[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 8.2 - CHUỘT

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 8.2 - CHUỘT


À, tôi là người của các ông. Tôi là tên chết tiệt khát máu mà các người muốn khi các người cần tôi được sinh ra. Tôi là công cụ của các người, và nó có gì khác biệt nếu tôi ghét một phần của tôi, phần mà các ông đang cần nó nhất? Có gì khác biệt khi mà những con rắn nhỏ giết tôi trong game chứ, tôi đồng ý với chúng, và sẵn lòng chết đi.
 

---------------------------------||---------------------------------



 Không có nhiều đứa con trai đến buổi tập tối như mọi khi, không đến một nửa.

“Bernard đâu?” Ender hỏi.

Alai cười xếch. Shen nhắm mắt cậu ta lại và có vẻ như sung sướng thầm.

“Cậu không nghe nói gì sao?” một đứa khác nói, một Người mới từ một nhóm người mới. “Nói rằng bất kỳ Người mới nào đến tham gia buổi tập của cậu sẽ không có giá trị gì trong quân đoàn bất kỳ ai cả. Nói rằng các chỉ huy không muốn có bất kỳ người lính nào bị damaged bởi việc tập luyện của cậu.”

Ender gật đầu.

“Nhưng tôi đã nghĩ về điều đó,” Người mới nói, “Tôi sẽ là người lính xuất sắc nhất tôi có thể trở thành, và bất kỳ tên chỉ huy chỉ đáng là tên chết tiệt, hắn có được tôi sao, đúng không nào?”

“Ờ,” Ender nói, với lời nói cuối cùng.

Bọn họ bắt đầu tập luyện. Khoảng nửa tiếng sau, khi bọn họ đang tập thoát khỏi va chạm với các người lính bị đóng băng, nhiều chỉ huy trong các bộ đồng phục khác nhau bước vào. Bọn họ đã gỡ bảng tên phô trương xuống.

“Này,” Alai hét lên. “Phát âm chính xác tên tao chứ!”

Buổi tối tiếp theo thậm chí còn có thêm vài tên. Bây giờ Ender đang nghe thấy các câu chuyện về những Người Mới nhỏ đang bị đập quanh các phòng tắm, hoặc có các tai nạn ở phòng ăn và cả phòng chơi game, hoặc bị đám con trai lớn lấy cắp các tài liệu trong thùng rác của họ, những kẻ đó đã bẻ khoá hệ thống an ninh ban đầu dùng để bảo vệ chiếc máy tính của người mới.

“Không tập luyện tối nay,” Ender nói.

“Cái quỷ gì không chứ,” Alai nói.

“Để nó một vài ngày. Tớ không muốn có bất kỳ đứa nhóc nào bị thương đâu.”

“Nếu cậu dừng lại, thậm chí một đêm, bọn họ sẽ nhận ra là nó có tác dụng với cái kiểu này. Chỉ như cậu đã chưa từng huỷ lời đã nói với Bernard sau khi hắn đang trở thành một kẻ ghê tởm vậy.”

“Hơn nữa,” Shen nói. “Chúng tớ không sợ và chúng tớ không quan tâm, vì thế cậu nợ chúng tớ điều đó, tiếp tục đi. Chúng tớ cần tập luyện và vì thế cậu hãy làm đi.”

Ender nhớ về những gì Dink đã nói. Trò chơi tầm thường được đem đi sánh với cả thế giới. Vì sao lại có kẻ nào đó dành mỗi đêm cuộc đời mình cho thứ ngốc nghếch này, cái thứ trò chơi ngu ngốc này?

“Dù thế nào chúng ta cũng không hoàn thành nhiều đến thế đâu,” Ender nói. Cậu bắt đầu bước đi.

Alai chặn cậu lại. “Bọn họ cũng làm cậu sợ ư? Bọn họ đập cậu trong nhà tắm ư? Dán đầu cậu vào nước tiểu à? Ai đó cầm một khẩu súng chỉ vào cậu ư?”

“Không,” Ender nói.

“Cậu còn là bạn tớ chứ?” Alai hỏi, yên lặng hơn.

“Còn.”

“Vậy tớ vẫn là bạn cậu, Ender à, và tớ ở đây cùng cậu luyện tập.”

Những đứa lớn cũng lại đến, nhưng vài đứa bọn chúng là các chỉ huy. Hầu hết đều là thành viên của một quân đoàn kết hợp. Ender nhận ra đồng phục của Kỳ Nhông. Thậm chí cả quân đoàn Chuột. Lần này bọn họ không giấu tên đi. Thay vào đó, bọn họ mỉa mai, hét lên và nhạo báng khi những Người mới cố nắm vững các kỹ thuật khó bằng các cơ bắp chưa được tập luyện. Nó bắt đầu với vài đứa con trai.

“Nghe bọn họ kìa,” Ender nói với những đứa con trai khác. “Nhớ các lời nói. Nếu các cậu đã từng muốn làm kẻ địch của mình điên lên, hãy hét lên theo cái kiểu đó vào bọn họ. Nó làm bọn họ câm mồm đi, điên lên. Nhưng chúng ta không bị điên lên.”

Shen thuộc nằm lòng ý kiến đó, và sau mỗi sự chế giễu từ đám con trai lớn, cậu ta đã có một nhóm bốn Người Mới nhái lại các lời lẽ, ầm ĩ lên, năm hoặc sáu lần. Khi bọn họ bắt đầu hát những lời trêu chọc theo giai điệu của những người y tá, vài đứa con trai lớn tự lao ra khỏi tường để đánh nhau.

Những bộ đồ sáng được thiết kế cho chiến tranh, với ánh sáng vô hại; bọn chúng mang đến một lớp lá chắn nhỏ và ngăn cản việc di chuyển một cách trầm trọng, nếu diễn ra trận đấu tay đôi trong môi trường không trọng lực. Dù sao đi nữa, một nửa đám con trai được chiếu sáng, và không thể chiến đấu, nhưng bộ đồ cứng nhắc của bọn họ làm chúng có trở nên hữu ích. Ender nhanh chóng ra lệnh cho đám Người mới của mình tập hợp ở một góc phòng. Những đứa lớn cười vào bọn họ thậm chí còn nhiều hơn, và vài đứa đã đợi sẵn ở tường tiến thẳng đến để gia nhập vào cuộc tấn công, xem nhóm người của Ender rút lui.

Ender và Alai quyết định ném một người lính bị đóng băng vào mặt của địch. Người mới bị đóng băng đập chiếc mũ vào đứa đầu tiên, và cả hai chao đảo cùng nhau lao về trước. Đứa con trai lớn giữ chặt lấy ngực nó, nơi mà chiếc mũ đã đập vào, và hét lên vì đau.

Trò đùa đã qua. Những đứa lớn còn lại lao vào giữa cuộc chiến. Ender thật sự không hi vọng nhiều vào việc có bất kỳ đứa con trai nào rời đi mà không có bị tổn thương. Nhưng kẻ địch đang tiến đến lung tung, không hợp tác; bọn họ chưa bao giờ làm việc với nhau trước đây, trong khi quân đoàn bé nhỏ của Ender đã được tập luyện, dù bọn họ chỉ có mười hai người hiện tại, đã hiểu rõ lẫn nhau và hiểu cách làm việc với nhau thế nào rồi. 

 “Tiến lên nova!” Ender hét lên. Mấy đứa con trai khác cười phá lên. Bọn họ tập hợp thành ba nhóm, chân đặt vào nhau, ngồi xổm xuống, nắm các bàn tay để bọn họ tạo thành các ngôi sao nhỏ tựa vào tường phía sau. “Chúng ta sẽ vây lấy họ và hướng về phía cửa. Nào!”

Có hiệu lệnh của cậu, cả ba ngôi sao bắt đầu bật ra, mỗi đứa con trai phóng về một hướng khác nhau, nhưng theo góc để mà cậu ta có thể nảy ra từ một bức tường và hướng về phía cửa. Khi mà tất cả địch đều đang ở giữa phòng, nơi đó làm cho sự chuyển hướng gặp nhiều khó khăn, đó là một sự điều động dễ dàng thực hiện.

Ender đã vào vị trí để mà khi cậu phóng, cậu sẽ bắt gặp người lính bị đóng băng mà cậu đã dùng làm tên lửa. Đứa con trai bây giờ không bị đóng băng, cậu ta để Ender chụp lấy mình, xoay cậu vòng quanh và đưa cậu ta hướng thẳng về phía cửa. Thật không may, kết quả tất yếu của hành động này là việc Ender hướng về phía ngược lại, và bị giảm tốc độ. Chỉ còn lại một mình cậu, cậu đang bị trôi đi một cách khá chậm chạp, và ở cuối căn phòng thi đấu, đám con trai lớn đang tụ lại. Cậu tự di chuyển để cậu có thể nhìn thấy rằng tất cả những người lính của mình đều tụ lại an toàn ở bức tường xa.

Trong khi chờ đợi, kẻ địch điên tiết và thiếu tổ chức chỉ vừa phát hiện ra cậu. Ender tính toàn làm sao để cậu sớm chạm vào tường, để cậu có thể phóng được một lần nữa. Không đủ sớm. Nhiều kẻ địch đã sẵn sàng nảy thẳng vào cậu. Ender giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt của Stilson trong số bọn họ. Rồi cậu rùng mình và nhận ra rằng cậu đã bị nhầm. Vẫn thế, cùng một tình huống, và lần này bọn họ sẽ không ở đó cho một trận đấu tay đôi. Không có đứa lãnh đạo, từ lúc đó Ender đã biết, và những đứa con trai này lớn hơn cậu nhiều.

Cứ thế, cậu đã học được vài điều về sự thay đổi sức nặng trong lớp học chiến đấu cá nhân, và vật lý học của các vật thể di chuyển. Các trận đấu trò chơi hầu như chưa bao giờ có việc đấu giáp lá cà—cậu chưa bao giờ đâm vào kẻ địch chưa bị đóng băng cả. Vì thế trong vài giây cậu đã, Ender đã thử để định vị bản thân để đón nhận các vị khách của mình.

Không may, bọn họ đã biết một chút về chiến đấu trong môi trường trọng lực như cậu vậy, và vài đứa đã cố đấm vào cậu dựa vào việc ném ra một cú đấm khá vô tích sự khi cơ thể bọn họ di chuyển lùi lại cũng nhanh như cú đấm của bọn họ hướng về phía trước vậy. Nhưng có vài đứa trong nhóm đã bị gãy xương trên ý định của bọn chúng, khi Ender đã nhanh chóng nhận ra. Mặc dù, cậu không định ở đó vì điều này.

Cậu túm lấy một trong những đứa tung cú đấm bằng cánh tay và ném mạnh hắn như cậu có thể. Nó hất Ender văng ra khỏi đường của những đứa còn lại trong cuộc công kích dữ dội ban đầu, dù cậu vẫn không tiến được đến gần cửa hơn. “Ở lại đó!” cậu hét vào đám bạn của mình, những người hiển nhiên đang xếp đội hình để ra và giải cứu cậu. “Chỉ ở lại đó!”

Vài đứa túm lấy chân của Ender. Ghì chặt lấy tạo cho Ender vài lực đòn bẩy; cậu có thể giậm chắc trên tai và vai của đứa khác, làm hắn hét lên và bỏ ra. Nếu đứa con t raiđã bỏ ra ngay khi Ender đá xuống, nó sẽ đau ít hơn và giúp Ender dùng thao tác như một cú phóng. Thay vào đó, đứa con trai đã cố bám riết lấy; tai hắn bị xé rách và máu đang rải khắp trong không gian, còn Ender đã bị trôi đi thậm chí còn chậm hơn.

Tôi đang lặp lại điều đó, Ender nghĩ. Tôi đang làm tổn thương mọi người nữa, chỉ để tự vệ. Vì sao bọn họ không để tôi yên, để mà tôi không cần phải làm tổn thương bọn họ chứ?

Hơn ba đứa con trai đang cùng kéo về chỗ cậu ngay bây giờ, và lần này bọn họ cùng hợp tác hành động. Cứ thế, bọn họ phải túm lấy cậu trước khi bọn họ có thể đánh cậu. Ender tự định vị nhanh để hai trong bọn chúng nắm lấy chân cậu, để tay cậu tự do đối phó với đứa thứ ba.

Chắc chắn đủ, bọn chúng túm lấy con mồi. Ender chụp lấy vai áo của đứa thứ ba và kéo hắn lên mạnh mẽ, húc vào mặt nó cùng chiếc mũ của mình. Một lần nữa tiếng hét vang lên và máu phun ra. Hai đứa còn lại đang nắm lấy chân cậu vặn mạnh chúng, bện cậu lại. Ender ném đứa con trai đang chảy máu mũi vào một trong bọn chúng; bọn chúng vướng vào nhau, và chân của Ender thoát ra. Vấn đề đã trở nên đơn giản, để mà lợi dụng việc nắm lấy của đứa con trai khác làm đòn bẩy, để đá hắn một cách chắc chắn vào háng, rồi rời khỏi hắn tiến về phía cửa. Cậu đã không có được một cú phóng tốt, để mà tốc độ của cậu chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng nó đã không quan trọng. Chẳng còn ai đuổi theo cậu nữa.

Cậu gặp các bạn mình ở cửa. Bọn họ chụp lấy cậu và đỡ cậu đến cửa. Bọn họ đang phá lên cười và vỗ vào cậu một cách vui vẻ. “Cậu xấu lắm!” bọn họ nói. “Cậu thật đáng sợ! Cậu bùng nổ!”

“Buổi tập hôm nay kết thúc,” Ender nói.

“Bọn chúng sẽ quay lại vào ngày mai,” Shen nói.

“Sẽ không làm bọn chúng hay hơn đâu,” Ender nói. “Nếu bọn họ đến mà không mặc đồ, chúng ta sẽ làm lại điều đó. Nếu bọn họ đến cùng với bộ đồ, chúng ta có thể đóng băng chúng.”

“Hơn nữa,” Alai nói, “các giáo viên sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”

Ender nhớ đến những gì Dink đã nói với cậu, và ngạc nhiên nếu Alai đã đúng.

“Này Ender!” một trong những đứa lớn hét lên khi Ender rời khỏi phòng thi đấu. “Mày chẳng là gì cả, ôi! Mày chẳng là gì cả!”

“Người chỉ huy cũ của tớ, Bonzo,” Ender nói. “Tớ nghĩ hắn ta không ưa tớ đâu.”

Ender kiểm tra các bảng phân công trên chiếc máy tính của mình đêm đó. Bốn đứa đã có thể kéo lên trên bảng báo cáo trị bệnh. Một đứa bị thâm tím xương sườn, một đứa thâm tím tinh hoàn, một đứa với cái tai bị rách, và một đứa bị gãy xương mũi và mất một cái răng. Nguyên nhân bị thương đều giống như nhau:

TAI NẠN VA CHẠM TRONG NULL G

Nếu các giáo viên đang cho phép điều đó được kéo lên trên trên bảng báo cáo chính thức, hiển nhiên bọn họ không định trừng phạt ai đó vì cuộc giao tranh nhỏ xíu ác độc ở phòng thi đấu. Bọn họ sẽ không làm gì ư? Bọn họ không quan tâm chuyện gì đang diễn ra trong trường này ư?

Khi cậu trở lại trại lính sớm hơn thường ngày, Ender truy xuất trò chơi tưởng tượng trên chiếc máy tính của mình. Đã lâu rồi từ khi cậu dùng nó. Đủ lâu để mà nó không còn bắt đầu nơi cậu đã rời đi. Thay vào đó, cậu bắt đầu từ nơi thi thể của Người Khổng Lồ. Chỉ bây giờ, nó thật khó xác định đó là một thi thể nữa, trừ phi các bạn đứng khỏi nơi đó và nghiên cứu nó. Cơ thể đã hình thành một cái đồi, bị đám cỏ và dây leo ôm lấy. Chỉ đỉnh khuôn mặt của Người Khổng Lồ là vẫn có thể nhìn ra, và nó đã là xương trắng, như đá vôi nhô ra khỏi một ngọn núi chán nản, khô tàn.

Ender không háo hức đón chờ trận đấu nhau với đám nhóc người sói lần nữa, mà cậu ngạc nhiên khi bọn chúng không còn ở đó. Có lẽ, bị giết một lần, bọn chúng đã chết mãi mãi. Nó làm cậu hơi buồn.

Cậu đi bằng con đường bên dưới lòng đất, xuyên qua đường hầm, tới rìa vách đá nhìn ra khu rừng xinh đẹp. Lần nữa cậu lao mình xuống, và lần nữa đám mây bắt lấy cậu và mang cậu đến căn phòng trên tháp canh của toà lâu đài.

Con rắn bắt đầu tháo ra khỏi tấm thảm lần nữa, chỉ lần này Ender không hề lưỡng lự. Cậu bước lên đầu con rắn và ấn nó dưới chân mình. Nó quằn quại và quấn dưới cậu, và đáp lại cậu đã xoắn và nghiền nó sâu vào trong sàn đá. Cuối cùng nó vẫn còn đó. Ender cầm nó và lắc, cho tới khi nó không còn tháo ra nữa và hoa văn trên thảm đã mất đi. Rồi, vẫn kéo con rắn phía sau, cậu bắt đầu tìm đường ra.

Thay vào đó, cậu tìm thấy một tấm gương. Và trong gương cậu nhìn thấy một khuôn mặt mà cậu dễ dàng nhận ra. Đó chính là Peter, với máu đang chảy xuống cằm và đuôi rắn đang thò ra từ một góc miệng của hắn.
Ender hét lên và ném chiếc máy tính của mình đi. Vài đứa con trai ở trong trại lính bị tiếng ồn làm hoảng sợ, nhưng cậu đã xin lỗi và nói với họ là chẳng có gì cả. Bọn họ bỏ đi. Cậu nhìn một lần nữa vào máy tính của mình. Nhân vật của cậu vẫn còn đó, nhìn vào trong gương. Cậu cố nhặt một vài đồ vật, để huỷ chiếc gương đi, nhưng nó không bị suy suyễn gì. Chiếc gương không rời khỏi tường. Cuối cùng Ender quăng con rắn vào nó. Tấm gương vỡ tan, để lộ một cái hang trên tường phía sau. Hàng tá con rắn nhỏ rời khỏi hang nhanh chóng đến cắn nhân vật của Ender hết lần này đến lần khác. Xé nát các con rắn điên cuồng, nhân vật đổ sập xuống và chết giữa một đống rắn nhỏ quằn quại.

Màn hình trở lại tối đen, và các từ xuất hiện.

CHƠI NỮA?

Ender thoát ra và đẩy chiếc máy tính đi chỗ khác.

  ***

Hôm sau, nhiều chỉ huy đến gặp Ender hoặc gửi các người lính đến nói với cậu đừng lo lắng, hầu hết bọn họ đã nghĩ các buổi tập luyện phụ thêm đó là một ý kiến hay, cậu nên tiếp tục. Và để đảm bảo không có ai đến làm phiền cậu, bọn họ đã gửi một vài đứa lớn, những đứa cần tập luyện thêm đến gia nhập chỗ cậu. “Bọn họ cũng to lớn như đám bugger, những kẻ đã tấn công cậu đêm qua vậy. Bọn họ đã nghĩ lại.”

Thay vì chỉ một tá đứa, có bốn mươi lăm đứa đêm đó, nhiều hơn cả một quân đoàn, và dù có hay không sự hiện diện của đám con trai lớn ở phía Ender hoặc vì bọn họ đã đủ đêm trước rồi, chẳng còn kẻ địch nào của bọn họ đến nữa cả.

Ender đã không quay lại chơi trò tưởng tượng nữa. Nhưng nó vẫn sống trong các giấc mơ của cậu. Cậu vẫn nhớ về cảm giác giết một con rắn thế nào, nghiền nó, cách cậu làm rách tai của đứa con trai đó, cách cậu tiêu diệt Stilson, cách cậu làm gãy tay Bernard. Và rồi để đứng lên, giữ lấy thân thể của kẻ địch cậu, và nhìn thấy khuôn mặt của Peter đang nhìn về cậu từ trong gương. Trò chơi này biết quá nhiều về mình. Trò chơi này nói lên những sự dối trá bẩn thỉu. Tôi không phải là Peter. Tôi không có trái tim của một tên sát thủ.

Và rồi nỗi sợ tệ hơn, rằng cậu đã trở thành một tên sát thủ, chỉ giỏi hơn về chuyện đó, hơn cả Peter đã từng là thế; mà điều đó, nét đặc trưng này, đã làm hài lòng các giáo viên. Đó chính là những tên sát thủ mà bọn họ cần cho cuộc chiến tranh với loài bugger. Đó là kẻ có thể nghiền nát khuôn mặt địch thành cát bụi và làm máu họ bắn tung toé khắp không gian.

À, tôi là người của các ông. Tôi là tên chết tiệt khát máu mà các người muốn khi các người cần tôi được sinh ra. Tôi là công cụ của các người, và nó có gì khác biệt nếu tôi ghét một phần của tôi, phần mà các ông đang cần nó nhất? Có gì khác biệt khi mà những con rắn nhỏ giết tôi trong game chứ, tôi đồng ý với chúng, và sẵn lòng chết đi.


0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 8.2 - CHUỘT"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres