[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 6
Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012 15:45 , 0 phản hồi
Labels: Book , NTL-CD
- Tao đến
đây, Chien ! Marie la lên trong một tiếng thét lên khi đang làm nước tung té lên.
Michel Collet dõi theo con bé, có một ánh mắt ở
đầu bờ hồ và một đang ở trên mặt nước, có lẽ chúng đang gặp nhau trên mặt nước.
Chien không động đậy. Chien đó không thích nước,
và có lẽ vì thế là điều thật dễ thương để mà nó chấp nhận vài lần tỏ vẻ như đang bơi.
« Chien đó không phải là cá, chỉ giống thôi, như mày, Marie nói, bé con.
Chúng ta không bao giờ là những con cá. » Marie, nếu như em đã biết, sự vĩ đại phía trên mặt nước. Không, chúng ta chưa bao giờ là những con cá cả.
-
Tao ở đây, Chien, tao ở đây ! Marie nói, mặc cho chiếc xuồng lướt nhẹ trên cát.
Nhẹ nhàng, hồi lâu con bé trấn an nó, xếp lại chiếc xuồng, áo và mái chèo trước khi lướt thật nhanh có thể đến
nhà bà Blanc, có hơi trễ một chút. Trên con đường tràn ngập ánh nắng, con bé đã chuẩn
bị xong lời giải thích đồng thời làm một bó hoa lá xoăn. Đó là những gì con bé sẽ
nói : Chien thở nhanh, phải dừng lại để thở nhiều, nó dừng lại hoài, và
sau đó người ta không thể bắt bẻ gì một con chó bị bệnh cả. Sẽ xảy ra như thế. Dọc theo
con đường, dĩ nhiên là ngắn thôi, dẫn đến nhà bà Blanc, Marie kể lại :
« Chien, mày có cho rằng tao có đúng không ? Michel sống trong hang của tao, anh ta đang ngẫm
nghĩ, anh ta không mất tích và anh ta muốn Pauline chỉ thuộc về một mình anh
ta. Đơn giản thế thôi, rõ ràng thế thôi, vì thế anh ta sẽ trở về thôi.»
Chiếc váy trắng của con bé cuốn phồng lên theo
làn gió.
-
Nhìn
nè, Chien, tao có mang theo một khinh khí cầu nè !
Chien vươn tới một chút, Marie cũng kìm lại.
Bà Blanc ôm chằm lấy Marie, không hỏi gì cả và
mỉm cười với bó hoa màu xanh. « Ai quan tâm đến cái gì ? Tất cả có thể
xảy ra không ai có thể nghi ngờ gì », Marie nghĩ vừa tìm cặp sinh đôi.
Mỗi ngày, Jacob và Jacobie đều đợi con bé như
thể con bé sắp thay đổi cuộc sống của bọn nó vậy. Jacob và Jacobie đều đợi Marie, đợi những
câu chuyện của Marie, đợi đến lúc bọn chúng không còn biết những gì con bé kể
có là sự thật hay không nữa, chính xác là hơi một chút, hoàn toàn giả hoặc hầu như không.
Marie muốn tạo ra một thế giới của riêng chúng, nơi đó con bé không ngừng sáng tạo mỗi
ngày.
-
Bà
Blanc, Marie hỏi, bà đều yêu bảy người con trai của mình như nhau sao ?
Bà Blanc cười vang lên.
- Không
như nhau, nhưng cũng thế thôi. Và những đứa cháu, đều cùng như nhau, Jacob cũng như
Jacobie, và cũng như những đứa cháu khác của bà. Cháu, cháu không thích mọi thứ
giống nhau sao ?
-
Không !
Marie kêu lên.
- Vậy
còn Jérôme của ta thì sao ? Cháu không có khó chịu khi yêu thích nó
một chút nào sao ?
Marie đỏ mặt một thoáng.
-
Khó
chịu ư ? Không, không có khó chịu. Nhưng mà…
Làm sao giải thích với bà Blanc rằng
Jérôme không cần phải bước vào cuộc sống của Pauline nhỉ ?
- Chú ấy đã nói điều đó với bà chuyện đó ư ?
-
Ồ,
thật sự là không. Bà biết rằng mọi người không nói nhiều về bản thân… Cháu sợ rằng nó sẽ
chiếm lấy Pauline của cháu sao ? bà Blanc nhẹ nhàng hỏi.
Marie ngẩng đầu nhìn bà bằng đôi mắt to buồn
bã, và bà Blanc hiểu rằng đứa nhỏ này, chỉ có Pauline thuộc về nó, không ông chú người
dì thậm chí không có những người họ hàng, cũng không có ông bà, sẽ không bao giờ muốn để ai đó chiếm lấy người mà con bé đã xem như là toàn bộ gia đình của mình từ suốt mười hai năm
nay.
-
Chị
giúp em một chút được không ?
Cả hai, Jacob và Jacobie đều chạy đến chỗ của
con bé, Marie và bà Blanc đang phơi những tấm drap trải giường màu trắng bị thấm
ướt, vẫn còn đọng lại mùi xà phòng. Marie nhìn lại Michel Collet nằm trong
hang, đôi mắt dịu đi, con bé nhớ lại vòng tay của anh, có bé cảm nhận cái ôm vừa
rồi, hoang dại, khô cứng, căng đầy sự thầm lặng. Ý muốn bắt đầu kể ra tất cả, từ
việc khóc trong vòng tay của bà Blanc, từ việc bắt đầu an ủi chính mình như
hai đứa trẻ sinh đôi khi chúng có nỗi buồn phiền. Nhưng bà Blanc vẫn còn là mẹ
của viên thanh tra.
Ngày trôi qua trong êm ả, giữa Jacob, Jacobie,
bà Blanc đang hối hả và Chien đều vui vẻ như thể nó chưa bao giờ bị bệnh.
Marie, quên mất, không còn nghĩ gì đến việc Michel vừa được tìm thấy cả. Điều đó
không ngăn cản điều gì để con bé kể những câu chuyện cho cặp sinh đôi, là những con
chim cú màu xanh và những chiếc đàn violon câm lặng, không ngăn con bé không
còn chơi với những con chim cắt hoặc bóc vỏ đậu hà lan. Khi cặp sinh đôi chìm
vào trong giấc ngủ giữa trưa, Marie nhìn chúng rất lâu. Chúng thực ra đều cùng
tuổi nhau, chưa từng biết gì về nói dối, cũng không biết những gì thỉnh thoảng
phải thay đổi vài điều để chúng không làm tổn thương người khác.
Đêm nay con bé viết trong quyển sổ xanh :
Thật sự chúng tôi đều cùng tuổi như nhau,
chính xác như Michel Collet. Còn tôi, tôi biết rằng tôi không còn như bọn họ.
Có phải tôi đã vượt qua Michel Collet hoặc có phải là tôi đã phải tiến lên phía
trước ?
Phải nói dối với Pauline. Hoặc dĩ
nhiên là làm cho Michel đau khổ. « Không, Marie tự nhủ vừa nhắm mắt. Mình
không nói rằng mình đã gặp Michel, mình không phải nói với Pauline rằng mình đã
đi một mình đến bên kia hồ, mình không phải nói với Pauline rằng anh ta không
muốn quay về. Mình không nói gì sai cả , mình không nói gì hết. Mình không có
quyền tiết lộ Michel Collet và mình không muốn nói dối với Pauline. »
Marie đã quyết định im lặng.
Sau buổi trưa, khi cặp sinh đôi đều
đã chìm vào giấc ngủ, bà Blanc kể cho Marie nghe về những ngôi nhà của những người con mình, ở đây, trong ngôi
làng này không chỉ tính đến vài gia đình. Có những người trong rừng, ở trên
cao, và những người đánh cá bên dưới, người ta là người này hoặc người khác,
không phải cả hai. Marie lắng nghe, khám phá những điều đang diễn ra phía trước,
trước khi người ta có thể, như con bé, sống trong rừng và có một mái nhà bên bờ
biển. Bà Blanc nói dài dòng, dĩ nhiên rồi, Marie có thể mặc cho thời gian trôi trong
lặng lẽ.
-
Cháu
sẽ sống ở đấy, bên bờ biển sao ? bà Blanc hỏi.
-
Đó
là nơi cháu muốn đến sống, đó là nhà của cháu, Marie nói. Cháu muốn gặp Pauline
và cả dì ấy cũng thế. Cháu rất vui khi nó thuộc về cháu, căn nhà bên bờ biển.
Nó chất chứa một hương vị mà cháu vô cùng thích.
-
Nếu
mày biết nói, Chien, tao nên tự hỏi những điều thầm lặng nhất, Marie nói vừa trở
về nhà, giữ vững mỗi đầu cánh tay hai chiếc túi đầy do bà Blanc đưa.
Tôi bay phía trên con bé, mong muốn tìm lại những
cơn sóng kỷ niệm vẫn còn đầy hương vị của những quả cà tím.
Có bánh mì, những quả cà tím
chiên dầu, những quả sơ ri, một lọ quả sung và một mẩu phô mai, những quả trứng,
những hạt trai giả để tô vẽ thêm trên một chiếc áo của Pauline và hai quyển
sách được mang đến tháng rồi. Cặp sinh đôi không muốn con bé đi. « Nhưng tớ
sẽ đến vào ngày mai ! » Marie mỗi lần đều nói như thế. Mỗi ngày hè đều
trải qua ở nhà bà Blanc, trừ những ngày đi nghỉ, trừ những ngày nghỉ của
Pauline. Nằm nay, họ sẽ làm gì, cho những kỳ nghỉ đây ?
Đêm đó, trong khi đợi Pauline, Marie đặt xuống
quyển sổ xanh, gỡ ra miếng kẹp giữ lấy ruy băng, gọt kỹ cây bút chì và ngồi
trong vườn.
-
Đến
đây nào Chien. Cho tao xem mũi mày đi. Nó đã rất sạch suốt cả ngày bên
cặp sinh đôi đúng không ? Mày không có vẻ gì bị bệnh cả, mày đó, con bé vừa chêm vào vừa làm ra vẻ quở mắng nó.
Chien nâng đầu, hướng chiếc mõm để Marie kiểm
tra cẩn thận. Nó sẽ ổn thôi, hơi thở bình thường, cọ đầu trên đùi của Marie và
ngủ, hai cẳng dĩ nhiên nằm ở mỗi bên đầu.
-
Chien,
nghe những gì tao ghi nhé, tao sẽ nói với mày từ từ.
Chien,
tao viết cho mày để nói với mày rằng Michel cần những kỉ niệm. Nếu anh ta đặt
những câu hỏi, cho mày, mày không thể lắng nghe từ tận trong cánh rừng của anh
ta, tao cũng tự đặt mình như thế. Chien, mày có từng nghĩ, rằng Michel đã quên tất cả
những gì anh ta đã trải qua trong cuộc đời trước đây không ? Khi người ta
hỏi anh ta về điều đó, anh ta nhún vai và từ chối trả lời. Tao sợ rằng anh ta
thậm chí không còn nhớ rằng anh ta đã từng có một người mẹ. Pauline đã nói rằng
anh ta không muốn nói, rằng đó là việc của những người thầy thuốc để lấy lại những
kỉ niệm. Tao nghĩ rằng không, đó là việc của tất cả mọi người. Nếu những con
chó có một ký ức, Michel cũng phải có. Tao biết những gì mình đã nói với anh ấy.
Mày
thấy đó, chính anh ta là người đã cho tao ý tưởng. Nếu anh ta tự bịa ra nơi đó về một cuộc sống của Mouchette, những người bác sĩ, Pauline, mày và tao, và anh ta
gọi chúng ta là những người ở rừng, anh ta đã phải bịa ra những kỷ niệm. Tao biết
làm thế nào, tao đã tạo ra vô vàn những kỉ niệm. Quá nhiều. Mẹ tao từ tao, tao
thấy bà ấy rất rõ trong đêm, và thậm chí cũng như thế mỗi ngày. Tao thỉnh thoảng
thấy bố mình đang nắm tay bà ấy, đang vuốt ve chiếc bụng đang nhô lên của bà dưới
làn váy đỏ và nói với bà : « Babi, anh rất thích khi con bé lấy tên
là Marie. » Bà mỉm cười với ông ấy và nói với ông rằng đó dĩ nhiên là một
đứa con trai, nhưng đó chính là tao, Chien à. Gió cuốn chiếc váy đỏ của bà, và
bố tao đã ôm bà trong vòng tay, bà cười vang và đó là một nụ cười rất đẹp.
Chien,
nghe tao này, tao đã tạo ra quá nhiều ký ức, hình ảnh đó, cuối cùng nó đã trở
thành một kỷ niệm. Phải có thời gian. Tao đã bịa ra nhiều thứ khác đã trải qua
trong ngôi nhà ở biển. Những sự thật, cái mà tao không cần tạo ra, làm sao cùng
với Pauline. Kỷ niệm thật sự đầu tiên, đó chính là ngày mày bị gãy chân khi tao
bị gãy ngón tay. Mày còn nhớ không ? Pauline nói rằng tao không có hai tuổi.
Đối với tao, đó là những ngày băng bó. Còn mày, mày đã ba tháng tuổi. Pauline có một chiếc váy cùng màu với những quả cà tím dùng để ăn tối,
tao nhớ rất rõ. Những ký ức trước cả Pauline, tao thật sự không thể có nó,
nhưng tao chắc chắn là nó tồn tại, giấu kín nơi đâu trong cơ thể mình hoặc là
trong từng tế bào của tao, những phần cuộc sống lúc còn bên cạnh Pierre và
Babi. Mày biết người được gọi là Pierre, bố tao, đúng không?
-
Marie ?
-
Đó
là dì ấy, đến đây nào Chien, đó là Pauline.
Sau khi đã có thời gian để khép lại kĩ càng chiếc đai của quyển sổ xanh, ngăn cho những mảnh giấy bay mất, Marie lấy đà,
Chien nối gót theo sau và nhảy lên như mỗi tối vào vòng tay của Pauline. Cũng
như con bé đã làm, mỗi tối, nếu tôi còn ở đó, vừa nói « Chào buổi chiều,
Pierre » với những nụ cười trong tiếng nói.
Pauline, hạnh phúc, khi thấy Chien đang chạy
nhảy, hạnh phúc khi cảm nhận Marie sắp té, cô ta, Pauline mệt mỏi, nhưng vẫn
cười vang, những lọn tóc rối tung trong đôi mắt sáng ngời.
Cô đặt túi xuống, ngồi xuống đất cùng với
Chien và hôn sâu trên tay của Marie.
-
Tối
nay, con bé nói, chúng ta sẽ ăn như những hoàng tử. Những nàng công chúa, cô sửa
lại, khi nhận ra sự vắng mặt của Collet.
Những chiếc đùi ếch do mẹ của Mouchette mang đến,
Mouchette hôm nay vẫn khoẻ, một ngày bị vắt kiệt, một căn bệnh mới, một cuộc họp với những
vị bác sĩ, tất cả, hơi nhiều.
-
Mong
rằng cậu ta vẫn ổn. Marie, cháu có nghĩ rằng cậu ta sẽ gửi cho chúng ta những tấm
bưu thiếp chứ ?
Từ « cậu ta » giả tạo làm Marie tổn
thương. Cô ấy muốn cười không nói lời nào, nguỵ trang cho ngày hôm nay, làm như
thể thoái thác lúc mười hai tuổi và chỉ như mười hai tuổi, con bé có thể trả lời một
ít, đơn giản cho câu hỏi của Pauline.
-
Tại sao dì lại giả vờ, Pauline ?
Pauline
không đánh lừa, và Marie biết rõ điều đó, con bé bắt đầu nghĩ rằng Michel có lẽ đã trở lại điểm đích, chính là cách mà con bé gạt bỏ đi hoàn cảnh.
-
Dì
phải làm gì đó cho anh ta, Marie nói với một giọng điệu nhẹ nhàng nhất con bé
có thể. Điều đó chẳng cần giả vờ làm gì, Pauline, thậm chí viên thanh tra Blanc còn không biết. Dì muốn cháu nói với dì sao ? Jérôme đóng vai trò thám tử
tư vì anh ta chẳng làm gì cho dì cả. Nếu trưởng ga nói rằng Michel chưa bao giờ
đi xe lửa, tại sao có phải điều đó muốn nói rằng anh ta đã mất tích
không ? Người ta có thể đi bộ, dì biết chứ.
-
Để
đi đâu ? Pauline thốt ra, ánh mắt lo lắng.
-
Bất
kỳ nơi đâu. Nơi người ta muốn. Nơi anh ấy muốn, anh ta, Michel Collet. Và nếu
dì nghĩ rằng anh ta muốn đi một mình, dĩ nhiên anh ta có quyền đi
đến đâu anh ta muốn mà dì không thể ngăn cản được.
Marie xoay ánh mắt hướng về đầu hồ. Anh ta ở
đó, đối diện, xa xăm và cũng quá gần trong gang tấc, để có thể nghe thấy nếu người
ta rống lên. Marie vẫn cố giữ im lặng.
0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 6"
Đăng nhận xét