[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 7.7 - KỲ NHÔNG

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 7.7 - KỲ NHÔNG

Tôi có thể đã rút súng mình ra, Ender nghĩ, khi kẻ địch tiến đến gần cửa. Tôi có thể đã rút súng của mình ra và bắn vào chỉ một người trong số bọn họ, và bọn họ sẽ còn lại quá ít. Trò chơi sẽ trở thành hoà. Không có bốn người chạm vào bốn góc và người thứ năm bước qua cổng, Kền Kền sẽ không có chiến thắng đâu. Bonzo, mày là thằng ngu, tao có thể đã cứu được mày thoát khỏi việc bị đánh bại. Có lẽ thậm chí đã chuyển sang thành thắng, từ lúc bọn chúng đang đứng đó, dễ dàng bắn trúng, và lúc đầu bọn chúng sẽ không biết nơi nào súng bắn tới. Tao đủ giỏi để bắn trúng nó mà. 


---------------------------------||---------------------------------

Đoàn Kỳ Nhông có một trận đấu bốn ngày sau đó. Ender theo sau các người lính thật sự khi họ chạy dọc theo hành lang đến phòng thi đấu. Có hai dải băng dọc theo các tường, green green brown của quân Đoàn Kỳ Nhông và black white black của quân đoàn Kền Kền. Khi họ đến nơi mà phòng thi đấu vốn ở đó, hành lang tách ra, với green green brown hướng về bên trái và black white black dẫn về bên phải. Xung quanh những người khác quay về bên phải, và quân đoàn dừng lại ở trước một bức tường đen.

Các tiểu đoàn xếp thành đội hình trong im lặng. Ender đứng phía sau tất cả bọn họ. Bonzo đang đưa ra các chỉ thị của hắn. “A chiếm các tay cằm và lên trên. B bên trái, C bên phải, D bên dưới.” Hắn đã nhìn các đội hình được định hướng theo chỉ thị của hắn, rồi bổ sung, “Còn mày, tên phiền phức, đợi bốn phút, rồi chỉ đứng bên trong cánh cửa. Thậm chí không được rút súng ra khỏi ra khỏi trang phục.”

Ender gật đầu. Thình lình bức tường phía sau Bonzo trở nên trong suốt. Không còn bức tường nào nữa, mà là một vách năng lượng. Phòng thi đấu cũng khác đi. Những chiếc hộp nâu lớn treo lơ lửng giữa không trung, chắn tầm nhìn một phần. Hoá ra đó là các chướng ngại mà các người lính gọi là các ngôi sao. Chúng được phân bổ dường như ngẫu nhiên. Bonzo có vẻ như không quan tâm đến việc bọn chúng nằm ở đâu.

Hiển nhiên các người lính đã biết cách sử dụng các ngôi sao.

Nhưng điều đó sớm trở nên rõ ràng đối với Ender, khi cậu ngồi và quan sát trận đấu từ hành lang, rằng bọn họ không biết cách sử dụng các ngôi sao. Bọn họ biết cách đổ bộ nhẹ nhàng lên một ngôi sao và dùng nó để che chắn, các chiến thuật trong việc công kích vị trí địch trên một ngôi sao. Bọn họ đã cho thấy các ngôi sao không mang tầm quan trọng chút nào. Bọn họ cứ khăng khăng trong việc công kích các ngôi sao mà có thể được đi vòng bằng việc trượt trên bức tường đến một vị trí bên trên nhiều.

Chỉ huy địch đang chiếm ưu thế từ việc lơ là trong chiến lược của Bonzo. Đoàn Kền Kền chèn ép các người lính của đoàn Kỳ Nhông trong các cuộc công kích có giá trị. Vài người và vài người Kỳ Nhông đã không bị đóng băng trong cuộc tấn công trên ngôi sao kế tiếp. Điều đó đã rõ ràng, sau chỉ năm hoặc sáu phút, quân đoàn Kỳ Nhông không thể đánh bại kẻ địch bằng việc tấn công.

Ender bước qua cổng. Cậu trôi nhẹ xuống dưới. Căn phòng thi đấu cậu dùng để tập luyện luôn có các cánh cửa ở tầng sàn. Dù thế trong các trận đấu thật, cửa được thiết lập ở giữa bức tường, xa trần cũng như sàn.

Đột ngột cậu cảm thấy chính mình đang định hướng lại, như khi cậu ở trên tàu con thoi. Cái gì đã là bên dưới, bây giờ đã ở bên trên, và bây giờ các phía. Trong null-g, không có lý luận nào để giữ việc định hướng theo cách mà cậu đã đứng ở hành lang. Điều đó không thể nói được, nhìn về các cánh cửa vuông hoàn hảo, đó chính là hướng bên trên. Và đó không phải là vấn đề. Hiện tại Ender đã tìm ra phương hướng xác định. Cổng địch là bên dưới. Mục tiêu của trò chơi chính là rơi thẳng vào trong nhà địch.

Ender thực hiện các chuyển động, tự định hướng bản thân theo phương hướng mới. Thay vì giang rộng ra, đưa toàn bộ cơ thể về phía địch, bây giờ, chân của Ender hướng thẳng về phía bọn họ. Cậu là một mục tiêu quá nhỏ bé.

Vài người đã nhìn thấy cậu. Dù sau đi nữa, cậu đang trôi một cách không có mục địch giữa không trung mà. Theo bản năng cậu kéo các chân lên xuống người cậu. Lúc đó cậu bị đóng băng và các chân của cậu bị đóng băng đã vào vị trí. Các cánh tay của cậu vẫn chưa bị đóng băng, việc không có một cơ thể va chạm trực tiếp vào, chỉ các tay chân bị bắn đông cứng. Ender chợt nghĩ ra rằng nếu cậu không đưa chân về phía địch, chính cơ thể cậu sẽ bị bọn họ bắn trúng. Cậu sẽ bị đứng yên.

Từ lúc Bonzo đã ra lệnh cho cậu không được rút vũ khí của cậu ra, Ender tiếp tục để trôi đi, không di chuyển động hoặc các cánh tay, như thể cậu cũng đã bị đóng băng vậy. Kẻ địch mặc kệ cậu và tập trung việc bắn của bọn họ vào các người lính đang bắn vào bọn họ. Đó là một trận đấu ác liệt. Bây giờ vượt số lượng, quân Đoàn Kỳ Nhông lùi một cách ngoan cố. Trận đấu tan rã ra thành hàng tá các cuộc đấu súng cá nhân. Kỷ luật của Bonzo bây giờ chẳng còn là đỉnh cao nữa, mỗi người trong Đoàn Kỳ Nhông đã đóng băng ít nhất một kẻ địch cùng với mình. Không ai bỏ chạy hoặc hoang mang cả, mỗi người đều giữ bình tĩnh và nhắm cẩn thận.

Đặc biệt Petra là kẻ chết người. Quân Đoàn Kền Kền đã nhận ra điều đó và nỗ lực hết sức để đóng băng cô ấy. Bọn họ đóng băng cánh tay bắn súng của cô trước, và chùm tia sáng tai hoạ của cô chỉ bị ngăn chặn khi bọn họ đã đóng băng cô hoàn toàn và mũ kẹp xuống hàm cô. Trong vài phút trận đấu kết thúc. Đoàn Kỳ Nhông không còn kháng cự nữa.

Ender ghi nhớ với niềm thích thú, rằng quân đoàn Kền Kền chỉ có thể tập trung được tối thiểu năm người lính cần cho việc mở cổng để giành chiến thắng. Bốn trong số bọn họ đặt mũ của họ lên các điểm sáng ở bốn góc cửa của đoàn Kỳ Nhông, trong khi người thứ năm băng qua vách năng lượng. Đó là kết thúc trò chơi. Ánh sáng bật lên để chiếu sáng toàn bộ bọn họ, và Anderson bước ra từ cửa của giáo viên.

Tôi có thể đã rút súng mình ra, Ender nghĩ, khi kẻ địch tiến đến gần cửa. Tôi có thể đã rút súng của mình ra và bắn vào chỉ một người trong số bọn họ, và bọn họ sẽ còn lại quá ít. Trò chơi sẽ trở thành hoà. Không có bốn người chạm vào bốn góc và người thứ năm bước qua cổng, Kền Kền sẽ không có chiến thắng đâu. Bonzo, mày là thằng ngu, tao có thể đã cứu được mày thoát khỏi việc bị đánh bại. Có lẽ thậm chí đã chuyển sang thành thắng, từ lúc bọn chúng đang đứng đó, dễ dàng bắn trúng, và lúc đầu bọn chúng sẽ không biết nơi nào súng bắn tới. Tao đủ giỏi để bắn trúng nó mà.

Nhưng lệnh là lệnh, và Ender đã hứa tuân lệnh. Cậu đã có vài sự thoả mãn vì sự thật rằng trên bảng điểm ghi nhận của Quân Đoàn Kỳ Nhông, không phải bốn mươi mốt người bị vô hiệu hoá – Disabled hoặc bị loại - Eliminated như mong đợi, mà khá hơn, đó là bốn mươi người bị Eliminated và một người chỉ bị Damaged thôi. Bonzo không thể hiểu ra điều đó, cho tới khi hắn tra cứu quyển sách của Anderson và hiểu rõ đó là ai. Damaged đó, Bonzo à, Ender nghĩ. Tao vẫn có thể bắn được đấy.

Cậu đã mong Bonzo đến nói với cậu thế này, “Lần tới, khi nó như thế, mày có thể bắn.” Nhưng Bonzo không nói gì cả với cậu vào buổi sáng hôm sau sau bữa sáng. Dĩ nhiên rồi, Bonzo ăn ở bàn ăn dành cho các chỉ huy, nhưng Ender khá chắc chắn, tỉ số kỳ quặc sẽ gây xôn xao nhiều ở nơi đó, cũng như đã xảy ra ở bữa chính phòng ăn dành cho các người lính. Trong mọi trò chơi khác mà không phải là hoà, mỗi thành viên của đội đang thua đều Eliminated – hoàn toàn bị đóng băng – hoặc bị Disibled, có nghĩa là bọn họ có vài người vẫn chưa bị đóng băng, mà chỉ là không thể bắn được hoặc gây tổn hại về phía địch. Đoàn Kỳ Nhông là quân đoàn thua duy nhất với một người chỉ Bị Damaged mà vẫn còn Active.

Ender tình nguyện không giải thích, nhưng các thành viên khác của Đoàn Kỳ Nhông đều biết vì sao nó xảy ra như thế. Và khi đám con trai khác hỏi cậu vì sao cậu không tuân lệnh và bắn đi, cậu trả lời bình tĩnh, “Tôi chấp hành mệnh lệnh.”

Sau bữa sáng, Bonzo tìm cậu. “Lệnh vẫn giữ,” hắn nói, “và đừng có quên điều đó đấy.”

Nó sẽ làm mày trả giá đấy, đồ điên. Tao có thể không phải là một người lính giỏi, nhưng tao vẫn có thể giúp và chẳng có lý do gì mày không  để tao làm thế cả.

Ender không nói gì.

Một khía cạnh thú vị trong kết quả các trận đấu, đó chính là Ender nổi lên trên hàng top trong danh sách các người lính có năng lực. Từ khi cậu ta không bắn cú nào, cậu có một thành tích hoàn hảo về việc bắn súng – không thua chút nào. Và từ khi cậu chưa bao giờ bị eliminated hoặc disabled, thành tích của cậu chính là xuất sắc. Không ai khác đuổi theo kịp cậu. Điều đó làm nhiều thằng cười phá lên, và những đứa khác thì giận sôi lên, nhưng trên bảng danh sách thành tích xuất sắc nhất, Ender bây giờ đang là người dẫn đầu.

Cậu vẫn tiếp tục ngồi bên ngoài các buổi tập của quân đoàn, và tiếp tục chăm chỉ công việc riêng cậu, với Petra vào buổi sáng và các người bạn của cậu vào buổi tối. Nhiều Người Mới bây giờ đang gia nhập cùng họ, không phải để vui đùa mà vì bọn họ có thể nhìn thấy các kết quả-- bọn họ càng ngày càng giỏi hơn. Mặc dù Ender và Alai vẫn ở phía trước bọn họ. Một phần, đó là vì Alai cứ thử những điều mới, mà ép Ender phải nghĩ ra những chiến thuật mới để đối phó với chúng. Một phần đó là vì bọn họ vẫn còn phạm các lỗi ngớ ngẩn, đã nghĩ ra những thứ để làm mà một người lính có tự trọng, được huấn luyện tốt thậm chí sẽ thử. Nhiều điều bọn họ nỗ lực trở thành vô nghĩa. Nhưng nó vẫn luôn luôn vui vẻ, luôn luôn hào hứng, và đủ mọi thứ đã làm, mà bọn họ đều biết nó đang giúp bọn họ. Buổi tối là thời điểm tuyệt vời nhất trong ngày.

Kỳ Nhông dễ dàng thắng hai trận đấu tiếp theo; Ender bước vào sau năm phút và đã giữ để không cho kẻ địch bị đánh bại chạm đến mình. Ender bắt đầu nhận ra rằng Quân Đoàn Kền Kền, quân đoàn đã đánh bại bọn họ, thì giỏi cực kỳ; Kỳ Nhông, yếu kém có lẽ là do sự hiểu biết về chiến lược của Bonzo, là một trong những đội khá hơn, đang leo một cách vững vàng trên bảng xếp hạng, đang bám lấy vị trí thứ tư cùng với Quân Đoàn Chuột.

Ender bước sang bảy. Bọn họ không có nhiều ngày tháng và lịch ở Trường Dạy Chiến Đấu, nhưng Ender đã tìm ra cách làm sao để đưa ra ngày trên máy tính của mình, và cậu đã nhận ra là có sinh nhật. Trường cũng nhận ra điều đó: bọn họ mang các số đo của cậu đi và cấp cho cậu một bộ đồng phục Kỳ Nhông mới, cùng một bộ đồ sáng mới dành cho phòng thi đấu. Cậu trở lại trại lính với bộ đồ mới. Cảm giác thật kỳ lạ và lòng thòng, như thể da cậu không còn vừa vặn nữa.

Cậu muốn dừng lại ở giường của Petra và nói với cô ấy về nhà của mình, về những ngày sinh nhật thường diễn ra của cậu, chỉ nói với cô ấy rằng đó là ngày tháng năm sinh của cậu, vì thế cô ấy sẽ nói vài điều về nó như một điều hạnh phúc. Nhưng không ai nói các kỉ niệm sinh nhật cả. Điều đó thật trẻ con. Đó chỉ là những gì đám nhóc dưới đất đã làm. Bánh kem cùng những thói quen xuẩn ngốc. Valentine nướng cho cậu chiếc bánh kem vào ngày sinh nhật lần thứ sáu của cậu. Nó đã đổ ra và thật kinh khủng. Không ai biết làm sao để nấu nữa; đó là những điều điên khùng mà Valentine có thể làm ra. Mọi người đã trêu chọc Valentine về chuyện đó, nhưng Ender đã giữ lại một miếng nhỏ của nó trong tủ đựng thức ăn của mình. Rồi bọn họ lấy mất thiết bị giám sát của cậu và cậu rời đi và đối với toàn bộ những gì cậu đã biết, nó vẫn còn ở đó, một mảnh rác nhỏ màu vàng béo ngậy. Không ai nói về nhà cả, không ai trong số các người lính; đã không có cuộc sống trước Trường Dạy Chiến Đấu. Không ai nhận các lá thư, và không ai viết ra nữa. Mọi người vờ như bọn họ không quan tâm đến.

Nhưng tôi quan tâm, Ender nghĩ. Lý do duy nhất tôi đang ở đây chính là để một con bugger không bắn vào mắt của Valentine, không làm nổ tung đầu của cô ấy, mở nó ra như các người lính trên video trong cuộc chiến đầu tiên với đám bugger. Sẽ không chẻ đầu cô ấy với một chùm tia sáng quá nóng đến nỗi não của cô ấy nổ tung ra cùng sọ và tràn ra ngoài như bột nhào bánh mì đang nở ra, cái cách mà nó diễn ra trong những cơn ác mộng tệ hại của tôi, trong những đêm tệ hại của tôi, khi mà tôi thức tỉnh trong sự run rẩy lặng thầm, phải giữ im lặng hoặc bọn họ sẽ nghe thấy rằng tôi đang nhớ gia đình mình. Tôi muốn về nhà.

Thật tốt vào buổi sáng. Nhà chỉ đơn thuần một sự nhức nhối mờ đục phía sau ký ức của cậu ấy. Một sự mệt mỏi trong đôi mắt cậu ấy. Buổi sáng đó Bonzo bước vào khi bọn họ đang thay đồ. “Đồ sáng!” hắn gọi. Đó là một trận đấu. Trò chơi thứ tư của Ender.

Kẻ địch là Quân Đoàn Báo. Nó sẽ dễ thôi. Báo là người mới, và nó luôn đứng ở phía chót trong bảng xếp hạng. Nó được thành lập chỉ sáu tháng trước đây, với Pol Slattery là chỉ huy của nó. Ender mặc bộ đồ thi đấu mới của cậu và bước vào hàng; Bonzo kéo cậu một cách thô lỗ ra khỏi hàng và bảo cậu bước đến cuối. Mày không cần làm thế đâu, Ender nói trong im lặng. Mày có thể để tao đứng vào hàng mà.

Ender quan sát từ phía hành lang. Pol Slattery trẻ, nhưng hắn thông minh, hắn có vài ý tưởng mới. Hắn vẫn để các người lính của mình di chuyển, lao từ ngôi sao này tới ngôi sao khác, trượt trên tường để ra phía sau và trên các người lính Kỳ Nhông chậm chạp. Ender mỉm cười. Bonzo bị hoang mang trong vô vọng, và hoá ra đó chính là con người của hắn đấy. Báo có vẻ như có các người lính ở khắp nơi. Dù thế, trận đấu không cân bằng như nó có vẻ thế. Ender nhận ra rằng Báo cũng đang mất đi nhiều người—chiến thuật hấp tấp của bọn họ để lộ bọn họ ra quá nhiều. Dù thế, có vấn đề gì khi mà Kỳ Nhông bị đánh bại chứ. Bọn họ đã từ bỏ quyền chủ động hoàn toàn. Dù bọn họ vẫn thi đấu ngang bằng với địch, bọn họ núp mình vào nhau như những người sống sót cuối cùng trong một cuộc tàn sát, như thể bọn họ đã hi vọng kẻ địch sẽ bỏ sót bọn họ trong cuộc tàn sát.

Ender trượt chậm qua cổng, tự định hướng đến cổng địch bên dưới, và trôi chậm về phía tây, đến một góc mà cậu sẽ không bị chú ý đến. Thậm chí cậu đã bắn vào chân của chính mình, để giữ chúng ở tư thế quỳ gối, giúp cậu bảo vệ tốt hơn. Cậu lưu ý đến bất cứ cái liếc mắt vô tình nào, như các người lính bị đóng băng khác đang trôi giạt vô vọng ra khỏi cuộc đấu.

Với quân đoàn Kỳ Nhông khốn khổ đang đợi chờ cho sự sụp đổ, Báo giúp tiêu diệt bọn họ. Bọn họ có chín người còn lại khi Kỳ Nhông cuối cùng cũng dừng cuộc bắn lại. Bọn họ hình thành đội hình và bắt đầu mở cổng Kỳ Nhông.

Ender nhắm cẩn thận với một cánh tay thẳng, như Petra đã dạy cậu. Trước khi có bất kỳ ai đó biết điều gì đang diễn ra, cậu đã đóng băng ba trong số các người lính đang sắp ấn chiếc mũ của mình vào góc sáng của cửa. Rồi vài người trong bọn họ phát hiện ra cậu và bắn – nhưng lúc đầu bọn họ chỉ có được đôi chân đã đóng băng của cậu. Nó giúp cậu có thêm thời gian để có thêm hai gã ở cổng. Báo chỉ còn bốn người không bị đóng băng trong khi Ender cuối cùng đã bị bắn vào cánh tay và disabled. Trò chơi hoà, và học chưa bao giờ bắn được vào người cậu cả.

Pol Slattery giận điên lên, nhưng đã có vài thứ không công bằng cho điều đó. Mọi người trong Đoàn Báo thừa nhận rằng đó là một chiến lược của Bonzo, khi để một gã đến phút cuối. Bọn họ không nghĩ đến rằng thằng nhỏ Ender đã bắn vào các mệnh lệnh. Nhưng Quân Đoàn Kỳ Nhông đã biết. Bonzo đã biết, và Ender có thể thấy từ cách chỉ huy nhìn cậu, Bonzo ghét cậu vì cậu cứu hắn khỏi bị thua hoàn toàn. Tao không quan tâm, Ender tự nhủ. Nó sẽ chỉ làm tao dễ dàng bị đuổi đi thôi, và theo nghĩa, mày sẽ không rớt hạng quá xa đi. Mày đuổi tao đi. Tao đã học hết rồi, tao luôn luôn học từ mày. Làm thế nào để thất bại với cải kiểu đó, đó là tất cả những gì mày biết đó, Bonzo à.

Những gì tôi đã học còn rất nhiều sao? Ender liệt kê ra những thứ trong đầu cậu khi cậu cởi đồ cạnh giường mình. Cổng địch ở bên dưới. Dùng chân của mình như một tấm khiên trong trận đấu. Một lực lượng quân dự phòng nhỏ, giữ lại cho tới cuối trò chơi, có thể là quyết định. Và các người lính có thể thỉnh thoảng tự quyết định rằng bọn họ đang khôn khéo hơn các mệnh lệnh bọn họ được ban cho.

Ở trần, cậu sắp trèo lên giường, khi đó Bonzo bước thẳng đến chỗ cậu, khuôn mặt hắn đanh lại. Tôi đã từng nhìn thấy Peter như thế này, Ender nghĩ, im lặng với đôi mắt của một kẻ giết người. Nhưng Bonzo không như Peter. Bonzo có nhiều nỗi sợ hơn.

“Wiggin, cuối cùng tao đuổi được mày đi. Tao có thể thuyết phục quân đoàn Chuột rằng vị trí không thể tin được của mày trên bảng năng lực còn nhiều hơn một sự ngẫu nhiên. Mày có thể qua đó vào ngày mai.”

“Cám ơn, sir,” Ender nói.

Có lẽ giọng cậu nghe như quá biết ơn. Bonzo đột ngột vung tay về phía cậu, chụp cằm cậu với một cái tát bằng bàn tay mở rộng một cách dữ dội. Nó đẩy Ender về một phía, vào trong giường của cậu, và cậu hầu như bị té ngã. Rồi Bonzo đấm vào cậu, dữ dội, vào trong bụng. Ender khuỵ xuống.

“Mày không nghe theo lệnh của tao,” Bonzo nói. La lớn, cho tất cả mọi người nghe. “Không có người lính giỏi nào từng bất tuân mệnh lệnh cả.”

Thậm chí khi cậu khóc vì đau, Ender không thể giúp gì mà chấp nhận niềm thích thú trả thù, trong tiếng rên rỉ cậu nghe thấy dâng lên xuyên qua các trại lính. Mày điên rồi, Bonzo. Mày không tuân thủ kỷ luật, mày đang phá huỷ nó đi. Bọn họ biết tao đã chuyển bại thành hoà. Và bây giờ bọn họ thấy mày đền đáp cho tao. Mày tự biến mình thành ngu ngốc trước mặt mọi người. Bây giờ cái kỷ luật gì của mày đáng giá đây?

Ngày tiếp theo, Ender bảo Petra rằng, vì lợi ích của cô ấy, việc tập bắn vào buổi sáng sẽ phải kết thúc. Bonzo không cần điều gì mà trông như một cuộc thách thức ngay bây giờ đâu, và vì thế cô ấy tốt hơn hết là giũ sạch ra khỏi Ender một thời gian. Cô ấy hoàn toàn hiểu. “Hơn nữa,” cô nói, “cậu cũng sắp trở thành một tay bắn cừ khôi như cậu sẽ là.”

Cậu đặt chiếc máy tính và bộ đồ sáng vào trong tủ khoá. Cậu sẽ mặc đồng phục Kỳ Nhông cho tới khi cậu có thể tới gặp người đại diện và đổi nó thành màu nâu và đen của Chuột. Cậu đã không mang đi gì cùng cậu, cậu sẽ chẳng mang gì đi. Chẳng có gì cả -- mọi thứ có giá trị đều ở trong máy tính của trường hoặc trong đầu và đôi tay của cậu đây.

Cậu dùng một trong các chiếc bàn công cộng trong phòng trò chơi để đăng ký một khoá học cận chiến dành cho cá nhân trong môi trường trọng lực ở trái đất, ngay lập tức sau bữa sáng trong suốt hàng giờ. Cậu không định trả thù Bonzo vì việc đã đánh cậu. Nhưng cậu không định để thêm ai có thể lặp lại điều đó với cậu một lần nữa.

0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 7.7 - KỲ NHÔNG"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres