[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 5

, 0 phản hồi

Labels: ,



Christiane DUCHESNE

NGƯỜI THẦM LẶNG 



Nhóm dịch : Couleuria

PHẦN 5







Thời gian vùn vụt trôi đi, đã phải đi nhanh về nhà, đón Chien và đi đến nhà bà Blanc. Đồng hồ của con bé, đang chỉ nửa tiếng ngắn ngủi đã trải qua từ khi con bé đi xa khỏi dòng sông. Quá ít thời gian.


-          Vậy còn Pauline ? Anh nghĩ gì về chuyện đó, về Pauline ?


Michel không trả lời ngay lập tức, nghiêng đầu, chùi bàn tay nâu và vuông vức trên chiếc quần nhung.


-          Nếu anh đi với em, Marie nói vừa nhìn về chỗ Michel, lúc nào cũng đứng thẳng, dựa vào chiếc bàn đá, em sẽ dẫn anh đến ngôi nhà thật sự của em, ngôi nhà ở biển nơi bố em đã sống cùng mẹ và em, trước đây. Anh có thể suy nghĩ trong khi anh muốn, nhưng trong một ngôi nhà thật sự, không phải nơi đây, dưới gốc cây. Em sẽ tự lo mọi thứ. Anh có thể nghĩ về Pauline…


Không nói lời nào, Michel đứng lên và chìa tay về hướng con bé.


-          Anh nói ừ ?


Michel nhìn con bé, khép mắt chốc lát, sau đó lắc đầu.


-          Khi anh nghĩ về Pauline, anh nghĩ gì thế ?


Michel không động đậy, anh ta chôn chặt đôi mắt màu xanh vào đôi mắt của Marie. Cô bé đặt câu hỏi không mong được lời đáp, ném những lời chua chát không mong đợi điều gì được đáp trả.


-          Khi anh nghĩ về Pauline…, Michel bắt đầu, khi anh nghĩ về Pauline, anh biết rằng anh không bao giờ muốn cô ấy thuộc về người khác trừ hai chúng ta. Nếu là em, thì được. Thật bình thường khi cô ấy ở cùng với em, cô ấy là mẹ của em.

-          Cũng là của anh nữa, Marie thầm thì. Cô ấy cũng có một chút ít trở thành mẹ của anh…

-          Anh không muốn nữa ! anh ta la lên, giọng hung dữ. Đó là những gì anh nói với những người trong rừng. Anh không muốn mẹ.


Marie dán mắt vào Michel. Có phải đầu óc đang đảo lộn vào một ngày đẹp trời, hoặc dĩ nhiên những thứ đã chuẩn bị từ lâu không ai cảm thấy gì nữa ư ? Những người ở rừng ! Chẳng có ai trong rừng cả, Marie muốn hét lên với anh ta điều đó, dằn từng tiếng để chúng vào đầu của Michel Collet, rằng con bé lần đầu tiên bị thình lình làm cho sợ hãi.


-          Nói cho em biết bọn họ là…, Marie hỏi rất nhẹ nhàng, sợ sẽ phá vỡ vài điều.


Mặc cho cả người trượt trên đất, đầu chôn giữa đôi tay, Michel không trả lời gì cả, Marie cố giữ bình tĩnh. Những con chim ưng hẳn đã bay lượn rất gần, tiếng của chúng ghim vào trong không gian như những mũi tên.

-          Những người trong rừng…

Anh ta ngẩng đầu lên.


-          Những người trong rừng, đó chính là Pauline và em, Mouchette và những người bác sĩ, và cả Chien nữa. Anh thấy mọi người, anh nói với mọi người suốt ngày và anh nói với mọi người nhiều thứ. Mouchette nói với anh. Anh đặt những câu hỏi và con bé trả lời anh bằng ánh mắt màu xanh hạnh phúc của Mouchette. Chien cũng nói với anh, và ở đây, nó sẽ ổn.


Marie cảm thấy nước mắt một lần nữa dâng lên, những cơn sóng, nó dâng nhanh nhẹ nhàng không thể quyết định vượt ra khỏi rào chắn.

-          Michel, em đã từng muốn nói với anh, Marie bắt đầu bằng một giọng hầu như quá thuần khiết. Trước khi tắt đèn, buổi tối, em trốn dưới chăn và em tưởng tượng, em cũng thế, rằng Chien sẽ ổn. Em tưởng tượng rằng anh sẽ trở về nhà. Em tưởng tượng cha mẹ mình vẫn còn sống. Còn anh, anh có một khu rừng thay vì một cái chăn, và ánh trăng thật đẹp, vào ban đêm…

-          Mà anh không thể tắt, Michel thì thào.


Với một nụ cười, Michel nắm lấy tay của Marie và, không một lời, nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay con bé. Những nỗi sợ hãi của Marie dần biến mất, con bé nhận đã tìm ra được anh ta, anh ta, thật sự, vuốt nhẹ làn da vẫn còn trắng giữa những ngón tay bị rạm nắng, bàn tay của Michel nói lên nhiều điều. Cố gắng không khóc, ngăn việc để lộ ra những giọt nước mắt.


-          Anh khi nào quay về ? Họ đang tìm kiếm anh. Mọi người đều đang tìm anh. Họ đã biết anh chưa bao giờ đi xe lửa cả. Họ đang tìm anh, mọi người đều nghĩ anh mất tích, mọi người đều lo lắng. Vì anh. Vì mọi người. Trưởng trạm nói rằng anh chưa bao giờ rời khỏi làng cả. Chính là thanh tra Blanc đang phụ trách việc tìm kiếm. Michel, nói vài lời đi !

-          Bọn họ không nhìn thấy điều đó, trưởng trạm, và cả Jérôme Blanc nữa. Anh không muốn.

Vừa nhún vai. Sự im lặng của Michel không thể tiếp thu được.


Tôi thích cái cách nói « Anh không muốn », nhẹ nhàng áp đặt ý muốn để không làm những thứ theo cách mình muốn. Rằng người ta đã giam giữ Michel Collet trong suốt hai năm, rằng người ta đã điều trị anh ta rất tốt, rằng người ta đã đưa anh ta ra khỏi thế giới xấu xa nơi bị chính người mẹ của mình giam cầm, rằng người ta đã chìa tay ra để lấy lại cho anh ta hai mươi bốn năm cuộc đời trong chiều hướng tốt đẹp, tất cả những điều đó không phải bắt anh ta tuân theo.  Anh ta đã làm tôi ngạc nhiên ngay từ lúc đầu. Trong đôi mắt chìm trong lầm lạc của tôi, hơi hơi gạt bỏ đi thời điểm từ một xã hội thực, Michel Collet là một kiểu mẫu. « Anh không muốn. » Phải biết nói điều đó. Tôi không hiểu Marie và anh ta, luôn luôn hiểu rõ nhau mà không cần nói lời nào. Họ mang những nét tương đồng như hàng trăm cặp sinh đôi khác.

-          Họ sẽ đào bới khắp nơi và dĩ nhiên là kết thúc bằng việc nói là tìm thấy. Điều đó chẳng để làm gì. Và anh sẽ nói gì khi người ta tìm thấy anh ?

-          Cùng một kiểu như nói với em. Hay chính xác hơn là ít hơn một chút.  Đó chính là những điều anh muốn.

« Anh nhầm rồi, muốn nói với Marie. Đó không phải là những điều anh muốn. Anh muốn Pauline chỉ vì anh và anh muốn bỏ trốn. »


Nếu con bé nhận ra kiểu, giọng, thời điểm, Marie đã nói với Michel : « Chúng ta sẽ sống bên nhau trong ngôi nhà bên bờ biển, chúng ta có một con ngựa lớn với một cái bờm được chải chuốt đập vào mắt anh, nó sẽ có tên là Tom, và sẽ có Tom và Marie. Buổi sáng, Pauline ra ngoài với đôi mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, chân trần trên những phiến đá gần bụi hoa hồng dại trong bộ đồ ngủ màu trắng đang bay trong gió, và chúng ta, chúng ta sẽ dắt ngựa đi vì chúng ta có thời gian để phi nước đại trên bãi biển, em sẽ hái những quả dâu tằm trong khi anh pha cà phê. »


Con bé đưa gò má về phía anh ta. « Mình biết rằng anh ta đang để mặc mình rơi vào bất động », con bé vừa nghĩ vừa nhìn đôi mắt rầu rĩ đang tìm một nơi để bám lấy, bất kỳ nơi đâu, một nơi nào đó xa thật xa cô ấy.


-          Ôm em đi, Michel, nếu phải nói hết điều đó.


Vì thế, anh ta đã mở rộng vòng tay, nâng Marie lên như anh ta từng làm, cho con bé bay lên, hôn lên cổ, dưới tai con bé và thầm thì :

-          Có em, Marie, và có tôi. Có Pauline, và em, và tôi…

-          … và anh sống trong hang của em, Marie thở dài.

-          Chien đâu ?


Marie lắc đầu, cảm thấy muốn khóc, những cơn sóng thu laị.


-          Người ta không biết, Michel à, người ta không biết gì cả…


Con bé hứa, bàn tay trên trái tim, làm dấu, để quay trở lại vào ngày mai. Nơi đó, trước nhà, Chien không ngừng rên rỉ, như thể nó luôn luôn làm thế từ khi Marie đi ra sông không có nó.





0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 5"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres