[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 9.1 - LOCKE VÀ DEMOSTHENES

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 9.1 - LOCKE VÀ DEMOSTHENES


Valentine tổ chức sinh nhật lần thứ tám của Ender một mình, trong sân vườn của nhà mới của họ ở Greensboro. Cô ấy đập một lá cây thông vào mảnh đất rỗng, và khắc tên cậu ấy trên cây thông bằng một cành con. Rồi cô ấy làm một lều vải bằng các cành nhỏ và lá thông và thắp sáng một ngọn lửa nhỏ. Nó làm khói trộn lẫn với nhau hòa vào trong các nhánh cây và các lá thông phía trên. Tất cả con đường vào không gian, cô ấy nói một cách thầm lặng. Tất cả con đường dẫn đến Trường Dạy Chiến Đấu.


---------------------------------||---------------------------------



“Tôi không gọi ông đến đây để lãng phí thời gian. Làm sao máy tính tạo ra cái  đồ quỷ đó thế?”

“Tôi không biết.”

“Làm sao nó có thể có được tấm hình của anh trai Ender và đưa nó vào trong đồ hoạ của Xứ tiên chứ? ”

“Đại tá Graff, tôi không ở đó khi nó được lập trình ra. Tất cả những gì tôi biết chính là máy tính chưa bao giờ đưa ai vào nơi này trước đây. Xứ tiên đã đủ kỳ lạ lắm rồi, nhưng đây không còn là Xứ tiên nữa. Nó qua bên kia Tận cùng Thế Giới, và --”

“Tôi biết tên của mọi nơi, tôi chỉ không biết chúng có nghĩa gì thôi.”

“Xứ tiên được lập trình trong đó. Nó đề cập đến một vài nơi khác. Nhưng không có gì nói về Tận Cùng Thế Giới cả. Chúng tôi không hề biết gì về nó.”

“Tôi không thích có cái máy tính nào làm phí thời gian của Ender cho việc suy nghĩ theo cách đó. Peter Wiggin không phải là người có sức thuyết phục mạnh mẽ trong cuộc đời cậu ấy, có lẽ trừ người chị Valentine.”

“Và trò chơi tưởng tượng được thiết kế để giúp bọn họ định hướng, giúp bọn họ tìm ra thế giới mà bọn họ cảm thấy thoải mái bên trong đó.”

“Ông không làm điều đó, đúng không, Thiếu tá Imbu? Tôi không muốn Ender cảm thấy dễ chịu trong Tận Cùng Thế Giới. Công việc của chúng ta ở đây chính là không thể dễ chịu với Tận cùng thế giới được!”

“Tận cùng thế giới trong game không nhất thiết phải là  kết thúc của loài người trong cuộc chiến với loài bugger. Đó là một ý nghĩ riêng của Ender.”

“Tốt. Ý nghĩ gì chứ?”

“Tôi không biết, sir. Tôi không phải trẻ con. Hỏi cậu ta.”

“Thiếu tá Imbu, tôi đang hỏi ông đấy.”

“Có lẽ là hàng ngàn ý nghĩ.”

“Thử một cái nào.”

“Ngài đang cô lập cậu bé. Có lẽ cậu ấy đang mong muốn kết thúc thế giới này, Trường Dạy Chiến Đấu. Hoặc có lẽ đó là kết thúc thế giới mà cậu ta đã lớn lên khi còn nhỏ, quê nhà cậu ấy, từ nơi đó. Hoặc có lẽ đó là cách cậu ta đối phó với việc chấm dứt với quá nhiều đứa nhỏ khác ở đây. Ender là một đứa trẻ nhạy cảm, ngài biết đấy, và cậu ta đã làm vài điều khá tệ hại với thân thể người khác, cậu ta có thể mong muốn một kết cục cho thế giới đó.”

“Hoặc không có cái nào trong đó.”

“Trò chơi tưởng tượng là một mối quan hệ giữa trẻ con và máy tính. Cùng nhau bọn họ tạo ra các câu chuyện. Các câu chuyện đều là thật, theo chiều hướng mà chúng phản ánh sự thật về cuộc đời bọn trẻ. Đó là tất cả những gì tôi biết.”

“Và tôi sẽ nói vời ông về những gì tôi biết,  Thiếu tá Imbu. Bức hình đó của Peter Wiggin không phải là một cái được lấy ra từ trong các tập tin của chúng ta, ở đây, tại trường. Chúng ta không có gì về cậu ta cả, bằng máy móc hoặc thứ gì khác, từ khi Ender đến đây. Và đó là bức hình gần đây hơn.”

“Nó chỉ mới một năm rưỡi nay, sir, bao lâu một đứa trẻ thay đổi chứ?”

“Cậu ta đã để tóc hoàn toàn khác bây giờ. Miệng cậu ta đã được chỉnh lại với thuật chỉnh răng. Tôi có một bức hình gần đây từ dưới mặt đất và so sánh với. Cách duy nhất mà máy tính ở đây, trong Trường Dạy Chiến Đấu có thể có được bức ảnh đó, nó phải yêu cầu máy tính từ trái đất gửi đến. Và thậm chí không một kết nối nào với IF cả. Nó cần có lệnh trưng dụng. Chúng ta không thể chỉ đi vào thị trấn tỉnh North Carolina và lấy các dữ liệu của trường. Có ai đó ở trường này có thẩm quyền có được cái này chứ?”

“Ngài không hiểu rồi, sir. Máy tính trường Dạy Chiến Đấu của chúng ta chỉ là một phần của mạng IF. Nếu chúng ta muốn một bức ảnh, chúng ta cần phải có lệnh trưng dụng, nhưng mà trò chơi tưởng tượng phải xác định rằng bức ảnh đó là cần thiết--”

“Nó có thể chỉ là đi lấy về.”

“Không chỉ mỗi ngày. Chỉ khi nó có ích cho chính đứa trẻ thôi.”

“Ok, nó tốt cho cậu ấy. Nhưng vì sao. Anh trai cậu ta nguy hiểm, anh trai cậu ta đã bị sa thải khỏi chương trình này vì cậu ta là một trong những con người tệ hại nhất mà chúng ta sờ vào. Vì sao cậu ta lại quá quan trọng đối với Ender chứ? Vì sao, sau tất cả mọi thời gian của cậu ta chứ?

“Thẳng thắn mà nói, sir. Tôi không biết. Và trò chơi tưởng tượng được thiết kế để mà nó không thể nói cho chúng ta. Nó hiển nhiên còn không biết chính nó. Đây là một vùng đất chưa được thám hiểm.”

“Ý ông là máy tính tạo ra điều này khi nó diễn ra ư?”

“Ngài có thể cho nó như thế.”

“À, điều đó làm tôi cảm thấy khá hơn rồi. Tôi đã nghĩ mình là người duy nhất chứ.”

  ***

 Valetine tổ chức sinh nhật lần thứ tám của Ender một mình, trong sân vườn của nhà mới của họ ở Greensboro. Cô ấy đập lá thông vào một mảnh đất rỗng và khắc tên cậu ấy trên cây thông bằng một cành con. Rồi cô ấy làm một lều vải bằng các cành nhỏ và lá thông và thắp sáng một ngọn lửa nhỏ. Nó làm khói trộn lẫn với nhau hòa vào trong các nhánh cây và các lá thông phía trên. Tất cả con đường vào không gian, cô ấy nói một cách thầm lặng. Tất cả con đường dẫn đến Trường Dạy Chiến Đấu.

Không có lá thư nào đến được, và đến chừng mực mà họ biết những lá thư của họ đã không bao giờ đến được chỗ cậu ấy. Khi cậu ấy bị mang đi lần đầu tiên, bố và mẹ đã ngồi ở bàn và gõ vào những lá thư dài gửi đến cậu mỗi ngày. Sớm thôi, mặc dù thế, một lần một tuần, và khi chẳng có câu trả lời nào đến, một lần một tháng. Giờ đã hai năm trôi qua từ khi cậu đi, và chẳng có lá thư nào, không trong số chúng, và không còn ký ức gì về ngày sinh nhật của cậu. Cậu đã chết, cô ấy nghĩ điều ấy một cách chua chát, vì chúng tôi đã quên cậu ấy.

Nhưng Valentine đã không quên cậu. Cô ấy không để bố mẹ biết, và trên tất cả chưa bao giờ gợi ý với Peter rằng cô ấy thường nghĩ về Ender nhiều thế nào, cô ấy đã viết các lá thư gửi cậu nhiều như thế nào, mà cô biết cậu ấy sẽ không bao giờ trả lời.

Rồi khi bố và mẹ nói với họ rằng sẽ rời khỏi thành phố để chuyển đến Bắc Carolina, tất cả các nơi, Valentine biết rằng họ không bao giờ còn hi vọng được gặp lại Ender lần nữa. Họ đang rời khỏi nơi mà cậu ấy chỉ biết quay về gặp họ. Làm sao Ender tìm ra họ ở đây, trong những cây này, dưới bầu trời có thể đổi thay và nặng nề này chứ? Cậu đã sống sâu trong đường hành lang suốt cả cuộc đời, và nếu cậu vẫn còn ở Trường Dạy Chiến Đấu, ít thiên nhiên nơi đó. Cậu sẽ nghĩ gì về điều này?

Valentine biết vì sao họ di chuyển đến đây. Đó là vì Peter, để sống giữa cây cối và các sinh vật nhỏ, để thiên nhiên dưới hình dáng chân thật, bố mẹ có thể hiểu điều đó, có thể có một ảnh hưởng nhẹ nhàng về sự lập dị của họ và đứa con trai kinh hoàng. Và, theo một cách, nó đã có. Peter nắm lấy điều đó ngay tức thì. Đi dạo xa bên ngoài chỗ thoáng mát, cắt xuyên qua các cây gỗ và bước vào vùng đất thoáng đãng—thỉnh thoảng đi suốt cả ngày, chỉ với một mẩu sandwich hoặc hai chỗ chia sẻ với chiếc máy của cậu trong hộp trên lưng, chỉ với một con dao bỏ túi nhỏ trong túi quần.

Nhưng Valentine biết. Cô ấy đã thấy một con sóc bị lột nửa da, bị đâm bởi những bàn tay nhỏ của nó và bàn chân với cành nhỏ bị vùi vào trong đất tơi. Cô ấy hình dung ra việc Peter đang đặt bẫy nó, buộc nó, rồi cẩn thận tách và lột da lưng không phá vỡ bộ phận phía sau, nhìn các cơ bện lại và tiếng rì rầm. Bao lâu cậu ta làm cho con sóc chết? Và trong suốt thời gian khi Peter ngồi gần đó, khuynh hướng tựa chống vào cây, có lẽ là nơi con sốc làm tổ, đùa với chiếc máy trong khi mạng sống con sóc đang gần mất đi.

Lần đầu tiên cô bị làm cho kinh hoảng, và hầu như ném đi cả bữa tối, nhìn những gì Peter đang ăn ngon lành, khen ngon. Nhưng sau đó cô ấy nghĩ về điều đó và nhận ra rằng, có lẽ, vì Peter, đó là một kiểu phép thuật, như những cơn sốt nhỏ của cô; một sự từ bỏ mà không biết làm sao cho lắng dịu những vị thần bóng đêm đang săn bắt linh hồn cậu ấy. Tốt hơn tra taans đối với các con sóc hơn là những đứa trẻ khác. Peter luôn là một nông dân khổ cực, trồng nó, nuôi dưỡng nó, tàn phá nó một cách thích thú khi nó bị chín; tốt hơn cậu ta nên làm điều đó với các sinh vật nhỏ này, những thú vui đúng hơn là với việc hung tàn mờ mắt đối với đám trẻ ở trường.

“Một học sinh mẫu mực,” thầy giáo của cậu ta nói. “Tôi mong chúng ta có một trăm những học sinh khác trong trường giống như cậu. Học suốt cả ngày, làm việc suốt cả ngày. Cậu yêu việc học.”

Nhưng Valentine biết điều đó chỉ là một trò lừa đảo. Peter yêu việc học, đúng thế, nhưng các thầy giáo đã không dạy cho hắn ta điều gì cả, chưa từng. Hắn đã tự học qua chiếc máy tính ở nhà, kết nối vào các cơ sở dữ liệu ở các thư viện, học và suy nghĩ và, trên hết, nói chuyện với Valentine. Chưa từng ở trường hắn ta hành động như thể hắn bị lôi cuốn về những bài giảng vở lòng của ngày. Ồ, chà, tôi chưa bao giờ biết rằng bên trong những con cóc lại trông như thế này, hắn nói, và rồi ở nhà hắn nghiên cứu việc bó các cơ bên trong các cơ quan thông qua bộ DNA. Peter là một bậc thầy xu nịnh, và tất cả những người thầy của hắn đều bị mua chuộc.

Như thường, điều đó thật tốt. Peter không còn được thấy nữa. Chưa bao giờ bắt nạt. Luôn đối xử tốt với mọi người. Đó là một Peter mới.

Mọi người tin điều đó. Bố và mẹ đã nói điều đó quá thường xuyên, nó làm cho Valentine muốn hét lên với họ. Đó không phải là Peter mới! Đó vẫn là Peter cũ, chỉ có khôn khéo hơn thôi!

Khôn khéo thế nào? Khôn khéo hơn bố. Khôn khéo hơn mẹ. Khôn khéo hơn bất kỳ ai mà mọi người đã từng gặp.

Nhưng không khôn khéo bằng con. 

“Tao đã định,” Peter nói, “bất kỳ khi nào để giết mày hoặc gì đó.”

Valentine dựa vào thân cây thông, ngọn lửa nhỏ của cô ấy đang âm ỉ. “Tôi cũng yêu anh, Peter à.”

“Điều đó thì quá dễ. Mày luôn tạo ra những ngọn lửa nhỏ ngốc nghếch này. Đó chỉ là vấn đề của việc đá mày ra và đốt cháy mày lên. Mày như một con đom đóm vậy.”

“Tôi đang nghĩ đến việc thiến mày trong lúc mày ngủ.”

“Không, mày không làm được đâu. Mày chỉ nghĩ về những điều như thế khi tao ở cùng mày. Tao làm khơi lên lòng tốt của mày. Không, Valentine, tao quyết định không giết mày. Tao quyết định là mày sẽ giúp tao.”

“Tôi sao?” Một vài năm trước, Valentine đã bị làm cho khiếp sợ bởi những lời đe doạ của Peter. Mặc dù giờ đây, cô ấy không còn quá sợ. Không, cô ấy nghi ngờ rằng hắn ta có thể giết  cô. Cô không  nghĩ về bất kỳ điều gì quá kinh khủng đến nỗi cô không tin Peter có thể làm điều đó. Cô ấy cũng biết, dù cho Peter không điên cuồng, không theo chiều hướng mà hắn không thể điều khiển được chính mình. Hắn điều khiển bản thân mình tốt hơn hẳn bất kỳ ai mà cô biết. Có lẽ trừ chính bản thân cô. Peter có thể trì hoãn bất kỳ sự mong muốn càng lâu khi khi cần; hắn có thể che đậy bất kỳ cảm xúc. Và vì thế Valentine biết rằng hắn sẽ không bao giờ tổn thương cô trong một cơn điên dại. Hắn sẽ chỉ làm điều đó khi lợi thế gây ra nhiều mối đe doạ ảnh hưởng lớn. Và chúng thì không. Theo một cách, hiển nhiên cô thích Peter hơn những người khác vì điều này. Hắn luôn luôn, luôn luôn phản ứng tiêu cực về điều hắn thích một cách thông minh. Và vì thế, để giữ chính cô được an toàn, tất cả những gì cô phải làm là để chắc chắn điều đó làm cho Peter thích thú việc giữ cô sống hơn là việc làm cô chết đi.

“Valentine, những điều đang diễn ra trong một cái đầu. Tao đang lần theo bước đi của nhóm người ở Nga.”  

“Chúng ta đang nói về điều gì thế?”

“Thế giới, Val. Mày biết nước Nga chứ? Đế chế khổng lồ? Warsac Pact? Người cai trị Eurasia từ Hà Lan tới Pakistan?”

“Họ không công khai các di chuyển của nhóm, Peter.”

“Dĩ nhiên là không. Nhưng chúng công bố hành khách của chúng và những giờ tàu lửa chở hàng. Tao đã có chiếc máy tính đang phần thích lịch trình đó và tìm ra khi những chuyến tàu lửa bí mật của nhóm đang di chuyển hướng về cùng các dấu vết. Làm điều đó thụt lùi trên ba năm vừa qua. Vào sáu tháng vừa rồi, chúng đã tăng cường, chúng đang chuẩn bị cho chiến tranh. Chiến tranh trên trái đất.”

“Nhưng còn Liên minh thì sao? Và cả những con bọ nữa?” Valentine không biết Peter đang có gì, nhưng hắn thường mở ra những cuộc thảo luận thế này, những cuộc thảo luận thực tế về tình hình thế giới. Hắn dùng cô để kiểm tra ý kiến của mình, để tinh lọc chúng. Trong quá trình, cô cũng tinh lọc suy nghĩ của riêng mình. Cô nhận thấy hiếm khi cô đồng ý với Peter về những gì thế giới đang diễn ra, họ hiếm khi bất đồng về những gì thế giới hiện tại. Họ đã trở nên quá thông minh về thông tinh chính xác chọn lọc ra khỏi những câu chuyện của những tay nhà báo cả tin, ngu dốt vô vọng. Tin tức dồn lại, khi Peter gọi chúng.

“Polemarch là người Nga, đúng không? Và ông ta biết chuyện gì đang diễn ra với hạm đội. Cả khi họ nhận ra những con bọ không còn đáng sợ nữa, hoặc là chúng ta sắp có một cuộc chiến lớn. Một cách này hoặc cách khác, cuộc chiến với những con bọ sắp diễn ra. Họ đang chuẩn bị sẵn sàng cho sau cuộc chiến.”

“Nếu họ di chuyển các nhóm, hẳn là theo điều khiển của Strategos.”
“Đó là tất cả bên trong, trong Warsaw Pact.”

Điều này đang làm loạn. Vẻ ngoài hoà bình và sự hợp tác là sự yên tĩnh hầu như từ khi cuộc chiến với các con bọ bắt đầu. Những gì Peter đã tìm ra là một sự hỗn loạn nền tảng trong trật tự thế giới. Cô có một bức hình dối trá, rõ ràng trong trí nhớ, của con đường mà thế giới đã có trước khi những con bọ phá bẻ hoà bình. “Vậy nó trở lại con đường trước đây.”     

“Vài sự thay đổi. Tấm khiên làm điều đó để mà chẳng ai phiền với các vũ khí hạt nhân nữa. Chúng ta phải giết lẫn nhau hàng ngàn lần thay vì hàng tỷ.” Peter cười xếch. “Val, nó bị ràng buộc để diễn ra. Ngay bây giờ có một hạm đội quốc tế mênh mông và quân đội tồn tại, với sự bá chủ của người Mỹ. Khi cuộc chiến các con bọ đã qua đi, tất cả các sức mạnh sẽ tan biến, vì nó được xây dựng lên từ nỗi sợ từ các con bọ. Và bất thình lình chúng ta sẽ nhìn quanh và khám phá rằng tất cả các liên minh cũ đã rời đi, chết và ra đi, trừ một, Warsaw Pact. Và nó sẽ là đô la chống lại năm tỷ laser. Chúng ta sẽ có vành đai thiên thể, nhưng họ sẽ có Trái Đất, và mày sẽ bỏ chạy khỏi các cây nhỏ và cần tây, xa khỏi nơi đó, không có Trái Đất.“

Cái gì làm Valentine lo lắng nhất, hơn tất thảy là những gì Peter có vẻ không lo lắng chút nào. “Peter, sao tao có ý nghĩ là mày đang nghĩ điều này như một cơ hội vàng đối với Peter Wiggin?”

“Peter, mày đã mười hai tuổi. Tao mười. Chúng có một hứa hẹn đối với những người ở độ tuổi của chúng ta. Họ gọi chúng ta là những đứa trẻ và họ đối xử với chúng ta như những con chuột. ”

“Nhưng chúng ta không suy nghĩ như những đứa trẻ khác, phải không, Val? Chúng ta không nói chuyện như những đứa trẻ khác. Và hơn hết, chúng ta không viết như những đứa trẻ khác.”

“Dành cho một cuộc thảo luận bắt đầu với những lời đe doạ chết chóc, Peter, chúng ta đã đi xa khỏi chủ đề rồi, tao cho là thế.” Cứ thế, Valentine giữ bình tĩnh khi đang kích động. Viết là vài điều Val làm giỏi hơn Peter. Cả hai đều biết. Peter thậm chí đã được đặt tên một lần, khi hắn nói rằng hắn luôn có thể thấy những gì người khác ghét nhất về chính họ, và bắt nạt họ, khi Val thì lại luôn có thể thấy những gì người khác thích nhất về chính họ, và tâng bốc họ. Đó là một cách giễu cợt của sự xếp đặt, nhưng đó là sự thật. Valentine có thể thuyết phục người khác về quan điểm của cô ấy—cô ấy có thể thuyết phục họ rằng họ muốn những gì cô ấy muốn họ làm. Peter, theo cách khác, chỉ có thể làm họ sợ hãi những gì hắn muốn làm họ sợ. Khi lần đầu hắn chỉ điều này ra cho Val, cô trả lại. Cô ấy đã muốn tin cô ấy là người giỏi thuyết phục người khác vì cô đúng, không vì cô khéo léo. Nhưng dù bao nhiêu cô tự nhủ chính mình rằng cô đã từng không muốn lợi dụng người khác theo cách Peter đã làm, cô vui vẻ biết rằng mình có thể, theo cách của cô, điều khiển người khác. Và không chỉ điều khiển những gì họ đã làm. Cô có thể điều khiển, theo cách, những gì họ muốn để làm. Cô đã xấu hổ khi mình vui vẻ vì khả năng này, Và thỉnh thoảng cô đã từng nhận ra rằng mình đã từng dùng khả năng đó. Để muốn những người thầy làm những gì cô muốn, và cả các học sinh khác. Để bố và mẹ thấy những gì theo cách của cô. Thỉnh thoảng, cô có thể thuyết phục thậm chí cả Peter. Đó chính là những điều kinh hoàng nhất trong tất cả—rằng cô có thể hiểu Peter đủ rõ, có thể thông cảm với hắn đủ để bước vào nội tâm của hắn theo cách đó. Có nhiều Peter bên trong cô hơn cô có thể nghĩ để thừa nhận, dù thỉnh thoảng cô dám nghĩ về điều đó một cách không hệ thống. Đó là những gì cô nghĩ khi Peter nói: Mày mơ về sức mạnh, Peter, nhưng theo cách của chính tao, tao là người có nhiều sức mạnh hơn cả mày.

“Tao đang học lịch sử,”  Peter nói. “Tao đang học những thứ về nền tảng ứng xử con người. Có nhiều thời điểm khi thế giới sắp xếp lại chính nó, và ở những thời điểm như thế, những lời đúng có thể thay đổi thế giới.
Nghĩ về những gì Pericle đã làm ở Athen, và Demosthenes--”

“Ừ, họ đã điều khiển để phá huỷ Athens hai lần.”

“Ừ, nhưng Demosthene thì đúng về Philip--”

“Hoặc chọc tức ông ta--”

“Vui như một con thỏ có một chân, Val.”
“Chẳng nghi ngờ nhiều về những cái cây này.”
“Hi vọng trong những vòng nhỏ điêu luyện.”
Valentine cowì vào hình ảnh kinh khủng và ghét chính bản thân mình vì nghĩ đó là trò vui.

“Val, chúng ta có thể nói những lời mà mọi người khác sẽ nói hai tuần sau. Chúng ta có thể làm điều đó. Chúng ta không phải đợi đến khi chúng ta lớn và an toàn sắp đặt trong vài nghề nghiệp nào đó.”
“Peter, mày mười hai tuổi.”
“Không, trên mạng tao không phải như thế. Trên mạng ta có thể đặt tên chính mình bất kỳ là gì tao muốn, và vì thế mày cũng có thể.”
“Trên mạng chúng ta rõ ràng được xác định như là các sinh viên, và chúng ta thậm chí không thể tham gia vào các cuộc tranh luận trừ khi theo lối thính giả, có nghĩ là chúng ta không thể nói bất kỳ điều gì ở bất cứ đâu.”

“Tao có một kế hoạch.”
“Mày luôn làm thế.”  Cô ấy giả vờ hờ hững nhưng vẫn hăm hở lắng nghe.
“Chúng ta có thể vào nét như những người trưởng thành chính thức, với bất kỳ cái tên nào chúng ta muốn đặt, nếu bố để chúng ta truy cập vào quyền công dân của ông ấy. ”
“Và vì sao ông ấy sẽ làm điều đó chứ? Chúng ta đã có quyền truy cập sinh viên. Mày bảo ông ấy làm gì, tôi cần thẻ công dân, thế nên tôi có thể đi khắp thế giới?”
“Không, Val. Tao sẽ không nói ông ấy điều gì cả. Mày sẽ bảo ông ấy mày lo lắng cho tao thế nào. Taoo đang nỗ lực vất  vả để làm tốt ở trường thế nào, nhưng mày biết đấy, điều đó làm tao điên lên, vì tao chưa bao giờ nói với ai về sự thông minh, mọi người luôn ra lệnh với tao, vì tao nhỏ, tao chưa bao giờ nói chuyện với người ngang hàng. Mày có thể chứng minh rằng tao đang bị căng thẳng.”
Valentine nghĩ về xác chết của con sóc trong rừng và nhận ra rằng thậm chí rằng khám phá là một phần kế hoạch của Peter. Hoặc ít nhất hắn đã làm điều đó như một phần của kế hoạch, sau đó nó xảy đến.

“Vậy mày có ông để uỷ quyền cho chúng ta chia sẻ quyền truy cập công dân của ông ấy. Để sử dụng giấy chứng minh của chính chúng ta nơi đó, để che đậy chúng ta là người sẽ đưa chúng ta quyền tôn trọng trí tuệ chúng ta xứng đáng.”
Valentine có thể thách thức hắn ta về các ý nghĩ, nhưng chưa bao giờ về những thứ như thế này. Cô ấy có thể không nói, Điều gì làm mày nghĩ mày xứng đáng được tôn trọng chứ ? Cô ấy đã đọc về Adolf Hitler. Cô ấy nghĩ những gì hắn thích ở độ tuổi mười hai. Không lanh lẹ thế này, không theo như cách của Peter, nhưng khao khát được tôn trọng, có lẽ như thế. Và những gì nó có nghĩa nếu thời niên thiếu của hắn trong một máy đập lúa hoặc bị giẫm bởi một con ngựa nhỉ ?

« Val, » Peter nói. « Tao biết những gì mày nghĩ về tao. Tao không phải là người tốt, mày đang nghĩ thế. »

Valentine ném một lá thông vào hắn. « Một mũi tên xuyên qua tim mày. »

« Tao đang định đến nói với mày từ lâu rồi. Nhưng tao vẫn còn ngại. »

Cô đặt một lá thông vào miệng và thổi nó về phía hắn ta. Nó hầu như rơi thẳng xuống. « Một cú phóng sai khác. » Tại sao hắn đang giả vờ đang yếu đuối thế ?

« Val, tao e là mày sẽ không tin tao. Rằng mày sẽ không tin tao có thể làm điều đó. »

« Peter, tao tin mày có thể làm bất cứ điều gì, và có lẽ sẽ thế. »

« Nhưng tao thậm chí vẫn còn nhiều e ngại, rằng mày tin tao và cố ngăn cản tao. »

« Thôi nào, đe doạ giết tao lần nữa hả, Peter. » Hiển nhiên hắn có phải đang tin rằng cô ấy sẽ bị khùng bởi hành động tốt đẹp và khiêm tốn ?

« Vậy tao có một cảm giác bệnh hoạn về sự hài hước. Tao rất tiếc. Mày biết tao thích chòng ghẹo. Tao cần mày giúp.  »

« Mày chỉ là những gì thế giới cần. Một đứa con trai mười hai tuổi giaỉ quyết mọi vấn đề. »

« Việc tao mười hai tuổi hiện giờ, đó không phải là lỗi. Và đó không phải lỗi của tao rằng ngay bây giờ sẽ là thế khi cơ hội đang đến. Ngay bây giờ là thời điểm khi tao có thể xếp đặt các vấn đề. Thế giới luôn là một nền xã hội dân chủ trong nhiều lần thay đổi liên tục, và con người với tiếng nói hay nhất sẽ thắng. Mọi người nghĩ Hitler có sức mạnh vì quân đội, vì họ đang nghĩ để giết, và đó chỉ là một phần sự thật, vì sức mạnh thực sự của thế giới luôn được xây lên về sự đe doạ cái chết và sự nhục nhã. Nhưng hầu hết ông ta có sức mạnh về những lời nói—trên những từ đúng ở đúng thời điểm. »

« Tao chỉ nghĩ về việc so sánh mày với ông ta. »

« Tao không ghét Jews, Val. Tao không muốn phá huỷ bất kỳ ai. Và tao cũng không muốn chiến tranh. Tao muốn thế giới hàn gắn cùng nhau. Điều đó quá tệ sao ? Tao không muốn chúng ta trở lại con đường cũ. Mày đã từng đọc về chiến tranh thế giới chưa ? »

« Ừ. »

« Chúng ta có thể trở lại nơi đó lần nữa. Hoặc tệ hơn. Chúng ta có thể tìm lại chính mình đang bị giam cầm trong Warsaw Pact. Bây giờ, có một sự cổ vũ. »

« Peter, chúng ta là trẻ con, mày không hiểu điều đó sao ? Chúng ta đi học, chúng ta sẽ lớn-- » Nhưng thậm chí khi cô ấy đã kháng cự lại, cô ấy muốn hắn thuyết phục mình. Cô ấy đã muốn hắn thuyết phục mình rời đi lúc đầu.

Nhưng Peter không biết hắn đã thắng. « Nếu tao tin điều đó, nếu tao chấp nhận điều đó, vậy tao đã phải ngồi lại và nhìn trong khi tất cả các cơ hội đều đang tan biến, và rồi khi tao đủ lớn, nó đã quá muộn. Val, nghe tao đi. Tao biết mày cảm thấy như thế nào về tao, mày luôn thế. Tao là kẻ xấu, thằng anh bẩn thỉu. Tao độc ác với mày và độc ác hơn với Ender trước khi họ mang nó đi. Nhưng tao không ghét nó. Tao yêu cả hai chúng mày. Tao chỉ là phải—phải có điều khiển, mày có hiểu điều đó không ? Đó là điều quan trọng nhất đối với tao, đó là món quà tuyệt vời nhất của tao, tao có thể thấy các điểm yếu, tao có thể thấy làm sao để khắc phục và dùng chúng, tao chỉ thấy những điều đó mà thậm chí không cố. Tao có thể trở thành một thương nhân và vận hành vài công ty, tao đã góp nhặt và lên kế hoạch cho tới khi tao ở đỉnh cao của mọi thứ và những gì tao sẽ có ? Chẳng có gì. Tao đang đi đến quyền lực, Val, tao sẽ điều khiển vài điều. Nhưng tao muốn điều đó là vài thứ có giá trị để điều khiển. Tao muốn hoàn thành vài điều đáng giá. Một kiểu hoà bình kiểu Mỹ xuyên qua toàn thế giới. Để mà khi ai đó khác đến, sau khi chúng ta đánh bại đám bọ, khi ai đó khác đến đây để đánh bại chúng ta, chúng sẽ nhận ra chúng ta đã mở rộng ra hàng ngàn thế giới, chúng ta hoà bình cùng nhau và không thể bị đánh bại. Mày có hiểu chứ ? Tao muốn bảo vệ loài người khỏi sự diệt chủng. »

Cô chưa bao giờ thấy hắn nói thẳng thắn như thế. Chẳng có khôi hài, không có dấu vết nào của một sự dối trá trong giọng nói của hắn.

Hắn đang trở nên giỏi hơn về mặt này. Hoặc có lẽ hắn hiện tại đang chạm đến sự thật. « Vậy đó chính là ông cụ mười hai tuổi và đứa em gái ranh của ông ta, những kẻ sẽ bảo vệ thế giới ư ? »

« Alexander mấy tuổi ? Tao không làm điều đó suốt đêm. Tao chỉ sắp sửa bắt đầu bây giờ. Nếu mày sẽ giúp tao.»

« Tao không tin những gì mày đã làm với những con sóc đó, là một phần của hành động. Tao nghĩ mày làm điều đó vì mày thích làm điều đó. »

Bất ngờ Peter nhỏ nước mắt vào tay hắn. Val thừa nhận hắn đang giả vờ, nhưng rồi cô ấy ngạc nhiên. Điều đó có thể, phải không, rằng hắn yêu cô, và rằng trong thời điểm cơ hội kinh khủng này hắn đang muốn làm yếu đuối bản thân trước cô ấy để giành được cảm tình của cô. Hắn đang điều khiển mình, cô ấy nghĩ, nhưng đó không có nghĩa hắn không thành thật. Gò má hắn đang ướt khi hắn buông tay ra, mắt hắn vầng đỏ. « Tao biết, » hắn nói.

« Đó là những gì tao sợ nhất. Rằng tao thật sự là một con quỷ. Tao không muốn trở thành một kẻ giết người nhưng tao chỉ không thể làm gì khác. »

Cô chưa bao giờ thấy hắn chỉ ra điểm yếu thế này. Mày quá khéo, Peter à. Mày bảo vệ điểm yếu của mình để mày có thể dùng nó để điều khiển tao bây giờ. Và điều đó chưa đả động đến cô. Vì nếu đó là sự thật, thậm chí chỉ là một phần sự thật, Peter sẽ không là một con quỷ, và vì thế cô có thể thoả mãn tình yêu mà Peter thích về quyền lực mà không e ngại việc bản thân trở thành một con quỷ. Cô ấy biết rằng Peter đang tính toán, thậm chí bây giờ, nhưng cô tin điều đó trên cả tính toán, hắn đang nói điều sự thật. Nó đã bị ẩn giấu sâu tận bên trong, nhưng hắn đã thăm dò cô cho tới khi hắn tìm ra sự thật của cô.

« Val, nếu mày không giúp tao, tao không biết điều gì sẽ đến đâu. Nhưng nếu mày ở đó, một người cộng tác với tao trong mọi điều, mày có thể giúp tao tránh khỏi—như thế. Thích những điều tồi tệ. »


Cô ấy gật đầu. Mày chỉ đang giả vờ chia sẻ quyền lực với tao, cô ấy nghĩ, nhưng quả thật, tao có sức mạnh hơn hẳn mày, thậm chí mặc dù mày không biết điều đó. « Tao sẽ. Tao sẽ giúp mày. »

0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 9.1 - LOCKE VÀ DEMOSTHENES"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres