[Couleuria] Speaker for the Dead - Chương 1.2 – Pipo

, 0 phản hồi

Labels: , ,

Ender's Saga
PHÁT NGÔN VIÊN CỦA NGƯỜI CHẾT

Orson Scott Card

Chương 1.2 – Pipo


Bệnh dịch đã đe doạ rộng khắp thuộc địa trước khi nó có một cơ hội công bằng để bắt đầu; thuốc điều trị đã được tìm ra bởi bố và mẹ của Novinha, Gusto và Cida, hai nhà xenologer. Đó là một tình huống trớ trêu đầy bi kịch, họ đã tìm ra nguyên nhân của bệnh dịch và sự điều trị của họ đã quá muộn để cứu sống được họ. Lễ tang của bọn họ chính là đám tang của Descolada.

Chú thích :
Descolada là một virus vô cùng thông minh đã lây nhiễm cho người dân ở Lusitania. Người pequeninos (piggy) không thể sống mà không có nó, và sự sống bên ngoài đến Lusitania, đã bị nó đe doạ lan rộng.


---------------------------------||---------------------------------


Dấu bàn tay của ông đã đủ để mở cửa. Pipo đã biết làm thế nào các công việc về đêm sẽ bày ra thậm chí khi ông đứng bên trong để bắt đầu. Sẽ mất nhiều giờ làm việc ở giai đoạn cuối đối với cả hai người bọn họ, cho việc báo cáo những gì họ đã làm trong suốt cuộc gặp gỡ ngày hôm nay. Pipo sau đó sẽ đọc các ghi nhận của Libo, và Libo sẽ đọc của Pipo, và khi họ đã hài lòng, Pipo sẽ viết một bản tóm lược ngắn gọn và rồi để các máy tính mang nó từ đó, lưu trữ các ghi chú và cũng chuyển chúng đi ngay lập tức, bằng máy ansible, đến các xenologer ở Hàng Trăm Thế Giới còn lại. Hơn một ngàn nhà khoa học, những người đã dành toàn bộ sự nghiệp cho việc nghiên cứu một loài sinh vật ngoài hành tinh mà chúng ta biết đến, và trừ những gì nhỏ nhặt mà các vệ tinh có thể khám phá ra về những giống loài sống trên cây này, tất cả thông tin mà các người đồng nghiệp của tôi có là những gì Libo và tôi đã gửi cho họ. Đây là sự can thiệp tối thiểu chắc chắn.

Nhưng khi Pipo bước vào bên trong trạm, ông thấy đầu tiên, rằng đó không phải là công việc đều đặn mà thư giãn công việc. Dona Crist đã ở đó, mặc bộ váy tu viện của cô. Có phải đó là một trong các đứa trẻ nhỏ nhất, bị phạt ở trường ư?

“Không, không,” Dona Crist nói. “Tất cả bọn trẻ của các người đang làm rất tốt, trừ kẻ này, người tôi cho là quá nhỏ để rời khỏi trường và làm việc ở đây, thậm chí như một người học việc.”

Libo chẳng nói gì. Một quyết định sáng suốt, Pipo nghĩ. Dona Crist là một kẻ thông minh và duyên dáng, có lẽ dù người phụ nữ và duyên dáng, có lẽ dù là người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, nhưng cô ta là người thượng toạ đầu tiên và cao nhất của Phẩm Cấp Filhos da Mente de Cristoo, Đứa trẻ có Trí Tuệ của Chúa, và cô ta không xinh đẹp để chú ý khi cô ấy đang tức giận về sự ngu dốt và ngốc nghếch. Thật kinh ngạc về số lượng người thông minh, những kẻ ngu dốt và ngốc nghếch đã nao núng vài điều gì đó trong lửa về sự khinh miệt của cô ta. Im lặng, Libo, đó là một cách xử sự sẽ thích hợp cho con.

“Tôi không ở đây vì bất kỳ đứa trẻ nào của các người,” Dona Crist nói. “Tôi ở đây vì Novinha.”

Dona Crist không cần phải đề cập đến cái tên cuối; mọi người đều biết đó là Novinha. Descolada kinh hoàng đã kết thúc chỉ tám năm trước đây. Bệnh dịch đã đe doạ rộng khắp thuộc địa trước khi nó có một cơ hội công bằng để bắt đầu; thuốc điều trị đã được tìm ra bởi bố và mẹ của Novinha, Gusto và Cida, hai nhà xenologer. Đó là một tình huống trớ trêu đầy bi kịch, họ đã tìm ra nguyên nhân của bệnh dịch và sự điều trị của họ đã quá muộn để cứu sống được họ. Lễ tang của bọn họ chính là đám tang của Descolada.

Pipo nhớ rõ cô bé Novinha, đứng đó, giữ lấy tay của Thiếu Tá Bosquinha khi Giám Mục Peregrinco hướng dẫn buổi lễ trong đám tang. Không – không nắm lấy tay của Thiếu Tá. Bức ảnh quay lại trong đầu ông, và, với nó, cách mà ông cảm nhận. Cô bé đang chuẩn bị điều gì cho điều này? Ông nhớ đã tự hỏi thế. Đó là đám tang của bố mẹ cô bé, cô ấy là người sống sót cuối cùng của gia đình; lúc này tất cả vây quanh cô, cô có thể cảm nhận niềm vui to lớn của mọi người nơi thuộc địa này. Trẻ như cô bé, cô ấy có thể hiểu rằng niềm vui của chúng tôi chính là tỏ lòng thành kính nhất đối với cha mẹ cô ấy không? Họ đã đấu tranh và đã thành công, trong việc tìm ra điều bảo vệ chúng tôi trong những ngày được báo trước khi họ mất; chúng tôi đã ở đây để chúc mừng món quà vĩ đại mà họ mang đến cho chúng ta. Nhưng đối với cô, Novinha, đó là cái chết của bố mẹ cô, như những người anh em đã mất của cô trước đó. Năm trăm người chết, và hơn hàng trăm người chết nơi đây, trong thuộc địa này trong vòng sáu tháng, và tất cả bọn họ đều bị giữ trong một bầu không khí đầy sợ hãi, đau buồn, và tuyệt vọng. Bây giờ, khi bố mẹ cô đều đã mất đi, nỗi sợ cùng đau buồn và tuyệt vọng không ít hơn đối với cô cả trước đó – nhưng không ai khác chia sẻ nỗi đau cùng cô. Đó là sự an ủi cho nỗi đau, là điều đầu tiên trong đầu chúng tôi.

Nhìn cô bé, cố nghĩ về cảm giác của cô ấy, ông chỉ thành công trong việc nhen lại nỗi sầu khổ của chính mình về cái chết của chính Maria, bảy tuổi, rời đi theo ngọn gió của thần chết, mà đã bao trùm lấy cơ thể con bé trong sự phát triển của khối u ác tính và nốt sùi lan tràn, chỗ lồi thịt hoặc thối rữa, một quầng mới, không ở cánh tay hoặc chân, lan ra khắp hông của con bé, trong khi thịt tróc ra khỏi chân và đầu con bé, trơ lại xương, cơ thể mềm mại và xinh đẹp của con bé bị tiêu huỷ trước mắt họ, trong khi đầu óc con bé còn sáng rõ đã được cảnh báo tàn nhẫn, có thể cảm nhận điều gì xảy đến với con bé cho tới khi nó hét lên với Chúa là hãy để nó chết đi. Pipo nhớ ra điều đó, và rồi nhớ lễ tưởng niệm của con bé, chia sẻ với năm nạn nhân khác. Khi ông ngồi đó, quỳ xuống, đứng đó với người vợ của mình và bọn trẻ còn sống sót, ông có cảm nhận đồng nhất hoàn hảo về con người trong Nhà Thờ. Ông đã biết rằng nỗi đau của ông là nỗi đau của mọi người, mà thông qua việc mất đi người cháu lớn của mình, ông đã buộc mình vào cộng đồng bằng mối ràng buộc không thể tách rời của nỗi sầu thương, và đó là một niềm an ủi đối với ông, đó là vài điều để bám lấy. Điều đó quá đau thương, một lễ tang chung.

Novinha bé nhỏ không có gì về điều đó. Nỗi đau của cô bé, nếu bất kỳ điều gì, tệ hơn của chính Pipo đã từng có – ít ra Pipo không mất bất kỳ ai trong gia đình, và ông là một người lớn, không phải một đứa trẻ làm cho kinh hãi bởi sự biến mất đột ngột các nền mống tạo lập cuộc đời cô ấy. Trong những nỗi đau của cô ấy, cô ấy không buồn rầu quá sít sao đối với cộng đồng, mà đúng hơn là bác bỏ nó. Hôm nay mọi người đang vui vẻ, trừ cô ấy. Hôm nay mọi người đang ca tụng bố mẹ cô ấy; cô ấy thương hại một mình giữa bọn họ, đúng hơn là bọn họ đã không tìm ra thuốc trị bệnh cho những người khác, nếu họ chỉ có thể giữ lấy mạng sống của chính họ.

Sự cô độc của cô ấy quá sâu sắc để mà Pipo có thể nhìn thấy điều đó từ nơi ông đang ngồi. Novinha giật bàn tay ra khỏi tay của Thiếu Tá càng nhanh có thể. Những giọt nước mắt của cô bé khô cạn như buổi lễ đã tiến hành; bởi lúc cuối, cô ngồi trong im lặng, như một kẻ tù nhân đang chối từ sự hợp tác với những kẻ giam cầm mình. Trái tim Pipo rạn nứt vì cô bé. Bấy giờ ông đã biết rằng dù khi ông cố, ông không thể che giấu niềm vui của chính bản thân ông vào lúc cuối của Descolada, niềm vui của ông khi không có đứa trẻ nào khác trong gia đình ông bị tước đoạt khỏi ông. Cô ấy sẽ thấy điều đó; nỗ lực của ông để an ủi cô bé sẽ là một sự nhạo báng, sẽ đẩy cô bé đi xa.

Sau lễ, cô bước đi trong sự cô độc chua xót giữa đám đông người có thiện ý, người ta tàn nhẫn nói với cô bé rằng bố mẹ cô ấy chắc chắn sẽ trở thành các vị thánh, chắc chắn đang ngồi ở bên phải của Chúa. Cái kiểu an ủi gì đối với một đứa trẻ thế này? Pipo thầm thì lớn tiếng với vợ mình, “Con bé sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta vì ngày hôm nay đâu.”

“Tha thứ ư?” Conceicao không phải một trong những người vợ có thể hiểu dòng suy nghĩ của chồng ngay lập tức. “Chúng ta không giết chết bố mẹ con bé--”

“Nhưng tất cả chúng ta đều đang vui vẻ ngày hôm nay, đúng không? Con bé sẽ không bao giờ thứ tha cho chúng ta vì điều đó.”

“Vô lý. Dù sao thì con bé không thể hiểu, nó quá nhỏ mà.”

Cô ấy hiểu đấy, Pipo nghĩ. Không phải Maria hiểu mọi thứ khi bà thậm chí còn nhỏ hơn cả Novinha bây giờ sao? 

Khi các năm trôi qua – bây giờ đã là tám năm – ông thỉnh thoảng vẫn thấy cô bé. Cô ấy cùng tuổi với con trai Libo của ông, và cho tới sinh nhật lần thứ mười ba của Libo, cũng có nghĩa bọn họ đang ở trong cùng nhiều tầng lớp. Ông nghe nói cô ấy có cơ hội đọc và phát biểu, cùng với những đứa trẻ khác. Có một sự khéo léo trong suy nghĩ của cô ấy, một xúc cảm mãnh liệt đối với bài kiểm tra các quan điểm của cô đã hấp dẫn ông. Cùng tuổi, cô ấy lại có vẻ lạnh lùng cực kỳ, hoàn toàn tách biệt đối với những người khác. Con trai của chính Pipo, Libo, thì nhút nhát, nhưng dù thế cậu ta vẫn có nhiều bạn, và có ảnh hưởng đối với các thầy cô của cậu ta. Dù thế, Novinha, không có người bạn nào cả, không ai dám liếc nhìn, cô ấy đã theo đuổi một giây phút hân hoan. Không có giáo viên nào thành thật thích cô ấy, vì cô ấy từ chối đáp trả lại, từ chối trả lời. “Cảm xúc cô ấy không hoạt động bình thường,” Dona Crist nói một khi Pipo hỏi về cô bé. “Không ai đến gần cô ấy. Cô ấy thề rằng cô ấy hoàn toàn hạnh phúc, và không thấy có gì cần phải thay đổi cả.”

Bây giờ Dona Crist đã đến Trạm của Zenador để nói chuyện với Pipo về Novinha. Vì sao Pipo chứ? Ông có thể đoán ra một lý do duy nhất về việc người hiệu trưởng của trường đến gặp ông về cô bé mồ côi đặc biệt này. “Có phải tôi nên tin rằng trong suốt những năm qua, mọi người đều có Novinha ở nơi của mọi người, tôi là người duy nhất hỏi về cô bé?”

“Không phải người duy nhất,” cô nói. “Đã từng có tất cả những kiểu quan tâm đối với cô ấy hai năm trước, khi Giáo hoàng phong á thánh cho bố mẹ cô ấy. Mọi người vì thế đã hỏi con gái của Gusto và Cida, Os Venerados, có phải đã từng nhận ra bất kỳ sự việc phi thường nào liên quan đến bố mẹ cô ấy, cũng như mọi người đã từng có. ”

“Hiển nhiên họ đã hỏi cô ấy điều đó sao?”

“Có nhiều tin đồn, và Giám mục Peregrino phải điều tra thôi.” Dona Crist có hơi một chút bó sát môi khi cô ấy nói về người lãnh đạo tinh thần trẻ của Thuộc Địa Lusitania. Nhưng rồi, điều đó đã nói lên rằng nhóm cấp bậc chưa bao giờ nghe theo chỉ thị của Filhos da Mente de Cristo. “Câu trả lời của cô là để làm bài học.”

“Tôi có thể nghĩ đến.”

“Cô ấy nói, không ít thì nhiều, rằng nếu bố mẹ cô ấy thực sự đang nghe thấy các lời cầu nguyện và có bất kỳ sự ảnh hưởng nào trên thiên đàng, để cho phép họ đồng ý, vậy vì sao họ không đáp trả lại lời nguyện cầu của cô ấy, để họ quay về từ nấm mồ chứ? Đó sẽ là một phép màu hữu ích, cô ấy đã nói thế, và có các quyết định. Nếu Os Venerados thực sự có quyền năng để thực hiện các phép màu, vậy điều đó hẳn có nghĩa là họ không còn yêu cô ấy, đến mức đáp trả lại lời cầu nguyện của cô ấy. Cô ấy thích tin rằng bố mẹ mình vẫn còn yêu thương cô, và đơn giản là không có sức mạnh để thực hiện.”

“Một nhà nguỵ biện vừa được sinh ra,” Pipo nói.

“Một nhà nguỵ biện và một chuyên gia trong tội lỗi: cô ấy bảo Giám mục rằng, nếu Giáo hoàng tuyên bố cha mẹ cô ấy là đấng thiêng liêng, điều đó cũng như Nhà thờ đang nói rằng bố mẹ cô ấy đã ghét cô. Đơn thỉnh cầu cho việc phong thánh của bố mẹ cô ấy đã chứng minh rằng Lusitania khinh thường cô ấy; nếu điều đó được chấp thuận, nó sẽ là bằng chứng cho thấy rằng chính Nhà thờ là kẻ hèn hạ. Giám mục Peregrino đã giận tím mặt đấy.”

“Tôi nhận ra ông ta quẳng lá đơn đi.”

“Vì lợi ích của cộng đồng. Và đã có tất cả những điều kỳ diệu đó.”

“Vài người đang chạm đến nơi linh thiêng và một vấn đề hóc búa bị loại đi và họ hét lên ‘Milagre! – os santos me abenquoaram!’” Điều kì diệu! – các vị thánh đã làm tổn thương tôi đấy!

“Ông biết rằng Đất thánh La mã cần nhiều điều kỳ diệu lớn lao hơn điều đó mà. Nhưng đó không phải là vấn đề. Giáo hoàng bao dung đã cho phép chúng ta gọi thị trấn nhỏ của chúng ta là Milagre, và bây giờ tôi nghĩ rằng mọi lần một ai đó nói rằng cái tên, Novinha đang đốt thêm chút nóng bằng cơn thịnh nộ của cô ấy.”

“Hoặc là lạnh hơn. Người ta không bao giờ biết độ nóng lạnh mà kiểu hoàn cảnh đó mang đến.”

“Dù sao đi nữa, Pipo, ông không phải người duy nhất từng hỏi về cô bé. Nhưng ông là người duy nhất từng hỏi về cô bé cho lợi ích của riêng chính con bé, và không vì người bố mẹ Thiêng Liêng và Thần Thánh hoá nhất của cô bé.”

Đó là một suy nghĩ buồn, mà trừ Filhos, những người đang điều hành các ngôi trường ở Lusitania, đã không quan tâm đến cô bé trừ những mảnh vỡ nhỏ nhặt từ sự quan tâm của Pipo đã dành cho cô bé suốt những năm qua.

“Cô ấy có một người bạn,”  Libo nói.

Pipo đã quên mất con trai của mình vẫn còn đang ở đó – Libo quá im lặng đến mức mà cậu ta dễ dàng bị lờ đi. Dona Crist cũng có vẻ giật mình. “Libo,” cô nói, “tôi nghĩ chúng tôi vô ý rồi, nói về một trong những người bạn cùng lớp của cậu như thế này.”

“Bây giờ tôi là học việc Zenador,” Libo nhắc cô nhớ. Điều đó có nghĩa là cậu không còn đến trường.

“Ai là bạn cô ấy?” Pipo hỏi.

“Marco.”

"Marcos Ribeira," Dona Crist giải thích. “Đứa con trai cao lớn—”

“À, ừ, kẻ có tầm vóc như một con dê.”

“Cậu ta mạnh,” Dona Crist nói. “Nhưng tôi chưa bao giờ nhận ra có tình bạn giữa bọn họ.”

“Trước kia, khi Marco bị buộc tội về một điều gì đó, và cô ấy đã tình cờ thấy được, cô ấy đã biện hộ cho cậu ta.”

“Cậu đã thêm một sự giải thích cao thượng cho điều đó, Libo,” Dona Crist nói. “Tôi nghĩ điều đó chính xác hơn để nói, chính là cô ấy đã nói để chống lại đám con trai thật sự đã làm điều đó và đã cố gắng khiển trách cậu ta.”

“Marco không nhìn thấy điều đó theo cách đó, ” Libo nói. “Tôi nhận thấy hai lần, cách cậu ta nhìn cô ấy. Điều đó không nhiều, nhưng có ai đó thích cô ấy.”

“Con có thích cô ấy không?” Pipo hỏi.

Libo ngập ngừng một lát trong im lặng. Pipo đã biết điều đó có nghĩa là gì. Nó đang xét chính mình để tìm câu trả lời. Không phải câu trả lời mà cậu ta đã nghĩ sẽ có khả năng mang đến cho cậu ta sự thiện ý đã trưởng thành về mặt tâm tư tình cảm, và không phải câu trả lời mà sẽ làm cho họ tức giận – hai kiểu lừa dối mà hầu hết đám nhóc ở tuổi cậu ta ưa thích. Cậu ta đang xét chính mình để tìm ra sự thật.

“Tôi nghĩ,” Libo nói, “rằng tôi hiểu rằng cô ấy không muốn được yêu thích. Cứ như là cô ấy là một vị khách, người đã mong mỏi quay về nhà bất kỳ ngày nào.”

Dona Crist gật đầu nghiêm trọng. “Ừ, điều đó chính xác đúng, chính xác là cách cô ấy cảm thấy. Nhưng bây giờ, Libo, chúng ta phải kết thúc sự vô ý của chúng tôi bằng việc yêu cầu cậu để chúng tôi trong khi chúng tôi--”

Cậu đã rời đi trước khi cô ta kết thúc câu nói của mình, với một cái gật đầu nhanh, một nửa nụ cười nói. Vâng, tôi hiểu, và một sự di chuyển khéo léo làm cho việc đi khỏi của cậu ta mang nhiều bằng chứng cho sự hùng biện của sự suy xét chín chắn hơn việc cậu tranh cãi để được ở lại. Bởi điều này Pipo đã biết rằng Libo bị phát cáu bằng việc yêu cầu rời đi; cậu ta có một sở trường làm người lớn cảm thấy lơ là chưa chín chắn khi so sánh với cậu ta.

“Pipo,” vị hiệu trưởng nói, “cô ấy đã yêu cầu một sự xem xét sớm như một nhà nghiên cứu các sinh vật hành tinh. Để có địa vị của bố mẹ cô ấy.”

Pipo nhướn mày.

“Cô ấy đòi rằng cô ấy đang nghiên cứu về khu mỏ dữ dội từ lúc còn nhỏ. Rằng cô ấy đã sẵn sàng để bắt đầu công việc ngay bây giờ, không phải học việc.”

“Cô ấy mười ba, đúng không?”

“Có các tiền lệ. Nhiều người đã có những kiểm tra sớm. Thậm chí một người đã đậu nó khi còn nhỏ hơn cô ấy. Cách đây hai ngàn năm trước, nhưng điều đó đã được cho phép. Giám mục Peregrino đã phản đối điều đó. Tất nhiên rồi, nhưng Thiếu Tá Bosquinha, tôn sùng trái tim thực tiễn của bà ấy, đã chỉ ra rằng Lusita cần một nhà nghiên cứu hành tinh vô cùng – chúng ta sắp cần công việc phát triển giống thực vật mới vì thế chúng ta cần vài trạng thái thích hợp trong nghị viện của chúng ta và nhiều kết quả tốt hơn từ vùng đất Lusitania, ‘Tôi không quan tâm nếu đó là một đứa trẻ hay không, chúng tôi cần một nhà nghiên cứu giống loài hành tinh.’”

“Và cô muốn tôi giám sát bài kiểm tra của cô ấy sao?”

“Nếu ông có lòng tốt.”

“Tôi sẵn lòng.”

“Tôi đã nói với họ là ông sẽ làm.”

“Tôi thừa nhận mình có một động cơ về sau.”

“Ồ?”
“Tôi sẽ làm nhiều cho cô bé. Tôi sẽ vui lòng khi thấy nếu điều đó không quá muộn để bắt đầu.”

Dona Crist cười lên một chút. “Ồ, Pipo, tôi vui lòng để ông thử. Nhưng hãy làm cho tôi tin, bạn thân của tôi, việc chạm vào trái tim cô bé như tắm trong băng vậy.”

“Tôi tưởng tượng. Tôi tưởng tượng điều đó như thể tắm trong băng, đối với kẻ đang chạm vào cô ấy. Nhưng làm sao cảm nhận về cô bé đây? Lạnh như thể cô ấy là, hẳn là nó chắc chắn  thiêu đốt như lửa.”

“Như một bài thơ,” Dona Crist nói. Không có sự vui đùa trong giọng nói của cô ấy; cô ấy muốn nói điều đó. 

“Hãy làm cho những người piggy hiểu rằng chúng ta đã gửi người đại diện rất giỏi của chúng ta ư?”

“Tôi cố nói với họ, nhưng họ hay ngờ vực.”

“Tôi sẽ gửi cô ấy đến chỗ ông vào ngày mai. Tôi cảnh báo ông – cô ấy sẽ mong chờ thực hiện bài kiểm tra lạnh nhạt, và cô ấy sẽ phản đối bất kỳ sự cố gắng khảo sát cô ấy trước của ông.”

Pipo mỉm cười. “Tôi lo lắng nhiều về những gì sẽ xảy đến sau khi cô ấy làm bài kiểm tra. Nếu cô ấy rớt, rồi cô ấy sẽ có các vấn đề rất tệ. Và nếu cô ấy đậu, vậy thì các vấn đề sẽ bắt đầu với tôi.”

“Vì sao chứ?”

“Libo sẽ đuổi theo tôi để cậu ta kiểm tra sớm về Zenador. Và nếu cậu ta đã làm điều đó, không có lý do để mà tôi không đi về nhà, thu mình, và chết cả.”

“Ông quá mức hài hước viễn vông đấy, Pipo à. Nếu có gã nào ở Milagre có thể chấp nhận đứa con trai mười ba tuổi của ông như một người đồng nghiệp, đó chỉ là ông thôi.”

Sau khi cô ấy rời đi, Pipo và Libo làm việc cùng nhau, như mọi khi, dựa vào các sự việc trong ngày với các pequeninos. Pipo so với công việc của Libo, cách suy nghĩ của cậu ta, sự thấu hiểu của cậu ta, quan điểm của cậu ta, từ đó với các sinh viên tốt nghiệp mà ông đã biết ở Trường Đại Học trước khi gia nhập vào Thuộc Địa Lusitania. Cậu ta có lẽ là còn nhỏ, và có lẽ vẫn còn nhiều lý luận và hiểu biết để cậu ta học thêm, nhưng cậu ta thật sự đã sẵn sàng để trở thành một nhà khoa học thật thụ theo cách của cậu ta, và một bản chất của một nhà nhân văn. Bởi thời gian làm việc tối đã xong và họ đi về nhà cùng nhau dưới ánh trăng sáng và rộng của Lusitania, Pipo đã quyết định rằng Libo sẵn sàng xứng đáng được xem như một người đồng nghiệp, dù có hay không cậu ta đã kiểm tra hay không. Các bài kiểm tra không thể đo lường mọi thứ mà thật sự được tính đến.

Và dù cô có thích hay không, Pipo có ý định tìm cho ra việc Novinha có các phẩm chất của một nhà khoa học hay không; nếu cô ấy không có, vậy ông sẽ xem nó như một lý do để cô ấy không được tham gia bài kiểm tra, dựa theo có bao nhiêu sự thật mà cô đã thuộc nằm lòng.


0 Response to "[Couleuria] Speaker for the Dead - Chương 1.2 – Pipo"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres