[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 2

, 0 phản hồi

Labels: ,



Christiane DUCHESNE

NGƯỜI THẦM LẶNG 



Nhóm dịch : Couleuria

PHẦN 2






               Đã sắp sáu giờ. Trong căn nhà to lớn im lặng, Marie đang viết. Từ khi con bé biết viết, Marie đã làm đen những quyển vở, kể những câu chuyện, ghi chú lại tất cả những gì làm con bé ngạc nhiên bao gồm cả những thứ không quan trọng gì, tìm cách gỡ rối những sợi dây trong cuộc sống của con bé khi chúng rối như tơ vò, không còn cách nào khác để con bé có thể đi đến được đầu bên kia của sự khó hiểu.


            Giá như cuối buổi trưa mang theo những ánh nắng vàng rực và những mùi hương thông khô, trái tim của Marie, lung linh tựa như sự tươi mát của chiều thu rơi rụng xuống.


            Tôi đến căn nhà bên bờ biển. Trong một giờ. Tôi đã đi thật nhanh. Khi tôi bước vào, Chien lúc nào cũng ngủ. Mỗi lần như thế nó cứ khó khăn mở đôi mắt to ngây ngô để nói với tôi « Cô đấy sao, Marie của tôi ». Tôi sẽ kể cho nó nghe một câu chuyện.


            Tôi lại được con suối đưa lên và, lúc nào cũng thế, trong một giờ tôi đã đến được căn nhà, tôi có ấn tượng như mình bị theo dõi.


            Tôi đã viết đến quyển sổ  xanh thứ ba của mình. Nó là quyển sổ dành cho Michel, dù là chưa bao giờ tôi đọc nó cho anh ấy nghe. Nếu cả hai quyển đầu đều chứa đầy hình vẽ, câu chuyện về Chien và tất cả những gì tôi ghi về những điều tôi nghĩ đến, quyển này chính là câu chuyện về Michel mất tích. Tôi đã nhờ Pauline mua giùm tất cả những quyển sổ màu xanh mà dì ấy có thể tìm thấy. Tôi thích sắp xếp những trang giấy của mình trong những quyển sổ như thế này, bằng vải với một cái đai, cũng màu xanh, và một sợi dây kẹp vào trong sợi dây ruy băng để không mất dấu.


            Không còn gì tương tự từ khi Michel ra đi. Khi đó tôi đã băng qua khu vườn để đến gặp Chien, lại một lần nữa, tôi cảm thấy sự đổi thay. Chẳng còn điều tốt nào khác, mỗi thứ đều ở vị trí của nó. Tôi nhìn cùng một thứ mỗi mùa đông, trước ngày đó, tất cả mọi thứ đều như chính nó vốn là. Bàn sắt, tròn, và bốn chiếc ghế, vòi phun bên cạnh những cây dương sỉ, vườn rau trước bụi hoa hồng. Một khu vườn hoang dại lúc nào cũng thế, Pauline đã từng nói. Sự thay đổi không phải từ sự mất trật tự. Mà là một thứ khác. Sự yên tĩnh rơi trên những cây mẫu đơn, cây irit và cây bất tử, những cây cao khuỵ xuống một chút. Có phải những khu vườn đều có thể chết vì buồn không ?


            Không có âm nhạc khi bước vào, Pauline cũng không ở nơi đó. Người ta thường nghe thấy tiếng nhạc của cô ấy cho tới khi ra tận bờ biển. Những cây đàn ống to lớn như những người tài tử, những cây đàn violon hoặc chỉ một, những cây violoncelle cũng thế, những tiếng đàn piano theo điệu tango hay những tiếng đàn piano lặng lẽ, những dàn nhạc để cô ấy ở một mình và để cho mọi người. Michel, anh ta, lắng nghe Brahms.


            Tìm thấy tin nhắn của Pauline dưới bình cây mỏ hạc bị nứt rạn : « Nếu con có thể trải qua những lúc vui vẻ với Chien, dì sẽ an tâm hơn. Hãy kể cho nó nghe một câu chuyện dài. Dì  sẽ trở về lúc bảy giờ vì có ca cấp cứu của Mouchette. Nếu có gì, con cứ gọi điện cho bà Blanc hay là chạy đến nhà bà ấy. Pauline.» Dì ấy đã ghi lại số điện thoại bằng con số thật to như thế tôi không thể thấy hoặc là tôi có thể quên nó. Những ca cấp cứu của Mouchette, tôi đã quen với nó và, ở nhà bà Blanc, tôi đến đó suốt cả ngày.


            Từ lúc sáu tuổi, Mouchette sống trong một thế giới khác và không nói chuyện. Cô ta bị trầm cảm nặng và chẳng ai khác ngoài Pauline có thể làm gì cho cô ấy. Sau những ca cấp cứu của Mouchette, Pauline trở về trong mệt mỏi. Tôi nghĩ rằng, từ tất cả những căn bệnh của cô ấy, nếu người ta đặt mình vào vị trí của Michel Collet, chính  là Mouchette đã làm đảo lộn mọi thứ của dì ấy nhất.


            Tối nay, Pauline trở về mà không có Michel, tôi biết điều đó. Có một không khí khó chịu. Từ biển, tôi ngửi thấy sự bất thường đang vây lấy tôi. Tôi có thời gian để kể một câu chuyện cho Chien nghe và viết ra những gì để nói khi chờ Pauline về, và những gì để nói, đó chính là tôi không nghĩ là Michel sẽ biến mất. Dù cho mọi người đều nghĩ như thế. Tôi không nghĩ như thế chút nào. Michel Collet đã đi đâu đó không nói với ai vì anh ta không muốn người ta biết nơi anh ta đến. Có lẽ là anh ta muốn chết.


            Marie đã dừng lại ở đó và, lúc mà con bé đi xuống vườn để kể cho Chien nghe câu chuyện của mình, con bé nghe tiếng của Pauline. Chiếc đồng hồ điểm sau giờ hai mươi.


            Rùng mình một cái, Marie nghĩ là nhận ra tiếng khàn khàn của Michel, nhưng đó chính là tiếng của thanh tra Blanc. Marie chạy đến bên Pauline, trở về quá sớm, trở về sớm hơn, trở về bằng mọi cách và dĩ nhiên là cũng như thế.


-                      Thưa cô, Jérôme Blanc vừa nghiêng đầu trước Marie như một người lính ngự lâm trước nữ hoàng của ông ấy.


Tóc của ông ta màu vàng vừa mới rơi trên mắt. Từ một điệu bộ nhanh nhẹn, nhanh chóng đưa tóc trở lại vị trí, một thói quen.


Marie đưa gò má lạnh gió cho Jérôme Blanc và nắm lấy tay của Pauline.


-                      Nó thế nào rồi ?

-                 Tốt lắm. Không có máu. Nó đã ngủ. Con sắp đi gặp nó, con nghe thấy tiếng mọi người… Không có ca cấp cứu Mouchette sao Pauline ? Dì không phải về nhà lúc bảy giờ sao ?

-                      Ừ, có một ca cấp cứu của Mouchette, nhưng mọi thứ đều trở lại bình thường rất nhanh. Ờ, Mouchette !

-                      Con muốn gặp cô ấy, Marie nói nhỏ vào tai của Pauline. Con thích cô ấy, Mouchette của dì. Một lần nữa ư ? cô ấy hỏi sau khi giương mắt lên nhìn về phía thanh tra Blanc.


Người đàn ông trẻ cao lớn thở dài, hơi mất tự nhiên, nhìn sướt qua Pauline đang cười với Marie. Nụ cười của Pauline, lúc nào cũng quá dịu dàng đúng mực, luôn luôn tràn đầy hi vọng thậm chí ngay cả khi người ta nói với cô ấy ngày mai sẽ là ngày tận thế, Marie muốn điều đó tối nay để cô ấy một mình.


-          Không có gì, Pauline trả lời. Dì đã gặp Jérôme ở làng.


Marie nheo mắt lại. Pauline không nói là thanh tra Blanc, cô ấy đã nói là Jérôme, rõ ràng rồi, tối nay người ta không nói đến chức trách của viên thanh tra, ông ta đến đây như người bạn thời thơ ấu của Pauline và Babi, người ta không biết gì về Michel Collet. Bảy anh em nhà Blanc, Pauline và Babi, cách đây hai mươi năm, bọn họ chính là những đứa trẻ của làng, những người bạn thân thiết sẽ không bao giờ thật sự quên lãng đi, nếu người ta không nói đến Babi, dĩ nhiên rồi. Marie đã muốn có một lần nữa, người ta tìm ra lý do vì sao Michel không phải đi bằng xe lửa, tại sao người ta không tìm anh ấy ở nơi khác nữa.


Và nếu như chưa bao giờ viên thanh tra Jérôme Blanc tìm ra dấu của Michel ư ? Một điều hiển nhiên, Jérôme có lợi cho chuyện đó, đến gặp Pauline thường xuyên hơn, lo lắng cho cô ấy, thông báo ba lần mỗi ngày về những chuyện tầm phào. Đêm nay, không có gì, ngu ngốc mới không có gì. Người ta không biết gì cả về Michel Collet. Jérôme Blanc cười với Pauline, Jérôme Blanc hạnh phúc, ông ta ăn ở nhà, ông ta cảm thấy điều đó là tốt, đó là những gì ông ta muốn.


Marie không muốn nghĩ đến Jérôme Blanc có thể là người yêu của Pauline, chính Michel Collet mới thật sự là thế, Marie đã hiểu điều đó, không ai nói với cô ấy điều đó. Từ trong ánh mắt mọi người, người ta biết rằng họ đang yêu nhau. Ánh mắt, Marie luôn nhận ra điều đó trong đôi mắt màu nâu của Michel và, lấp lánh hơn cả bình thường, ngày trước khi anh ấy rời đi. Trong ánh mắt của Jérôme Blanc, chưa bao giờ nó rực rỡ như thế cả.


Ông có tin gì mới trong câu chuyện này đây, viên thanh tra ? Không gì thay đổi, không có chút tiến triển gì : Michel Collet hẳn là đi nghỉ mát, bắt xe lửa vào thứ ba và trở về trong vòng một tuần nữa, hơn nữa, anh ta chẳng bao giờ đi xe lửa, trưởng nhà ga đã nói như thế. Michel đã giữ bí mật điểm đến và cười, bí ẩn, khi Marie đã hỏi anh ta về nơi anh ta sắp đến trong mấy ngày này. Pauline đánh giá rằng không có gì lý giải cho mỗi hành vì của bọn họ và cô ấy không năn nỉ gì. Không xe lửa, không vé xe lửa, cũng như người ta biết rằng Michel Collet đã bỏ đi và anh ấy không làm những điều mà anh ta không dự kiến trước.


Người ta tích cực tìm kiếm anh ta, dưới sự chỉ đạo của viên thanh tra Blanc. Marie không thích chút nào việc ông ta bước vào cuộc sống của họ. Cũng như đã làm với Chien bị bệnh. Và sau đó, có phải người ta sẽ trưng ra nỗi đau khi nói đến việc mất tích như Pauline và Marie, chẳng hạn, đã chọn một con đường khác con đường dự kiến cho kỳ nghỉ sao ? Người ta đã làm mọi thứ cho trường hợp mất tích của Michel Collet, đó là điều chứng minh rằng chẳng ai xem anh ấy là một người bình thường cả, mà anh ta cần phải được bảo vệ hơn bất kỳ ai. Người ta lo lắng vì Michel Collet không lúc nào bình thường cả.


            Jérôme Blanc hỏi thăm về tình hình sức khoẻ của Chien, hỏi Pauline có cần ông ấy giúp gì cho chuyện đó không, những chiếc khay, bộ đồ ăn ? Tâm hồn của Marie từ từ muốn thoát khỏi. Mỗi lần như thế con bé lại không còn muốn nghe nữa, cũng chối từ làm nhân chứng của một sự việc không mong muốn, con bé để mặc cho tâm hồn nhẹ nhàng thoát khỏi. Như thể nếu đầu óc của mình trở nên thiển cận, một ngày con bé đã viết vào trong quyển sổ màu xanh của nó. Như thế nếu bộ não của mình bị gỡ cặp kính đi.


            Không ai có quyền đọc những gì con gái tôi viết trong quyển sổ màu xanh của nó, tôi biết điều đó, nhưng tôi thật sự không phải là ai cả, thật sự cũng không phải là một con người. Chưa bao giờ tôi dám nói rằng tôi có quyền, không, nhưng tôi tự có một vài tự do và tôi đã đọc, không thể thấy, phía trên vai của con bé. Tôi cũng để mắt đến con bé và cả những suy nghĩ của nó, tôi không còn có thể làm gì. Làm sao các bạn muốn một ông bố bị chết do đắm tàu có thể chăm sóc cho con gái mình đây ? Các bạn muốn đọc như tôi ngay tức khắc, các bạn dĩ nhiên có thể nhận ra rằng con bé đã viết ra tất cả những từ. Tôi nhận thấy một sự khác thường quanh mình. Có phải các bạn tự hỏi ngay rằng cái gì là cảm giác kỳ lạ đang làm rối tung cả lên nơi bờ biển này ? Nếu như Marie đã viết rằng con bé cảm nhận sự khác thường đang diễn ra quanh nó, đó chính là sự hiện diện của tôi. Tôi tưởng tượng một nụ cười trên khuôn mặt mình, đã không còn nữa. Một người cha biến mất phải tìm lại cách để không mất đứa con gái mãi mãi, ít ra không biến mất trong ký ức của nó, tôi phải làm tất cả để con bé không quên mình. Marie có thể giữ lại một ký ức, thậm chí là miên man, về những gì chúng tôi có với nhau, mẹ con bé và tôi ư ? Chúng tôi phải tìm lại tất cả, mỗi thứ, theo cách của chúng tôi, bằng cách dõi theo ánh mắt của những đứa trẻ này, những người vẫn còn sống sau khi chúng tôi biến mất. Tôi đã chết ở biển, tôi đã trôi theo dòng nước vừa giương tay ra trước tôi để giữ lấy Babi, Babi của tôi, mẹ của Marie, Babi của tôi của biển, người không e ngại gió không e ngại sóng, cả hai chúng tôi đều chết vừa nuốt quá nhiều nước, chúng tôi đã bị khuất phục dưới đáy đại dương không thể nào gặp lại nhau, không thể nào nghĩ cùng nhau, một lần cuối, về Marie.


            Sau những năm tháng này, tôi đã tự tìm lại con gái mình, đó là một hiện tượng vô cùng phức tạp, rất khó để giải thích, tôi kể cho mọi người nghe sau, việc tôi thức dậy bên con bé hầu như mỗi ngày. Điều quan trọng hiện giờ, đó chính là việc Michel mất tích. Người ta nói về mất tích, và tôi biết rằng Marie không tin về điều đó. Con bé có lý do khi đòi hỏi thanh tra Blanc nếu có tin gì mới. Marie biết những điều mà không ai nghi ngờ đến. Ít nhất là tôi đã bị nhầm, chính con bé đã có bước tiến nhanh nhất trong cuộc điều tra, các bạn chỉ phải đọc những gì mà con bé viết trong quyển sổ xanh :


            Tôi thề trước mặt những viên thanh tra, tất cả những quan toà và tất cả những vị luật sư trên thế gian này, rằng Michel không mất tích. Những cuộc điều tra cuối cùng không dẫn đến đâu cả. Làm sao Pauline không nghi ngờ gì được chứ ? Tại sao tôi, Marie mồ côi, có phải tôi cảm thấy những điều mà những người khác không nghi ngờ sao ? Pauline chẳng phải dì ấy quá quen thuộc với Michel đến mức không cần nhìn vào ánh mắt anh ta cũng hiểu sao ? Pauline, người đoán ra được cả cơn cảm giác nhỏ nhoi của Mouchette, dì ấy không thể liệu trước mọi điều gì từ Michel sao ?
           

            Các bạn dĩ nhiên thấy rằng nó đầy bí ẩn. Marie cần tôi tìm lại mạch chuyện và, nhất là, tìm lại Michel Collet người yêu của Pauline này. Và, trong lúc này, mỗi ngày con bé đều sợ nhìn thấy Chien chết. Quá mức đối với con bé.


            Tôi sung sướng khi Marie sống với Pauline, đó là người có thể mang đến cho con bé những điều tốt đẹp hơn sau vụ đắm tàu, một khu rừng, một cái hồ hoang dã và những cây hoa hồng, núi ở sâu trong những vùng đất mặn mà, và Chien mãi mãi.


            Vừa mới là biển, giờ đây lại là rừng, và Marie đã trở về nhà, có người đã biến mất và Chien bị bệnh. Còn tôi, tôi không thể nói được gì, không một lời, không một tiếng động có thể nghe thấy, tất cả những gì tôi có thể làm, chính là thầm thì về đêm, khi có thể, một câu chuyện bên tai của Marie lúc con bé đang ngủ. Những câu chuyện, mang đầy hương vị của biển cả.



              « Chien sẽ sống chứ ? » Pauline tự hỏi. Cô ấy dõi theo đôi mắt của Jérôme Blanc đang hướng về xa trên hồ.


            Trong vườn, Marie kể, Chien lắng nghe. Marie, chính con bé, đang chiếm trọn Chien trong cuộc sống, Pauline chắc chắn điều đó, với một câu chuyện mới mỗi ngày, như thể Marie để dành mọi câu chuyện trên đời này, tất cả những huyền thoại về biển.


            « Chien vẫn sống tiếp đúng không ? » Pauline bẻ đuôi những hạt đậu. Cô ấy đã hái chúng từng cái một, vừa xem độ mịn màng và vị ngọt của chúng, vỏ màu xanh nhạt. Những hạt đậu, một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ở đầu những ngón tay cô ấy.


-           Con thích ăn những hạt nhỏ hơn là quá to.

Tối nay, đậu, ba con cá hồi sông, những củ khoai tây, những trái cà chua chiên lên với bánh mì của bà Blanc, và những quả mơ. Thật tuyệt.


Mặt trời chìm khá sớm sau rặng cây, ánh sáng lan dần trên mặt hồ, Pauline dành thời gian để quan sát khu vườn, vườn rau của cô ấy gần như vàng rực chiều nay rất thận trọng, những cây cỏ dại khắp nơi, những bông hoa khắp nơi, và cả những cây hoa hồng.

-                      Tôi thích ăn những hạt nhỏ hơn là quá to, cô ấy lặp lại.

-                      Dì nói một mình sao ? Ăn gì cơ ? Marie hỏi, vừa bước vào nhà bếp.

-                      Những hạt đậu. Nếu dì là một kẻ tham ăn, dĩ nhiên thật là dở hơi khi nói một điều như thế.

-                   Dì sẽ thấy con nói một điều như thế này, với một giọng nhẹ nhàng, rằng tôi thích những đứa trẻ nhỏ hơn là những đứa trẻ béo tròn, rằng tôi nhai rau ráu những đứa trẻ nhỏ trước sao ?

Marie mỉm cười. Đó mới chính là Pauline mà con bé yêu mến.

-                      Và câu chuyện của con, đã nghĩ đến cái gì, Chien ư ?

-                      Nó thích tất cả. Nó vẫn còn hơi chảy máu.

-                      Chỉ lỗ mũi bên trái ?

-                      Vâng, Marie trả lời.


Ở đầu bên kia hồ, Jérôme Blanc vừa bắt đầu quay lại. Ông ta bơi đến tận sông, tóc của ông ấy rũ xuống giữa trán, và trôi theo dòng nước, Jérôme lúc nào cũng bắt đầu cùng một cử chỉ.

-                      Pauline…, Marie bắt đầu bằng một giọng điệu khá đục. Pauline, khi trở lại biển, con có cảm giác là có ai đó đang theo mình. Khoan đã, đừng nói gì ngay lập tức, dì sợ cũng như không. Con không thấy ai cả. Con chỉ có cảm giác như có ai đó đang lượn lờ ở phía trên con thôi.

-                      Con muốn nói chuyện đó với Jérôme không ?

Một sự im lặng. Pauline lưỡng lự. Marie cũng thế.



0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 2"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres