[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 10.2 - RỒNG

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 10.2 - RỒNG


Như Ender mong đợi, một số người giỏi phóng theo bản năng, không hướng thẳng về bức tường nơi có cánh cửa, mà hướng thẳng về phía bức tường nơi Ender đã gọi là bắc, phương hướng mà bọn họ đã đứng khi còn ở trong hành lang. Dĩ nhiên bọn họ nhanh chóng nhận ra sai lầm, nhưng đã quá muộn – bọn họ phải đợi để thay đổi mọi thứ cho tới khi bọn họ nảy ra khỏi bức tường phía bắc.



---------------------------------||---------------------------------

Như Ender mong đợi, một số người giỏi phóng theo bản năng, không hướng thẳng về bức tường nơi có cánh cửa, mà hướng thẳng về phía bức tường nơi Ender đã gọi là bắc, phương hướng mà bọn họ đã đứng khi còn ở trong hành lang. Dĩ nhiên bọn họ nhanh chóng nhận ra sai lầm, nhưng đã quá muộn – bọn họ phải đợi để thay đổi mọi thứ cho tới khi bọn họ nảy ra khỏi bức tường phía bắc.

Trong khi ấy, Ender đã tính trong đầu sẽ nhóm ai vào trong những người hiểu nhanh và hiểu chậm. Đứa nhỏ nhất, là đứa rời khỏi cửa cuối cùng, lại là đứa đầu tiên đến được bức tường đúng, và hắn dừng lại một cách khéo léo. Bọn họ đã đúng khi đề bạt hắn. Hắn làm rất tốt. Hắn cũng tự mãn và nổi loạn nữa, và có lẽ bị khó chịu với việc hắn là một trong những kẻ bị Ender bắt chạy xuyên qua các hành lang trong tình trạng không áo quần.

« Cậu ! » Ender nói, chỉ vào một đứa nhỏ. « Hướng nào là bên dưới ? »

« Hướng về cổng địch. » Cậu trả lời thật nhanh. Cũng chính xác nữa, như cách nói, OK, OK, bây giờ phát triển sang các thứ quan trọng.

« Tên, nhóc ? »

« Tên của người lính này là Bean, sir. »

« Vì chiều cao hay vì đầu óc ? » Những đứa khác cười lên một chút. « Bean, cậu đúng trên mọi điều. Bây giờ nghe tôi nói này, vì các vấn đề này. Không ai bước qua cửa mà không có cơ hội bị bắn trúng cả. Vào những ngày trước, các cậu đã mất mười, hai mươi giây trước khi di chuyển. Bây giờ nếu các cậu vẫn chưa sẵn sàng rời khỏi cửa khi kẻ địch đã bước ra, các cậu sẽ bị đóng băng. Nào, chuyện gì xảy đến khi các cậu bị đóng băng hả ? »

"Không thể di chuyển," một đứa nói.

"Đó là ý nghĩa của việc bị đóng băng đấy," Ender nói. "Nhưng chuyện gì xảy đến với các cậu hả?"

Chính là Bean, không ngại ngần chút nào, người luôn có câu trả lời thông minh. "Mọi người tiếp tục di chuyển theo hướng mà mọi người đã bắt đầu. Cùng tốc độ mà mọi người đang đi khi bị bắn trúng."

"Đúng vậy. Các cậu, năm người, ở cuối, di chuyển!"

Giật mình, đám nhóc nhìn nhau. Ender đóng băng tất cả bọn họ. "Năm người tiếp theo, di chuyển!"

Bọn họ di chuyển. Ender cũng đóng băng bọn họ, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục di chuyển, hướng thẳng về phía vách tường. Năm người đầu đang trôi vô định gần nhóm chính.

"Nhìn những người được gọi là người lính đó đây," Ender nói. "Chỉ huy của bọn họ ra lệnh cho họ di chuyển, và bây giờ hãy nhìn vào họ xem. Bọn họ không chỉ bị đóng băng, mà còn bị đóng băng ngay tại đây, nơi bọn họ đứng. Trong khi những người khác, vì bọn họ di chuyển ngay khi nhận lệnh, bị đóng băng bên dưới đó, bịt kín các đường của địch, chắn tầm nhìn của địch. Tôi cho rằng năm người các cậu đã hiểu điểm này. Và không có gì nghi ngờ việc Bean là một trong số đó. Đúng chứ, Bean?"

Cậu ta không trả lời ngay. Ender nhìn cậu ta cho tới khi cậu ta nói, "Vâng, sir."

"Vậy đó là điểm nào?"

"Khi ngài ra lệnh di chuyển, hãy di chuyển nhanh, để nếu như mọi người bị đóng băng, mọi người sẽ nảy khắp nơi thay vì chặn lối các thao tác của chính quân đoàn mình."

"Rất tốt. Ít ra tôi có một người lính có thể hiểu mọi điều đấy." Ender có thể nhìn thấy sự khó chịu xuất hiện trong các người lính đang trôi và liếc mắt với nhau, cách mà họ tránh nhìn phải Bean. Vì sao tôi làm điều này chứ? Đây là những gì cần phải làm để trở thành một nhà chỉ huy giỏi, biến một đứa trở thành mục tiêu của toàn bộ những đứa khác ư? Chỉ vì bọn họ đã làm điều đó với tôi, vì sao tôi lại phải làm điều đó với cậu ta chứ? Ender muốn phá bỏ sự chế giễu của mình đối với đứa con trai, muốn bảo những người khác rằng đứa nhỏ này cần sự giúp sức của bọn họ và cả tình bạn hơn bất kỳ ai khác. Nhưng dĩ nhiên rồi, Ender không thể làm điều đó. Không cho ngày đầu. Dù vào ngày đầu tiên, sai lầm của cậu chính là phải trông giống như một phần của một kế hoạch sáng suốt.

Ender đưa mình đến gần bức tường và kéo một đứa con trai ra khỏi nhóm. "Giữ thẳng người của cậu," Ender nói. Cậu xoay đứa con trai giữa không, để chân cậu ta hướng thẳng về phía những người khác. Khi mà cơ thể đứa con trai vẫn còn di chuyển, Ender đóng băng cậu ấy. Những đứa khác cười phá lên. "Có bao nhiêu điểm trên người cậu ta các cậu có thể bắn trúng?" Ender hỏi một đứa con trai đứng ngay bên dưới chân của đứa bị đóng băng.

"Hầu như những gì tôi có thể bắn được chính là chân của cậu ta."

Ender quay sang đứa con trai kế cậu ta. "Còn cậu thì sao?"

"Tôi có thể thấy người cậu ấy."

"Còn cậu?"

Một đứa xa hơn bên dưới bức tường trả lời. "Cả người cậu ấy."

"Chân thì không lớn lắm. Không cần bảo hộ nhiều." Ender đẩy người lính bị đóng băng ra khỏi. Rồi cậu gập cả hai chân của mình bên dưới, như thể cậu đang quỳ giữa không, và đóng băng chân mình. Ngay lập tức, đôi chân cứng nhắc, giữ chúng ở vị trí đó.

Ender xoay chính mình giữa không để cậu quỳ trên những đứa khác.

"Các cậu thấy gì thế?" cậu ta hỏi.

Thấp bé hơn nhiều, bọn họ nói.

Ender đặt súng của mình giữa các chân. "Tôi có thể nhìn thấy rõ," cậu nói, và tiến lên để đóng băng đám con trai đang ở ngay bên dưới cậu. "Chặn tôi lại nào!" cậu hét lên. "Cố mà đóng băng tôi!"

Cuối cùng bọn họ cũng làm được, nhưng không cho tới khi cậu đã đóng băng hơn một phần ba bọn họ. Cậu bấm vào chiếc tay cầm và làm tan băng trên người mình cùng mọi người lính bị đóng băng khác. "Bây giờ," cậu nói "đâu là cổng địch?"

"Bên dưới!"

"Còn vị trí tấn công của chúng ta là gì?"

Vài đứa bắt đầu nói câu trả lời, nhưng Bean trả lời bằng việc búng người mình ra khỏi tường bằng đôi chân gập đôi lại, hướng thẳng về phía tường đối diện, đóng băng chân của cậu lại. Giây phút đó Ender muốn hét vào cậu ta, để trừng trị cậu ta; rồi cậu chụp lấy cậu ta, từ bỏ sự bốc đồng keo kiệt đó. Vì sao mình phải nổi giận với đứa nhỏ này chứ? "Chẳng lẽ chỉ Bean là người duy nhất biết làm thế nào sao?" Ender hét lên.

Ngay lập tức, toàn bộ quân đoàn rời khỏi bức tường đối diện, quỳ trên không trung, bắn vào chân họ, dùng hết sức hét vang lên. Có lẽ đã đến lúc, Ender nghĩ, khi điều này chính xác chính là chiến lược tôi sẽ cần -- bốn mươi đứa con trai đang hét lên trong một cuộc tấn công không cân sức.

Khi tất cả bọn họ đều ở phía đối diện, Ender yêu cầu họ tấn công mình, cùng một lúc. Ừ, Ender đã nghĩ thế. Không tệ. Bọn họ đã đưa cho tôi một quân đoàn chưa hề được tập luyện, không có người lính xuất sắc nào cả, nhưng ít ra, đó không phải là một nhóm điên. Tôi có thể làm việc với bọn họ.

Khi bọn họ đều đã tập hợp lại lần nữa, cười đùa vui vẻ. Ender bắt đầu công việc thật sự. Cậu đã bắt bọn họ đóng băng chân họ lại theo tư thế quỳ gối. "Nào, chân các cậu hữu ích cho điều gì, trong chiến đấu?"
Không có gì cả, vài đứa nói.

"Bean không nghĩ thế đâu," Ender nói.

"Chúng là cách tốt nhất để bật khỏi tường."

"Đúng vậy," Ender nói. Những đứa khác bắt đầu phàn nàn rằng, việc đẩy khỏi tường là di chuyển, không phải chiến đấu.

"Không có chiến đấu nào mà không cần di chuyển cả," Ender nói. Bọn họ im lặng và ghét Bean nhiều hơn nữa. "Nào, cùng với chân bị đóng băng thế này, các cậu có thể đẩy khỏi tường chứ?"

Không ai dám trả lời, vì sợ bọn họ sẽ nói sai. "Bean?" Ender hỏi.

"Tôi đã thử, nhưng có lẽ nếu ngài quay mặt vào tường và gập người bằng eo--"

"Đúng nhưng sai rồi. Nhìn tôi này. Lưng tôi tựa vào tường, chân bị đóng băng. Khi tôi quỳ xuống, chân tôi tựa vào tường. Thông thường, khi các cậu đẩy ra, các cậu phải đẩy xuống, vì thế các cậu để cả người mình phía sau bật ra như một chuỗi hạt đậu vậy, đúng chứ?"

Có tiếng cười.

"Nhưng khi chân tôi bị đóng băng, tôi dùng cùng một lực khi đẩy hướng xuống từ hông và bắp đùi, bây giờ tôi đẩy bằng vai và bàn chân hướng ra sau, phóng các hông mình ra, và khi tôi thả lỏng cơ thể bị thít chặt, không có gì bật ra từ phía sau tôi cả. Nhìn này."

Ender dùng lực trên các hông của mình, nó đẩy cậu rời khỏi tường; trong một lát cậu đã điều chỉnh lại được vị trí của mình và đang gập người, chân hướng xuống, đâm thẳng vào tường đối diện. Cậu đáp nhẹ bằng các đầu gối, búng nhẹ trên lưng cậu, và đứng dọc trên bức tường theo hướng đối diện. "Bắn tôi xem!" cậu hét lên. Rồi cậu để mình xoay vòng trong không trung như thể cậu đang tiến dữ dội theo đường song song với đám con trai đang đứng dọc trên bức tường phía xa. Vì cậu đang xoay, bọn họ không thể bắn liên tục vào cậu được.

Cậu làm tan lớp băng trên bộ đồ của mình và điều chỉnh chính mình quay lưng lại với họ. "Đó là những gì chúng ta học cho nửa tiếng đầu của ngày hôm nay. Tập cơ bắp mà các cậu đã không biết điều đó. Học dùng chân như một lá chắn và điều khiển các bước di chuyển của các cậu để các cậu có thể xoay như thế. Xoay không thể tạo ra bất kỳ sự tiếp cận tốt nào, nhưng xa hơn, bọn họ không thể bắn trúng các cậu khi các cậu đang xoay -- ở khoảng cách đó, việc nhắm bắn cần một điểm tụ trong một vài phút, và nếu các cậu đang xoay, chuyện đó không thể thực hiện được. Bây giờ hãy tự đóng băng và bắt đầu."

"Ngài sẽ không ấn định đường đi sao?" một đứa hỏi.

"Không, tôi sẽ không ấn định đường đi. Tôi muốn các cậu đâm sầm vào nhau và học cách tránh điều đó tất cả mọi lúc, trừ khi chúng ta tập luyện đội hình thôi, và rồi tôi sẽ thường để các cậu đâm vào nhau có mục đích. Nào di chuyển!"

Khi cậu nói di chuyển, bọn họ di chuyển.

Ender là người cuối cùng rời đi sau buổi tập, khi đó cậu ở lại giúp vài người chậm cải thiện kỹ thuật. Bọn họ đã có các người thầy giỏi, nhưng những người lính không có kính nghiệm bắt đầu các nhóm mới của họ hoàn toàn không thể tự lo liệu được, khi mà phải thực hiện hai hoặc ba thứ cùng một lúc. Thật tốt để luyện gập đôi với chân bị đóng băng, bọn họ không có vấn đề gì trong thao tác giữa không, nhưng để phóng về một hướng, bắn vào hướng khác, xoay hai lần, nảy với việc gập đội ra khỏi một bức tường, và trốn khỏi việc bị bắn, chuyển về hướng đúng -- chúng vẫn còn rất xa đối với bọn họ. Tập luyện, tập luyện, tập luyện, đó là tất cả những gì Ender có thể làm cho bọn họ trong lúc này. Các chiến lược và các đội hình đều tốt, nhưng bọn chúng chẳng là gì nếu như cả quân đoàn không biết làm sao để điều khiển chính bọn họ trên chiến trường.

Cậu phải để quân đoàn này sẵn sàng ngay bây giờ. Cậu đã sớm trở thành một chỉ hủy, và các người thầy đang đổi luật bây giờ, không để cậu sa thải, đưa cậu những người lính không phải xuất sắc. Không có gì đảm bảo rằng bọn họ sẽ cho cậu ba tháng thông thường để quân đoàn của cậu tập hợp trước khi đưa bọn họ vào trận đấu cả.

Ít ra vào buổi tối cậu vẫn còn có Alai và Shen để giúp cậu tập luyện những người mới của cậu.

Cậu vẫn đang đứng trên hành lang dẫn ra khỏi phòng thi đấu, khi đó cậu nhận ra mình đang mặt đối mặt với Bean nhỏ bé. Bean trông có vẻ giận dữ. Ender không muốn gặp rắc rối ngay bây giờ.

"Ồ, Bean."

"Ồ, Ender."

Ngừng lại.

"*Sir*," Ender nói nhỏ.

"Tôi biết những gì ngài đang làm, Ender, sir, và tôi muốn cảnh báo ngài."

"Cảnh báo tôi ư?"

"Tôi có thể là người xuất sắc nhất ngài có, nhưng đừng có đùa giỡn với tôi."

"Hoặc thì sao?"

"Hoặc tôi sẽ là kẻ tệ hại nhất mà ngài có. Một hoặc những kẻ khác,"

"Và cậu muốn làm gì, tình yêu cùng các nụ hôn ư?" Ender bây giờ đang nổi điên.

Bean trông không lo lắng gì. "Tôi muốn một tiểu đoàn."

Ender quay lại và đứng nhìn xuống đôi mắt cậu ấy. "Vì sao cậu cần một tiểu đoàn?"

"Vì tôi biết mình cần làm gì với nó."

"Biết làm gì với một tiểu đoàn là điều dễ dàng thôi," Ender nói. "Điều khiển để bọn họ làm điều đó mới là chuyện khó. Vì sao có người lính nào chịu đi theo một thằng nhóc phiền phức như cậu chứ?"

"Bọn họ thường gọi ngài như thế, tôi nghe thấy. Tôi nghe Bonzo Madrid vẫn thường làm thế."

"Tôi đã hỏi cậu một câu hỏi, người lính à."

"Tôi sẽ có được sự tôn trọng của bọn họ, nếu ngài không ngăn cản tôi."

Ender cười xếch. "Tôi đang giúp cậu đấy."

"Như địa ngục," Bean nói.

"Sẽ không ai chú ý đến cậu đâu, trừ khi bọn họ cảm thấy thương xót vì một đứa nhóc. Nhưng tôi chắc chắn, tất cả bọn họ đều chú ý đến cậu ngày hôm nay. Bọn họ đều đang dõi theo từng bước di chuyển của cậu đấy. Tất cả những gì cậu phải làm để có được sự tôn trọng của họ, bây giờ là lúc hoàn hảo nhất."

"Vậy tôi thậm chí không có cơ hội để hiểu trước khi tôi đang bị phán xét ư."

"Đứa trẻ đáng thương. Không ai đối xử công bằng với cậu đâu." Ender đẩy Bean nhẹ nhàng về lại bức tường. "Tôi sẽ nói với cậu làm sao để có được một tiểu đoàn. Chứng minh cho tôi cậu biết những gì cậu đang làm như một người lính đi. Chứng minh cho tôi cậu biết làm sao để dùng các người lính khác đi. Và rồi chứng minh cho tôi rằng có ai đó đang muốn theo cậu vào cuộc chiến đi. Rồi cậu sẽ có được tiểu đoàn của cậu. Nhưng không được đổ máu cho tới khi đó."

Bean mỉm cười. "Điều đó thật công bằng. Nếu thật sự ngài đang làm việc theo cách đó, tôi sẽ trở thành tiểu đoàn trưởng trong vòng một tháng."

Ender cuối xuống và túm lấy áo của cậu ta, xô cậu ta vào trong tường. "Khi tôi nói tôi làm việc theo một số cách, Bean à, vậy đó chính là cách tôi đang làm đấy."

Bean chỉ mỉm cười. Ender thả cậu ta ra và đi khỏi. Khi cậu bước vào phòng, cậu nằm xuống trên chiếc giường của mình và run rẩy. Tôi đang làm gì thế này? Buổi tập đầu tiên của tôi và tôi đang sẵn sàng bắt nạt mọi người theo cách mà Bonzo đã làm. Và cả Peter. Xô mọi người xung quanh. Chọn một vài đứa nhóc nhỏ đáng thương để những người khác sẽ có ai đó ghét hoàn toàn. Thật bệnh hoạn. Mọi thứ tôi ghét đối với một người chỉ huy, và tôi đang làm điều đó đấy.

Phải chăng đó là một vài quy luật trong bản chất của con người, mà người ta không thể tránh khỏi phải trở thành dù có hay không người chỉ huy đầu tiên của họ ra sao? Tôi có thể từ bỏ nó ngay bây giờ, nếu nó là như thế.

Nhiều lần liên tiếp, cậu nghĩ về những thứ cậu đã làm và nói trong buổi tập đầu tiên của cậu cùng với quân đoàn mới của mình. Vì sao cậu không thể nói như cậu luôn làm với nhóm tập buổi tối của cậu nhỉ? Không có quyền lực trừ sự tài giỏi vượt bậc. Chưa bao giờ phải ra lệnh cả, chỉ đưa ra các đề nghị. Nhưng điều đó sẽ không thể thực hiện, không thể với một quân đoàn. Nhóm tập không chính thức của cậu không cần phải học để làm mọi thứ cùng nhau. Bọn họ không cần phát triển cảm nhận về nhóm; bọn họ chưa bao giờ cần phải học cách làm sao để đoàn kết và tin lẫn nhau trong trận đấu cả. Bọn họ chưa bao giờ phải đáp trả ngay lập tức các mệnh lệnh.

Và cậu có thể cũng bước sang một thái cực khác. Cậu có thể trở nên kỷ luật lỏng lẻo và bất tài như Rose the Nose, nếu cậu muốn. Cậu có thể phạm các lỗi ngu ngốc không vấn đề với những gì cậu đã làm cả. Cậu phải có kỷ luật, và điều đó có nghĩa đang được yêu cầu -- và đang trở nên -- cấp thiết, sự phục tùng quyết định. Cậu phải có một quân đoàn được tập luyện kỹ càng, và điều đó có nghĩa là việc tập luyện các người lính nhiều lần liên tiếp hết lần này đến lần khác, đủ lâu sau khi bọn họ nghĩ bọn họ đã thành thục được một kỹ thuật, cho tới khi điều đó trở thành tự nhiên đối với họ, để mà bọn họ không cần phải nghĩ về điều nó nữa.

Nhưng điều gì đây đang xảy ra với Bean chứ? Vì sao cậu ta đã bị đưa đến vì nhỏ nhất, yếu nhất, và có thể là kẻ thông minh nhất ư? Vì sao cậu đã đối xử với Bean như những gì các chỉ huy khác đã làm với Ender, những gì mà cậu khinh miệt.

Rồi cậu nhớ rằng điều đó không bắt đầu với các chỉ huy của cậu. Trước cả Rose và Bonzo đã khinh rẻ cậu, cậu đã bị cô lập trong chính nhóm người mới của mình. Và đó không phải Bernard là người khởi xướng điều đó. Đó chính là Graff.

Đó là các người thầy đã làm điều đó. Và đó không phải vô tình. Ender bây giờ đã nhận ra điều đó. Đó là một chiến lược.

Chính các giáo viên là người đã làm điều đó. Và điều đó không phải là một tai nạn. Ender bây giờ đã nhận ra điều đó. Đó là một chiến lược. Graff đã làm điều đó với một mục đích chính là tách cậu ra khỏi những đứa con trai khác, làm cậu không thể tiếp cận được với bọn họ. Và bây giờ cậu bắt đầu nghi ngờ lý do ẩn chứa đằng sau điều đó. Đó chính là để không hợp nhất với những người còn lại trong nhóm -- thực sự, chính là bị chia rẽ. Graff đã cô lập Ender để ép cậu đấu tranh. Để ép cậu chứng minh, không phải vì cậu có khả năng làm điều đó, mà là cậu quá giỏi so với những người khác. Đó chính là cách duy nhất cậu có thể giành được sự tôn trọng và tình bạn. Điều đó biến cậu trở thành một người lính xuất sắc hơn cậu có thể trở thành theo một cách khác. Điều đó làm cậu cô đơn, sợ hãi, giận dữ, mất lòng tin. Và có lẽ những điểm đó, cũng chính nó biến cậu thành
một người lính xuất sắc.

Đó là những gì tôi đang làm với cậu đấy, Bean à. Tôi đang làm tổn thương cậu để biến cậu thành một người lính xuất sắc theo các cách. Để mài sắc óc phán đoán của cậu. Để đẩy mạnh nỗ lực của cậu. Để giữ cậu khỏi sự cân bằng, không bao giờ chắc chắn những gì sắp xảy  đến tiếp theo, để cậu luôn sẵn sàng cho mọi điều, sẵn sàng để ứng biến, quyết định để thắng dù cho bất kỳ điều gì. Tôi cũng biến cậu trở nên khốn khổ. Đó chính là lý do vì sao bọn họ đưa cậu đến chỗ tôi đấy, Bean à. Để cậu có thể chỉ như tôi. Để cậu có thể trưởng thành chỉ như những lão già.

Còn tôi -- phải chăng tôi được cho sẽ trưởng thành như Graff ? Mập và chanh chua cùng vô cảm, điều khiển cuộc sống của những đứa nhỏ để bọn họ chuyển thành các xưởng máy tự động hoàn hảo, các tướng lĩnh và các đô đốc sẵn sàng lãnh đạo hạm đội trong việc phòng chống tại quê nhà. Mày phải có được sự thích thú của những kẻ điều khiển con rối. Cho tới khi mày trở thành một người lính, người có thể làm nhiều hơn bất kỳ ai khác. Mày không thể có được điều đó. Nó cướp đoạt sự đối xứng. Mày phải đưa nó vào đúng đường đi, hạ gục
nó, cô lập nó, đánh bại nó cho tới khi nó đi đúng đường như mọi người.

À, những gì tôi đã làm với cậu hôm nay đấy, Bean à, tôi đã làm rồi đấy. Nhưng tôi sẽ dõi theo cậu, nhiều sự thương xót hơn cậu biết đấy, và khi thời điểm đến, cậu sẽ nhận ra rằng tôi là bạn cậu, và cậu là người lính cậu muốn trở thành.

Ender không đi tham gia các lớp học vào chiều đó. Cậu nằm trên giường mình và viết xuống các ấn tượng của mình về mỗi đứa con trai trong quân đoàn của cậu, những điều cậu nhận thấy đúng về chúng, những điều cần làm việc nhiều hơn. Trong buổi tập tối nay, cậu sẽ nói với Alai và bọn họ sẽ tìm ra cách để dạy cho các nhóm nhỏ những điều bọn họ cần biết. Ít nhất cậu sẽ không làm điều này một mình.

Nhưng khi Ender bước vào phòng thi đấu đêm đó, trong khi hầu hết những người khác vẫn còn ngồi ăn, cậu đã nhìn thấy Thiếu tá Anderson đang chờ cậu. "Có một luật đã thay đổi, Ender à. Kể từ bây giờ, chỉ những thành viên cùng một quân đoàn mới có thể làm việc cùng nhau trong phòng tập suốt thời gian tự do. Và, vì thế, các phòng thi đấu chỉ có sẵn cho các buổi tập cơ bản. Sau tối nay, bốn ngày sau mới đến lượt cậu."

"Không ai khác tiếp tục các buổi tập thêm."

"Bọn họ đều có đội của mình, Ender à. Bây giờ, khi mà cậu là chỉ huy của một quân đoàn khác, bọn họ không muốn đưa những đứa con trai của mình đến luyện tập cùng với cậu nữa. Chắc chắn cậu có thể hiểu điều đó. Vì thế bọn họ sẽ hướng dẫn các buổi tập riêng họ."

"Tôi lúc nào không ở trong một quân đoàn khác họ chứ. Bọn họ vẫn gửi các người lính của bọn họ đến cho tôi huấn luyện đấy thôi."

"Vì khi đó cậu vẫn chưa là chỉ huy."

"Ngài đã đưa cho tôi một quân đoàn hoàn toàn chưa có kinh nghiệm gì, thưa Thiếu tá Anderson--"

"Cậu có kha khá vài người lính cũ đấy."

"Bọn họ chẳng giỏi gì cả."

"Không ai đến được đây mà không có tài năng cả, Ender à. Hãy làm họ giỏi đi."

"Tôi cần Alai và Shen để--"

"Đã đến lúc cậu cần trưởng thành và làm vài điều một mình rồi, Ender à. Cậu không cần những đứa khác để giúp đỡ cậu. Cậu bây giờ đã là chỉ huy rồi. Vì thế hãy hành động phù hợp với điều đó đi, Ender à."

Ender bước qua Anderson, hướng về phòng thi đấu. Rồi cậu dừng lại, quay lại, hỏi một câu. "Khi mà các buổi tập tối này giờ đây đã được lên lịch thường xuyên, có nghĩa là tôi có thể được phép dùng thiết bị điều khiển chứ?"

Anderson có phải dường như đã mỉm cười không? Không. Không phải một sự tình cờ đâu. "Chúng tôi sẽ xem xét," ông nói.

Ender quay lại và bước vào phòng thi đấu. Khi quân đoàn của cậu đến, và không ai khác nữa; hoặc Anderson đã đợi đâu đó để chặn mọi người đến gia nhập nhóm tập của Ender, hoặc lời nói đã thông báo khắp cả trường, rằng các buổi tối không chính thức của Ender đã chấm dứt.

Đó là một buổi tập hay, bọn họ hoàn thành nhiều bài tập, nhưng cuối cùng Ender đã bị mệt mỏi và cô độc. Có nửa tiếng trước giờ ngủ. Cậu không thể đi vào trong trại lính của mình -- cậu đã hiểu từ lâu rằng, người chỉ huy xuất sắc luôn giữ khoảng cách trừ khi bọn họ có vài lý do để đến. Đám con trai cần có cơ hội để yên tĩnh, nghỉ ngơi, mà không có ai lắng nghe để chiếu cố hoặc ác cảm với họ, dựa trên cách bọn họ nói chuyện cùng hành động lẫn suy nghĩ.

Vì thế cậu lang thang đến phòng game, nơi có vài đứa con trai đang dùng nửa giờ cuối trước khi tiếng chuông cuối cùng vang lên để quyết định thắng thua hoặc đánh bại điểm số trước đó của bọn họ trong các trò chơi. Không có trò nào trông hấp dẫn cả, nhưng cậu đã chơi đại một cái, một trò náo nhiệt dễ được thiết kế dành cho các người mới. Buồn chán, cậu mặc kệ mục tiêu của trò chơi và chọn nhân vật, một con gấu, để thăm dò quan cảnh náo nhiệt quanh mình.

"Cậu sẽ không bao giờ thắng với cái kiểu đó đâu."

Ender mỉm cười, "Cậu đã bỏ buổi tập, Alai."

"Tớ đã ở đó đấy chứ. Nhưng bọn họ đã tách quân đoàn của cậu ở một nơi riêng biệt. Trông có vẻ như cậu bây giờ đang bận rộn lắm nhỉ, không thể chơi cùng đám nhóc nhỏ nữa rồi."

"Cậu là một Cubit còn cao lớn hơn tớ nữa mà."

"Cubit á! có Thần đang bắt cậu xây một chiếc xuồng hoặc cái gì khác sao? Hoặc phải chăng là cậu đang ở trong một cách thức cổ xưa ?"

"Không phải cổ xưa mà chỉ là bí quyết. Bí mật, huyền ảo, quanh co. Tớ đã đánh mất cậu rồi, cậu con chó bị cắt bao quy đầu à."

"Cậu không biết gì sao? Chúng ta bây giờ là kẻ địch đấy. Lần sau tớ sẽ gặp cậu trên trận đấu, tớ sẽ quất roi vào đồ đần độn cậu đấy."

Đó là đùa giỡn, như thường lệ, nhưng giờ đây có quá nhiều sự thật phía sau chuyện đó. Giờ đây khi mà Ender nghe Alai nói như thể tất cả điều đó chỉ là một trò đùa, cậu cảm thấy đau xót khi mất một người bạn, và nỗi đau tệ hại hơn khi nghĩ đến việc Alai thật sự cảm nhận hơi đau khổ như cậu ta cho thấy.

"Cậu có thể thử," Ender nói. "Tớ đã dạy cậu mọi thứ cậu biết rồi đấy. Nhưng tớ đã không dạy cậu những gì tớ biết."

"Tớ đã biết tất cả rằng cậu đã giữ vài điều lại phía sau, Ender."

Ngập ngừng. Con gấu của Ender đang gặp rắc rối trên màn hình. Nó trèo lên một cái cây. "Tớ không có, Alai. Giữ điều gì lại phía sau cả."

"Tớ biết." Alai nói. "Cả tớ cũng không."

"Salaam, Alai."

"Alas, nó không phải thế đâu."

"Chứ nó là gì ?"

"Yên bình. Đó chính là ý nghĩa của salaam. Yên bình đến với cậu."

Những lời nói mang đến một tiếng dội vang trong ký ức của Ender. Giọng mẹ cậu đọc cho cậu nghe dịu dàng, khi cậu còn rất nhỏ. Hãy nghĩ không phải rằng tôi đến để mang hòa bình trên thế gian này. Tôi đến không phải để mang hòa bình, mà là một thanh kiếm. Ender đã vẽ lên hình mẹ mình đang bị Peter chọc thủng Kinh khủng với một thanh kiếm đầy máu, và những lời vẫn còn ở lại trong đầu cậu cùng với hình ảnh ấy.

Trong thầm lặng, con gấu đã chết. Đó là một cái chết dễ thương, với đầy tiếng nhạc vui vẻ. Ender quay đi. Alai đã bỏ đi rồi. Cậu cảm thấy như một phần của mình đã bị mang đi cùng, một cái chân vịt hướng vào bên trong đang giữ lấy lòng dũng cảm cùng niềm tin của cậu. Cùng với Alai, đến một mức độ không thể thậm chí cùng với Shen, Ender đã đến để cảm nhận một sự đồng nhất quá mạnh mẽ đến nỗi lời nói chúng ta thốt lên từ môi cậu ấy quá dễ dàng hơn là tôi.

Nhưng Alai đã để lại vài điều phía sau. Ender nằm trên giường, lơ mơ trong bóng đêm, và cảm nhận môi của Alai trên má mình như thể cậu ấy đang thì thầm lời nói yên bình. Nụ hôn, lời nói, yên bình vẫn cùng với cậu ấy. Tôi chỉ là những gì tôi nhớ, còn Alai là người bạn của tôi trong ký ức quá mãnh liệt đến mức bọn họ không thể tách cậu ấy ra khỏi. Như Valentine, ký ức mạnh mẽ nhất hơn hết thảy.


0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 10.2 - RỒNG"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres