[Couleuria] Speaker for the Dead - Chương 1.3 – Pipo
Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013 20:38 , 0 phản hồi
Labels: Book , Ender's Saga , Speaker For The Dead
Ender's Saga
PHÁT NGÔN VIÊN CỦA NGƯỜI CHẾT
Orson Scott Card
Chương 1.3 – Pipo
Chương 1.3 – Pipo
Một lần nữa ông gật đầu nghiêm nghị, như thể ông đang chấp nhận và nhận thức thái độ mỉa mai của cô ấy. « Theo một ý nghĩa, Novinha à, đó không phải vấn đề rằng nó không phải lỗi của cô. Vì thị trấn Milagre là một cộng đồng, và dù có hay không nó đã đối xử tệ bạc với cô, nó vẫn hành động như tất cả những cộng đồng đang làm, để mang đến niềm hạnh phúc to lớn nhất có thể được cho toàn bộ thành viên của nó. »
---------------------------------||---------------------------------
Pipo có ý muốn trở nên khó khăn. Novinha đã biết các người lớn hành động thế nào khi họ định không làm những gì theo cách của cô, nhưng không muốn một cuộc chiến hoặc thậm chí bất kỳ điều bẩn thỉu nào. Dĩ nhiên, dĩ nhiên các người có thể kiểm tra. Nhưng không có lý do gì để đâm đầu vào đó, để mất thêm thời gian nữa, để tôi chắc chắn các người sẽ thành công trong nỗ lực đầu tiên.
Novinha không muốn đợi. Novinha đã sẵn sàng.
“Tôi sẽ chịu đựng bất kỳ thử thách cam go nào ông muốn,” cô ấy nói.
Khuôn mặt ông đã trở nên lạnh lùng. Khuôn mặt họ luôn thế. Điều đó tốt, lạnh lùng là tốt, cô có thể đóng băng bọn họ đến chết. "Tôi không muốn cô nhảy bỏ các thử thách," ông nói.
“Điều duy nhất tôi yêu cầu, chính là ông xếp bọn chúng thành một hàng để mà tôi có thể nhảy qua chúng nhanh chóng. Tôi không muốn bị trễ hết ngày này sang ngày khác.”
Ông trầm ngâm nhìn qua một lát. “Cô quá vội vàng rồi.”
“Tôi đang sẵn sàng. Bộ luật Starways cho phép tôi tham gia bài kiểm tra bất kỳ lúc nào. Đó là giữa tôi và Hội Đồng Starways, và tôi không thể tìm ra bất kỳ nơi đâu nói rằng, một nhà xenologer có thể cố gắng sau khi có kết quả rõ ràng của Uỷ ban Đánh Giá Liên Hành Tinh.”
“Vậy cô vẫn chưa đọc cẩn thận rồi.”
“Điều duy nhất tôi cần để có bài kiểm tra trước khi tôi mười sáu tuổi là sự cho phép của người giám hộ về mặt pháp lý của tôi. Tôi không có một người giám hộ về mặt pháp lý.”
“Trên bản hợp đồng,” Pipo nói. “Thiếu tá Bosquinha đã là người giám hộ về mặt pháp lý của cô từ ngày bố mẹ cô mất.”
“Và bà ấy đã đồng ý tôi có thể tham gia bài kiểm tra.”
“Đưa cô đến chỗ tôi.”
Novinha thấy ánh nhìn nghiêm khắc trong mắt ông. Cô không biết Pipo, vì thế cô đã nghĩ đó là ánh mắt mà cô đã nhìn trong quá nhiều đôi mắt, mong muốn thống trị, ra lệnh cho cô, muốn cắt đứt quyết tâm của cô và phá vỡ sự độc lập của cô, muốn bắt cô phục tùng.
Từ lạnh đến nóng trong nháy mắt. “Cô biết gì về việc nghiên cứu hành tinh chứ! Cô chỉ đi ra ngoài và nói chuyện với giống loài piggy, cô thậm chí không bắt đầu hiểu các công việc về gien nữa kia! Cô là ai mà phán xét tôi chứ! Lusitania cần một nhà nghiên cứu hành tinh, và họ đã ở đây không phải một người giỏi suốt tám năm trời. Và cô muốn làm họ đợi thậm chí còn lâu hơn ư, chỉ để mà cô có thể tự quản được!”
Đối với sự kinh ngạc của cô, ông không trở nên bối rối, không bỏ cuộc. Cũng không làm cơn tức giận trở lại với ông thêm nữa. Điều đó như thể cô đã không nói gì.
“Tôi hiểu,” ông nói đơn giản. “Đó là vì tình yêu to lớn đối với người Lusitania mà cô mong muốn trở thành nhà nghiên cứu hành tinh. Nhìn thấy cộng đồng cần, cô đã hi sinh và chuẩn bị bản thân để sớm bước vào cuộc đời phục vụ vì lòng vị tha.”
Điều đó có vẻ ngu xuẩn, khi nghe ông nói nó như thế. Và đó không phải tất cả những gì cô ấy cảm nhận. “Đó không phải là một lý do đủ hay sao?”
“Nếu đó là sự thật, nó sẽ đủ hay.”
“Có phải ông đang cbo tôi là một kẻ dối trá?”
“Những lời của cô đang tự gọi mình là một kẻ dối trá. Cô nói xem có bao nhiêu người bọn họ, những người của Lusitania, cần cô. Nhưng cô đang sống giữa chúng tôi, cô sống giữa chúng tôi suốt cả cuộc đời. Sẵn sàng để hi sinh vì chúng tôi, và cô vẫn chưa cảm nhận chính mình đang là một phần của cộng đồng.”
Hoá ra ông ta không như những kẻ người lớn, những kẻ luôn tin những điều dối trá đến chừng nào mà họ biến cô thành có vẻ như đứa trẻ mà họ muốn cô trở nên thế. “Vì sao tôi nên cảm nhận như một phần của cộng đồng chứ? Tôi không phải.”
Ông gật đầu nghiêm trọng, như thể đang xem xét câu trả lời của cô. “Cái cộng đồng nào cô mới là một phần trong đó?”
“Chỉ những cộng đồng khác trên Lusitania là những loài piggy, và ông chưa từng nhìn thấy tôi ngoài đó với những người thờ cây.”
“Có nhiều cộng đồng khác trên Lusitania. Ví dụ, cô là một học viên—có một cộng đồng dành cho các học viên.”
“Không phải dành cho tôi.”
“Tôi biết. Cô không có bạn bè, cô không có các hiệp hội thân thiết, cô đi đến làm lễ nhưng cô chưa bao giờ đi xin tội, cô hoàn toàn tách biệt điều đó càng xa có thể, cô không chạm đến cuộc sống của thuộc địa, cô không chạm đến cuộc sống của loài người ở bất kỳ mặt nào. Tất cả những bằng chứng cho việc cô sống hoàn toàn cô lập.”
Novinha không chuẩn bị cho điều này, Ông đang nêu rõ nỗi đau nằm bên dưới cuộc đời cô, và cô không nghĩ ra được một chiến lượt nào để đối phó với điều này. “Nếu tôi làm thế, đó không phải là lỗi của tôi.”
“Tôi biết điều đó. Tôi biết nó bắt đầu từ đâu, và tôi biết lỗi của ai mà nó đã diễn ra cho đến ngày nay.”
« Của tôi chăng? »
« Của tôi. Và những người khác nữa. Nhưng hầu hết tất cả đều là của tôi, vì tôi đã biết điều gì đang xảy đến với cô và tôi đã không làm gì cả. Cho đến ngày hôm nay.»
« Và rồi ngày hôm nay ông đang tiếp tục giữ tôi khỏi một thứ mà có ý nghĩa quan trọng đối với cuộc đời tôi ! Cám ơn rất nhiều vì tình thương của ông đấy. »
Một lần nữa ông gật đầu nghiêm nghị, như thể ông đang chấp nhận và nhận thức thái độ mỉa mai của cô ấy. « Theo một ý nghĩa, Novinha à, đó không phải vấn đề rằng nó không phải lỗi của cô. Vì thị trấn Milagre là một cộng đồng, và dù có hay không nó đã đối xử tệ bạc với cô, nó vẫn hành động như tất cả những cộng đồng đang làm, để mang đến niềm hạnh phúc to lớn nhất có thể được cho toàn bộ thành viên của nó. »
« Những thứ có ý nghĩa đối với những người ở Lusitania, trừ tôi – tôi và giống piggy. »
« Những người nghiên cứu giống loài hành tinh rất quan trọng đối với thuộc địa, nhất là một người như thế này, đang lẩn quẩn trong một hàng rào mà sự trưởng thành mãi mãi luôn bị giới hạn. Những nhà nghiên cứu giống loài hành tinh phải tìm ra cách để phát triển nhiều protein và carbohydrate trên mỗi hecta, có nghĩa là đang thay đổi về mặt di truyền học giống ngũ cốc ở Trái Đất và cả giống khoai tây để tạo ra-- »
« Để tạo ra tối đa việc sử dụng chất nuôi dưỡng có thể trong môi trường Lusitania. Có phải ông đang định thực hiện bài kiểm tra mà không biết cần biết công việc cả đời tôi sẽ là gì ư ? »
« Công việc cả đời cô, để hiến dâng chính cô cho việc cải thiện cuộc sống của những người cô đã hết hi vọng. »
Bây giờ Novinha đã nhìn ra cái bẫy mà ông đã giăng ra. Quá muộn ; đã nhảy xuống rồi. « Vậy ông đang nghĩ rằng một nhà nghiên cứu sinh vật hành tinh không thể làm công việc của cô ấy trừ khi cô ấy yêu loài người, những kẻ đang dùng những thứ cô ấy tạo ra ư ? »
« Tôi không quan tâm cô có hay không yêu quý chúng tôi. Những gì tôi phải biết đó chính là những gì cô thật sự muốn. Vì sao cô quá thiết tha với điều này. »
« Cơ bản về tâm lý. Bố mẹ tôi đã chết vì công việc này, và vì thế tôi tiếp nối vai trò của họ thôi. »
« Có lẽ thế, » Pipo nói. « Và có lẽ là không. Những gì tôi muốn biết, Novinha à, những gì tôi phải biết trước khi tôi để cô kiểm tra, đó chính là những cộng đồng gì mà cô sẽ thuộc về. »
« Ông đã tự nói điều đó rồi ! Tôi không thuộc về bất kỳ ai cả. »
« Không thể nào đâu. Mỗi con người được xác định bởi cộng đồng mà cô ấy thuộc về và những nơi mà cô ấy không thuộc về. Tôi ở đây và ở đây, ở đây nữa, nhưng dứt khoát không phải ở đó, ở kia và ở nọ.Tất cả sự xác định của cô đều là cự tuyệt. Tôi có thể làm một danh sách vô hạn về những điều cô không thuộc về. Nhưng một con người thật sự tin rằng cô ấy không thuộc về bất kỳ cộng đồng nào lúc nào cũng vậy, đang tự giết chết bản thân cô ấy, kể cả việc đang giết chết cơ thể cô ấy hoặc bằng việc từ bỏ nhân danh của cô ấy và đang trở nên điên khùng. »
« Đó chính là tôi, điên khùng hoàn toàn. »
« Không phải điên khùng. Đang bị hướng đi bởi một chiều hướng có mục đích, đó chính là đang hoảng loạn. Nếu cô có bài thi, cô sẽ đậu. Nhưng trước khi tôi để cô có được nó, tôi phải biết : Cô sẽ trở thành ai sau khi cô đậu đây ? Cô tin vào điều gì, cô thuộc về cái gì, cô quan tâm điều gì, cô yêu quý điều gì ? »
« Không ai ở đây hoặc bất kỳ thế giới nào khác cả. »
« Tôi không tin cô đâu. »
« Tôi chưa bao giờ biết một người đàn ông hoặc một người phụ nữ tốt nào trên đời này trừ bố mẹ tôi cả và họ đều đã chết hết rồi! Và dù cho có là họ-- không ai hiểu gì cả. »
« Cô. »
« Tôi là một phần của chẳng là gì cả, đúng không ? Nhưng không ai hiểu ai cả, không kể cả ông, giả vờ quá khôn ngoan và có tình thương nhưng ông chỉ đang làm tôi khóc như thế này, vì ông có quyền cản tôi khỏi việc làm những gì tôi muốn làm-- »
« Và đó không phải nhà nghiên cứu giống loài hành tinh. »
« Ừ đúng thế đấy! Dù sao đi nữa, đó là một phần của nó. »
« Và những gì khác là gì? »
« Ông là cái gì. Ông đang làm gì. Ông chỉ đang làm tất cả mọi điều trở nên sai, ông đang làm điều đó một cách ngu ngốc. »
« Ngành khoa học nghiên cứu các giống loài ngoài hành tinh và cả xenologer. »
« Bọn họ đã phạm phải sai lầm ngu ngốc khi họ tạo ra một khoa học mới nghiên cứu về các piggy. Họ là một đám già mệt mỏi nhân loại học, những kẻ đội những chiếc nón mới và gọi mình là Xenologer. Nhưng các người không thể hiểu giống loài piggy chỉ đang nhìn cách họ đối xử ! Họ bước ra từ một nền văn minh khác ! Các ông phải hiểu giống loài của họ, cái gì đang có bên trong các tế bào của họ. Và cả những tế bào của các sinh vật khác nữa, vì chúng không thể tự nghiên cứu chính mình được, không ai sống trong cô độc cả. »
Đừng có lên lớp với tôi, Pipo nghĩ. Nói cho tôi biết cô đang nghĩ gì.
Và để làm cho cô xúc động thêm, ông thầm thì. “Trừ cô ra.”
Nó đã có hiệu quả. Từ lạnh lùng và khinh thường cô ấy bắt đầu nóng và phòng thủ. “Ông sẽ không bao giờ hiểu họ đâu! Nhưng tôi sẽ làm được!”
“Vì sao cô quan tâm đến bọn họ chứ? Đám piggy đó là gì của cô chứ?”
“Ông sẽ không bao giờ hiểu. Ông là một tín đồ Công giáo giỏi.” Cô ấy nói những lời với vẻ khinh miệt. “Đó là một quyển sách mà đang nằm ở Sách Cấm.”
Khuôn mặt Pipo bừng sáng vì chợt hiểu ra. “Nữ hoàng bugger và Hegemon.”
“Ông ấy sống ba ngàn năm trước, mặc kệ ông ấy là ai, người đã tự gọi mình là Phát ngôn viên cho Người Chết. Nhưng ông ấy hiểu loài bugger! Chúng ta đã quét sạch bọn chúng, giống loài ngoài hành tinh duy nhất mà chúng ta đã từng biết đến, chúng ta đã giết tất cả bọn họ, nhưng ông ấy hiểu.”
“Và cô muốn viết câu chuyện về đám piggy theo cách Người Phát Ngôn đã viết về loài bugger.”
“Cách ông đã nói đó, ông làm điều đó có vẻ như dễ dàng như việc viết ra một mảnh giấy nghiên cứu khoa học vậy. Ông không biết cái gì mà viết lên Nữ Hoàng của loài bugger và Hegemon. Bao nhiêu nỗi đau đớn đã làm cho ông để -- để tự tưởng tượng ra ý nghĩ nội tâm của một giống loài ngoài hành tinh -- và vượt ra khỏi điều đó, lấp đầy với tình yêu dành cho tạo vật vĩ đại mà chúng ta đã tiêu diệt. Ông sống ở cùng thời đại như những con người tệ hại đang chưa từng được sống, Ender Xenocide, người đã tiêu diệt loài bugger—và ông đã làm điều tốt nhất của mình để tháo bỏ những gì Ender đã làm, Phát Ngôn Viên cho Người Chết đã cố đề cao cái chết --”
“Nhưng ông không thể.”
“Nhưng ông đã làm! Ông đã làm chúng sống lại lần nữa—ông đã biết điều đó nếu ông đọc quyển sách rồi! Tôi không biết về chúa. Tôi nghe Giám mục Peregrino và tôi không nghĩ có quyền năng nào trong lời cầu nguyện để biến bánh thành thành thịt hoặc thứ tha một tội lỗi. Nhưng Phát Ngôn Viên của Người Chết đã mang Nữ hoàng của loài bugger về lại cuộc sống.”
“Vậy bà ta đang ở đâu chứ?”
“Ở đây! Trong tôi đây!”
Ông ấy gật đầu. “Và vài người khác đang ở trong cô. Phát Ngôn Viên của Người Chết. Đó là người cô muốn trở thành.”
“Đó là câu chuyện thật duy nhất tôi từng nghe đến,” cô nói. “Người duy nhất tôi quan tâm. Có phải đó là những gì ông muốn nghe chăng? Rằng tôi là một kẻ dị giáo? Và toàn bộ công việc của đời tôi đang được thêm vào quyển Sách Cấm về các sự thật mà những tín đồ công giáo tốt đang nghiêm cấm đọc ư?”
“Những gì tôi muốn nghe,” Pipo nói nhỏ, “là cái tên của những gì cô đang thuộc về, thay vì cái tên của tất cả những thứ mà cô không phải. Những gì cô đang thuộc về, chính là nữ hoàng loài bugger. Những gì cô đang thuộc về chính là Phát Ngôn Viên của Người Chết. Đó là một cộng đồng rất nhỏ bé, nhỏ trong số nhiều, nhưng là một thứ có trái tim vĩ đại. Hóa ra cô đã chọn không thuộc về các nhóm trẻ, đang nhóm lại cùng nhau để vì mục đích duy nhất là đang xua đuổi bọn họ, và cả những người nhìn cô và nói, cô gái đáng thương, cô quá cô độc, nhưng cô biết một bí mật, cô biết người cô thật sự muốn trở thành. Cô là một con người đang có khả năng hiểu ý nghĩ của giống loài ngoài hành tinh, vì cô là ý nghĩ của giống loài ngoài hành tinh; cô biết những gì nó như thế, để không phải là loài người vì chưa bao giờ có nhóm con người nào mang đến cho cô niềm tin như một con người khôn ngoan chân thật.”
“Bây giờ ông thậm chí đang nói tôi không phải con người ư? Ông làm tôi khóc như một đứa nhóc vì ông sẽ không để tôi tham gia bài kiểm tra, ông đã làm tôi bẽ mặt, và bây giờ ông còn nói tôi không phải con người nữa ư?”
“Cô có thể kiểm tra.”
Những lời mắc vào trong không gian.
“Khi nào?” cô thầm thì.
“Tối nay. Ngày mai. Bắt đầu khi cô thích.Tôi sẽ dừng công việc mình lại để đưa cô đi qua các bài kiểm tra nhanh chóng như cô mong muốn.”
“Cám ơn! Cám ơn, tôi--”
Novinha không muốn đợi. Novinha đã sẵn sàng.
“Tôi sẽ chịu đựng bất kỳ thử thách cam go nào ông muốn,” cô ấy nói.
Khuôn mặt ông đã trở nên lạnh lùng. Khuôn mặt họ luôn thế. Điều đó tốt, lạnh lùng là tốt, cô có thể đóng băng bọn họ đến chết. "Tôi không muốn cô nhảy bỏ các thử thách," ông nói.
“Điều duy nhất tôi yêu cầu, chính là ông xếp bọn chúng thành một hàng để mà tôi có thể nhảy qua chúng nhanh chóng. Tôi không muốn bị trễ hết ngày này sang ngày khác.”
Ông trầm ngâm nhìn qua một lát. “Cô quá vội vàng rồi.”
“Tôi đang sẵn sàng. Bộ luật Starways cho phép tôi tham gia bài kiểm tra bất kỳ lúc nào. Đó là giữa tôi và Hội Đồng Starways, và tôi không thể tìm ra bất kỳ nơi đâu nói rằng, một nhà xenologer có thể cố gắng sau khi có kết quả rõ ràng của Uỷ ban Đánh Giá Liên Hành Tinh.”
“Vậy cô vẫn chưa đọc cẩn thận rồi.”
“Điều duy nhất tôi cần để có bài kiểm tra trước khi tôi mười sáu tuổi là sự cho phép của người giám hộ về mặt pháp lý của tôi. Tôi không có một người giám hộ về mặt pháp lý.”
“Trên bản hợp đồng,” Pipo nói. “Thiếu tá Bosquinha đã là người giám hộ về mặt pháp lý của cô từ ngày bố mẹ cô mất.”
“Và bà ấy đã đồng ý tôi có thể tham gia bài kiểm tra.”
“Đưa cô đến chỗ tôi.”
Novinha thấy ánh nhìn nghiêm khắc trong mắt ông. Cô không biết Pipo, vì thế cô đã nghĩ đó là ánh mắt mà cô đã nhìn trong quá nhiều đôi mắt, mong muốn thống trị, ra lệnh cho cô, muốn cắt đứt quyết tâm của cô và phá vỡ sự độc lập của cô, muốn bắt cô phục tùng.
Từ lạnh đến nóng trong nháy mắt. “Cô biết gì về việc nghiên cứu hành tinh chứ! Cô chỉ đi ra ngoài và nói chuyện với giống loài piggy, cô thậm chí không bắt đầu hiểu các công việc về gien nữa kia! Cô là ai mà phán xét tôi chứ! Lusitania cần một nhà nghiên cứu hành tinh, và họ đã ở đây không phải một người giỏi suốt tám năm trời. Và cô muốn làm họ đợi thậm chí còn lâu hơn ư, chỉ để mà cô có thể tự quản được!”
Đối với sự kinh ngạc của cô, ông không trở nên bối rối, không bỏ cuộc. Cũng không làm cơn tức giận trở lại với ông thêm nữa. Điều đó như thể cô đã không nói gì.
“Tôi hiểu,” ông nói đơn giản. “Đó là vì tình yêu to lớn đối với người Lusitania mà cô mong muốn trở thành nhà nghiên cứu hành tinh. Nhìn thấy cộng đồng cần, cô đã hi sinh và chuẩn bị bản thân để sớm bước vào cuộc đời phục vụ vì lòng vị tha.”
Điều đó có vẻ ngu xuẩn, khi nghe ông nói nó như thế. Và đó không phải tất cả những gì cô ấy cảm nhận. “Đó không phải là một lý do đủ hay sao?”
“Nếu đó là sự thật, nó sẽ đủ hay.”
“Có phải ông đang cbo tôi là một kẻ dối trá?”
“Những lời của cô đang tự gọi mình là một kẻ dối trá. Cô nói xem có bao nhiêu người bọn họ, những người của Lusitania, cần cô. Nhưng cô đang sống giữa chúng tôi, cô sống giữa chúng tôi suốt cả cuộc đời. Sẵn sàng để hi sinh vì chúng tôi, và cô vẫn chưa cảm nhận chính mình đang là một phần của cộng đồng.”
Hoá ra ông ta không như những kẻ người lớn, những kẻ luôn tin những điều dối trá đến chừng nào mà họ biến cô thành có vẻ như đứa trẻ mà họ muốn cô trở nên thế. “Vì sao tôi nên cảm nhận như một phần của cộng đồng chứ? Tôi không phải.”
Ông gật đầu nghiêm trọng, như thể đang xem xét câu trả lời của cô. “Cái cộng đồng nào cô mới là một phần trong đó?”
“Chỉ những cộng đồng khác trên Lusitania là những loài piggy, và ông chưa từng nhìn thấy tôi ngoài đó với những người thờ cây.”
“Có nhiều cộng đồng khác trên Lusitania. Ví dụ, cô là một học viên—có một cộng đồng dành cho các học viên.”
“Không phải dành cho tôi.”
“Tôi biết. Cô không có bạn bè, cô không có các hiệp hội thân thiết, cô đi đến làm lễ nhưng cô chưa bao giờ đi xin tội, cô hoàn toàn tách biệt điều đó càng xa có thể, cô không chạm đến cuộc sống của thuộc địa, cô không chạm đến cuộc sống của loài người ở bất kỳ mặt nào. Tất cả những bằng chứng cho việc cô sống hoàn toàn cô lập.”
Novinha không chuẩn bị cho điều này, Ông đang nêu rõ nỗi đau nằm bên dưới cuộc đời cô, và cô không nghĩ ra được một chiến lượt nào để đối phó với điều này. “Nếu tôi làm thế, đó không phải là lỗi của tôi.”
“Tôi biết điều đó. Tôi biết nó bắt đầu từ đâu, và tôi biết lỗi của ai mà nó đã diễn ra cho đến ngày nay.”
« Của tôi chăng? »
« Của tôi. Và những người khác nữa. Nhưng hầu hết tất cả đều là của tôi, vì tôi đã biết điều gì đang xảy đến với cô và tôi đã không làm gì cả. Cho đến ngày hôm nay.»
« Và rồi ngày hôm nay ông đang tiếp tục giữ tôi khỏi một thứ mà có ý nghĩa quan trọng đối với cuộc đời tôi ! Cám ơn rất nhiều vì tình thương của ông đấy. »
Một lần nữa ông gật đầu nghiêm nghị, như thể ông đang chấp nhận và nhận thức thái độ mỉa mai của cô ấy. « Theo một ý nghĩa, Novinha à, đó không phải vấn đề rằng nó không phải lỗi của cô. Vì thị trấn Milagre là một cộng đồng, và dù có hay không nó đã đối xử tệ bạc với cô, nó vẫn hành động như tất cả những cộng đồng đang làm, để mang đến niềm hạnh phúc to lớn nhất có thể được cho toàn bộ thành viên của nó. »
« Những thứ có ý nghĩa đối với những người ở Lusitania, trừ tôi – tôi và giống piggy. »
« Những người nghiên cứu giống loài hành tinh rất quan trọng đối với thuộc địa, nhất là một người như thế này, đang lẩn quẩn trong một hàng rào mà sự trưởng thành mãi mãi luôn bị giới hạn. Những nhà nghiên cứu giống loài hành tinh phải tìm ra cách để phát triển nhiều protein và carbohydrate trên mỗi hecta, có nghĩa là đang thay đổi về mặt di truyền học giống ngũ cốc ở Trái Đất và cả giống khoai tây để tạo ra-- »
« Để tạo ra tối đa việc sử dụng chất nuôi dưỡng có thể trong môi trường Lusitania. Có phải ông đang định thực hiện bài kiểm tra mà không biết cần biết công việc cả đời tôi sẽ là gì ư ? »
« Công việc cả đời cô, để hiến dâng chính cô cho việc cải thiện cuộc sống của những người cô đã hết hi vọng. »
Bây giờ Novinha đã nhìn ra cái bẫy mà ông đã giăng ra. Quá muộn ; đã nhảy xuống rồi. « Vậy ông đang nghĩ rằng một nhà nghiên cứu sinh vật hành tinh không thể làm công việc của cô ấy trừ khi cô ấy yêu loài người, những kẻ đang dùng những thứ cô ấy tạo ra ư ? »
« Tôi không quan tâm cô có hay không yêu quý chúng tôi. Những gì tôi phải biết đó chính là những gì cô thật sự muốn. Vì sao cô quá thiết tha với điều này. »
« Cơ bản về tâm lý. Bố mẹ tôi đã chết vì công việc này, và vì thế tôi tiếp nối vai trò của họ thôi. »
« Có lẽ thế, » Pipo nói. « Và có lẽ là không. Những gì tôi muốn biết, Novinha à, những gì tôi phải biết trước khi tôi để cô kiểm tra, đó chính là những cộng đồng gì mà cô sẽ thuộc về. »
« Ông đã tự nói điều đó rồi ! Tôi không thuộc về bất kỳ ai cả. »
« Không thể nào đâu. Mỗi con người được xác định bởi cộng đồng mà cô ấy thuộc về và những nơi mà cô ấy không thuộc về. Tôi ở đây và ở đây, ở đây nữa, nhưng dứt khoát không phải ở đó, ở kia và ở nọ.Tất cả sự xác định của cô đều là cự tuyệt. Tôi có thể làm một danh sách vô hạn về những điều cô không thuộc về. Nhưng một con người thật sự tin rằng cô ấy không thuộc về bất kỳ cộng đồng nào lúc nào cũng vậy, đang tự giết chết bản thân cô ấy, kể cả việc đang giết chết cơ thể cô ấy hoặc bằng việc từ bỏ nhân danh của cô ấy và đang trở nên điên khùng. »
« Đó chính là tôi, điên khùng hoàn toàn. »
« Không phải điên khùng. Đang bị hướng đi bởi một chiều hướng có mục đích, đó chính là đang hoảng loạn. Nếu cô có bài thi, cô sẽ đậu. Nhưng trước khi tôi để cô có được nó, tôi phải biết : Cô sẽ trở thành ai sau khi cô đậu đây ? Cô tin vào điều gì, cô thuộc về cái gì, cô quan tâm điều gì, cô yêu quý điều gì ? »
« Không ai ở đây hoặc bất kỳ thế giới nào khác cả. »
« Tôi không tin cô đâu. »
« Tôi chưa bao giờ biết một người đàn ông hoặc một người phụ nữ tốt nào trên đời này trừ bố mẹ tôi cả và họ đều đã chết hết rồi! Và dù cho có là họ-- không ai hiểu gì cả. »
« Cô. »
« Tôi là một phần của chẳng là gì cả, đúng không ? Nhưng không ai hiểu ai cả, không kể cả ông, giả vờ quá khôn ngoan và có tình thương nhưng ông chỉ đang làm tôi khóc như thế này, vì ông có quyền cản tôi khỏi việc làm những gì tôi muốn làm-- »
« Và đó không phải nhà nghiên cứu giống loài hành tinh. »
« Ừ đúng thế đấy! Dù sao đi nữa, đó là một phần của nó. »
« Và những gì khác là gì? »
« Ông là cái gì. Ông đang làm gì. Ông chỉ đang làm tất cả mọi điều trở nên sai, ông đang làm điều đó một cách ngu ngốc. »
« Ngành khoa học nghiên cứu các giống loài ngoài hành tinh và cả xenologer. »
« Bọn họ đã phạm phải sai lầm ngu ngốc khi họ tạo ra một khoa học mới nghiên cứu về các piggy. Họ là một đám già mệt mỏi nhân loại học, những kẻ đội những chiếc nón mới và gọi mình là Xenologer. Nhưng các người không thể hiểu giống loài piggy chỉ đang nhìn cách họ đối xử ! Họ bước ra từ một nền văn minh khác ! Các ông phải hiểu giống loài của họ, cái gì đang có bên trong các tế bào của họ. Và cả những tế bào của các sinh vật khác nữa, vì chúng không thể tự nghiên cứu chính mình được, không ai sống trong cô độc cả. »
Đừng có lên lớp với tôi, Pipo nghĩ. Nói cho tôi biết cô đang nghĩ gì.
Và để làm cho cô xúc động thêm, ông thầm thì. “Trừ cô ra.”
Nó đã có hiệu quả. Từ lạnh lùng và khinh thường cô ấy bắt đầu nóng và phòng thủ. “Ông sẽ không bao giờ hiểu họ đâu! Nhưng tôi sẽ làm được!”
“Vì sao cô quan tâm đến bọn họ chứ? Đám piggy đó là gì của cô chứ?”
“Ông sẽ không bao giờ hiểu. Ông là một tín đồ Công giáo giỏi.” Cô ấy nói những lời với vẻ khinh miệt. “Đó là một quyển sách mà đang nằm ở Sách Cấm.”
Khuôn mặt Pipo bừng sáng vì chợt hiểu ra. “Nữ hoàng bugger và Hegemon.”
“Ông ấy sống ba ngàn năm trước, mặc kệ ông ấy là ai, người đã tự gọi mình là Phát ngôn viên cho Người Chết. Nhưng ông ấy hiểu loài bugger! Chúng ta đã quét sạch bọn chúng, giống loài ngoài hành tinh duy nhất mà chúng ta đã từng biết đến, chúng ta đã giết tất cả bọn họ, nhưng ông ấy hiểu.”
“Và cô muốn viết câu chuyện về đám piggy theo cách Người Phát Ngôn đã viết về loài bugger.”
“Cách ông đã nói đó, ông làm điều đó có vẻ như dễ dàng như việc viết ra một mảnh giấy nghiên cứu khoa học vậy. Ông không biết cái gì mà viết lên Nữ Hoàng của loài bugger và Hegemon. Bao nhiêu nỗi đau đớn đã làm cho ông để -- để tự tưởng tượng ra ý nghĩ nội tâm của một giống loài ngoài hành tinh -- và vượt ra khỏi điều đó, lấp đầy với tình yêu dành cho tạo vật vĩ đại mà chúng ta đã tiêu diệt. Ông sống ở cùng thời đại như những con người tệ hại đang chưa từng được sống, Ender Xenocide, người đã tiêu diệt loài bugger—và ông đã làm điều tốt nhất của mình để tháo bỏ những gì Ender đã làm, Phát Ngôn Viên cho Người Chết đã cố đề cao cái chết --”
“Nhưng ông không thể.”
“Nhưng ông đã làm! Ông đã làm chúng sống lại lần nữa—ông đã biết điều đó nếu ông đọc quyển sách rồi! Tôi không biết về chúa. Tôi nghe Giám mục Peregrino và tôi không nghĩ có quyền năng nào trong lời cầu nguyện để biến bánh thành thành thịt hoặc thứ tha một tội lỗi. Nhưng Phát Ngôn Viên của Người Chết đã mang Nữ hoàng của loài bugger về lại cuộc sống.”
“Vậy bà ta đang ở đâu chứ?”
“Ở đây! Trong tôi đây!”
Ông ấy gật đầu. “Và vài người khác đang ở trong cô. Phát Ngôn Viên của Người Chết. Đó là người cô muốn trở thành.”
“Đó là câu chuyện thật duy nhất tôi từng nghe đến,” cô nói. “Người duy nhất tôi quan tâm. Có phải đó là những gì ông muốn nghe chăng? Rằng tôi là một kẻ dị giáo? Và toàn bộ công việc của đời tôi đang được thêm vào quyển Sách Cấm về các sự thật mà những tín đồ công giáo tốt đang nghiêm cấm đọc ư?”
“Những gì tôi muốn nghe,” Pipo nói nhỏ, “là cái tên của những gì cô đang thuộc về, thay vì cái tên của tất cả những thứ mà cô không phải. Những gì cô đang thuộc về, chính là nữ hoàng loài bugger. Những gì cô đang thuộc về chính là Phát Ngôn Viên của Người Chết. Đó là một cộng đồng rất nhỏ bé, nhỏ trong số nhiều, nhưng là một thứ có trái tim vĩ đại. Hóa ra cô đã chọn không thuộc về các nhóm trẻ, đang nhóm lại cùng nhau để vì mục đích duy nhất là đang xua đuổi bọn họ, và cả những người nhìn cô và nói, cô gái đáng thương, cô quá cô độc, nhưng cô biết một bí mật, cô biết người cô thật sự muốn trở thành. Cô là một con người đang có khả năng hiểu ý nghĩ của giống loài ngoài hành tinh, vì cô là ý nghĩ của giống loài ngoài hành tinh; cô biết những gì nó như thế, để không phải là loài người vì chưa bao giờ có nhóm con người nào mang đến cho cô niềm tin như một con người khôn ngoan chân thật.”
“Bây giờ ông thậm chí đang nói tôi không phải con người ư? Ông làm tôi khóc như một đứa nhóc vì ông sẽ không để tôi tham gia bài kiểm tra, ông đã làm tôi bẽ mặt, và bây giờ ông còn nói tôi không phải con người nữa ư?”
“Cô có thể kiểm tra.”
Những lời mắc vào trong không gian.
“Khi nào?” cô thầm thì.
“Tối nay. Ngày mai. Bắt đầu khi cô thích.Tôi sẽ dừng công việc mình lại để đưa cô đi qua các bài kiểm tra nhanh chóng như cô mong muốn.”
“Cám ơn! Cám ơn, tôi--”
0 Response to "[Couleuria] Speaker for the Dead - Chương 1.3 – Pipo"
Đăng nhận xét