[Couleuria] NHẬT KÝ MÈO SÁT THỦ - CHƯƠNG 7 - THỨ BẢY (Chương cuối)
Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012 20:48 , 0 phản hồi
Labels: Anne Fine , Book
NHẬT KÝ MÈO SÁT THỦ
Anne Fine
Chương 7 – Thứ bảy
Tôi ghét những buổi sáng
thứ bảy. Nó rất đáng ngại bởi sự náo động, những cái cửa cứ kêu lách cách, những
lời nói « chính em đã lấy ví tiền ? », « thời khoá biểu khoá học
của con đâu ? » và « chúng ta phải mua những cái hộp cho con
mèo sao ? ». Dĩ nhiên rồi phải có những cái hộp cho mèo chứ.
Tôi phải dùng cái gì để
ăn suốt tuần đây ?
Không khí chắc ?
Họ đã khá yên tĩnh mấy
ngày nay. Ngồi ở bàn ăn, Ellie đã khắc cho Thumper một cái mộ bia khá dễ
thương trên phần còn lại của một miếng gạch bằng gỗ.
Thumper
Nơi yên nghỉ
– Đừng có vội vàng mang nó
đến nhà hàng xóm, bố của cô ta đã khuyên. Không cho tới trước khi bọn họ đoán ra được
Thumper đã chết.
Hiển nhiên nhiều người nhạy
cảm bẩm sinh. Cặp mắt của Ellie đầy nước mắt.
– Đây, cầm lấy, bà hàng
xóm, mẹ của Ellie báo khi nhìn thấy người qua cửa sổ.
– Và bà ta đi đâu vậy nhỉ ?
– Đến cửa hàng.
– Tốt, nếu chúng ta giữ khoảng
cách xa ở phía sau, chúng ta có thể đưa Tuffy đến bác sĩ thú y mà không bị họ bắt gặp.
Tuffy ? Bác sĩ thú y
ư ?
Ellie còn khiếp sợ hơn cả
tôi. Cô ta bị ông bố liếc cho một cái và đã dùng bàn tay nhỏ bé của mình đánh
vào người ông ta.
– Bố ! Đừng ! Bố
không có quyền !
Dựa vào móng vuốt, trong
trận chiến tôi có nhiều lợi thế hơn. Khi ông ta kết thúc bằng việc đuổi cổ tôi
ra khỏi chiếc tủ dưới bồn rửa bát, ông ta đã bị cào rách và máu đầy tay.
Ông ta vô cùng không hài
lòng.
– Đến đây một chút nào, vị
bệnh nhân nhân cách ghê tởm khoác bộ lông này. Mày chỉ cần đến gặp bác sĩ để
chích vắc xin chống bệnh cúm thôi mà, và đáng nhẽ phải thế.
Mọi người có từng nghĩ đến
chuyện đó không ? Tôi thật sự chẳng chắc chắn nữa. Ellie không còn là cô
ta nữa, cô ta đã không buông ông bố ra nửa bước chân. Tôi luôn luôn nghi ngờ, một lần khi đến chỗ của bác sĩ thú y. Đó là lý do duy nhất tôi đã nhảy xổ vào cô bé ở quầy tiếp
tân. Cô ta không còn lý do nào khác ngoài việc ghi nhớ trong đầu để ghi lên bộ hồ sơ của tôi là CẨN THẬN KHI LÀM VIỆC. Thậm chí trên hồ sơ của những kẻ lang thang người Đức của Thompson, chẳng
còn có cái từ CẨN THẬN KHI LÀM VIỆC.
Vì thế, tôi, tôi có cái
gì đặc biệt chứ ?
Hiển nhiên, tôi bị cho là
có hơi thiếu lịch sự trong phòng đợi. Vậy thì sao chứ ? Tôi ghét đợi. Và nhất là tôi ghét đợi đi vệ
sinh trong một cái cũi. Người ta không có nơi để quay về. Trời nóng. Và chúng
tôi thì chán. Sau khi bị ép yên tĩnh hiển nhiên trong vài phút, mặc kệ kẻ nào chọc ghẹo hàng xóm của họ.
Tôi không muốn khủng bố đứa bé họ chuột
sa mạc bị bệnh. Chính xác là tôi đang nhìn
nó. Người ta thì tự do nơi đây, chẳng phải sao ? Có phải một con mèo không
có quyền nhìn một chú chuột sa mạc
con sao ?
Và nếu tôi liếm những con
chuột con (kẻ không phải trong trường hợp này), đó là vì tôi đã khát. Tôi nguyền
rủa các người. Tôi không cố để làm ông ta nghĩ rằng tôi sắp ăn nó.
Vấn đề với những con chuột
con, đó chính là bọn chúng không có ý nghĩ hài hước.
Hơn nữa, những kẻ được thấy
nơi đó, cũng không có điều đó.
Bố của Ellie đã giương mắt
lên quyển sách mỏng có nhan đề Động vật
nuôi và thơ.
Rất dễ thương, thật sự.
– Lật chuồng lại, ông ta
yêu cầu Ellie.
Ellie đã lật chuồng lại.
Bây giờ, tôi thấy con chó hoang của
nhà Fisher. Và nếu một con thú có công trạng được ghi chú CẨN THẬN KHI LÀM VIỆC trên tập hồ sơ của nó, dĩ nhiên đó chính là con chó nhà Fisher mới đúng.
Được rồi, tôi đã huýt sáo
phía trên. Không có to chút nào. Hẳn là phải có những lỗ tai thuộc
về điện tử sinh học mới nghe thấy được.
Và
tôi cũng có hơi chút làu bàu. Nhưng đối với tiếng làu bàu, hắn ta đã có lợi thế.
Hắn, đó chính là một con
chó. Tôi, tôi chỉ là một con mèo thôi.
Và ừ, được rồi, tôi có
hơi giống. Nhưng có chút thôi. Người ta không có để ý gì, trừ khi người ta theo
dõi ai đó.
Tốt, làm sao tôi có thể
biết điều đó, tôi, rằng điều đó sắp rất không ổn ? Tất cả những gì đang
mong đợi không bắt buộc phải là bệnh hoạn. Tôi chẳng bị bệnh, tôi. Quả thật,
tôi không có bị bệnh gì cả. Tôi thậm chí còn
không phải là nó. Nhưng tôi nghĩ rằng, dù rằng tôi có hấp hối, một cục lông bị nhốt trong một cái lồng cũng đủ làm tôi
la hét lên hơi hơi một chút, đừng làm tôi trôi theo nước mắt và run sợ dưới ghế
của chủ tôi, dĩ nhiên là trốn dưới váy của bà ấy.
Nhát gan hơn một con chó
săn Ê-cốt, nếu mọi người muốn biết những gì tôi đang nghĩ.
– Cháu không thể giữ con
mèo khủng khiếp của mình sao ? bà Fischer nổi sùng hỏi.
Ellie đã bênh vực tôi.
– Nhưng dù sao, nó vẫn nằm
trong cũi mà !
– Điều đó không ngăn nó đe
doạ một nửa con vật trong phòng này. Cháu không thể làm gì sao, cách ly nó chẳng hạn?
Ellie, tôi phải nói gì, để
tiếp tục bảo vệ tôi. Nhưng thậm chí chẳng cần rời mắt khỏi quyển sách thơ của
mình, ông bố đã ném một cái áo mưa trên chuồng của tôi, như thể tôi là một con két ghẻ già cỗi.
Và tôi bị chìm trong bóng
tối.
Thật sự chẳng có gì kinh
khủng bằng khi bác sĩ thú y tiến đến cùng với chiếc kim tiêm
dài khủng khiếp. Tuy nhiên, tôi không dự kiến được cái cào quá mạnh.
Không làm vỡ tất cả những
cái chai nhỏ bằng thuỷ tinh.
Cũng không làm rơi những
cái cân dành cho mèo rất đắt và mới trên bàn.
Cũng không làm đảo lộn tất
cả thuốc khử trùng.
Nhưng không phải tôi
đã xé tấm phiếu thành hàng ngàn mảnh. Không, là ông bác sĩ mới đúng.
Khi chúng tôi rời khỏi,
Ellie đang khóc, thêm một lần nữa. Quyết định, hiển nhiên chẳng có ai quá cảm động
thế. Cô bé ôm cái lồng trong người.
– Ôi Tuffy, cho tới khi người
ta tìm được một bác sĩ mới, chúng ta sẽ tiếp tục chăm sóc mày. Và mày, mày phải
chú ý để không bị đè nát đấy.
– Có nguy hiểm ! bố của
Ellie rít lên.
Tôi đang ném cho ông ta một
ánh mắt đen sẫm từ chiếc lồng lưới sắt khi người ta nhận ra mẹ của Ellie, với
một cái núi túi đồ trước cửa siêu thị.
– Mọi người đã bị muộn rồi.
Có chuyện xảy ra ở chỗ bác sĩ thú y ư ?
Ellie đã nức nở khóc rống lên.
Không, nhưng thật sự đó là một người yếu ớt. Bố của cô ta, ông ấy, là một người
có nghị lực kiên cường. Ông ấy đã hít một hơi sâu, tất cả sẵn sàng để tố cáo tội
trạng của tôi, nhưng ông ta đã từ bỏ. Trong khoé mắt, ông ta vừa nhận ra một vấn
đề khác nữa.
– Đi thôi, nhanh lên, ông
đã thầm thì. Bà hàng xóm vừa qua chỗ tính tiền.
Ông ấy đã mang một nửa những
chiếc túi. Mẹ của Ellie đã phụ trách phần còn lại. Nhưng bà ấy đã qua những
cánh cửa kiếng trước khi chúng tôi có thời gian để bỏ chạy.
Và bây giờ, bọn họ cả bốn
bắt buộc phải nói chuyện.
– Chào, mẹ của Ellie nói.
– Chào, bà hàng xóm trả lời.
– Ngày đẹp nhỉ, bố của
Ellie đã quan sát.
– Tuyệt, bà hàng xóm chêm
vào.
– Dĩ nhiên dễ chịu hơn vào
ngày hôm qua, mẹ của Ellie đã nói quá lên.
– Ờ ừ ! bà hàng xóm đã
khẳng định. Hôm qua, đó là một ngày kinh
khủng.
Chính xác bà phải làm ám
chỉ thời gian, đối với tình yêu trên trời. Nhưng Ellie đã bớt khóc lại. Tôi
không hiểu tại sao cô cũng lại thích Thumper. Chỉ có tôi là con thú quen duy nhất,
không phải hắn. Và vì cô ta thật sự không còn nhìn thấy đường đi, cô ấy
đã thúc đẩy mẹ mình và một nửa chiếc
hộp dành cho những con mèo bị trút xuống đường.
Ellie đã đặt chuồng của
tôi trên đất để đuổi theo bọn chúng. Và vì thế mà cô ta đã gây ra một lỗi từ việc
đọc nhãn hiệu.
– Ôi không ! với những
miếng thịt thỏ, cô ấy đã khóc nhè.
Thật sự, đứa bé này quả
đúng là một cái vòi phun nước. Cô ấy
không thể nào tham gia vào hội của tôi được. Cô ta không thể nén nổi một tuần.
– Về việc con thỏ, bà hàng xóm đã nói. Vừa xảy ra một chuyện thật không thể tin được.
– A vậy sao ? mẹ của
Ellie nói, tất cả đồng loạt ném cho tôi một cái nhìn giận dữ.
– Và dĩ nhiên rồi, bà hàng
xóm bắt đầu. Vào thứ hai, Thumper đáng thương đã bị bệnh, vì thế chúng tôi đã
đưa nó vào nhà. Vào thứ ba, tình trạng của nó trầm trọng hơn. Và vào thứ tư, nó
đã chết. Nó đã già quá rồi, và nó có một cuộc đời thật đẹp. Vì thế chúng tôi đã
không quá buồn bã lắm. Và chúng tôi đã chôn cất nó ở sau vườn.
Tôi ngước nhìn lên trời.
– Vào thứ năm, nó đã biến mất.
– Biến mất ư ?
– Biến mất sao ?
– Ừ, như thế đó, biến mất.
Tất cả những gì còn lại, chính là một cái lỗ trong đất và cái hộp, trống không.
– Không !
– Vậy !
Bố của Ellie đã hướng về
tôi với cái nhìn đầy nghi ngờ.
– Và sau đó là thứ sáu,
hàng xóm đã tìm được nó, đã xảy ra vài điều còn lạ lùng hơn nữa. Thumper đã quay
về. Trang điểm thật kỹ càng, trong cái chuồng thỏ của nó.
– Quay về cái chuồng thỏ của
nó, bà nói sao ?
– Được trang điểm kỹ càng.
Điều đó thật sự kỳ lạ !
Ít ra có thể là có ai đã
tô điểm cho nó : đó có thể là những diễn viên xuất sắc. Họ đã tiếp tục cho
tới về tới nhà.
– Cậu chuyện thật không thể
tin nổi !
– Làm sao có thể được chứ ?
– Thật sự là kì lạ
Dĩ nhiên khi mà nơi ở là
trong nhà, bọn họ đã quay lại nhìn tôi.
– Cái giống bịp bợm !
– Chúng ta nghĩ là mày đã
giết nó !
– Đã làm như mọi lần !
– Em biết là con mèo này không thể có khả năng đó đâu. Con thỏ này còn
to hơn cả nó nữa mà.
Bọn họ muốn tất cả rằng tối nay, tôi, kẻ đã giết
Thumper già, các bạn có nghĩ thế không ?
Tất cả trừ Ellie. Ellie,
đó là một người dễ thương.
– Đừng có làm phiền Tuffy nữa !
Để cho nó yên đi. Con cá là không phải nó đã đào mộ của Thumper đáng thương
đâu. Con cá là do những con chồn hung dữ và kinh khủng đã làm. Tất cả những
gì để Tuffy làm, chính là Thumper, để nó có thể được chôn cất
đàng hoàng lại một lần nữa. Đó là một vị anh hùng. Một vị anh hùng ân cần.
Và cô ấy đã ôm tôi trên
tay.
– Có đúng như thế không, hả,
Tuffy ?
Tôi biết phải trả lời cái
gì đây ?
Tôi chỉ là một con mèo
thôi.
Tôi không chỉ còn ngồi đó
và nhìn bọn họ gỡ cái đinh ở cái lỗ mèo ra.
0 Response to "[Couleuria] NHẬT KÝ MÈO SÁT THỦ - CHƯƠNG 7 - THỨ BẢY (Chương cuối)"
Đăng nhận xét