[Couleuria] - NGÀY MAI - PHẦN 1.2 - GẶP GỠ TÌNH CỜ

, 0 phản hồi

Labels: ,

Guillaume Musso



Khi Matthew bước ra ngoài, ông rút ra một điếu xì gà, châm nó lên sau đó rời nhanh khỏi Sever Hall. Chiếc túi trên vai, ông băng qua Yard, sân trường lớn phủ cỏ từ một lối mòn quanh co ngoằn ngoèo trên hàng km phục vụ cho các lớp học, thư viện, bảo tàng và các khu nội trú.


---------------------------------||---------------------------------



Với những bãi cỏ bạt ngàn, những toà nhà ngói đỏ và những biểu tượng latin đính vào tường, Havard mang một nét lịch sự và tính vĩnh hằng của các trường kiểu Anh.
 
Khi Matthew bước ra ngoài, ông rút ra một điếu xì gà, châm nó lên sau đó rời nhanh khỏi Sever Hall. Chiếc túi trên vai, ông băng qua Yard, sân trường lớn phủ cỏ từ một lối mòn quanh co ngoằn ngoèo trên hàng km phục vụ cho các lớp học, thư viện, bảo tàng và các khu nội trú.
 
Công viên tắm mình trong một sắc thu. Từ mười ngày nay, nhiệt độ đặc biệt dịu xuống cho nắng nhiều, mang đến cho những người dân xứ New English một mùa ấm áp dễ chịu.
 
-       Giáo sư Shapiro ! Phản ứng đi!
 
Matthew quay đầu về phía giọng nói đang gọi tên mình. Một quả bóng kiểu Mỹ đang bay thẳng về phía ông. Ông đón nó một cách chính xác và đá trả nó lại đám đông, tới người hậu vệ đã nài xin ông. Máy tính xách tay đặt trên đùi, các sinh viên đã vây lấy khắp các băng ghế của Yard. Trên thảm cỏ, những tiếng cười loang ra cùng những mẩu đối thoại cứ thế mà diễn ra. Nơi đây, còn nhiều hơn cả chỗ khác, các quốc tịch hoà trộn một cách hài hoà, và sự nhào trộn văn hoá nhìn nhận như một sự đa dạng. Đỏ tím cùng xám xịt, cả hai sắc màu được sùng bái của trường đại học nổi tiếng, ngoài ra hiển thị niềm tin trên những chiếc áo blouson, những chiếc áo sweat-shirt cùng những chiếc túi thể thao : Harvard, tinh thần của một cộng đồng vượt lên trên tất thảy những khác biệt.
 
Matthew rút ra điếu xì gà và băng qua trước Massachusetts Hall, toà nhà đồ sộ theo kiểu kiến trúc Giê-oóc-gi nơi cư trú đồng thời của các văn phòng lãnh đạo và các khu nội trú của sinh viên năm nhất. Đứng nơi bậc thang, cô Moore, phụ tá của hiệu trưởng, ném cho ông một ánh mắt dữ dội theo sau một cái nhắc nhở mệnh lệnh (“Giáo sư Shapiro, bao nhiêu lần tôi phải lặp lại với ông rằng cấm hút thuốc trong khu học xá…”) và một bài phát biểu về tác hại của thuốc lá.
 
Nhìn chằm chằm và thản nhiên, Matthew mặc kệ cô ấy. Một giây phút, ông định đáp trả rằng cái chết mới thật sự là viên đá trong các nỗi đau của ông, nhưng ông đã đổi ý và rời khỏi bức tường của trường đại học bằng chiếc cổng khổng lồ đổ ra Havard Square.
 
*
 
Rì rầm như tiếng ong kêu, Square thật sự là một nơi rộng lớn bị vây bởi các cửa hàng, những thư viện, những nhà hàng nhỏ và các quán cà phê ở ngoài hiên, những thứ các sinh viên và các giáo sư sửa lại thế giới và theo đuổi các khoá học của họ. Matthew bới trong túi để rút ra chiếc thẻ tàu điện ngầm. Ông vừa bước vào đường dành cho người đi bộ để đến trạm T – làn màu đỏ đảm bảo giao thông khu vực trung tâm Boston, kém hơn mười lăm phút – khi một chiếc Chevrolet Camaro cổ điển nổ liên hồi làm ùn tắc giao thông ở góc Đại lộ Massachusetts và đường Peabody. Vị giáo sư trẻ giật mình và biểu lộ một động tác giật lùi để không bị cán bởi chiếc xe ô tô hai chỗ màu đỏ sống động kia, kẻ đang dừng lại trong tiếng kèn kẹt của lốp vỏ.
 
Cửa kính trước hạ xuống để lộ ra mái tóc cảnh sát của April Ferguson, người thuê chung nhà cùng ông từ khi người vợ của ông mất đi.
 
-       Hello, tóc nâu xinh đẹp, tôi cho anh quá giang nhé?
 
Tiếng vù vù của chiếc V8 lạc lõng giữa nền sinh thái học, những kẻ chỉ đang nguyền rủa những người bán xe đạp và xe hơi chạy bằng hơi nước.
 
-       Tôi thích về nhà bằng phương tiện công cộng hơn, ông khước từ. Cậu lái xe cứ như thể đang chơi game vậy!
 
-       Thôi nào, đừng làm kẻ nhát gan thế chứ. Tôi lái xe rất cừ và ông biết điều đó mà!
 
-       Đừng có năn nỉ. Con gái tôi đã bị mất mẹ nó rồi. Tôi muốn tránh việc nó trở thành cô nhi lúc bốn tuổi rưỡi.
 
-       Ôi, được rồi! Đừng thổi phồng lên thế! Thôi nào, anh nhát, nhanh lên nào! Tôi đang làm cản trở giao thông, đó!
 
Bị thúc giục bởi những tiếng còi, Matthew thở dài và từ bỏ bằng việc chui vào trong chiếc Chevrolet. Vừa mới thắt dây an toàn, bất chấp tất cả luật an toàn, Camaro thực hiện một cú quay nửa vòng nguy hiểm để tiến nhanh về phía bắc.
 
-       Boston, nó ở phía khác! Ông chống đối bằng việc níu vào cánh cửa.
 
-       Tôi chỉ đi đường vòng một tí tẹo qua Belmont thôi. Nó chỉ mất mười phút. Và đừng lo lắng cho Emily. Tôi đã yêu cầu người trông trẻ ở lại thêm một tiếng nữa.
 
-       Thậm chí không hỏi tôi ư? Tôi báo cho cậu, tôi…
 
Người phụ nữ trẻ tăng tốc mau chóng sau đó gia tăng tốc độ thình lình để cắt lời của Matthew. Một khi trong tốc độ của đội tàu tuần tra, cô ta quay về phía ông và đưa ra một thùng vẽ.
 
-       Có cậu cho một cuộc gặp với  khách hàng tranh rập khuôn của Utamaro, cô nói.
 
April nắm một phòng tranh ở South End : một phòng trưng bày chuyên cho tranh khiêu dâm. Cô ấy có một tài năng thật sự để đánh bật ra những phần không được đánh giá và để bán chúng lại bằng việc nêu bật những nét đẹp giá trị nhất.
 
Matthew tháo những miếng vải để thấy một chiếc sơ mi dùng làm giẻ lau, dùng để bảo vệ khuôn rập của Nhật. Một shunga bắt đầu từ cuối thế kỷ XVIII, đại biểu cho một người làm đĩ và một trong những người khách của bà ta đang tiến hành một hành động tình dục. Sự sống sượng của cảnh tượng được giảm bớt bởi sự thiện ý của đường viền quanh tranh và sự phong phú của những hoạ tiết từ vải. Khuôn mặt của người geisha tinh xảo cùng nét quyến rũ duyên dáng. Không lạ khi mà cái loại tranh này vẫn còn ảnh hưởng về sau dĩ nhiên cũng Klimt như Picasso vậy.
 
-       Cậu có chắc rằng cậu muốn tách riêng ra ?

-       Tôi đã nhận một lời đề nghị mà người ta không thể chối từ được, cô ấy nói bằng cách nhại lại giọng của Marlon Brando trong Le Parrain.

-       Từ phía ai ?

-       Một nhà sưu tập lớn người châu Á đã đến Boston để thăm con gái ông ta. Hiển nhiên, ông ta sẵn sàng giao dịch, nhưng chỉ ở lại trong thành phố một ngày thôi. Một kiểu cơ hội có lẽ không thể tưởng tượng ngay…
 
La Chevrolet đã rời khỏi khu trường đại học. Nó lăn nhanh dọc theo Fresh Pond – chiếc hồ lớn nhất của Cambridge – trên hàng km trước khi đến Belmont, một thành phố nhỏ ngụ ở phía Tây của Boston. April theo một địa chỉ trên GPS và theo sự hướng dẫn của nó đến tận một khu lịch sự theo kiểu gia đình : một trường học vây bởi các cây xanh bên cạnh với một bãi sân chơi, một công viên và một mảnh đất thể thao. Người ta tìm thấy nơi đây cùng một người bán kem rong xuất hiện từ những năm 1950. Dẫu rằng biển cấm rõ ràng, Camaro vẫn vượt qua chiếc xe buýt trường học và đậu lại trong một con đường yên tĩnh bên cạnh các căn nhà.
 
-       Cậu đi cùng tôi chứ? Cô ấy hỏi vừa lấy chiếc thùng tranh.
 
Matthew lắc đầu.
 
-       Tôi thích đợi cậu ở xe hơn.
-       Tôi sẽ thực hiện nhanh như có thể, cô ấy hứa đồng thời sửa lại tóc qua gương xe, để một lỏi tóc lượn phủ lấy mắt phải cô theo kiểu Veronica Lake.
 
Sau đó cô ấy lấy ra từ chiếc túi một thỏi son màu đỏ, trang điểm nhanh trước khi hoàn tất tác phẩm người phụ nữ làm say đắm lòng người của mình, bằng cách chỉnh lại chiếc áo khoác dài bằng da đỏ áp sát vào như một miếng da trên chiếc áo may ô ngắn tay bị khoét sâu.
 
-       Cậu không sợ đã quá tay ư? ông khiêu khích cô ấy.

-       “Tôi không xấu, tôi chỉ được vẽ như thế thôi,” cô ấy vừa làm duyên vừa đối đáp lại bằng chất giọng của Jessica Rabbit.
 
Sau đó cô ấy đổ lộ chiếc đùi xinh đẹp dài vô tận của mình trong một chiếc quần legging và đi ra khỏi xe.
 
Matthew nhìn theo cô ấy rời đi và bấm chuông cửa căn nhà lớn nhất trên đường. Trên nấc thang của sự dâm dục, April không cách bậc cao nhất là mấy – vòng đo hoàn hảo, mình ong, ngực như mơ -, nhưng sự hiện thân từ ảo ảnh của các con đực này chỉ thích những người phụ nữ và thể hiện mạnh mẽ sự đồng tính của nó.
 
Hơn nữa đó chính là các lý do để mà Matthew chấp nhận cô ấy như một người thuê chung nhà, biết rằng giữa họ chưa từng có một chút gì nhập nhằng. Và sau đó April thật hài hước, thông minh và tinh nghịch. Hiển nhiên, cô ấy có các tính xấu, ngôn ngữ của cô ấy thật văn vẻ và cô ấy có khả năng giận dữ một cách kỳ lạ, nhưng cô ấy biết như một người có thể làm con gái ông cười và, đối với Matthew, điều đó không gì đáng giá bằng.



0 Response to "[Couleuria] - NGÀY MAI - PHẦN 1.2 - GẶP GỠ TÌNH CỜ"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres