[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 11.3 - VENI VIDI VICI
Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014 23:11 , 0 phản hồi
Labels: Book , Ender's Game , Ender's Saga
CHƯƠNG 11.3 - VENI VIDI VICI
"Các quý ông, tôi hi vọng các ông đã học được vài điều ngày hôm qua, vì hôm nay chúng ta sẽ lặp lại điều đó một lần nữa."
---------------------------------||---------------------------------
Ender không ăn sáng. Cậu không đói. Thay vào đó cậu đi tắm, bỏ bộ đồ sáng vào trong máy giặt để mà nó sẵn sàng khi cậu đã lau khô. Cậu tẩy rửa người mình hai lần và để nước chảy khắp người mình. Tất cả sẽ được phục hồi. Hãy để mọi người tận hưởng một vài điều ngọt ngào hôm nay đi. Bọn họ đã đưa cho cậu một quân đoàn không được tập luyện, và cậu đã thắng, và không chỉ bị làm cho tê cóng và chui rúc vào. Cậu đã thắng với chỉ sáu người bị đóng băng và disable. Hãy cho bọn họ thấy còn bao lâu nữa các chỉ huy khác sẽ tiếp tục các đội hình của bọn họ hiện tại, mà bọn họ sẽ được nhìn thấy những gì một chiến lược linh động có thể làm được.
Khi cậu đang thả mình giữa phòng thi đấu thì những người lính của cậu bước vào. Không ai nói gì với cậu, dĩ nhiên rồi. Cậu sẽ nói, bọn họ biết mà, khi cậu đã sẵn sàng, và sẽ không trước khi đó.
Khi tất cả đều đã ở đó, Ender đưa mình đến gần bọn họ và nhìn bọn họ, từng người một. "Trận đấu đầu tiên rất tốt," cậu nói, đủ miễn cho một lời chúc tụng, và một cố gắng để bắt đầu một bài hát của Rồng, Rồng, mà cậu đã nhanh chóng chấm dứt.
"Quân đoàn Rồng đã làm mọi điều đúng khi thi đấu với Thỏ. Nhưng kẻ địch sẽ luôn không phải tệ như thế đâu. Nếu đó là một quân đoàn giỏi, tiểu đoàn C, bước tiến của các cậu vào trận địch quá chậm, bọn họ sẽ đánh các cậu từ phía bên sườn trước khi các cậu đi vào được vị trí thuận lợi. Các cậu nên chia ra và đi xiên vào từ hai hướng, để mà bọn họ không thể đánh vào sườn các cậu. A và E, mục tiêu của các cậu thật quá tệ. Bảng kiểm điểm cho thấy các cậu trung bình một cú bắn cho mỗi hai người lính. Điều đó có nghĩa hầu hết các cú bắn của các cậu đều được thực hiện bằng việc tấn công các người lính ở gần sát. Điều đó không thể tiếp tục được -- một kẻ địch giỏi sẽ tiêu diệt lực lượng đột kích trừ khi bọn họ giữ cho các người lính an toàn từ khoảng cách xa. Tôi muốn mỗi tiểu đoàn luyện bắn từ xa với mục tiêu di chuyển và cả đứng yên. Chia nửa tiểu đoàn để đổi lượt làm các mục tiêu để bắn. Tôi sẽ làm tan băng các bộ đồ sáng sau mỗi ba phút. Nào di chuyển."
"Có phải chúng ta sẽ có ngôi sao bất kỳ để luyện tập cùng?" Hot Soup hỏi. "Để làm bệ đỡ cho việc nhắm bắn của chúng ta ư?"
"Tôi không muốn các cậu dùng bất kỳ thứ gì để làm bệ đỡ cho cánh tay các cậu cả. Nếu cánh tay các cậu không đủ vững, hãy đóng băng khuỷu tay các cậu lại đi! Nào di chuyển!"
Các tiểu đoàn trưởng nhanh chóng thực hiện mọi điều, còn Ender di chuyển từ nhóm này sang nhóm khác để đưa ra các lời đề nghị và giúp các người lính đang gặp vấn đề riêng biệt. Các người lính bây giờ đã biết rằng Ender có thể hung dữ trong cái cách mà cậu ta nói chuyện với các nhóm, nhưng khi cậu làm việc với từng cá nhân, cậu luôn rất kiên nhẫn, giải thích đều đặn những khi cần thiết, đưa ra các đề nghị một cách cách yên lặng, lắng nghe các câu hỏi cùng các vấn đề và giải thích chúng. Nhưng cậu chưa bao giờ cười phá lên khi bọn họ cố đùa cợt với cậu, và bọn họ sớm dừng lại việc đó. Cậu đã luôn là chỉ huy mọi lúc bọn họ bên nhau. Cậu chưa bao giờ phải nhắc họ nhớ điều đó cả; mà chỉ đơn giản là cậu đã thế rồi.
Bọn họ làm việc suốt cả ngày với dư vị của chiến thắng trên môi, và chúc mừng lần nữa khi bọn họ được nghỉ sớm nửa tiếng để đi ăn trưa. Ender giữ các tiểu đoàn trưởng lại cho đến đúng giờ ăn trưa, để nói về các chiến thuật bọn họ đã dùng và đánh giá công việc từng cá nhân người lính của bọn họ. Rồi cậu trở về phòng của chính mình và một cách có phương pháp đổi thành bộ đồ để đi ăn. Cậu tới phòng ăn dành cho các chỉ huy khoảng mười phút sau đó. Chính xác thời gian mà cậu
muốn. Từ chiến thắng đầu tiên của cậu, cậu chưa bao giờ xuất hiện ở phòng ăn dành cho các chỉ huy và không có ý kiến gì về các chỉ huy mới được trông mong làm, nhưng cậu đã biết rằng cậu muốn bước vào cuối hôm nay, khi mà các điểm số về trận đấu buổi sáng đã được post lên. Quân đoàn Rồng hiện tại không còn là một cái tên vô danh nữa.
Không có sự khuấy trộn khi cậu bước vào. Nhưng khi vài người nhận ra cậu nhỏ thế nào, và nhìn thấy huy hiệu của quân đoàn Rồng trên bộ đồng phục, bọn họ nhìn cậu chằm chằm rõ ràng, và lúc mà cậu nhận thức ăn và ngồi vào bàn ăn, căn phòng trở nên im ắng hẳn đi. Ender bắt đầu ăn, chậm và cẩn thận, giả vờ không nhận ra rằng cậu đã trở thành trung tâm của mọi chú ý. Dần dần các mẩu đối thoại và tiếng ồn bắt đầu trở lại, và Ender có thể thả lỏng đủ để nhìn khắp nơi.
Có một toàn bộ bức tường của căn phòng là một bảng điểm số. Các người lính vẫn hiểu thành tích toàn bộ của các quân đoàn suốt hai năm qua; ở đây, tuy nhiên, các thành tích được dành cho mỗi chỉ huy. Một người chỉ huy mới không thể nào kế thừa được vị trí tốt từ người tiền nhiệm cả -- cậu ấy sẽ được xếp hạng dựa vào những gì cậu ta đã làm được.
Ender đã có thứ hạng xuất sắc. Một thành tích hoàn hảo, chiến thắng không thua, dĩ nhiên rồi, nhưng các thể loại khác cậu vẫn còn kém xa người dẫn đầu. Người lính bị disabled trung bình, địch bị disabled trung bình, thời gian mất trước khi giành chiến thắng trung bình -- trong mỗi thể loại cậu đều được xếp thứ hạng đầu.
Khi cậu gần như đã ăn xong, có ai đó đứng gần phía sau cậu và chạm vào vai cậu.
"Có phiền nếu tôi ngồi không?" Ender không cần phải quay lại đã biết đó chính là Dink Meeker.
"Ồ Dink," Ender nói. "Ngồi đi."
"Cậu lại xa hơn trên bảng vàng rồi đấy," Dink nói chúc mừng, "Tất cả chúng tôi đều đang cố xác định xem các tỷ số được up trên đó có phải chăng là một kỳ tích hoặc là một sai sót."
"Một thói quen thôi," Ender nói.
"Một chiến thắng không phải là một thói quen," Dink nói. "Đừng có tự mãn. Khi cậu là người mới bọn họ lựa chọn để cậu thi đấu với những chỉ huy yếu."
"Carn Carby chính xác là không phải người ở cuối cùng trong bảng thành tích." Điều đó là sự thật, Carby được xếp ở giữa.
"Cậu ấy thì OK," Dink nói, "xem rằng cậu ấy chỉ vừa mới bắt đầu. Cho thấy vài điều hứa hẹn. Còn cậu thì không có gì hứa hẹn cả. Cậu chỉ cho thấy mối đe dọa thôi."
"Đe dọa để làm gì chứ? Không phải bọn họ nuôi cậu dở tệ nếu tôi thắng sao? Tôi nghĩ cậu đã từng nói với tôi rằng tất cả điều này chỉ là một trò chơi ngu ngốc và chẳng có gì quan trọng cả."
Dink không thích nghe những lời mình đã nói ra bị ném trả lại, không dưới tình huống này. "Cậu chính là người đã đẩy tôi chơi cùng với bọn họ. Nhưng tôi sẽ không chơi game cùng với cậu đâu, Ender à. Cậu sẽ không đánh bại được tôi đâu."
"Có lẽ là không," Ender nói.
"Tôi đã dạy cậu," Dink nói.
"Mọi thứ tôi biết," Ender nói. "Tôi chỉ đang chơi với nó bằng tai ngay bây giờ thôi."
"Chúc mừng," Dink nói.
"Thật tốt khi biết mình có một người bạn ở đây." Nhưng Ender không chắc chắn Dink có còn là bạn của cậu nữa không. Cả Dink nữa. Sau một vài câu rỗng tuếch, Dink trở lại bàn của mình.
Ender nhìn khắp nơi khi cậu đã ăn xong bữa ăn. Có rất nhiều các mẩu đối thoại nhỏ đang diễn ra. Ender phát hiện ra Bonzo, hiện tại hắn là một trong những chỉ huy lớn tuổi nhất. Rose the Nose đã tốt nghiệp. Petra đang ngồi cùng chung một nhóm ở một góc xa, và cô ấy không nhìn về phía cậu một lần. Khi mà hầu hết những người khác đều đang trộm nhìn cậu hết lần này đến lần khác, bào gồm những người mà Petra đang nói chuyện cùng, Ender khá chắc chắn rằng cô ấy đã cân nhắc trong việc tránh liếc nhìn cậu. Đó là vấn đề gặp phải khi chiến thắng ngay khi mới vừa bắt đầu, Ender đã nghĩ thế. Cậu mất các người bạn.
Cho họ một vài tuần để quen với điều đó đi. Trong thời gian tôi có trận thi đấu tiếp theo, mọi thứ sẽ trở nên trầm lắng nơi đây.
Carn Carby coi là cần thiết để đến chào Ender trước khi giờ ăn qua đi. Một lần nữa, đó chính là một cử chỉ tử tế, và, không giống như Dink, Carby không có vẻ gì cảnh giác cả. "Bây giờ tôi đang bị ghét bỏ," cậu nói thẳng ra. "Bọn họ không tin tôi khi tôi kể với họ những gì cậu đã làm, những thứ chưa từng ai khác thấy trước đây. Vì thế tôi hi vọng cậu đánh bại những thằng đáng khinh trong các quân đoàn tiếp theo mà cậu thi đấu. Như một ơn huệ dành cho tôi."
"Như một ơn huệ dành cho cậu," Ender nói. "Và cám ơn vì đã đến nói chuyện với tôi."
"Tôi nghĩ bọn họ đang đối xử với cậu khá tệ bạc đấy. Thường những người chỉ huy mới đều được chúc tụng khi lần đầu gia nhập vào bàn ăn. Nhưng vì thế, thường thì một người chỉ huy mới sẽ bị đánh bại vài lần trước khi hắn ta lần đầu đến đây. Tôi chỉ mới ở đây một vài tháng thôi. Nếu có ai đó xứng đáng được chúc tụng, đó chính là cậu. Nhưng đó chính là đời. Hãy làm cho bọn chúng ăn đất đi."
"Tôi sẽ cố." Carn Carby rời đi, còn Ender một cách âm thầm đã thêm cậu ta vào trong danh sách bí mật những người mà cậu đánh giá như một con người.
Đêm đó, Ender ngủ ngon hơn cậu có trong một thời gian dài. Ngủ rất ngon giấc, quả thật vậy, cậu không bị thức giấc cho tới khi ánh đèn bật trở lại. Cậu thức dậy với tinh thần thoải mái, đi ra ngoài để tắm rửa, và không nhận ra mẩu giấy trên sàn cho tới khi cậu trở lại và bắt đầu mặc đồng phục vào. Cậu chỉ nhìn thấy mẩu giấy vì nó bị gió thổi đi khi cậu vung bộ đồng phục để mặc nó vào. Cậu nhặt mẩu giấy lên và đọc.
PETRA ARKANIAN, QUÂN ĐOÀN PHƯỢNG HOÀNG, 0700
Đó chính là quân đoàn cũ của cậu, quân đoàn cậu đã rời đi chỉ mới bốn tuần vừa rồi, và cậu đã biết các đội hình phòng thủ lẫn tấn công của nó. Vì ảnh hưởng của Ender một phần nào đó, bọn họ hầu như là một trong các quân đoàn linh hoạt, đáp trả tương đối nhanh chóng đối với các tình huống mới. Quân đoàn Phượng Hoàng sẽ là vừa đúc thích hợp nhất với tính thay đổi của Ender, tấn công độc nhất vô song. Các người thầy đã định sẵn để tạo ra một cuộc đời tràn đầy thú vị dành cho cậu.
0700, trên giấy nói thế, và đã là 0630 rồi. Vài đứa con trai có lẽ đã đi ăn sáng rồi. Ender quẳng đồng phục của mình sang một bên, túm lấy bộ đồ sáng, và trong chốc lát đứng ở cửa của trại lính mình.
"Các quý ông, tôi hi vọng các ông đã học được vài điều ngày hôm qua, vì hôm nay chúng ta sẽ lặp lại điều đó một lần nữa."
Mất một lát bọn họ mới hiểu ra cậu đang đề cập đến thi đấu, không phải một buổi tập. Đó hẳn là một sai lầm, bọn họ nói thế. Chưa từng có ai thi đấu liên tục trong hai ngày cả.
Cậu đưa mẩu giấy cho Fly Molo, tiểu đoàn trưởng của nhóm A, người mà ngay lập tức đã hét lên. "Đồ sáng" và bắt đầu thay đồ.
"Vì sao ngài không nói với chúng tôi sớm hơn chứ?" Hot Soup hỏi. Hot luôn hỏi Ender những câu mà không ai khác dám hỏi cả.
"Tôi đã nghĩ các cậu cần tắm rửa," Ender nói. "Hôm qua Quân đoàn Thỏ đã phàn nàn chúng ta chỉ thắng vì mùi hôi đã đánh bật họ."
Đám lính nghe xong cậu nói liền cười phá lên.
"Không phải là đã không nhìn thấy mẩu giấy cho tới khi ngài đi tắm trở về, đúng chứ?"
Ender tìm nơi tiếng nói phát ra. Đó chính là Bean, đã mặc đồ sáng xong, nhìn thật láo xược. Thời điểm để trả thù việc bị làm nhục, đúng chứ, Bean?
"Dĩ nhiên rồi," Ender nói, tỏ vẻ khinh thường. "Tôi không ở gần sàn như cậu."
Nhiều tiếng cười phá lên. Bean đỏ rần vì tức giận.
"Điều đó rõ ràng cho thấy chúng ta không còn có thể tin vào các lối cũ nữa." Ender nói. "Vì thế các cậu tốt hơn hết là chuẩn bị cho các trận đấu bất kỳ mọi lúc. Và thường xuyên nữa. Tôi không thể giả vờ rằng mình thích cách bọn họ bắt ép mọi điều xung quanh chúng ta, nhưng tôi thích một điều -- đó chính là tôi có một quân đoàn có thể giải quyết được điều đó."
Sau đó, nếu cậu có đòi hỏi bọn họ đi tới mặt trăng cùng cậu mà không có bộ đồ không gian, bọn họ hẳn là sẽ thực hiện điều đó đấy.
Petra không phải là Carn Carby; cô ấy có những mô hình linh động và đáp trả quá nhanh các mũi nhọn của Ender, ứng biến, tấn công không thể đoán trước. Như một hệ quả, Ender có ba người bị đóng băng và chín người bị disable ở cuối trận đấu. Petra không có tử tế gì để nhượng bộ cậu ở cuối trận cả. Cơn giận của cô ấy đã thể hiện tất cả qua đôi mắt, tôi là bạn cậu đấy, và cậu làm nhục tôi như thế này ư?
Ender giả vờ như không nhận ra cơn thịnh nộ của cô ấy. Cậu đã hình dung ra sau một vài trận đấu, cô ấy sẽ nhận ra rằng, sự thật cô ấy mới là kẻ ghi được nhiều cú bắn với cậu hơn bất kỳ ai khác, mà cậu sẽ không bao giờ để nó diễn ra lần nữa. Và cậu vẫn đang học từ cô ấy. Trong buổi tập hôm nay cậu sẽ dạy các tiểu đoàn trưởng của mình cách đối phó với các trò bịp của Petra đã chơi với họ. Sớm thôi bọn họ sẽ lại là bạn mà thôi.
Cậu đã hi vọng thế.
***
0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 11.3 - VENI VIDI VICI"
Đăng nhận xét