[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 1
Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012 19:52 , 0 phản hồi
Labels: Book , NTL-CD
« Dì Ruth thích đọc lớn những tác phẩm của Shakespeare và trong những ngày cỏ đã khô cằn, tôi giương đôi chân mình trên mặt nước sông và lắng nghe dì đọc : ‘Nếu tình yêu chính là nguồn sống của âm nhạc…’, ‘Lòng vị tha không thể nào kể xiết’ hay ‘Sau sảy tay năm lần người cha của ông ta đã yên nghỉ…’ »
BRUCE CHATWIN, Le Chant des pistes
« Trong vài giây phút, trước khi chìm vào trong giấc ngủ sâu không mộng mị, cô ấy giữ mình bất động, đôi mắt dán vào trần nhà, mỉm cười. »
J.D.SALINGER, Franny et Zooey
Lúc Marie vừa được 7 tháng tuổi, vào một ngày chủ nhật, Babi và tôi, chúng tôi cùng nhau đi ra biển. Đó là lần đầu tiên từ khi sinh Marie, Babi bước lên chiếc thuyền lớn có vỏ màu nước biển, đẹp chói lọi như một chú cá heo. Làm sao có thể ngờ được, bé con, nằm ngủ trong chiếc nôi bằng vải, hạnh phúc và chìm vào giấc ngủ dưới con mắt mong chờ của Pauline, không ai, cả mẹ con bé lẫn tôi, không ai sắp nghĩ đến điều này trong suốt vài tiếng đồng hồ, làm sao con bé có thể nhận biết rằng sắp có một cuộc chiến được sắp đặt sẵn diễn ra giữa một biển khơi không ai có thể chế ngự được này với người bố đang cầm tay lái ? Quá nhỏ để nói hay biết cách giải thích mọi vật, con bé thức dậy tức khắc, mở to đôi mắt bị làm cho khiếp sợ và vươn đôi tay nhỏ bé đến Pauline. Thậm chí cả lúc con bé mở miệng để ra dấu khiếp sợ, chiếc thuyền buồm to lớn đã bị nhấn chìm, Babi và tôi, thân thể và dĩ nhiên là, ở dưới đáy biển dữ tợn kia.
Sau đó người ta nói rằng ngay cả người thuỷ thủ đầy kinh nghiệm cũng không thể biết được, bước ngoặt của thời điểm. Đó là số mệnh, chẳng còn gì để nói, không tốt cũng không xấu. Như trong những bài hát cổ xưa về biển, chúng tôi đã không bao giờ có thể quay về được nữa.
Sau đó người ta nói rằng ngay cả người thuỷ thủ đầy kinh nghiệm cũng không thể biết được, bước ngoặt của thời điểm. Đó là số mệnh, chẳng còn gì để nói, không tốt cũng không xấu. Như trong những bài hát cổ xưa về biển, chúng tôi đã không bao giờ có thể quay về được nữa.
Hai giờ trước khi bước lên tàu, buổi sáng của ngày tàu bị đắm, ở nhà bà Blanc vài km cách đấy, Chine đã được sinh ra, điều kỳ diệu đã xảy ra từ lần thứ mười. Pauline và Babi, nhìn thấy nó lao ra sau chín con khác, mạnh mẽ và rắn rỏi, nên đã đặt cho nó cái tên là Cơn Bão, trong giây phút chốc không có gì nghi ngờ, vào ngày đó Babi đã bị dòng nước cuốn trôi.
Bầu trời trong xanh, Babi đã cười tươi, hạnh phúc vì được trở lại biển sau những tháng trông nom Marie. Gió mạnh, những cánh buồm sẽ sớm căng phồng lên trong gió. Babi chia tay với Cœur lặng lẽ, và sau khi có chú chó này, quá nhỏ nhưng rất mạnh mẽ, nó làm chúng tôi cười vui vẻ khi cả bốn chúng tôi đi xem những chú chó con ở nhà bà Blanc. « Một chú chó cho Marie khi con bé lớn hơn chút nữa », Babi thầm thì với tôi.
Marie cười trong vòng tay của Pauline. Đó là một ngày chủ nhật đẹp trời. Chiếc thuyền đã ra khơi, tiến càng lúc càng nhanh trên từng con sóng, lúc nào cũng nhỏ bé so với biển xanh mênh mông đang trải ra tới tận chân trời.
Pauline đã trông thấy con thuyền biến mất, chúng tôi đã thấy Babi và mình biến mất, đôi mắt nheo lại cho tới khi không còn nhìn thấy gì nữa. Sau đó, nơi đó, xa dần màu xanh này chúng tôi không còn biết nói gì nữa, nếu nó được làm từ trời hoặc từ nước, gió đã chuyển hướng, như người ta chuyển trang, như người ta xoay đầu, gió đã chuyển hướng, tất cả đơn giản chỉ thế thôi. Chiếc thuyền đã không quay về. Người ta đã tìm chúng tôi hàng ngày, hàng đêm, hàng tuần, người ta đã bới những bãi biển, đợi những chuyến quay về của những chiếc trực thăng. Người ta đã hi vọng, sau đó niềm hi vọng đã chỉ còn chôn chặt trong tận đáy lòng. Chỉ còn lại Marie, quá bé nhỏ, và Pauline vô tình bắt buộc phải trở thành mẹ con bé.
Chú chó đã không còn mang được gọi bằng cái tên của chính nó. Pauline đã không bao giờ gọi nó bằng cái tên xui xẻo đó nữa. Cơn bão. Chú chó chỉ được gọi là chú chó, Pauline đã đưa Marie về nhà cô ấy, và cuộc sống lại một lần nữa bắt đầu từ một trang sách khác, Babi và tôi đã trở thành những bóng hình trong ký ức của những người thân yêu. Khi đó là 12 năm trước, vào ngày chủ nhật, 10 tháng năm.
Bây giờ, Marie và Chien hầu như cùng một tuổi,
và bọn chúng đều xem Pauline như người mẹ. Ngày hôm nay, 10 tháng bảy, tôi
là người không cha không mẹ suốt mười hai năm hai tháng này, Marie viết trong quyển sổ màu xanh của con bé. Tuy nhiên tôi phải dừng lại việc tính những tháng ngày, điều đó chẳng
để làm gì, không còn tính những năm. Nhưng tôi thích biết mình đang ở thời điểm
nào. Michel Collet phải quay về. Quá sức đối với tôi khi mất đi Pierre lẫn
Babi, tôi không còn muốn mất luôn cả Michel, người như anh trai, chú, bạn, tất
cả, tôi không biết nhiều lắm. Pauline không còn là dì ấy nữa, Michel Collet phải quay về thôi.
Theo nhiều cách, Michel Collet có thể, cũng như con bé, mười hai tuổi và xem Pauline như người mẹ, nhưng anh ta đã hai mươi bảy tuổi và chất chứa những mảnh đời kỳ lạ nhất phía sau cậu ta. Từ một năm nay, cậu ta đã sống cùng Pauline, Marie và Chien; từ một năm nay, Marie, Pauline, Chien và Michel Collet đã tạo nên một kiểu gia đình. Michel Collet không giống ai cả. « Tôi là một bệnh nhân cũ của Pauline », anh ta thích thú khi vừa cười vừa nói như thế.
Từ ba tháng nay, Michel Collet đã biến mất.
Từ ba tuần nay, Chien đã bị bệnh.
Đó là những gì đã xảy ra.
Trong khi mọi người tìm kiếm những lý giải cho những chuyện kỳ lạ, Marie lại viết một cách thận trọng rằng : Tôi biết rằng Michel sẽ quay về. Tôi không biết người ta có chữa khỏi bệnh cho Chien không. Tôi muốn Michel quay trở về, tôi muốn căn nhà trở về như trước đây, tôi muốn Chien không còn bị bệnh, tôi muốn mùa hè lại tiếp tục, và điều mà tôi thật sự muốn cầu xin, chính là bố và mẹ tôi xuất hiện trước mặt mình như họ chưa bao giờ nằm lại dưới đáy đại dương. Tôi muốn Pauline hạnh phúc. Tôi muốn tất cả, tôi luôn luôn muốn tất cả điều đó.
Tôi kể cho mọi người nghe tất cả những điều
đó khi tôi còn có thể làm được, vì điều đó không phải luôn luôn dễ dàng gì đối với
tôi. Đó là tất cả những điều đã xảy ra, vâng, nhưng còn nữa. Tôi phải giải thích với
mọi người những gì đã xảy ra vào lúc con tàu bị đắm.
Mọi người đã hiểu điều đó, tôi muốn
kể ra câu chuyện như chính cách của mọi người. Tôi muốn biết cách để chữa bệnh
cho chú chó bị bệnh và an ủi con gái tôi, tôi muốn biết Michel Collet đã đi
đâu.
Kẻ đã bị đắm tàu và chết đuối từ mười
hai năm nay, chính xác từ mười hai năm hai tháng, tôi đã trôi giạt dưới đáy biển.
Không làm các bạn hiểu lầm đâu. Đừng nghĩ đến việc một người đàn ông đi dạo dưới
đáy nước như một con ma, xanh xao và mờ nhạt, băng qua sự yên lặng của hàng đàn
cá. Tôi không là gì cả, tôi chẳng còn là gì cả, tôi không biết bộ xương của
mình ở đâu, nhưng tôi luôn có một nhận thức, và nếu như thế giới này đánh giá
chính xác tiêu chuẩn rằng tôi thì đẹp và dĩ nhiên đã chết, tôi biết chứ, tôi, chỉ còn sót lại phần hồn tư tưởng, phần hồn tư lự, phần hồn mơ mộng, phần
hồn tìm kiếm và một trái tim yêu thương luôn luôn sống mãi.
Tôi không cố tìm cách giải thích cho
các bạn về hiện tượng, tôi không hiểu gì về điều đó cả, tôi muốn nói các bạn
nghe về điều đó, để các bạn biết rằng tôi ở khắp nơi trong câu chuyện này, để
các bạn hiểu rõ rằng tôi làm tất cả chỉ vì hạnh phúc của Marie, Marie của tôi
đã trưởng thành mà không có tôi, thậm chí không biết rằng tôi chỉ tồn tại duy
nhất vì con bé. Ít ra, tôi thích nghĩ đến điều đó.
Trước khi tàu đắm, khi đó, tôi đã hiểu
rằng cơn bão đang đến ở phía trên và ôm gọn lấy chúng tôi hoàn toàn, tôi không
còn có thể cứu lấy Babi lẫn con tàu, biển cũng đã mang chúng tôi đi, khi đó tôi
đã thấy tất cả bị vỡ tung, tôi đã gọi tên Marie, tôi đã rống lên tên con bé cho
tới khi nước làm tôi câm lặng. Tôi đã muốn con bé nghe thấy tiếng tôi qua cơn
bão và muốn con bé biết, trong chiếc nôi bằng vải, rằng tôi sắp rời xa con bé
mãi mãi. Con bé có thể nghe tiếng tôi chăng ? Một đứa trẻ bảy tháng tuổi
có thể nhận ra tiếng gọi của bố mình qua những cơn gió chết người sao ?
Tôi hoàn toàn không biết điều đó.
Tôi không biết cũng không thể, khi bị
cuốn đến bên cạnh, Babi cũng đã gọi tên con bé, tôi không biết rằng có phải chăng ý thức của Babi cũng đang lang thang dưới đáy đại dương như tôi, và đại dương nào chứ ?
Linh hồn của Babi có phải đã băng qua kênh đào Panama để rồi biến mất trong
Thái Bình Dương bao la không ? Có phải cô ấy đã bị lạc đường trong biển
Nam hoặc là cô ấy đã quay ngược lại cho tới tận Địa Trung Hải chăng ? Suốt
mười hai năm nay, tôi đã luôn đi khắp thế gian, chậm chạp băng qua tất cả các
biển theo nhịp dòng chảy. Tôi đã không tìm thấy Babi, nhưng tôi đã không mất đi
hi vọng, tôi đã quá yêu cô ấy để làm mất cô ấy hoàn toàn, và nếu như tôi chưa
bao giờ tìm ra được cô ấy, tôi biết rằng cô ấy vẫn đang còn ở biển nào đó, một
nơi nào đó, như tôi chẳng hạn, và đối với tôi, điều đó là quá đủ.
Bây giờ, tôi nghĩ đến Marie và tôi
nói với các bạn về con bé, con gái của tôi, mảnh đất mà tôi yêu quý, vì tôi biết rằng con bé cần đến tôi. Tôi
không muốn Michel Collet biến mất khỏi cuộc sống của con bé.
0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 1"
Đăng nhận xét