[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 9.2 - LOCKE VÀ DEMOSTHENES
Thứ Tư, 1 tháng 1, 2014 22:42 , 0 phản hồi
Labels: Book , Ender's Game , Ender's Saga
CHƯƠNG 9.2 - LOCKE VÀ DEMOSTHENES
Có những người đàn ông mặc quân phục đứng ở lối vào trường khi Valentine đến. Bọn họ không đứng canh gác, mà chính là đi lững thững quanh đó như thế bọn họ đang đứng đợi ai đó bên trong để hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ. Bọn họ đều mặc đồng phục của lính thuỷ IF, cùng bộ đồng phục mà mọi người đã thấy trong chiến trường đẫm máu trên các đoạn phim. Nó mang đến một bầu không khí trong các câu truyện anh hùng vào trong nhà trường: bọn nhóc khác đều bị điều đó làm cho phấn khởi.
---------------------------------||---------------------------------
Có những người đàn ông mặc quân phục đứng ở lối vào trường khi Valentine đến. Bọn họ không đứng canh gác, mà chính là đi lững thững quanh đó như thế bọn họ đang đứng đợi ai đó bên trong để hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ. Bọn họ đều mặc đồng phục của lính thuỷ IF, cùng bộ đồng phục mà mọi người đã thấy trong chiến trường đẫm máu trên các đoạn phim. Nó mang đến một bầu không khí trong các câu truyện anh hùng vào trong nhà trường: bọn nhóc khác đều bị điều đó làm cho phấn khởi.
Valentine thì không. Nó làm cô nhớ đến Ender, vì một điều. Và vì những điều khác làm cô sợ hãi. Vài người gần đây đã đăng một bài bình luận độc ác về những bài viết chọn lọc của Demosthenes. Bình luận, và vì thế công việc của cô, đã bị đem ra tranh luận trên hội nghị chung của mạng lưới quốc tế, trong đó có vài người quan trọng vô cùng trong ngày tấn công và phòng chống Demosthenes. Điều làm cô lo lắng nhất chính là lời bình luận của một người Anh: “Dù hắn có thích nó hay không, Demosthenes không thể giấu lai lịch của hắn mãi. Hắn đã xúc phạm quá nhiều người khôn ngoan và hài lòng với việc có nhiều thứ khùng điên ẩn giấu phía sau bí danh quá thích hợp với hắn quá lâu rồi. Cả khi hắn vén chiếc mặt nạ ra để thừa nhận là kẻ đi đầu của lực lượng ngu ngốc mà hắn đã thống trị, hoặc kẻ địch của hắn sẽ lột chiếc mặt nạ của hắn đi, để mà hiểu rõ hơn căn bệnh truyền nhiễm mà hắn đã tạo ra, nó như một kiểu nhận thức méo mó và xuyên tạc vậy.”
Peter đã vui sướng lên, nhưng rồi hắn sẽ là thế. Valentine lo sợ, rằng người có quyền lực đã bị nhân vật đồi bại Demosthenes chọc tức, rằng cô sẽ bị lần ra. IF có thể làm điều đó, thậm chí chính quyền Mỹ bị ràng buộc vào đó căn cứ theo hiến pháp. Và quân đội IF đã tập trung ở Trường trung học Western Guilford, khắp mọi nơi. Không chính xác là vùng đất tuyển quân thường lệ của lính thuỷ IF.
Vì thế cô không ngạc nhiên khi nhận một tin nhắn đang trôi đi trên chiếc máy tính của cô, ngay sau khi cô đăng nhập vào.
XIN VUI LÒNG ĐĂNG XUẤT VÀ ĐẾN VĂN PHÒNG CỦA GIAÓ SƯ LINEBERRY TRƯỚC.
Valentine căng thẳng đợi phía ngoài văn phòng hiệu trưởng, cho tới khi Giáo sư Lineberry mở cửa và gật đầu ra hiệu cho cô bước vào. Nghi ngờ vừa rồi đã bị loại bỏ khi cô nhìn thấy người đàn ông hơi mập mặc đồng phục đại tá IF ngồi trong một chiếc ghế bành trong phòng.
“Cô là Valentine Wiggin,” ông nói.
“Vâng,” cô thầm thì.
“Tôi là đại tá Graff. Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây.”
Trước đây ư? Khi nào cô có quan hệ với IF nhỉ?
“Tôi đến để nói chuyện với cô trong bí mật, về người anh em của cô.”
Vậy ra đó không chỉ là tôi, cô nghĩ. Bọn họ muốn Peter. Hoặc đây là vài điều gì mới ư? Có phải hắn đã làm vài điều gì đó điên khùng chăng? Mình nghĩ hắn đã không làm những điều khùng điên nữa rồi mà.
“Valentine, cô có vẻ hoang mang. Không cần phải thế đâu. Xin mời ngồi. Tôi thừa nhận với cô rằng, người anh em của cô rất ổn. Cậu ta còn hơn cả sự trông mong của chúng tôi nữa.”
Và bây giờ, với một sự bộc lộ nội tâm trong niềm tin, cô nhận ra rằng đó chính là Ender, bọn họ đã đến vì Ender. Đó không phải là trừng phạt gì cả, đó chỉ là vì Ender bé nhỏ, người đã biến mất quá lâu, người bây giờ đã không còn là mục tiêu của Peter nữa. Cậu là người may mắn, Ender à. Cậu đã rời đi trước khi Peter có thể gài cậu vào trong âm mưu của hắn.
“Cô cảm thấy thế nào về người anh em của cô, Valentine?”
“Ender ư?”
“Tất nhiên rồi.”
“Làm sao tôi có thể cảm nhận về cậu ấy được chứ? Tôi chưa từng nghe gì về cậu ấy hoặc nhìn thấy cậu ấy từ khi tôi lên tám.”
“Giaó sư Lineberry, thứ lỗi cho tôi?”
Lineberry khó chịu.
“Một lát thôi, Giáo sư Lineberry à, tôi nghĩ Valentine và tôi sẽ có nhiều trao đổi hữu ích nếu chúng tôi đi dạo bên ngoài. Tránh khỏi các thiết bị ghi âm mà người trợ lý hiệu trưởng của ông đã đặt nó trong căn phòng này.”
Đó là lần đầu tiên Valentine nhìn thấy Giáo sư Lineberry nghẹn họng. Đại tá Graff lấy một bức tranh ra khỏi tường và gỡ một màng thâu âm ra khỏi tường, cùng với một thứ phát thanh. “Rẻ đấy,” Graff nói, “nhưng hiệu quá. Tôi nghĩ ông đã biết rồi.”
Lineberry cầm thiết bị và ngồi xuống một cách nặng nề ở bàn làm việc. Graff dẫn Valentine ra ngoài.
Bọn họ đi vào trong sân bóng. Các người lính theo sau với một khoảng cách thận trọng: bọn họ chia ra và hình thành một vòng lớn, để bảo vệ họ trong phạm vi rộng có thể.
“Valentine, chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô vì Ender.”
“Kiểu giúp nào đây?”
“Chúng tôi thậm chí cũng không chắc lắm. Chúng tôi cần cô giúp tìm ra cách cô có thể giúp chúng tôi.”
“À, có chuyện gì sao?”
“Đó là một phần của vấn đề đấy. Chúng tôi không biết.”
Valentine không thể chịu được mà phá lên cười. “Tôi đã không gặp cậu ấy trong ba năm nay! Các ông đã đưa cậu ấy lên đó trong suốt cả thời gian đó!”
“Valentine, nó đáng giá hơn những gì mà bố cô sẽ làm cho cuộc đời cậu ấy, cho việc tôi bay đến Trái Đất và trở lại trường Dạy chiến đấu. Tôi không tình cờ đi lại.”
“Vì vua có một giấc mơ,” Valentine nói, “nhưng ông ta đã quên mất nó là gì, vì thế ông ta đã bảo nhà thông thái phiên dịch giấc mơ hoặc là cái chết. Chỉ Daniel mới có thể phiên dịch nổi, vì ông ta là một đấng tiên tri.”
“Cô đọc Kinh Thánh ư?”
“Năm nay chúng tôi học các tác phẩm kinh điển về sự tiến bộ của ngôn ngữ Anh. Tôi không phải đấng tiên tri.”
“Tôi ước gì mình có thể nói với cô mọi thứ về tình trạng của Ender. Nhưng nó mất hàng giờ, có lẽ là mấy ngày, và sau đó tôi buộc phải đưa cô vào sự giam cầm vì quá nhiều bí mật nghiêm trọng. Vì thế hãy xem những gì chúng ta có thể làm với thông tin hạn chế không. Có một trò chơi dành cho các sinh viên của chúng tôi, bọn họ chơi nó trên máy tính.” Và ông kể với cô về Tận cùng thế giới, rồi căn phòng đóng kín cùng bức ảnh của Peter trong gương.
“Chính máy tính đã đặt bức ảnh vào đó, không phải Ender đâu. Vì sao không đi hỏi máy tính chứ?”
“Máy tính không biết.”
“Tôi có được cho là để biết không?”
“Đây là lần thứ hai từ khi Ender ở cùng chúng tôi, cậu ta đã tham gia trò chơi này để kết thúc bằng một cái chết. Để một trò chơi dường như không có lời giải.”
“Cậu ấy là người đầu tiên giải được ư?”
“Hiển nhiên rồi.”
“Vậy cho cậu ấy thời gian đi, có lẽ cậu ấy sẽ giải được nó thôi.”
“Tôi không chắc Valentine à, người anh em của cô là một cậu bé rất không hạnh phúc.”
“Vì sao chứ?”
“Tôi không biết.”
“Các ông không biết nhiều, đúng không nào?”
Valentine đã nghĩ một lát rằng người đàn ông có lẽ đang nổi giận. Dù thế, thay vào đó ông ta đã quyết định cười phá lên. “Không, không nhiều. Valentine à, vì sao Ender vẫn nhìn thấy người anh trai Peter của cậu ta trong gương thế?”
“Cậu ấy không đâu. Nó quá ngớ ngẩn.”
“Vì sao nó ngớ ngẩn chứ?”
“Vì nếu có ai đó đối nghịch với Ender, thì đó chỉ là Peter thôi.”
“Như thế nào?”
Valentine không thể nghĩ ra một cách trả lời mà không nguy hiểm. Quá nhiều nghi vấn liên quan đến Peter, mà có thể dẫn đến các vấn đề thực sự. Valentine biết đủ rõ về thế giới, để biết rằng chẳng ai chịu nổi các kế hoạch thống trị thế giới nghiêm túc của Peter, như một mối hiểm hoạ cho các chính quyền hiện tại. Nhưng bọn họ có lẽ quyết định hắn là kẻ điên cuồng và cần điều trị chứng hoang tưởng tự đại của hắn.
“Cô đang chuẩn bị nói dối tôi,” Graff nói.
“Tôi đang chuẩn bị nói với ông nhiều hơn,” Valentine trả lời.
“Và cô đang sợ. Vì sao cô lo sợ chứ?”
“Tôi không thích các câu hỏi liên quan đến gia đình mình. Hãy để gia đình tôi ra khỏi điều này.”
“Valentine, tôi đang cố để mà gia đình cô không bị cuốn vào. Tôi đến gặp cô vì thế tôi không cần phải bắt đầu một bài kiểm tra trên Peter và hỏi bố mẹ cô đấy. Tôi đang cố giải quyết vấn đề này ngay bây giờ, với người mà Ender yêu thương và tin tưởng nhất trên đời này, có lẽ là người duy nhất mà cậu ta tin tưởng và yêu thương. Nếu chúng tôi không thể giải quyết nó theo cách này, vậy chúng tôi sẽ cô lập gia đình cô và thực hiện khi chúng tôi thích bắt đầu từ đó hơn. Đây không phải là một vấn đề tầm thường, và tôi sẽ không từ bỏ đâu.”
Người duy nhất Ender yêu thương và tin tưởng. Cô cảm thấy một cơn đau nhói sâu thăm thẳm, của sự hối tiếc, của sự xấu hổ, rằng làm sao Peter mới là kẻ gần gũi cô hơn. Peter là trung tâm cuộc đời cô. Còn cậu, Ender à, tôi là ngọn lửa soi sáng trong đêm sinh nhật của cậu. Còn Peter tôi giúp hắn hoàn tất mọi giấc mơ của hắn. “Tôi chưa bao giờ nghĩ ông là một người tốt. Không khi ông đến đưa Ender rời đi, và không cả cho tới bây giờ.”
“Đừng giả vờ là một đứa bé gái thờ ơ. Tôi đã nhìn thấy bài kiểm tra của cô khi cô còn nhỏ đấy, và hiện tại, không có quá nhiều vị giáo sư có thể giữ vững tinh thần trước cô đâu.”
“Ender và Peter ghét nhau.”
“Tôi đã biết chuyện đó. Cô đã nói bọn họ đối nghịch nhau. Vì sao chứ?”
“Peter—có thể đôi lúc gây cho ai cảm giác căm tức.”
“Căm tức theo cách nào?”
“Nghĩa. Chỉ theo nghĩa, thế thôi.”
“Valentine, vì lợi ích của Ender, nói cho tôi biết những gì cậu ta đã làm khi cậu ấy cho là có nghĩa đi.”
“Hắn ta đe doạ giết nhiều người. Hắn không có ý đó. Nhưng khi chúng tôi còn nhỏ, Ender và tôi, cả hai đứa đều sợ hắn. Hắn đã nói sẽ giết chúng tôi. Hiển nhiên, hắn đã nói với chúng tôi, hắn sẽ giết Ender.”
“Chúng tôi đã giám sát vài điều đó.”
“Đó là vì thiết bị giám sát đấy.”
“Đó là tất cả sao? Kể nhiều hơn về Peter cho tôi nghe đi.”
Vì thế cô ấy đã kể cho ông ấy về các đứa trẻ trong mỗi ngôi trường mà Peter đã đến học. Hắn không bao giờ làm đau bọn họ, nhưng hắn trêu chọc bọn họ như nhau. Tìm ra những gì mà bọn họ xấu hổ nhất và kể nó với người mà bọn họ muốn nhận được sự tôn trọng nhất. Tìm ra những gì bọn họ sợ hãi nhất và biến chúng thành hiện thực trước mặt bọn họ một cách thường xuyên.
“Có phải cậu ta đã làm điều đó với Ender không?”
Valentine lắc đầu.
“Cô có chắc không? Không phải Ender có một vài điểm yếu đó chứ? Một điều mà cậu ta sợ nhất, hoặc cậu ta xấu hổ nhất?”
“Ender chưa bao giờ làm điều gì để bị xấu hổ cả.” Và thình lình, sâu thẳm bên trong, cô xấu hổ vì việc quên lãng và phản bội Ender, cô bắt đầu khóc lên.
“Vì sao cô khóc chứ?”
Cô ấy lắc đầu. Cô không thể giải thích những gì mà nó diễn ra như thế khi nghĩ về người em trai nhỏ của mình, người quá tài giỏi, người mà cô đã bảo vệ quá lâu, và rồi nhớ ra rằng bây giờ cô ấy đã là đồng minh của Peter, kẻ giúp đỡ Peter, nô lệ của Peter trong một con đường hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của cô. Ender chưa bao giờ đầu hàng trước Peter, nhưng tôi đã làm, tôi đã trở thành một phần của hắn, khi mà Ender chưa bao giờ là thế. “Ender không bao giờ chịu thua,” cô nói.
“Trước cái gì?”
“Trước Peter. Trước việc trở thành như Peter.”
Bọn họ bước đi trong im lặng dọc theo biên.
“Ender từng như Peter thế nào?”
Valentine rùng mình, “Tôi đã nói với ông rồi.”
“Nhưng Ender chưa bao giờ làm cái kiểu đó. Cậu ta chỉ là một cậu nhóc thôi.”
“Cả hai chúng tôi đều muốn thế. Cả hai chúng tôi đều muốn giết chết Peter.”
“A.”
“Không, đó không phải là sự thật. Chúng tôi chưa bao giờ nói thế, Ender chưa bao giờ nói rằng cậu ấy muốn làm điều đó cả. Tôi chỉ -- nghĩ ra thôi. Đó chính là tôi, không phải Ender. Cậu ấy chưa bao giờ nói rằng cậu ấy muốn giết hắn ta cả.”
“Cậu ta đã muốn gì?”
“Cậu ta chỉ không muốn thành--”
“Thành cái gì?”
“Peter tra tấn đám sóc. Hắn ta đã đóng cọc bọn chúng trên đất và lột da sống bọn chúng và ngồi đó chỉ nhìn chúng cho tới khi bọn chúng chết đi. Hắn đã làm thế, hắn bây giờ không làm điều đó nữa. Nhưng hắn đã làm thế đấy. Nếu Ender biết chuyện đó, nếu Ender đã nhìn thấy hắn, tôi nghĩ rằng cậu ta sẽ--”
“Cậu ta sẽ làm gì? Cứu lấy đám sóc ư? Cố chữa trị cho bọn chúng ư?”
“Không, trong những ngày đó, ông đã không thể xoá bỏ những gì Peter đã làm đâu. Ông không thể cản trở hắn được đâu. Nhưng Ender sẽ đối xử tử tế với đám sóc. Ông có hiểu chứ? Cậu ấy cho bọn chúng ăn.”
“Nhưng nếu cậu ta cho bọn chúng ăn, bọn chúng sẽ bị thuần dưỡng, và quá dễ cho việc Peter bắt bọn chúng.”
Valentine bắt đầu khóc rống lên lần nữa. “Mặc kệ những gì các ông đang làm, nó vẫn luôn giúp Peter. Mọi thứ đều đang giúp Peter, mọi thứ, các ông chỉ không thể bỏ mặc, mặc kệ cái gì.”
“Có phải cô đang giúp Peter không?” Graff hỏi.
Cô không trả lời.
“Có phải Peter là một kẻ xấu xa vô cùng không, Valentine?”
Cô ấy gật đầu.
“Có phải Peter là kẻ tệ hại nhất trên đời này?”
“Làm sao hắn có thể là thế? Tôi không biết. Hắn là kẻ tệ hại nhất tôi từng biết thôi.”
“Và cô cùng Ender vẫn là em trai và chị gái. Cả hai đều có cùng gen, cùng bố mẹ, làm sao cậu ta lại quá tệ nếu như--”
Valentine quay đi và hét vào ông ấy, hét lên như thể ông ấy đang giết cô vậy. “Ender không như Peter đâu! Cậu ta không giống Peter chút nào cả! Nhất là khi cậu ấy thông minh, thế thôi—trong các cách khác mà một người có thể như Peter có thể có, cậu ấy không có chút nào không có chút nào không có chút nào giống Peter cả! Không giống chút nào cả!”
“Tôi hiểu rồi,” Graff nói.
“Tôi biết các ông đang nghĩ gì, đồ chết tiệt các ông, các ông đang nghĩ là tôi đã sai, rằng Ender thì như Peter. Có lẽ tôi như Peter đấy, nhưng Ender thì không đâu, cậu ta chẳng giống chút nào, tôi đã từng nói với cậu ta rằng, khi cậu ta khóc, tôi đã nói với cậu ấy nhiều lần rằng, cậu ấy không như Peter, cậu ấy chưa bao giờ thích làm tổn thương ai khác, cậu ấy tốt bụng và không như Peter chút nào cả.”
“Và đó là sự thật.”
Sự bằng lòng của ông đã làm cô bình tĩnh lại. “Chết tiệt nó đúng là thế. Đó là sự thật.”
“Valentine, cô sẽ giúp Ender chứ?”
“Tôi không thể làm gì cho cậu ấy bây giờ cả.”
“Thật sự cùng một điều mà cô luôn làm cho cậu ấy trước đây. Chỉ an ủi cậu ấy, và bảo với cậu ấy rằng cậu ấy không bao giờ thích làm tổn thương người khác cả, rằng cậu ấy tốt bụng và không giống như Peter chút nào. Đó chính là điều quan trọng nhất. Rằng cậu ấy không giống Peter chút nào cả.”
“Tôi có thể gặp cậu ấy chứ?”
“Không. Tôi muốn cô viết một lá thư.”
“Nó làm được điều gì hay chứ? Ender chưa bao giờ trả lời một lá thư nào tôi gửi cả.”
Graff thở dài. “Cậu ấy đã trả lời mọi lá thứ cậu ấy nhận.”
Nó mất vài giây để cô ấy hiểu ra. “Các ông thật sự hôi thối.”
“Cô lập—chính là môi trường tối ưu cho sáng tạo. Các ý tưởng *của cậu ấy* là điều chúng tôi muốn, không – chưa bao giờ là đầu óc cả, tôi không phải tự bào chữa cho chính bản thân trước cô đâu.”
Vậy vì sao các ông đang làm điều này chứ, cô ấy không hỏi.
“Nhưng cậu ấy đang mất đi nhiệt tình. Cậu ấy đang lao dốc. Chúng tôi muốn đẩy cậu ấy về phía trước, nhưng cậu ấy chẳng chịu đi.”
“Có lẽ tôi đang ban một ân huệ cho Ender nếu tôi bảo các ông đừng hòng.”
“Cô đã sẵn sàng giúp tôi. Cô có thể giúp tôi nhiều hơn nữa. Viết cho cậu ta đi.”
“Hứa là các ông không cắt nhỏ bất cứ điều gì mà tôi đã viết ra đấy.”
“Tôi không hứa bất cứ điều gì thế này.”
“Vậy hãy quên nó đi.”
“Cậu ấy được phép rời đi lần đầu tiên khi cậu ấy lên mười tám tuổi.”
“Các ông đã bảo cậu ấy sẽ được đi khi cậu ấy mười hai mà.”
“Chúng tôi đã đổi luật rồi.”
“Vì sao tôi phải giúp các ông chứ?”
“Không cần phải giúp tôi. Giúp Ender ấy. Cũng có vấn đề gì nếu chuyện đó cũng giúp chúng tôi chứ?”
“Các điều kinh khủng gì các ông đang làm đối với cậu ấy ở đó đấy?”
Graff cười gặng. “Valentine, cô gái nhỏ của tôi, những điều kinh khủng chỉ là mới bắt đầu thôi.”
0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 9.2 - LOCKE VÀ DEMOSTHENES"
Đăng nhận xét