[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 9.2 - LOCKE VÀ DEMOSTHENES

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 9.2 - LOCKE VÀ DEMOSTHENES


Họ đã làm bài tập về nhà của mình. Mẹ và bố thỉnh thoảng lo lắng, về việc Peter và Valentine, luôn luôn bên nhau, máy tính của họ nhét vào cánh tay họ. Nhưng họ không thể phàn nàn—cấp bậc của họ đều giỏi, và Valentine có ảnh hưởng tốt đối với Peter. Cô ấy đã thay đổi toàn bộ thói quen hướng về mọi thứ. Và Peter và Valentine ngồi cùng nhau trong rừng, trong thời tiết đẹp, và trong nhà hàng rất gần gũi và công viên trong nhà khi trời mưa, và họ soạn ra những lời bình luận chính trị. Peter tỉ  mỉ thiết kế cả tính cách để cả hai người có tất cả các ý nghĩ của hắn ; thậm chí có vài định danh dự phòng mà họ thường dùng để xoá trong những ý kiến thuộc đảng thứ ba. « Cả hai bọn họ tìm ra một con đường khi chúng có thể đi, » Peter nói.


---------------------------------||---------------------------------

Ngay sau khi bố để họ vào quyền truy cập công dân của mình, họ bắt đầu kiểm tra. Họ tránh khỏi mạng, thứ cần dùng một cái tên thật. Điều đó không khó vì tên thật chỉ cần có tiền để làm. Họ không cần tiền. Họ cần lòng tự trọng, và họ có thể kiếm. Với những cái tên sai, trên mạng thật, họ có thể là bất kỳ ai. Ông già, phụ nữ có tuổi, bất kỳ ai, miễn là họ cẩn thận càng lâu về cách họ viết. Tất kẻ bất kỳ ai sẽ thấy những lời của họ,  ý nghĩ của họ. Mỗi công dân bắt đầu công bằng, trên mạng.

Họ dùng những cái tên bâng quơ với những nỗ lực ban đầu của họ, không xác định rằng Peter đã kế hoạch trở nên nổi tiếng và gây ảnh hưởng. Dĩ nhiên họ không được mời tham gia vào những diễn đàn chính trị thế giới và trong nước—họ chỉ có thể làm thính giả ở đó cho tới khi họ được mời hoặc được bầu làm một thành viên. Nhưng họ đã ký tên và nhìn, đọc vài bài luận được công bố bởi những cái tên lớn, nhân chứng những cuộc tranh luận diễn ra quanh máy tính của họ.

Và trong các hội nghị nhỏ hơn, nơi mà những người bình thường bình luận về những cuộc tranh luận lớn, họ bắt đầu chèn vào những lời bình luận của mình. Lúc đầu Peter phát biểu rằng họ thận trọng trong việc kích động. « Chúng ta không thể học cách làm sao phong cách viết của chúng ta đang hoạt động trừ khi chúng ta có những lời đáp—và nếu chúng ta nhạt nhẽo, không ai trả lời cả. »

Họ đã không nhạt nhẽo, và người ta trả lời. Những câu trả lời được úp trên các trang mạng chung khó chịu, những câu trả lời được gửi như mail, cho Peter và Valentine để đọc một cách riêng biệt, bị đầu độc. Nhưng họ đã học những thói quen nào trong cách viết của họ được hiểu như trẻ con và non nớt. Và họ đã giỏi hơn.
Khi Peter thoả mãn rằng họ đã biết cách làm sao để thăm dò người lớn, hắn giết những định danh cũ và bắt đầu chuẩn bị để lôi kéo những sự chú ý thật sự.
« Chúng ta dường như phải hoàn toàn tách biệt Chúng ta sẽ viết về những điều khác nhau ở những thời điểm khác nhau. Chúng ta sẽ không bao giờ liên hệ với nhau. Mày sẽ hầu như làm việc trên hệ thống mạng phía Tây, và tao sẽ làm việc ở phía nam. Tôn giáo cũng được viết. Vì thế hãy làm bài tập của mày đi. »

Họ đã làm bài tập về nhà của mình. Mẹ và bố thỉnh thoảng lo lắng, về việc Peter và Valentine, luôn luôn bên nhau, máy tính của họ nhét vào cánh tay họ. Nhưng họ không thể phàn nàn—cấp bậc của họ đều giỏi, và Valentine có ảnh hưởng tốt đối với Peter. Cô ấy đã thay đổi toàn bộ thói quen hướng về mọi thứ. Và Peter và Valentine ngồi cùng nhau trong rừng, trong thời tiết đẹp, và trong nhà hàng rất ggần gũi và công viên trong nhà khi trời mưa, và họ soạn ra những lời bình luận chính trị. Peter tỉ  mỉ thiết kế cả tính cách để cả hai người có tất cả các ý nghĩ của hắn ; thậm chí có vài định danh dự phòng mà họ thường dùng để xoá trong những ý kiến thuộc đảng thứ ba. « Cả hai bọn họ tìm ra một con đường khi chúng có thể đi, » Peter nói.

Một lần, mệt vì việc viết và chỉnh sửa cho tới khi Peter thoả mãn, Val đã thất vọng và nói, « Vậy, tự mày viết đi. »
« Tao không thể, » hắn nói. « Chúng không thể cả hai đều có vẻ như nhau. Chưa từng. Mày quên rằng một ngày chúng ta sẽ trở nên nổi danh, mà vài người sẽ bắt đầu phân tích. Chúng ta phải đến gần như người khác nhau mỗi lần. »
Vì thế cô ấy viết. Định danh chính của cô ấy trên mạng là Demosthenes – Peter chọn cái tên. Hắn gọi chính mình là Locke. Họ hiển nhiên ẩn danh, nhưng đó là một phần của kế hoạch. « Với bất kỳ may mắn, họ sẽ cố gắng bắt đầu đoán chúng ta là ai. »
« Nếu chúng ta trở nên nổi tiếng, chính phủ luôn có thể truy cập và tìm ra chúng ta thật sự là ai. »
« Khi điều đó xảy ra, chúng ta cũng được bảo vệ để trải qua nhiều mất mát. Người ta sẽ bị sốc rằng Demosthenes và Locke là hai đứa nhóc, nhà nghỉ họ đã dùng để lắng nghe chúng ta. »
Họ bắt đầu soạn ra các cuộc thảo luận về nhân vật của họ. Valentine sẽ chuẩn bị bằng tình trạng mở đầu, và Peter sẽ bịa ra một cái tên phụ để trả lời cô. Câu trả lời của hắn sẽ phải thông minh và không phản cảm sẽ làm vui vẻ, nhiều lời công kích khéo léo và hùng biện chính trị giỏi. Valentine có một sở trường cho sự lặp lại liên tiếp, làm những câu cú của cô dễ nhớ. Rồi họ sẽ đưa các tranh luận vào mạng, chia ra bởi một lượng lý lẽ của thời gian, miễn là chúng hiển nhiên làm mới họ ngay lập tức. Thỉnh thoảng vài người trên mạng khác sẽ ngắt lời bình luận, nhưng Peter và Val sẽ thường mặc kệ họ hoặc đổi những dòng bình luận của họ để cung cấp một cách không đáng kể những gì đã được nói.
Peter cẩn thận ghi chú tất cả những câu có thể nhớ nhất và rồi tìm kiếm lần này đến lần khác để tìm ra những câu nảy ra điều đó ở vị trí khác. Không tất cả bọn họ đã làm, nhưng hầu hết bọn họ đều lặp lại ở đây và ở đó, và vài trong chúng thậm chí chỉ ra trong những cuộc tranh luận lớn trên các mạng uy tín. « Chúng ta đang đọc. » 
Peter nói. « Ý tưởng đang thấm ra. »
« Dù sao, các câu. »
« Đó chỉ là thước đo. Nhìn kìa, chúng ta có vài ảnh hưởng. Chẳng ai nhái lại cái tên của chúng ta, nhưng họ đang tranh luận về những điểm chúng ta nêu lên. Chúng ta đang giúp thiết lập nhật lý. Chúng ta đang ở đó. »
« Có phải chúng ta cố sẽ bước vào những cuộc tranh luận chính ? »
« Không. Chúng ta sẽ đợi đến khi họ hỏi chúng ta. »
Họ đang làm điều đó chỉ bảy tháng khi một trong những trang mạng bờ biển phái tây gửi Demosthenes một thông điệp.
Một lời đề nghị cho một mục báo hàng tuần trong một bản tin mạng khá nổi tiếng.
« Tao không thể làm một mục báo hàng tuần, » Valentine nói. « Tao thậm chí còn không có một thời kỳ hàng tháng nữa. »
« Cả hai không liên quan, » Peter nói.
« Chúng đối với tao. Tao vẫn là một đứa trẻ. »
« Bảo chúng ừ đi, nhưng khi mày thích không để danh tính thật của mày bị bại lộ, mày muốn chúng trả cho mày trong bản tin trên mạng. Một kết nối mới xuyên qua định danh của công ty họ. »
« Vây khi chính phủ lần ra tao-- »
« Mày chỉ là người họ có thể ký tên thông qua CalNet. Quyền kết nối công dân của bố dính đến. Những gì tao không thể hiểu ra là vì sao chúng muốn Demosthenes trước Locke. »
« Tài năng xuất hiện trên top. »
Như một trò chơi, điều đó thật vui. Nhưng Valentine không thích vài vị trí Peter dành cho Demosthenes. 
Demosthenes bắt đầu phát triển như một người viết chống Warsaw bệnh hoạn một cách công bằng. Nó làm phiền cô vì Peter là người biết cách làm sao để khai thác nổi sợ trong cách việc của hắn—cô phải tiếp tục với hắn về ý tưởng để làm sao làm điều đó. Có nghĩa, Locke của hắn theo phong cách của cô, chiến thuật đồng cảm. Điều đó có thể hiểu, theo một cách. Bằng việc có cô viết cho Demosthenes, có nghĩa hắn cũng có vài đồng cảm, chỉ khi Locke cũng có thể đùa trên nỗi sợ của người khác. Nhưng ảnh hưởng chính là để giữ chặt cô với Peter. Cô không thể rời và dùng Demosthenes cho mục đích chính họ. Cô sẽ không biết làm sao dùng hắn. Vẫn thế, nó vận hành cả hai cách. Hắn không thể viết Locke mà không có cô. Hoặc là hắn có thể ?
« Tao nghĩ ý kiến là để kết hợp thế giới. Nếu tao viết như thế này mày nói tao sẽ làm, Peter, tao đang kêu gọi chiến tranh để phá huỷ Warsaw Pact. »
« Không chiến tranh, chỉ mở mạng và ngăn chặn sự đánh chắn. Dòng lưu chuyển thông tin tự do. Làm đúng với những luật Liên Bang, vì mục tiêu của thiên đàng. »
Không có ý nghĩa, Valentine bắt đầu nói bằng tiếng nói của Demosthenes, thậm chí nghĩ cô chắc chắn không nói với ý kiến của Demosthenes. Mọi người biết rằng ngay từ đầu Warsaw Pact là để dựa vào như một thực thể đơn, nơi những luật đó liên quan đến nhau. Dòng tự do quốc tế vẫn mở. Nhưng giữa quốc gia Warsaw Pact những điều này là những vấn đề quốc tế. Đó là vì sao họ muốn cho phép người mỹ bá chủ trong Liên Bang.
 « Mày đang diễn đạt đối lập của Locke, Val. Tin tao đi. Mày phải kêu gọi vì Warsaw Pact để mất tình trạng chính thức. Mày phải có nhiều người thật sự tức giận. Rồi, sau đó, khi mày bắt đầu nhận ra sự cần thiết cho thoả hiệp-- »
« Rồi họ dừng việc lắng nghe tao và từ bỏ và chiến đấu vì một cuộc chiến. »
« Val, tin tao. Tao biết mình đang làm gì. »
« Làm sao mày biết ? Mày không khôn ngoan hơn tao, và mày chưa bao giờ làm điều này trước đây cả. »
« Tao mười ba tuổi và mày chỉ mười. »
« Hầu như mười một. »
« Và tao biết những thứ này hoạt động ra sao. »
« Được rồi, tao sẽ làm theo cách của mày. Nhưng tao không làm bất kỳ những điều chết chóc tự do này. »
« Mày cũng sẽ. »
 « Và một vài ngày khi họ bắt chúng ta và họ ngạc nhiên vì sao người em gái của mày chỉ là một kẻ hiếu chiến. Tao chỉ có thể thề mày sẽ bảo họ rằng mày bảo tao làm điều đó chắc. »
« Mày có chắc mày đang ở thời kỳ, người phụ nữ nhỏ ? »
« Tao ghét mày, Peter Wiggin. »
Điều làm Valentine buồn phiền nhất chính là khi mục báo của cô được tổ chức thành nhiều mạng tin tức khu vực khác, và bố bắt đầu đọc nó và nhái lại nó trong bàn ăn. « Cuối cùng, một người với vài phán đoán, » ông nói. Rồi ông nhái vài đoạn Valentine ghét nhất trong công việc của chính cô. « Thật tốt để làm với những người Nga lãnh đạo này, với những con bọ bên ngoài, nhưng dù sao chúng ta thắng, bố không thể thấy việc bỏ rời một nửa công dân thế giới như người nô lệ ảo, đúng không, các con ? »
« Em nghĩ anh đang nói điều này quá nghiêm túc rồi, » mẹ nói.
« Anh thích người Demosthenes này. Anh thích cách hắn ta nghĩ. Anh ngạc nhiên khi hắn không ở trong mạng chung. Anh tìm kiếm hắn trong các tranh luận liên quan quốc tế và anh biết, hắn chưa bao giờ tham gia vào bất kỳ trong số họ. »
Valentine mất  buổi ăn và rời khỏi bàn. Peter theo sau cô với thời gian một cách có thể tôn trọng.
« Vậy mày không thích nói dối với bố. » hắn nói. « Vậy cái gì chứ ? Mày đang nói dối với ông. Ông không nghĩ rằng mày thật sự là Demosthenes, và Demonsthenes không nói những điều mày thật sự tin. Họ huỷ lẫn nhau, họ lên đến chẳng là gì. »
« Đó là kiểu lý lẽ làm Lock trở thành một thằng đần. » Nhưg những gì thật sự làm phiền cô chính là chẳng có gì mà cô ấy đang nói dối bố-- đó là sự thật mà hiển nhiên người bố đồng ý với Demonsthenes. Cô đã nghĩ điều đó chỉ là khùng điên đang dẫn ông.

Một vài ngày sau Locke được dành cho một mục trong mạng tin tức ở Anh mới, đặc biệt để cung cấp một tầm nhìn cố định cho mục dân của họ từ Demonsthenes. « Không tệ đối với hai đứa nhóc, những kẻ chỉ có khoảng tám lông mu giữa chúng, » Peter nói.
« Đó là một con đường dài giữa việc viết một bảng tin mạng và thống trị thế giới, » Valentine nhắc nhở hắn. « Đó chỉ là một con đường dài mà không có kẻ nào chưa từng làm. »
« Họ đã làm. Hoặc tinh thần cân bằng. Tao sẽ nói những điều giả mạo về Demosthenes trong mục đầu tiên của tao. »
« Tốt, Demosthenes thậm chí không nhận ra rằng Locke chưa từng tồn tại. Chưa từng. »
« Hiện tại. »
Với những định danh của họ bây giờ hoàn toàn được hỗ trợ bởi lợi tức của họ từ việc viết các mục bài viết, họ dùng quyền kết nối của bố họ, bây giờ chỉ còn là danh tính phụ. Người mẹ nhận ra rằng họ đang mất nhiều thời gian cho việcl ên mạng. « Tất cả lúc nào cũng công việc và không chơi làm Jack thành một đứa nhóc ngu đần, » bà nhắc nhở Peter.
Peter để bàn tay của mình run một chút, và nói, « Nếu mẹ nghĩ con nên dừng, con nghĩ mình có thể tiếp tục những điều này dưới điều khiển lần này. Con thật sự làm. »
« Không, không, » mẹ nói. « Mẹ không muốn con dừng lại. Chỉ là hãy cẩn thận, thế thôi. »
« Con cẩn thận mà mẹ. »

  ***              

Không có gì khác—không có gì thay đổi trong một năm qua. Ender chắc chắn về điều đó, và nó dường như là tất cả đã lên men. Cậu vẫn là người lính dẫn đầu trong bảng xếp hạng, và không ai nghi ngờ rằng việc cậu xứng đáng với điều đó bây giờ cả. Lúc chín tuổi, cậu đã trở thành người chỉ huy một tiểu đoàn trong Quân Đoàn Phượng Hoàng, với Petra Arkanian là chỉ huy của cậu. Cậu vẫn hướng dẫn các buổi tập về đêm, và bây giờ bọn chúng được tham gia bởi một nhóm lính ưu tú được cử ra bởi chính các người chỉ huy của bọn họ, dù bất kỳ Người mới nào vẫn muốn đến. Alai cũng là một tiểu đoàn trưởng, trong quân đoàn khác, và bọn họ vẫn là bạn thân; Shen không phải là chỉ huy, nhưng mà cũng không có ranh giới nào. Dink Meeker cuối cùng cũng chấp nhận chỉ huy và kế thừa vị trí chỉ huy của Rose the Nose trong quân đoàn Chuột. Tất cả đều diễn ra ổn thoả, rất ổn, tôi không thể yêu cầu điều gì tốt hơn thế--

Vậy vì sao tôi ghét cuộc sống của mình chứ?

Cậu đã bước qua các bước tập luyện và trò chơi. Cậu thích dạy đám con trai trong tiểu đoàn của mình, và bọn họ trung thành đi theo cậu. Cậu có được sự tôn trọng của mọi người, và cậu được đối xử với sự tôn kính trong các buổi tập tối của cậu. Các chỉ huy đến để học tập những gì cậu đã làm. Những người lính khác tiến gần bàn ăn của cậu và xin phép ngồi. Thậm chí các giáo viên cũng tôn trọng.

Cậu có quá nhiều sự tôn kính chết tiệt mà cậu muốn hét toáng lên.

Cậu dõi theo đám nhóc nhỏ trong quân đoàn của mình, vui vẻ trong các nhóm Người mới của bọn họ, nhìn bọn họ chơi thế nào, bọn họ đùa thế nào về các chỉ huy của bọn họ khi bọn họ nghĩ là ông có ai đang nhìn bọn họ. Cậu nhìn các người bạn của những đứa bạn cũ, biết nhau nhiều năm trong Trường Dạy Chiến Đấu, những người đang nói và cười về các trận đấu cũ và những người lính đã tốt nghiệp cùng các chỉ huy.

Nhưng với những người bạn cũ của cậu, không có tiếng cười, không có gì để nhớ. Chỉ có công việc. Chỉ sự thông minh và hào hứng với trò chơi, nhưng không có gì khác ngoài điều đó cả. Tối nay, điều đó đã xảy đến lúc đầu buổi tập tối. Ender và Alai đang thảo luận về sắc thái của các buổi tập ngoài không gian tự do khi đó Shen bước lên và lắng nghe một lát, rồi thình lình nắm lấy vai của Alai và hét lên, « Nova ! Nova ! Nova ! » Alai té ra cười lớn, rồi một lát hoặc lâu hơn, Ender nhìn thấy bọn họ ghi nhớ cùng nhau về trận đấu, nơi mà việc thao tập ngoài căn phòng mở đã trở thành sự thật, và bọn họ đã lẩn tránh khéo léo những đứa con trai khác và—

Thình lình họ nhớ ra rằng Ender đang đứng gần đấy. “Xin lỗi, Ender,” Shen nói.

Xin lỗi. Vì điều gì chứ? Vì việc là bạn bè ư? « Tớ cũng ở đó, các cậu biết đấy, » Ender nói.

Và bọn họ xin lỗi lần nữa. Trở lại công việc. Trở lại sự tôn kính. Và Ender nhận ra rằng trong tiếng cười của bọn họ, trong tình bạn của bọn họ, nó không bao gồm có cậu trong đó.

Làm sao bọn họ có thể nghĩ tôi là một phần trong đó đây ? Có phải tôi đã cười lên ? Có phải tôi đã gia nhập vào điều đó ? Hay chỉ đứng đó, nhìn, như một người thầy. Đó là cách bọn họ đang nghĩ về tôi. Người thầy. Người lính huyền thoại. Không là ai trong bọn họ. Không phải ai đó để bọn họ ôm chằm và thì thầm Salaam vào tai cậu. Đó là lần duy nhất khi Ender vẫn còn có vẻ như một nạn nhân. Vẫn có vẻ như có thể bị tổn thương. Bây giờ cậu đã là người lính bậc thầy, và cậu hoàn toàn, hoàn toàn cô độc.

Thật tiếc cho mày, Ender à. Cậu gõ những từ đó lên chiếc máy tính của mình và cậu đặt nó lên giường. ENDER ĐÁNG THƯƠNG. Rồi cậu cười vì chính bản than mình và xóa những từ đó đi. Không có một đứa con trai hay con gái nào trong ngôi trường này, những kẻ sẽ vui vẻ để trao đổi các vị trí cùng tôi.

Cậu mở trò chơi tưởng tượng ra. Cậu bước đi như cậu vẫn thường làm, xuyên qua ngôi làng, nơi đó các người lùn đã xây nhà trên ngọn đồi tạo bởi thi thể người Khổng Lồ. Thật dễ dàng để xây các bức tường vững chắc, với các chiếc xương sườn đã cong xuống chỉ về bên phải, đủ một khoảng trống ở giữa để bọn họ đi bằng các cửa sổ. Toàn bộ thi thể được cắt thành các tòa nhà, hướng trên các con đường xương sống bên dưới của Người Khổng Lồ. Hội trường công cộng được uốn cong thành cái bát hình chậu, và bầy ngựa con chung được chăn thả giữa các chân của người Khổng Lồ. Ender chưa bao giờ chắc những gì người lùn đang làm, khi bọn họ thực hiện công việc của mình, nhưng bọn họ để cậu yên khi cậu đi trên đường xuyên qua ngôi làng, và đổi lại cậu cũng không làm gì tổn thương bọn họ cả.

Cậu nhảy qua xương chậu ở móng của quảng trường công cộng, và đi xuyên qua đồng cỏ. Những con ngựa con tránh ra khỏi lối đi của cậu. Cậu không đuổi theo chúng. Ender không hiểu vì sao trò chơi không còn hoạt động nữa. Trong mấy ngày trước, trước lần đầu tiên cậu bước tới Tận cùng thế giới, mọi thứ đều là chiến đấu và giải đố để giải quyết việc đánh bại các kẻ địch trước khi bọn họ giết cậu, hoặc tìm ra cách vượt chướng ngại. Bây giờ, dù không còn kẻ nào tấn công, cũng không có chiến tranh, và dù có hay không cậu đi qua, chẳng còn chướng ngại nào nữa.

Dĩ nhiên, trừ trong căn phòng tòa lâu đài ở Tận Cùng Thế Giới. Đó chính là nơi nguy hiểm còn sót lại. Và Ender, dù thường thề rằng cậu sẽ không, luôn trở lại đó, luôn giết đám rắn, luôn nhìn khuôn mặt của người anh trai mình, và luôn luôn, không có gì khác ngoài việc cậu chết đi tiếp theo cả.

Lần này nó lại khác đi. Cậu cố dung dao trên bàn để thăm dò qua đống vữa và kéo một hòn đá ra khỏi tường. Ngay sau khi cậu làm thủng con dấu trên vữa, nước bắt đầu tràn qua chỗ rạn nứt, và Ender nhìn nhân vật của mình chết đi, bây giờ đã vượt ra khỏi sự điều khiển, chiến đấu điên cuồng để sống sót, để không bị chết đuối. Các cánh cửa sổ của căn phòng đã biến mất, nước dâng lên, và nhân vật đã bị chết đuối. Khoảng một lát, khuôn mặt của Peter Wiggin trong chiếc gương vẫn còn ở đó và đang nhìn vào cậu.

Tôi đã bị bẫy tại đây, Ender nghĩ, bị bẫy trong Tận Cùng Thế Giới mà không có lối thoát. Và cậu đã biết vị chua chat lúc cuối, đã xảy đến với cậu, dù tất cả mọi thành công của cậu trong ngôi trường Dạy chiến Đấu này. Nó vẫn là sự tuyệt vọng.

0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 9.2 - LOCKE VÀ DEMOSTHENES"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres