lược và các chiến thuật và đám bugger, rồi toán và các ngôi sao, những thứ cậu sẽ cần cho một phi công hoặc một chỉ huy. Cậu sẽ thấy.”
“Vậy cậu là bạn tớ. Có phải tớ đã trúng thưởng rồi không?” Ender hỏi. Cậu đang bắt chước theo cái cách khoác lác của cô, cứ như thể là cô ấy chẳng quan tâm gì cả ấy.
“Bonzo sẽ không để cậu tập luyện đâu. Hắn sẽ bắt cậu mang chiếc máy tính tới phòng thi đấu và học. Hắn đúng đấy, theo một cách – hắn không muốn một đứa nhóc hoàn toàn không được tập luyện bắt đầu vít chặt vào các buổi tập có độ chính xác cao của hắn.” Cô ngừng lại, nói tiếng lóng, bắt chước tiếng Anh bồi dành cho những kẻ vô học.
“Bonzo, hắn chính-xác. Hắn quá cẩn thận, hắn đi tiểu trên một hành tinh và không bao giờ bị toé ra.”
Ender nhe răng ra cười.
“Phòng thi đấu mở suốt ngày. Nếu cậu muốn, tớ sẽ đưa cậu vào trong giờ nghỉ và chỉ cậu vài thứ tớ biết, tớ không phải là người lính tuyệt vời, nhưng tớ khá giỏi đấy, và chắc chắn tớ biết nhiều hơn cậu.”
“Nếu cậu muốn,” Ender nói.
“Bắt đầu vào sáng mai sau bữa sáng nhé.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như có ai đó đang dùng phòng? Chúng ta luôn đi ngay sau bữa sáng, nơi tôi bắt đầu.”
“Không vấn đề gì đâu. Thật sự có chín phòng thi đấu mà.”
“Tôi chưa bao giờ nghe nói về những cái khác.”
“Bọn chúng đều có cùng lối vào. Toàn bộ trung tâm của phòng thi đấu, trục của bánh xe, đó chính là các phòng thi đấu. Chúng không xoay ở các trạm còn lại. Mà đó là cách chúng tạo ra nullg, tình trạng không trọng lực – chỉ giữ thế. Không xoay, không xuống. Nhưng chúng có thể đưa nó lên, đề mà bất kỳ một trong các phòng thi đấu đều ở ngay hành lang lối vào phòng thi đấu, mà chúng ta đều dùng tất cả được. Một khi cậu bước vào trong, chúng di chuyển nó đi cùng và phòng thi đấu khác được đưa vào vị trí đó.”
“Ồ.”
“Như tớ đã nói. Ngay sau bữa sáng nhé.”
“Được,” Ender nói.
Cô ấy bắt đầu bước đi.
“Petra,” cậu nói.
Cô ấy quay lại.
“Cám ơn.”
Cô ấy không nói gì, chỉ quay lại và đi xuống lối đi.
Ender trèo lên giường của mình và hoàn tất việc thay đồng phục của mình. Cậu nằm trần trụi trên giường, viết nguệch ngoạc lên chiếc máy tính mới của mình, cố quyết định xem họ đã làm bất kỳ điều gì với đám mã nhập của cậu. Chắc chắn đủ, họ đã làm sạch hệ thống an ninh của cậu. Cậu không thể có cái gì thuộc về mình nơi đây cả, thậm chí cả với chiếc máy tính của cậu.
Ánh đèn mờ đi một chút. Sắp đến giờ đi ngủ. Ender không biết phòng tắm ở đâu.
“Đi ra ngoài cửa,” đứa con trai ở giường kế bên nói. “Chúng ta dùng chung với quân đoàn Chuột, Kền kền, và Sóc.”
Ender nói cám ơn cậu ta và bắt đầu đi qua.
“Này,” đứa con trai nói. “Mày không thể đi như thế. Luôn mặc đồng phục khi ra khỏi phòng.”
“Thậm chí cả khi đi vệ sinh ư?”
“Chủ yếu đấy. Và mày bị cấm nói chuyện với bất kỳ ai trong quân đoàn khác. Ở bữa ăn và cả khi ở nhà vệ sinh. Mày có thể không làm thế thỉnh thoảng trong các phòng trò chơi, và dĩ nhiên bất kỳ khi nào một thầy giáo bảo mày làm, nhưng nếu Bonzo tóm được mày, mày chết đấy, hiểu chưa?”
“Cám ơn.”
“À, ừ, Bonzo nổi khùng nếu mày bị lột đồ bởi Petra đấy.”
“Cô ấy ở trần khi tôi bước vào, đúng không?”
“Nó làm gì mặc kệ nó, nhưng mày hãy ráng giữ quần áo đấy. Đó là lệnh của Bonzo.”
Đó là đồ ngốc. Petra vẫn nhìn như một đứa con trai, đó là một lệnh ngu ngốc. Điều đó là cô ấy bị cách xa, làm cô ấy khác biệt, chia rẻ quân đoàn. Ngu ngu. Làm sao Bonzo trở thành một chỉ huy, nếu như hắn không biết điều gì tốt hơn để làm hơn các điều đó nhỉ? Alai còn chỉ huy giỏi hơn tên Bonzo. Cậu ta còn biết cách để mọi người lại gần nhau.
Tôi cũng biết làm sao để lập nhóm, Ender nghĩ. Có lẽ tôi sẽ trở thành chỉ huy một ngày nào đó.
Trong phòng tắm, khi cậu đang lau tay, có ai đó nói chuyện với cậu. “Này, bây giờ tụi nó để trẻ con mặc đồng phục của Kỳ Nhông ư?”
Ender không trả lời, chỉ lau khô bàn tay.
“Này, nhìn kìa! Bây giờ Kỳ Nhông đang có trẻ con này! Nhìn đây này! Nó có thể đi được giữa hai chân tao mà không chạm vào bi của tao này!”
“Vì mày không có đó Dink, đó là lý do đấy,” vài đứa nói.
Khi Ender rời khỏi phòng, cậu nghe có ai đó nói, “Đó là Wiggin đấy. Mày biết đó, đồ tài lanh trong phòng trò chơi.”
Cậu đi xuống hành lang vừa mỉm cười. Có lẽ cậu lùn, nhưng bọn chúng biết tên cậu. Từ phòng trò chơi, dĩ nhiên rồi, hoá ra nó chẳng có nghĩa gì. Nhưng bọn họ đã thấy. Cậu cũng là một người lính giỏi. Tất cả bọn họ đều biết tên cậu đủ sớm thôi. Không ở trong Quân Đoàn Kỳ Nhông, có lẽ thế, mà đủ sớm thôi.
Ender đứng ở ngưỡng cửa. Một vài đứa con trai gần cửa liếc nhìn cậu, nhưng bọn họ lớn hơn, và có vẻ như rằng bọn họ nghĩ thậm chí chưa từng nhìn thấy cậu. Họ tiếp tục nói chuyện với nhau, nằm hoặc tựa vào các giường ngủ. Bọn họ đang nói về các trận đấu, dĩ nhiên thế rồi; đám nhóc lớn hơn luôn làm điều đó mà. Tất cả bọn họ đều lớn hơn hẳn Ender. Mười hoặc mười một tuổi, cao vượt như toà tháp trên cậu; thậm chí đứa trẻ nhất cũng đã tám tuổi, và Ender không lớn như tuổi của cậu.
Cậu cố để tìm xem đứa nào là chỉ huy, nhưng hầu hết ở đâu đó giữa bộ đồ thi đấu và những gì các người lính luôn gọi là đồng phục ngủ của họ --- bó sát từ đầu đến chân. Nhiều đứa đang dùng máy tính, nhưng vài đứa đang học.
Ender bước vào phòng. Khi cậu làm điều đó, cậu đã gây chú ý.
“Mày muốn làm gì thế?” đứa lớn có chiếc giường trên gần cửa hỏi. Nó là đứa cao lớn nhất bọn. Ender nhận ra nó trước, một kẻ khổng lồ trẻ tuổi, kẻ có tóc mai dài bù xù tới tận cằm. “Mày không phải người của Kỳ Nhông.”
“Tôi nghĩ, mình đã được cho là thế,” Ender nói. “Green green brown, đúng không? Tôi được chuyển đến đây.” Cậu chỉ cho đứa con trai, hiển nhiên là đứa gác cửa, mảnh giấy của mình.
Đứa gác cửa vươn người đón lấy. Ender rút lại nó ra khỏi tầm với. “Tôi nghĩ là nó sẽ được đưa cho Bonzo Madrid.”
Bây giờ đứa khác cũng gia nhập vào cuộc nói chuyện, một đứa nhỏ hơn, nhưng vẫn lớn hơn Ender, “Không phải bahn-zoe, kẻ xỉn. Bone-So. Tên Tây Ban Nha. Bonzo Madrid. Aqui nosotros hablamos espa¤ol, Se¤or Gran Fedor."
“Vậy ngài hẳn là Bonzo?” Ender hỏi, phát âm chính xác cái tên.
“Không, chỉ là một kẻ am hiểu nhiều thứ tiếng thôi. Petra Arkanian. Đứa con gái duy nhất trong Quân đoàn Kỳ Nhông. Có nhiều banh hơn bất kỳ ai khác trong phòng.”
“Mẹ Petra đang nói chuyện ư?” một trong những đứa con trai nói. “Nó đang nói kìa, nó đang nói kìa.”
Đứa khác phụ hoạ vào. “ *** đang nói… *** đang nói, *** đang nói! ”
Khá nhiều tiếng cười.
“Chỉ giữa cậu và tôi,” Petra nói, “nếu bọn họ đã cho Trường Dạy Chiến Đấu một ống thụt phân, bọn họ sẽ chọc vào đó bằng màu green green brown.”
Ender đã thất vọng. Cậu đã không có gì được coi như là dành cho cậu: cực kỳ không được huấn luyện, nhỏ, không kinh nghiệp, bị hạ lệnh để bị làm cho bực bội vì việc thăng tiến quá sớm. Và bây giờ, bởi sự may rủi, cậu đã kết bạn đúng ngay kẻ xấu.
Một kẻ bị ruồng bỏ trong Quân Đoàn Kỳ Nhông, và cô ta đã vừa kết nối cậu với cô ta vào trong trí nhớ của những kẻ còn lại trong quân đoàn. Một ngày tốt để làm việc đấy. Trong chốc lát, khi Ender nhìn quanh các khuôn mặt đang cười phá lên, chế giễu, cậu tưởng tượng cơ thể bọn chúng đã bị tóc che phủ, răng chúng nhọn hoắc để xé nát. Có phải mình là con người duy nhất ở nơi đây? Có phải tất cả bọn họ đều là các loài thú khác, đang chỉ đợi để ngấu nghiến con mồi ư?
Rồi cậu nhớ Alai. Trong mỗi quân đoàn, một cách chắc chắn, luôn có ít nhất một người hiểu biết đáng giá.
Thình lình, không ai nói gì, đều im bặt, những đứa đang cười dừng hẳn và cả nhóm đều im phăng phắc. Ender quay lại phía cửa. Một đứa con trai đang đứng nơi đó, cao và đen, mảnh khảnh, với đôi mắt đen xinh đẹp và đôi môi mỏng, gợi lên sự tao nhã. Tôi sẽ đi theo nét đẹp như thế này, vài thứ trong Ender đang nói. Tôi sẽ nhìn thấy đôi mắt đó.
“Mày là ai?” đứa con trai hỏi một cách trầm tĩnh.
"Ender Wiggin, sir," Ender nói. “Bổ nhiệm từ chỗ người mới đến Quân Đoàn Kỳ Nhông.” Cậu nói ra các chỉ thị.
Đứa con trai cầm tờ giấy trong một động tác nhanh chuẩn xác, không chạm vào tay của Ender. “Mày bao nhiêu tuổi, Wiggin?” hắn hỏi.
“Gần bảy tuổi.”
Vẫn trầm tĩnh, hắn nói, “Tao đã hỏi mày bao nhiêu tuổi, không phải mày gần bao nhiêu.”
“Tôi sáu tuổi, năm tháng, mười hai ngày.”
“Mày đã luyện tập trong phòng thi đấu bao lâu rồi?”
“Vài tháng. Tôi nhắm giỏi hơn.”
“Có bất kỳ cuộc tập huấn nào trong các cuộc diễn tập thi đấu chứ? Mày có từng ở trong một tiểu đoàn chứ? Mày có từng được cho ra luyện tập chứ?”
Ender chưa bao giờ nghe nói đến những điều này. Cậu lắc đầu.
Madrid điềm tĩnh nhìn cậu. “Tao hiểu rồi. Như mày sẽ nhanh chóng hiểu ra, các sĩ quan chỉ huy của trường này, đặc biệt nhất chính là Thiếu tá Anderson, người đang vận hành các trò chơi, thích chơi các trò gian trá. Quân Đoàn Kỳ Nhông chỉ vừa bắt đầu nổi lên từ sự tối tăm. Chúng tao đã thắng mười hai trong hai mươi trận đấu vừa qua. Chúng tao đã làm cho các quân đoàn Chuột, Bọ cạp, và Chó săn kinh ngạc, và chúng tao đã sẵn sàng để chơi như tập thể đứng đầu trong trò chơi. Vì thế dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên tao được cho một kẻ vô dụng, không được luyện tập, hạng người vô phương phát triển như mày.”
Petra nói, một cách bình tĩnh. “Hắn không vui vẻ chào đón cậu rồi.”
“Im mồm, Arkanian,” Madrid nói. “Đối với một thử thách bây giờ chúng ta có thêm. Mặc kệ chướng ngại, mà các sĩ quan đã chọn để ném vào con đường của chúng ta, chúng ta vẫn sẽ là --”
“Kỳ Nhông!” đám lính hét lên, trong cùng một tiếng. Theo bản năng, quan điểm của Ender về các sự việc này đã thay đổi. Đó là một kiểu mẫu, một lễ nghi. Madrid không cố làm tổn thương cậu, chỉ đơn thuần đang nắm lấy quyền điều khiển về một sự việc bất ngờ và lợi dụng nó để tăng sức mạnh điều khiển quân đoàn của hắn.
“Chúng ta là ngọn lửa sẽ thiêu đốt bọn chúng, bụng và ruột, đầu và tim, nhiều ngọn lửa trong chúng ta, nhưng chỉ có một ngọn lửa.”
“Kỳ Nhông!” bọn họ hét lên lần nữa.
“Thậm chí kẻ này cũng không phải yếu điểm của chúng ta.”
Trong chốc lát, Ender để mình hi vọng. “Tôi sẽ nỗ lực và học nhanh,” cậu nói.
“Tao không cho phép mày nói chuyện,” Madrid nói. “Tao định đẩy mày đi càng nhanh khi tao có thể. Tao có lẽ đã phải từ bỏ ai đó có giá trị vì mày, nhưng mày vừa nhỏ vừa tệ hơn kẻ vô dụng. Một kẻ bị đóng băng nhiều hơn, chắc chắn rồi, trong mỗi trận đấu, điều đó tất cả là mày, và bây giờ chúng tao đang ở điểm, mà mỗi người lính bị đóng băng gây ra một sự khác biệt trên bảng xếp hạng. Không có riêng tư, Wiggin, nhưng tao chắc chắn mày có thể tham gia tập luyện bằng việc ăn bám vào ai đó khác.”
“Hắn có tất cả tấm lòng,” Petra nói.
Madrid bước đến gần cô gái và tát vào mặt cô bằng mu bàn tay. Điều đó gây ra tiếng động nhỏ, chỉ các móng tay của hắn đánh vào cô. Nhưng có những vết đỏ, bốn trong chúng, trên má của cô, và những vết máu nhỏ cho thấy những đầu móng tay của hắn đã đánh qua.
“Đó là lệnh, Wiggin. Tao hi vọng rằng đây là lần cuối tao cần phải nói với mày. Mày sẽ đứng bên ngoài khi chúng tao tập luyện trong phòng thi đấu. Mày phải ở đó, dĩ nhiên rồi, nhưng mày sẽ không thuộc về bất kỳ tiểu đoàn nào và mày sẽ không tham gia vào bất kỳ các cuộc diễn tập nào. Khi chúng tao được gọi đến thi đấu, mày sẽ mặc đồ nhanh chóng và xuất hiện ở cổng cùng mọi người. Nhưng mày sẽ không đi qua cổng cho tới khi bốn phút trôi qua sau khi trận đấu bắt đầu, và rồi mày sẽ vẫn đứng ở cổng, với vũ khí của mày không mở ra và không bắn, cho tới khi kết thúc trận đấu.”
Ender gật đầu. Hoá ra cậu chẳng được xem là gì cả. Cậu đã hi vọng bị đẩy đi sớm.
Cậu cũng nhận ra Petra đã không làm gì nhiều, như khóc thét lên vì đau, hoặc chạm vào má mình, dù vệt máu đã đọng lại và chảy xuống, tạo thành một vệt trên hàm cô. Kẻ bị ruồng bỏ, có lẽ là cô ấy, nhưng khi Bonzo Madrid đã không phải là bạn của Ender, mặc kệ điều gì, cậu có lẽ sẽ làm bạn với Petra.
Cậu được ấn định một chiếc giường ngủ xa tận cuối căn phòng. Giưởng nằm trên, để mà khi cậu nằm trên giường, cậu không thể nhìn thấy cánh cửa; chỗ uốn cong của trần nhà đã che mất nó. Có những đứa con trai khác ở gần cậu, những đứa nhìn mệt mỏi, rầu rĩ, những kẻ có giá trị kém nhất. Chúng chẳng nói lời chào đón đối với Ender.
Ender cố ấn gan bàn tay để mở chiếc hộc tủ của mình, nhưng không có gì xảy ra cả. Rồi cậu nhận ra rằng các hộc tủ đều không an toàn. Cả bốn bọn chúng đều có các vòng tròn, để kéo chúng ra. Không có gì là riêng tư cả, vậy là bây giờ cậu đã ở trong một quân đoàn đấy.
Có một bộ đồng phục trong hộc tủ. Không phải màu xanh lá nhạt của Người Mới, mà là màu xanh lá đậm xẻ cam, đồng phục của đoàn Kỳ Nhông. Nó không vừa. Mặc khác, họ có lẽ không bao giờ phải đưa một bộ đồ như thế này cho một đứa nhóc quá nhỏ.
Cậu bắt đầu thay đồ, khi đó cậu nhận ra Petra đang đi xuống, theo lối đi giữa, hướng về phía giường cậu. Cậu trượt ra khỏi giường và đứng trên sàn chào cô.
“Thả lỏng đi,” cô nói. “Tớ không phải một sĩ quan.”
“Cậu là tiểu đoàn trưởng, đúng không?”
Vài đứa gần đó cười khúc khích.
“Cậu có một chiếc giường ở phía trước.”
“Tớ ngủ ở phía trước vì tớ là nhà thiện xạ giỏi nhất của Đoàn Kỳ Nhông, và vì Bonzo e ngại tớ sẽ bắt đầu một cuộc cách mạng nếu các tiểu đoàn trưởng không để mắt đến tớ. Cứ như thể là tớ có thể bắt đầu bất kỳ điều gì với tụi con trai như thế này.” Cô ấy chỉ đám con trai có khuôn mặt rầu rĩ ở các giường gần đó.
Đó là những gì cô ấy đang cố để làm ư, làm nó tệ hơn trước ư?
“Mọi người đều giỏi hơn tớ,” Ender nói, cố tách mình ra khỏi sự khinh rẻ của cô ấy dành cho đám con trai như thế, dù sao đi nữa, cũng là những bạn gần giường của cậu.
“Tớ là con gái,” cô nói, “và cậu là một kẻ vô tích sự sáu tuổi. Chúng ta có quá nhiều điểm chung đấy, vì sao chúng ta không kết bạn đi?”
“Tớ sẽ không làm bục làm việc cho cậu đâu,” cậu nói.
Trong giây lát, cô đã nhận ra đó chỉ là một câu nói đùa. “Ha,” cô nói. “Tất cả quá quân đội, khi cậu ở trong trò chơi. Trường chẳng như dành cho đám Người mới. Lịch sử và chiến lược và các chiến thuật và đám bugger, rồi toán và các ngôi sao, những thứ cậu sẽ cần cho một phi công hoặc một chỉ huy. Cậu sẽ thấy.”
“Vậy cậu là bạn tớ. Có phải tớ đã trúng thưởng rồi không?” Ender hỏi. Cậu đang bắt chước theo cái cách khoác lác của cô, cứ như thể là cô ấy chẳng quan tâm gì cả ấy.
“Bonzo sẽ không để cậu tập luyện đâu. Hắn sẽ bắt cậu mang chiếc máy tính tới phòng thi đấu và học. Hắn đúng đấy, theo một cách – hắn không muốn một đứa nhóc hoàn toàn không được tập luyện bắt đầu vít chặt vào các buổi tập có độ chính xác cao của hắn.” Cô ngừng lại, nói tiếng lóng, bắt chước tiếng Anh bồi dành cho những kẻ vô học.
“Bonzo, hắn chính-xác. Hắn quá cẩn thận, hắn đi tiểu trên một hành tinh và không bao giờ bị toé ra.”
Ender nhe răng ra cười.
“Phòng thi đấu mở suốt ngày. Nếu cậu muốn, tớ sẽ đưa cậu vào trong giờ nghỉ và chỉ cậu vài thứ tớ biết, tớ không phải là người lính tuyệt vời, nhưng tớ khá giỏi đấy, và chắc chắn tớ biết nhiều hơn cậu.”
“Nếu cậu muốn,” Ender nói.
“Bắt đầu vào sáng mai sau bữa sáng nhé.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như có ai đó đang dùng phòng? Chúng ta luôn đi ngay sau bữa sáng, nơi tôi bắt đầu.”
“Không vấn đề gì đâu. Thật sự có chín phòng thi đấu mà.”
“Tôi chưa bao giờ nghe nói về những cái khác.”
“Bọn chúng đều có cùng lối vào. Toàn bộ trung tâm của phòng thi đấu, trục của bánh xe, đó chính là các phòng thi đấu. Chúng không xoay ở các trạm còn lại. Mà đó là cách chúng tạo ra nullg, tình trạng không trọng lực – chỉ giữ thế. Không xoay, không xuống. Nhưng chúng có thể đưa nó lên, đề mà bất kỳ một trong các phòng thi đấu đều ở ngay hành lang lối vào phòng thi đấu, mà chúng ta đều dùng tất cả được. Một khi cậu bước vào trong, chúng di chuyển nó đi cùng và phòng thi đấu khác được đưa vào vị trí đó.”
“Ồ.”
“Như tớ đã nói. Ngay sau bữa sáng nhé.”
“Được,” Ender nói.
Cô ấy bắt đầu bước đi.
“Petra,” cậu nói.
Cô ấy quay lại.
“Cám ơn.”
Cô ấy không nói gì, chỉ quay lại và đi xuống lối đi.
Ender trèo lên giường của mình và hoàn tất việc thay đồng phục của mình. Cậu nằm trần trụi trên giường, viết nguệch ngoạc lên chiếc máy tính mới của mình, cố quyết định xem họ đã làm bất kỳ điều gì với đám mã nhập của cậu. Chắc chắn đủ, họ đã làm sạch hệ thống an ninh của cậu. Cậu không thể có cái gì thuộc về mình nơi đây cả, thậm chí cả với chiếc máy tính của cậu.
Ánh đèn mờ đi một chút. Sắp đến giờ đi ngủ. Ender không biết phòng tắm ở đâu.
“Đi ra ngoài cửa,” đứa con trai ở giường kế bên nói. “Chúng ta dùng chung với quân đoàn Chuột, Kền kền, và Sóc.”
Ender nói cám ơn cậu ta và bắt đầu đi qua.
“Này,” đứa con trai nói. “Mày không thể đi như thế. Luôn mặc đồng phục khi ra khỏi phòng.”
“Thậm chí cả khi đi vệ sinh ư?”
“Chủ yếu đấy. Và mày bị cấm nói chuyện với bất kỳ ai trong quân đoàn khác. Ở bữa ăn và cả khi ở nhà vệ sinh. Mày có thể không làm thế thỉnh thoảng trong các phòng trò chơi, và dĩ nhiên bất kỳ khi nào một thầy giáo bảo mày làm, nhưng nếu Bonzo tóm được mày, mày chết đấy, hiểu chưa?”
“Cám ơn.”
“À, ừ, Bonzo nổi khùng nếu mày bị lột đồ bởi Petra đấy.”
“Cô ấy ở trần khi tôi bước vào, đúng không?”
“Nó làm gì mặc kệ nó, nhưng mày hãy ráng giữ quần áo đấy. Đó là lệnh của Bonzo.”
Đó là đồ ngốc. Petra vẫn nhìn như một đứa con trai, đó là một lệnh ngu ngốc. Điều đó là cô ấy bị cách xa, làm cô ấy khác biệt, chia rẻ quân đoàn. Ngu ngu. Làm sao Bonzo trở thành một chỉ huy, nếu như hắn không biết điều gì tốt hơn để làm hơn các điều đó nhỉ? Alai còn chỉ huy giỏi hơn tên Bonzo. Cậu ta còn biết cách để mọi người lại gần nhau.
Tôi cũng biết làm sao để lập nhóm, Ender nghĩ. Có lẽ tôi sẽ trở thành chỉ huy một ngày nào đó.
Trong phòng tắm, khi cậu đang lau tay, có ai đó nói chuyện với cậu. “Này, bây giờ tụi nó để trẻ con mặc đồng phục của Kỳ Nhông ư?”
Ender không trả lời, chỉ lau khô bàn tay.
“Này, nhìn kìa! Bây giờ Kỳ Nhông đang có trẻ con này! Nhìn đây này! Nó có thể đi được giữa hai chân tao mà không chạm vào bi của tao này!”
“Vì mày không có đó Dink, đó là lý do đấy,” vài đứa nói.
Khi Ender rời khỏi phòng, cậu nghe có ai đó nói, “Đó là Wiggin đấy. Mày biết đó, đồ tài lanh trong phòng trò chơi.”
Cậu đi xuống hành lang vừa mỉm cười. Có lẽ cậu lùn, nhưng bọn chúng biết tên cậu. Từ phòng trò chơi, dĩ nhiên rồi, hoá ra nó chẳng có nghĩa gì. Nhưng bọn họ đã thấy. Cậu cũng là một người lính giỏi. Tất cả bọn họ đều biết tên cậu đủ sớm thôi. Không ở trong Quân Đoàn Kỳ Nhông, có lẽ thế, mà đủ sớm thôi.
0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 7.5 - KỲ NHÔNG"
Đăng nhận xét