[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 3
Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012 07:47 , 0 phản hồi
Labels: Book , NTL-CD
Còn tôi, từ dưới đáy biển, tôi biết. Và tôi biết rõ nhất là vì chưa từng có ai, thậm chí cả viên thanh tra tài năng Blanc cũng
không, Pauline cũng không, không ai có thể đoán ra được tôi đã trở về vào một
ngày nào đó, dõi theo cuộc sống của Marie trong từng chi tiết vụng nhặt nhất. Những
gì phải giải quyết nhanh chóng, chính là những nỗi sợ của Marie, tôi không muốn
con gái mình mang nỗi sợ vì hình bóng của người bố, tôi không muốn làm đảo lộn
sự yên bình trong những gì mà tôi đang bảo vệ từ dưới đáy đại dương. Dựa vào bầu
trời, luôn luôn có trong cái phần của thế giới những sương mù dày đặc này, cho phép
tôi đi đây đó, thỉnh thoảng bởi những mảnh nhỏ bé, nhưng như thế cũng đủ để lắng
nghe con gái tôi. Sương mù dâng từ biển đến tận khu rừng thuộc về vùng đất biển,
tôi lướt qua, toàn bộ, trong mỗi giọt nước, tôi hiện diện trong mỗi giọt nước,
tôi bị chia nhỏ trong những giọt sương, tôi rời khỏi biển mà không ra khỏi nơi
đó. Tôi dâng lên đến chỗ Marie bằng sương mù từ biển dĩ nhiên là khi chúng muốn
dâng đến chỗ con bé. Có phải chúng tôi ra sức tìm kiếm một mối liên hệ từ nhiều
nơi dù cho đó có là tận cùng của thế giới ?
Các bạn đã hiểu sự không ổn định
trong việc chuyển dời của tôi rồi đó : tôi thì mang ơn những thay đổi thất
thường của thời tiết. Không có sương mù từ biển, tôi sẽ không bao giờ có thể nổi
lên cao khỏi đại dương, tôi sẽ không bao giờ có thể dâng lên cũng như đến khu rừng,
không bao giờ trở về lại được với con gái mình, không bao giờ thấy được con gái
tôi, không bao giờ lắng nghe được tiếng nói của nó. Thật may mắn cho tôi, sương
mù đã dâng lên hầu như mỗi ngày, lướt qua vùng đất khô cằn và lên cao nhẹ nhàng
cho đến tận nhà của Pauline, ở trên kia, trong những rặng thông cao lớn.
Marie, yên lặng, đến tìm Chien. Nếu
Jérôme Blanc ăn cùng với họ, Chien cũng phải làm thế. Từ khi Michel bỏ đi,
Chien đã vào trong nhà ăn mỗi tối, như để đảm bảo cho sự thiếu vắng. Cô bé chùi
nhẹ nhàng chiếc mũi màu đen nơi vẫn còn chảy ra một chút màu máu nhạt.
-
Đến
đây, đến đây ăn đi nào, Chien. Phải tạo ra tiểu cầu chứ.
Jérôme Blanc lên bờ. Từ trong nhà bếp, Pauline
dõi theo Marie, chú ý cử chỉ âu yếm của cô bé khi đang dắt chú chó già bệnh hoạn đi
cùng. Vắng Michel, bất thình lình, là một cú sốc đối với con bé : Pauline quay về hình ảnh ngày đầu cô chăm sóc người đàn ông này, người ta đã dẫn anh đến bệnh
viện một ngày thứ tư giữa đông như một đứa bé câm lặng. Anh ta nhìn tuyết rơi,
trán dán vào cửa sổ căn phòng của những đứa trẻ và vừa khóc vừa nhẹ nhàng lặp đi lặp
lại duy nhất từ « mẹ » như một chuỗi kinh cầu nguyện.
Pauline một lần nữa quay về với ánh mắt của Marie
khi cô bé nói với cô hai năm sau khi Michel đến ở với họ. Bao nhiêu lần
con bé đã nói cho cô nghe những chuyện kỳ lạ về người đàn ông không như người bình thường này rồi ?
Marie cố ý bỏ qua một hình bóng rất đen tối trong đôi mắt sáng của con bé. Cuộc
sống không bao giờ còn là của chính con bé, mà là chính họ, Michel và cô bé, cả
hai đứa trẻ trong vụ đắm tàu chia sẻ cuộc đời với Pauline. Cô bé đã sợ sự xâm
nhập của người xa lạ trong căn nhà này, nhưng vào ngày Michel Collet bước vào với
chiếc va li duy nhất của mình, Marie đã hiểu rằng tất cả đều ổn, cô bé biết rằng
cô bé có những thứ để dạy cho anh ta, cô bé biết cách để kể cho anh ta nghe về cuộc sống.
« Chuyện gì xảy ra nếu căn nhà không có
Chien ? Pauline tự hỏi khi nhìn Jérôme Blanc bước lên khỏi hồ hướng về căn
nhà. Phải dọn dẹp những quả bóng và xương, tự quen với việc thu thập những vụn
bánh và tất cả những gì rơi trên hành lang và xong chảo. Chien luôn luôn làm tất
cả những điều đó. »
-
Mọi
người đói chưa ? cô ấy hỏi Marie khi vừa vào đến, theo sau là Jérôme và
Chien.
Họ ăn khá muộn, bên ngoài trời, dưới một đêm lạ
lùng sáng rõ. Marie nuốt mà không nói lời nào về những hạt đậu, cá hồi và những
quả cà, chỉ nghĩ đến việc hỏi viên thanh tra về những yếu tố có thể thu thập được về
chuyện của Michel Collet, để minh chứng dù rằng anh ấy không biến mất, nhưng
phòng giữ hành lý đã đưa ra : không có việc gì tối nay cho viên thanh
tra. Marie có thể ở lại lâu với họ nếu con bé muốn điều đó, nhưng sự hiện diện
của Jérôme Blanc đã làm con bé khó chịu, cô bé thích ở một mình với Chien, nói
với chú chó lâu thật lâu, kể cho chú nghe những câu chuyện và nói với chú về những
gì con bé nghĩ về những gì mà người ta gọi là một cuộc mất tích vô lý.
-
Con
lên lầu đây, Marie nhẹ nhàng nói sau khi đã ăn xong những quả mơ. Cùng với
Chien…
-
Con
sẽ để nó ngủ cùng trong phòng sao ?
-
Nó
sẽ ngủ nơi nó muốn. Dì không nghĩ là nó có quyền làm những gì nó muốn, bệnh thì
cũng như bình thường sao ?
-
Nó
sẽ được nghe một câu chuyện khác sao ? Pauline tỏ vẻ bình tĩnh.
-
Con
có nhiều thứ để viết, Marie nói. Chúc ngủ ngon.
Pauline dõi theo hình bóng kéo dài của Marie
đang đi lên cầu thang, phía sau Chien đang thở hổn hển. Khi bàn tay của Jérôme
Blanc đặt nhẹ nhàng lên bàn tay của cô, Pauline nhanh chóng rút lại và đứng dậy
dọn dẹp bàn ăn.
Trên cao, trong căn phòng của mình, Marie đang
quan sát Chien đang do dự trèo lên giường, cổ vũ nó bằng một cú đẩy và ngồi vào
bàn của mình.
Vẫn chỉ
còn cách viết thôi, đó là việc như thể tôi cố giải thích với ai về
chuyện đang diễn ra nơi đây. Điều đó đang tra tấn đầu tôi, tôi muốn có thể nói
nhiều hơn về điều đó trên giấy.
Michel
ở với chúng tôi từ hơn một năm nay. Pauline đã nói : « Anh ta sẽ tốt
hơn nếu sống trong một ngôi nhà hơn là ở bệnh viện. Hơn nữa, anh ta hoạt động hầu
như hoàn toàn. Và anh ta không có bệnh. » Pauline luôn nói về việc vận động
từ những bệnh nhân của dì ấy : họ hoạt động tốt, họ hoạt động khó khăn, hoặc
là họ không thể hoạt động được, như những chiếc xe đạp hoặc một cái máy phức tạp
nào đó. Dì ấy thích bọn họ, làm vì họ trong suốt cả đêm, nói về họ như thể họ
là dì ấy vậy. Pauline làm việc với những đứa trẻ không thể nói chuyện được vì mọi
lý do, như Mouchette vậy. Theo cách nhìn của cô ấy, Mouchette, người ta dĩ
nhiên nghi ngờ rằng cô ấy không bao giờ muốn nói chuyện. Cô ta cứ lặp lại những
gì người ta nói với cô ấy, và thậm chí từ những điều dễ thương, nhưng tôi nghĩ
rằng cô ấy không có chút ý thức nào về những gì có nghĩa là từ cả. Khi tôi
nhìn thấy cô ấy, cô ta vừa rụng cái răng đầu tiên. Cô bé cười, nhưng không chịu
nói. Mouchette nhìn trống rỗng xuyên qua mọi người.
Michel
Collet, anh ta, không phải là một đứa trẻ, anh ta đã không phải là một đứa trẻ
từ khi người ta dẫn anh ta đến bệnh viện của Pauline. Chính thức là, không ai
có thể nói cho dì ấy rằng đó là một đứa trẻ khi anh ta đã hai mươi bảy tuổi.
Nhưng cuộc sống vốn là như thế, tôi đã không biết điều đó. Tôi tự kể về nó hàng
trăm lần và tôi hiểu điều đó, tôi nghĩ, một chút mỗi lần. Tôi đã viết mọi kiểu
viết càng ngày càng chi tiết. Những gì phải cố gắng để hiểu đầu tiên, đó chính
là cuộc sống của Michel Collet.
Hai
mươi bảy tuổi, đôi mắt nâu tương tự như Chien. Tóc nâu, bị trắng rất nhanh. Người
ta không chú ý đến anh ta ngay lập tức, nhưng anh ta có hàng trăm sợi tóc màu
trắng. Lúc hai mươi bốn tuổi, anh ta đã xuất hiện vào một ngày trong đời. Anh
ta được sinh ra. Trước đó, không ai biết đến sự tồn tại của anh ấy. Không ai cả,
hoàn toàn không ai cả. Có phải người ta có thể nói rằng mẹ của anh ta đã bắt
cóc anh ấy không nhỉ ? Tôi chưa bao giờ tìm ra cách nào để gọi chuyện này.
Bà ta đã giữ anh ấy chỉ cho riêng bản thân mình, không chồng, không ai cả. Mọi
người chỉ biết là bà ta có một người con trai. Và một ngày kia bà ta mất đi.
Khi đó người ta mới biết đến sự tồn tại của Michel Collet. Anh ta đã sống hai
mươi bốn năm như một đứa trẻ cùng với mẹ mình và bà ấy vừa mới mất đi. Anh ta
không còn ai để chăm sóc cho mình. Tôi nghĩ rằng mẹ anh ta đã bị bệnh, khùng,
kì lạ và bất hạnh. Làm sao bà ấy sống cùng với anh ta ? Bà ta làm gì với
anh ta mỗi ngày chứ ? Dĩ nhiên là tôi không thể hiểu nỗi.
Pauline
nói rằng người ta chỉ biết một ít về mẹ của Michel Collet, trừ một thứ điên rồ
là đã giam giữ anh ta suốt đời, đứa con duy nhất mà bà có với một người xa lạ.
Người ta nói người cha vô danh, nhưng dĩ nhiên rằng bà ấy biết chút gì về ông
ta chứ, người cha đó. Tôi cũng thế, tôi có bố mẹ không biết, nhưng tôi thích
nói là họ biến mất, vì tôi biết họ từ lúc bảy tháng tuổi kia. Dĩ nhiên là vẫn
còn chút ký ức đâu đó trong tôi.
Điều
đó làm chúng tôi xích lại gần nhau, Michel và tôi, để biết rằng chúng tôi, mỗi
người, đứa trẻ duy nhất có bố mẹ biến mất. Có cùng những khác biệt. Tôi, tôi có
Pauline và một cuộc sống thật sự. Michel có một người mẹ đã giam cầm anh ta
trong thứ tình yêu điên khùng, anh ta chưa bao giờ bước chân ra khỏi nhà mình,
chưa bao giờ đến trường. Thậm chí những người hàng xóm còn không biết đến sự có
mặt của anh ta. Một ngày, tôi sẽ đào sâu hơn để biết chuyện đó, điều đó có vẻ
như không thể đối với những điều trùng hợp có thể có. Từ những điều này, luôn
luôn hơn cả những gì người ta có thể tưởng tượng đến.
Ngày
mẹ anh ta mất, người ta tìm ra Michel, cuộn tròn bên cạnh mẹ mình và, nhìn với
cặp mắt đỏ ngầu của mình, Pauline đã nói, anh ta hẳn là đã khóc suốt ba ngày
đêm. Anh ta không biết nói, chỉ có « mẹ » cứ lặp đi lặp lại không ngừng
như một bài hát. Michel Collet đã được sinh ra lúc hai mươi bốn tuổi khi người
ta đã đưa anh ta ra khỏi nhà mình.
Người
ta đã đưa anh ta đến bệnh viện của Pauline và, anh ta thật sự không phải là một
đứa trẻ, anh ta phải được điều trị như một đứa bé không thể nói và bị bỏ rơi.
Người ta đã gieo cho anh ta từ « tuyết ». Khi Pauline quyết định đi
ra ngoài cùng với anh ta, dì ấy đã phải giúp anh ta mặc áo khoác. Tôi nhớ lại nụ
cười của Pauline khi dì ấy nói với tôi lúc trở về : « Cháu
thấy đó, khi dì muốn cài khuy áo ở cổ anh ta, anh ta đã nâng cằm lên như bọn trẻ
con thường làm. »
Anh
ta cần Pauline, Pauline của tôi, để dạy cho anh ta tất cả những gì mẹ anh ta
chưa bao giờ chỉ cho anh ta biết. Một cách nhẫn nại, một từ mỗi ngày, một điệu
bộ đồng thời trong suốt cả tháng trời, cho tới khi anh ta có thể tự mặc đồ một
mình, ăn không để rơi ra ngoài và ráp câu một ngày. Pauline phải theo anh ta rất
thường xuyên trong bệnh viện to lớn nơi mà người ta nghiên cứu trường hợp của
anh ta. Hiếm, rất hiếm, những vị bác sĩ lại nói lần nữa. Nhưng anh ta nói. Ngày
hôm nay, và theo Pauline, Michel Collet đã nói được. Anh ta đã mất hai năm để
tìm lại những gì anh ta muốn nói dù là rất ít từ. Tôi chắc chắn rằng bây giờ
anh ta có thể sống một mình trong một căn hộ nhỏ, đi làm và trở về nhà. Pauline
nói rằng anh ta vẫn chưa sẵn sàng. Còn tôi, tôi nghĩ là dì ấy không thể bỏ mặc
anh ta vì dì ấy cần anh ấy. Michel Collet nhìn đời với một cách khác thường.
Anh ta không nói : « Đến đây nhìn những ngôi sao này ! » mà
anh ta sẽ nói là : « Những ngôi sao đang nhìn em kìa, đến đây
đi ! » Anh ta nghe Brahms và nói với tôi : « Đó là nhạc
xanh. » Chẳng ai nói như thế cả, nhưng anh ta thì có đó.
Năm ngoái anh
ta đến sống trong nhà, để mà, như Pauline đã nói, anh ta có được một
gia đình thật sự và không chỉ còn là một căn phòng ở bệnh viện, để mà anh ta có
thể làm việc trong vườn, bơi trong hồ, chạy trong rừng, nằm sấp trên tấm thảm của
phòng khách để đọc sách lúc về chiều, cười với chúng tôi và đi làm suốt cả
ngày. Vì anh ta đã tìm được một công việc ở bệnh viện của Pauline. Tất cả đơn
giản thôi, một công việc dành cho anh ta và anh ta thích nó. Anh ta chính là thế,
suốt cả ngày, vứt rác trong những phòng bệnh và những phòng khám. Những người bệnh
kể cho anh ta nghe nhiều thứ vì họ rất cô đơn, những bác sĩ chỉ liếc qua họ bằng
một con mắt hay cả hai, để điền vào sổ bệnh, họ nói. Michel Collet không phải bệnh
nhân, anh ta thì khác và luôn luôn đều như thế. Anh ta thấy những điều như những
người không muốn thấy chúng. Anh ta lắng nghe những chuyện. Không tiếng nói.
Michel Collet lắng nghe từ bên trong.
Và
nếu như, khi mất tích, anh ta đơn giản chỉ là muốn làm thế, để một lần, vài điều
không cần ai, không có đôi mắt này, từ Pauline hay từ những người bác sĩ này,
không phải đôi mắt lớn khủng khiếp của người mẹ
mà anh ta đã dõi theo trong suốt hai mươi bốn năm qua sao ? Nếu như
anh ta thật sự muốn biến mất thì sao ?
Nếu
như Michel đã quyết định thử hoạt động mà không cần ai chỉ cho anh ta cách thức
làm việc cứ mỗi một lần chăng ? Nếu như tôi nghĩ theo cách này, chính tôi cũng
đã từng làm điều tương tự. Và nếu như tôi thường xuyên đi băng qua khu rừng để
đến thăm ngôi nhà nơi tôi đã sinh ra, ở bên dưới, bên bờ biển, đó chính là điều
tôi phải, cho tôi, hàng giờ không chỉ một ánh mắt, thậm chí không phải từ
Pauline. Trong giây phút đó, tôi không còn tuổi tác, tôi không còn tính được thời
gian. Tôi chìm trong sự bất động, đó là điều dễ chịu nhất trong cuộc sống, để mặc
tất cả chìm vào trong sự tĩnh lặng không đặt ra câu hỏi, và không nhìn thấy những
thứ như thể người ta thấy chúng lần đầu tiên.
Tôi
thề trước tất cả những viên thanh tra, và trước tiên là trước cả Jérôme Blanc,
rằng Michel Collet đang bỏ mặc mọi thứ bằng cách chìm vào trong bất động và điều
anh ta muốn nhất chính là không ai tìm được anh ta.
Tôi thật sự cần những trang giấy của
Marie để hiểu được con người thật của Michel Collet. Từ lần đầu tiên tôi
thấy cậu ta (tôi đã ở đó, dâng lên theo cùng sương mù của tôi vào cuối buổi
trưa, ngày anh ta dọn đến nhà của Pauline), tôi chỉ có thể nghĩ một cách khác
đó chính là anh ta hẳn là đã không biết đến định nghĩa dối trá, không nghi ngờ,
thậm chí, theo chiều hướng của những từ này. Chưa bao giờ tôi bắt gặp ánh mắt
cũng sáng rõ, trong vắt như ánh sáng. Cũng chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc lắng
nghe ai nói chuyện với cách đọc chậm thế này, trong vắt, và với giọng nói thanh
rõ dù có nhiều ngập ngừng lặp đi lặp lại như thể anh ta đang đợi người ta khẳng
định là đúng, những điều anh ta vừa nói dĩ nhiên là đã nói. Người đàn ông này
mang theo phía sau lưng sự yếu ớt từ thời thơ ấu.
Marie khép lại quyển sổ xanh, bóp chặt
dây ruy băng giữa những đỉnh nhọn của chiếc kẹp sáng. Lúng túng trong nhà,
Chien xoay vòng. Nó thích tránh xa khu vườn, biết rõ rằng nó bị bệnh và rằng
không gì có thể trở lại như trước. Marie nhón chân đi xuống, hi vọng rằng
Pauline và Jérôme cuối cùng nói về việc mất tích của Michel Collet, nhưng Pauline lại đang nói về Marie, đứa trẻ cô ấy đã nuôi lớn và vô cùng yêu thương.
0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 3"
Đăng nhận xét