[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 7.6 - KỲ NHÔNG

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 7.6 - KỲ NHÔNG

“Sir, tôi có một sự nghiệp riêng của mình để nghĩ đến. Tôi sẽ không cản trở cuộc tập luyện của ngài và các trận đấu của ngài, nhưng tôi thỉnh thoảng cần phải học. Tôi không yêu cầu được ở trong quân đoàn của ngài, ngài đang cố gắng để đẩy tôi càng sớm càng tốt khi ngài có thể. Nhưng không ai sẽ chịu nhận tôi nếu tôi không biết gì cả, đúng không nào? Hãy để tôi học được thứ gì đó đi, và rồi ngài có thể tống cổ tôi đi sớm thôi và có được một người lính mà ngài thật sự có thể dùng được.”


---------------------------------||---------------------------------


Petra đang đợi ở hành lang dẫn đến phòng thi đấu. “Đợi một lát đã,” cô nói với Ender. “Quân Đoàn Rabbit vừa vào trong, và phải mất vài phút để đổi sang phòng thi đấu tiếp theo.”

Ender ngồi xuống cạnh cô ấy. “Có nhiều phòng thi đấu hơn là chỉ chuyển từ cái này sang cái khác,” cậu nói. “Chẳng hạn như, vì sao có trọng lực ở hành lang bên ngoài các căn phòng, chỉ trước khi chúng ta vào trong?” Petra nhắm mắt. “Và nếu các phòng thi đấu thật sự trôi nổi tự do, điều gì xảy ra khi có một cái kết nối? Vì sao nó không bắt đầu di chuyển bằng việc quay toàn trường này đi?” Ender gật đầu.

“Có những điều khó hiểu nhỉ,” Petra nói trong một tiếng thở dài. “Đừng tò mò về chúng. Những điều kinh khủng đã xảy ra đối với các người lính cũ khi cố làm thế đấy. Kẻ đó đã được tìm thấy với cái chân bị treo trên trần nhà tắm, còn cái đầu của hắn thì bị nhét vào trong bồn cầu.”

“Hóa ra tớ không phải người đầu tiên có các câu hỏi.”

“Cậu nhớ lấy điều này đi, nhóc à.” Khi cô gọi nhóc, nó có vẻ thân thiết hơn, chứ không phải khinh miệt gì. “Họ chưa bao giờ nói với cậu nhiều sự thật hơn chúng phải có. Nhưng bất kỳ đứa nhóc nào có cái não đều biết có vài sự đổi thay trong khoa học từ ngày Mazer Rackham già cùng Hạm Đội Chiến Thắng. Hiển nhiên chúng ta bây giờ có thể điều khiển được trọng lực, Mở nó lên rồi tắt nó đi, đổi hướng nè, có thể gập nó lại – Tôi đã nghĩ nhiều điều đơn giản cậu có thể làm được cùng với các vũ khí trọng lực và các con tàu vũ trụ lái trong trọng lực đấy. Và nghĩ cách mà các con tàu vũ trụ có thể di chuyển gần các hành tinh được. Có lẽ là xé toạt thành các khoanh lớn bên ngoài chúng, bằng việc bẻ gập các trọng lực của hành tinh phía sau bên trên chính nó, chỉ từ hướng khác và tập trung xuống một điểm nhỏ nhất. Nhưng chúng chẳng nói lên điều gì cả.”

Ender hiểu nhiều hơn cô đã nói. Việc vận hành trọng lực là một chuyện; trò lừa của các sĩ quan là một chuyện khác; nhưng thông điệp quan trọng nhất chính là đây: các người lớn đều là kẻ địch, không phải các quân đoàn khác. Họ không bảo chúng ta sự thật.

“Nào, nhóc,” cô nói. “Phòng thi đấu sẵn sàng rồi kìa. Bàn tay của Petra trở nên cứng rắn. Kẻ địch là kẻ chết.” Cô cười khúc khích. “Petra nhà thơ, tụi nó gọi tôi thế đó.”

“Họ cũng nói cậu là con điên.”

“Tốt hơn hết là tin điều đó đi, nhóc lố bịch à.”

Cô ấy có mười quả bóng làm đích nhắm trong túi. Ender nắm một tay vào áo cô ấy và một tay bám vào bức tường, để giữ chắc cô ấy, khi cô ném các quả bóng đi thật mạnh, theo các hướng khác nhau. Trong môi trường không trọng lực, chúng nảy theo các hướng. “Thả tớ ra nào,” cô nói. Cô đẩy ra, xoay một cách có tính toán; với một vài sự chuyển động cánh tay khéo léo, cô ấy đã đứng vững, và bắt đầu nhắm cẩn thận vào một quả sau một quả. Khi cô bắn một quả, ánh sáng của chúng đổi từ trắng sang đỏ. Ender đã biết, màu sắc thay đổi trong ít hơn hai phút. Chỉ một quả đã chuyển trở lại thành trắng khi cô bắn quả cuối cùng.

Cô nảy một cách chính xác từ tường và trở lại chỗ Ender với tốc độ rất nhanh. Cậu đón lấy cô ấy và giữ cô sau cú nảy của cô, một trong những kỹ thuật đầu tiên mà họ đã dạy cho cậu, khi cậu còn là một Người Mới.

“Cậu giỏi đấy,” cậu nói.

“Không khá hơn. Và cậu sẽ học cách làm điều đó đấy.”

Petra đã dạy cho cậu cách giữ bàn tay hướng thẳng, nhắm với toàn bộ cánh tay. “Vài điều hầu hết các chiến binh không nhận ra, đó chính là đích nhắm càng xa, cậu phải giữ chùm sáng càng lâu, trong vòng khoảng hai vòng cm. Đó là điểm khác biệt giữa mười phần giây và nửa giây, nhưng trong trận đấu đó lại là một thời gian dài đấy. Nhiều người lính nghĩ họ đã bắn trượt khi họ đã nhắm trúng vào mục tiêu, nhưng bọn họ đã di chuyển quá nhanh. Vì thế cậu không thể dùng súng của mình như một thanh kiếm được, vun lên vun lên chép chúng-làm-hai. Cậu có được mục tiêu. ”

Cô ấy dùng thiết bị gọi bóng để đưa các mục tiêu trở về, rồi phóng chúng một cách từ từ, từng cái một. Ender bắn vào chúng. Cậu trượt tất cả.

“Tốt,” cô nói. “Cậu không có thói quen xấu nào.”

“Tớ cũng không có cái tốt nào,” cậu chỉ ra.

“Tớ sẽ chỉ cho cậu những cái đó.”

Họ không hoàn thành nhiều bài tập vào sáng đầu tiên. Hầu như chỉ nói chuyện. Cách thức suy nghĩ trong khi bạn đang nhắm bắn. Bạn phải nắm sự dịch chuyển của chính mình và cả của địch trong trí nhớ, cùng một lúc. Bạn phải giữ cánh tay của mình hướng thẳng ra và nhắm bằng cả cơ thể của bạn, để mà trong trường hợp cánh tay của bạn bị đóng băng, bạn vẫn có thể bắn được. Học để biết nơi nào cò súng của bạn hiện tại đang bắn và gối lên mép, đề mà bạn không cần phải bóp quá xa mỗi lần bạn bắn. Thả lỏng cơ thể, đừng căng thẳng; điều đó làm bạn bị run.

Đó là buổi tập duy nhất Ender có ngày hôm đó. Suốt buổi tập của quân đoàn vào buổi trưa, Ender được chỉ định mang chiếc máy tính của mình ra và làm bài tập về nhà, vẫn ngồi ở góc phòng như thế. Bonzo phải có đầy đủ các người lính của mình trong phòng thi đấu, nhưng hắn không cần phải dùng hết bọn họ.

Tuy thế, Ender không làm bài tập về nhà. Nếu cậu không thể tham gia tập như một người lính, cậu có thể học Bonzo như một nhà chiến thuật. Quân đoàn Kỳ Nhông được chia thành bốn tiểu đoàn chuẩn, với mười người lính trong mỗi tiểu đoàn. Vài chỉ huy thiết lập các tiểu đoàn của họ, để mà tiểu đoàn A được xem như là các chiến binh giỏi nhất, và tiểu đoàn D là những kẻ tệ hại nhất. Bonzo đã trộn bọn họ lại, để mà mỗi tiểu đoàn bao gồm các chiến binh giỏi và dở. Trừ tiểu đoàn B chỉ có chin đứa con trai. Ender nghĩ về người bị chuyển đi vì cậu. Điều đó quá rõ ràng từ sớm, khi mà chỉ huy của tiểu đoàn B là người mới. Không ngạc nhiên khi mà Bonzo quá căm phẫn đến thế -- hắn đã mất một tiểu đoàn trưởng để rồi có Ender.

Và Bonzo đã đúng về chuyện khác. Ender vẫn chưa sẵn sàng.

Suốt thời gian tập luyện đều dùng để diễn tập. Các tiểu đoàn mà không thể nhìn thấy lẫn nhau, đã tập luyện các thao tác biểu diễn cùng nhau với sự phối hợp thời gian chính xác ; các tiểu đoàn tập luyện bằng cách lợi dụng nhau để đổi hướng mà không làm mất đội hình. Tất cả những người lính này được xem như là có các kỹ năng mà Ender đã không có. Khả năng đáp nhẹ nhàng và triệt để các cú sốc. Cú bay với độ chính xác cao. Sự điều chỉnh hướng đi bằng cách dùng các người lính đã bị đóng băng đang trôi ngẫu nhiên khắp căn phòng. Lăn, xoay, lách. Trượt dọc theo tường – rất khó thực hiện và vẫn chưa phải là một trong những thứ quan trọng nhất, từ đó địch không thể tiến ra phía sau bạn.

Dù khi Ender đã hiểu ra cậu đã không biết nhiều đến bao nhiêu, cậu cũng thấy nhiều thứ mà cậu có thể cải thiện. Các đội hình nhắc lại là một sai lầm. Nó bắt các người lính phải hét lên các chỉ thị ngay tức thì, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là chúng có thể bị đoán ra. Cũng thế, cá nhân các người lính chỉ có khởi đầu ít. Một khi một mô hình đã thành lập, họ theo đó mãi. Không có căn phòng dành cho sự điều chỉnh đối với những gì địch đã dùng để chống lại đội hình. Ender nghiên cứu đội hình của Bonzo như một chỉ huy của địch có thể làm, nhận ra các hướng để phá vỡ đội hình.

Trong suốt giờ giải lao đêm đó, Ender yêu cầu Petra tập luyện với cậu.

« Không, » cô nói. « Tớ muốn thành một chỉ huy một ngày nào đó, vì thế tớ sẽ đến phòng game chơi. » Có một niềm tin chung rằng các giáo viên giám sát các trò chơi và phát hiện ra các chỉ huy tiềm năng nơi đó. Dù thế, Ender vẫn nghi ngờ điều đó. Các chỉ huy tiểu đoàn có một cơ hội tốt hơn để cho thấy những gì họ có thể làm, như các chỉ huy hơn bất kỳ cuộn phim nào về những người chơi game.

Nhưng cậu đã không chỉ ra cho Petra. Buổi tập sau buổi trưa đã đủ thịnh soạn. Cứ thế, cậu phải luyện tập chứ. Và cậu không thể luyện tập một mình được, trừ khi có một vài kỹ năng cơ bản rồi. Hầu hết những thứ khó đều cần có những người đồng hành hoặc đội nhóm. Nếu chỉ như khi cậu vẫn còn Alai hoặc Shen để tập luyện cùng.

À, vì sao cậu không luyện tập cùng họ nhỉ? Cậu chưa bao giờ nghe nói một người lính luyện tập cùng các Người mới đấy, nhưng không có luật nào chống lại chuyện đó cả. Nó chỉ là vẫn chưa xảy ra thôi; Người mới vẫn còn chịu quá nhiều sự coi rẻ. À, Ender vẫn đang bị đối xử như một Người Mới đó thôi. Cậu cần ai đó tập luyện cùng, và đổi lại, cậu có thể giúp họ hoặc vài thứ mà cậu đã thấy từ đám con trai lớn.

“Này, người lính vĩ đại đã quay về kìa!” Bernard nói. Ender đứng ở ngưỡng cửa của trại lính cũ. Cậu chỉ rời đi có một ngày, nhưng dường như nó đã trở thành một nơi xa lạ, và những người trong nhóm Người mới của cậu đều đã trở nên xa lạ. Gần như cậu đã nhìn quanh và rời đi. Nhưng vẫn còn đó Alai, người đã tạo nên tình bạn thiêng liêng của họ. Alai không phải là người xa lạ.

Ender không cố gắng để che giấu việc cậu bị đối xử thế nào ở Quân Đoàn Kỳ Nhông. “Và bọn họ đều đúng. Tớ độ chừng có ích đối với việc hắt xì trong một bộ đồ không gian.” Alai cười phá lên, và những Người Mới khác cũng bắt đầu tụ tập lại. Ender đưa ra giao kèo của cậu. Giờ tự do, mỗi ngày, học chăm chỉ ở trong phòng thi đấu, dưới sự chỉ dẫn của Ender. Họ sẽ học những thứ từ các quân đoàn, từ các trận đấu Ender sẽ nhìn thấy; cậu sẽ cần tập luyện, cậu cần phát triển các kỹ năng người lính. “Chúng ta sẽ sẵn sang cùng nhau.”

Nhiều đứa con trai cũng muốn tham gia. “Được,” Ender nói. “Nếu các cậu đến để học. Còn nếu các cậu chỉ đến cho vui, các cậu sẽ bị out. Tớ không muốn có bất kỳ thời gian nào bị lãng phí.”

Họ đã không lãng phí thời gian nào cả. Ender đã vụng về, cố để miêu tả những gì cậu đã nhìn thấy, thực hiện hết các cách để làm điều đó. Nhưng khi thời gian tự do đã hết, họ đã học được vài điều. Họ đã mệt, nhưng họ đã thành thạo vài kỹ thuật.

“Mày đã đi đâu?” Bonzo hỏi.

Ender đứng cứng nhắc trước giường ngủ của chỉ huy. “Tập luyện trong phòng thi đấu.”

“Tao nghe nói có vài đứa Người mới đi cùng mày.”

“Tôi không thể tập một mình.”

“Tao không có bất kỳ người lính nào trong Quân Đoàn Kỳ Nhông lanh quanh với đám Người mới cả. Mày bây giờ là một người lính.”

Ender nhìn hắn trong im lặng.

“Mày có nghe tao nói không hả, Wiggin?”

"Yes, sir."

“Không có tập luyện gì với đám vô giá trị đó.”

“Tôi có thể nói chuyện riêng với ngài?” Ender hỏi.

Đó là một thỉnh cầu mà các chỉ huy được yêu cầu phải cho phép. Khuôn mặt Bonzo trở nên tức tối, và hắn dẫn Ender ra ngoài hành lang. “Nghe này, Wiggin, tao không muốn mày, tôi đang cố để đẩy mày đi, nhưng đừng có để tao gặp rắc rối hoặc là tao sẽ dán mày lên tường.”

Một người chỉ huy tốt, Ender nghĩ, không cần phải đưa ra các lời đe dọa ngốc nghếch.

Bonzo càng bị chọc tức khi Ender cứ im lặng. “Nhìn xem, mày đã yêu cầu tao ra ngoài đây, bây giờ nói đi chứ.”

"Sir, ngài đã đúng khi không để tôi vào trong một tiểu đoàn. Tôi không biết phải làm gì khác.

“Tao không cần mày bảo tao khi tao làm đúng.”

“Nhưng tôi sẽ trở thành một người lính giỏi. Tôi sẽ không nheo mắt trước các buổi tập luyện đều đặn của ngài, mà tôi sẽ tập luyện, và tôi sẽ tập luyện với chỉ những người sẽ luyện tập cùng tôi, và đó là các Người Mới của tôi.”

“Mày sẽ làm theo những gì tao nói, tên nhóc chết tiệt mày.”

“Đúng vậy, sir. Tôi sẽ tuân theo các lệnh mà ngài đã có quyền để đưa ra. Nhưng giờ nghỉ là giờ tự do. Không có nhiệm vụ nào được bổ nhiệm cả. Không. Bởi bất kỳ ai.”

Cậu có thể thấy cơn giận của Bonzo đang dần nóng lên. Cơn giận nóng thật tệ. Cơn giận của Ender thì nguội, và cậu có thể dùng nó. Bonzo thì nóng, và vì thế nó đã dùng hắn.

“Sir, tôi có một sự nghiệp riêng của mình để nghĩ đến. Tôi sẽ không cản trở cuộc tập luyện của ngài và các trận đấu của ngài, nhưng tôi thỉnh thoảng cần phải học. Tôi không yêu cầu được ở trong quân đoàn của ngài, ngài đang cố gắng để đẩy tôi càng sớm càng tốt khi ngài có thể. Nhưng không ai sẽ chịu nhận tôi nếu tôi không biết gì cả, đúng không nào? Hãy để tôi học được thứ gì đó đi, và rồi ngài có thể tống cổ tôi đi sớm thôi, và có được một người lính mà ngài thật sự có thể dùng được.”

Bonzo không phải quá khùng đến nỗi cơn giận làm hắn mất nhận thức điều đúng khi hắn nghe thấy như thế. Cứ thế, hắn không thể nuốt trôi cơn giận ngay tức khắc được.

“Khi mày còn ở trong Quân Đoàn Kỳ Nhông, mày sẽ vẫn tuân lệnh của tao.”

“Nếu ngài cố điều khiển giờ chơi tự do của tôi, tôi có thể làm ngài bị đóng băng.”

Đó có lẽ không phải là sự thật. Nhưng điều đó có thể xảy ra. Chắc chắn nếu Ender làm om sòm lên vì chuyện đó, can thiệp vào giờ chơi tự do có thể tưởng tượng ra việc Bonzo bị sa thải khỏi vị trí chỉ huy. Cũng như thế, có sự hiển nhiên rằng các sĩ quan hiển nhiên đã thấy vài điều ở Ender, khi họ đã thăng cấp cho cậu ta. Có lẽ Ender đã có đủ ảnh hưởng đối với các giáo viên trong việc đóng băng ai đó. “Đồ chết tiệt,” Bonzo nói.

“Không phải lỗi của tôi khi ngài ra lệnh cho tôi trước mặt mọi người,” Ender nói. “Nhưng nếu ngài muốn, tôi sẽ giả vờ là ngài đã thắng cuộc thoả thuận này. Rồi ngày mai, ngài có thể nói với tôi là ngài đã đổi ý.”

“Tao không cần mày bảo tao những gì cần phải làm.”

“Tôi không muốn những gã khác nghĩ ngài đã thua khi trở về. Ngài sẽ không thể chỉ huy với điều đó được.”

Bonzo ghét cậu vì điều đó, vì sự tử tế. Đó như thể Ender đang cho phép hắn, chỉ huy của cậu, một sự đặc ân vậy. Tự ái, và hắn vẫn chưa có sự lựa chọn. Không chọn lựa gì cả. Điều đó không thể xảy ra đối với Bonzo, rằng đó chính là lỗi của hắn, vì đã đưa ra các lệnh vô lý đối với Ender. Hắn chỉ biết rằng Ender đã đánh bại hắn, và rồi xoa mũi hắn bằng điều đó, bằng sự hào hiệp.

“Tao sẽ đá đít mày ngày nào đó,” Bonzo nói.

“Có lẽ thế,” Ender nói. Tiếng còi báo hiệu đèn tắt vang lên. Ender trở về phòng, tỏ vẻ chán nản. Bị đánh bại. Tức giận. Những đứa khác suy ra kết luận hiển nhiên.

Và vào buổi sáng, khi Ender rời đi ăn sáng, Bonzo chặn cậu lại và nói lớn. “Tao đã đổi ý, thằng nhỏ nhặt. Có lẽ việc tập luyện với đám Người Mới của mày, sẽ giúp mày học ra vài điều, và tao có thể tống mày đi sớm hơn. Bất cứ điều gì để tống khứ mày nhanh hơn.”

“Cám ơn, sir,” Ender nói.

“Bất cứ điều gì,” Bonzo thầm thì. “Tao hi vọng mày bị đóng băng.” Ender mỉm cười với vẻ biết ơn và rời khỏi phòng. Sau bữa ăn sáng, cậu luyện tập lần nữa với Petra. Suốt buổi trưa cậu nhìn Bonzo huấn luyện và tìm ra các cách để tiêu diệt quân đoàn của hắn. Suốt giờ chơi tự do cậu và Alai cùng đám nhóc khác tập luyện đến mệt lử ra. Tôi có thể làm được điều này, Ender nghĩ khi cậu nằm trên giường mình, các cơ của cậu đang rung lên, đang rã dần ra. Tôi có thể làm được điều đó.

0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 7.6 - KỲ NHÔNG"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres