[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 9.2 - LOCKE VÀ DEMOSTHENES

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 9.2 - LOCKE VÀ DEMOSTHENES


Ender nhận được bốn dòng trong một lá thư trước khi cậu nhận ra nó không phải được gửi đến từ những người lính khác trong Trường Dạy Chiến Đấu. Nó được gửi đến theo cách thông thường – một tin nhắn khi cậu đăng nhập vào chiếc máy tính của mình. Cậu đọc bốn dòng, rồi  lướt tới dòng cuối và đọc chữ ký. Rồi cậu trở lại nơi bắt đầu, và co người trên chiếc giường mình để đọc những chữ hết lần này đến lần khác.


---------------------------------||---------------------------------

Ender nhận được bốn dòng trong một lá thư trước khi cậu nhận ra nó không phải được gửi đến từ những người lính khác trong Trường Dạy Chiến Đấu. Nó được gửi đến theo cách thông thường – một tin nhắn khi cậu đăng nhập vào chiếc máy tính của mình. Cậu đọc bốn dòng, rồi  lướt tới dòng cuối và đọc chữ ký. Rồi cậu trở lại nơi bắt đầu, và co người trên chiếc giường mình để đọc những chữ hết lần này đến lần khác.

ENDER,

NHỮNG TÊN CHẾT TIỆT ĐÃ KHÔNG ĐỂ BẤT KỲ LÁ THƯ NÀO CỦA TÔI GỬI ĐẾN CHO ĐẾN TẬN BÂY GIỜ. TÔI HẲN ĐÃ VIẾT HÀNG TRĂM LÁ THƯ NHƯNG CẬU HẲN ĐÃ NGHĨ TÔI CHƯA BAO GIỜ LÀM THẾ. Ừ, TÔI ĐÃ LÀM. TÔI ĐÃ KHÔNG QUÊN CẬU. TÔI NHỚ NGÀY SINH NHẬT CỦA CẬU. TÔI NHỚ MỌI THỨ, VÀI NGƯỜI CÓ LẼ NGHĨ RẰNG VÌ CẬU ĐÃ TRỞ THÀNH MỘT NGƯỜI LÍNH, CẬU BÂY GIỜ ĐỘC ÁC VÀ KHÓ KHĂN, KẺ THÍCH LÀM TỔN THƯƠNG NGƯỜI KHÁC, NHƯ BỌN LÍNH THỦY TRONG CÁC ĐOẠN PHIM, NHƯNG TÔI BIẾT RẰNG ĐÓ KHÔNG PHẢI THẾ. CẬU CHẲNG PHẢI LÀ NGƯỜI NHƯ-AI-ĐÓ. HẮN ĐÃ TỐT HƠN-DƯỜNG NHƯ THẾ NHƯNG HẮN VẪN LÀ MỘT CON SÓI ĐANG NGỦ THIẾP BÊN TRONG, CÓ LẼ CẬU CÓ VẺ CHẮC CHẮN, NHƯNG NÓ KHÔNG LÀM TÔI NỔI ĐIÊN LÊN ĐÂU. VẪN CHIẾC GIẦM CŨ, TẤT CẢ TÌNH YÊU CỦA TÔI, HÔN CẬU,

VAL

ĐỪNG VIẾT TRẢ LỜI, BỌN HỌ CÓ LẼ SẼ PHÂN TÍCH TÂM LÝ LÁ THƯ CỦA CẬU ĐẤY.

Hiển nhiên nó đã được gửi đến sau khi có sự chấp thuận hoàn toàn của các người thầy. Nhưng không có gì để nghi ngờ nó được viết bởi Val cả. Vần phân tích tâm lý, con sói ngủ thiếp dành cho Peter, trò đùa bằng việc phát âm đã biết như chiếc xuồng mà tất cả những thứ đó chẳng ai có thể biết trừ Val cả.

Và bọn chúng đến khá dày đặc, dù ai đó muốn chắc chắn rằng Ender tin rằng lá thư là chính xác. Vì sao bọn họ quá hào hứng nếu đó là thứ thật sự nhỉ?

Dù sao đi nữa nó không phải là thứ thật.Thậm chí khi cô ấy viết bằng chính máu mình, nó cũng không phải là thứ thật vì bọn họ ép cô ấy viết ra. Cô ấy đã viết trước đó, và bọn họ không để bất kỳ lá thư nào lọt qua. Những thứ đó có lẽ đã là thật, nhưng cái này được yêu cầu, cái này là một phần điều khiển của bọn họ.
Và sự tuyệt vọng lại lấp đầy cậu một lần nữa. Bây giờ cậu đã biết vì sao. Bây giờ cậu đã biết những gì cậu ghét nhất. Cậu không thể tự quyết định được cuộc đời mình. Bọn họ đang điều khiển mọi thứ. Bọn họ lựa chọn hết. Chỉ trò chơi là còn dành lại cho cậu, đó là tất cả, mọi thứ còn lại đều là của bọn họ cùng luật lệ của bọn họ, cùng các kế hoạch và bài học, rồi chương trình và tất cả những gì cậu có thể làm đó chính là đi hướng này hoặc hướng khác trong trận đấu. Điều thật sự, thứ thật sự quý giá trong ký ức của cậu chính là Valentine, người yêu thương cậu trước khi cậu từng chơi game, người yêu thương cậu dù cho có cuộc chiến với đám bugger hay không và bọn họ đã chiếm lấy cô ấy và đặt cô ấy về phía bên họ. Cô ấy bây giờ đã là người của bọn họ.

Cậu ghét bọn họ và tất cả trò chơi của bọn họ. Ghét bọn họ quá tệ hại đến mức cậu đã hét lên, đọc lá thư trống rỗng được yêu cầu viết của Valetine lần nữa. Những đứa khác trong Quân Đoàn Phượng Hoàn nhận ra điều đó và bỏ đi. Ender Wiggin đang khóc ư? Điều đó đang gây ra sự xáo trộn. Vài điều kinh khủng đang diễn ra. Người lính giỏi nhất trong bất kỳ quân đoàn nào, đang nằm trên giường mình khóc. Sự im ắng sâu rộng trong căn phòng.

Ender xóa bức thư đi, xóa nó đi khỏi bộ nhớ và rồi đấm vào trò chơi tưởng tượng. Cậu không chắc vì sao cậu quá hào hứng với trò chơi, để tới Tận Cùng thế giới, nhưng cậu đã lãng phí thời gian đến đó. Chỉ khi cậu lao xuống trên đám mây, lướt trên những sắc thu của thế giới đồng quê, chỉ khi cậu nhận ra những gì cậu ghét nhất về lá thư của Val. Tất cả điều đó được nói về Peter. Về cách cậu không thích Peter chút nào. Những lời cô ấy đã nói quá thường xuyên khi cô ấy giữ lấy cậu, tuân theo hắn khi cậu run lên vì sợ và giận dữ và miễn cưỡng sau khi Peter đã lừa cậu, rằng đó là tất cả những gì lá thư đã nói đến.

Và đó là những gì bọn họ được yêu cầu. Những tên chết tiệt biết về điều đó, và bọn họ đã biết về Peter trong chiếc gương trong căn phòng ở lâu đài, bọn họ đã biết mọi thứ và đối với họ Val chỉ là một công cụ dung để điều khiển cậu, chỉ như một trò lừa đảo vậy. Dink đã nói đúng, bọn họ là kẻ địch, bọn họ chẳng ưa thứ gì cả và chẳng quan tâm điều gì và bọn họ chẳng để chúng ta làm gì chúng ta muốn, cậu đã bị kết tội vì không làm gì cho bọn họ cả. Cậu đã chỉ có một ký ức để an ủi, một thứ tốt đẹp, và những tên chết tiệt đó đã nhổ nó đi thành của bọn họ cùng với cả phân bón của nó nữa – và vì thế cậu đã xong rồi, cậu sẽ không chơi.
Như thường lệ, con rắn đang đợi trong căn phòng trên tháp, không tháo ra khỏi thảm trải trên sàn. Mà lần này Ender không nghiền nát nó dưới chân. Lần này cậu cầm lấy nó trên tay, quỳ xuống trước nó, và một cách tử tế, quá tử tế, đưa chiếc mồm há rộng miệng của con rắn đến môi cậu.
Và hôn,
Cậu không có ý gì về điều đó. Cậu đã có ý để con rắn cắn vào môi cậu. Hoặc có lẽ cậu đã có ý định ăn tươi con rắn, như Peter trong gương kia đã từng làm, với máu nó chảy ra cằm hắn và đuôi rắn thò ra từ miệng hắn. Nhưng cậu đã hôn lấy nó thay vì làm thế.
Và con rắn trên tay cậu lớn lên và bện thành một hình dạng khác. Một hình dạng con người. Đó chính là Valentine, và cô ấy hôm trả lại cậu.

Con rắn không thể là Valentine được. Cậu đã giết nó quá thường để nó có thể trở thành chị của cậu. Peter đã ăn tươi nuốt sống nó cũng thường xuyên để tách nó xa ra việc nó có thể trở thành Valentine ngay từ đầu.
Có phải bọn họ đã lên kế hoạch khi để cậu đọc lá thư của cô ấy ? Cậu đã không màng.

Cô ấy đứng lên khỏi sàn của căn phòng trên tòa tháp và đi đến chiếc gương. Ender điều khiển nhân vật của mình cũng đứng lên và đi theo cô ấy. Bọn họ đứng trước gương, nơi đó thay vì phản chiếu Peter hung ác, có một con rồng và một con kỳ lân ở đó. Ender đưa tay ra và chạm vào chiếc gương ; bức tường mở ra và để lộ một chiếc cầu thang lớn dẫn xuống, trải thảm và các đường đi với các người dân đang hét lên cùng cổ vũ. Cùng nhau, tay trong tay, cậu và Valentine bước xuống các bậc thang. Những giọt nước mắt lấp đầy đôi mắt cậu, những giọt nước mắt của niềm tin rằng, cuối cùng cậu đã được tự do thoát khỏi Tận Cùng Thế Giới. Và vì những giọt nước mắt, cậu không nhận ra rằng, mỗi thành viên trong đám đông đều đang có khuôn mặt của Peter. Cậu chỉ biết rằng dù cậu có đi đến đâu trong thế giới này, Valentine vẫn luôn đồng hành cùng cậu.

  ***

Valentine đọc lá thư Giáo sư Lineberry đã đưa cho cô. “Valentine thân mến,” nó nói, “Chúng tôi cám ơn cô và tuyên dương những nỗ lực của cô vì kết quả đạt được cho cuộc chiến. Do đó cô đã được ghi nhận để tặng thưởng Huân Chương Liên Bang Loài Người, Bậc Nhất, đó là phần thưởng cao nhất mà quân đội được phép ban tặng cho một công dân. Không may, vì an ninh của IF cấm chúng tôi trao phần thưởng này một cách công khai cho tới sau khi có kết quả thành công trong những hoạt động hiện tại, nhưng chúng tôi muốn cô biết rằng, những nỗ lực của cô đã hoàn toàn thành công. Thân, Tướng Shimon Levy, Strategos.”

Khi cô đã đọc nó lần thứ hai, Giáo sư Lineberry lấy nó ra khỏi tay cô. “Tôi được lệnh để cô đọc nó, và rồi tiêu hủy nó đi.” Bà ta lấy một cái bật lửa xì gà ra khỏi hộc tủ và đốt mẩu giấy đi. Nó bùng cháy lên trong gạt tàn. “Đó là tin tốt hay xấu đấy?” bà hỏi.

“Tôi đã bán đứng người anh em của tôi,” Valentine nói, “và họ đã trả ơn tôi vì điều đó.”

“Nó hơi cường điệu đúng không Valentine?” 

Valentine trở lại lớp mà không trả lời.

Đêm đó Demosthenes đăng một bài tố cáo gay gắt về các luật giới hạn dân số. Mọi người đáng lý phải được phép có bao nhiêu đứa con mà họ muốn, và dân số dư thừa nên được gửi đến một hành tinh khác, để mở rộng loài người khắp ngân hà, mà không cần thảm họa, không cần xâm lược, loài người không cần phải sợ hãi trước việc hủy diệt. “Hầu hết biết danh cao quý của một đứa trẻ bất kỳ nào có thể có,” Demosthenes đã viết, “chính là Thứ Ba.”

Vì cậu, Ender à, cô ấy đã tự nhủ như thế khi cô ấy viết.

Peter cười ngặt nghẽo khi hắn đọc nó. “Nó sẽ làm bọn họ nhảy dựng lên và chú ý đến. Thứ Ba ! Một biệt danh cao quý! Ồ, mày có tính nết thật độc ác đấy.”



0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 9.2 - LOCKE VÀ DEMOSTHENES"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres