[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 8.1 - CHUỘT
Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013 14:47 , 0 phản hồi
Labels: Book , Ender's Game , Ender's Saga
CHƯƠNG 8.1 - CHUỘT
“Ender Wiggin khôn khéo và thông minh hơn tôi gấp mười lần. Những gì tôi đang làm chính là để cậu ta phát huy tài năng xuất sắc của cậu ta. Nếu tôi phải trải qua điều đó, nó sẽ nghiền nát tôi. Thiếu tá Anderson, tôi biết mình đang phá huỷ trò chơi, và tôi biết ông yêu nó hơn bất kỳ đứa con trai nào đang chơi nó. Cứ ghét tôi đi nếu ông thích, nhưng đừng ngăn cản tôi lại.”
---------------------------------||---------------------------------
“Đại tá Graff, trò chơi luôn diễn ra một cách công bằng trước đây. Cả việc phân bố ngẫu nhiên hay tính đối xứng các ngôi sao.”
“Công bằng là một vật tượng trưng cho điều tuyệt vời, Thiếu tá Anderson. Nó chẳng thể làm gì với cuộc chiến cả.”
“Trò chơi sẽ bao gồm trong đó. Các xếp hạng so sánh sẽ trở nên vô nghĩa.”
“Ôi trời.”
“Nó sẽ mất hàng tháng. Hàng năm, để phát triển các căn phòng thi đấu mới, và vận hành các thiết bị giả lập.”
“Vì thế tôi mới đang hỏi ông bây giờ đây. Để bắt đầu. Để sáng tạo. Nghĩ về việc xếp đặt các ngôi sao chồng chất lên nhau, không thể, không công bằng mà ông có thể làm. Nghĩ về những cách khác để bẻ cong các luật lệ. Thông báo trễ. Các lực lượng không cân bằng. Rồi vận hành các thiết bị giả lập và nhìn những thứ nào là khó nhất, những cái nào là dễ nhất. Chúng ta muốn một sự tiến bộ trong trí tuệ nơi đây. Chúng ta muốn đưa cậu ấy đi cùng.”
“Khi nào ông định biến cậu ấy thành một chỉ huy đây? Khi cậu ấy tám tuổi ư?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Tôi thậm chí còn chưa tập hợp được quân đoàn cho cậu ta nữa.”
“Ồ, hoá ra ông cũng đang bận bịu với chuyện đó theo cách đó đấy?”
“Ông đang quá chú tâm vào trò chơi rồi, Anderson. Ông đang quên rằng đó chỉ là một bài tập huấn thôi.”
“Nó cũng là tình trạng, định danh, mục đích, tên; tất cả những gì hình thành lên những đứa trẻ này, những người bước ra từ trò chơi này. Khi nó trở nên được biết đến rằng, trò chơi có thể bị điều khiển, nặng nề, lừa đảo, nó sẽ biến đổi toàn trường này. Tôi không có phóng đại đâu.”
“Tôi biết.”
“Vậy nên tôi hi vọng Ender Wiggin thật sự là người đó, vì ông sẽ gây khó khăn cho hiệu quả các phương pháp giảng dạy của chúng tôi một thời gian dài sắp tới đây.”
“Nếu Ender không phải là người đó, nếu tài năng quân sự đỉnh cao của cậu ấy không trùng khớp với sự tiến đánh của hạm đội chúng ta tại quê nhà của đám bugger, vậy thì những gì là phương pháp giảng dạy của chúng ta hoặc không, đều thật sự chẳng còn quan trọng nữa.”
“Tôi hi vọng ông sẽ tha thứ cho tôi, Đại tá Graff, nhưng tôi cảm thấy rằng mình phải báo cáo các lệnh của ông cùng ý kiến của tôi về các hậu quả của chúng đến Strategos và Hegemon thôi.”
“Vì sao không phải Polemarch thân yêu của chúng ta chứ?”
“Mọi người đều biết ông nắm ông ấy trong tay rồi.”
“Thật là một hành động thù địch đấy Thiếu tá Anderson. Và tôi cứ nghĩ chúng ta là bạn đấy.”
“Chúng ta là bạn. Và tôi nghĩ ông có lẽ là đúng về Ender. Tôi chỉ không tin ông vào ông thôi, và ông chỉ một mình, tự quyết định số mệnh của thế giới này.”
“Tôi thậm chí không nghĩ, rằng mình đúng khi quyết định số mệnh của Ender Wiggin kia.”
“Vậy ông sẽ không phiền nếu tôi thông báo cho bọn họ chứ?”
“Dĩ nhiên là tôi phiền rồi, ông là đồ chết tiệt nhiều chuyện. Đây là một vài điều phải được quyết định bởi những người biết họ đang làm gì, chứ không phải những kẻ chính trị bị hoảng sợ đó, những kẻ có được địa vị chỉ vì bọn họ bất ngờ có được quyền lực chính trị từ đất nước mà bọn họ đến.”
“Nhưng ông hiểu vì sao tôi đang làm điều đó.”
“Vì ông chỉ là một tên chết tiệt quan liêu hèn mọn thiển cận, mà ông nghĩ mình cần trốn tránh trong trường hợp mọi thứ trở nên sai. À, nếu mọi thứ trở nên sai, tất cả chúng ta đều biến thành bữa ăn cho đám bugger rồi. Vì thế bây giờ hãy tin tôi đi, Anderson à, và đừng có mang cái đám chết tiệt Hegemon xuống đây để kiểm tra. Những gì tôi đang làm đã đủ khó khăn khi không có bọn họ rồi.”
“Ồ, có phải nó thật bất công không? Có phải mọi thứ đang chồng chất chống lại ông? Ông có thể làm điều đó với Ender, nhưng ông thì không thể làm chủ được nó, có đúng không nào?”
“Ender Wiggin khôn khéo và thông minh hơn tôi gấp mười lần. Những gì tôi đang làm chính là để cậu ta phát huy tài năng xuất sắc của cậu ta. Nếu tôi phải trải qua điều đó, nó sẽ nghiền nát tôi. Thiếu tá Anderson, tôi biết mình đang phá huỷ trò chơi, và tôi biết ông yêu nó hơn bất kỳ đứa con trai nào đang chơi nó. Cứ ghét tôi đi nếu ông thích, nhưng đừng ngăn cản tôi lại.”
“Tôi giữ lại điều đúng để liên lạc với Hegemon và Strategos bất kỳ lúc nào. Nhưng từ bây giờ, hãy làm những gì ông muốn đi.”
“Cám ơn vì sự tử tế của ông.”
***
“Ender Wiggin, thằng nhóc ngốc nghếch, thật hài lòng khi có mày trong nhóm tụi tao.” Chỉ huy của quân đoàn Chuột nằm dài trên một chiếc giường thấp, chỉ mặc mỗi chiếc máy tính của hắn. “Có mày ở đây, làm sao có bất kỳ quân đoàn nào thua được chứ?” Nhiều đứa con trai gần đó phá lên cười.
Không ở đâu có hai quân đoàn đối lập nhau như Kỳ Nhông và Chuột. Căn phòng bừa bộn, hỗn loạn, ồn ào. Đổi lại với Bonzo, Ender đã cứ nghĩ rằng hành động vô kỷ luật sẽ là một sự giảm nhẹ được chào đón. Thay vào đó, cậu đã nhận ra rằng cậu trông mong sự yên tĩnh và trật tự, nơi đây làm cậu không thoải mái.
“Chúng tao ổn, Ender Bender à. Tao là Rose the Nose, người Do thái kỳ lạ, và mày chẳng là gì mà chỉ là một thằng phiền phức đầu đinh thôi. Đừng quên điều đó đấy.”
Từ khi IF thành lập lực lượng quân đội Strategos, luôn luôn có một người Do Thái. Có một huyền thoại, rằng các vị tướng Do thái không thua trận chiến nào. Và cho đến bây giờ nó vẫn còn là sự thật. Điều đó làm cho bất kỳ người Do Thái nào ở Trường Dạy Chiến Đấu đều mơ về việc trở thành Strategos, và khoa trương thanh thế của họ ngay từ lúc đầu. Đó cũng là nguyên do gây oán hận. Quân đoàn Chuột thường bị gọi là Lực lượng Do Thái, một nửa châm biếm đơn vị Strike của Mazer Rackham. Có quá nhiều người thích nhớ về điều đó trong suốt Cuộc Xâm Lược lần thứ hai, thậm chí dù một người Mỹ gốc Do Thái, như Tổng thống, là Hegemon của liên minh, một người Israel gốc Do Thái là Strategos trong toàn thể chỉ huy của IF, và một người Nga gốc Do Thái là Polemarch của hạm đội, đó chính là Mazer Rackham, ít ai biết đến, hai lần-ra toà-quân sự, một nửa người Maori New Zealand, đơn vị Strike đã vỡ vụn và cuối cùng bị tiêu diệt bởi hạm đội của loài bugger trong trận đánh quanh Thổ tinh.
Nếu Mazer Rackham có thể giải cứu thế giới, vậy chuyện đó không có quan trọng gì đến việc bạn có hay không một chút là người Do Thái cả, mọi người đều nói thế.
Nhưng đó đã là vấn đề, và Rose the Nose biết điều đó. Hắn tự chỉ trích bản thân để chặn trước những lời phê bình trách móc của những kẻ chống lại người Do Thái – hầu hết những kẻ hắn đánh bại trong các trận đấu đều trở thành thế, ít nhất một lần, một kẻ căm thù người Do Thái—nhưng hắn cũng làm mọi người chắc chắn biết hắn là ai. Quân đoàn của hắn đang đứng ở vị trí thứ hai, đang co người nhảy lên vị trí thứ nhất.
“Tao nhận mày vào, nhóc, vì tao không muốn mọi người nghĩ tao chỉ thắng vì tao có các người lính tuyệt vời. Tao muốn bọn họ biết rằng thậm chí với một thằng lính buồn nôn như mày, tao vẫn có thể thắng được. Chúng tao chỉ có ba luật lệ ở đây thôi. Làm những gì tao bảo mày và đừng có tè lên giường.”
Ender gật đầu. Cậu đã biết rằng Rose muốn cậu hỏi luật thứ ba là gì. Vì thế cậu đã hỏi.
“Đó là ba luật. Tụi tao ở đây không giỏi toán lắm.”
Thông tin đã rõ ràng. Thắng là quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
“Buổi tập của mày với đám nửa ngốc Người Mới của mày kết thúc đi, Wiggin. Làm điều đó. Mày bây giờ đang ở trong một quân đoàn của đám con trai lớn rồi. Tao để mày vào tiểu đoàn của Dink Meeker. Từ bây giờ, cho đến tận khi mà mày vẫn còn dính líu đến, Dink Meeker là Chúa.”
“Vậy còn ngài là gì?”
“Sĩ quan nhân sự, kẻ thuê Chúa.” Rose cười xếch lên. “Còn mày bị cấm dùng máy tính cho đến khi mày đóng băng được hai tên lính bên địch trong cùng một trận đấu. Có lệnh này vì để tự vệ thôi. Tao nghe nói mày là một thiên tài về lập trình. Tao không muốn mày quan hệ bừa bãi với chiếc máy tính của tao đâu.”
Mọi người phá lên cười lớn. Ender mất một giây lát để hiểu vì sao. Rose đã lập trình chiếc máy của hắn để hiển thị -- một ảnh động – một bức hình về bộ phận sinh dục nam kiểu lớn, đang đu đưa qua lại khi Rose cầm chiếc máy tính của hắn để lên dái tai. Đây là một loại chỉ huy mà Bonzo đẩy mình đến, Ender nghĩ. Làm sao một thằng con trai có thể thắng các trận đấu khi nó chỉ dành thời gian cho những thứ thế này chứ?
Ender gặp Dink Meeker ở phòng chơi game, không chơi, chỉ đang ngồi và nhìn thôi. “Một người đã chỉ ngài đi ra ngoài,” Ender nói. “Tôi là Ender Wiggin.”
“Tôi biết,” Meeker nói.
“Tôi ở trong tiểu đoàn của ngài.”
“Tôi biết,” cậu ta lặp lại lần nữa.
“Tôi hầu như không có kinh nghiệm thi đấu.”
Dink nhìn lên về phía cậu. “Nhìn đây, Wiggin, tôi biết tất cả điều này. Cậu nghĩ xem vì sao tôi yêu cầu Rose có được cậu chứ?”
Cậu đã không bị bỏ đi, cậu đã được mang về, cậu được yêu cầu. Meeker muốn có cậu. “Vì sao?” Ender hỏi.
“Tôi đã xem các buổi tập của cậu với người mới. Tôi nghĩ cậu có vài điều hứa hẹn. Bonzo là thằng ngốc và tôi muốn cậu được tập luyện tốt hơn cả Petra có thể dạy cho cậu. Tất cả những gì cô ta có thể làm chỉ là bắn súng mà thôi.”
“Tôi cần học điều đó.”
“Cậu vẫn còn di chuyển như thể cậu e ngại ướt quần của mình vậy.”
“Vậy hãy dạy tôi đi.”
“Vậy thì học đi.”
“Tôi sẽ không bỏ buổi tập giờ tự do đâu.”
“Tôi không muốn cậu từ bỏ điều đó.”
“Rose the Nose sẽ làm.”
“Rose the Nose không thể ngăn cậu được đâu. Cũng như thế, hắn không thể ngăn cậu dùng máy tính của cậu được đâu.”
“Tôi cứ nghĩ các chỉ huy có thể ra bất kỳ điều lệnh nào chứ.”
“Họ cũng có thể ra lệnh để mặt trăng chuyển thành xanh, nhưng nó không xảy ra. Nghe này, Ender, các chỉ huy có nhiều quyền hạn chỉ khi cậu cho bọn thôi. Cậu càng tuân lệnh họ nhiều, quyền lực của họ có sẽ càng nhiều đối với cậu.”
“Làm gì để ngăn bọn họ làm đau tôi đây?” Ender nhớ lại cú đánh của Bonzo.
“Tôi đã nghĩ rằng đó là lý do vì sao cậu tham gia các lớp học phòng vệ chứ.”
“Ngài thật sự đang theo dõi tôi, đúng không?”
Dink không trả lời.
“Tôi không muốn Rose ghét tôi. Tôi muốn tham gia các trận đấu bây giờ, tôi mệt mỏi với việc chỉ đứng ngoài cho đến khi kết thúc rồi.”
“Thứ hạng của cậu sẽ rớt xuống.”
Lần này Ender không trả lời.
“Nghe này Ender, chừng nào mà cậu còn là một thành viên trong tiểu đoàn của tôi, cậu được quyền tham gia thi đấu.”
Ender sớm hiểu vì sao Dink huấn luyện tiểu đoàn của cậu ta độc lập với những người khác ở quân đoàn Chuột, có kỷ luật và sinh lực; cậu ta không bao giờ hỏi ý kiến của Rose, và chỉ hiếm khi toàn quân đoàn diễn tập cùng nhau. Nó như thể là Rose chỉ huy một quân đoàn, còn Dink chỉ huy một quân đoàn nhỏ hơn, mà cứ diễn ra thế trong buổi tập ở phòng thi đấu cùng một lúc.
Dink bắt đầu buổi tập đầu tiên bằng việc yêu cầu Ender chỉ ra vị trí tấn công bước đầu tiên của cậu. Những đứa khác không thích điều này. “Làm sao chúng ta có thể tấn công khi đang nằm trên lưng của chúng ta chứ?” bọn họ hỏi.
Đối với sự ngạc nhiên của Ender, Dink không sửa bọn họ, không nói gì, “Các cậu không tấn công trên lưng chúng ta, các cậu rơi thẳng về phía bọn họ.” Cậu đã nhìn thấy những gì Ender đã làm, nhưng cậu không hiểu phương hướng mà điều đó đưa đến. Điều đó sớm trở nên rõ ràng đối với Ender, thậm chí dù Dink rất, rất giỏi, nhưng sự kiên trì đứng trên hành lang trọng lực có phương hướng thay vì nghĩ đến cổng địch khi đi xuống đang là sự giới hạn trong suy nghĩ của cậu ta.
Bọn họ đã tập tấn công một ngôi sao địch chiếm đóng. Trước khi Ender thử phương pháp bước đầu tiên, bọn họ đã luôn đi bằng cách đứng thẳng, giữ toàn bộ người họ có thể như một tấm bia. Thậm chí bây giờ, dù bọn họ đã đến được các ngôi sao và rồi công kích địch từ một chỉ một hướng; “Trên đỉnh,” Dink hét lên, và bọn họ đã đi lên trên. Để tăng thêm uy tín của cậu ta, vì thế cậu ta lặp lại bài tập, gọi, “Lần nữa, phía trên bên dưới,” nhưng vì sự nhất định về một trọng lực không tồn tại của bọn họ, đám con trai trở nên lúng túng khi diễn tập ở bên dưới, như thể bọn họ bị mất thăng bằng vậy.
Bọn họ ghét tấn công bước đầu tiên. Dink cứ khăng khăng bắt bọn họ dùng nó. Như một hệ luỵ, bọn họ ghét Ender. “Có phải chúng ta đang học cách chiến đấu từ một Người mới sao?” một trong bọn họ thì thầm, chắc chắn một điều Ender có thể nghe thấy. “Ừ,” Dink trả lời. Bọn họ tiếp tục công việc.
Và họ đã học được. Trong buổi tập giao tranh, bọn họ bắt đầu nhận ra có bao nhiêu khó khăn để bắn một kẻ địch đang tấn công bằng bước đầu. Ngay khi bọn họ bị điều đó thuyết phục, bọn họ sẵn sàng tập duyệt nhiều hơn nữa.
Đêm đó, lần đầu tiên Ender đến tập luyện sau cả buổi trưa làm việc. Cậu mệt.
“Bây giờ cậu đã ở trong một quân đoàn thật thụ rồi,” Alai nói. “Cậu không cần phải tập với tụi tớ nữa đâu.”
“Nhờ cậu tớ có thể học những điều mà không ai biết cả,” Ender nói.
“Dink Meeker là người xuất sắc đấy. Tớ nghe nói anh ta là chỉ huy tiểu đoàn của cậu.”
“Vậy hãy bận rộn đi nào. Tớ sẽ dạy các cậu những gì tớ đã học được từ anh ta hôm nay.”
Cậu đẩy Alai và hai tá người khác trải qua cùng các bài tập đã làm mòn cậu suốt buổi trưa. Nhưng cậu thêm các chi tiết mới về các mô hình, bắt đám nhóc thử tập luyện với chỉ một chân bị đóng băng, với cả hai chân bị đóng băng, hoặc dùng đứa bị đóng băng khác để làm đòn bẩy đổi hướng.
Nửa chừng thông qua buổi tập, Ender nhận ra Petra và Dink đang ở cùng nhau, đang đứng ở cửa, đang nhìn. Sau đó, khi cậu nhìn lại, bọn họ đã bỏ đi.
Hoá ra bọn họ đang theo dõi mình, và những gì chúng ta đang làm đều bị biết. Cậu không biết Dink có phải là bạn cậu hay không; cậu tin rằng Petra đúng là thế, nhưng không có gì là chắc chắn cả. Bọn họ có lẽ tức giận khi cậu đang làm những gì chỉ các chỉ huy quân đoàn và tiểu đoàn mới được làm—huấn luyện và tập luyện các người lính. Bọn họ có lẽ bị khó chịu, khi một người lính kết giao quá thân mật với những Người mới. Nó làm cậu bực bội, khi có mấy đứa lớn nhìn xem.
“Tao nghĩ đã bảo mày không được dùng máy tính.” Rose the Nose đứng bên giường của Ender.
Ender không nhìn lên. “Tôi làm bài tập lượng giác dành cho ngày mai.”
Rose đẩy đầu gối hắn lên máy tính của Ender. “Tao đã nói là không dùng nó.”
Ender đặt máy lên giường của cậu và đứng dậy. “Tôi cần lượng giác hơn tôi cần ngài.”
Rose cao hơn Ender ít nhất cũng bốn mươi cm. Nhưng Ender đặc biệt không e sợ. Nó sẽ không xảy ra một trận ẩu đả, và nếu có, Ender nghĩ cậu có thể giữ mình được. Rose lười và không biết cách đánh nhau.
“Nhóc, mày sẽ tụt hạng đấy,” Rose nói.
“Tôi mong là thế. Tôi chỉ đang đứng đầu danh sách vì cái cách ngu ngốc mà quân đoàn Kỳ Nhông đã dùng tôi.”
“Ngu ngốc ư? Chiến lược của Bonzo đã giành một cặp chìa khoá các trò chơi đấy.”
“Chiến lược của Bonzo sẽ không thắng nổi một trận chiến giao tranh. Tôi đã vi phạm các mệnh lệnh mỗi lần tôi bắn súng mình đấy.”
Rose không biết điều đó. Nó làm hắn nổi khùng lên. “Hoá ra mọi thứ Bonzo nói về mày đều là dối trá. Mày không chỉ lùn, kém cỏi mà còn không chịu vâng lời nữa.”
“Nhưng tôi đã xoay chuyển thất bại thành thế bí, tất cả đều nhờ tôi.”
“Chúng tao sẽ nhìn xem mày tự làm tất cả vào lần tới.” Rose bỏ đi.
Một trong những đứa bạn trong cùng tiểu đoàn lắc đầu mình. “Mày câm như hến vậy.”
Ender nhìn về phía Dink, người đang viết nguệch ngoạc lên máy tính của mình. Dink nhìn lên, nhận ra Ender đang nhìn mình, và nhìn chằm chằm về lại cậu. Không biểu cảm. Không có gì cả. Ok, Ender nghĩ, tôi có thể tự lo.
Trận đấu diễn ra hai ngày sau đó. Đó là trận đấu đầu tiên của Ender với tư cách làm một thành viên của một tiểu đoàn; cậu đã lo lắng. Tiểu đoàn của Dink xếp hàng tựa vào tường bên tay phải của hành lang và Ender rất cẩn thận để không tựa vào, không để cân nặng của cậu trượt về phía khác. Đứng thăng bằng.
“Wiggin!” Rose the Nose gọi.
Ender cảm thấy nỗi sợ lan khắp người cậu từ cổ họng đến háng, một tiếng ù ù vì sợ làm cậu rùng mình. Rose nhận ra điều đó.
“Run ừ? Lo sợ ư? Đừng có tè ra quần đấy, nhóc Người Mới à.” Rose móc một ngón tay lên cán súng của Ender và đẩy cậu về phía vách năng lượng, nơi ẩn phòng thi đấu khỏi tầm nhìn. “Chúng tao sẽ xem mày giỏi thế nào, ngay bây giờ đây, Ender. Ngay sau khi cái cửa đó mở ra, mày nhảy xuống, tiến thẳng về phía cửa địch.”
Tự sát. Tự huỷ diệt vô nghĩa, vu vơ. Nhưng cậu phải tuân theo các mệnh lệnh ngay bây giờ, đây là thi đấu, không phải trường học. Trong chốc lát Ender nổi khùng lên trong im lặng; rồi cậu tự lấy lại bình tĩnh. “Tuân lệnh, sir,” cậu nói. “Hướng tôi bắn súng là hướng tập trung chính của bọn họ.”
Rose cười phá lên. “Mày không có thời gian để bắn gì đâu, nhóc phiền phức ạ.”
Bức tường biến mất. Ender nhảy lên, nắm lấy các tay cầm của trần nhà, và ném mình ra xuống dưới, phóng nhanh thẳng về cổng địch.
Đó là quân đoàn Rết, và bọn họ chỉ bắt đầu xuất hiện ở cửa của họ, trong khi Ender đã băng qua một nửa căn phòng thi đấu. Nhiều đứa có thể che chắn bên dưới các ngôi sao nhanh chóng nhưng Ender đã gập đôi chân bên dưới cậu và, giữ súng của cậu ở đáy chậu, cậu đang bắn qua hai chân và đang đóng băng nhiều người của địch khi bọn họ xuất hiện.
Bọn họ đóng băng chân của cậu, nhưng cậu đã chỉ cần chính xác vài giây trước khi bọn họ có thể bắn vào người cậu, và loại cậu ra khỏi trận đấu. Cậu bị đóng băng nhiều hơn, rồi vung các cánh tay ra hai bên và giữ thăng bằng. Bàn tay giữ súng thẳng đến đích nhắm cơ thể chính của quân đoàn của Rết. Cậu bắn vào đa số địch, và rồi bọn họ bắn cậu.
Vài giây sau cậu va mạnh vào vách năng lượng của cửa địch và bị nảy với một cú xoay điên cuồng. Cậu đáp vào một đám lính của địch đang ở phía sau một ngôi sao; bọn họ đẩy cậu ra và xoay cậu thậm chí còn nhanh hơn nữa. Cậu nảy mà không điều khiển qua phần còn lại của trận đấu, dù bị ma sát dần dần với không khí đã làm cậu chậm lại. Cậu không có cách nào để biết là có bao nhiêu người đã bị đóng băng trước khi bọn họ đóng băng được cậu, nhưng cậu đã làm quân đoàn Chuột chiến thắng lần nữa, như mọi khi.
Sau trận đấu, Rose không nói chuyện với cậu. Ender vẫn đứng đầu bảng xếp hạng, từ khi cậu đã đóng băng ba, disabled hai, và damaged bảy người. Chẳng cần nói thêm về việc không tuân lệnh và việc Ender có thể hay không được dùng máy tính của cậu. Rose ở trong phần trại lính của hắn, và để Ender yên.
Dink Meeker bắt đầu tập luyện xuất hiện tức thời từ hành lang – Ender tấn công vào kẻ địch trong khi bọn họ vẫn chưa bước ra khỏi cửa đã bị tàn phá. “Nếu một người có thể gây ra damaged đến mức thế, hãy nghĩ về những gì một tiểu đoàn có thể làm đi.” Dink đã được sự cho phép của Thiếu tá Anderson cho việc mở cửa ở giữa bức tường, thậm chí cả trong lúc luyện tập, thay vì chỉ là cửa tầng sàn, vì thế bọn họ có thể tập luyện phóng đi dưới mọi tình huống thi đấu. Lời đồn đại khắp nơi. Từ bây giờ, không có ai dám mất năm hoặc mười trong mười lăm giây đầu để đứng ở hành lang xem xét cả.
Trò chơi đã thay đổi.
Nhiều trận đấu hơn. Lần này Ender chơi trong một vai trò của tiểu đoàn mình. Cậu phạm lỗi. Các cuộc giao tranh bị thua. Cậu rớt khỏi vị trí thứ nhất và thứ hai trong bảng xếp hạng, rồi tới vị trí thứ tư. Rồi cậu ít gây ra lỗi hơn, và bắt đầu cảm thấy dễ chịu trong khuôn khổ của tiểu đoàn, và cậu trở lại vị trí thứ ba, rồi thứ hai, và thứ nhất.
Sau một buổi tập vào bữa trưa, Ender đứng lại ở phòng thi đấu. Cậu đã chú ý thấy Dink Meeker thường đi ăn tối trễ, và cậu ta thừa nhận là dùng để tập luyện thêm. Ender không đói lắm, và cậu muốn nhìn xem Dink tập luyện những gì khi không có ai khác có thể nhìn thấy.
Nhưng Dink đã không tập luyện. Cậu ta chỉ đứng gần cửa, nhìn Ender thôi.
Ender đứng nhìn Dink xuyên qua căn phòng.
Cả hai người đều không nói gì. Thật rõ ràng là Dink đã muốn Ender rời đi. Điều đó cũng rõ ràng khi mà Ender đang nói không. Dink quay lưng lại chỗ Ender, một cách cẩn thận cậu ta cởi áo sáng, và nhẹ nhàng đẩy mình khỏi sàn. Cậu ta thả trôi chậm hướng về giữa phòng, rất chậm, cơ thể câu ta thả lỏng hầu như hoàn toàn, để mà các cánh tay cùng bàn tay của cậu ta dường như được chạm đến bởi không khí không tồn tại trong căn phòng.
Sau bài tập tốc độ và áp lực, sức hút, nhanh nhẹn, thật yêu tĩnh chỉ để nhìn cậu ta thả trôi đi.
Câu ta đã thực hiện điều đó suốt mười phút hoặc trước khi cậu ta với tới bức tường khác. Rồi cậu ta đẩy ra khá đột ngột, quay lại chỗ bộ đồ sáng, và mặc nó vào.
« Đến đây, » cậu ta nói với Ender.
Bọn họ đi về trại lính. Căn phòng trống rỗng, khi mà tất cả đám con trai đều đã đi ăn tối. Mỗi người trở lại chiếc giường của mình và đổi thành các bộ đồ thường. Ender hướng đến phía giường của Dink và đợi một lát cho đến khi Dink đã sẵn sàng đi.
« Vì sao cậu đợi ? » Dink hỏi.
« Không đói. »
« À, bây giờ cậu biết vì sao tôi không phải là một chỉ huy rồi đấy. »
Ender đã ngạc nhiên.
« Thực sự, bọn họ đã thăng cấp cho tôi hai lần, và tôi đã từ chối. »
“Từ chối sao?”
“Bọn họ mang các hộc tủ cũ của tôi đi và cả giường cùng chiếc máy tính, cấp cho tôi một căn phòng chỉ huy và cấp cho tôi một quân đoàn. Nhưng tôi chỉ ở trong căn phòng cho tới khi bọn họ bước vào và đưa tôi trở lại quân đoàn của ai đó.”
“Vì sao?”
“Vì tôi sẽ không để bọn họ làm điều đó với mình. Tôi không thể tin cậu vẫn chưa thấy tất cả những điều thối tha này, Ender. Mà tôi đoán là cậu vẫn còn nhỏ. Những quân đoàn khác đó, bọn họ không phải là kẻ địch. Đó chính là các giáo viên, bọn họ mới chính là địch. Bọn họ để chúng ta chiến đấu với nhau, để chúng ta ghét nhau. Trò chơi là mọi thứ. Thắng thắng thắng, hầu như chẳng có gì. Chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, trở nên điên cuồng để đánh bại lẫn nhau, và suốt ngày những tên chết tiệt chỉ đang nhìn chúng ta, nghiên cứu chúng ta, khám phá ra các điểm yếu của chúng ta, quyết định có hay không chúng ta đủ giỏi. À, đủ giỏi cho điều gì chứ? Tôi chỉ sáu tuổi khi bọn họ mang tôi đến đây. Tôi biết cái quỷ gì chứ? Bọn họ quyết định tôi phù hợp với chương trình, nhưng không ai chưa từng hỏi tôi có phải chương trình phù hợp với tôi cả.”
“Vậy vì sao ngài không về nhà?”
Dink mỉm cười quanh co. “Vì tôi không thể từ bỏ trò chơi.” Cậu ta giật mạnh bộ đồ sáng, đặt trên giường bên cạnh cậu ta. “Vì tôi yêu thứ này.”
“Vậy vì sao không trở thành một chỉ huy?”
Dink lắc đầu. “Không bao giờ. Nhìn những gì Rose đang làm đi. Thằng khùng, Rose the Nose ấy. Ngủ ở đây cùng chúng ta thay vì ở trong căn phòng của hắn. Vì sao ư? Vì hắn sợ một mình, Ender à. Sợ bóng tối.”
“Rose ư?”
“Nhưng bọn họ đã biến hắn thành một chỉ huy và vì thế hắn ta phải hành động như thế. Hắn không biết những gì hắn đang làm đâu. Hắn chiến thắng, nhưng điều đó làm hắn sợ hãi, còn tệ hơn hết thảy, vì hắn không biết những gì hắn đang giành được, trừ việc tôi có vài thứ để làm. Bất kỳ giây phút nào, mọi người đều có thể nhận ra rằng Rose không phải là một vị tướng Israel thần kỳ, kẻ có thể thắng mặc kệ chuyện gì đến. Hắn không biết vì sao có ai đó thắng hoặc thua cả. Không ai làm.”
“Đó không có nghĩa là ngài ấy bị điên, Dink.”
“Tôi biết, cậu ở đây được một năm, cậu nghĩ bọn người đấy đều là bình thường. À, bọn họ không có đâu. Chúng ta không. Tôi nhìn vào thư viện. Tôi gọi những quyển sách trên máy tính mình. Những cuốn cũ, vì bọn họ sẽ không để chúng ta có bất kỳ điều gì mới, nhưng tôi đã có một ý nghĩ khá hay về các đứa trẻ nên là, và chúng ta không phải trẻ con. Trẻ con thỉnh thoảng có thể lạc lối, và không ai quan tâm cả. Trẻ con không ở trong quân đội, bọn họ không phải là các chỉ huy, bọn họ không chỉ huy bốn mươi đứa nhóc khác, điều đó nhiều hơn bất kỳ ai khác có thể có và không có một chút điên khùng nào cả.”
Ender cố nhớ lại những đứa trẻ khác như thế nào, trong lớp cậu và cả ở trường, trở lại nơi thành phố. Nhưng tất cả cậu có thể nghĩ đến chính là Stilson.
“Tôi có một người anh trai. Chỉ là một người bình thường. Tất cả những gì anh ta quan tâm chính là đám con gái. Và bay. Anh ấy muốn bay. Anh ta thường chơi banh với đám con trai. Môt trò nhận, đá bóng vào một khung thành, rê bóng xuống các đường biên cho tới các nhân viên an ninh thu bóng của cậu lại. Chúng tôi đã có một thời gian tuyệt vời. Anh ấy dạy tôi cách rê bóng khi tôi có nó.”
Ender nhớ lại người anh trai của chính mình, và ký ức không được êm đềm cho lắm ấy.
Dink hiểu nhầm biểu cảm trên mặt của Ender. “Này, tôi biết, không ai nghĩ đến việc nói về nhà cả. Nhưng chúng ta đều đến từ đâu đó. Trường Dạy Chiến Đấu không tạo ra chúng ta, cậu biết đấy. Trường Dạy Chiến Đấu không tạo ra mọi thứ. Nó chỉ phá huỷ thôi. Và tất cả chúng ta đều nhớ mọi thứ từ quê nhà. Có lẽ không có gì cả, nhưng chúng ta vẫn nhớ và rồi khi chúng ta nói dối và giả vờ về điều đó—nhìn đây, Ender, vì sao chẳng ai nói về điều đó, nói về quê nhà ấy, chưa từng? Không phải nó bảo cho cậu biết nó quan trọng thế nào ư? Thậm chí không có ai thừa nhận điều đó cả-- ôi chết tiệt.”
“Không, vẫn ổn,” Ender nói. “Tôi chỉ là đang nhớ về Valentine. Chị gái tôi.”
“Tôi không phải đang cố làm cho cậu bối rối đâu.”
“Vẫn ổn. Tôi không nghĩ nhiều về nhà, vì tôi luôn luôn như thế này.”
“Đúng vậy, chúng ta chưa bao giờ khóc. Chúa ơi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Không ai từng khóc cả. Chúng ta thật sự đang cố trở thành người lớn. Chỉ như các ông bố của chúng ta. Tôi cá là bố cậu như cậu vậy. Tôi cá là ông ấy trầm lặng, giữ lấy điều đó, và rồi phá vỡ điều đó và --”
“Tôi không như bố mình.”
“Vậy có lẽ tôi đã sai. Nhưng nhìn Bonzo xem, chỉ huy cũ của cậu đấy. Hắn có một hoàn cảnh phát triển giữa niềm danh dự của người Tây Ban Nha. Hắn không thể cho phép chính mình có điểm yếu được. Đối với việc giỏi hơn hắn, đó là một sự sỉ nhục. Đối với việc mạnh hơn hắn, đó như thể đang cắt bi của hắn vậy. Đó là lý do hắn ghét cậu, vì cậu không đau đớn khi hắn cố trừng phạt cậu. Hắn ghét cậu vì điều đó, thẳng thắn mà nói hắn muốn giết cậu. Hắn điên rồi. Bọn họ đều điên rồi.”
“Và ngài thì không sao?”
“Tôi cũng điên nữa, cậu bạn nhỏ à, nhưng ít nhất khi tôi bị điên nhất, tôi thả trôi một mình giữa khoảng không và sự điên khùng, nó trôi ra khỏi người tôi, nó thấm vào tường, và nó không thoát ra cho đến khi ở đó là các trận đấu và mấy thằng ranh va mạnh vào các bức tường và làm sự điên khùng kêu lên.”
Ender mỉm cười.
“Và cậu cũng bị điên nữa,” Dink nói. “Thôi nào, đi ăn thôi.”
“Có lẽ ngài có thể trở thành một chỉ huy mà không bị điên. Có lẽ nhờ sự hiểu biết về ý nghĩa của sự điên khùng, ngài sẽ không bị thất bại vì nó.”
“Tôi sẽ không để đám chết tiệt điều khiển mình đâu, Ender. Bọn họ cũng đang ghim chặt vào cậu đấy, và bọn họ không định đối xử tử tế với cậu đâu, nhìn những gì bọn họ đã làm với cậu cho đến bây giờ đi.”
“Bọn họ vẫn chưa làm gì trừ việc thăng chức cho tôi thôi.”
“Và nó làm cậu sống quá dễ chịu, nhỉ?”
Ender cười phá lên và lắc đầu. “Vậy có lẽ ngài đã đúng.”
“Bọn họ nghĩ rằng bọn họ sẽ có khả năng thành công với cậu. Đừng để bọn họ có được điều đó.”
“Nhưng đó là những gì tôi đến đây để,” Ender nói. “Để bọn họ biến tôi thành một công cụ. Để cứu lấy thế giới.”
“Tôi không thể tin cậu vẫn còn tin được điều đó đấy.”
“Tin điều gì cơ?”
“Mối đe doạ từ đám bugger. Cứu lấy thế giới. Nghe này, Ender, nếu đám bugger đã trở lại để giết chúng ta, bọn chúng đã ở đây rồi. Bọn chúng không còn xâm lược đâu. Chúng ta đã đánh bại bọn chúng và bọn chúng đã bỏ đi rồi.”
“Nhưng các đoạn phim--”
“Tất cả đều từ Các cuộc xâm lược lần Thứ Nhất và Thứ Hai. Ông bà của cậu vẫn chưa được sinh ra khi Mazer Rackham đuổi bọn chúng đi. Cậu xem nó. Tất cả là một trò lừa đảo. Không có chiến tranh, và bọn họ chỉ đang lừa gạt quanh điều đó với chúng ta thôi.”
“Nhưng vì sao chứ?”
“Vì chừng nào mà loài người còn sợ hãi đám bugger đó, IF mới có thể vẫn còn quyền lực, và chừng nào mà IF vẫn còn quyền lực, nhiều quốc gia mới có thể tiếp tục Hegemon của bọn họ. Nhưng vẫn tiếp tục xem các đoạn phim, Ender à. Mọi người sẽ túm lấy trò chơi này khá sớm thôi, và sẽ có một cuộc nội chiến để kết thúc mọi cuộc chiến tranh. Đó mới chính là mối đe doạ, Ender à, không phải từ đám bugger. Và trong cuộc chiến đó, khi nó diễn ra, cậu và tôi sẽ không còn là bạn bè nữa. Vì cậu là người Mỹ, chỉ như những người thầy thân yêu của chúng ta. Còn tôi thì không.”
Bọn họ bước đến phòng ăn và dùng bữa, nói về những thứ khác. Nhưng Ender không thể dừng việc nghĩ về những gì Dink đã nói. Trường Dạy Chiến Đấu quá khép kín, trò chơi quá quan trọng trong đầu của đám trẻ, mà Ender đã quên mất vẫn còn một thế giới bên ngoài. Tự tôn người Tây Ban Nha. Nội chiến. Chính trị. Trường Dạy Chiến Đấu thật sự chỉ là một nơi quá bé nhỏ, đúng không?
Nhưng Ender không có được kết luận của Dink. Đám bugger đã là sự thật. Mối đe doạ đã là sự thật. IF điều khiển nhiều thứ, nhưng nó không điều khiển các đoạn phim và mạng. Không phải nơi Ender đã trưởng thành. Ở quê nhà của Dink ở Hà Lan nữa, với ba thế hệ dưới chính quyền Hegemo người Nga, có lẽ đó là tất cả bị điều khiển, nhưng Ender biết rằng sự dối trá có thể không phải mong muốn cuối cùng ở Mỹ. Vì thế cậu đã tin.
Đã tin, nhưng hạt giống nghi ngờ vẫn còn đó, và nó vẫn ở đó, mỗi giây bây giờ và rồi bắt đầu mọc rễ. Nó đã thay đổi mọi thứ, để hạt giống phát triển. Nó làm Ender lắng nghe chăm chú hơn về những gì mọi người đang muốn nói, thay vì những gì họ đã nói. Nó làm cậu sáng suốt hơn.
“Công bằng là một vật tượng trưng cho điều tuyệt vời, Thiếu tá Anderson. Nó chẳng thể làm gì với cuộc chiến cả.”
“Trò chơi sẽ bao gồm trong đó. Các xếp hạng so sánh sẽ trở nên vô nghĩa.”
“Ôi trời.”
“Nó sẽ mất hàng tháng. Hàng năm, để phát triển các căn phòng thi đấu mới, và vận hành các thiết bị giả lập.”
“Vì thế tôi mới đang hỏi ông bây giờ đây. Để bắt đầu. Để sáng tạo. Nghĩ về việc xếp đặt các ngôi sao chồng chất lên nhau, không thể, không công bằng mà ông có thể làm. Nghĩ về những cách khác để bẻ cong các luật lệ. Thông báo trễ. Các lực lượng không cân bằng. Rồi vận hành các thiết bị giả lập và nhìn những thứ nào là khó nhất, những cái nào là dễ nhất. Chúng ta muốn một sự tiến bộ trong trí tuệ nơi đây. Chúng ta muốn đưa cậu ấy đi cùng.”
“Khi nào ông định biến cậu ấy thành một chỉ huy đây? Khi cậu ấy tám tuổi ư?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Tôi thậm chí còn chưa tập hợp được quân đoàn cho cậu ta nữa.”
“Ồ, hoá ra ông cũng đang bận bịu với chuyện đó theo cách đó đấy?”
“Ông đang quá chú tâm vào trò chơi rồi, Anderson. Ông đang quên rằng đó chỉ là một bài tập huấn thôi.”
“Nó cũng là tình trạng, định danh, mục đích, tên; tất cả những gì hình thành lên những đứa trẻ này, những người bước ra từ trò chơi này. Khi nó trở nên được biết đến rằng, trò chơi có thể bị điều khiển, nặng nề, lừa đảo, nó sẽ biến đổi toàn trường này. Tôi không có phóng đại đâu.”
“Tôi biết.”
“Vậy nên tôi hi vọng Ender Wiggin thật sự là người đó, vì ông sẽ gây khó khăn cho hiệu quả các phương pháp giảng dạy của chúng tôi một thời gian dài sắp tới đây.”
“Nếu Ender không phải là người đó, nếu tài năng quân sự đỉnh cao của cậu ấy không trùng khớp với sự tiến đánh của hạm đội chúng ta tại quê nhà của đám bugger, vậy thì những gì là phương pháp giảng dạy của chúng ta hoặc không, đều thật sự chẳng còn quan trọng nữa.”
“Tôi hi vọng ông sẽ tha thứ cho tôi, Đại tá Graff, nhưng tôi cảm thấy rằng mình phải báo cáo các lệnh của ông cùng ý kiến của tôi về các hậu quả của chúng đến Strategos và Hegemon thôi.”
“Vì sao không phải Polemarch thân yêu của chúng ta chứ?”
“Mọi người đều biết ông nắm ông ấy trong tay rồi.”
“Thật là một hành động thù địch đấy Thiếu tá Anderson. Và tôi cứ nghĩ chúng ta là bạn đấy.”
“Chúng ta là bạn. Và tôi nghĩ ông có lẽ là đúng về Ender. Tôi chỉ không tin ông vào ông thôi, và ông chỉ một mình, tự quyết định số mệnh của thế giới này.”
“Tôi thậm chí không nghĩ, rằng mình đúng khi quyết định số mệnh của Ender Wiggin kia.”
“Vậy ông sẽ không phiền nếu tôi thông báo cho bọn họ chứ?”
“Dĩ nhiên là tôi phiền rồi, ông là đồ chết tiệt nhiều chuyện. Đây là một vài điều phải được quyết định bởi những người biết họ đang làm gì, chứ không phải những kẻ chính trị bị hoảng sợ đó, những kẻ có được địa vị chỉ vì bọn họ bất ngờ có được quyền lực chính trị từ đất nước mà bọn họ đến.”
“Nhưng ông hiểu vì sao tôi đang làm điều đó.”
“Vì ông chỉ là một tên chết tiệt quan liêu hèn mọn thiển cận, mà ông nghĩ mình cần trốn tránh trong trường hợp mọi thứ trở nên sai. À, nếu mọi thứ trở nên sai, tất cả chúng ta đều biến thành bữa ăn cho đám bugger rồi. Vì thế bây giờ hãy tin tôi đi, Anderson à, và đừng có mang cái đám chết tiệt Hegemon xuống đây để kiểm tra. Những gì tôi đang làm đã đủ khó khăn khi không có bọn họ rồi.”
“Ồ, có phải nó thật bất công không? Có phải mọi thứ đang chồng chất chống lại ông? Ông có thể làm điều đó với Ender, nhưng ông thì không thể làm chủ được nó, có đúng không nào?”
“Ender Wiggin khôn khéo và thông minh hơn tôi gấp mười lần. Những gì tôi đang làm chính là để cậu ta phát huy tài năng xuất sắc của cậu ta. Nếu tôi phải trải qua điều đó, nó sẽ nghiền nát tôi. Thiếu tá Anderson, tôi biết mình đang phá huỷ trò chơi, và tôi biết ông yêu nó hơn bất kỳ đứa con trai nào đang chơi nó. Cứ ghét tôi đi nếu ông thích, nhưng đừng ngăn cản tôi lại.”
“Tôi giữ lại điều đúng để liên lạc với Hegemon và Strategos bất kỳ lúc nào. Nhưng từ bây giờ, hãy làm những gì ông muốn đi.”
“Cám ơn vì sự tử tế của ông.”
***
“Ender Wiggin, thằng nhóc ngốc nghếch, thật hài lòng khi có mày trong nhóm tụi tao.” Chỉ huy của quân đoàn Chuột nằm dài trên một chiếc giường thấp, chỉ mặc mỗi chiếc máy tính của hắn. “Có mày ở đây, làm sao có bất kỳ quân đoàn nào thua được chứ?” Nhiều đứa con trai gần đó phá lên cười.
Không ở đâu có hai quân đoàn đối lập nhau như Kỳ Nhông và Chuột. Căn phòng bừa bộn, hỗn loạn, ồn ào. Đổi lại với Bonzo, Ender đã cứ nghĩ rằng hành động vô kỷ luật sẽ là một sự giảm nhẹ được chào đón. Thay vào đó, cậu đã nhận ra rằng cậu trông mong sự yên tĩnh và trật tự, nơi đây làm cậu không thoải mái.
“Chúng tao ổn, Ender Bender à. Tao là Rose the Nose, người Do thái kỳ lạ, và mày chẳng là gì mà chỉ là một thằng phiền phức đầu đinh thôi. Đừng quên điều đó đấy.”
Từ khi IF thành lập lực lượng quân đội Strategos, luôn luôn có một người Do Thái. Có một huyền thoại, rằng các vị tướng Do thái không thua trận chiến nào. Và cho đến bây giờ nó vẫn còn là sự thật. Điều đó làm cho bất kỳ người Do Thái nào ở Trường Dạy Chiến Đấu đều mơ về việc trở thành Strategos, và khoa trương thanh thế của họ ngay từ lúc đầu. Đó cũng là nguyên do gây oán hận. Quân đoàn Chuột thường bị gọi là Lực lượng Do Thái, một nửa châm biếm đơn vị Strike của Mazer Rackham. Có quá nhiều người thích nhớ về điều đó trong suốt Cuộc Xâm Lược lần thứ hai, thậm chí dù một người Mỹ gốc Do Thái, như Tổng thống, là Hegemon của liên minh, một người Israel gốc Do Thái là Strategos trong toàn thể chỉ huy của IF, và một người Nga gốc Do Thái là Polemarch của hạm đội, đó chính là Mazer Rackham, ít ai biết đến, hai lần-ra toà-quân sự, một nửa người Maori New Zealand, đơn vị Strike đã vỡ vụn và cuối cùng bị tiêu diệt bởi hạm đội của loài bugger trong trận đánh quanh Thổ tinh.
Nếu Mazer Rackham có thể giải cứu thế giới, vậy chuyện đó không có quan trọng gì đến việc bạn có hay không một chút là người Do Thái cả, mọi người đều nói thế.
Nhưng đó đã là vấn đề, và Rose the Nose biết điều đó. Hắn tự chỉ trích bản thân để chặn trước những lời phê bình trách móc của những kẻ chống lại người Do Thái – hầu hết những kẻ hắn đánh bại trong các trận đấu đều trở thành thế, ít nhất một lần, một kẻ căm thù người Do Thái—nhưng hắn cũng làm mọi người chắc chắn biết hắn là ai. Quân đoàn của hắn đang đứng ở vị trí thứ hai, đang co người nhảy lên vị trí thứ nhất.
“Tao nhận mày vào, nhóc, vì tao không muốn mọi người nghĩ tao chỉ thắng vì tao có các người lính tuyệt vời. Tao muốn bọn họ biết rằng thậm chí với một thằng lính buồn nôn như mày, tao vẫn có thể thắng được. Chúng tao chỉ có ba luật lệ ở đây thôi. Làm những gì tao bảo mày và đừng có tè lên giường.”
Ender gật đầu. Cậu đã biết rằng Rose muốn cậu hỏi luật thứ ba là gì. Vì thế cậu đã hỏi.
“Đó là ba luật. Tụi tao ở đây không giỏi toán lắm.”
Thông tin đã rõ ràng. Thắng là quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
“Buổi tập của mày với đám nửa ngốc Người Mới của mày kết thúc đi, Wiggin. Làm điều đó. Mày bây giờ đang ở trong một quân đoàn của đám con trai lớn rồi. Tao để mày vào tiểu đoàn của Dink Meeker. Từ bây giờ, cho đến tận khi mà mày vẫn còn dính líu đến, Dink Meeker là Chúa.”
“Vậy còn ngài là gì?”
“Sĩ quan nhân sự, kẻ thuê Chúa.” Rose cười xếch lên. “Còn mày bị cấm dùng máy tính cho đến khi mày đóng băng được hai tên lính bên địch trong cùng một trận đấu. Có lệnh này vì để tự vệ thôi. Tao nghe nói mày là một thiên tài về lập trình. Tao không muốn mày quan hệ bừa bãi với chiếc máy tính của tao đâu.”
Mọi người phá lên cười lớn. Ender mất một giây lát để hiểu vì sao. Rose đã lập trình chiếc máy của hắn để hiển thị -- một ảnh động – một bức hình về bộ phận sinh dục nam kiểu lớn, đang đu đưa qua lại khi Rose cầm chiếc máy tính của hắn để lên dái tai. Đây là một loại chỉ huy mà Bonzo đẩy mình đến, Ender nghĩ. Làm sao một thằng con trai có thể thắng các trận đấu khi nó chỉ dành thời gian cho những thứ thế này chứ?
Ender gặp Dink Meeker ở phòng chơi game, không chơi, chỉ đang ngồi và nhìn thôi. “Một người đã chỉ ngài đi ra ngoài,” Ender nói. “Tôi là Ender Wiggin.”
“Tôi biết,” Meeker nói.
“Tôi ở trong tiểu đoàn của ngài.”
“Tôi biết,” cậu ta lặp lại lần nữa.
“Tôi hầu như không có kinh nghiệm thi đấu.”
Dink nhìn lên về phía cậu. “Nhìn đây, Wiggin, tôi biết tất cả điều này. Cậu nghĩ xem vì sao tôi yêu cầu Rose có được cậu chứ?”
Cậu đã không bị bỏ đi, cậu đã được mang về, cậu được yêu cầu. Meeker muốn có cậu. “Vì sao?” Ender hỏi.
“Tôi đã xem các buổi tập của cậu với người mới. Tôi nghĩ cậu có vài điều hứa hẹn. Bonzo là thằng ngốc và tôi muốn cậu được tập luyện tốt hơn cả Petra có thể dạy cho cậu. Tất cả những gì cô ta có thể làm chỉ là bắn súng mà thôi.”
“Tôi cần học điều đó.”
“Cậu vẫn còn di chuyển như thể cậu e ngại ướt quần của mình vậy.”
“Vậy hãy dạy tôi đi.”
“Vậy thì học đi.”
“Tôi sẽ không bỏ buổi tập giờ tự do đâu.”
“Tôi không muốn cậu từ bỏ điều đó.”
“Rose the Nose sẽ làm.”
“Rose the Nose không thể ngăn cậu được đâu. Cũng như thế, hắn không thể ngăn cậu dùng máy tính của cậu được đâu.”
“Tôi cứ nghĩ các chỉ huy có thể ra bất kỳ điều lệnh nào chứ.”
“Họ cũng có thể ra lệnh để mặt trăng chuyển thành xanh, nhưng nó không xảy ra. Nghe này, Ender, các chỉ huy có nhiều quyền hạn chỉ khi cậu cho bọn thôi. Cậu càng tuân lệnh họ nhiều, quyền lực của họ có sẽ càng nhiều đối với cậu.”
“Làm gì để ngăn bọn họ làm đau tôi đây?” Ender nhớ lại cú đánh của Bonzo.
“Tôi đã nghĩ rằng đó là lý do vì sao cậu tham gia các lớp học phòng vệ chứ.”
“Ngài thật sự đang theo dõi tôi, đúng không?”
Dink không trả lời.
“Tôi không muốn Rose ghét tôi. Tôi muốn tham gia các trận đấu bây giờ, tôi mệt mỏi với việc chỉ đứng ngoài cho đến khi kết thúc rồi.”
“Thứ hạng của cậu sẽ rớt xuống.”
Lần này Ender không trả lời.
“Nghe này Ender, chừng nào mà cậu còn là một thành viên trong tiểu đoàn của tôi, cậu được quyền tham gia thi đấu.”
Ender sớm hiểu vì sao Dink huấn luyện tiểu đoàn của cậu ta độc lập với những người khác ở quân đoàn Chuột, có kỷ luật và sinh lực; cậu ta không bao giờ hỏi ý kiến của Rose, và chỉ hiếm khi toàn quân đoàn diễn tập cùng nhau. Nó như thể là Rose chỉ huy một quân đoàn, còn Dink chỉ huy một quân đoàn nhỏ hơn, mà cứ diễn ra thế trong buổi tập ở phòng thi đấu cùng một lúc.
Dink bắt đầu buổi tập đầu tiên bằng việc yêu cầu Ender chỉ ra vị trí tấn công bước đầu tiên của cậu. Những đứa khác không thích điều này. “Làm sao chúng ta có thể tấn công khi đang nằm trên lưng của chúng ta chứ?” bọn họ hỏi.
Đối với sự ngạc nhiên của Ender, Dink không sửa bọn họ, không nói gì, “Các cậu không tấn công trên lưng chúng ta, các cậu rơi thẳng về phía bọn họ.” Cậu đã nhìn thấy những gì Ender đã làm, nhưng cậu không hiểu phương hướng mà điều đó đưa đến. Điều đó sớm trở nên rõ ràng đối với Ender, thậm chí dù Dink rất, rất giỏi, nhưng sự kiên trì đứng trên hành lang trọng lực có phương hướng thay vì nghĩ đến cổng địch khi đi xuống đang là sự giới hạn trong suy nghĩ của cậu ta.
Bọn họ đã tập tấn công một ngôi sao địch chiếm đóng. Trước khi Ender thử phương pháp bước đầu tiên, bọn họ đã luôn đi bằng cách đứng thẳng, giữ toàn bộ người họ có thể như một tấm bia. Thậm chí bây giờ, dù bọn họ đã đến được các ngôi sao và rồi công kích địch từ một chỉ một hướng; “Trên đỉnh,” Dink hét lên, và bọn họ đã đi lên trên. Để tăng thêm uy tín của cậu ta, vì thế cậu ta lặp lại bài tập, gọi, “Lần nữa, phía trên bên dưới,” nhưng vì sự nhất định về một trọng lực không tồn tại của bọn họ, đám con trai trở nên lúng túng khi diễn tập ở bên dưới, như thể bọn họ bị mất thăng bằng vậy.
Bọn họ ghét tấn công bước đầu tiên. Dink cứ khăng khăng bắt bọn họ dùng nó. Như một hệ luỵ, bọn họ ghét Ender. “Có phải chúng ta đang học cách chiến đấu từ một Người mới sao?” một trong bọn họ thì thầm, chắc chắn một điều Ender có thể nghe thấy. “Ừ,” Dink trả lời. Bọn họ tiếp tục công việc.
Và họ đã học được. Trong buổi tập giao tranh, bọn họ bắt đầu nhận ra có bao nhiêu khó khăn để bắn một kẻ địch đang tấn công bằng bước đầu. Ngay khi bọn họ bị điều đó thuyết phục, bọn họ sẵn sàng tập duyệt nhiều hơn nữa.
Đêm đó, lần đầu tiên Ender đến tập luyện sau cả buổi trưa làm việc. Cậu mệt.
“Bây giờ cậu đã ở trong một quân đoàn thật thụ rồi,” Alai nói. “Cậu không cần phải tập với tụi tớ nữa đâu.”
“Nhờ cậu tớ có thể học những điều mà không ai biết cả,” Ender nói.
“Dink Meeker là người xuất sắc đấy. Tớ nghe nói anh ta là chỉ huy tiểu đoàn của cậu.”
“Vậy hãy bận rộn đi nào. Tớ sẽ dạy các cậu những gì tớ đã học được từ anh ta hôm nay.”
Cậu đẩy Alai và hai tá người khác trải qua cùng các bài tập đã làm mòn cậu suốt buổi trưa. Nhưng cậu thêm các chi tiết mới về các mô hình, bắt đám nhóc thử tập luyện với chỉ một chân bị đóng băng, với cả hai chân bị đóng băng, hoặc dùng đứa bị đóng băng khác để làm đòn bẩy đổi hướng.
Nửa chừng thông qua buổi tập, Ender nhận ra Petra và Dink đang ở cùng nhau, đang đứng ở cửa, đang nhìn. Sau đó, khi cậu nhìn lại, bọn họ đã bỏ đi.
Hoá ra bọn họ đang theo dõi mình, và những gì chúng ta đang làm đều bị biết. Cậu không biết Dink có phải là bạn cậu hay không; cậu tin rằng Petra đúng là thế, nhưng không có gì là chắc chắn cả. Bọn họ có lẽ tức giận khi cậu đang làm những gì chỉ các chỉ huy quân đoàn và tiểu đoàn mới được làm—huấn luyện và tập luyện các người lính. Bọn họ có lẽ bị khó chịu, khi một người lính kết giao quá thân mật với những Người mới. Nó làm cậu bực bội, khi có mấy đứa lớn nhìn xem.
“Tao nghĩ đã bảo mày không được dùng máy tính.” Rose the Nose đứng bên giường của Ender.
Ender không nhìn lên. “Tôi làm bài tập lượng giác dành cho ngày mai.”
Rose đẩy đầu gối hắn lên máy tính của Ender. “Tao đã nói là không dùng nó.”
Ender đặt máy lên giường của cậu và đứng dậy. “Tôi cần lượng giác hơn tôi cần ngài.”
Rose cao hơn Ender ít nhất cũng bốn mươi cm. Nhưng Ender đặc biệt không e sợ. Nó sẽ không xảy ra một trận ẩu đả, và nếu có, Ender nghĩ cậu có thể giữ mình được. Rose lười và không biết cách đánh nhau.
“Nhóc, mày sẽ tụt hạng đấy,” Rose nói.
“Tôi mong là thế. Tôi chỉ đang đứng đầu danh sách vì cái cách ngu ngốc mà quân đoàn Kỳ Nhông đã dùng tôi.”
“Ngu ngốc ư? Chiến lược của Bonzo đã giành một cặp chìa khoá các trò chơi đấy.”
“Chiến lược của Bonzo sẽ không thắng nổi một trận chiến giao tranh. Tôi đã vi phạm các mệnh lệnh mỗi lần tôi bắn súng mình đấy.”
Rose không biết điều đó. Nó làm hắn nổi khùng lên. “Hoá ra mọi thứ Bonzo nói về mày đều là dối trá. Mày không chỉ lùn, kém cỏi mà còn không chịu vâng lời nữa.”
“Nhưng tôi đã xoay chuyển thất bại thành thế bí, tất cả đều nhờ tôi.”
“Chúng tao sẽ nhìn xem mày tự làm tất cả vào lần tới.” Rose bỏ đi.
Một trong những đứa bạn trong cùng tiểu đoàn lắc đầu mình. “Mày câm như hến vậy.”
Ender nhìn về phía Dink, người đang viết nguệch ngoạc lên máy tính của mình. Dink nhìn lên, nhận ra Ender đang nhìn mình, và nhìn chằm chằm về lại cậu. Không biểu cảm. Không có gì cả. Ok, Ender nghĩ, tôi có thể tự lo.
Trận đấu diễn ra hai ngày sau đó. Đó là trận đấu đầu tiên của Ender với tư cách làm một thành viên của một tiểu đoàn; cậu đã lo lắng. Tiểu đoàn của Dink xếp hàng tựa vào tường bên tay phải của hành lang và Ender rất cẩn thận để không tựa vào, không để cân nặng của cậu trượt về phía khác. Đứng thăng bằng.
“Wiggin!” Rose the Nose gọi.
Ender cảm thấy nỗi sợ lan khắp người cậu từ cổ họng đến háng, một tiếng ù ù vì sợ làm cậu rùng mình. Rose nhận ra điều đó.
“Run ừ? Lo sợ ư? Đừng có tè ra quần đấy, nhóc Người Mới à.” Rose móc một ngón tay lên cán súng của Ender và đẩy cậu về phía vách năng lượng, nơi ẩn phòng thi đấu khỏi tầm nhìn. “Chúng tao sẽ xem mày giỏi thế nào, ngay bây giờ đây, Ender. Ngay sau khi cái cửa đó mở ra, mày nhảy xuống, tiến thẳng về phía cửa địch.”
Tự sát. Tự huỷ diệt vô nghĩa, vu vơ. Nhưng cậu phải tuân theo các mệnh lệnh ngay bây giờ, đây là thi đấu, không phải trường học. Trong chốc lát Ender nổi khùng lên trong im lặng; rồi cậu tự lấy lại bình tĩnh. “Tuân lệnh, sir,” cậu nói. “Hướng tôi bắn súng là hướng tập trung chính của bọn họ.”
Rose cười phá lên. “Mày không có thời gian để bắn gì đâu, nhóc phiền phức ạ.”
Bức tường biến mất. Ender nhảy lên, nắm lấy các tay cầm của trần nhà, và ném mình ra xuống dưới, phóng nhanh thẳng về cổng địch.
Đó là quân đoàn Rết, và bọn họ chỉ bắt đầu xuất hiện ở cửa của họ, trong khi Ender đã băng qua một nửa căn phòng thi đấu. Nhiều đứa có thể che chắn bên dưới các ngôi sao nhanh chóng nhưng Ender đã gập đôi chân bên dưới cậu và, giữ súng của cậu ở đáy chậu, cậu đang bắn qua hai chân và đang đóng băng nhiều người của địch khi bọn họ xuất hiện.
Bọn họ đóng băng chân của cậu, nhưng cậu đã chỉ cần chính xác vài giây trước khi bọn họ có thể bắn vào người cậu, và loại cậu ra khỏi trận đấu. Cậu bị đóng băng nhiều hơn, rồi vung các cánh tay ra hai bên và giữ thăng bằng. Bàn tay giữ súng thẳng đến đích nhắm cơ thể chính của quân đoàn của Rết. Cậu bắn vào đa số địch, và rồi bọn họ bắn cậu.
Vài giây sau cậu va mạnh vào vách năng lượng của cửa địch và bị nảy với một cú xoay điên cuồng. Cậu đáp vào một đám lính của địch đang ở phía sau một ngôi sao; bọn họ đẩy cậu ra và xoay cậu thậm chí còn nhanh hơn nữa. Cậu nảy mà không điều khiển qua phần còn lại của trận đấu, dù bị ma sát dần dần với không khí đã làm cậu chậm lại. Cậu không có cách nào để biết là có bao nhiêu người đã bị đóng băng trước khi bọn họ đóng băng được cậu, nhưng cậu đã làm quân đoàn Chuột chiến thắng lần nữa, như mọi khi.
Sau trận đấu, Rose không nói chuyện với cậu. Ender vẫn đứng đầu bảng xếp hạng, từ khi cậu đã đóng băng ba, disabled hai, và damaged bảy người. Chẳng cần nói thêm về việc không tuân lệnh và việc Ender có thể hay không được dùng máy tính của cậu. Rose ở trong phần trại lính của hắn, và để Ender yên.
Dink Meeker bắt đầu tập luyện xuất hiện tức thời từ hành lang – Ender tấn công vào kẻ địch trong khi bọn họ vẫn chưa bước ra khỏi cửa đã bị tàn phá. “Nếu một người có thể gây ra damaged đến mức thế, hãy nghĩ về những gì một tiểu đoàn có thể làm đi.” Dink đã được sự cho phép của Thiếu tá Anderson cho việc mở cửa ở giữa bức tường, thậm chí cả trong lúc luyện tập, thay vì chỉ là cửa tầng sàn, vì thế bọn họ có thể tập luyện phóng đi dưới mọi tình huống thi đấu. Lời đồn đại khắp nơi. Từ bây giờ, không có ai dám mất năm hoặc mười trong mười lăm giây đầu để đứng ở hành lang xem xét cả.
Trò chơi đã thay đổi.
Nhiều trận đấu hơn. Lần này Ender chơi trong một vai trò của tiểu đoàn mình. Cậu phạm lỗi. Các cuộc giao tranh bị thua. Cậu rớt khỏi vị trí thứ nhất và thứ hai trong bảng xếp hạng, rồi tới vị trí thứ tư. Rồi cậu ít gây ra lỗi hơn, và bắt đầu cảm thấy dễ chịu trong khuôn khổ của tiểu đoàn, và cậu trở lại vị trí thứ ba, rồi thứ hai, và thứ nhất.
Sau một buổi tập vào bữa trưa, Ender đứng lại ở phòng thi đấu. Cậu đã chú ý thấy Dink Meeker thường đi ăn tối trễ, và cậu ta thừa nhận là dùng để tập luyện thêm. Ender không đói lắm, và cậu muốn nhìn xem Dink tập luyện những gì khi không có ai khác có thể nhìn thấy.
Nhưng Dink đã không tập luyện. Cậu ta chỉ đứng gần cửa, nhìn Ender thôi.
Ender đứng nhìn Dink xuyên qua căn phòng.
Cả hai người đều không nói gì. Thật rõ ràng là Dink đã muốn Ender rời đi. Điều đó cũng rõ ràng khi mà Ender đang nói không. Dink quay lưng lại chỗ Ender, một cách cẩn thận cậu ta cởi áo sáng, và nhẹ nhàng đẩy mình khỏi sàn. Cậu ta thả trôi chậm hướng về giữa phòng, rất chậm, cơ thể câu ta thả lỏng hầu như hoàn toàn, để mà các cánh tay cùng bàn tay của cậu ta dường như được chạm đến bởi không khí không tồn tại trong căn phòng.
Sau bài tập tốc độ và áp lực, sức hút, nhanh nhẹn, thật yêu tĩnh chỉ để nhìn cậu ta thả trôi đi.
Câu ta đã thực hiện điều đó suốt mười phút hoặc trước khi cậu ta với tới bức tường khác. Rồi cậu ta đẩy ra khá đột ngột, quay lại chỗ bộ đồ sáng, và mặc nó vào.
« Đến đây, » cậu ta nói với Ender.
Bọn họ đi về trại lính. Căn phòng trống rỗng, khi mà tất cả đám con trai đều đã đi ăn tối. Mỗi người trở lại chiếc giường của mình và đổi thành các bộ đồ thường. Ender hướng đến phía giường của Dink và đợi một lát cho đến khi Dink đã sẵn sàng đi.
« Vì sao cậu đợi ? » Dink hỏi.
« Không đói. »
« À, bây giờ cậu biết vì sao tôi không phải là một chỉ huy rồi đấy. »
Ender đã ngạc nhiên.
« Thực sự, bọn họ đã thăng cấp cho tôi hai lần, và tôi đã từ chối. »
“Từ chối sao?”
“Bọn họ mang các hộc tủ cũ của tôi đi và cả giường cùng chiếc máy tính, cấp cho tôi một căn phòng chỉ huy và cấp cho tôi một quân đoàn. Nhưng tôi chỉ ở trong căn phòng cho tới khi bọn họ bước vào và đưa tôi trở lại quân đoàn của ai đó.”
“Vì sao?”
“Vì tôi sẽ không để bọn họ làm điều đó với mình. Tôi không thể tin cậu vẫn chưa thấy tất cả những điều thối tha này, Ender. Mà tôi đoán là cậu vẫn còn nhỏ. Những quân đoàn khác đó, bọn họ không phải là kẻ địch. Đó chính là các giáo viên, bọn họ mới chính là địch. Bọn họ để chúng ta chiến đấu với nhau, để chúng ta ghét nhau. Trò chơi là mọi thứ. Thắng thắng thắng, hầu như chẳng có gì. Chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, trở nên điên cuồng để đánh bại lẫn nhau, và suốt ngày những tên chết tiệt chỉ đang nhìn chúng ta, nghiên cứu chúng ta, khám phá ra các điểm yếu của chúng ta, quyết định có hay không chúng ta đủ giỏi. À, đủ giỏi cho điều gì chứ? Tôi chỉ sáu tuổi khi bọn họ mang tôi đến đây. Tôi biết cái quỷ gì chứ? Bọn họ quyết định tôi phù hợp với chương trình, nhưng không ai chưa từng hỏi tôi có phải chương trình phù hợp với tôi cả.”
“Vậy vì sao ngài không về nhà?”
Dink mỉm cười quanh co. “Vì tôi không thể từ bỏ trò chơi.” Cậu ta giật mạnh bộ đồ sáng, đặt trên giường bên cạnh cậu ta. “Vì tôi yêu thứ này.”
“Vậy vì sao không trở thành một chỉ huy?”
Dink lắc đầu. “Không bao giờ. Nhìn những gì Rose đang làm đi. Thằng khùng, Rose the Nose ấy. Ngủ ở đây cùng chúng ta thay vì ở trong căn phòng của hắn. Vì sao ư? Vì hắn sợ một mình, Ender à. Sợ bóng tối.”
“Rose ư?”
“Nhưng bọn họ đã biến hắn thành một chỉ huy và vì thế hắn ta phải hành động như thế. Hắn không biết những gì hắn đang làm đâu. Hắn chiến thắng, nhưng điều đó làm hắn sợ hãi, còn tệ hơn hết thảy, vì hắn không biết những gì hắn đang giành được, trừ việc tôi có vài thứ để làm. Bất kỳ giây phút nào, mọi người đều có thể nhận ra rằng Rose không phải là một vị tướng Israel thần kỳ, kẻ có thể thắng mặc kệ chuyện gì đến. Hắn không biết vì sao có ai đó thắng hoặc thua cả. Không ai làm.”
“Đó không có nghĩa là ngài ấy bị điên, Dink.”
“Tôi biết, cậu ở đây được một năm, cậu nghĩ bọn người đấy đều là bình thường. À, bọn họ không có đâu. Chúng ta không. Tôi nhìn vào thư viện. Tôi gọi những quyển sách trên máy tính mình. Những cuốn cũ, vì bọn họ sẽ không để chúng ta có bất kỳ điều gì mới, nhưng tôi đã có một ý nghĩ khá hay về các đứa trẻ nên là, và chúng ta không phải trẻ con. Trẻ con thỉnh thoảng có thể lạc lối, và không ai quan tâm cả. Trẻ con không ở trong quân đội, bọn họ không phải là các chỉ huy, bọn họ không chỉ huy bốn mươi đứa nhóc khác, điều đó nhiều hơn bất kỳ ai khác có thể có và không có một chút điên khùng nào cả.”
Ender cố nhớ lại những đứa trẻ khác như thế nào, trong lớp cậu và cả ở trường, trở lại nơi thành phố. Nhưng tất cả cậu có thể nghĩ đến chính là Stilson.
“Tôi có một người anh trai. Chỉ là một người bình thường. Tất cả những gì anh ta quan tâm chính là đám con gái. Và bay. Anh ấy muốn bay. Anh ta thường chơi banh với đám con trai. Môt trò nhận, đá bóng vào một khung thành, rê bóng xuống các đường biên cho tới các nhân viên an ninh thu bóng của cậu lại. Chúng tôi đã có một thời gian tuyệt vời. Anh ấy dạy tôi cách rê bóng khi tôi có nó.”
Ender nhớ lại người anh trai của chính mình, và ký ức không được êm đềm cho lắm ấy.
Dink hiểu nhầm biểu cảm trên mặt của Ender. “Này, tôi biết, không ai nghĩ đến việc nói về nhà cả. Nhưng chúng ta đều đến từ đâu đó. Trường Dạy Chiến Đấu không tạo ra chúng ta, cậu biết đấy. Trường Dạy Chiến Đấu không tạo ra mọi thứ. Nó chỉ phá huỷ thôi. Và tất cả chúng ta đều nhớ mọi thứ từ quê nhà. Có lẽ không có gì cả, nhưng chúng ta vẫn nhớ và rồi khi chúng ta nói dối và giả vờ về điều đó—nhìn đây, Ender, vì sao chẳng ai nói về điều đó, nói về quê nhà ấy, chưa từng? Không phải nó bảo cho cậu biết nó quan trọng thế nào ư? Thậm chí không có ai thừa nhận điều đó cả-- ôi chết tiệt.”
“Không, vẫn ổn,” Ender nói. “Tôi chỉ là đang nhớ về Valentine. Chị gái tôi.”
“Tôi không phải đang cố làm cho cậu bối rối đâu.”
“Vẫn ổn. Tôi không nghĩ nhiều về nhà, vì tôi luôn luôn như thế này.”
“Đúng vậy, chúng ta chưa bao giờ khóc. Chúa ơi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Không ai từng khóc cả. Chúng ta thật sự đang cố trở thành người lớn. Chỉ như các ông bố của chúng ta. Tôi cá là bố cậu như cậu vậy. Tôi cá là ông ấy trầm lặng, giữ lấy điều đó, và rồi phá vỡ điều đó và --”
“Tôi không như bố mình.”
“Vậy có lẽ tôi đã sai. Nhưng nhìn Bonzo xem, chỉ huy cũ của cậu đấy. Hắn có một hoàn cảnh phát triển giữa niềm danh dự của người Tây Ban Nha. Hắn không thể cho phép chính mình có điểm yếu được. Đối với việc giỏi hơn hắn, đó là một sự sỉ nhục. Đối với việc mạnh hơn hắn, đó như thể đang cắt bi của hắn vậy. Đó là lý do hắn ghét cậu, vì cậu không đau đớn khi hắn cố trừng phạt cậu. Hắn ghét cậu vì điều đó, thẳng thắn mà nói hắn muốn giết cậu. Hắn điên rồi. Bọn họ đều điên rồi.”
“Và ngài thì không sao?”
“Tôi cũng điên nữa, cậu bạn nhỏ à, nhưng ít nhất khi tôi bị điên nhất, tôi thả trôi một mình giữa khoảng không và sự điên khùng, nó trôi ra khỏi người tôi, nó thấm vào tường, và nó không thoát ra cho đến khi ở đó là các trận đấu và mấy thằng ranh va mạnh vào các bức tường và làm sự điên khùng kêu lên.”
Ender mỉm cười.
“Và cậu cũng bị điên nữa,” Dink nói. “Thôi nào, đi ăn thôi.”
“Có lẽ ngài có thể trở thành một chỉ huy mà không bị điên. Có lẽ nhờ sự hiểu biết về ý nghĩa của sự điên khùng, ngài sẽ không bị thất bại vì nó.”
“Tôi sẽ không để đám chết tiệt điều khiển mình đâu, Ender. Bọn họ cũng đang ghim chặt vào cậu đấy, và bọn họ không định đối xử tử tế với cậu đâu, nhìn những gì bọn họ đã làm với cậu cho đến bây giờ đi.”
“Bọn họ vẫn chưa làm gì trừ việc thăng chức cho tôi thôi.”
“Và nó làm cậu sống quá dễ chịu, nhỉ?”
Ender cười phá lên và lắc đầu. “Vậy có lẽ ngài đã đúng.”
“Bọn họ nghĩ rằng bọn họ sẽ có khả năng thành công với cậu. Đừng để bọn họ có được điều đó.”
“Nhưng đó là những gì tôi đến đây để,” Ender nói. “Để bọn họ biến tôi thành một công cụ. Để cứu lấy thế giới.”
“Tôi không thể tin cậu vẫn còn tin được điều đó đấy.”
“Tin điều gì cơ?”
“Mối đe doạ từ đám bugger. Cứu lấy thế giới. Nghe này, Ender, nếu đám bugger đã trở lại để giết chúng ta, bọn chúng đã ở đây rồi. Bọn chúng không còn xâm lược đâu. Chúng ta đã đánh bại bọn chúng và bọn chúng đã bỏ đi rồi.”
“Nhưng các đoạn phim--”
“Tất cả đều từ Các cuộc xâm lược lần Thứ Nhất và Thứ Hai. Ông bà của cậu vẫn chưa được sinh ra khi Mazer Rackham đuổi bọn chúng đi. Cậu xem nó. Tất cả là một trò lừa đảo. Không có chiến tranh, và bọn họ chỉ đang lừa gạt quanh điều đó với chúng ta thôi.”
“Nhưng vì sao chứ?”
“Vì chừng nào mà loài người còn sợ hãi đám bugger đó, IF mới có thể vẫn còn quyền lực, và chừng nào mà IF vẫn còn quyền lực, nhiều quốc gia mới có thể tiếp tục Hegemon của bọn họ. Nhưng vẫn tiếp tục xem các đoạn phim, Ender à. Mọi người sẽ túm lấy trò chơi này khá sớm thôi, và sẽ có một cuộc nội chiến để kết thúc mọi cuộc chiến tranh. Đó mới chính là mối đe doạ, Ender à, không phải từ đám bugger. Và trong cuộc chiến đó, khi nó diễn ra, cậu và tôi sẽ không còn là bạn bè nữa. Vì cậu là người Mỹ, chỉ như những người thầy thân yêu của chúng ta. Còn tôi thì không.”
Bọn họ bước đến phòng ăn và dùng bữa, nói về những thứ khác. Nhưng Ender không thể dừng việc nghĩ về những gì Dink đã nói. Trường Dạy Chiến Đấu quá khép kín, trò chơi quá quan trọng trong đầu của đám trẻ, mà Ender đã quên mất vẫn còn một thế giới bên ngoài. Tự tôn người Tây Ban Nha. Nội chiến. Chính trị. Trường Dạy Chiến Đấu thật sự chỉ là một nơi quá bé nhỏ, đúng không?
Nhưng Ender không có được kết luận của Dink. Đám bugger đã là sự thật. Mối đe doạ đã là sự thật. IF điều khiển nhiều thứ, nhưng nó không điều khiển các đoạn phim và mạng. Không phải nơi Ender đã trưởng thành. Ở quê nhà của Dink ở Hà Lan nữa, với ba thế hệ dưới chính quyền Hegemo người Nga, có lẽ đó là tất cả bị điều khiển, nhưng Ender biết rằng sự dối trá có thể không phải mong muốn cuối cùng ở Mỹ. Vì thế cậu đã tin.
Đã tin, nhưng hạt giống nghi ngờ vẫn còn đó, và nó vẫn ở đó, mỗi giây bây giờ và rồi bắt đầu mọc rễ. Nó đã thay đổi mọi thứ, để hạt giống phát triển. Nó làm Ender lắng nghe chăm chú hơn về những gì mọi người đang muốn nói, thay vì những gì họ đã nói. Nó làm cậu sáng suốt hơn.
0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 8.1 - CHUỘT"
Đăng nhận xét