[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 10.1 - RỒNG
Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014 23:01 , 0 phản hồi
Labels: Book , Ender's Game , Ender's Saga
CHƯƠNG 10.1 - RỒNG
Ender đã biết những gì đang diễn ra từ lúc bọn họ đưa cậu vào. Mọi người đều trông mong cậu trở thành chỉ huy sớm mà. Có lẽ không sớm thế này, nhưng cậu đã dẫn đầu vị trí hầu hết suốt ba năm liên tục, không ai khác tiếp cận đủ xa như cậu, và các buổi tập tối của cậu đều trở thành nhóm có uy tín nhất trong trường. Có vài người còn ngạc nhiên vì sao các giáo viên đợi lâu đến thế này.
---------------------------------||---------------------------------
“Bây giờ ư?”
“Tôi cho là thế.”
“Đó phải là một mệnh lệnh, Đại tá Graff. Các quân đoàn không di chuyển chỉ vì một người chỉ huy nói ‘Tôi cho là đã đến lúc tấn công.‘”
“Tôi không phải là một chỉ huy. Tôi là một người thầy của đám trẻ.”
“Đại tá, sir, tôi thừa nhận tôi ở phía ngài, tôi thừa nhận tôi đau đớn vì sự ngu đần, nhưng nó vẫn diễn ra, mọi thứ vẫn hoạt động chỉ như ngài muốn. Vài tuần qua Ender thậm chí đã ở đó, trong đó--”
“Hạnh phúc.”
“Hài lòng. Cậu ấy đang làm rất tốt. Tâm trí cậu ấy hăng hái, cậu ấy chơi xuất sắc. Trẻ như cậu ấy. Chúng ta chưa bao giờ có một người chỉ huy như thế. Thông thường bọn họ phải ở mười một tuổi, nhưng ở chín tuổi rưỡi cậu ấy đã dẫn đầu.”
“Ừ, đúng thế. Vài phút ở đó, thật sự tôi đã chợt loé lên ý nghĩ, ngạc nhiên về kiểu người sẽ hàn gắn một đứa trẻ bị một vài tổn thương, chỉ để rồi ông ta có thể ném cậu ta trở lại chiến trường lần nữa. Một chút tinh thần cá nhân tiến thoái lưỡng nan. Xin làm ơn nhìn quanh điều đó. Tôi đã mệt mỏi rồi.”
“Cứu lấy thế giới, nhớ chứ?”
“Gọi cậu ấy vào.”
“Chúng tôi đang làm những gì phải làm, Đại tá Graff.”
“Thôi nào, Anderson, ông chỉ đang hấp hối để nhìn làm sao cậu ta điều khiển tất cả những trò chơi lắp ráp mà tôi đã buộc ông từ bỏ.”
“Điều đó là một thứ khá thấp kém để--”
“Vì thế tôi đang là một kiểu người thấp kém đây. Thôi nào, Thiếu tá. Cả hai chúng ta đều là những kẻ cặn bã trên đời này.Tôi cũng đang hấp hôi để nhìn làm sao cậu điều khiển chúng đây. Dù sao đi nữa, cuộc sống của chúng ta đều đang phụ thuộc vào việc cậu ta có thật sự làm giỏi hay không. Hử?”
“Ông không bắt đầu dùng tiếng lóng của đám trẻ, đúng không?”
“Gọi cậu ấy vào đi, Thiếu tá. Tôi sẽ đổ đống lịch trình vào tập tin của cậu ta và cho cậu ta hệ thống an ninh. Những gì chúng ta đang làm là để cậu ta không dở đi, ông biết mà. Cậu ta một lần nữa có sự riêng tư.”
“Cô lập, ý ông là thế.”
“Sự cô độc của quyền lực. Gọi cậu ấy vào.”
“Yes, sir. Tôi sẽ trở lại cùng cậu ấy trong vòng mười lăm phút nữa.”
“Chào. Yes sir yessir yezzir. Tôi hi vọng cậu vui, tôi hi vọng cậu có một thời gian dễ chịu, hạnh phúc, Ender à. Có lẽ đó là lần cuối trong cuộc đời cậu. Chào mừng, cậu bé. Chú Graff thân yêu của cậu đang có sẵn các kế hoạch cho cậu đấy.”
***
Ender đã biết những gì đang diễn ra từ lúc bọn họ đưa cậu vào. Mọi người đều trông mong cậu trở thành chỉ huy sớm mà. Có lẽ không sớm thế này, nhưng cậu đã dẫn đầu vị trí hầu hết suốt ba năm liên tục, không ai khác tiếp cận đủ xa như cậu, và các buổi tập tối của cậu đều trở thành nhóm có uy tín nhất trong trường. Có vài người còn ngạc nhiên vì sao các giáo viên đợi lâu đến thế này.
Cậu ngạc nhiên mình sẽ được cấp cho quân đoàn nào đây. Ba chỉ huy đều được tốt nghiệp sớm, bao gồm Petra, nhưng điều đó còn lấu để bọn họ đưa cậu quân đoàn Phượng Hoàng. Chưa từng có ai tiếp nối vị trí chỉ huy trong cùng một quân đoàn mà cậu ta đã ở đó khi được thăng cấp cả.
Anderson đầu tiên dẫn cậu đến căn phòng mới. Nó đã được xác định—chỉ các chỉ huy mới có phòng riêng. Rồi cậu có vài bộ đồng phục mới vừa vặn cùng một bộ đồ sáng. Cậu nhìn vào trên các mẫu để biết tên của quân đoàn mình.
Rồng, mẩu giấy đã nói thế. Không có quân đoàn Rồng nào cả.
“Tôi chưa từng nghe nói đến Quân đoàn Rồng cả,” Ender nói.
“Đó là vì không có một quân đoàn Rồng nào trong bốn năm qua cả. Chúng tôi không dùng cái tên đó vì có một sự mê tín liên quan đến nó. Chưa từng có Quân đoàn Rồng nào trong lịch sử của Trường Dạy Chiến Đấu thắng thậm chí chỉ là một phần ba trò chơi. Nó đã trở thành một trò đùa.”
“Vậy, vì sao các ông bây giờ lại làm nó sống dậy chứ?”
“Chúng tôi còn nhiều bộ đồng phục dư để sử dụng.”
Graff ngôi ở bàn ông ta, trông mập hơn và mệt mỏi hơn lần Ender gặp ông ấy trước đây. Ông ấy đưa cho Ender cái móc của cậu, hộp nhỏ mà các chỉ huy vẫn dùng để đi các nơi họ muốn trong phòng thi đấu trong suốt buổi tập. Nhiều lần trong suốt các buổi tập tối của mình, Ender ước rằng cậu có chiếc móc, thay vì việc phải nảy khỏi các tường để đến nơi cậu muốn. Bây giờ cậu đã tinh thông trong việc diễn tiệp mà không cần đến, đó chính là nó. “Nó chỉ hoạt động,” Anderson chỉ ra, “trong suốt các buổi tập quy định của cậu.” Khi Ender đã định lên kế hoạch cho các buổi tập thêm, có nghĩa là chiếc móc chỉ có ích cho vài lần. Nó cũng giải thích vì sao có nhiều chỉ huy không bao giờ tổ chức các buổi tập thêm. Bọn họ phụ thuộc vào chiếc móc, và nó không làm gì cho bọn họ suốt những lần tập thêm cả. Nếu bọn họ cảm thấy rằng chiếc móc là quyền lực của họ, sức mạnh của họ đối với những đứa khác, vậy thì bọn họ thậm chí sẽ ít làm việc vì không có nó đi. Đó là một thuận lợi cho việc tôi sẽ có thêm vài kẻ địch, Ender nghĩ.
Graff chính thức diên thuyết chào mừng với vẻ buồn chán và nhắc lại. Chỉ ở lúc cuối ông ấy mới bắt đầu có vẻ thú vị với các lời nói của mình. “Chúng ta đang làm vài điều khác thường với Quân Đoàn Rồng. Tôi hi vọng các cậu không phiền. Chúng ta tập hợp một quân đoàn mới bằng việc cải tiến tương đương các khoá học dành cho toàn bộ người mới sớm hơn và làm chậm lại việc tốt nghiệp của vài người học viên đã tiến bộ. Tôi nghĩ các cậu sẽ hài lòng với chất lượng các người lính của các cậu. Tôi hi vọng các cậu sẽ là thế, vì chúng tôi đang cấm các cậu thuyên chuyển bất kỳ ai trong bọn họ.”
“Không chuyển ư?” Ender hỏi. Chính là cách mà các chỉ huy luôn dùng để chặt đứt điểm yếu của họ, bằng việc đẩy đi.
“Không. Cậu thấy đấy, bây giờ cậu đã hướng dẫn các buổi tập luyện thêm suốt ba năm qua. Cậu có một nhóm người ủng hộ. Nhiều người lính giỏi sẽ gian lận để ép các chỉ huy của bọn họ đẩy họ về phía quân đoàn của cậu. Chúng tôi đã cho cậu một quân đoàn có thể, đúng lúc, cạnh tranh. Chúng tôi không định để cậu chiếm ưu thế một cách không công bằng đâu.”
“Ngược lại nếu tôi có một người lính mà tôi không thể hoà thuận được thì sao?”
“Hãy hoà thuận với cậu ấy.” Graff nhắm mắt lại. Anderson đứng lên và buổi phỏng vấn kết thúc.
Rồng được chỉ định màu grey, orange, grey; Ender đổi bộ đồ sáng của mình, rồi theo các dải màu đến khi cậu đến trại lính của quân đoàn mình. Bọn họ đều đã ở đó, lang thang gần lối vào. Ender giao phó ngay lập tức. “Giường sẽ được các người lớn sắp xếp. Những người lính cũ ở phía sau căn phòng, những người lính mới ở phía trước.”
Điều đó ngược với mô hình thông thường, và Ender biết điều đó. Cậu cũng biết rằng cậu không định như các chỉ huy khác, những người thậm chí chưa bao giờ nhìn đến đám nhóc nhỏ hơn vì bọn chúng luôn ở phía cuối.
Khi bọn họ đã tự xếp theo ngày đến học, Ender đứng lên và đi xuống lối đi. Hầu hết ba mươi người lính của cậu đều là người mới, đi thẳng ra từ nhóm người mới của họ, hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chiến đấu. Vài người thậm chí còn dưới tuổi – những người đang đứng gần cửa nhất đặc biệt nhỏ nhắn. Ender nhắc cậu nhớ lại rằng, đó là cách Bonzo Madrid đã nhìn như thế nào khi lần đầu tiên cậu gia nhập. Tuy nhiên, Bonzo đã chỉ có một người lính dưới độ tuổi để đương đầu mà thôi.
Không có người lính cũ nào thuộc về nhóm tập luyện về đêm của Ender cả. Không có ai trong tiểu đoàn mà cậu đã chỉ huy cả. Quả thật, không ai là người lớn tuổi hơn Ender cả, có nghĩa là thậm chí các người lính cũ của cậu, không có nhiều kinh nghiệm hơn mười tám tháng. Thậm chí có vài người cậu còn không nhận ra, bọn họ quá ít ấn tượng. Bọn họ dĩ nhiên là nhận ra Ender, khi cậu là người lính được ca tụng nhiều nhất trong ngôi trường này. Và vài người, Ender có thể thấy, đã không bằng lòng với cậu. Ít ra bọn họ đã ban cho tôi một đặc ân – không có người lính nào của tôi lớn tuổi hơn tôi.
Ngay sau khi các người lính đều nhận giường, Ender ra lệnh cho bọn họ mặc đồ sang vào và đến tập luyện.
“Chúng ta có buổi tập sang, tiến thẳng đến phòng tập sau bữa sang. Một cách chính thức, các cậu có một giờ nghỉ giữa bữa sang và buổi tập. Chúng ta sẽ xem những gì diễn ra sau khi tôi hiểu các cậu giỏi đến đâu.” Sau ba mươi phút, dù nhiều đứa vẫn chưa mặc đồ, cậu đã ra lệnh cho bọn họ rời phòng.
“Nhưng tôi vẫn đang ở trần!” một đứa nói.
“Mặc nhanh hơn vào lần tới. Ba phút từ lần gọi đầu để chạy ra khỏi phòng—đó là luật cho tuần lễ này. Tuần sau, luật sẽ là hai phút. Di chuyển!” Sẽ sớm trở thành trò đùa cho phần còn lại của trường, rằng quân đoàn Rồng quá ngu xuẩn, bọn họ phải tập cách mặc đồ đấy.
Năm đứa con trai hoàn toàn trần truồng, mang theo đồ sang khi bọn chúng chạy khắp các hành lang; vài đứa đã hoàn toàn mặc đồ xong. Bọn họ thu hút nhiều sự chú ý khi bọn họ băng qua các lớp học mở rộng cửa. Không ai bỏ lỡ lần nữa nếu cậu có thể giúp điều đó.
Trên hành lang dẫn đến phòng thi đấu, Ender bắt bọn họ chạy lùi lại và ra trước hành lang, nhanh, để bọn họ đổ một ít mồ hôi, trong khi những người đang trần truồng mặc đồ họ vào. Rồi cậu dẫn bọn họ đến cửa bên trên, nơi mà mở hướng vào giữa phòng thi đấu, chỉ như các cánh cửa ở trong các trò chơi hiện tại. Rồi cậu bảo họ nhảy lên và dùng các tay cầm trên trần để ném bọn họ vào phòng. “Tập hợp trên bức tường phía xa,” cậu nói. “Như thể các cậu đang tiến đến cổng địch.”
Bọn họ để lộ ra khi bọn họ nhảy, bốn lần một, xuyên qua cửa. Hầu hết không có ai biết làm sao thiết lập một hướng trực tiếp đến đích cả, và khi bọn họ tới được bức tường phía xa, vài người mới đã có bất kỳ ý nghĩ làm sao để nắm hoặc điều khiển các cú nảy của bọn họ.
Đứa cuối cùng rời khỏi là một tên lùn, hiển nhiên dưới tuổi rồi. Chẳng thể nào cậu ta có thể với tới tay cầm trần nhà cả.
“Cậu có thể dùng một tay cầm bên cạnh nếu cậu muốn,” Ender nói.
“Đi mà mút nó đi,” thằng nhóc nói. Nó thực hiện một cú nhảy chớp nhoáng, chạm đến tay cầm trần nhà với một đầu ngón tay, và đụng mạnh xuyên qua cửa với việc mất điều khiển, xoay theo ba hướng trước tiên. Ender cố để quyết định xem có nên thích hay không tên nhóc nhỏ đã dám từ chối một sự nhượng bộ, hoặc là để bị bực bội vì một thái độ không phục tùng của hắn.
Cuối cùng bọn họ cũng tập hợp được dọc theo bức tường. Ender nhận ra rằng không có ngoại lệ, bọn họ đã xếp hàng với các cái đầu vẫn hướng lên như trên hành lang. Vì thế Ender đã cân nhắc thấu hiểu những gì bọn họ đang xem như một cái sàn và đã bám sát vào đó với cái đầu bên dưới. “Vì sao các cậu đảo đầu xuống dưới thế, các người lính?” cậu hỏi.
Vài đứa bắt đầu quay lại theo hướng khác.
“Chú ý!” Bọn họ vẫn giữ thế. “Tôi đã nói vì sao các cậu quay đầu xuống!”
Không ai trả lời. Bọn họ không biết cậu đang trông mong điều gì.
“Tôi nói vì sao mọi người đặt chân trong không trung và đầu hướng xuống đất!”
Cuối cùng một người trong bọn họ nói. “Sir, đây là hướng chúng tôi ra khỏi cửa.”
“Vậy khác biệt gì khi điều đó cho là để đi chứ! Khác biệt gì khi nó là trọng lực ở phía sau lưng, trong hành lang chứ! Các cậu đang chiến đấu ở hành lang sao? Có trọng lực nào ở đây ư?”
No sir. No *sir*.
“Từ bây giờ, các cậu hãy quên những gì về trọng lực trước khi các cậu nhảy qua cửa đó. Trọng lực cũ đã mất, hãy xóa nó đi. Hiểu ý tôi chứ? Mặc kệ trọng lực của các cậu là gì khi các cậu bước qua cửa, nhớ lấy—cổng địch là ở bên dưới. Chân các cậu hướng thẳng đến cổng địch. Trên là cổng của chính các cậu. Bắc là hướng đó, nam là hướng đó, đông là hướng đó, tây là -- hướng nào đây?”
Bọn họ chỉ.
“Đó chính là những gì tôi mong đợi. Quá trình duy nhất các cậu phải thuần thục đó chính là quá trình loại bỏ, và lý do duy nhất các cậu thuần thục chính là vì các cậu có thể thực hiện nó trong nhà vệ sinh. Những gì là gánh xiếc mà tôi đã nhìn thấy bên ngoài đây! Các cậu gọi đó là đội hình ư? Các cậu gọi đó là bay sao? Nào mọi người, phóng và tập họp trên trần nhà nào! Ngay bây giờ! Di chuyển!”
0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 10.1 - RỒNG"
Đăng nhận xét